Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 97: Kéo nhau xuống nước
T.T.Diệu
04/12/2022
Nụ cười trên môi Diệp Gia Quân càng thêm sâu, ánh mắt lại một mảnh lạnh lẽo như băng: “Cô Hồ không cần phải sợ, nếu cô đã là em vợ tôi, đương nhiên tôi sẽ đối xử tử tế với cô rồi.”
Lẽ nào Diệp Gia Quân muốn giao cô ta cho cảnh sát?
Thân thể Hồ Mỹ Hạnh khẽ run lên, trước đó cảm thấy chỉ cần có thể làm cho Dương Uyển Linh sống khó coi hơn cả chết thì bắt cô ta trả giá thế nào cũng được, nhưng khi thực sự xảy ra cô ta lại thấy không cam lòng, thấy sợ hãi và khủng hoảng tột độ.
“Nghe nói nhà cô thiếu của bọn cho vay nặng lãi một số tiền lớn và không có khả năng để trả, tin là đám người đó sẽ tìm một nơi tốt cho cô.” Diệp Gia Quân nói những lời đe dọa bằng chất giọng êm tai quá đỗi như thể đang trò chuyện hàn huyên.
“Không. Tôi không muốn.” Trên mặt Hồ Mỹ Hạnh toát lên vẻ kinh hãi, sợ sệt. Nếu cô ta rơi vào tay bọn côn đồ đó, nhất định sẽ chết không được toàn thay mất.
Hồ Mỹ Hạnh cuống cuồng đứng lên, xô đẩy đám khách mời đang vây xem, co giò chạy thục mạng: “Tránh ra, tránh ra.”
Khách khứa ai cũng sợ vạ lây vội vã tản ra nhường đường.
Diệp Gia Quân lạnh lùng nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Hồ Mỹ Hạnh. Đợi cô ta thoát khỏi vòng người, anh mới quay sang nói với bốn người vệ sĩ được anh dẫn tới: “Đừng dọa đến khách, đợi cô ta ra khỏi nhà hàng thì bắt cô ta lại.”
Bốn gã vệ sĩ đồng thanh hô: “Vâng.”
Tiếp đó, Diệp Gia Quân di chuyển tầm mắt sang Đỗ Quỳnh Hương. Bà ta giật thót, có tật giật mình liền lảng tránh ánh mắt sang nơi khác, chưa có lúc nào bà ta mong bản thân biến thành người vô hình như lúc này.
Diệp Gia Quân nào dễ dàng buông tha cho Đỗ Quỳnh Hương, nheo mắt nguy hiểm hỏi: “Hình như Đỗ phu nhân rất có thành kiến với vợ tôi. Tôi cứ cho rằng lần đó, mọi khúc mắc giữa bà và vợ tôi đã hóa giải hết rồi chứ?”
Trái tim Dương Uyển Linh đập loạn nhịp, Diệp Gia Quân rất hiếm khi xưng hô thân mật, cho nên mỗi lần anh đặc biệt gọi đều làm cô cực kì rung động.
Đỗ Quỳnh Hương cũng giống Dương Uyển Linh tim đập rất nhanh, nhưng không phải vì hạnh phúc mà là vì sợ hãi. Bà ta bất an xoắn ngón tay: “Tôi... nào dám... chỉ là vừa rồi bất bình quá nên nói mấy câu cho hả giận thôi.”
Diệp La Bình lườm Dương Uyển Linh một phát: “Đến cô còn thấy bất bình thay huống chi là mẹ chồng cô.”
Dương Uyển Linh lười tranh cãi, quay mặt đi nơi khác. Đối với người cô chồng này, cô chẳng còn có bao nhiêu hi vọng rằng cô ta sẽ hiểu, sẽ cảm thông cho cô.
Trong lòng Đỗ Quỳnh Hương đắc ý quá chừng, xem tình hình trước mắt, Diệp La Bình dường như đứng về phía bà ta. Có điều, bà ta đắc ý chưa được bao lâu, Diệp Gia Quân đã bất ngờ hỏi một câu: “Ồ, bất bình thôi sao, chứ không phải là bày mưu hãm hại à?”
