Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ấm Áp Từ Anh
Chương 4: Xấu hổ
NG Nguyen 1119
04/01/2024
Đồng Tịch mở điện thoại ra tìm kiếm công việc. Dù sao cô cũng không muốn anh chịu khổ cùng mình. Chợt cô cảm thấy hơi xấu hổ, liếc mắt nhìn anh.
"Anh tên gì vậy?"
"Khụ!" Anh đang uống nước nghe câu hỏi của cô mà xém chút nữa sặc chết. Cô vợ này là quá vô tâm. Vậy lúc cô nhìn quyển sổ nửa ngày là nhìn gì.
"Anh sao vậy?" Cô bỏ điện thoại xuống đi về phía anh.
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô.
"Kết hôn mà ngay cả tên chồng mình em cũng không xem."
Đồng Tịch miệng giật giật, quả thật là không thể cãi lại được.
"Xin lỗi! Để tôi đi xem vậy."
"Lục Tử Ngôn!"
Đồng Tịch khựng lại khoé môi khẽ cong lên. Cô xoay người lại.
"Tên anh nghe rất êm tai nha. Cũng như giọng nói của anh vậy."
"Nịnh bợ."
"Tôi nói thật mà. À... Tôi quên mất, anh nói quê ở đây. Vậy hiện tại, anh ở với ai?"
"Với em!" Câu trả lời ngắn gọn vô cùng đơn giản.
"..." Đồng Tịch ho một tiếng.
"Ý là có cần đưa anh về nhà nói chuyện này không? Nếu họ không chấp nhận thì sao? Tôi sơ ý quên mất chuyện này." Cô càng nói giọng càng nhỏ dần.
"Em nghĩ kết hôn là gì?"
Đồng Tịch nhìn anh. Ý anh là sao?
"Còn với tôi kết hôn là cả một đời. Dù khởi điểm là gì cũng được nhưng khi tôi cầm bút kí vào tôi sẽ có trách nhiệm với quyết định của mình."
Giờ cô đã hiểu ý anh là gì. Một người ít nói nhưng rõ ràng là đang giải thích cho cô hiểu anh tôn trọng cuộc hôn nhân này.
Cô mỉm cười.
"Vậy chúng ta cùng cố gắng."
Nhưng đều mấu chốt ở đây là anh sinh hoạt cá nhân thế nào đây. Cô không biết nên mở lời thế nào.
"À... Ví dụ vệ sinh cá nhân, thay quần áo hoặc là... Nếu có cần gì anh cứ gọi không cần ngại."
Lục Tử Ngôn nhìn cô.
"Dường như người ngại là em."
Cô xoa xoa gương mặt nóng bừng.
"Có sao?"
"Tôi có thể tự lo cho mình được."
Cô như thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu này.
Lại chú ý đến găng tay đen trên tay anh.
"Sao anh lúc nào cũng mang găng tay vậy?"
"Hơi khó coi thôi."
"Hả? Cái gì khó coi?"
Lần đầu tiên, anh ngồi nói chuyện nhiều như vậy với một người. Nhưng cũng không phải là quá khó chịu.
Anh thở dài có chút bất đắc dĩ tháo găng tay ra.
"Không cần tò mò nữa."
Câu đầu tiên khi cô nhìn bàn tay này là. Bàn tay quá đẹp. Nhưng cái cô chú ý không kém là vết bầm tím trên mu bàn tay. Hoá ra, anh nói khó coi là đây. Có lẽ, da anh quá trắng nên vết bầm càng rõ ràng hơn người bình thường. Người này là thừa hưởng tinh hoa trời đất hội tụ thì phải.
"Vết kim tiêm."
"Ừm!"
Thật ra, anh vừa kết thúc truyền dịch một hôm là đến điểm hẹn theo lời của mẹ mình. Nhưng vừa biết anh không thể đi lại liền biến mất dạng. Anh đã đoán trước được còn Đồng Tịch là ngoài dự đoán của anh.
Cô cũng tò mò không kém sau cái chăn mỏng đắp trên chân anh. Vì lúc cô tựa vào lúc khóc sáng nay, đôi chân ấy ấm áp không hề lạnh lẽo một chút nào.
Ánh mắt cô đã nói lên tất cả.
Lục Tử Ngôn làm sao không biết suy nghĩ của cô.
"Em không sợ à?"
"Hả? Sợ cái gì?"
"Không sợ gặp ác mộng à. Em không cần tò mò."
Đồng Tịch nghĩ cũng không nên vội vàng như vậy. Dù sao hai người cũng mới ở cùng nhau một ngày. Cứ để theo tự nhiên.
Cô lại nhìn đến chiếc vali quần áo. Dù sao cũng nên giúp anh một tay.
"Bên trong có gì quan trọng không?"
"Chẳng hạn?"
Cô chỉ tay vào chiếc vali.
Anh cong môi.
"Em nghĩ một người như tôi có gì đáng giá."
"Không phải, tôi không có ý đó."
Đồng Tịch xua tay.
Lục Tử Ngôn cầm lấy tấm thẻ cô vừa đưa tối qua.
"Trả lại em."
"Anh là ý gì?"
