Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 87: Mẹ chồng nàng dâu
T.T.Diệu
04/12/2022
Bạch Hải nhanh nhẹn mở cặp táp rút ra giấy kết hôn, đưa vào trong xe: “Đã sửa xong ngày tháng rồi ạ!”
Diệp Gia Quân giơ tay nhận lấy, lật ra xem, lướt nhìn một lượt rồi hài lòng gật đầu: “Tốt lắm.”
Dương Uyển Linh nghiêng người tới nhìn, anh liền đưa sang. Cô cầm lấy, ngồi thẳng người xem, càng xem càng trố mắt, ngày tháng đã được sửa thành ngày hôm nay, bên tai lại nghe anh nói.
“Được rồi, không còn việc của cậu nữa. Cậu có thể về rồi.”
Đợi Bạch Hải đi khuất, Dương Uyển Linh quay mặt sang tò mò hỏi: “Anh đã sớm đoán được kết quả rồi à?”
Diệp Gia Quân nhún vai, biểu cảm trên mặt tỏ ý đương nhiên.
Dương Uyển Linh nhìn anh chằm chằm, trong lòng đột nhiên thông suốt nhiều chuyện: “Có phải anh, Vân Thùy, à kể cả Gia Minh nữa, ba người thông đồng với nhau không?”
Diệp Gia Quân đang dựa lưng vào ghế, lười biếng nghiêng người về phía cô, cong môi cười: “Cuối cùng bà Diệp đã đoán ra rồi.”
“Chuyện quan trọng như thế sao không bàn bạc trước với em... có biết em đã vì chuyện này mà suy nghĩ rất nhiều không?” Dương Uyển Linh trừng mắt, tuy giọng điệu pha lẫn tủi thân và giận dỗi nhưng thực chất trong lòng không có giận anh.
Diệp Gia Quân không nói gì chỉ nhìn cô cười.
Dương Uyển Linh hơi nheo mắt, nghi ngờ hỏi một câu: “Có phải anh chê em ngốc sẽ làm hỏng chuyện không?”
Diệp Gia Quân vẫn tiếp tục cười. Dương Uyển Linh có hơi bực mình, sao bình thường cô không biết người này thích cười như thế, mặc dù anh cười lên rất đẹp tựa như mặt trời rực rỡ giữa ngày tuyết rơi vậy nhưng lúc này đây cô không có tâm trạng thưởng thức: “Em đang hỏi anh đấy.”
Diệp Gia Quân ngừng cười, hắng giọng trả lời: “Nào có. Anh muốn tạo bất ngờ cho em thôi.” Tiếp đó, anh tỏ ra thất vọng, “Em không bất ngờ à?”
Dương Uyển Linh cẩn thận vuốt ve giấy đăng kí kết hôn, cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể nào tin bản thân cứ thế đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Diệp. Cả người lâng lâng giống như đang giẫm trên mây, giống như đang ở địa ngục tuyệt vọng bất ngờ vọt thẳng lên trời: “Quá bất ngờ luôn ấy.”
Diệp Gia Quân nâng tay xoa đầu cô: “Bà Diệp theo anh về nhà nào.”
Sau đó, anh thu tay về, khởi động xe lái đi.
Trên đường trở về, Dương Uyển Linh cầm mãi giấy đăng kí kết hôn trong tay không buông, cảm xúc kích động theo thời gian trôi qua dần lắng xuống. Cô bắt đầu nghĩ đến nhiều chuyện khác trong đó có chuyện của Hứa Vân Thùy. Nhớ tới sắc mặt sáng nay không hề tốt của cô ta, mặc dù sau đấy cô ta đã bình thường trở lại.
“Vân Thùy, cô ấy... sẽ không bị Diệp Gia Tuấn bắt nạt chứ? Sáng nay em thấy sắc mặt cô ấy kém lắm, dường như trong lòng có chuyện không vui.” Dương Uyển Linh nhịn không được vẫn nói ra suy nghĩ của cô.
Trái ngược với vẻ xoắn xuýt của Dương Uyển Linh, Diệp Gia Quân khá bình tĩnh trả lời: “Vân Thùy thích anh ta, muốn làm gì thì cũng là tự nguyện cả.”
Dương Uyển Linh đương nhiên hiểu những gì anh nói, tuy nhiên vẫn khó tránh khỏi lo lắng: “Nhưng Diệp Gia Tuấn không thích cô ấy, điều đó sẽ làm cô ấy tổn thương mất.”