Diệp Gia Quân đã biết được cái gì rồi?
Đỗ Quỳnh Hương hoang mang lắm nhưng vẫn già mồm chối: “Diệp tổng nói thế là có ý gì? Tôi nhát lắm sao có thể bày mưu hãm hại ai được chứ? Cậu nói thế là tội tôi lắm.”
Trần Huy Mạnh sốt ruột lắm. Tiền tài, địa vị, danh vọng đã đến tay sao anh ta dễ dàng để tuột mất được: “Diệp tổng, anh như vậy cũng quá vô lý rồi đấy.”
Diệp Gia Quân nhướng mày, nhìn Trần Huy Mạnh với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Vô lý?”
Khi thế hừng hực của Trần Huy Mạnh chẳng duy trì được bao lâu, đã bị ánh mắt Diệp Gia Quân dọa sợ. Anh ta nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh, hắng giọng đòi lại công bằng cho Đỗ Quỳnh Hương: “Nếu anh đã đinh ninh do mẹ tôi làm, chí ít cũng phải đưa ra bằng chứng cụ thể, chứ anh kết tội suông như thế không gọi là vô lý thì là gì.”
Diệp La Bình gật đầu phụ họa: “Huy Mạnh nói đúng đấy, cháu đừng để cô ta mê hoặc mà trở nên hồ đồ, xem ai cũng có lỗi, ngoại trừ cô ta.”
Dương Uyển Linh thật sự không nhịn nổi nữa, chất vấn ngược lại Diệp La Bình: “Cô không thấy mình đối xử với cháu cũng rất bất công sao? Chưa làm rõ hết mọi chuyện đã quy chụp hết tội lỗi lên người cháu. Cô mắng Gia Quân hồ đồ mà không tự nhìn lại bản thân mình cũng rất hồ đồ à?”
Sắc mặt Diệp La Bình xám xịt, tức đến run người chỉ mặt Dương Uyển Linh mắng: “Cái thứ con cháu mất dạy.”
“Cô, đủ rồi đấy.” Diệp Gia Quân hơi nhíu mày, không vui nhắc nhở, “Chuyện nhà chúng ta lát nữa bàn sau.”
“Chị dâu.” Diệp La Bình buồn bực giậm chân, mặc dù xét theo vai vế Diệp Gia Quân là cháu nhưng cô ta lại rất kiêng dè và có phần sợ đứa cháu này.
Lâm Hồng Nguyệt không nói gì chỉ lắc đầu thở dài.
Chuyện trong nhà tạm lắng xuống, Diệp Gia Quân lại tiếp tục chủ đề dang dở. Mặt anh lạnh đi, đảo mắt nhìn đám người nhà họ Trần: “Muốn có bằng chứng được thôi.”
Anh vừa dứt lời, một giọng nam liền vang lên ngay sau đó.
“Làm phiền mọi người tránh đường nào, tránh đường nào.”
Dương Uyển Linh tò mò nhìn về hướng phát ra giọng nói. Đám đông nhanh chóng tản ra hai bên, lộ ra hai người vệ sĩ đang giải một người phụ nữ đi đến, theo sau là là ba người vệ sĩ nữa. Người phụ nữ đó không ai khác chính là Lưu Mỹ Nga, mẹ kế đã lâu không gặp của cô.
“Lưu Mỹ Nga.” Dương Uyển Linh ngạc nhiên thốt lên, theo phản xạ nhìn qua Diệp Gia Quân.
Diệp Gia Quân nhìn lại cô, nhếch môi cười, tỏ ra bí hiểm.
Dương Uyển Linh đã kinh ngạc đến thế, huống hồ là kẻ chủ mưu Đỗ Quỳnh Hương. Hai mắt bà ta trợn lớn đến sắp sửa lòi ra ngoài, kinh hãi nhìn Lưu Mỹ Nga đang ngày một tới gần.
Diệp Gia Quân hỏi bằng chất giọng không nhanh không chậm: “Bà Đỗ còn gì muốn nói nữa không?”
