Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 91: Ảo tưởng
T.T.Diệu
04/12/2022
Dương Uyển Linh ngoái đầu, thấy đó là Đỗ Quỳnh Hương liền vờ như không thấy quay đầu đi. Chạm mặt bà ta ở đây, cô cũng không mấy bất ngờ, bởi vừa rồi Diệp Gia Quân đã nói cho cô biết bạn trai của Diệp La Bình chính là người nhà họ Trần, bảo cô chuẩn bị tâm lý.
Cô thở dài, không biết nên gọi là oan gia ngõ hẹp hay nói trái đất này quá nhỏ bé đây.
Đỗ Quỳnh Hương nào dễ dàng buông tha, tiến lên chặn trước mặt Dương Uyển Linh, chống nạnh cười cợt: “Nói trúng tim đen nên chột dạ rồi sao? Cũng phải vốn liếng chỉ có mỗi cái thân xác này, bây giờ người ta chơi chán thì có còn cái gì nữa đâu.”
Dương Uyển Linh than thầm, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng đây mà. Cô nhoẻn miệng cười, hỏi bằng giọng điệu mỉa mai: “Đỗ phu nhân à! Người thì trông sang trọng, đẹp đẽ, mang tiếng phu nhân của một tập đoàn mà sao ăn nói vô văn hóa thế? Cô không sợ người khác nói mình vô học à?”
Mặt Đỗ Quỳnh Hương xám nghét, nhảy dựng lên, trừng mắt mắng: “Con điếm thối mày gan nhỉ dám mắng tao?”
Dương Uyển Linh chớp mắt tỏ ra vô cùng ngây thơ: “Tôi có mắng bà đâu. Chẳng qua tôi có lòng tốt nhắc nhở bà thôi.”
Biểu cảm đó thành công chọc Đỗ Quỳnh Hương tức điên. Bà ta tạch lưỡi, dùng ánh mắt xem thường đảo quanh khắp người Dương Uyển Linh: “Cái thứ lăng loàn, ti tiện như mày đầu óc chỉ lo chứa mấy cái chuyện dâm đãng, trăng hoa thì có cái gì hay ho đâu mà bày đặt dạy đời người khác, chi bằng tự lo cho thân mình trước đi.”
Bà ta sực nhớ ra điều gì, đột nhiên che miệng: “A! Giờ e là mày đang đau đầu lắm nhỉ? Chậc, cũng đúng thôi phải lấy lòng đủ loại đàn ông mới có thể tiếp tục tồn tại mà, coi chừng bị lây bệnh đó.”
“Ngược lại, tôi thấy bà nên giữ mấy lời này nói cho con trai của mình thì đúng hơn.” Dương Uyển Linh đáp lại một câu, không muốn dây dưa thêm nữa, lách qua người bà ta bỏ đi.
Đỗ Quỳnh Hương phản xạ nhanh chụp lấy bả vai Dương Uyển Linh kéo lại, năm ngón tay cách lớp vải bấu chặt vào da thịt cô. Bà hét ầm lên: “Cái thứ hỗn láo mày muốn đi đâu? Tao còn chưa nói xong đâu.”
Dương Uyển Linh bị đau, tức giận hất tay Đỗ Quỳnh Hương, ôm vai quay phắt lại: “Bà đừng có quá đáng.”
Sức lực người già sao có thể bì nổi với sức người trẻ tuổi, Đỗ Quỳnh Hương láo đảo cộng thêm sàn nhà trơn trượt, bà ta không có điểm tựa ngã nhào ra đất, tư thế trông có hơi buồn cười và chật vật.
Dương Uyển Linh giật mình không nghĩ Đỗ Quỳnh Hương sẽ té. Cô vội chạy đến, vươn tay đỡ bà ta: “Bà không…”
Đỗ Quỳnh Hương gỡ tay Dương Uyển Linh, ngã nằm lại trên đất gào lên la làng: “Mọi người đến đây mà xem, ức hiếp bà già, ức hiếp bà già này. Trời ơi là trời! Tới đây mà xem. Ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp bà già sắp gần đất xa trời.”
