Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 139: Ác giả ác báo
T.T.Diệu
04/12/2022
Dương Uyển Linh phì cười, xong lại sực nhớ ra Châu Lan Khánh đang ngủ say liền vội chuyển thành cười mỉm, đồng thời lườm Diệp Gia Quân một cái.
“Thế nào? Bà Diệp không cảm thấy người đàn ông của mình vô cùng thông minh à?” Diệp Gia Quân giả vờ bất mãn nhướng cao mày chất vấn.
Dương Uyển Linh dở khóc dở cười nịnh nọt: “Có đâu. Anh thông minh lắm luôn á. Anh là số một.”
“Phì.” Bạch Hải ngồi ở ghế lái nhịn không được phì cười thành tiếng. Cười xong mới phát hiện không đúng. Sau lưng bỗng lạnh toát, cậu chàng lập tức sợ hãi, cuống cuồng xin tha thứ: “Xin lỗi, xin lỗi, Diệp tổng với Diệp phu nhân cứ tiếp tục đi ạ. Tôi không biết, không nhìn thấy, không nghe thấy cái gì hết.”
Dương Uyển Linh nghe cậu chàng nói mà ngượng chín cả mặt, trừng mắt nhìn Diệp Gia Quân, trên mặt thể hiện rõ: Tại anh hết đấy.
Diệp Gia Quân khá buồn bực khi bị người phá đám, nhìn chòng chọc bóng lưng Bạch Hải, lạnh mặt hâm dọa: “Lái xe cẩn thận đi. Tôi sa thải cậu bây giờ.”
“Vâng. Tuân lệnh.” Bạch Hải nháy mắt ngồi thẳng lưng, “Diệp tổng, Diệp phu nhân cứ tiếp tục đi ạ.”
Dương Uyển Linh và Diệp Gia Quân đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy được sự bất lực trong mắt đối phương.
Còn về phần Hạ Nhã Thi, cô ta lại không được thảnh thơi ngồi tán gẫu như hai người Diệp Gia Quân và Dương Uyển Linh. Sau khi lén trốn khỏi buổi livestream, vì sợ mọi người nhận ra, cô ta liền cải trang bằng cách cột tóc, đeo khẩu trang và mang kính râm đi nhanh tới bãi đổ xe, trên đường đi còn không quên dáo dác quan sát xem người của Diệp Gia Quân có đuổi theo hay không.
Đến khi tiếp cận được xe của mình, Hạ Nhã Thi mới trút được hết gánh nặng. Cô ta cười cười, trong mắt lóe lên tia sáng kì lạ: “May mà vệ sĩ của Diệp Gia Quân không đuổi theo. Lẽ nào anh ta đang chừa cho mình một đường lui?”
Cô ta bật cười, vươn tay cầm lấy tay nắm xe: “Gia Quân ơi là Gia Quân, anh vẫn mềm lòng giống trước đây.”
“Ê kia có phải là Hạ Nhã Thi không?” Không biết người nào ở trong bãi đổ xe đột ngột la lên ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
Trong bãi xe lúc này cũng có hơn chục người, đa số là phụ nữ, ai ai cũng đều hừng hực lửa giận, xông về phía Hạ Nhã Thi.
“Đúng là cô ta rồi, là Hạ Nhã Thi đó. Cô ta muốn chạy trốn, nhanh bắt cô ta đến sở cảnh sát đi.”
“Mau bắt người phụ nữ ác độc đó lại. Đánh chết cô ta đi. Con tiểu tam nham hiểm đừng để nó đi quyến rũ đàn ông nữa.”
“Bà mẹ nó. Chết tiệt thật.” Sắc mặt Hạ Nhã Thi có chút vặn vẹo, nhịn không được chửi thề. Cô ta hoảng hốt mở cửa xe, chui vào.