Mẹ nó, có chết cũng đừng lôi bà ta theo.
Đỗ Quỳnh Hương lơ đi ánh mắt cầu cứu của Lưu Mỹ Nga, trong lòng hậm hực mắng Lưu Mỹ Nga ngu ngốc. Bên ngoài, bà ta nhún vai giả ngây giả ngô: “Diệp tổng cậu có ý gì? Tôi và bà ta cũng xem như là người quen cũ. Đừng nói với tôi đây chính là chứng cứ của cậu nhé?”
Lưu Mỹ Nga hung dữ trừng Đỗ Quỳnh Hương.
Diệp Gia Quân lạnh lùng nhìn Lưu Mỹ Nga, cất giọng âm u, vừa nghe là biết không phải đang dọa suông: “Bà lén lút đến lễ đính hôn làm gì? Không nói thật tôi sẽ tống bà vào tù với tội trộm cướp.”
Mặt Lưu Mỹ Nga nhoáng cái tái mét, hai tay bị giữ chặt bà ta chuyển sang dùng chân chỉ vào Đỗ Quỳnh Hương, phủi bỏ hết trách nhiệm, một mực khăng khăng đổ hết tội lỗi sang Đỗ Quỳnh Hương: “Là Đỗ Quỳnh Hương, là bà ta xúi tôi tới đây để nói cho ông bà Diệp biết được quá khứ của Dương Uyển Linh. Xin anh thả tôi, tôi chưa có nói gì hết đã bị anh bắt rồi, muốn bắt anh hãy bắt bà ta. Tôi chưa có làm gì hết.”
Đỗ Quỳnh Hương làm ra vẻ giận dữ, phẫn nộ khi bị đổ oan. Bà ta hừ lạnh: “Nói bậy nói bạ, tôi sai khiến bà lúc nào? Hôm nay là lễ đính hôn của con trai tôi, tôi dại gì tự mình phá hỏng hôn lễ của thằng bé? Bà hận tôi không chấp nhận Hồ Mỹ Hạnh nên giờ chạy đến đây phá cho hôi đúng không?”
Lưu Mỹ Nga hiểu bản thân bây giờ đã là cá sa lưới, liều mạng kéo Đỗ Quỳnh Hương chết chùm: “Nhà tôi giờ đã sa sút nếu bà không lộ thông tin hôm nay là ngày vui của con trai bà thì tôi làm sao mà biết được? Bà muốn tôi làm con chốt thí mạng? Bà đừng có mơ.”
Đỗ Quỳnh Hương nói bóng gió: “Ai biết bà nghe được tin tức từ đâu, đâu phải lễ đính hôn này chỉ có mỗi mình tôi tham gia.”
Diệp La Bình lên tiếng nhắc nhở: “Dương Uyển Linh tiết lộ đấy, vừa rồi Hồ Mỹ Hạnh đã thừa nhận. Gia Quân còn đừng để mẹ con nhà cô ta lừa.”
Diệp Gia Quân lười để ý tới Diệp La Bình, giơ tay ra hiệu cho Bạch Hải.
Bạch Hải từ sau lưng anh nhanh nhẹn tiến lên phía trước, mở máy tính bảng cho phát lại đoạn clip trước đó đã lấy được từ trong phòng kĩ thuật.
Dương Uyển Linh tiến lên một bước cùng mọi người chăm chú theo dõi.
Trong đoạn clip rất nhanh xuất hiện bóng dáng Đỗ Quỳnh Hương đang lững thững đi nơi cuối hành lang. Mấy giây sau, Lưu Mỹ Nga với dáng vẻ lén la lén lút đi tới, chặn đường bà ta. Hai người lời qua tiếng lại mấy câu.
“Bà chán sống rồi hả, không nhanh đi tìm ông bà Diệp vạch trần con tiện nhân kia, chạy tới đây tìm tôi làm gì, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?” Đỗ Quỳnh Hương lo lắng nhìn quanh.
“Tôi bỏ quên thiệp mời rồi, bảo vệ không cho vào.” Lưu Mỹ Nga nhún vai, vô tội đáp.