Dương Uyển Linh nhìn quanh thấy mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía này, đồng thời thấy có quản lý và hai bảo vệ đang đi đến. Cô buồn bực nhìn Đỗ Quỳnh Hương đang lăn lộn trên đất diễn kịch, nhíu mày hỏi: “Bà làm cái gì vậy?”
Đỗ Quỳnh Hương chẳng thèm đoái hoài đến Dương Uyển Linh, tiếp tục la hét để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Đủ rồi đấy. Là bà gây sự trước, đừng có tỏ ra mình oan ức thế chứ?’ Dương Uyển Linh cúi xuống giơ tay muốn nâng bà ta đứng lên.
Đỗ Quỳnh Hương giãy giụa giằng ra khỏi tay Dương Uyển Linh. Sau đó, bà ta dùng hết sức đẩy mạnh Dương Uyển Linh, cô loạng choạng lùi ra sau mấy bước.
Lúc này, quản lý và bảo vệ đi đến hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Dương Uyển Linh còn chưa kịp lên tiếng giải thích, Đỗ Quỳnh Hương đã nhanh nhẹn bò dậy, đẩy Dương Uyển Linh ra, chen lên đứng trước mặt ba người kia, chỉ tay về phía Dương Uyển Linh, hùng hổ trách cứ: “Mấy người bảo vệ nhà hàng kiểu gì vậy? Hạng người chẳng ra gì này mà cũng cho vào.”
Người quản lý là một người đàn ông trung niên trông có vẻ khá nhã nhặn, ôn hòa. Ông ta tỏ ra khó xử: “Phu nhân, thật ngại quá. Quý cô này cũng là khách của chúng tôi. Chúng tôi không có quyền đuổi người.”
Sau đó, ông ta nở nụ cười lịch thiệp, tìm cách giải quyết, “Phu nhân đặt phòng nào ạ? Lát nữa chúng tôi sẽ đem bánh ngọt đến để thể hiện lòng xin lỗi của nhà hàng chúng tôi đối với bà. Mong bà rộng lòng tha thứ cho.”
Đỗ Quỳnh Hương không chấp nhận cách giải quyết này, chống nạnh hừ lạnh: “Mấy người cho thức ăn đuổi chó đi đấy à?”
Người quản lý tái mặt, bối rối xin lỗi: “Xin lỗi bà. Chúng tôi không có ý đó. Mong bà hiểu cho ạ!”
Đỗ Quỳnh Hương cười gằn, đây là khinh bà ta không có chỗ dựa sao? Bà ta vỗ ngực, vênh mặt lên: “Biết tôi là ai không? Là sui gia của nhà họ Diệp chủ nhà hàng của các người đó, con trai tôi chẳng bao lâu nữa sẽ lấy tiểu thư nhà họ. Tương lai tôi chính là chủ của mấy người, dám chọc tôi tức giận tôi sẽ đóng cửa nhà hàng này ngay lập tức, đuổi việc hết lũ vô dụng các người.”
Người quản lý và hai gã bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không xác định được lời của Đỗ Quỳnh Hương là thật hay giả.
Dương Uyển Linh đứng bên cạnh nghe bà ta nói mà chói tai chịu không nổi, nhịn không được cất giọng châm chọc: “Chuyện kết hôn vẫn chưa đâu vào đâu mà đã có điệu bộ chó cậy thế chủ rồi.”
Đỗ Quỳnh Hương tức đến cả người phát run. Bà ta trừng mắt dữ tợn nhìn Dương Uyển Linh rít lên: “Con khốn mày nói ai là chó hả? Hỗn láo vừa thôi.”
Dương Uyển Linh nhún vai, không một chút sợ hãi châm thêm dầu vào lửa: “Chẳng phải ở trên bà tự nhận mình là chó sao?”
Đám đông đang vây xem xung quanh có người nhịn không được phụt cười.
Sắc mặt Đỗ Quỳnh Hương bỗng trở nên vặn vẹo, bà ta bất ngờ xông tới chỗ Dương Uyển Linh đang đứng, giơ mười móng vuốt ra nhắm thẳng vào mặt Dương Uyển Linh cào xuống: “Hôm nay tao phải xé nát cái miệng của mày mới được.”
Dương Uyển Linh nhanh nhẹn lách người sang một bên né tránh, Đỗ Quỳnh Hương liền ngay lập tức chuyển hướng đuổi theo.