Số Hạ Nhã Thi khá xui xẻo, còn chưa kịp đóng cửa đã bị một người phụ nữ chạy tới giữ chặt cửa xe ngăn cản động tác đóng cửa của cô ta: “Mày muốn chạy đi đâu, thứ đàn bà bỉ ổi, bẩn thiểu. Bọn đàn ông đều bị khuôn mặt của mày mê hoặc chứ gì? Được thôi để hôm nay tao cào nát cái mặt mày ra, xem còn thằng nào mê nữa không?”
Không biết có phải người phụ nữ trong quá khứ cũng đã trải qua trường hợp tương tự hay không, mà trông cô ta lúc này cực kì kích động.
“Má cái con mụ điên này, mau buông tay coi.” Hạ Nhã Thi chửi ầm lên cắn răng kéo lại.
Người phụ nữ kia giống như phát điên, vưa chửi bới vừa cố gắng đẩy cửa xe ra không cho Hạ Nhã Thi đóng lại.
Mắt thấy đám người kia sắp đuổi đến nơi. Hạ Nhã Thi nhích ra ghế bên cạnh lấy đà, dồn hết lực vào chân đạp mạnh vào cửa xe: “Bà nội mày không tránh thì chớ trách tao.”
Hạ Nhã Thi đạp liên tiếp mấy phát liền, thấy cũng không đá bay được người phụ nữ. Cô ta đành ngồi lại vào ghế lái khởi động xe rời đi.
“Con kia mày đừng hòng chạy.” Người phụ nữ cố bám víu vào cánh cửa, “Hôm nay sẽ là ngày chết của mày.”
“Ngày chết của ai còn chưa biết đâu.” Hạ Nhã Thi quay đầu giơ ngón giữa với người phụ nữ sau đó đạp mạnh chân ga.
“Á... Á...” Người phụ nữ bị tốc độ của xe hất bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống mặt đường. Cô ta lăn lộn kêu gào thảm thiết.
Lúc này cũng đã có mấy người chạy đến, người thì đỡ lấy người phụ nữ người thì chạy đuổi theo: “Cô ta tông người rồi. Đừng để cô ta chạy.”
“Con khốn đó ác thật chứ. Xem thường pháp luật quá rồi.”
“Phải giải nó đến đồn cảnh sát thôi, chứ không chẳng biết nó lại hại biết bao nhiêu người nữa.”
Đám người vốn đã bất bình giờ còn chứng kiến hành động máu lạnh của Hạ Nhã Thi thì lại càng bất bình hơn.
Hạ Nhã Thi nhìn qua gương chiếu hậu trông thấy có ba, bốn chiếc xe đang đuổi theo thì tức đến trợn lớn mắt. Cô ta tăng tốc, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Cái lũ ăn không ngồi rồi này, mẹ nó. Trù lũ súc vật chúng mày ra đường xe tông chết hết mẹ đi.”
Lúc này đây điều Hạ Nhã Thi cảm thấy may mắn nhất là hiện tại không phải giờ cao điểm, xe cộ trên đường không quá đông đúc, cô ta có thể thuận lợi phóng hết tốc độ mà không phải chật vật luồn lách.
Qua một lúc vẫn không cắt được hết đuôi đám người khiến cho Hạ Nhã Thi sôi máu, phẫn nộ được đẩy lên đến đỉnh điểm. Cô ta siết chặt vô lăng, bàn chân đạp phanh mỏi nhừ tới không còn cảm giác. Không có cách nào phát tiết cô ta chỉ đành há miệng không ngừng chửi rủa cho hả cơn tức.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên, liên tục và dồn dập.
“Giữa lúc nước sôi lửa bỏng ai gọi thế này không biết.” Hạ Nhã Thi buồn bực đập mạnh tay vào vô lăng, “Xúi quẩy.”
Hạ Nhã Thi không có ý định nghe điện thoại cho nên mặc kệ tiếng chuông reo, cô ta vẫn chỉ lo phóng xe chạy như bay trên đường với hi vọng sớm thoát khỏi đám người kia để chạy trốn. Tuy nhiên, người ở đầu dây bên kia thật không biết chiều lòng cô ta, tiếng chuông này vừa dứt chưa được mấy giây lại tiếp tục vang lên tiếp, gọi không ngừng nghỉ.