Đỗ Quỳnh Hương gào lên: “Thứ quan trọng như thế bà cũng bỏ quên cho được. Đây lấy đi.” Sau đó, Đỗ Quỳnh Hương lấy tấm thiệp mời trong túi xách dúi vào lòng Lưu Mỹ Nga, thúc giục, “Nhanh đi đi, xúi quẩy, đừng để người khác phát hiện không là tôi với bà chết cả đám đấy.”
Đoạn clip tới đây thì dừng lại.
“Không thể nào.” Mặt mày Trần Huy Mạnh cắt không còn giọt máu, khiếp sợ bật thốt lên.
Lưu Mỹ Nga bất ngờ cười to, khuôn mặt vô cùng đáng sợ, như điên như dại rít lên: “Ha ha ha, muốn đổ hết tội lỗi sang tôi? Bà còn non lắm.”
Đỗ Quỳnh Hương giận run, cả người mất khống chế xông lên túm lấy tóc Lưu Mỹ Nga: “Con mụ khốn nạn mày dám gài bẫy tao? Có phải mày cố tình bỏ quên thiệp không?”
“Ha ha ha, mày nghĩ tao ngu chắc mà đi dụ dỗ tao, còn mày thì bàng quan đứng làm ngư ông đắc lợi? Tôi có chết cũng phải kéo mày theo, kéo mày theo.” Lưu Mỹ Nga cũng không phải dạng vừa, tay bị giữ chặt bà ta dùng chân đạp vào người Đỗ Quỳnh Hương.
Trong mắt Diệp Gia Quân tràn đầy chán ghét, nhanh chóng kéo Dương Uyển Linh ra sau lưng: “Mau tách hai bà ta ra.”
“Rõ.” Mấy tên vệ sĩ vội vàng tiến lên túm lấy Đỗ Quỳnh Hương lôi bà ta ra.
“Tùy tiện dẫn hai người phụ nữ điên đến phá hoại lễ đính hôn, còn rắp tâm đổ tội cho vợ tôi, bà thấy tôi nên xử lấy bà thế nào đây?” Khóe môi Diệp Gia Quân cong lên nụ cười đầy chết chóc.
Lẽ nào Diệp Gia Quân muốn giao cô ta cho cảnh sát?
Thân thể Hồ Mỹ Hạnh khẽ run lên, trước đó cảm thấy chỉ cần có thể làm cho Dương Uyển Linh sống khó coi hơn cả chết thì bắt cô ta trả giá thế nào cũng được, nhưng khi thực sự xảy ra cô ta lại thấy không cam lòng, thấy sợ hãi và khủng hoảng tột độ.
“Nghe nói nhà cô thiếu của bọn cho vay nặng lãi một số tiền lớn và không có khả năng để trả, tin là đám người đó sẽ tìm một nơi tốt cho cô.” Diệp Gia Quân nói những lời đe dọa bằng chất giọng êm tai quá đỗi như thể đang trò chuyện hàn huyên.
“Không. Tôi không muốn.” Trên mặt Hồ Mỹ Hạnh toát lên vẻ kinh hãi, sợ sệt. Nếu cô ta rơi vào tay bọn côn đồ đó, nhất định sẽ chết không được toàn thay mất.
Hồ Mỹ Hạnh cuống cuồng đứng lên, xô đẩy đám khách mời đang vây xem, co giò chạy thục mạng: “Tránh ra, tránh ra.”
Khách khứa ai cũng sợ vạ lây vội vã tản ra nhường đường.
Diệp Gia Quân lạnh lùng nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Hồ Mỹ Hạnh. Đợi cô ta thoát khỏi vòng người, anh mới quay sang nói với bốn người vệ sĩ được anh dẫn tới: “Đừng dọa đến khách, đợi cô ta ra khỏi nhà hàng thì bắt cô ta lại.”
Bốn gã vệ sĩ đồng thanh hô: “Vâng.”
