Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 47: Điên cuồng
T.T.Diệu
02/12/2022
Dương Uyển Linh thấy Diệp Gia Quân nói rất có lý, hơn ai hết cô mong mình nhớ phần kí ức bị thiếu hụt đó. Mặc dù, anh đã kể sơ lược nhưng trong thâm
tâm cô không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy bản thân dường như đã quên một
thứ gì đó rất quan trọng.
“Em uống.” Thái độ Dương Uyển Linh lập tức quay ngắt ba trăm sáu mươi độ.
Diệp Gia Quân hài lòng mỉm cười, múc tiếp một muỗng đưa đến bên môi Dương Uyển Linh.
“Em… em… có thể tự uống.” Vô tình chạm phải ánh mắt tròn xoe của Diệp Gia Minh, Dương Uyển Linh ngượng chín mặt ấp úng.
Diệp Gia Quân gật đầu chiều theo, đặt bát vào tay cô: “Vậy em tự uống đi.”
Dương Uyển Linh thành thật uống từng ngụm, chưa bao lâu canh trong bát đã sắp cạn đáy.
Diệp Gia Quân nhận lấy bát đưa cho dì Vân, sau đó quay sang nhắc nhở: “Mấy ngày nữa, phương án của em tiến hành quay hình ở nước X, em tranh thủ chuẩn bị đi nhé.”
“Em có thể đi sao?” Dương Uyển Linh bất ngờ.
Diệp Gia Quân nói với vẻ đương nhiên: “Đó là kế hoạch do em nghĩ ra, em đi giám sát là thích hợp nhất.”
Kinh ngạc qua đi, Dương Uyển Linh chợt hỏi: “Anh có đi không?”
Diệp Gia Quân trả lời: “Anh không đi.”
“À.” Dương Uyển Linh gật đầu, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng. Đúng vậy, đường đường là người đứng đầu Diệp Khang, một chút sự kiện nho nhỏ như thế, đâu cần đích thân Diệp Gia Quân phải có mặt.
Thấy được vẻ thất vọng thoáng hiện nơi Dương Uyên Linh, Diệp Gia Quân vui lắm, môi mỏng hơi nhếch lên, áp sát tới, ghé vào tai cô mập mờ thì thầm: “Muốn anh đi cùng?”
Tai Dương Uyển Linh nóng lên rồi nhanh chóng lan ra hết mặt, rõ ràng một câu hỏi rất đỗi bình thường nhưng khi nói ra từ miệng người này lại trở nên mờ ám một cách kì lạ.
“Không muốn xa anh à?” Diệp Gia Quân không buông tha tiếp tục trêu ghẹo.
“Không có. Em chỉ hỏi thử thôi.” Dương Uyển Linh đỏ mặt nghiêng người né tránh.
Động tĩnh gây ra không nhỏ, Diệp Gia Minh ngồi chơi mô hình cách đó không xa, lập tức quay đầu tò mò nhìn hai bọn họ.
Sợ Diệp Gia Quân lại nói những lời không đứng đắn, Dương Uyển Linh vội đứng bật dậy: “Em đến chơi với Gia Minh đây.”
Dõi theo bóng lưng chạy trối chết của Dương Uyển Linh, trong mắt Diệp Gia Quân tràn ngập ý cười, người gì đâu đến xấu hổ cũng đáng yêu hết sức.
Nhoáng cái đã hết một ngày, buổi tối sau khi ru Diệp Gia Minh ngủ say, Dương Uyển Linh cúi người hôn chụt mấy cái lên khuôn mặt phúng phính non mềm như kẹo sữa, xác định chăn đã vén kĩ, cô mới xoay người rón rén đi ra khỏi phòng.
“Sao anh đứng ở đây?” Vừa mở cửa đã trông thấy Diệp Gia Quân đứng lù lù giữa hành lang, Dương Uyển Linh hết cả hồn rồi lại tự suy diễn cho rằng anh đến thăm con trai, “Thằng bé ngủ rồi.”
Diệp Gia Quân biết Dương Uyển Linh hiểu lầm nên giải thích: “Anh đến tìm em.”
