Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 116: Chấn động
T.T.Diệu
04/12/2022
Nhịp tim đột nhiên đập nhanh bất ổn, trước mắt Dương Uyển Linh ngoại trừ nốt ruồi son đỏ tươi ấy đang không ngừng chuyển động hỗn loạn thì không thấy bất cứ cái gì khác.
Đau đớn như vũ bảo kéo tới khiến đầu Dương Uyển Linh đau chịu không nổi. Cô ôm đầu có chút không biệt rõ đang ở hiện tại hay là trong cơn ác mộng kinh hoàng đêm qua nằm mơ thấy.
“Cô Dương.” Giọng người đàn ông đột ngột vang lên, xen vào giữa đầu óc đang rối loạn của Dương Uyển Linh gọi cô về.
Dương Uyển Linh choàng tỉnh, chẳng biết Diệp Gia Tuấn đã đến bên sát cô từ khi nào, đang dùng loại vẻ mặt âm trầm quan sát cô.
“Đẹp đúng không?” Diệp Gia Tuấn bâng quơ hỏi một câu.
Dương Uyển Linh phản ứng không kịp, hoang mang hỏi: “Sao cơ?”
Diệp Gia Tuấn không trả lời, ánh mắt lộ vẻ si mê ngắm nghía ảnh Hạ Nhã Thi.
Dương Uyển Linh hiểu ra, ngăn không được rùng mình một trận, cô cứ cảm thấy Diệp Gia Tuấn biến thái thế nào ấy. Có điều biết thì biết nhưng cô cũng không can đảm trả lời.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Gia Tuấn dường như đã mất kiên nhẫn.
Dương Uyển Linh bấy giờ mới sực nhớ ra mục đích bản thân tới đây: “Mẹ bảo em gọi anh xuống dưới nhà ăn trưa.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Gia Tuấn thờ ơ trả lời.
“Vậy em đi trước.” Dương Uyển Linh hận không thể mọc cánh bay ra khỏi phòng Diệp Gia Tuấn.
Sợ anh ta lại tiếp tục hỏi mấy câu khó đỡ, cô xoay người mở cửa đi nhanh ra ngoài.
Diệp Gia Tuấn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn theo.
Sau khi rời khỏi phòng Diệp Gia Tuấn, tâm trạng khó khăn lắm mới tốt lên của Dương Uyển Linh lại rơi vọt xuống xuất phát điểm ban đầu và dường như còn có xu hướng tồi tệ hơn.
Suốt bữa ăn Dương Uyển Linh không tài nào tập trung nổi và sau đó mang theo nỗi hoang mang và ngờ vực rời khỏi nhà ông bà Diệp.
Ra đến cổng, Dương Uyển Linh không gọi chú Trương như lời hứa hẹn trước đó, bởi cô cần yên tĩnh một mình. Cô bước đi vô định trên đường, trầm mặc suy tư.
Hạ Nhã Thi liệu có phải là người phụ nữ sáu năm trước đã bắt nhốt cô không? Nếu không tại sao lại có sự trùng hợp như vậy?
Tim Dương Uyển Linh đập thình thịch, nếu Hạ Nhã Thi là người phụ nữ đó vậy Gia Minh là con trai của cô?
“Mẹ, mẹ.” Bỗng dưng có một tiếng gọi non nớt vang lên.
Một bóng dáng nhỏ nhắn xông qua chắn đường đi của cô.
Dương Uyển Linh nhìn xuống, vừa nhìn đã ngay lập tức giật mình. Bởi ngay trước mặt cô là một cô bé trông vô cùng đáng yêu, khuôn mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn long lanh mà điều đặc biệt hơn là cô bé ấy trong rất giống cô lúc còn nhỏ.
“Mẹ, cuối cùng con đã gặp lại mẹ rồi... con nhớ mẹ lắm.” Đứa bé gái nói tiếp, đôi mắt rưng rưng trông đáng thương cực kì. Cô bé thút thít, "Mẹ... để ý con đi... đừng bỏ con... mẹ ơi.”
“Con đang gọi dì sao?” Dương Uyển Linh khom người nhìn cô bé. Cô che miệng kinh ngạc, bởi càng nhìn cô lại càng cảm thấy cô bé ấy giống y đúc bản sao thu nhỏ của cô vậy.
Đứa bé gái dang tay nhào vào lòng Dương Uyển Linh, chớp chớp mắt đáp: “Đúng vậy. Con thật sự nhớ mẹ lắm. Chẳng lẽ mẹ không nhớ con sao?”
“Làm sao có thể?” Dương Uyển Linh ngỡ ngàng, nhất thời không biết phải làm sao. Bao phán đoán của cô bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cô bé mà làm rối loạn hết cả lên.