“Ôi! Phu nhân xin bà bình tĩnh.” Người quản lý cuống lên, trán vã đầy mồ hôi, khách hàng là thượng đế ông ta không thể tùy tiện sai bảo vệ đuổi cổ bà ta ra ngoài được.
Dương Uyển Linh ngược lại chẳng xoắn xuýt hay lo lắng, cô bình tĩnh nhìn Đỗ Quỳnh Hương giống như một kẻ điên đang lao về phía mình.
Ngay giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đỗ Quỳnh Hương đột nhiên thét lên, thân thể đổ ập về trước. Dương Uyển Linh nhanh tay lẹ mắt lùi về sau, bà ta liền ngã chổng vó ra đất.
“Bà già xấu xí đáng đời này, cho chừa cái tội ức hiếp chị xinh đẹp.” Diệp Gia Minh thu chân về chống nạnh, hả hê nhìn Đỗ Quỳnh Hương đang ngã nằm trên đất.
“Gia Minh? Sao em lại ra đây?” Dương Uyển Linh ngạc nhiên hết sức, tiến lên kéo cậu đứng cách xa Đỗ Quỳnh Hương ra.
Diệp Gia Minh bĩu môi, như ông cụ non trách cứ Dương Uyển Linh: “Chị có đi vệ sinh thôi mà cũng lâu nữa. Em cho rằng chị đi lạc nên chạy ra đây tìm xem. Ai mà ngờ chị bị mụ già xấu xí này bắt nạt cơ chứ. Ngốc chết đi mất, nếu không có em ở đây chị đã bị bà ta đánh cho nhừ tử rồi đấy.”
Dương Uyển Linh cười tủm tỉm xoa đầu nhóc: “Cảm ơn Gia Minh của chị rất nhiều.”
Diệp Gia Minh lắc đầu: “Mới xa em một chút thôi là đã xảy ra chuyện ngay. Sau này chị nhớ phải theo sát em vào đấy.”
“Được, được.” Dương Uyển Linh buồn cười đồng ý, bên kia người quản lý và bảo vệ xúm nhau kéo Đỗ Quỳnh Hương lên. Cô thu lại ánh mắt, nắm tay Diệp Gia Minh nói, “Chúng ta vào trước đi.”
“Đi thôi. Em muốn ăn gà quay.” Diệp Gia Minh lập tức ném bà già xấu xí ác độc kia ra khỏi đầu, chép miệng hớn hở, rảo bước đi thật nhanh.
“Phu nhân bà không sao chứ?” Người quản lý ngoài mặt ân cần hỏi, trong lòng lại khổ muốn chết, khóc không ra nước mắt.
Đỗ Quỳnh Hương giận dữ hất tay mấy người đó ra, gào lên: “Tránh ra.”
Bà ta dáo dác tìm kiếm bóng dáng Dương Uyển Linh, đáng tiếc cô đã rời khỏi đây từ sớm.
“Con tiện nhân chết tiện mày cứ đợi đấy. Chờ tao trở thành sui gia nhà họ Diệp, tao sẽ cho mày biết tay.” Bà ta nghiến răng nghiến lợi chỉnh sửa lại tóc tai, quần áo.
Lúc Dương Uyển Linh cùng Diệp Gia Minh quay về phòng ăn, vừa hay nghe thấy Lâm Hồng Nguyệt đang nói chuyện, trong giọng nói bà nghe qua không được vui cho lắm: “Đỗ phu nhân đây là không coi nhà họ Diệp chúng ta ra gì sao? Đã gần nửa tiếng trôi qua ngay cả một chút tin tức cũng không có.”
Dương Uyển Linh phát hiện trong phòng có thêm một người nữa, người nọ đang đứng quay lưng về phía cửa. Tuy không nhìn thấy mặt mũi nhưng qua bóng lưng, cô liền biết ngay đây chính là con trai út của Đỗ Quỳnh Hương.
Quả nhiên giây sau, Dương Uyển Linh nghe thấy anh ta rối rít xin lỗi: “Bác gái thật ngại quá. Trên đường đến đây mẹ cháu chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên mới tới trễ.”