“Tìm em?” Dương Uyển Linh kinh ngạc, bây giờ đã hơn mười giờ, cũng không tính sớm nữa, chẳng lẽ công việc gặp vấn đề, nghĩ vậy cô liền lo lắng hỏi ra khỏi miệng.
“Không phải.” Diệp Gia Quân hắng giọng, có chút không tự nhiên nói tiếp lời thoại đã vắt óc suy nghĩ suốt cả một ngày hôm nay, “Phòng ngủ của em hơn một tuần nay chưa được dọn dẹp, rất bẩn và lộn xộn. Hiện tại, trời cũng không còn sớm nữa, giúp việc trong nhà đều đã nghỉ ngơi cả rồi. Tối nay em ở tạm phòng anh đi.”
Câu cuối mới là mục đích thật sự của anh.
Dương Uyển Linh có tin không? Đương nhiên, cô không tin lý do vớ vẩn này rồi, nhưng lại không nỡ từ chối Diệp Gia Quân.
Một thoáng im lặng của người đối diện liền khiến Diệp Gia Quân hiểu lầm rằng Dương Uyển Linh không muốn, trong lòng mất mát một trận, nhưng anh nhanh chóng sốc lại tinh thần, cô không thật sự chán ghét việc gần gũi thân mật với anh, bằng chứng chính là hơn một tuần ngọt ngào trong viện kia, có lẽ cô cần có thời gian thích nghi, tiếp nhận anh.
Sau khi tự làm công tác tư tưởng cho mình thành công, Diệp Gia Quân “suy sụp tinh thần” biến thành Diệp Gia Quân “không đứng đắn”, mặt dày sáp tới: “Đâu phải chưa từng ngủ chung, hơn một tuần nay chuyện thân mật hơn chúng ta cũng đã…”
Mặc dù trên hành lang chỉ có hai người bọn họ nhưng Dương Uyển Linh vẫn không nghe nổi, vội dùng tay che miệng Diệp Gia Quân, mặt mũi đỏ bừng muốn nhỏ ra máu.
“Chuyện thân mật gì chứ, rõ ràng chỉ mới hôn nhau thôi.” Dương Uyển Linh phản bác.
Vành mắt Diệp Gia Quân hơi cong, màu đen trong mắt lấp lánh tựa như sao rơi nơi cuối chân trời, đẹp đẽ, chói mắt vô cùng, Dương Uyển Linh nhìn có chút ngẩn ngơ. Cho tới khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, nóng rực như dòng điện đánh thẳng vào đại não, cô mới hoàng hồn, đồng thời cả người cũng bị điện giật tới tê rần, hai chân mềm nhũn.
Dương Uyển Linh rụt tay về, sắc đỏ trên mặt đã lan xuống tận cổ, cô lắp bắp: “Anh… Anh làm cái gì vậy?”
Diệp Gia Quân trả lời nhưng không phải câu hỏi này, mà trả lời cho câu trước: “Chuyện thân mật anh nói đến chính là hôn, còn em là nghĩ đến chuyện kia sao?”
Ánh mắt Diệp Gia Quân mang theo ám chỉ.
Quá trực tiếp, quá thẳng thắn. Da mặt mỏng như Dương Uyển Linh đương nhiên không thể đầu lại với Diệp Gia Quân “mặt dày” kia được.
“Không còn sớm nữa, em đi ngủ đây.” Dương Uyển Linh luống cuống xoay người.
Diệp Gia Quân trực tiếp kéo người về hướng phòng mình, Dương Uyển Linh thẹn thùng đi theo, cảm thấy nếu mình cố chống cự thì chẳng khác nào đã thích còn tỏ vẻ.
Dương Uyển Linh nhắm mắt nằm trên giường, nửa ngày trôi qua vẫn không tài nào ngủ được, đầu óc không ngừng suy nghĩ lung tung, không ngừng tái hiện đoạn thời gian cô với Diệp Gia Quân “ngọt ngào” ở trong bệnh viện. Khi đó rất khác lúc này, khi đó một người là bệnh nhân, một người lại không quen nằm sofa trong phòng bệnh, thành ra cùng nhau chen chúc trên một chiếc giường, nhưng hiện tại hai người hoàn toàn bình thường lại… Nghĩ đến đây, tim cô liền đập như đánh trống, gò má nóng ran.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm biến mất, Dương Uyển Linh lập tức căng thẳng, vểnh tai nghe ngóng. Chẳng bao lâu, cửa mở ra, tiếng bước chân trầm ổn, tiếng sột soạt của vải vóc va chạm vào nhau,... tất cả đều được phóng đại rất rõ ràng, làm cô càng thêm căng thẳng.