Qua hơn chục cuộc, Hạ Nhã Thi rốt cuộc chịu hết nổi, hậm hực cầm lấy di động hòng tắt nguồn. Ngón tay của cô ta lúc đang bấm vào nút nguồn bỗng khưng lại vì cô ta nhìn thấy tên người gọi đến.
Hai mắt Hạ Nhã Thi loé lên tia sáng, ngón tay rời khỏi nút nguồn, nhấn xuống màn hình nhận cuộc gọi.
“Gia Tuấn.” Rõ ràng giây trước còn chửi người rất hăng mà giây sau đã đã có thể nghẹn ngào thút thít.
“Nhã Thi, em đang ở đâu?” Diệp Gia Tuấn ở đầu dây bên kia rất kích động, sợ Hạ Nhã Thi cúp máy, anh ta nói liền một mạch, “Người của anh đang ở cổng sau khách sạn chờ em. Em đang ở đâu? Mau ra chỗ bọn họ đi, bây giờ người cả thành phố đều đang đổ xô đi tìm em đấy, đến chỗ anh, anh sẽ bảo vệ em.”
Hạ Nhã Thi âm thầm tiếc nuối, bây giờ cô ta muốn quay về lại khách sạn cũng đã không kịp.
“Gia Tuấn không kịp rồi… em đã rời khỏi khách sạn. Những kẻ điên đó đang đuổi theo em… em…” Hạ Nhã Thi nức nở, trong lòng lại âm thầm thúc giục Diệp Gia Tuấn mau nghĩ cách để giúp cô ta.
“Em còn nhớ căn biệt thự ở ngoại ô thành phố không?” Diệp Gia Tuấn còn sốt ruột hơn cả nhân vật chính là Hạ Nhã Thi, nôn nóng lên tiếng hỏi.
Hạ Nhã Thi đã đoán được đại khái Diệp Gia Tuấn muốn làm gì, vội trả lời: “Em nhớ.”
Diệp Gia Tuấn nói tiếp: “Em còn nhớ đường đến đó chứ? Anh sẽ phái người đến biệt thự bảo vệ em.”
Hạ Nhã Thi mừng ra mặt nhưng vẫn giả vờ từ chối: “Em không muốn liên luỵ đến anh, em tự lo được. Anh không cần lo lắng cho em đâu. Gia Quân, em đã nợ anh rất nhiều rồi.”
Diệp Gia Tuấn nghe vậy thì trở nên kích động, vừa bực vừa lo, cứng rắn khiển trách: “Nhã Thi giờ em phải nghe lời anh, em đừng bướng nữa có được không? Em có biết em đang gặp nguy hiểm không hả? Đây không phải trò đùa đâu, em có thể sẽ đi tù đó.”
Hạ Nhã Thi oà khóc, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu: “Gia Tuấn, em không muốn đi tù đâu, em lúc đó… không hiểu sao lại có thể làm ra hành động tàn ác đó. Giờ em hối hận rồi, hu hu hu. Em hối hận rồi.”
Diệp Gia Tuấn làm sao chịu nổi khi thấy người phụ nữ mình yêu sâu đậm rơi lệ. Tim anh ta thắt lại, cảm thấy đau lòng gần chết, ngay lập tức mềm giọng cầu xin: “Anh xin em đó Nhã Thi, đến chỗ anh lánh tạm vài hôm đi. Em ở bên ngoài anh không yên tâm được. Hiện tại chỉ có chỗ anh là an toàn nhất thôi, nghe lời anh lần này có được không?”
Hạ Nhã Thi cong môi cười đắc ý, lúc đang định mở miệng đồng ý thì bất ngờ có một chiếc xe vượt lên, cửa kính đẩy xuống, người phụ nữ ló đâu ra, chỉ tay về phía xe Hạ Nhã Thi gào lên:
“Tiện nhân mau dừng xe lại, cô cho là cô còn có thể chạy sao? Dừng xe.”