Đồng Tịch nhìn nó. Chẳng lẽ đã làm anh giận rồi sao.
"Tôi đã dùng nó để trả phí giao hàng. Hiện tại, tôi không dùng đến. Em cứ giữ lại."
Đồng Tịch mím môi. Quả thật cô cũng không còn nhiều tiền. Cứ dùng nó để mua cho anh ít vật dụng cá nhân trước đã.
"Được rồi! Tôi sẽ đưa lại cho anh sau."
Nhìn thời gian cũng đã muộn.
"Tôi ra ngoài mua ít thức ăn."
Anh gật đầu.
Đồng Tịch cầm túi xách lên đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng khép lại.
Tay anh đặt lên chân mình, siết chặt.
[...]
***
Lăng thành, nước S.
Biệt thự Cửu Thiên.
Ngôi biệt thự này là của Lục Tử Ngôn nhưng hiện tại chỉ có quản gia.
Giọng người phụ nữ rõ ràng đang tức giận vang lên.
"Nó là cố ý chống đối với tôi mà."
Tô Khuynh mẹ của Lục Tử Ngôn, bà rất xinh đẹp dù đã tuổi trung niên.
Bên cạnh là Lục Tôn.
"Đủ rồi! Bà nên biết Louis không phải như bề ngoài của nó."
"Tôi... Nó làm tôi tức chết mà."
Bà đang giận về việc hôn sự của con trai mình. Đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn không có ai lọt vào trong mắt anh. Hay là thật sự con trai bà không thích phụ nữ. Lúc nào bên cạnh là đám đàn ông vây quanh.
Trợ lý Tiêu Quang từ cổng lớn bước vào liền nuốt nước bọt.
"Ông bà chủ!"
Bà quay sang, ánh mắt dao găm.
"Louis đang ở đâu?"
"Lục thiếu, đang ở... Ngài ấy đang đi khảo sát tiến độ thi công TS."
"Cậu làm trợ lý kiểu gì hả? Cậu có biết chân nó... Đến nơi nguy hiểm như vậy có ổn không hả?"
Anh ta lau mồ hôi trán.
"Lục thiếu, ngài ấy bảo tôi trở về lấy một số văn kiện quan trọng. Tôi lập tức trở về ngay."
Bà muốn nói gì đó Lục Tôn đã giữ lại.
"Cậu vào lấy nhanh lên."
Anh ta gật đầu, chạy nhanh vào trong.
"Em không nên trút giận vào người khác. Để nó về rồi tính."
"Hừ! Tôi không quản nữa."
Bà hậm hực bước lên xe.
Ông thở dài bước theo sau.
Vừa nhìn thấy xe của họ rời khỏi, Tiêu Quang khóc không ra nước mắt. Tôi khổ quá mà.
"Anh tên gì vậy?"
"Khụ!" Anh đang uống nước nghe câu hỏi của cô mà xém chút nữa sặc chết. Cô vợ này là quá vô tâm. Vậy lúc cô nhìn quyển sổ nửa ngày là nhìn gì.
"Anh sao vậy?" Cô bỏ điện thoại xuống đi về phía anh.
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô.
"Kết hôn mà ngay cả tên chồng mình em cũng không xem."
Đồng Tịch miệng giật giật, quả thật là không thể cãi lại được.
"Xin lỗi! Để tôi đi xem vậy."
"Lục Tử Ngôn!"
Đồng Tịch khựng lại khoé môi khẽ cong lên. Cô xoay người lại.
"Tên anh nghe rất êm tai nha. Cũng như giọng nói của anh vậy."
"Nịnh bợ."
"Tôi nói thật mà. À... Tôi quên mất, anh nói quê ở đây. Vậy hiện tại, anh ở với ai?"
"Với em!" Câu trả lời ngắn gọn vô cùng đơn giản.
"..." Đồng Tịch ho một tiếng.
"Ý là có cần đưa anh về nhà nói chuyện này không? Nếu họ không chấp nhận thì sao? Tôi sơ ý quên mất chuyện này." Cô càng nói giọng càng nhỏ dần.
"Em nghĩ kết hôn là gì?"
Đồng Tịch nhìn anh. Ý anh là sao?
"Còn với tôi kết hôn là cả một đời. Dù khởi điểm là gì cũng được nhưng khi tôi cầm bút kí vào tôi sẽ có trách nhiệm với quyết định của mình."
Giờ cô đã hiểu ý anh là gì. Một người ít nói nhưng rõ ràng là đang giải thích cho cô hiểu anh tôn trọng cuộc hôn nhân này.
Cô mỉm cười.
"Vậy chúng ta cùng cố gắng."
Nhưng đều mấu chốt ở đây là anh sinh hoạt cá nhân thế nào đây. Cô không biết nên mở lời thế nào.
"À... Ví dụ vệ sinh cá nhân, thay quần áo hoặc là... Nếu có cần gì anh cứ gọi không cần ngại."
Lục Tử Ngôn nhìn cô.
"Dường như người ngại là em."
Cô xoa xoa gương mặt nóng bừng.
"Có sao?"
"Tôi có thể tự lo cho mình được."
Cô như thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu này.