Bên cạnh chợt lún xuống, hương sữa tắm thoáng thoảng tràn vào khoang mũi, cả người Dương Uyển Linh cứng đờ, hai bàn tay đặt trên bụng nắm chặt, rịn đầy mồ hôi, không dám hít thở mạnh.
“Em ngủ rồi à?” Trong đêm khuya thanh vắng, giọng Diệp Gia Quân càng đặc biệt trở nên quyến rũ.
Dương Uyển Linh nhắm mắt giả chết. Nhìn hàng lông mi run rẩy kịch liệt bán đứng cô, Diệp Gia Quân cảm thấy buồn cười, chợt nổi lên ý xấu muốn trêu ghẹo cô.
Diệp Gia Quân kéo Dương Uyển Linh vào lòng, cảm nhận thân thể ai kia đột nhiên cứng ngắc, khóe môi anh càng nhếch cao hơn. Nương theo ánh trăng vàng nhạt, anh dùng đầu ngón tay phác họa từng đường nét trên mặt cô, vầng trán trắng nõn, lông mày xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng rồi sau đó là đôi môi hồng mềm mềm.
Sắc đen trong mắt Diệp Gia Quân đậm thêm mấy phần, ngắm nhìn khuôn mặt Dương Uyển Linh vì động tác của anh mà căng thẳng, rồi đường nhìn dần tập trung tại đôi môi mềm mại ướt át khẽ run tựa cánh hoa e ấp gọi mời người chiếm lấy.
Thật muốn hôn lên đó, thật muốn nếm lấy hương vị ngọt ngào ngày đêm hằng mong nhớ.
Lòng Diệp Gia Quân ngứa ngáy đến phát điên, vội vã nâng cằm Dương Uyển Linh lên, ngậm lấy đôi môi khiến bản thân phát điên.
Dương Uyển Linh ngây người, Diệp Gia Quân nhân cơ hội đó vọt vào khoang miệng đối phương, làm sâu thêm nụ hôn, càn quét đến nghiêng trời lệch đất.
Dương Uyển Linh bị hôn tới đầu choáng mắt hoa, đừng nói giả vờ ngủ, sau đó cô còn chủ động ôm cổ Diệp Gia Quân, cả người như không xương tựa vào lồng ngực rắn rỏi, tràn đầy sức mạnh nam tính, đầu óc hỗn loạn, phối hợp theo anh.
Cho đến khi hô hấp bị rút cạn, não thiếu oxy tới trống rỗng, mông lung, Dương Uyển Linh cựa quậy, rút tay về đặt lên ngực anh đẩy đẩy tỏ ý nhắc nhở, bản thân thật sự chịu hết nổi rồi.
Diệp Gia Quân luyến tiếc buông môi, trán kề trán, mặt kề mặt cả hai cùng thở hồng hộc.
Khuôn mặt Dương Uyển Linh đỏ ửng, đôi mắt xinh đẹp ướt nước trông vừa đáng thương vừa quyến rũ lạ thường, đặc biệt là hai cánh môi bị người giày xéo lại càng thêm đỏ tươi, ướt át mời gọi người chà đạp.
Ngọn lửa chưa kịp tắt trong người Diệp Gia Quân lại bùng lên dữ dội, anh cất giọng khàn khàn, cảm thấy hôn bao nhiêu lần nữa cũng không thấy chán: “Anh muốn hôn em nữa.”
Chẳng đợi người ta có đồng ý hay không, Diệp Gia Quân đã cúi xuống, chiếm đoạt lấy, vội vã và điên cuồng tựa như người khát nước lâu ngày đi lạc trên sa mạc, cuối cùng đã tìm thấy được ốc đảo của riêng mình.