Ánh mắt cô chăm chú, khó lòng rời khỏi đôi tay đang gõ nhịp trên vô lăng, ngón tay Diệp Gia Quân rất dài, khớp xương rõ ràng, dưới ánh mặt trời trông càng thêm trong suốt, xinh đẹp.
Qua một lúc mới nghe anh nói: “Đó là sự lựa chọn của cô ấy. Người ngoài như chúng ta không có quyền can thiệp vào.”
Dương Uyển Linh khẽ thở dài nặng nề xem như đồng ý với lời anh nói. Cô lưu luyến thu hồi ánh mắt, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài phố.
Đúng lúc này, xe rẽ vào con đường quen thuộc, chạy thêm một đoạn, nhà bố mẹ Diệp Gia Quân liền nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Dương Uyển Linh và Diệp Gia Quân vừa mới bước vào nhà, Lâm Hồng Nguyệt đã đi nhanh đến, hớn hở xòe tay ra đòi: “Giấy đăng kí kết hôn của hai đứa đâu nhanh đưa mẹ nào.”
“Đây ạ!” Dương Uyển Linh đưa cho bà.
Lâm Hồng Nguyệt mở ra, vừa xem vừa tấm tắc khen ngợi hai người đẹp đôi. Sau khi cẩn thận xem thêm hai lần nữa, bà mới hài lòng đóng lại, ngoái đầu vào trong gọi lớn: “Chồng ơi mau tới xem này.”
“Ơi. Anh nghe.” Diệp Gia Kha từ trong phòng khách đi ra, cầm lấy giấy kết hôn bà đưa qua nhìn xem.
Lâm Hồng Nguyệt xắn tay áo, hào hứng nói: “Nhằm chúc mừng hôm nay hai đứa chính thức trở thành vợ chồng, mẹ quyết định sẽ đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon đãi mọi người.”
Dương Uyển Linh lập tức đề nghị: “Để con giúp cô... mẹ.”
Lâm Hồng Nguyệt không từ chối, vui vẻ kéo cô đi vào bếp: “Vậy thì còn gì bằng, mơ ước lớn nhất của mẹ là có thể cùng con dâu vừa nấu ăn vừa trò chuyện. Nếu rảnh rỗi thì còn có thể cùng nhau dạo phố, làm đẹp. Ôi! Mới vừa nghĩ tới thôi mà thấy hưng phấn hết cả người.”
“Con cũng thích dạo phố với làm đẹp lắm.” Dương Uyển Linh cười.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện hăng say, để lại Diệp Gia Kha và Diệp Gia Quân bốn mắt nhìn nhau.
Ông vỗ vai con trai, ân cần khuyên bảo: “Đã là người có gia đình rồi, dù con có thích con bé hay không thì cũng nên đối xử tốt người ta.”
Dưới sự hỗ trợ của Dương Uyển Linh, bữa trưa rất nhanh được dọn ra.
Mọi người lục tục ngồi xuống bàn, Dương Uyển Linh nhìn quanh không thấy Hứa Vân Thùy đâu, hỏi Lâm Hồng Nguyệt mới biết cô ta đã về từ sớm.
“Nào ngồi xuống cạnh Gia Quân đi con.” Vừa dọn xong món ăn cuối cùng lên bàn, Lâm Hồng Nguyệt đã kéo cô đến, ấn xuống ngồi bên cạnh Diệp Gia Quân.
“Mọi người mau nếm thử món mực nhồi thịt chiên giòn với gà hầm nấm này đi, Uyển Linh nấu đấy.” Lâm Hồng Nguyệt nhiệt tình mời gọi, chính mình cũng cầm đũa lên gấp một miếng mực cho vào miệng.
Hai mắt bà phát sáng lên, khen không ngớt miệng: “Ôi trời ơi! Ngon quá đi mất, không ngờ con dâu tôi nấu ăn ngon đến vậy. Gia Quân nhà chúng ta lời to rồi.”
Dương Uyển Linh nghe khen mà ngại ngùng quá chừng: “Mẹ nấu ăn ngon hơn con nhiều.”
“Con bé này dẻo miệng ghê nhưng mẹ thích.” Lâm Hồng Nguyệt che miệng cười, thích thú nói.