Ánh mắt Dương Uyển Linh và Trần Huy Mạnh chạm nhau nhưng anh ta nhanh chóng cụp mắt xuống tiếp tục xin lỗi: “Làm phiền hai bác đợi thêm lát nữa, mẹ cháu chắc sẽ đến nhanh thôi ạ. Xin lỗi hai bác rất nhiều.”
Dương Uyển Linh kéo ghế để Diệp Gia Minh ngồi xuống bên tay trái của Diệp Gia Quân, còn mình ngồi xuống bên tay phải của anh. Trong lòng hơi kinh ngạc, qua thái độ vừa rồi của Trần Huy Mạnh, có lẽ anh ta đã sớm biết cô là vợ của Diệp Gia Quân, nhưng Đỗ Quỳnh Hương hình như vẫn chưa biết thì phải.
Bên kia, Lâm Hồng Nguyệt lại lên tiếng: “Tôi còn chưa từng thấy ai có mặt mũi đến thế, phải để cho nhà họ Diệp chúng tôi chờ đợi. Nếu không phải nể mặt La Bình thật sự thích cậu, gia đình chúng tôi đã sớm rời khỏi đây rồi.”
Trần Huy Mạnh ngượng chín mặt, cắn răng cảm ơn.
Mặt Lâm Hồng Nguyệt lạnh tanh, thở dài nói: “Thôi được rồi. Cậu ngồi xuống đi. Cứ đứng mãi như thế người ngoài sẽ cho rằng nhà chúng tôi ỷ mạnh hiếp yếu, ngược đãi cậu mất.”
“Vâng.” Trần Huy Mạnh ngồi xuống ghế, khóe mắt nhịn không được liếc nhìn Dương Uyển Linh một cái.
Diệp La Bình vội rót nước trà đưa đến trước mặt Lâm Hồng Nguyệt: “Chị dâu uống trà đi, bớt giận nào.”
Trên khuôn mặt Lâm Hồng Nguyệt xuất hiện ý cười trở lại, đưa tay nhận lấy nhấp một ngụm trà. Sau khi đặt tách trà xuống bàn, bà cầm lấy tay Diệp La Bình nhỏ giọng nói: “Chị với anh em đợi thêm mười lăm phút nữa thôi đấy, nếu bà ta còn chưa đến vậy chúng ta về thôi. La Bình nhà chúng ta sao có thể để nhà bọn họ khinh thường được.”
Cô thở dài, không biết nên gọi là oan gia ngõ hẹp hay nói trái đất này quá nhỏ bé đây.
Đỗ Quỳnh Hương nào dễ dàng buông tha, tiến lên chặn trước mặt Dương Uyển Linh, chống nạnh cười cợt: “Nói trúng tim đen nên chột dạ rồi sao? Cũng phải vốn liếng chỉ có mỗi cái thân xác này, bây giờ người ta chơi chán thì có còn cái gì nữa đâu.”
Dương Uyển Linh than thầm, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng đây mà. Cô nhoẻn miệng cười, hỏi bằng giọng điệu mỉa mai: “Đỗ phu nhân à! Người thì trông sang trọng, đẹp đẽ, mang tiếng phu nhân của một tập đoàn mà sao ăn nói vô văn hóa thế? Cô không sợ người khác nói mình vô học à?”
Mặt Đỗ Quỳnh Hương xám nghét, nhảy dựng lên, trừng mắt mắng: “Con điếm thối mày gan nhỉ dám mắng tao?”
Dương Uyển Linh chớp mắt tỏ ra vô cùng ngây thơ: “Tôi có mắng bà đâu. Chẳng qua tôi có lòng tốt nhắc nhở bà thôi.”
Biểu cảm đó thành công chọc Đỗ Quỳnh Hương tức điên. Bà ta tạch lưỡi, dùng ánh mắt xem thường đảo quanh khắp người Dương Uyển Linh: “Cái thứ lăng loàn, ti tiện như mày đầu óc chỉ lo chứa mấy cái chuyện dâm đãng, trăng hoa thì có cái gì hay ho đâu mà bày đặt dạy đời người khác, chi bằng tự lo cho thân mình trước đi.”