Chẳng biết từ lúc nào, nụ hôn đã trượt xuống cổ, trượt xuống xương quai xanh, Dương Uyển Linh bị Diệp Gia Quân hôn đến vừa tê vừa ngứa, lửa tình bất tri bất giác đã bị gợi lên lúc nào không hay. Cô nhịn không được khẽ rên một tiếng.
Âm thanh ấy níu kéo chút lý trí quay trở về, Diệp Gia Quân ngẩng đầu, trong mắt đều là lửa nóng trần trụi nhìn cô không hề che giấu. Anh nói, giọng tràn ngập mong chờ xen lẫn kìm nén khó nhịn: “Anh có thể làm không?”
Dương Uyển Linh đỏ bừng cả mặt, cắn môi, rủ mắt thẹn thùng không dám nhìn Diệp Gia Quân.
Trong mắt hiện lên sự mất mát, Diệp Gia Quân khó nén thất vọng. Có lẽ, anh đã quá nôn nóng rồi. Bất ngờ, Dương Uyển Linh rướn cổ chạm vào môi anh.
Trong đầu “uỳnh” một tiếng nổ tung, nhận được sự cho phép, hạnh phúc và mừng rỡ đến quá đỗi bất ngờ này nhanh chóng lấn át thất vọng, Diệp Gia Quân đảo khách thành chủ, điên cuồng chiếm đoạt, hận không thể khảm người này vào trong máu thịt của mình.
Diệp Gia Quân lưu loát cởi bỏ quần áo vướng víu, ôm lấy thân thể mềm mại bản thân khao khát bao lâu nay, mạnh mẽ “tiến quân thần tốc”.
Dương Uyển Linh chẳng nhớ rõ bọn họ đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết khi mặt trăng treo bên ngoài cửa sổ đã xấu hổ lui xuống, tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen xuất hiện, anh mới chịu tha cho cô.
Dương Uyển Linh mệt quá chịu không nổi nhanh chóng thiếp đi trong lòng anh.
Diệp Gia Quân ôm người vào phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ cho cả hai, sau đó đặt Dương Uyển Linh lên giường, lần nữa ôm người vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngoan muộn màng rồi thỏa mãn chìm vào mộng đẹp.
“Em uống.” Thái độ Dương Uyển Linh lập tức quay ngắt ba trăm sáu mươi độ.
Diệp Gia Quân hài lòng mỉm cười, múc tiếp một muỗng đưa đến bên môi Dương Uyển Linh.
“Em… em… có thể tự uống.” Vô tình chạm phải ánh mắt tròn xoe của Diệp Gia Minh, Dương Uyển Linh ngượng chín mặt ấp úng.
Diệp Gia Quân gật đầu chiều theo, đặt bát vào tay cô: “Vậy em tự uống đi.”
Dương Uyển Linh thành thật uống từng ngụm, chưa bao lâu canh trong bát đã sắp cạn đáy.
Diệp Gia Quân nhận lấy bát đưa cho dì Vân, sau đó quay sang nhắc nhở: “Mấy ngày nữa, phương án của em tiến hành quay hình ở nước X, em tranh thủ chuẩn bị đi nhé.”
“Em có thể đi sao?” Dương Uyển Linh bất ngờ.
Diệp Gia Quân nói với vẻ đương nhiên: “Đó là kế hoạch do em nghĩ ra, em đi giám sát là thích hợp nhất.”
Kinh ngạc qua đi, Dương Uyển Linh chợt hỏi: “Anh có đi không?”
Diệp Gia Quân trả lời: “Anh không đi.”
“À.” Dương Uyển Linh gật đầu, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng. Đúng vậy, đường đường là người đứng đầu Diệp Khang, một chút sự kiện nho nhỏ như thế, đâu cần đích thân Diệp Gia Quân phải có mặt.
Thấy được vẻ thất vọng thoáng hiện nơi Dương Uyên Linh, Diệp Gia Quân vui lắm, môi mỏng hơi nhếch lên, áp sát tới, ghé vào tai cô mập mờ thì thầm: “Muốn anh đi cùng?”
