Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 127: Già mồm
T.T.Diệu
04/12/2022
Dương Uyển Linh hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của Lưu Hải Phi, thản nhiên chờ đợi.
Dương Uyển Linh đã thế, Lý Thùy Châu, Vũ Lam Hạ càng không để lời Lưu Hải Phi vào mắt, hai cô tự nhiên hơn ở nhà mình, tự châm trà tự rót nước uống tới vui vẻ, còn không quên chọc tức anh ta: “Ôi! Nghe sợ quá à! Giỏi thì kiện đi, kiện đi.”
Lưu Hải Phi bị chọc tức không nhẹ nhưng tay chân bị giữ chặt chỉ có thể thở phì phò ra sức mắng chửi cho hả giận.
Nhà của Lưu Hải Phi không quá lớn, chưa đầy năm phút sau đám vệ sĩ đã tập hợp lại trong phòng khách. Một người đại diện ra báo cáo: “Diệp thiếu phu nhân, chúng tôi đã tìm hết rồi, chỉ có vài đồ dùng của con nít. Không có bé gái nào cả. Ngoài ra, chúng tôi có phát hiện một lượng lớn ma túy trong phòng anh ta.”
Nói xong, anh ta tiến lên đưa vật chứng trong tay cho Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh nhận lấy ngắm nghía một lúc rồi đặt lên bàn.
“Ôi xem ra! Ai báo cảnh sát ai còn chưa rõ à.” Lý Thùy Châu phá lên cười ha hả, bộ dạng trông đắc ý cực kì.
Lưu Hải Phi thoáng lộ vẻ sợ hãi, mắng chửi cũng không còn mạnh miệng như vừa rồi.
Dương Uyển Linh nhìn sang Lưu Hải Phi, khó nén sốt ruột hỏi: “Lưu Hải Phi, anh giấu con bé đi đâu rồi?”
Lưu Hải Phi nhướng mày, nói dối không chớp mắt: “Tôi thả nó đi rồi. Một con nhóc phiền phức chỉ biết khóc lóc dùng xong giữ lại thì có ích gì cho tôi chứ?”
Dương Uyển Linh bán tín bán nghi, lên tiếng hỏi bằng chất giọng mềm mỏng nhưng cũng rất đanh thép: “Anh thả con bé ở đâu? Nếu anh không nói tôi sẽ giao anh cho cảnh sát. Anh nên biết tàng trữ ma túy không phải là tội nhẹ đâu.”
Lưu Hải Phi thấy chết không sờn, quyết tâm không nói ra sự thật: “Không nhớ. Bữa đó sau khi tìm cô xong, nó đã hết giá trị, tôi liền ném nó ở bên đường.”
“Anh.” Dương Uyển Linh trừng mắt, trong lòng khó chịu và sốt ruột vô cùng.
“Tôi nói thật còn cô tin hay không thì tùy.” Lưu Hải Phi nhếch môi cười, cảm xúc trong lòng cũng rất khó diễn tả.
Trời xui đất khiến thế nào Hạ Nhã Thi lại trùng hợp cướp lấy con bài tẩy của anh ta, nếu không bao toan tính bấy lâu của anh ta trong hôm nay sẽ đổ sông đổ bể mất.
Càng nghĩ ánh mắt Lưu Hải Phi càng trở nên điên cuồng, chỉ cần Châu Lan Khánh không bị nhà họ Diệp đưa đi thì anh ta có thể dùng nó để uy hiếp Diệp Gia Quân rồi.
“Nói nhiều với hạng người nà làm gì, mau giao anhq ta cho cảnh sát đi, hừ.” Lý Thùy Châu vốn là người nóng tính và thiếu kiên nhẫn đứng phắt dậy gào ra ý kiến của mình, “Bà nó nhìn thằng này chướng mắt thật chứ.”
Vũ Lam Hạ và Cao Hoàng Lâm rất ăn ý, mỗi người một bên hợp lực ấn Lý Thuỳ Châu ngồi xuống trước khi cô nàng kịp xông qua kia đập cho Lưu Hải Phi một trận.