Bà ta sực nhớ ra điều gì, đột nhiên che miệng: “A! Giờ e là mày đang đau đầu lắm nhỉ? Chậc, cũng đúng thôi phải lấy lòng đủ loại đàn ông mới có thể tiếp tục tồn tại mà, coi chừng bị lây bệnh đó.”
“Ngược lại, tôi thấy bà nên giữ mấy lời này nói cho con trai của mình thì đúng hơn.” Dương Uyển Linh đáp lại một câu, không muốn dây dưa thêm nữa, lách qua người bà ta bỏ đi.
Đỗ Quỳnh Hương phản xạ nhanh chụp lấy bả vai Dương Uyển Linh kéo lại, năm ngón tay cách lớp vải bấu chặt vào da thịt cô. Bà hét ầm lên: “Cái thứ hỗn láo mày muốn đi đâu? Tao còn chưa nói xong đâu.”
Dương Uyển Linh bị đau, tức giận hất tay Đỗ Quỳnh Hương, ôm vai quay phắt lại: “Bà đừng có quá đáng.”
Sức lực người già sao có thể bì nổi với sức người trẻ tuổi, Đỗ Quỳnh Hương láo đảo cộng thêm sàn nhà trơn trượt, bà ta không có điểm tựa ngã nhào ra đất, tư thế trông có hơi buồn cười và chật vật.
Dương Uyển Linh giật mình không nghĩ Đỗ Quỳnh Hương sẽ té. Cô vội chạy đến, vươn tay đỡ bà ta: “Bà không…”
Đỗ Quỳnh Hương gỡ tay Dương Uyển Linh, ngã nằm lại trên đất gào lên la làng: “Mọi người đến đây mà xem, ức hiếp bà già, ức hiếp bà già này. Trời ơi là trời! Tới đây mà xem. Ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp bà già sắp gần đất xa trời.”
Dương Uyển Linh nhìn quanh thấy mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía này, đồng thời thấy có quản lý và hai bảo vệ đang đi đến. Cô buồn bực nhìn Đỗ Quỳnh Hương đang lăn lộn trên đất diễn kịch, nhíu mày hỏi: “Bà làm cái gì vậy?”
Đỗ Quỳnh Hương chẳng thèm đoái hoài đến Dương Uyển Linh, tiếp tục la hét để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Đủ rồi đấy. Là bà gây sự trước, đừng có tỏ ra mình oan ức thế chứ?’ Dương Uyển Linh cúi xuống giơ tay muốn nâng bà ta đứng lên.
Đỗ Quỳnh Hương giãy giụa giằng ra khỏi tay Dương Uyển Linh. Sau đó, bà ta dùng hết sức đẩy mạnh Dương Uyển Linh, cô loạng choạng lùi ra sau mấy bước.
Lúc này, quản lý và bảo vệ đi đến hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Dương Uyển Linh còn chưa kịp lên tiếng giải thích, Đỗ Quỳnh Hương đã nhanh nhẹn bò dậy, đẩy Dương Uyển Linh ra, chen lên đứng trước mặt ba người kia, chỉ tay về phía Dương Uyển Linh, hùng hổ trách cứ: “Mấy người bảo vệ nhà hàng kiểu gì vậy? Hạng người chẳng ra gì này mà cũng cho vào.”
Người quản lý là một người đàn ông trung niên trông có vẻ khá nhã nhặn, ôn hòa. Ông ta tỏ ra khó xử: “Phu nhân, thật ngại quá. Quý cô này cũng là khách của chúng tôi. Chúng tôi không có quyền đuổi người.”
Sau đó, ông ta nở nụ cười lịch thiệp, tìm cách giải quyết, “Phu nhân đặt phòng nào ạ? Lát nữa chúng tôi sẽ đem bánh ngọt đến để thể hiện lòng xin lỗi của nhà hàng chúng tôi đối với bà. Mong bà rộng lòng tha thứ cho.”
Đỗ Quỳnh Hương không chấp nhận cách giải quyết này, chống nạnh hừ lạnh: “Mấy người cho thức ăn đuổi chó đi đấy à?”
Người quản lý tái mặt, bối rối xin lỗi: “Xin lỗi bà. Chúng tôi không có ý đó. Mong bà hiểu cho ạ!”