Tiếp đó, Diệp Gia Quân di chuyển tầm mắt sang Đỗ Quỳnh Hương. Bà ta giật thót, có tật giật mình liền lảng tránh ánh mắt sang nơi khác, chưa có lúc nào bà ta mong bản thân biến thành người vô hình như lúc này.
Diệp Gia Quân nào dễ dàng buông tha cho Đỗ Quỳnh Hương, nheo mắt nguy hiểm hỏi: “Hình như Đỗ phu nhân rất có thành kiến với vợ tôi. Tôi cứ cho rằng lần đó, mọi khúc mắc giữa bà và vợ tôi đã hóa giải hết rồi chứ?”
Trái tim Dương Uyển Linh đập loạn nhịp, Diệp Gia Quân rất hiếm khi xưng hô thân mật, cho nên mỗi lần anh đặc biệt gọi đều làm cô cực kì rung động.
Đỗ Quỳnh Hương cũng giống Dương Uyển Linh tim đập rất nhanh, nhưng không phải vì hạnh phúc mà là vì sợ hãi. Bà ta bất an xoắn ngón tay: “Tôi... nào dám... chỉ là vừa rồi bất bình quá nên nói mấy câu cho hả giận thôi.”
Diệp La Bình lườm Dương Uyển Linh một phát: “Đến cô còn thấy bất bình thay huống chi là mẹ chồng cô.”
Dương Uyển Linh lười tranh cãi, quay mặt đi nơi khác. Đối với người cô chồng này, cô chẳng còn có bao nhiêu hi vọng rằng cô ta sẽ hiểu, sẽ cảm thông cho cô.
Trong lòng Đỗ Quỳnh Hương đắc ý quá chừng, xem tình hình trước mắt, Diệp La Bình dường như đứng về phía bà ta. Có điều, bà ta đắc ý chưa được bao lâu, Diệp Gia Quân đã bất ngờ hỏi một câu: “Ồ, bất bình thôi sao, chứ không phải là bày mưu hãm hại à?”
Diệp Gia Quân đã biết được cái gì rồi?
Đỗ Quỳnh Hương hoang mang lắm nhưng vẫn già mồm chối: “Diệp tổng nói thế là có ý gì? Tôi nhát lắm sao có thể bày mưu hãm hại ai được chứ? Cậu nói thế là tội tôi lắm.”
Trần Huy Mạnh sốt ruột lắm. Tiền tài, địa vị, danh vọng đã đến tay sao anh ta dễ dàng để tuột mất được: “Diệp tổng, anh như vậy cũng quá vô lý rồi đấy.”
Diệp Gia Quân nhướng mày, nhìn Trần Huy Mạnh với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Vô lý?”
Khi thế hừng hực của Trần Huy Mạnh chẳng duy trì được bao lâu, đã bị ánh mắt Diệp Gia Quân dọa sợ. Anh ta nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh, hắng giọng đòi lại công bằng cho Đỗ Quỳnh Hương: “Nếu anh đã đinh ninh do mẹ tôi làm, chí ít cũng phải đưa ra bằng chứng cụ thể, chứ anh kết tội suông như thế không gọi là vô lý thì là gì.”
Diệp La Bình gật đầu phụ họa: “Huy Mạnh nói đúng đấy, cháu đừng để cô ta mê hoặc mà trở nên hồ đồ, xem ai cũng có lỗi, ngoại trừ cô ta.”
Dương Uyển Linh thật sự không nhịn nổi nữa, chất vấn ngược lại Diệp La Bình: “Cô không thấy mình đối xử với cháu cũng rất bất công sao? Chưa làm rõ hết mọi chuyện đã quy chụp hết tội lỗi lên người cháu. Cô mắng Gia Quân hồ đồ mà không tự nhìn lại bản thân mình cũng rất hồ đồ à?”
Sắc mặt Diệp La Bình xám xịt, tức đến run người chỉ mặt Dương Uyển Linh mắng: “Cái thứ con cháu mất dạy.”
“Cô, đủ rồi đấy.” Diệp Gia Quân hơi nhíu mày, không vui nhắc nhở, “Chuyện nhà chúng ta lát nữa bàn sau.”