Diệp Gia Kha giơ ngón cái, gật gù tán thưởng: “Uyển Linh nấu ăn ngon thật, ngon hơn ở nhà hàng năm sao nhiều.”
Cô xấu hổ cười cảm ơn ông.
“Ngon thì ăn nhiều vào.” Lâm Hồng Nguyệt gấp cho ông thêm mấy miếng gà hầm và mực bỏ vào bát.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, ngoại trừ Diệp Gia Tuấn tự đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc ăn. Lâm Hồng Nguyệt và Diệp Gia Kha rất biết cách tạo bầu không khí. Nhờ có hai người họ bữa cơm này đối với Dương Uyển Linh mà nói cũng không hề cảm thấy lúng túng hay quá mức căng thẳng.
Bữa ăn trôi qua được một nữa, Lâm Hồng Nguyệt đảo mắt nhìn mọi người, hào hứng đề nghị: “Tiếp theo đây chúng ta cũng nên bàn bạc một chút về chuyện đám cưới nhỉ?”
“Con không đồng ý.” Diệp Gia Quân ngay lập tức phản đối.
“Con nói gì đó?” Nụ cười trên môi Lâm Hồng Nguyệt tắt đi.
“Con không muốn tổ chức đám cưới.” Diệp Gia Quân rành mạch phun ra từng chữ.
Dương Uyển Linh nhìn sang anh, mím môi ngây người như thể đau lòng lắm, trong lòng lại âm thầm nghĩ: Người này lại diễn nữa rồi.
Lâm Hồng Nguyệt mất hứng, đặt đũa xuống bàn, xổ ra một tràng dài răn dạy: “Cô gái tốt như vậy, con còn không mau giữ kĩ, đừng có tưởng đăng kí kết hôn xong là hết nhiệm vụ. Nhìn kìa, cái vẻ mặt con thế là sao? Tỏ ra ấm ức cho ai xem? Có biết con may mắn lắm mới lấy được người vợ tốt như Uyển Linh không hả? Còn không biết quý trọng người ta.”
Bà mắng mặc bà, Diệp Gia Quân vẫn nhún vai, thờ ơ nói: “Muốn tổ chức đám cưới thì một mình cô ta làm đi, dù sao con cũng sẽ không tham gia.”
Lâm Hồng Nguyệt túm lấy cánh tay Diệp Gia Kha, nức nở tố cáo: “Anh xem con trai anh dạy ra kìa. Lớn rồi, không xem lời em nói ra gì nữa, ngang nhiên ăn hiếp em. Trời ơi! Sao số em khổ thế này.”
Diệp Gia Kha đập bàn, cảm thấy mấy lời khuyên bảo vừa rồi của ông đều không nghe lọt vào tai Diệp Gia Quân, cho nên bực bội quát: “Cái thằng khốn kiếp, con nói chuyện với mẹ thế hả? Uyển Linh dù gì cũng đã gả vào nhà chúng ta, sao có thể để con bé chịu thiệt thòi?”
Dương Uyển Linh vội lên tiếng hòa giải: “Bố mẹ đừng tức giận, con không quan trọng chuyện tổ chức hôn lễ đâu ạ.”
Lâm Hồng Nguyệt lộ vẻ đau lòng: “Có người phụ nữ nào không mong muốn có một hôn lễ long trọng cơ chứ? Con dâu đáng thương của mẹ, con không cần bênh vực cái thứ lòng dạ sắt đá đó đâu.”
Diệp Gia Quân bóp trán thở dài, trầm mặc một lúc lâu mới nhân nhượng nói: “Vậy đi, con sẽ thử sống chung với cô ta. Nếu cả hai hợp nhau thì sau đó tổ chức hôn lễ cũng không muộn. Nếu con không thể chấp nhận cô ta, thì cho dù thế nào con cũng sẽ li hôn.”
Dương Uyển Linh tỏ ra hiểu chuyện, đồng ý với lời đề nghị của Diệp Gia Quân.
Lâm Hồng Nguyệt biết Diệp Gia Quân đã nhượng bộ hết mức có thể, sợ dưa hái xanh không ngọt, bèn gật đầu đáp ứng: “Được, lần này mẹ nghe theo hai đứa. Nhưng mà sau này, tuần nào con cũng phải đưa con dâu mẹ về đây cho mẹ.”