Đỗ Quỳnh Hương cười gằn, đây là khinh bà ta không có chỗ dựa sao? Bà ta vỗ ngực, vênh mặt lên: “Biết tôi là ai không? Là sui gia của nhà họ Diệp chủ nhà hàng của các người đó, con trai tôi chẳng bao lâu nữa sẽ lấy tiểu thư nhà họ. Tương lai tôi chính là chủ của mấy người, dám chọc tôi tức giận tôi sẽ đóng cửa nhà hàng này ngay lập tức, đuổi việc hết lũ vô dụng các người.”
Người quản lý và hai gã bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không xác định được lời của Đỗ Quỳnh Hương là thật hay giả.
Dương Uyển Linh đứng bên cạnh nghe bà ta nói mà chói tai chịu không nổi, nhịn không được cất giọng châm chọc: “Chuyện kết hôn vẫn chưa đâu vào đâu mà đã có điệu bộ chó cậy thế chủ rồi.”
Đỗ Quỳnh Hương tức đến cả người phát run. Bà ta trừng mắt dữ tợn nhìn Dương Uyển Linh rít lên: “Con khốn mày nói ai là chó hả? Hỗn láo vừa thôi.”
Dương Uyển Linh nhún vai, không một chút sợ hãi châm thêm dầu vào lửa: “Chẳng phải ở trên bà tự nhận mình là chó sao?”
Đám đông đang vây xem xung quanh có người nhịn không được phụt cười.
Sắc mặt Đỗ Quỳnh Hương bỗng trở nên vặn vẹo, bà ta bất ngờ xông tới chỗ Dương Uyển Linh đang đứng, giơ mười móng vuốt ra nhắm thẳng vào mặt Dương Uyển Linh cào xuống: “Hôm nay tao phải xé nát cái miệng của mày mới được.”
Dương Uyển Linh nhanh nhẹn lách người sang một bên né tránh, Đỗ Quỳnh Hương liền ngay lập tức chuyển hướng đuổi theo.
“Ôi! Phu nhân xin bà bình tĩnh.” Người quản lý cuống lên, trán vã đầy mồ hôi, khách hàng là thượng đế ông ta không thể tùy tiện sai bảo vệ đuổi cổ bà ta ra ngoài được.
Dương Uyển Linh ngược lại chẳng xoắn xuýt hay lo lắng, cô bình tĩnh nhìn Đỗ Quỳnh Hương giống như một kẻ điên đang lao về phía mình.
Ngay giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đỗ Quỳnh Hương đột nhiên thét lên, thân thể đổ ập về trước. Dương Uyển Linh nhanh tay lẹ mắt lùi về sau, bà ta liền ngã chổng vó ra đất.
“Bà già xấu xí đáng đời này, cho chừa cái tội ức hiếp chị xinh đẹp.” Diệp Gia Minh thu chân về chống nạnh, hả hê nhìn Đỗ Quỳnh Hương đang ngã nằm trên đất.
“Gia Minh? Sao em lại ra đây?” Dương Uyển Linh ngạc nhiên hết sức, tiến lên kéo cậu đứng cách xa Đỗ Quỳnh Hương ra.
Diệp Gia Minh bĩu môi, như ông cụ non trách cứ Dương Uyển Linh: “Chị có đi vệ sinh thôi mà cũng lâu nữa. Em cho rằng chị đi lạc nên chạy ra đây tìm xem. Ai mà ngờ chị bị mụ già xấu xí này bắt nạt cơ chứ. Ngốc chết đi mất, nếu không có em ở đây chị đã bị bà ta đánh cho nhừ tử rồi đấy.”
Dương Uyển Linh cười tủm tỉm xoa đầu nhóc: “Cảm ơn Gia Minh của chị rất nhiều.”
Diệp Gia Minh lắc đầu: “Mới xa em một chút thôi là đã xảy ra chuyện ngay. Sau này chị nhớ phải theo sát em vào đấy.”
“Được, được.” Dương Uyển Linh buồn cười đồng ý, bên kia người quản lý và bảo vệ xúm nhau kéo Đỗ Quỳnh Hương lên. Cô thu lại ánh mắt, nắm tay Diệp Gia Minh nói, “Chúng ta vào trước đi.”