“Chị dâu.” Diệp La Bình buồn bực giậm chân, mặc dù xét theo vai vế Diệp Gia Quân là cháu nhưng cô ta lại rất kiêng dè và có phần sợ đứa cháu này.
Lâm Hồng Nguyệt không nói gì chỉ lắc đầu thở dài.
Chuyện trong nhà tạm lắng xuống, Diệp Gia Quân lại tiếp tục chủ đề dang dở. Mặt anh lạnh đi, đảo mắt nhìn đám người nhà họ Trần: “Muốn có bằng chứng được thôi.”
Anh vừa dứt lời, một giọng nam liền vang lên ngay sau đó.
“Làm phiền mọi người tránh đường nào, tránh đường nào.”
Dương Uyển Linh tò mò nhìn về hướng phát ra giọng nói. Đám đông nhanh chóng tản ra hai bên, lộ ra hai người vệ sĩ đang giải một người phụ nữ đi đến, theo sau là là ba người vệ sĩ nữa. Người phụ nữ đó không ai khác chính là Lưu Mỹ Nga, mẹ kế đã lâu không gặp của cô.
“Lưu Mỹ Nga.” Dương Uyển Linh ngạc nhiên thốt lên, theo phản xạ nhìn qua Diệp Gia Quân.
Diệp Gia Quân nhìn lại cô, nhếch môi cười, tỏ ra bí hiểm.
Dương Uyển Linh đã kinh ngạc đến thế, huống hồ là kẻ chủ mưu Đỗ Quỳnh Hương. Hai mắt bà ta trợn lớn đến sắp sửa lòi ra ngoài, kinh hãi nhìn Lưu Mỹ Nga đang ngày một tới gần.
Diệp Gia Quân hỏi bằng chất giọng không nhanh không chậm: “Bà Đỗ còn gì muốn nói nữa không?”
Mẹ nó, có chết cũng đừng lôi bà ta theo.
Đỗ Quỳnh Hương lơ đi ánh mắt cầu cứu của Lưu Mỹ Nga, trong lòng hậm hực mắng Lưu Mỹ Nga ngu ngốc. Bên ngoài, bà ta nhún vai giả ngây giả ngô: “Diệp tổng cậu có ý gì? Tôi và bà ta cũng xem như là người quen cũ. Đừng nói với tôi đây chính là chứng cứ của cậu nhé?”
Lưu Mỹ Nga hung dữ trừng Đỗ Quỳnh Hương.
Diệp Gia Quân lạnh lùng nhìn Lưu Mỹ Nga, cất giọng âm u, vừa nghe là biết không phải đang dọa suông: “Bà lén lút đến lễ đính hôn làm gì? Không nói thật tôi sẽ tống bà vào tù với tội trộm cướp.”
Mặt Lưu Mỹ Nga nhoáng cái tái mét, hai tay bị giữ chặt bà ta chuyển sang dùng chân chỉ vào Đỗ Quỳnh Hương, phủi bỏ hết trách nhiệm, một mực khăng khăng đổ hết tội lỗi sang Đỗ Quỳnh Hương: “Là Đỗ Quỳnh Hương, là bà ta xúi tôi tới đây để nói cho ông bà Diệp biết được quá khứ của Dương Uyển Linh. Xin anh thả tôi, tôi chưa có nói gì hết đã bị anh bắt rồi, muốn bắt anh hãy bắt bà ta. Tôi chưa có làm gì hết.”
Đỗ Quỳnh Hương làm ra vẻ giận dữ, phẫn nộ khi bị đổ oan. Bà ta hừ lạnh: “Nói bậy nói bạ, tôi sai khiến bà lúc nào? Hôm nay là lễ đính hôn của con trai tôi, tôi dại gì tự mình phá hỏng hôn lễ của thằng bé? Bà hận tôi không chấp nhận Hồ Mỹ Hạnh nên giờ chạy đến đây phá cho hôi đúng không?”