Diệp Gia Quân không tình nguyện gật đầu.
“Con ăn no rồi. Xin phép cả nhà con lên lầu trước.” Diệp Gia Tuấn đột nhiên đặt đũa xuống bàn, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng ăn.
Lâm Hồng Nguyệt đã quá quen với cảnh này, thúc giục những người còn lại mau tiếp tục dùng bữa.
Dương Uyển Linh rời mắt khỏi bóng lưng Diệp Gia Tuấn, không hiểu sao lại thấy rùng mình, vẻ mặt của anh ta vừa rồi thật đáng sợ. Tay trái đang đặt trên đùi bỗng nhiên bị nắm lấy, cô giật mình len lút nhìn qua bên cạnh. Người nào đó lại làm như không có gì, thong thả ăn cơm, trông tao nhã vô cùng.
“Uyển Linh ăn đi con.” Lâm Hồng Nguyệt gắp thức ăn bỏ vào bát Dương Uyển Linh, cho rằng cô vì chuyện vừa rồi nên không vui, bà liền đau lòng một trận.
“Vâng ạ.” Dương Uyển Linh chột dạ ăn miếng thịt bà gắp, tay trái lại khẽ nhéo lòng bàn tay anh.
Ngồi ăn thêm một lúc, điện thoại Lâm Hồng Nguyệt đổ chuông. Bà lấy ra xem, vui vẻ nói: “Là cô của các con gọi.”
Bà không tránh đi mà trực tiếp nghe điện thoại luôn:
“La Bình đấy à? Sao? Một tuần nữa em về nước hả? Tốt quá, cũng một năm rồi chị em mình chưa gặp nhau, chị nhớ em quá đi mất.”
“Thật sao? Em có bạn trai rồi. Người thế nào? Có cùng thành phố với mình không?” Lâm Hồng Nguyệt dồn dập hỏi.
Dương Uyển Linh không biết người cô kia của Diệp Gia Quân nói gì, mà Lâm Hồng Nguyệt hào hứng nói: “Được được. Về là phải ra mắt với chị ngay đấy.”
Sau khi cúp máy, Lâm Hồng Nguyệt liền kể với Dương Uyển Linh: “Cô của Gia Quân, em gái của bố con đấy. Hai hôm nữa con bé về nước, mẹ sẽ đưa con đi làm quen với con bé.”
Diệp Gia Quân giơ tay nhận lấy, lật ra xem, lướt nhìn một lượt rồi hài lòng gật đầu: “Tốt lắm.”
Dương Uyển Linh nghiêng người tới nhìn, anh liền đưa sang. Cô cầm lấy, ngồi thẳng người xem, càng xem càng trố mắt, ngày tháng đã được sửa thành ngày hôm nay, bên tai lại nghe anh nói.
“Được rồi, không còn việc của cậu nữa. Cậu có thể về rồi.”
Đợi Bạch Hải đi khuất, Dương Uyển Linh quay mặt sang tò mò hỏi: “Anh đã sớm đoán được kết quả rồi à?”
Diệp Gia Quân nhún vai, biểu cảm trên mặt tỏ ý đương nhiên.
Dương Uyển Linh nhìn anh chằm chằm, trong lòng đột nhiên thông suốt nhiều chuyện: “Có phải anh, Vân Thùy, à kể cả Gia Minh nữa, ba người thông đồng với nhau không?”
Diệp Gia Quân đang dựa lưng vào ghế, lười biếng nghiêng người về phía cô, cong môi cười: “Cuối cùng bà Diệp đã đoán ra rồi.”
“Chuyện quan trọng như thế sao không bàn bạc trước với em... có biết em đã vì chuyện này mà suy nghĩ rất nhiều không?” Dương Uyển Linh trừng mắt, tuy giọng điệu pha lẫn tủi thân và giận dỗi nhưng thực chất trong lòng không có giận anh.
Diệp Gia Quân không nói gì chỉ nhìn cô cười.
Dương Uyển Linh hơi nheo mắt, nghi ngờ hỏi một câu: “Có phải anh chê em ngốc sẽ làm hỏng chuyện không?”
Diệp Gia Quân vẫn tiếp tục cười. Dương Uyển Linh có hơi bực mình, sao bình thường cô không biết người này thích cười như thế, mặc dù anh cười lên rất đẹp tựa như mặt trời rực rỡ giữa ngày tuyết rơi vậy nhưng lúc này đây cô không có tâm trạng thưởng thức: “Em đang hỏi anh đấy.”