“Thế nào? Bà Diệp không cảm thấy người đàn ông của mình vô cùng thông minh à?” Diệp Gia Quân giả vờ bất mãn nhướng cao mày chất vấn.
Dương Uyển Linh dở khóc dở cười nịnh nọt: “Có đâu. Anh thông minh lắm luôn á. Anh là số một.”
“Phì.” Bạch Hải ngồi ở ghế lái nhịn không được phì cười thành tiếng. Cười xong mới phát hiện không đúng. Sau lưng bỗng lạnh toát, cậu chàng lập tức sợ hãi, cuống cuồng xin tha thứ: “Xin lỗi, xin lỗi, Diệp tổng với Diệp phu nhân cứ tiếp tục đi ạ. Tôi không biết, không nhìn thấy, không nghe thấy cái gì hết.”
Dương Uyển Linh nghe cậu chàng nói mà ngượng chín cả mặt, trừng mắt nhìn Diệp Gia Quân, trên mặt thể hiện rõ: Tại anh hết đấy.
Diệp Gia Quân khá buồn bực khi bị người phá đám, nhìn chòng chọc bóng lưng Bạch Hải, lạnh mặt hâm dọa: “Lái xe cẩn thận đi. Tôi sa thải cậu bây giờ.”
“Vâng. Tuân lệnh.” Bạch Hải nháy mắt ngồi thẳng lưng, “Diệp tổng, Diệp phu nhân cứ tiếp tục đi ạ.”
Dương Uyển Linh và Diệp Gia Quân đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy được sự bất lực trong mắt đối phương.
Còn về phần Hạ Nhã Thi, cô ta lại không được thảnh thơi ngồi tán gẫu như hai người Diệp Gia Quân và Dương Uyển Linh. Sau khi lén trốn khỏi buổi livestream, vì sợ mọi người nhận ra, cô ta liền cải trang bằng cách cột tóc, đeo khẩu trang và mang kính râm đi nhanh tới bãi đổ xe, trên đường đi còn không quên dáo dác quan sát xem người của Diệp Gia Quân có đuổi theo hay không.
Đến khi tiếp cận được xe của mình, Hạ Nhã Thi mới trút được hết gánh nặng. Cô ta cười cười, trong mắt lóe lên tia sáng kì lạ: “May mà vệ sĩ của Diệp Gia Quân không đuổi theo. Lẽ nào anh ta đang chừa cho mình một đường lui?”
Cô ta bật cười, vươn tay cầm lấy tay nắm xe: “Gia Quân ơi là Gia Quân, anh vẫn mềm lòng giống trước đây.”
“Ê kia có phải là Hạ Nhã Thi không?” Không biết người nào ở trong bãi đổ xe đột ngột la lên ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
Trong bãi xe lúc này cũng có hơn chục người, đa số là phụ nữ, ai ai cũng đều hừng hực lửa giận, xông về phía Hạ Nhã Thi.
“Đúng là cô ta rồi, là Hạ Nhã Thi đó. Cô ta muốn chạy trốn, nhanh bắt cô ta đến sở cảnh sát đi.”
“Mau bắt người phụ nữ ác độc đó lại. Đánh chết cô ta đi. Con tiểu tam nham hiểm đừng để nó đi quyến rũ đàn ông nữa.”
“Bà mẹ nó. Chết tiệt thật.” Sắc mặt Hạ Nhã Thi có chút vặn vẹo, nhịn không được chửi thề. Cô ta hoảng hốt mở cửa xe, chui vào.
Số Hạ Nhã Thi khá xui xẻo, còn chưa kịp đóng cửa đã bị một người phụ nữ chạy tới giữ chặt cửa xe ngăn cản động tác đóng cửa của cô ta: “Mày muốn chạy đi đâu, thứ đàn bà bỉ ổi, bẩn thiểu. Bọn đàn ông đều bị khuôn mặt của mày mê hoặc chứ gì? Được thôi để hôm nay tao cào nát cái mặt mày ra, xem còn thằng nào mê nữa không?”