Lưu Mỹ Nga hiểu bản thân bây giờ đã là cá sa lưới, liều mạng kéo Đỗ Quỳnh Hương chết chùm: “Nhà tôi giờ đã sa sút nếu bà không lộ thông tin hôm nay là ngày vui của con trai bà thì tôi làm sao mà biết được? Bà muốn tôi làm con chốt thí mạng? Bà đừng có mơ.”
Đỗ Quỳnh Hương nói bóng gió: “Ai biết bà nghe được tin tức từ đâu, đâu phải lễ đính hôn này chỉ có mỗi mình tôi tham gia.”
Diệp La Bình lên tiếng nhắc nhở: “Dương Uyển Linh tiết lộ đấy, vừa rồi Hồ Mỹ Hạnh đã thừa nhận. Gia Quân còn đừng để mẹ con nhà cô ta lừa.”
Diệp Gia Quân lười để ý tới Diệp La Bình, giơ tay ra hiệu cho Bạch Hải.
Bạch Hải từ sau lưng anh nhanh nhẹn tiến lên phía trước, mở máy tính bảng cho phát lại đoạn clip trước đó đã lấy được từ trong phòng kĩ thuật.
Dương Uyển Linh tiến lên một bước cùng mọi người chăm chú theo dõi.
Trong đoạn clip rất nhanh xuất hiện bóng dáng Đỗ Quỳnh Hương đang lững thững đi nơi cuối hành lang. Mấy giây sau, Lưu Mỹ Nga với dáng vẻ lén la lén lút đi tới, chặn đường bà ta. Hai người lời qua tiếng lại mấy câu.
“Bà chán sống rồi hả, không nhanh đi tìm ông bà Diệp vạch trần con tiện nhân kia, chạy tới đây tìm tôi làm gì, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?” Đỗ Quỳnh Hương lo lắng nhìn quanh.
“Tôi bỏ quên thiệp mời rồi, bảo vệ không cho vào.” Lưu Mỹ Nga nhún vai, vô tội đáp.
Đỗ Quỳnh Hương gào lên: “Thứ quan trọng như thế bà cũng bỏ quên cho được. Đây lấy đi.” Sau đó, Đỗ Quỳnh Hương lấy tấm thiệp mời trong túi xách dúi vào lòng Lưu Mỹ Nga, thúc giục, “Nhanh đi đi, xúi quẩy, đừng để người khác phát hiện không là tôi với bà chết cả đám đấy.”
Đoạn clip tới đây thì dừng lại.
“Không thể nào.” Mặt mày Trần Huy Mạnh cắt không còn giọt máu, khiếp sợ bật thốt lên.
Lưu Mỹ Nga bất ngờ cười to, khuôn mặt vô cùng đáng sợ, như điên như dại rít lên: “Ha ha ha, muốn đổ hết tội lỗi sang tôi? Bà còn non lắm.”
Đỗ Quỳnh Hương giận run, cả người mất khống chế xông lên túm lấy tóc Lưu Mỹ Nga: “Con mụ khốn nạn mày dám gài bẫy tao? Có phải mày cố tình bỏ quên thiệp không?”
“Ha ha ha, mày nghĩ tao ngu chắc mà đi dụ dỗ tao, còn mày thì bàng quan đứng làm ngư ông đắc lợi? Tôi có chết cũng phải kéo mày theo, kéo mày theo.” Lưu Mỹ Nga cũng không phải dạng vừa, tay bị giữ chặt bà ta dùng chân đạp vào người Đỗ Quỳnh Hương.
Trong mắt Diệp Gia Quân tràn đầy chán ghét, nhanh chóng kéo Dương Uyển Linh ra sau lưng: “Mau tách hai bà ta ra.”
“Rõ.” Mấy tên vệ sĩ vội vàng tiến lên túm lấy Đỗ Quỳnh Hương lôi bà ta ra.
“Tùy tiện dẫn hai người phụ nữ điên đến phá hoại lễ đính hôn, còn rắp tâm đổ tội cho vợ tôi, bà thấy tôi nên xử lấy bà thế nào đây?” Khóe môi Diệp Gia Quân cong lên nụ cười đầy chết chóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.