Diệp Gia Quân ngừng cười, hắng giọng trả lời: “Nào có. Anh muốn tạo bất ngờ cho em thôi.” Tiếp đó, anh tỏ ra thất vọng, “Em không bất ngờ à?”
Dương Uyển Linh cẩn thận vuốt ve giấy đăng kí kết hôn, cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể nào tin bản thân cứ thế đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Diệp. Cả người lâng lâng giống như đang giẫm trên mây, giống như đang ở địa ngục tuyệt vọng bất ngờ vọt thẳng lên trời: “Quá bất ngờ luôn ấy.”
Diệp Gia Quân nâng tay xoa đầu cô: “Bà Diệp theo anh về nhà nào.”
Sau đó, anh thu tay về, khởi động xe lái đi.
Trên đường trở về, Dương Uyển Linh cầm mãi giấy đăng kí kết hôn trong tay không buông, cảm xúc kích động theo thời gian trôi qua dần lắng xuống. Cô bắt đầu nghĩ đến nhiều chuyện khác trong đó có chuyện của Hứa Vân Thùy. Nhớ tới sắc mặt sáng nay không hề tốt của cô ta, mặc dù sau đấy cô ta đã bình thường trở lại.
“Vân Thùy, cô ấy... sẽ không bị Diệp Gia Tuấn bắt nạt chứ? Sáng nay em thấy sắc mặt cô ấy kém lắm, dường như trong lòng có chuyện không vui.” Dương Uyển Linh nhịn không được vẫn nói ra suy nghĩ của cô.
Trái ngược với vẻ xoắn xuýt của Dương Uyển Linh, Diệp Gia Quân khá bình tĩnh trả lời: “Vân Thùy thích anh ta, muốn làm gì thì cũng là tự nguyện cả.”
Dương Uyển Linh đương nhiên hiểu những gì anh nói, tuy nhiên vẫn khó tránh khỏi lo lắng: “Nhưng Diệp Gia Tuấn không thích cô ấy, điều đó sẽ làm cô ấy tổn thương mất.”
Ánh mắt cô chăm chú, khó lòng rời khỏi đôi tay đang gõ nhịp trên vô lăng, ngón tay Diệp Gia Quân rất dài, khớp xương rõ ràng, dưới ánh mặt trời trông càng thêm trong suốt, xinh đẹp.
Qua một lúc mới nghe anh nói: “Đó là sự lựa chọn của cô ấy. Người ngoài như chúng ta không có quyền can thiệp vào.”
Dương Uyển Linh khẽ thở dài nặng nề xem như đồng ý với lời anh nói. Cô lưu luyến thu hồi ánh mắt, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài phố.
Đúng lúc này, xe rẽ vào con đường quen thuộc, chạy thêm một đoạn, nhà bố mẹ Diệp Gia Quân liền nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Dương Uyển Linh và Diệp Gia Quân vừa mới bước vào nhà, Lâm Hồng Nguyệt đã đi nhanh đến, hớn hở xòe tay ra đòi: “Giấy đăng kí kết hôn của hai đứa đâu nhanh đưa mẹ nào.”
“Đây ạ!” Dương Uyển Linh đưa cho bà.
Lâm Hồng Nguyệt mở ra, vừa xem vừa tấm tắc khen ngợi hai người đẹp đôi. Sau khi cẩn thận xem thêm hai lần nữa, bà mới hài lòng đóng lại, ngoái đầu vào trong gọi lớn: “Chồng ơi mau tới xem này.”
“Ơi. Anh nghe.” Diệp Gia Kha từ trong phòng khách đi ra, cầm lấy giấy kết hôn bà đưa qua nhìn xem.
Lâm Hồng Nguyệt xắn tay áo, hào hứng nói: “Nhằm chúc mừng hôm nay hai đứa chính thức trở thành vợ chồng, mẹ quyết định sẽ đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon đãi mọi người.”
Dương Uyển Linh lập tức đề nghị: “Để con giúp cô... mẹ.”
Lâm Hồng Nguyệt không từ chối, vui vẻ kéo cô đi vào bếp: “Vậy thì còn gì bằng, mơ ước lớn nhất của mẹ là có thể cùng con dâu vừa nấu ăn vừa trò chuyện. Nếu rảnh rỗi thì còn có thể cùng nhau dạo phố, làm đẹp. Ôi! Mới vừa nghĩ tới thôi mà thấy hưng phấn hết cả người.”