Lý Thuỳ Châu không vui giãy giụa hòng muốn thoát khỏi kìm hãm, “Hai người làm gì vậy? Mau buông tớ ra. Tớ phải cho tên cặn bã đó một bài học nhớ đời. Mẹ nó, cái thứ đàn bà, già cả lớn bé phụ nữ đều không tha.”
Lý Thuỳ Châu tức tối phun ra một tràng dài mắng chửi Lưu Hải Phi.
“Không cần đưa anh ta đến sở cảnh sát đâu.” Dương Uyển Linh nở một nụ cười đầy bí hiểm.
Mọi người lập tức bị lời nói của Dương Uyển Linh thu hút đồng loạt nhìn về phía cô.
“Cậu có cách gì sao?” Lý Thuỳ Châu thôi cựa quậy, ánh mắt sáng rỡ, trông kích động lắm.
“Uyển Linh mau nói đi, cho bọn anh nghe thử nào.” Cao Hoàng Lâm thấy Lý Thuỳ Châu không làm loạn nữa thoáng thở phào, sợ cô lại lên cơn tiếp vội vàng giục Dương Uyển Linh.
Lưu Hải Phi thì không được vui vẻ như bọn người Lý Thuỳ Châu, trong lòng rơi lộp bộp, bỗng cảm thấy có dự cảm xấu.
Dương Uyển Linh không để mọi người tò mò lâu, cười cười nói ra kế hoạch của mình: “Không phải anh ta hút ma tuý sao, tìm căn phòng nhốt anh ta lại, khi cơn nghiện tái phát xem anh ta còn cứng đầu cứng cổ được không? Đến lúc đó không biết chừng sẽ nhớ ra con bé đang ở đâu cũng nên.”
Mặc dù, Dương Uyển Linh không biết những suy nghĩ xấu xa của Lưu Hải Phi nhưng bằng trực giác của mình, cô cảm thấy lời anh ta nói không phải hoàn toàn là thật.
Sự cứng rắn trên mặt Lưu Hải Phi lập tức sụp đổ, kích động chửi bới, doạ nạt: “Dương Uyển Linh, con tiện nhân ác độc, mày chán sống rồi à thử nhốt tao xem, xem thử tao có giết chết mày không?”
Dương Uyển Linh nhún vai, hơi hất cằm thách thức: “Tôi cứ thích nhốt anh đấy. Có giỏi thì lai đây giết tôi xem?”
“Má mày, thách tao à? Con khốn, con chó, mày chết chắc rồi.” Lưu Hải Phi dùng hết sức để vùng thoát đáng tiếc đến một bước chân cũng không nhất nổi.
Thấy phản ứng của Lưu Hải Phi dữ dội như thế, cợ tức trong lòng Lý Thuỳ Châu thoắt cái liền biến mất tiêu, nhe răng cười vui vẻ: “Uyển Linh thật không ngờ cậu lại nghĩ ra cách tuyệt diệu như thế. Ít có ác đâu, ha ha ha.”
“Cách này hay đó, để tớ xem tên khốn kia còn mạnh miệng được bao lâu.” Vũ Lam Hạ tỏ ra khá thích thú.
Cao Hoàng Lâm giơ ngón cái, ngắn gọn phun ra một chữ “tuyệt”, sau lại nghĩ nghĩ rồi nói thêm, “Không hổ là vợ của bạn tốt anh.”
Dương Uyển Linh được mọi người khen tới mức cảm thấy lòng của mình cũng sắp nở hoa được luôn rồi. Cô lại nhìn qua Lưu Hải Phi, nụ cười trên môi biến mất, thay thế bằng vẻ mặt lạnh tanh: “Tiếp tục mắng. Mắng càng ác, tôi lại càng mong chờ cảnh anh quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi.”
Lưu Hải Phi nuốt nước miếng, không hiểu sao lại thấy ớn lạnh.
“Làm phiền các anh đưa anh ta lên phòng giúp tôi nhé!” Dươnh Uyển Linh cười với mấy người vệ sĩ.
“Tuân lệnh thiếu phu nhân.” Bọn họ dõng dạc hô.
Hô xong, bọn họ liền lập tức đưa Lưu Hải Phi đi.