“Con nhận lầm người rồi... dì không phải mẹ con.” Dương Uyển Linh ngập ngừng có chút nói không nên lời.
Ngay lúc này, đột nhiên có một người đàn ông bịt mặt, đội mũ lưỡi trai từ sau gốc cây đi ra, tóm lấy cô bé ôm vào lòng. Anh ta ngước mắt lên, dưới lớp khẩu trang cong lên một nụ cười đầy ý vị xâu xa: “Dương Uyển Linh lâu rồi không gặp.”
Giọng nói vừa xa lạ lại mang theo cảm giác quen thuộc làm Dương Uyển Linh hoang mang. Cô ngờ vực lên tiếng: “Anh là ai? Chúng ta có quen biết nhau sao?”
“Tôi là ai không quan trọng. Bây giờ thứ cô cần quan tâm không phải là tôi đâu.” Lưu Hải Phi cất giọng chế nhạo.
“Chú, dì này nói không biết cháu.” Cô bé co rúm người lại sợ hãi nhưng không dám nhảy ra khỏi lòng Lưu Hải Phi, rụt rè nhỏ giọng đề nghị, “Hay chúng ta đi thôi chú.”
“Nếu mày muốn sớm đoàn tụ với bà ngoại mày thì hãy ngoan ngoãn làm theo lời tao dặn. Nếu không nghe lời tao thì cả đời này mày đừng mong gặp lại bà mày. Nghe rõ không?” Lưu Hải Phi ghé sát tới tai cô nhóc thấp giọng đe dọa, sau thúc giục, “Khóc nhanh. Hỏi cô ta tại sao không cần mày.”
“Nhưng... nhưng cháu khóc không ra.” Mặt cô bé tái mét run rẩy nói.
“Vô dụng.” Lưu Hải Phi buồn bực, lén lút nhéo thật mạnh lên lưng cô nhóc.
“Oa...” Cô bé gào lên, “Tại sao mẹ lại không cần con, hu hu hu. Chú này xấu lắm mẹ đưa con về nhà được không?”
Tiếng khóc của cô bé nhanh chóng kéo đến sự chú ý của người đi đường.
Dương Uyển Linh bối rối cực kì, thật sự không rõ đang xảy ra chuyển gì, cô tiến lên lau nước mắt cho cô bé: “Cái đó... dì thật sự không biết con. Nhà con ở đâu để dì đưa...”
Lưu Hải Phi đứng phắt dậy, cắt ngang lời cô, sợ mọi người không nghe thấy cố ý la thật to: “Không ngờ cô lại máu lạnh như vậy. Tuy năm đó tìm cô mang thai giúp là cô tình tôi nguyện, tiền bạc rõ ràng. Nhưng dù gì trên người nó cũng chảy một nửa dòng máu của cô. Hơn nữa giờ bệnh máu trắng của con bé lại tái phát, sao cô có thể vô tình thế hả?”
“Anh... nói cái gì?” Dương Uyển Linh chấn động, kinh ngạc tột độ lắp bắp. Nhưng nhớ đến quá khứ của mình đã tràn lan trên mạng cô liền bình tĩnh trở lại, “Anh lừa đảo sai người rồi đấy.”
Lưu Hải Phi bất bình chỉ trích: “Nhớ năm đó, con bé bị bệnh máu trắng khó khăn lắm mới khiến cô đồng ý hiến tủy, giờ bệnh con bé lại tái phát, còn suốt ngày đòi tìm mẹ. Sao cô có thể làm bộ không quen biết, còn bảo chúng tôi là kẻ lừa đảo nữa chứ. Tôi chưa thấy người phụ nữ nào nhẫn tâm qua cô đâu.”
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, xì xầm bàn tán.
Nghe anh ta nói năng hàm hồ, mặt Dương Uyển Linh lạnh đi, càng thêm xác định anh ta là kẻ lừa đảo: “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ chắc anh nhầm người rồi. Tôi trước giờ không quen anh và cô bé này càng không có những chuyện như anh nói.”
Dứt lời cô liền cất bước.
Lưu Hải Phi đẩy đứa bé về phía Dương Uyển Linh, cười lạnh: “Dương Uyển Linh, cô nhìn gương mặt của đứa bé này đi, cô còn dám phủ nhận?”
Cô bé dùng đôi mắt đáng thương nhìn cô.
Bước chân Dương Uyển Linh khựng lại, rủ mắt nhìn chằm chằm cô bé, há miệng muốn nói nhưng lại không có cách nào phủ nhận lời anh ta nói được. Không chỉ có bề ngoài giống cô, hơn nữa con bé còn cho cô cảm giác một cảm giác khó tả.
“Sao? Á khẩu rồi?” Lưu Hải Phi cười chế nhạo.