“Con cũng thích dạo phố với làm đẹp lắm.” Dương Uyển Linh cười.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện hăng say, để lại Diệp Gia Kha và Diệp Gia Quân bốn mắt nhìn nhau.
Ông vỗ vai con trai, ân cần khuyên bảo: “Đã là người có gia đình rồi, dù con có thích con bé hay không thì cũng nên đối xử tốt người ta.”
Dưới sự hỗ trợ của Dương Uyển Linh, bữa trưa rất nhanh được dọn ra.
Mọi người lục tục ngồi xuống bàn, Dương Uyển Linh nhìn quanh không thấy Hứa Vân Thùy đâu, hỏi Lâm Hồng Nguyệt mới biết cô ta đã về từ sớm.
“Nào ngồi xuống cạnh Gia Quân đi con.” Vừa dọn xong món ăn cuối cùng lên bàn, Lâm Hồng Nguyệt đã kéo cô đến, ấn xuống ngồi bên cạnh Diệp Gia Quân.
“Mọi người mau nếm thử món mực nhồi thịt chiên giòn với gà hầm nấm này đi, Uyển Linh nấu đấy.” Lâm Hồng Nguyệt nhiệt tình mời gọi, chính mình cũng cầm đũa lên gấp một miếng mực cho vào miệng.
Hai mắt bà phát sáng lên, khen không ngớt miệng: “Ôi trời ơi! Ngon quá đi mất, không ngờ con dâu tôi nấu ăn ngon đến vậy. Gia Quân nhà chúng ta lời to rồi.”
Dương Uyển Linh nghe khen mà ngại ngùng quá chừng: “Mẹ nấu ăn ngon hơn con nhiều.”
“Con bé này dẻo miệng ghê nhưng mẹ thích.” Lâm Hồng Nguyệt che miệng cười, thích thú nói.
Diệp Gia Kha giơ ngón cái, gật gù tán thưởng: “Uyển Linh nấu ăn ngon thật, ngon hơn ở nhà hàng năm sao nhiều.”
Cô xấu hổ cười cảm ơn ông.
“Ngon thì ăn nhiều vào.” Lâm Hồng Nguyệt gấp cho ông thêm mấy miếng gà hầm và mực bỏ vào bát.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, ngoại trừ Diệp Gia Tuấn tự đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc ăn. Lâm Hồng Nguyệt và Diệp Gia Kha rất biết cách tạo bầu không khí. Nhờ có hai người họ bữa cơm này đối với Dương Uyển Linh mà nói cũng không hề cảm thấy lúng túng hay quá mức căng thẳng.
Bữa ăn trôi qua được một nữa, Lâm Hồng Nguyệt đảo mắt nhìn mọi người, hào hứng đề nghị: “Tiếp theo đây chúng ta cũng nên bàn bạc một chút về chuyện đám cưới nhỉ?”
“Con không đồng ý.” Diệp Gia Quân ngay lập tức phản đối.
“Con nói gì đó?” Nụ cười trên môi Lâm Hồng Nguyệt tắt đi.
“Con không muốn tổ chức đám cưới.” Diệp Gia Quân rành mạch phun ra từng chữ.
Dương Uyển Linh nhìn sang anh, mím môi ngây người như thể đau lòng lắm, trong lòng lại âm thầm nghĩ: Người này lại diễn nữa rồi.
Lâm Hồng Nguyệt mất hứng, đặt đũa xuống bàn, xổ ra một tràng dài răn dạy: “Cô gái tốt như vậy, con còn không mau giữ kĩ, đừng có tưởng đăng kí kết hôn xong là hết nhiệm vụ. Nhìn kìa, cái vẻ mặt con thế là sao? Tỏ ra ấm ức cho ai xem? Có biết con may mắn lắm mới lấy được người vợ tốt như Uyển Linh không hả? Còn không biết quý trọng người ta.”
Bà mắng mặc bà, Diệp Gia Quân vẫn nhún vai, thờ ơ nói: “Muốn tổ chức đám cưới thì một mình cô ta làm đi, dù sao con cũng sẽ không tham gia.”