“Đi thôi. Em muốn ăn gà quay.” Diệp Gia Minh lập tức ném bà già xấu xí ác độc kia ra khỏi đầu, chép miệng hớn hở, rảo bước đi thật nhanh.
“Phu nhân bà không sao chứ?” Người quản lý ngoài mặt ân cần hỏi, trong lòng lại khổ muốn chết, khóc không ra nước mắt.
Đỗ Quỳnh Hương giận dữ hất tay mấy người đó ra, gào lên: “Tránh ra.”
Bà ta dáo dác tìm kiếm bóng dáng Dương Uyển Linh, đáng tiếc cô đã rời khỏi đây từ sớm.
“Con tiện nhân chết tiện mày cứ đợi đấy. Chờ tao trở thành sui gia nhà họ Diệp, tao sẽ cho mày biết tay.” Bà ta nghiến răng nghiến lợi chỉnh sửa lại tóc tai, quần áo.
Lúc Dương Uyển Linh cùng Diệp Gia Minh quay về phòng ăn, vừa hay nghe thấy Lâm Hồng Nguyệt đang nói chuyện, trong giọng nói bà nghe qua không được vui cho lắm: “Đỗ phu nhân đây là không coi nhà họ Diệp chúng ta ra gì sao? Đã gần nửa tiếng trôi qua ngay cả một chút tin tức cũng không có.”
Dương Uyển Linh phát hiện trong phòng có thêm một người nữa, người nọ đang đứng quay lưng về phía cửa. Tuy không nhìn thấy mặt mũi nhưng qua bóng lưng, cô liền biết ngay đây chính là con trai út của Đỗ Quỳnh Hương.
Quả nhiên giây sau, Dương Uyển Linh nghe thấy anh ta rối rít xin lỗi: “Bác gái thật ngại quá. Trên đường đến đây mẹ cháu chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên mới tới trễ.”
Ánh mắt Dương Uyển Linh và Trần Huy Mạnh chạm nhau nhưng anh ta nhanh chóng cụp mắt xuống tiếp tục xin lỗi: “Làm phiền hai bác đợi thêm lát nữa, mẹ cháu chắc sẽ đến nhanh thôi ạ. Xin lỗi hai bác rất nhiều.”
Dương Uyển Linh kéo ghế để Diệp Gia Minh ngồi xuống bên tay trái của Diệp Gia Quân, còn mình ngồi xuống bên tay phải của anh. Trong lòng hơi kinh ngạc, qua thái độ vừa rồi của Trần Huy Mạnh, có lẽ anh ta đã sớm biết cô là vợ của Diệp Gia Quân, nhưng Đỗ Quỳnh Hương hình như vẫn chưa biết thì phải.
Bên kia, Lâm Hồng Nguyệt lại lên tiếng: “Tôi còn chưa từng thấy ai có mặt mũi đến thế, phải để cho nhà họ Diệp chúng tôi chờ đợi. Nếu không phải nể mặt La Bình thật sự thích cậu, gia đình chúng tôi đã sớm rời khỏi đây rồi.”
Trần Huy Mạnh ngượng chín mặt, cắn răng cảm ơn.
Mặt Lâm Hồng Nguyệt lạnh tanh, thở dài nói: “Thôi được rồi. Cậu ngồi xuống đi. Cứ đứng mãi như thế người ngoài sẽ cho rằng nhà chúng tôi ỷ mạnh hiếp yếu, ngược đãi cậu mất.”
“Vâng.” Trần Huy Mạnh ngồi xuống ghế, khóe mắt nhịn không được liếc nhìn Dương Uyển Linh một cái.
Diệp La Bình vội rót nước trà đưa đến trước mặt Lâm Hồng Nguyệt: “Chị dâu uống trà đi, bớt giận nào.”
Trên khuôn mặt Lâm Hồng Nguyệt xuất hiện ý cười trở lại, đưa tay nhận lấy nhấp một ngụm trà. Sau khi đặt tách trà xuống bàn, bà cầm lấy tay Diệp La Bình nhỏ giọng nói: “Chị với anh em đợi thêm mười lăm phút nữa thôi đấy, nếu bà ta còn chưa đến vậy chúng ta về thôi. La Bình nhà chúng ta sao có thể để nhà bọn họ khinh thường được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.