Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 119: Náo loạn
T.T.Diệu
04/12/2022
Đám phóng viên thấy Dương Uyển Linh mãi không lên tiếng, nhao nhao thúc giục: “Cô Dương, cô trả lời đi chứ?”
“Có phải mấy lời đồn thổi đó đều là thật nên cô mới không giải thích được?” Trong đám đông không biết có ai chợt cất lời hỏi.
Mọi người ngay lập tức hưởng ứng, xôn xao hết cả lên, đều cảm thấy lời người kia nói rất có lý.
“Cô im lặng chính là ngầm thừa nhận chứ gì.” Gã đầu hói đứng gần Dương Uyển Linh dường như mất kiên nhẫn, trực tiếp gán ghép tội danh lên người cô luôn.
Dương Uyển Linh đảo mắt nhìn một vòng, không chút hoang mang đính chính: “Tôi đã xem qua cái gọi là chứng cứ đang được lan truyền trên mạng rồi, và tôi khẳng định clip ấy đã bị chỉnh sửa và cắt ghép nhằm gây bất lợi cho tôi. Tôi hoàn toàn không biết người đàn ông ấy là ai. Chính anh ta đã dàn cảnh để gài bẫy tôi. Hi vọng mọi người sẽ sáng suốt trước khi đưa ra một phán đoán nào đó.”
Cô ngừng lại trong chốc lát sau mới nói tiếp các vấn đề liên quan tới nhà họ Hồ: “Mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Hồ cũng không phải chuyện bí mật gì không thể cho người ngoài biết. Từ nhỏ tôi đã bị bố đuổi ra khỏi nhà, cho nên giữa tôi và nhà họ đã sớm không còn bất cứ quan hệ gì. Còn việc bố tôi đi tù, em gái cùng cha khác mẹ bị bán vào nơi ăn chơi đều do bọn họ gieo gió gặp bão, không thể quy chụp tất cả tội lỗi đổ lên đầu tôi được. Tôi tin nếu các vị chịu khó tìm hiểu thì cũng sẽ tra ra thôi, không cần đứng ở đây cùng tôi tốn thời gian đâu.”
Cô gái tóc ngắn chen đến chỗ Dương Uyển Linh, có vẻ không hề bị mấy lời giải thích của cô thuyết phục, trong giọng nói mang theo chế nhạo hỏi: “Cô nói không quen người đàn ông trong clip nhưng lại thừa nhận mình là mẹ của đứa bé? Câu nói đó chẳng lẽ cũng được chỉnh sửa?”
“Cô Dương, cô không cảm thấy mình nói chuyện rất mâu thuẫn sao?” Người đàn ông mặc áo sọc đen cầm theo micro cũng chen lên.
“Cô cứ luôn miệng kêu đoạn clip ấy đã bị chỉnh sửa vậy cô Dương hãy cho chúng tôi xem bản gốc đi? Miệng là của cô mà, ai điều khiển được chứ.” Trong đám đông có người bỗng nhiên cất lên tiếng chế nhạo nhưng cụ thể là ai thì Dương Uyển Linh không rõ.
“Như tôi đã nói trước đó, tôi bị người đàn ông đó gài bẫy, clip gốc đương nhiên không nằm trong tay tôi rồi.” Dương Uyển Linh không giận kiên nhẫn giải thích cho bọn họ hiểu, “Còn việc tôi thừa nhận là bởi con bé dường như rất sợ gã và còn bị thương. Tôi muốn đứa em ấy đi bệnh viện, nhưng người đàn ông ấy lại không chịu. Trong lúc đôi bên giằng co, vì lo em ấy bị thương tiếp tôi mới gật đầu nhận đại.”
Dương Uyển Linh sực nhớ ra hôm đó có rất nhiều người vây xem, chắc hẳn một trong số họ đã chứng kiến sự việc từ đầu tới đuôi. Cô nhìn thẳng vào ống kính, mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi, chân thành nhờ xin sự giúp đỡ: “Mong rằng các bạn có mặt ngày hôm đó hãy đứng ra làm chứng giúp tôi. Xin cảm ơn các bạn.”
Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh dường như đang suy đoán trong lời Dương Uyển Linh nói có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
Dương Uyển Linh thở phào trong lòng, dùng sức ảnh hưởng của Diệp Gia Quân để lật ngược tình thế: “Tiếp theo, tôi xin trả lời các vấn đề liên quan đến việc tôi có dụ dỗ người chồng hiện tại của tôi là anh Diệp Gia Quân hay không. Tôi tin các bạn phóng viên hẵng đều biết rõ chồng tôi là người như thế nào. Anh ấy là một người tài giỏi, quyết đoán, đa mưu túc trí.”
Cô cười chỉ vào chính mình, nói với vẻ khó tin pha lẫn chút hài hước: “Một người phụ nữ không quyền không thế như tôi dụ dỗ được anh ấy lên giường đã là điều khó khăn rồi, chứ đừng nói đến việc ép anh ấy phải cưới tôi. Thay vì ở đây đoán già đoán non, mong mọi người hãy chờ thêm ít hôm nữa, đến lúc đó chồng tôi về sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện cũng như giải đáp tất cả thắc mắc của các vị.”
Nghe đến ba chữ “Diệp Gia Quân” đám phóng viên quả nhiên lưỡng lự, khí thế sục sôi ban đầu cũng dần mất hẳn đi.
“Con đàn bà chết tiệt, mồm miệng cũng ghê gớm thật.” Hạ Nhã Thi cải trang đứng lẫn ở trong đám đông, tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Thấy tình hình đang khá bất lợi với mình, cô ta ra liền hiệu với đám người được mình thuê đến để phá rối.
“May mà mình đã sớm đề phòng trước.” Hạ Nhã Thi cười cười, ánh mắt mang theo hận thù xuyên qua lớp kính râm phóng thẳng về phía Dương Uyển Linh.
“Dương Uyển Linh đã tới lúc này rồi, cô còn phách lối như vậy? Thật không biết hối cải mà.”
Dương Uyển Linh nghiêng đầu nhìn xem, người mới lên tiếng là một gã thanh niên tóc dài đeo cặp kính dày cộm.
Cô còn chưa kịp nói gì, xung quanh đã có vài người hưởng ứng và đương nhiên tất cả bọn họ đều là những người được Hạ Nhã Thi thuê tới.
“Còn nói nhảm với loại tiện nhân này làm gì? Xử cô ta đi.”
“Đánh chết người phụ nữ ác độc đó, đừng để cô ta mê hoặc.”
“Dạy cho cô ta một bài học nhớ đời đi mọi người.”
Không biết ai đột nhiên ném chai nước vào người Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh nhanh nhẹn tránh thoát nhưng chưa kịp đứng vững đã có hàng loạt người ném mũ, nón, kính, chai nước,... hoặc bất kì thứ gì trong tay họ có vào người cô.
“Dừng tay, mọi người có gì từ từ hẵng nói.” Biến cố phát sinh bất ngờ khiến Dương Uyển Linh trở tay không kịp chật vật tránh né, đáng tiếc vẫn bị trúng khá nhiều.
Thấy không thể khuyên nhủ được mấy người quá khích, Dương Uyển Linh toan muốn rời đi, có điều chen chúc cách mấy vẫn không thể thoát khỏi vòng vây.
Bảo vệ kéo nhau chạy tới dẹp loạn và cố gắng chui vào trong để bảo vệ cho Dương Uyển Linh nhưng bị người của Hạ Nhã Thi cản lại.
Đám phóng viên chụp thêm vài tấm sau cũng muốn nhanh chóng rút lui, tuy nhiên cũng bị người Hạ Nhã Thi thuê tới, xô xô đẩy đẩy không cho đi, hòng cố tình tạo ra một cục diện hỗn loạn để cho khó kiểm soát.
Hạ Nhã Thi vô cùng hài lòng với kết quả mình tạo ra, sợ bị đánh trúng cô lặng lẽ rời đi trước.
Rất nhanh có người của Hạ Nhã Thi đã tiếp cận được Dương Uyển Linh. Đó là một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa, đeo khẩu trang che khuất mặt. Cô ta lao nhanh tới hòng túm tóc Dương Uyển Linh. Có điều, cô đã nhanh chóng phát hiện ra, trước khi tay người phụ nữ kịp chạm đến, cô đã bắt lấy cổ tay cô ta.