Tai Dương Uyển Linh nóng lên rồi nhanh chóng lan ra hết mặt, rõ ràng một câu hỏi rất đỗi bình thường nhưng khi nói ra từ miệng người này lại trở nên mờ ám một cách kì lạ.
“Không muốn xa anh à?” Diệp Gia Quân không buông tha tiếp tục trêu ghẹo.
“Không có. Em chỉ hỏi thử thôi.” Dương Uyển Linh đỏ mặt nghiêng người né tránh.
Động tĩnh gây ra không nhỏ, Diệp Gia Minh ngồi chơi mô hình cách đó không xa, lập tức quay đầu tò mò nhìn hai bọn họ.
Sợ Diệp Gia Quân lại nói những lời không đứng đắn, Dương Uyển Linh vội đứng bật dậy: “Em đến chơi với Gia Minh đây.”
Dõi theo bóng lưng chạy trối chết của Dương Uyển Linh, trong mắt Diệp Gia Quân tràn ngập ý cười, người gì đâu đến xấu hổ cũng đáng yêu hết sức.
Nhoáng cái đã hết một ngày, buổi tối sau khi ru Diệp Gia Minh ngủ say, Dương Uyển Linh cúi người hôn chụt mấy cái lên khuôn mặt phúng phính non mềm như kẹo sữa, xác định chăn đã vén kĩ, cô mới xoay người rón rén đi ra khỏi phòng.
“Sao anh đứng ở đây?” Vừa mở cửa đã trông thấy Diệp Gia Quân đứng lù lù giữa hành lang, Dương Uyển Linh hết cả hồn rồi lại tự suy diễn cho rằng anh đến thăm con trai, “Thằng bé ngủ rồi.”
Diệp Gia Quân biết Dương Uyển Linh hiểu lầm nên giải thích: “Anh đến tìm em.”
“Tìm em?” Dương Uyển Linh kinh ngạc, bây giờ đã hơn mười giờ, cũng không tính sớm nữa, chẳng lẽ công việc gặp vấn đề, nghĩ vậy cô liền lo lắng hỏi ra khỏi miệng.
“Không phải.” Diệp Gia Quân hắng giọng, có chút không tự nhiên nói tiếp lời thoại đã vắt óc suy nghĩ suốt cả một ngày hôm nay, “Phòng ngủ của em hơn một tuần nay chưa được dọn dẹp, rất bẩn và lộn xộn. Hiện tại, trời cũng không còn sớm nữa, giúp việc trong nhà đều đã nghỉ ngơi cả rồi. Tối nay em ở tạm phòng anh đi.”
Câu cuối mới là mục đích thật sự của anh.
Dương Uyển Linh có tin không? Đương nhiên, cô không tin lý do vớ vẩn này rồi, nhưng lại không nỡ từ chối Diệp Gia Quân.
Một thoáng im lặng của người đối diện liền khiến Diệp Gia Quân hiểu lầm rằng Dương Uyển Linh không muốn, trong lòng mất mát một trận, nhưng anh nhanh chóng sốc lại tinh thần, cô không thật sự chán ghét việc gần gũi thân mật với anh, bằng chứng chính là hơn một tuần ngọt ngào trong viện kia, có lẽ cô cần có thời gian thích nghi, tiếp nhận anh.
Sau khi tự làm công tác tư tưởng cho mình thành công, Diệp Gia Quân “suy sụp tinh thần” biến thành Diệp Gia Quân “không đứng đắn”, mặt dày sáp tới: “Đâu phải chưa từng ngủ chung, hơn một tuần nay chuyện thân mật hơn chúng ta cũng đã…”
Mặc dù trên hành lang chỉ có hai người bọn họ nhưng Dương Uyển Linh vẫn không nghe nổi, vội dùng tay che miệng Diệp Gia Quân, mặt mũi đỏ bừng muốn nhỏ ra máu.
“Chuyện thân mật gì chứ, rõ ràng chỉ mới hôn nhau thôi.” Dương Uyển Linh phản bác.