Không biết có phải người phụ nữ trong quá khứ cũng đã trải qua trường hợp tương tự hay không, mà trông cô ta lúc này cực kì kích động.
“Má cái con mụ điên này, mau buông tay coi.” Hạ Nhã Thi chửi ầm lên cắn răng kéo lại.
Người phụ nữ kia giống như phát điên, vưa chửi bới vừa cố gắng đẩy cửa xe ra không cho Hạ Nhã Thi đóng lại.
Mắt thấy đám người kia sắp đuổi đến nơi. Hạ Nhã Thi nhích ra ghế bên cạnh lấy đà, dồn hết lực vào chân đạp mạnh vào cửa xe: “Bà nội mày không tránh thì chớ trách tao.”
Hạ Nhã Thi đạp liên tiếp mấy phát liền, thấy cũng không đá bay được người phụ nữ. Cô ta đành ngồi lại vào ghế lái khởi động xe rời đi.
“Con kia mày đừng hòng chạy.” Người phụ nữ cố bám víu vào cánh cửa, “Hôm nay sẽ là ngày chết của mày.”
“Ngày chết của ai còn chưa biết đâu.” Hạ Nhã Thi quay đầu giơ ngón giữa với người phụ nữ sau đó đạp mạnh chân ga.
“Á... Á...” Người phụ nữ bị tốc độ của xe hất bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống mặt đường. Cô ta lăn lộn kêu gào thảm thiết.
Lúc này cũng đã có mấy người chạy đến, người thì đỡ lấy người phụ nữ người thì chạy đuổi theo: “Cô ta tông người rồi. Đừng để cô ta chạy.”
“Con khốn đó ác thật chứ. Xem thường pháp luật quá rồi.”
“Phải giải nó đến đồn cảnh sát thôi, chứ không chẳng biết nó lại hại biết bao nhiêu người nữa.”
Đám người vốn đã bất bình giờ còn chứng kiến hành động máu lạnh của Hạ Nhã Thi thì lại càng bất bình hơn.
Hạ Nhã Thi nhìn qua gương chiếu hậu trông thấy có ba, bốn chiếc xe đang đuổi theo thì tức đến trợn lớn mắt. Cô ta tăng tốc, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Cái lũ ăn không ngồi rồi này, mẹ nó. Trù lũ súc vật chúng mày ra đường xe tông chết hết mẹ đi.”
Lúc này đây điều Hạ Nhã Thi cảm thấy may mắn nhất là hiện tại không phải giờ cao điểm, xe cộ trên đường không quá đông đúc, cô ta có thể thuận lợi phóng hết tốc độ mà không phải chật vật luồn lách.
Qua một lúc vẫn không cắt được hết đuôi đám người khiến cho Hạ Nhã Thi sôi máu, phẫn nộ được đẩy lên đến đỉnh điểm. Cô ta siết chặt vô lăng, bàn chân đạp phanh mỏi nhừ tới không còn cảm giác. Không có cách nào phát tiết cô ta chỉ đành há miệng không ngừng chửi rủa cho hả cơn tức.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên, liên tục và dồn dập.
“Giữa lúc nước sôi lửa bỏng ai gọi thế này không biết.” Hạ Nhã Thi buồn bực đập mạnh tay vào vô lăng, “Xúi quẩy.”
Hạ Nhã Thi không có ý định nghe điện thoại cho nên mặc kệ tiếng chuông reo, cô ta vẫn chỉ lo phóng xe chạy như bay trên đường với hi vọng sớm thoát khỏi đám người kia để chạy trốn. Tuy nhiên, người ở đầu dây bên kia thật không biết chiều lòng cô ta, tiếng chuông này vừa dứt chưa được mấy giây lại tiếp tục vang lên tiếp, gọi không ngừng nghỉ.