“Cô là phóng viên của tòa soạn nào?” Dương Uyển Linh lạnh lùng đe dọa, “Tôi sẽ báo với cấp trên của cô.”
“Có phải mấy lời đồn thổi đó đều là thật nên cô mới không giải thích được?” Trong đám đông không biết có ai chợt cất lời hỏi.
Mọi người ngay lập tức hưởng ứng, xôn xao hết cả lên, đều cảm thấy lời người kia nói rất có lý.
“Cô im lặng chính là ngầm thừa nhận chứ gì.” Gã đầu hói đứng gần Dương Uyển Linh dường như mất kiên nhẫn, trực tiếp gán ghép tội danh lên người cô luôn.
Dương Uyển Linh đảo mắt nhìn một vòng, không chút hoang mang đính chính: “Tôi đã xem qua cái gọi là chứng cứ đang được lan truyền trên mạng rồi, và tôi khẳng định clip ấy đã bị chỉnh sửa và cắt ghép nhằm gây bất lợi cho tôi. Tôi hoàn toàn không biết người đàn ông ấy là ai. Chính anh ta đã dàn cảnh để gài bẫy tôi. Hi vọng mọi người sẽ sáng suốt trước khi đưa ra một phán đoán nào đó.”
Cô ngừng lại trong chốc lát sau mới nói tiếp các vấn đề liên quan tới nhà họ Hồ: “Mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Hồ cũng không phải chuyện bí mật gì không thể cho người ngoài biết. Từ nhỏ tôi đã bị bố đuổi ra khỏi nhà, cho nên giữa tôi và nhà họ đã sớm không còn bất cứ quan hệ gì. Còn việc bố tôi đi tù, em gái cùng cha khác mẹ bị bán vào nơi ăn chơi đều do bọn họ gieo gió gặp bão, không thể quy chụp tất cả tội lỗi đổ lên đầu tôi được. Tôi tin nếu các vị chịu khó tìm hiểu thì cũng sẽ tra ra thôi, không cần đứng ở đây cùng tôi tốn thời gian đâu.”
Cô gái tóc ngắn chen đến chỗ Dương Uyển Linh, có vẻ không hề bị mấy lời giải thích của cô thuyết phục, trong giọng nói mang theo chế nhạo hỏi: “Cô nói không quen người đàn ông trong clip nhưng lại thừa nhận mình là mẹ của đứa bé? Câu nói đó chẳng lẽ cũng được chỉnh sửa?”
“Cô Dương, cô không cảm thấy mình nói chuyện rất mâu thuẫn sao?” Người đàn ông mặc áo sọc đen cầm theo micro cũng chen lên.
“Cô cứ luôn miệng kêu đoạn clip ấy đã bị chỉnh sửa vậy cô Dương hãy cho chúng tôi xem bản gốc đi? Miệng là của cô mà, ai điều khiển được chứ.” Trong đám đông có người bỗng nhiên cất lên tiếng chế nhạo nhưng cụ thể là ai thì Dương Uyển Linh không rõ.
“Như tôi đã nói trước đó, tôi bị người đàn ông đó gài bẫy, clip gốc đương nhiên không nằm trong tay tôi rồi.” Dương Uyển Linh không giận kiên nhẫn giải thích cho bọn họ hiểu, “Còn việc tôi thừa nhận là bởi con bé dường như rất sợ gã và còn bị thương. Tôi muốn đứa em ấy đi bệnh viện, nhưng người đàn ông ấy lại không chịu. Trong lúc đôi bên giằng co, vì lo em ấy bị thương tiếp tôi mới gật đầu nhận đại.”
Dương Uyển Linh sực nhớ ra hôm đó có rất nhiều người vây xem, chắc hẳn một trong số họ đã chứng kiến sự việc từ đầu tới đuôi. Cô nhìn thẳng vào ống kính, mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi, chân thành nhờ xin sự giúp đỡ: “Mong rằng các bạn có mặt ngày hôm đó hãy đứng ra làm chứng giúp tôi. Xin cảm ơn các bạn.”
Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh dường như đang suy đoán trong lời Dương Uyển Linh nói có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
Dương Uyển Linh thở phào trong lòng, dùng sức ảnh hưởng của Diệp Gia Quân để lật ngược tình thế: “Tiếp theo, tôi xin trả lời các vấn đề liên quan đến việc tôi có dụ dỗ người chồng hiện tại của tôi là anh Diệp Gia Quân hay không. Tôi tin các bạn phóng viên hẵng đều biết rõ chồng tôi là người như thế nào. Anh ấy là một người tài giỏi, quyết đoán, đa mưu túc trí.”
Cô cười chỉ vào chính mình, nói với vẻ khó tin pha lẫn chút hài hước: “Một người phụ nữ không quyền không thế như tôi dụ dỗ được anh ấy lên giường đã là điều khó khăn rồi, chứ đừng nói đến việc ép anh ấy phải cưới tôi. Thay vì ở đây đoán già đoán non, mong mọi người hãy chờ thêm ít hôm nữa, đến lúc đó chồng tôi về sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện cũng như giải đáp tất cả thắc mắc của các vị.”
Nghe đến ba chữ “Diệp Gia Quân” đám phóng viên quả nhiên lưỡng lự, khí thế sục sôi ban đầu cũng dần mất hẳn đi.
“Con đàn bà chết tiệt, mồm miệng cũng ghê gớm thật.” Hạ Nhã Thi cải trang đứng lẫn ở trong đám đông, tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Thấy tình hình đang khá bất lợi với mình, cô ta ra liền hiệu với đám người được mình thuê đến để phá rối.
“May mà mình đã sớm đề phòng trước.” Hạ Nhã Thi cười cười, ánh mắt mang theo hận thù xuyên qua lớp kính râm phóng thẳng về phía Dương Uyển Linh.
“Dương Uyển Linh đã tới lúc này rồi, cô còn phách lối như vậy? Thật không biết hối cải mà.”
Dương Uyển Linh nghiêng đầu nhìn xem, người mới lên tiếng là một gã thanh niên tóc dài đeo cặp kính dày cộm.
Cô còn chưa kịp nói gì, xung quanh đã có vài người hưởng ứng và đương nhiên tất cả bọn họ đều là những người được Hạ Nhã Thi thuê tới.
“Còn nói nhảm với loại tiện nhân này làm gì? Xử cô ta đi.”
“Đánh chết người phụ nữ ác độc đó, đừng để cô ta mê hoặc.”
“Dạy cho cô ta một bài học nhớ đời đi mọi người.”
Không biết ai đột nhiên ném chai nước vào người Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh nhanh nhẹn tránh thoát nhưng chưa kịp đứng vững đã có hàng loạt người ném mũ, nón, kính, chai nước,... hoặc bất kì thứ gì trong tay họ có vào người cô.
“Dừng tay, mọi người có gì từ từ hẵng nói.” Biến cố phát sinh bất ngờ khiến Dương Uyển Linh trở tay không kịp chật vật tránh né, đáng tiếc vẫn bị trúng khá nhiều.
Thấy không thể khuyên nhủ được mấy người quá khích, Dương Uyển Linh toan muốn rời đi, có điều chen chúc cách mấy vẫn không thể thoát khỏi vòng vây.
Bảo vệ kéo nhau chạy tới dẹp loạn và cố gắng chui vào trong để bảo vệ cho Dương Uyển Linh nhưng bị người của Hạ Nhã Thi cản lại.
Đám phóng viên chụp thêm vài tấm sau cũng muốn nhanh chóng rút lui, tuy nhiên cũng bị người Hạ Nhã Thi thuê tới, xô xô đẩy đẩy không cho đi, hòng cố tình tạo ra một cục diện hỗn loạn để cho khó kiểm soát.
Hạ Nhã Thi vô cùng hài lòng với kết quả mình tạo ra, sợ bị đánh trúng cô lặng lẽ rời đi trước.
Rất nhanh có người của Hạ Nhã Thi đã tiếp cận được Dương Uyển Linh. Đó là một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa, đeo khẩu trang che khuất mặt. Cô ta lao nhanh tới hòng túm tóc Dương Uyển Linh. Có điều, cô đã nhanh chóng phát hiện ra, trước khi tay người phụ nữ kịp chạm đến, cô đã bắt lấy cổ tay cô ta.
“Cô là phóng viên của tòa soạn nào?” Dương Uyển Linh lạnh lùng đe dọa, “Tôi sẽ báo với cấp trên của cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.