Vành mắt Diệp Gia Quân hơi cong, màu đen trong mắt lấp lánh tựa như sao rơi nơi cuối chân trời, đẹp đẽ, chói mắt vô cùng, Dương Uyển Linh nhìn có chút ngẩn ngơ. Cho tới khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, nóng rực như dòng điện đánh thẳng vào đại não, cô mới hoàng hồn, đồng thời cả người cũng bị điện giật tới tê rần, hai chân mềm nhũn.
Dương Uyển Linh rụt tay về, sắc đỏ trên mặt đã lan xuống tận cổ, cô lắp bắp: “Anh… Anh làm cái gì vậy?”
Diệp Gia Quân trả lời nhưng không phải câu hỏi này, mà trả lời cho câu trước: “Chuyện thân mật anh nói đến chính là hôn, còn em là nghĩ đến chuyện kia sao?”
Ánh mắt Diệp Gia Quân mang theo ám chỉ.
Quá trực tiếp, quá thẳng thắn. Da mặt mỏng như Dương Uyển Linh đương nhiên không thể đầu lại với Diệp Gia Quân “mặt dày” kia được.
“Không còn sớm nữa, em đi ngủ đây.” Dương Uyển Linh luống cuống xoay người.
Diệp Gia Quân trực tiếp kéo người về hướng phòng mình, Dương Uyển Linh thẹn thùng đi theo, cảm thấy nếu mình cố chống cự thì chẳng khác nào đã thích còn tỏ vẻ.
Dương Uyển Linh nhắm mắt nằm trên giường, nửa ngày trôi qua vẫn không tài nào ngủ được, đầu óc không ngừng suy nghĩ lung tung, không ngừng tái hiện đoạn thời gian cô với Diệp Gia Quân “ngọt ngào” ở trong bệnh viện. Khi đó rất khác lúc này, khi đó một người là bệnh nhân, một người lại không quen nằm sofa trong phòng bệnh, thành ra cùng nhau chen chúc trên một chiếc giường, nhưng hiện tại hai người hoàn toàn bình thường lại… Nghĩ đến đây, tim cô liền đập như đánh trống, gò má nóng ran.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm biến mất, Dương Uyển Linh lập tức căng thẳng, vểnh tai nghe ngóng. Chẳng bao lâu, cửa mở ra, tiếng bước chân trầm ổn, tiếng sột soạt của vải vóc va chạm vào nhau,... tất cả đều được phóng đại rất rõ ràng, làm cô càng thêm căng thẳng.
Bên cạnh chợt lún xuống, hương sữa tắm thoáng thoảng tràn vào khoang mũi, cả người Dương Uyển Linh cứng đờ, hai bàn tay đặt trên bụng nắm chặt, rịn đầy mồ hôi, không dám hít thở mạnh.
“Em ngủ rồi à?” Trong đêm khuya thanh vắng, giọng Diệp Gia Quân càng đặc biệt trở nên quyến rũ.
Dương Uyển Linh nhắm mắt giả chết. Nhìn hàng lông mi run rẩy kịch liệt bán đứng cô, Diệp Gia Quân cảm thấy buồn cười, chợt nổi lên ý xấu muốn trêu ghẹo cô.
Diệp Gia Quân kéo Dương Uyển Linh vào lòng, cảm nhận thân thể ai kia đột nhiên cứng ngắc, khóe môi anh càng nhếch cao hơn. Nương theo ánh trăng vàng nhạt, anh dùng đầu ngón tay phác họa từng đường nét trên mặt cô, vầng trán trắng nõn, lông mày xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng rồi sau đó là đôi môi hồng mềm mềm.
Sắc đen trong mắt Diệp Gia Quân đậm thêm mấy phần, ngắm nhìn khuôn mặt Dương Uyển Linh vì động tác của anh mà căng thẳng, rồi đường nhìn dần tập trung tại đôi môi mềm mại ướt át khẽ run tựa cánh hoa e ấp gọi mời người chiếm lấy.
Thật muốn hôn lên đó, thật muốn nếm lấy hương vị ngọt ngào ngày đêm hằng mong nhớ.
Lòng Diệp Gia Quân ngứa ngáy đến phát điên, vội vã nâng cằm Dương Uyển Linh lên, ngậm lấy đôi môi khiến bản thân phát điên.