Lâm Hồng Nguyệt túm lấy cánh tay Diệp Gia Kha, nức nở tố cáo: “Anh xem con trai anh dạy ra kìa. Lớn rồi, không xem lời em nói ra gì nữa, ngang nhiên ăn hiếp em. Trời ơi! Sao số em khổ thế này.”
Diệp Gia Kha đập bàn, cảm thấy mấy lời khuyên bảo vừa rồi của ông đều không nghe lọt vào tai Diệp Gia Quân, cho nên bực bội quát: “Cái thằng khốn kiếp, con nói chuyện với mẹ thế hả? Uyển Linh dù gì cũng đã gả vào nhà chúng ta, sao có thể để con bé chịu thiệt thòi?”
Dương Uyển Linh vội lên tiếng hòa giải: “Bố mẹ đừng tức giận, con không quan trọng chuyện tổ chức hôn lễ đâu ạ.”
Lâm Hồng Nguyệt lộ vẻ đau lòng: “Có người phụ nữ nào không mong muốn có một hôn lễ long trọng cơ chứ? Con dâu đáng thương của mẹ, con không cần bênh vực cái thứ lòng dạ sắt đá đó đâu.”
Diệp Gia Quân bóp trán thở dài, trầm mặc một lúc lâu mới nhân nhượng nói: “Vậy đi, con sẽ thử sống chung với cô ta. Nếu cả hai hợp nhau thì sau đó tổ chức hôn lễ cũng không muộn. Nếu con không thể chấp nhận cô ta, thì cho dù thế nào con cũng sẽ li hôn.”
Dương Uyển Linh tỏ ra hiểu chuyện, đồng ý với lời đề nghị của Diệp Gia Quân.
Lâm Hồng Nguyệt biết Diệp Gia Quân đã nhượng bộ hết mức có thể, sợ dưa hái xanh không ngọt, bèn gật đầu đáp ứng: “Được, lần này mẹ nghe theo hai đứa. Nhưng mà sau này, tuần nào con cũng phải đưa con dâu mẹ về đây cho mẹ.”
Diệp Gia Quân không tình nguyện gật đầu.
“Con ăn no rồi. Xin phép cả nhà con lên lầu trước.” Diệp Gia Tuấn đột nhiên đặt đũa xuống bàn, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng ăn.
Lâm Hồng Nguyệt đã quá quen với cảnh này, thúc giục những người còn lại mau tiếp tục dùng bữa.
Dương Uyển Linh rời mắt khỏi bóng lưng Diệp Gia Tuấn, không hiểu sao lại thấy rùng mình, vẻ mặt của anh ta vừa rồi thật đáng sợ. Tay trái đang đặt trên đùi bỗng nhiên bị nắm lấy, cô giật mình len lút nhìn qua bên cạnh. Người nào đó lại làm như không có gì, thong thả ăn cơm, trông tao nhã vô cùng.
“Uyển Linh ăn đi con.” Lâm Hồng Nguyệt gắp thức ăn bỏ vào bát Dương Uyển Linh, cho rằng cô vì chuyện vừa rồi nên không vui, bà liền đau lòng một trận.
“Vâng ạ.” Dương Uyển Linh chột dạ ăn miếng thịt bà gắp, tay trái lại khẽ nhéo lòng bàn tay anh.
Ngồi ăn thêm một lúc, điện thoại Lâm Hồng Nguyệt đổ chuông. Bà lấy ra xem, vui vẻ nói: “Là cô của các con gọi.”
Bà không tránh đi mà trực tiếp nghe điện thoại luôn:
“La Bình đấy à? Sao? Một tuần nữa em về nước hả? Tốt quá, cũng một năm rồi chị em mình chưa gặp nhau, chị nhớ em quá đi mất.”
“Thật sao? Em có bạn trai rồi. Người thế nào? Có cùng thành phố với mình không?” Lâm Hồng Nguyệt dồn dập hỏi.
Dương Uyển Linh không biết người cô kia của Diệp Gia Quân nói gì, mà Lâm Hồng Nguyệt hào hứng nói: “Được được. Về là phải ra mắt với chị ngay đấy.”
Sau khi cúp máy, Lâm Hồng Nguyệt liền kể với Dương Uyển Linh: “Cô của Gia Quân, em gái của bố con đấy. Hai hôm nữa con bé về nước, mẹ sẽ đưa con đi làm quen với con bé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.