Tiếng hét của anh ta nhỏ dần rồi im bặt, hai tai Dương Uyển Linh cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi rồi.
Dương Uyển Linh đã thế, Lý Thùy Châu, Vũ Lam Hạ càng không để lời Lưu Hải Phi vào mắt, hai cô tự nhiên hơn ở nhà mình, tự châm trà tự rót nước uống tới vui vẻ, còn không quên chọc tức anh ta: “Ôi! Nghe sợ quá à! Giỏi thì kiện đi, kiện đi.”
Lưu Hải Phi bị chọc tức không nhẹ nhưng tay chân bị giữ chặt chỉ có thể thở phì phò ra sức mắng chửi cho hả giận.
Nhà của Lưu Hải Phi không quá lớn, chưa đầy năm phút sau đám vệ sĩ đã tập hợp lại trong phòng khách. Một người đại diện ra báo cáo: “Diệp thiếu phu nhân, chúng tôi đã tìm hết rồi, chỉ có vài đồ dùng của con nít. Không có bé gái nào cả. Ngoài ra, chúng tôi có phát hiện một lượng lớn ma túy trong phòng anh ta.”
Nói xong, anh ta tiến lên đưa vật chứng trong tay cho Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh nhận lấy ngắm nghía một lúc rồi đặt lên bàn.
“Ôi xem ra! Ai báo cảnh sát ai còn chưa rõ à.” Lý Thùy Châu phá lên cười ha hả, bộ dạng trông đắc ý cực kì.
Lưu Hải Phi thoáng lộ vẻ sợ hãi, mắng chửi cũng không còn mạnh miệng như vừa rồi.
Dương Uyển Linh nhìn sang Lưu Hải Phi, khó nén sốt ruột hỏi: “Lưu Hải Phi, anh giấu con bé đi đâu rồi?”
Lưu Hải Phi nhướng mày, nói dối không chớp mắt: “Tôi thả nó đi rồi. Một con nhóc phiền phức chỉ biết khóc lóc dùng xong giữ lại thì có ích gì cho tôi chứ?”
Dương Uyển Linh bán tín bán nghi, lên tiếng hỏi bằng chất giọng mềm mỏng nhưng cũng rất đanh thép: “Anh thả con bé ở đâu? Nếu anh không nói tôi sẽ giao anh cho cảnh sát. Anh nên biết tàng trữ ma túy không phải là tội nhẹ đâu.”
Lưu Hải Phi thấy chết không sờn, quyết tâm không nói ra sự thật: “Không nhớ. Bữa đó sau khi tìm cô xong, nó đã hết giá trị, tôi liền ném nó ở bên đường.”
“Anh.” Dương Uyển Linh trừng mắt, trong lòng khó chịu và sốt ruột vô cùng.
“Tôi nói thật còn cô tin hay không thì tùy.” Lưu Hải Phi nhếch môi cười, cảm xúc trong lòng cũng rất khó diễn tả.
Trời xui đất khiến thế nào Hạ Nhã Thi lại trùng hợp cướp lấy con bài tẩy của anh ta, nếu không bao toan tính bấy lâu của anh ta trong hôm nay sẽ đổ sông đổ bể mất.
Càng nghĩ ánh mắt Lưu Hải Phi càng trở nên điên cuồng, chỉ cần Châu Lan Khánh không bị nhà họ Diệp đưa đi thì anh ta có thể dùng nó để uy hiếp Diệp Gia Quân rồi.
“Nói nhiều với hạng người nà làm gì, mau giao anhq ta cho cảnh sát đi, hừ.” Lý Thùy Châu vốn là người nóng tính và thiếu kiên nhẫn đứng phắt dậy gào ra ý kiến của mình, “Bà nó nhìn thằng này chướng mắt thật chứ.”
Vũ Lam Hạ và Cao Hoàng Lâm rất ăn ý, mỗi người một bên hợp lực ấn Lý Thuỳ Châu ngồi xuống trước khi cô nàng kịp xông qua kia đập cho Lưu Hải Phi một trận.