Lại chú ý đến găng tay đen trên tay anh.
"Sao anh lúc nào cũng mang găng tay vậy?"
"Hơi khó coi thôi."
"Hả? Cái gì khó coi?"
Lần đầu tiên, anh ngồi nói chuyện nhiều như vậy với một người. Nhưng cũng không phải là quá khó chịu.
Anh thở dài có chút bất đắc dĩ tháo găng tay ra.
"Không cần tò mò nữa."
Câu đầu tiên khi cô nhìn bàn tay này là. Bàn tay quá đẹp. Nhưng cái cô chú ý không kém là vết bầm tím trên mu bàn tay. Hoá ra, anh nói khó coi là đây. Có lẽ, da anh quá trắng nên vết bầm càng rõ ràng hơn người bình thường. Người này là thừa hưởng tinh hoa trời đất hội tụ thì phải.
"Vết kim tiêm."
"Ừm!"
Thật ra, anh vừa kết thúc truyền dịch một hôm là đến điểm hẹn theo lời của mẹ mình. Nhưng vừa biết anh không thể đi lại liền biến mất dạng. Anh đã đoán trước được còn Đồng Tịch là ngoài dự đoán của anh.
Cô cũng tò mò không kém sau cái chăn mỏng đắp trên chân anh. Vì lúc cô tựa vào lúc khóc sáng nay, đôi chân ấy ấm áp không hề lạnh lẽo một chút nào.
Ánh mắt cô đã nói lên tất cả.
Lục Tử Ngôn làm sao không biết suy nghĩ của cô.
"Em không sợ à?"
"Hả? Sợ cái gì?"
"Không sợ gặp ác mộng à. Em không cần tò mò."
Đồng Tịch nghĩ cũng không nên vội vàng như vậy. Dù sao hai người cũng mới ở cùng nhau một ngày. Cứ để theo tự nhiên.
Cô lại nhìn đến chiếc vali quần áo. Dù sao cũng nên giúp anh một tay.
"Bên trong có gì quan trọng không?"
"Chẳng hạn?"
Cô chỉ tay vào chiếc vali.
Anh cong môi.
"Em nghĩ một người như tôi có gì đáng giá."
"Không phải, tôi không có ý đó."
Đồng Tịch xua tay.
Lục Tử Ngôn cầm lấy tấm thẻ cô vừa đưa tối qua.
"Trả lại em."
"Anh là ý gì?"
Đồng Tịch nhìn nó. Chẳng lẽ đã làm anh giận rồi sao.
"Tôi đã dùng nó để trả phí giao hàng. Hiện tại, tôi không dùng đến. Em cứ giữ lại."
Đồng Tịch mím môi. Quả thật cô cũng không còn nhiều tiền. Cứ dùng nó để mua cho anh ít vật dụng cá nhân trước đã.
"Được rồi! Tôi sẽ đưa lại cho anh sau."
Nhìn thời gian cũng đã muộn.
"Tôi ra ngoài mua ít thức ăn."
Anh gật đầu.
Đồng Tịch cầm túi xách lên đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng khép lại.
Tay anh đặt lên chân mình, siết chặt.
[...]
***
Lăng thành, nước S.
Biệt thự Cửu Thiên.
Ngôi biệt thự này là của Lục Tử Ngôn nhưng hiện tại chỉ có quản gia.
Giọng người phụ nữ rõ ràng đang tức giận vang lên.
"Nó là cố ý chống đối với tôi mà."
Tô Khuynh mẹ của Lục Tử Ngôn, bà rất xinh đẹp dù đã tuổi trung niên.
Bên cạnh là Lục Tôn.
"Đủ rồi! Bà nên biết Louis không phải như bề ngoài của nó."
"Tôi... Nó làm tôi tức chết mà."
Bà đang giận về việc hôn sự của con trai mình. Đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn không có ai lọt vào trong mắt anh. Hay là thật sự con trai bà không thích phụ nữ. Lúc nào bên cạnh là đám đàn ông vây quanh.
Trợ lý Tiêu Quang từ cổng lớn bước vào liền nuốt nước bọt.
"Ông bà chủ!"
Bà quay sang, ánh mắt dao găm.
"Louis đang ở đâu?"
"Lục thiếu, đang ở... Ngài ấy đang đi khảo sát tiến độ thi công TS."
"Cậu làm trợ lý kiểu gì hả? Cậu có biết chân nó... Đến nơi nguy hiểm như vậy có ổn không hả?"
Anh ta lau mồ hôi trán.
"Lục thiếu, ngài ấy bảo tôi trở về lấy một số văn kiện quan trọng. Tôi lập tức trở về ngay."
Bà muốn nói gì đó Lục Tôn đã giữ lại.
"Cậu vào lấy nhanh lên."
Anh ta gật đầu, chạy nhanh vào trong.
"Em không nên trút giận vào người khác. Để nó về rồi tính."
"Hừ! Tôi không quản nữa."
Bà hậm hực bước lên xe.
Ông thở dài bước theo sau.
Vừa nhìn thấy xe của họ rời khỏi, Tiêu Quang khóc không ra nước mắt. Tôi khổ quá mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.