Dương Uyển Linh bán tính bán nghi, cất giọng thăm dò: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì không? Người phụ nữ giật dây phía sau là ai?”
Đau đớn như vũ bảo kéo tới khiến đầu Dương Uyển Linh đau chịu không nổi. Cô ôm đầu có chút không biệt rõ đang ở hiện tại hay là trong cơn ác mộng kinh hoàng đêm qua nằm mơ thấy.
“Cô Dương.” Giọng người đàn ông đột ngột vang lên, xen vào giữa đầu óc đang rối loạn của Dương Uyển Linh gọi cô về.
Dương Uyển Linh choàng tỉnh, chẳng biết Diệp Gia Tuấn đã đến bên sát cô từ khi nào, đang dùng loại vẻ mặt âm trầm quan sát cô.
“Đẹp đúng không?” Diệp Gia Tuấn bâng quơ hỏi một câu.
Dương Uyển Linh phản ứng không kịp, hoang mang hỏi: “Sao cơ?”
Diệp Gia Tuấn không trả lời, ánh mắt lộ vẻ si mê ngắm nghía ảnh Hạ Nhã Thi.
Dương Uyển Linh hiểu ra, ngăn không được rùng mình một trận, cô cứ cảm thấy Diệp Gia Tuấn biến thái thế nào ấy. Có điều biết thì biết nhưng cô cũng không can đảm trả lời.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Gia Tuấn dường như đã mất kiên nhẫn.
Dương Uyển Linh bấy giờ mới sực nhớ ra mục đích bản thân tới đây: “Mẹ bảo em gọi anh xuống dưới nhà ăn trưa.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Gia Tuấn thờ ơ trả lời.
“Vậy em đi trước.” Dương Uyển Linh hận không thể mọc cánh bay ra khỏi phòng Diệp Gia Tuấn.
Sợ anh ta lại tiếp tục hỏi mấy câu khó đỡ, cô xoay người mở cửa đi nhanh ra ngoài.
Diệp Gia Tuấn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn theo.
Sau khi rời khỏi phòng Diệp Gia Tuấn, tâm trạng khó khăn lắm mới tốt lên của Dương Uyển Linh lại rơi vọt xuống xuất phát điểm ban đầu và dường như còn có xu hướng tồi tệ hơn.
Suốt bữa ăn Dương Uyển Linh không tài nào tập trung nổi và sau đó mang theo nỗi hoang mang và ngờ vực rời khỏi nhà ông bà Diệp.
Ra đến cổng, Dương Uyển Linh không gọi chú Trương như lời hứa hẹn trước đó, bởi cô cần yên tĩnh một mình. Cô bước đi vô định trên đường, trầm mặc suy tư.
Hạ Nhã Thi liệu có phải là người phụ nữ sáu năm trước đã bắt nhốt cô không? Nếu không tại sao lại có sự trùng hợp như vậy?
Tim Dương Uyển Linh đập thình thịch, nếu Hạ Nhã Thi là người phụ nữ đó vậy Gia Minh là con trai của cô?
“Mẹ, mẹ.” Bỗng dưng có một tiếng gọi non nớt vang lên.
Một bóng dáng nhỏ nhắn xông qua chắn đường đi của cô.
Dương Uyển Linh nhìn xuống, vừa nhìn đã ngay lập tức giật mình. Bởi ngay trước mặt cô là một cô bé trông vô cùng đáng yêu, khuôn mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn long lanh mà điều đặc biệt hơn là cô bé ấy trong rất giống cô lúc còn nhỏ.
“Mẹ, cuối cùng con đã gặp lại mẹ rồi... con nhớ mẹ lắm.” Đứa bé gái nói tiếp, đôi mắt rưng rưng trông đáng thương cực kì. Cô bé thút thít, "Mẹ... để ý con đi... đừng bỏ con... mẹ ơi.”
“Con đang gọi dì sao?” Dương Uyển Linh khom người nhìn cô bé. Cô che miệng kinh ngạc, bởi càng nhìn cô lại càng cảm thấy cô bé ấy giống y đúc bản sao thu nhỏ của cô vậy.
Đứa bé gái dang tay nhào vào lòng Dương Uyển Linh, chớp chớp mắt đáp: “Đúng vậy. Con thật sự nhớ mẹ lắm. Chẳng lẽ mẹ không nhớ con sao?”
“Làm sao có thể?” Dương Uyển Linh ngỡ ngàng, nhất thời không biết phải làm sao. Bao phán đoán của cô bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cô bé mà làm rối loạn hết cả lên.
“Con nhận lầm người rồi... dì không phải mẹ con.” Dương Uyển Linh ngập ngừng có chút nói không nên lời.