Lý Thuỳ Châu không vui giãy giụa hòng muốn thoát khỏi kìm hãm, “Hai người làm gì vậy? Mau buông tớ ra. Tớ phải cho tên cặn bã đó một bài học nhớ đời. Mẹ nó, cái thứ đàn bà, già cả lớn bé phụ nữ đều không tha.”
Lý Thuỳ Châu tức tối phun ra một tràng dài mắng chửi Lưu Hải Phi.
“Không cần đưa anh ta đến sở cảnh sát đâu.” Dương Uyển Linh nở một nụ cười đầy bí hiểm.
Mọi người lập tức bị lời nói của Dương Uyển Linh thu hút đồng loạt nhìn về phía cô.
“Cậu có cách gì sao?” Lý Thuỳ Châu thôi cựa quậy, ánh mắt sáng rỡ, trông kích động lắm.
“Uyển Linh mau nói đi, cho bọn anh nghe thử nào.” Cao Hoàng Lâm thấy Lý Thuỳ Châu không làm loạn nữa thoáng thở phào, sợ cô lại lên cơn tiếp vội vàng giục Dương Uyển Linh.
Lưu Hải Phi thì không được vui vẻ như bọn người Lý Thuỳ Châu, trong lòng rơi lộp bộp, bỗng cảm thấy có dự cảm xấu.
Dương Uyển Linh không để mọi người tò mò lâu, cười cười nói ra kế hoạch của mình: “Không phải anh ta hút ma tuý sao, tìm căn phòng nhốt anh ta lại, khi cơn nghiện tái phát xem anh ta còn cứng đầu cứng cổ được không? Đến lúc đó không biết chừng sẽ nhớ ra con bé đang ở đâu cũng nên.”
Mặc dù, Dương Uyển Linh không biết những suy nghĩ xấu xa của Lưu Hải Phi nhưng bằng trực giác của mình, cô cảm thấy lời anh ta nói không phải hoàn toàn là thật.
Sự cứng rắn trên mặt Lưu Hải Phi lập tức sụp đổ, kích động chửi bới, doạ nạt: “Dương Uyển Linh, con tiện nhân ác độc, mày chán sống rồi à thử nhốt tao xem, xem thử tao có giết chết mày không?”
Dương Uyển Linh nhún vai, hơi hất cằm thách thức: “Tôi cứ thích nhốt anh đấy. Có giỏi thì lai đây giết tôi xem?”
“Má mày, thách tao à? Con khốn, con chó, mày chết chắc rồi.” Lưu Hải Phi dùng hết sức để vùng thoát đáng tiếc đến một bước chân cũng không nhất nổi.
Thấy phản ứng của Lưu Hải Phi dữ dội như thế, cợ tức trong lòng Lý Thuỳ Châu thoắt cái liền biến mất tiêu, nhe răng cười vui vẻ: “Uyển Linh thật không ngờ cậu lại nghĩ ra cách tuyệt diệu như thế. Ít có ác đâu, ha ha ha.”
“Cách này hay đó, để tớ xem tên khốn kia còn mạnh miệng được bao lâu.” Vũ Lam Hạ tỏ ra khá thích thú.
Cao Hoàng Lâm giơ ngón cái, ngắn gọn phun ra một chữ “tuyệt”, sau lại nghĩ nghĩ rồi nói thêm, “Không hổ là vợ của bạn tốt anh.”
Dương Uyển Linh được mọi người khen tới mức cảm thấy lòng của mình cũng sắp nở hoa được luôn rồi. Cô lại nhìn qua Lưu Hải Phi, nụ cười trên môi biến mất, thay thế bằng vẻ mặt lạnh tanh: “Tiếp tục mắng. Mắng càng ác, tôi lại càng mong chờ cảnh anh quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi.”
Lưu Hải Phi nuốt nước miếng, không hiểu sao lại thấy ớn lạnh.
“Làm phiền các anh đưa anh ta lên phòng giúp tôi nhé!” Dươnh Uyển Linh cười với mấy người vệ sĩ.
“Tuân lệnh thiếu phu nhân.” Bọn họ dõng dạc hô.
Hô xong, bọn họ liền lập tức đưa Lưu Hải Phi đi.
Tiếng hét của anh ta nhỏ dần rồi im bặt, hai tai Dương Uyển Linh cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.