Qua hơn chục cuộc, Hạ Nhã Thi rốt cuộc chịu hết nổi, hậm hực cầm lấy di động hòng tắt nguồn. Ngón tay của cô ta lúc đang bấm vào nút nguồn bỗng khưng lại vì cô ta nhìn thấy tên người gọi đến.
Hai mắt Hạ Nhã Thi loé lên tia sáng, ngón tay rời khỏi nút nguồn, nhấn xuống màn hình nhận cuộc gọi.
“Gia Tuấn.” Rõ ràng giây trước còn chửi người rất hăng mà giây sau đã đã có thể nghẹn ngào thút thít.
“Nhã Thi, em đang ở đâu?” Diệp Gia Tuấn ở đầu dây bên kia rất kích động, sợ Hạ Nhã Thi cúp máy, anh ta nói liền một mạch, “Người của anh đang ở cổng sau khách sạn chờ em. Em đang ở đâu? Mau ra chỗ bọn họ đi, bây giờ người cả thành phố đều đang đổ xô đi tìm em đấy, đến chỗ anh, anh sẽ bảo vệ em.”
Hạ Nhã Thi âm thầm tiếc nuối, bây giờ cô ta muốn quay về lại khách sạn cũng đã không kịp.
“Gia Tuấn không kịp rồi… em đã rời khỏi khách sạn. Những kẻ điên đó đang đuổi theo em… em…” Hạ Nhã Thi nức nở, trong lòng lại âm thầm thúc giục Diệp Gia Tuấn mau nghĩ cách để giúp cô ta.
“Em còn nhớ căn biệt thự ở ngoại ô thành phố không?” Diệp Gia Tuấn còn sốt ruột hơn cả nhân vật chính là Hạ Nhã Thi, nôn nóng lên tiếng hỏi.
Hạ Nhã Thi đã đoán được đại khái Diệp Gia Tuấn muốn làm gì, vội trả lời: “Em nhớ.”
Diệp Gia Tuấn nói tiếp: “Em còn nhớ đường đến đó chứ? Anh sẽ phái người đến biệt thự bảo vệ em.”
Hạ Nhã Thi mừng ra mặt nhưng vẫn giả vờ từ chối: “Em không muốn liên luỵ đến anh, em tự lo được. Anh không cần lo lắng cho em đâu. Gia Quân, em đã nợ anh rất nhiều rồi.”
Diệp Gia Tuấn nghe vậy thì trở nên kích động, vừa bực vừa lo, cứng rắn khiển trách: “Nhã Thi giờ em phải nghe lời anh, em đừng bướng nữa có được không? Em có biết em đang gặp nguy hiểm không hả? Đây không phải trò đùa đâu, em có thể sẽ đi tù đó.”
Hạ Nhã Thi oà khóc, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu: “Gia Tuấn, em không muốn đi tù đâu, em lúc đó… không hiểu sao lại có thể làm ra hành động tàn ác đó. Giờ em hối hận rồi, hu hu hu. Em hối hận rồi.”
Diệp Gia Tuấn làm sao chịu nổi khi thấy người phụ nữ mình yêu sâu đậm rơi lệ. Tim anh ta thắt lại, cảm thấy đau lòng gần chết, ngay lập tức mềm giọng cầu xin: “Anh xin em đó Nhã Thi, đến chỗ anh lánh tạm vài hôm đi. Em ở bên ngoài anh không yên tâm được. Hiện tại chỉ có chỗ anh là an toàn nhất thôi, nghe lời anh lần này có được không?”
Hạ Nhã Thi cong môi cười đắc ý, lúc đang định mở miệng đồng ý thì bất ngờ có một chiếc xe vượt lên, cửa kính đẩy xuống, người phụ nữ ló đâu ra, chỉ tay về phía xe Hạ Nhã Thi gào lên:
“Tiện nhân mau dừng xe lại, cô cho là cô còn có thể chạy sao? Dừng xe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.