Ngay lúc này, đột nhiên có một người đàn ông bịt mặt, đội mũ lưỡi trai từ sau gốc cây đi ra, tóm lấy cô bé ôm vào lòng. Anh ta ngước mắt lên, dưới lớp khẩu trang cong lên một nụ cười đầy ý vị xâu xa: “Dương Uyển Linh lâu rồi không gặp.”
Giọng nói vừa xa lạ lại mang theo cảm giác quen thuộc làm Dương Uyển Linh hoang mang. Cô ngờ vực lên tiếng: “Anh là ai? Chúng ta có quen biết nhau sao?”
“Tôi là ai không quan trọng. Bây giờ thứ cô cần quan tâm không phải là tôi đâu.” Lưu Hải Phi cất giọng chế nhạo.
“Chú, dì này nói không biết cháu.” Cô bé co rúm người lại sợ hãi nhưng không dám nhảy ra khỏi lòng Lưu Hải Phi, rụt rè nhỏ giọng đề nghị, “Hay chúng ta đi thôi chú.”
“Nếu mày muốn sớm đoàn tụ với bà ngoại mày thì hãy ngoan ngoãn làm theo lời tao dặn. Nếu không nghe lời tao thì cả đời này mày đừng mong gặp lại bà mày. Nghe rõ không?” Lưu Hải Phi ghé sát tới tai cô nhóc thấp giọng đe dọa, sau thúc giục, “Khóc nhanh. Hỏi cô ta tại sao không cần mày.”
“Nhưng... nhưng cháu khóc không ra.” Mặt cô bé tái mét run rẩy nói.
“Vô dụng.” Lưu Hải Phi buồn bực, lén lút nhéo thật mạnh lên lưng cô nhóc.
“Oa...” Cô bé gào lên, “Tại sao mẹ lại không cần con, hu hu hu. Chú này xấu lắm mẹ đưa con về nhà được không?”
Tiếng khóc của cô bé nhanh chóng kéo đến sự chú ý của người đi đường.
Dương Uyển Linh bối rối cực kì, thật sự không rõ đang xảy ra chuyển gì, cô tiến lên lau nước mắt cho cô bé: “Cái đó... dì thật sự không biết con. Nhà con ở đâu để dì đưa...”
Lưu Hải Phi đứng phắt dậy, cắt ngang lời cô, sợ mọi người không nghe thấy cố ý la thật to: “Không ngờ cô lại máu lạnh như vậy. Tuy năm đó tìm cô mang thai giúp là cô tình tôi nguyện, tiền bạc rõ ràng. Nhưng dù gì trên người nó cũng chảy một nửa dòng máu của cô. Hơn nữa giờ bệnh máu trắng của con bé lại tái phát, sao cô có thể vô tình thế hả?”
“Anh... nói cái gì?” Dương Uyển Linh chấn động, kinh ngạc tột độ lắp bắp. Nhưng nhớ đến quá khứ của mình đã tràn lan trên mạng cô liền bình tĩnh trở lại, “Anh lừa đảo sai người rồi đấy.”
Lưu Hải Phi bất bình chỉ trích: “Nhớ năm đó, con bé bị bệnh máu trắng khó khăn lắm mới khiến cô đồng ý hiến tủy, giờ bệnh con bé lại tái phát, còn suốt ngày đòi tìm mẹ. Sao cô có thể làm bộ không quen biết, còn bảo chúng tôi là kẻ lừa đảo nữa chứ. Tôi chưa thấy người phụ nữ nào nhẫn tâm qua cô đâu.”
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, xì xầm bàn tán.
Nghe anh ta nói năng hàm hồ, mặt Dương Uyển Linh lạnh đi, càng thêm xác định anh ta là kẻ lừa đảo: “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ chắc anh nhầm người rồi. Tôi trước giờ không quen anh và cô bé này càng không có những chuyện như anh nói.”
Dứt lời cô liền cất bước.
Lưu Hải Phi đẩy đứa bé về phía Dương Uyển Linh, cười lạnh: “Dương Uyển Linh, cô nhìn gương mặt của đứa bé này đi, cô còn dám phủ nhận?”
Cô bé dùng đôi mắt đáng thương nhìn cô.
Bước chân Dương Uyển Linh khựng lại, rủ mắt nhìn chằm chằm cô bé, há miệng muốn nói nhưng lại không có cách nào phủ nhận lời anh ta nói được. Không chỉ có bề ngoài giống cô, hơn nữa con bé còn cho cô cảm giác một cảm giác khó tả.
“Sao? Á khẩu rồi?” Lưu Hải Phi cười chế nhạo.
Dương Uyển Linh bán tính bán nghi, cất giọng thăm dò: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì không? Người phụ nữ giật dây phía sau là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.