Dương Uyển Linh ngây người, Diệp Gia Quân nhân cơ hội đó vọt vào khoang miệng đối phương, làm sâu thêm nụ hôn, càn quét đến nghiêng trời lệch đất.
Dương Uyển Linh bị hôn tới đầu choáng mắt hoa, đừng nói giả vờ ngủ, sau đó cô còn chủ động ôm cổ Diệp Gia Quân, cả người như không xương tựa vào lồng ngực rắn rỏi, tràn đầy sức mạnh nam tính, đầu óc hỗn loạn, phối hợp theo anh.
Cho đến khi hô hấp bị rút cạn, não thiếu oxy tới trống rỗng, mông lung, Dương Uyển Linh cựa quậy, rút tay về đặt lên ngực anh đẩy đẩy tỏ ý nhắc nhở, bản thân thật sự chịu hết nổi rồi.
Diệp Gia Quân luyến tiếc buông môi, trán kề trán, mặt kề mặt cả hai cùng thở hồng hộc.
Khuôn mặt Dương Uyển Linh đỏ ửng, đôi mắt xinh đẹp ướt nước trông vừa đáng thương vừa quyến rũ lạ thường, đặc biệt là hai cánh môi bị người giày xéo lại càng thêm đỏ tươi, ướt át mời gọi người chà đạp.
Ngọn lửa chưa kịp tắt trong người Diệp Gia Quân lại bùng lên dữ dội, anh cất giọng khàn khàn, cảm thấy hôn bao nhiêu lần nữa cũng không thấy chán: “Anh muốn hôn em nữa.”
Chẳng đợi người ta có đồng ý hay không, Diệp Gia Quân đã cúi xuống, chiếm đoạt lấy, vội vã và điên cuồng tựa như người khát nước lâu ngày đi lạc trên sa mạc, cuối cùng đã tìm thấy được ốc đảo của riêng mình.
Chẳng biết từ lúc nào, nụ hôn đã trượt xuống cổ, trượt xuống xương quai xanh, Dương Uyển Linh bị Diệp Gia Quân hôn đến vừa tê vừa ngứa, lửa tình bất tri bất giác đã bị gợi lên lúc nào không hay. Cô nhịn không được khẽ rên một tiếng.
Âm thanh ấy níu kéo chút lý trí quay trở về, Diệp Gia Quân ngẩng đầu, trong mắt đều là lửa nóng trần trụi nhìn cô không hề che giấu. Anh nói, giọng tràn ngập mong chờ xen lẫn kìm nén khó nhịn: “Anh có thể làm không?”
Dương Uyển Linh đỏ bừng cả mặt, cắn môi, rủ mắt thẹn thùng không dám nhìn Diệp Gia Quân.
Trong mắt hiện lên sự mất mát, Diệp Gia Quân khó nén thất vọng. Có lẽ, anh đã quá nôn nóng rồi. Bất ngờ, Dương Uyển Linh rướn cổ chạm vào môi anh.
Trong đầu “uỳnh” một tiếng nổ tung, nhận được sự cho phép, hạnh phúc và mừng rỡ đến quá đỗi bất ngờ này nhanh chóng lấn át thất vọng, Diệp Gia Quân đảo khách thành chủ, điên cuồng chiếm đoạt, hận không thể khảm người này vào trong máu thịt của mình.
Diệp Gia Quân lưu loát cởi bỏ quần áo vướng víu, ôm lấy thân thể mềm mại bản thân khao khát bao lâu nay, mạnh mẽ “tiến quân thần tốc”.
Dương Uyển Linh chẳng nhớ rõ bọn họ đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết khi mặt trăng treo bên ngoài cửa sổ đã xấu hổ lui xuống, tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen xuất hiện, anh mới chịu tha cho cô.
Dương Uyển Linh mệt quá chịu không nổi nhanh chóng thiếp đi trong lòng anh.
Diệp Gia Quân ôm người vào phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ cho cả hai, sau đó đặt Dương Uyển Linh lên giường, lần nữa ôm người vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngoan muộn màng rồi thỏa mãn chìm vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.