Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 89: Thách thức
T.T.Diệu
04/12/2022
Sắc mặt Diệp La Bình trở nên khó coi, trước giờ chưa có một ai dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô ta. Ánh mắt cô ta đảo vào phòng, nhìn đám người nghiêm khắc chỉ trích: “Diệp Khang từ khi nào lại tuyển loại nhân viên không có giáo dục như thế này vào làm? Chẳng lẽ không tìm được ai khác sao?”
Sau đó, cô ta dùng loại ánh mắt khinh thường liếc nhìn Dương Uyển Linh.
“Tôi rất lấy làm tò mò, không biết nguyên nhân gì có thể khiến một người xa lạ mới gặp mặt lần đầu lại có thành kiến lớn với tôi như vậy.” Giọng Dương Uyển Linh rất nhẹ nhưng ẩn chứa trong đó là sự bất lực xen lẫn buồn bực, “Hay là có người nào đó đã xúi giục cô đến đây gây sự với tôi?”
Cô cảm thấy lý do này là hợp lý nhất, bởi không ai vô duyên vô cớ chạy tới đây gây phiền toái, hơn nữa cũng có rất nhiều người ghét cô, bị giật dây như thế cũng dễ hiểu.
Diệp La Bình không chút chột dạ, hừ lạnh, khinh khỉnh nói: “Cần gì người giật dây, hạng phụ nữ thấy tiền mờ mắt, máu lạnh vô tình, lòng dạ hiểm ác như cô, ai thấy cũng sẽ giẫm đạp dưới chân thôi. Tôi đây chính là thay trời hành đạo.”
Trước sự vô lý và có phần ngang ngược của Diệp La Bình, Dương Uyển Linh tức đến bật cười: “Cái gì cũng chưa làm rõ đã ở đây mở miệng mắng người, cô không cảm thấy hành động của mình rất là ngu xuẩn sao?”
Gương mặt Diệp La Bình thay đổi sắc thái liên tục: ngỡ ngàng, khiếp sợ, phẫn nộ cuối cùng dừng lại ở giận dữ, cô ta trừng mắt, lớn giọng chất vấn: “Cô nói ai ngu xuẩn hả?”
Dương Uyển Linh nhún vai, đáp tỉnh bơ: “Chỉ có tôi với cô đứng ở đây tranh cãi, không nói cô chẳng lẽ nói tôi à?”
“Được, được lắm.” Diệp La Bình gật đầu cười lạnh. Cô ta đột nhiên xoay người ra cửa gọi lớn, “Bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu rồi?”
“Này, cô đang gây mất trật tự đấy.” Dương Uyển Linh giật mình, hận không thể tiến lên bịt miệng Diệp La Bình. Đồng thời cô cũng lấy làm khó hiểu, không biết cô ta đang tính giở trò gì.
Hai người bảo vệ thế nhưng thật sự chạy đến.
Sự xuất hiện của bảo vệ khiến Dương Uyển Linh cảm thấy ngoài ý muốn, trong lúc đang phân vân có nên nói giúp người phụ nữ này để cô ta không bị đuổi đi quá mức khó coi hay không, thì đột nhiên nghe hai người bảo vệ đồng thanh gọi: “Diệp tiểu thư.”
Diệp tiểu thư?
Dương Uyển Linh trợn tròn mắt kinh ngạc, lời hai người bảo vệ nói như sấm nổ bên tai. Chẳng lẽ người phụ nữ này chính là người cô sắp về nước của Diệp Gia Quân? Sao lại về nước trước mấy ngày rồi?
Trong phòng vừa hay có người lên tiếng, thay Dương Uyển Linh xác thực những phỏng đoán trong lòng: “A! Tôi nhớ rồi đây chính là người cô sống ở nước ngoài của Diệp tổng, bảo sao tôi thấy quen thế.”
Cô ta vừa dứt lời đã dấy lên một làn sóng xôn xao mới.
“Thảo nào tôi thấy quen mắt thế. Lần này tổ trưởng Dương chết chắc rồi.”
“Cô ta thuộc tuýp người thích thị phi hả? Hết gây chuyện với người này thì lại chuyển sang gây sự với người khác.”
“Sống sao mà ai cũng ghét.”
Dương Uyển Linh nghe mà chết lặng, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt với người cô kia lại là trong hoàn cảnh thế này.
Ngoài cửa, hai người bảo vệ nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ khó xử, ngập ngừng lên tiếng: “Cái này…”
Thái độ lưỡng lự kia càng làm lửa giận của Diệp La Bình thêm sôi trào. Cô ta đen mặt quát lên: “Các anh không nghe thấy tôi nói gì à? Tai bị điếc hay không muốn làm nữa?”
“Diệp tiểu thư xin bớt giận, chúng tôi không có ý đó nhưng... vô duyên vô cớ đuổi người... lại còn là nhân viên của công ty nữa. Chúng tôi thật sự không dám. Mong Diệp tiểu hiểu cho ạ.” Người bảo vệ lớn tuổi hơn lên tiếng giải thích, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Diệp La Bình nào nghe lọt vào tai, một hai đòi đuổi Dương Uyển Linh: “Cứ đuổi cổ cô ta ra khỏi Diệp Khang đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tôi…” Người bảo vệ quay sang nhìn Dương Uyển Linh cầu cứu. Chuyện cô qua lại với Diệp Tổng cả công ty đều biết, anh ta không dám manh động.
Người bảo vệ còn lại cũng lộ vẻ xoắn xuýt, bởi hai người, ai anh ta cũng không dám đắc tội.
Dương Uyển Linh không nhìn nổi nữa, mặc dù cô cảm thấy bản thân không làm gì sai nhưng dù sao đây cũng là cô của Diệp Gia Quân, hiện tại đã là người một nhà. Sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, làm cho khó coi quá thật sự không hay. Cô đành xuống nước trước: “Diệp tiểu thư thật ngại quá, lúc nãy là thái độ nói chuyện của tôi không tốt. Cô là người rộng lượng, hi vọng cô có thể bỏ qua cho tôi.”
Diệp La Bình hừ lạnh, chẳng những không dịu đi mà càng thêm quá đáng: “Giờ mới biết mình sai à? Đáng tiếc thật, trễ rồi.” Cô ta hất cằm với hai người bảo vệ, “Nhanh tống cổ cô ta đi. Đừng để tôi nói đến lần thứ tư.”
Đối với người mềm cứng không ăn lại còn vô lý, ngang ngược như Diệp La Binh, Dương Uyển Linh có tốt tính đến mấy cũng phải tức giận, nhíu mày nói: “Cô đừng có quá đáng. Tôi là nhân viên chính thức của Diệp Khang, đã kí hợp đồng lao động rồi. Tôi một không phạm lỗi, hai không gây tổn thất cho công ty. Chỉ bằng một câu nói suông của cô mà muốn đuổi tôi đi? Cho dù hôm nay có quậy đến chỗ chủ tịch tôi cũng không sợ.”
“Giỏi lắm, còn dám thách thức tôi.” Diệp La Bình gằn giọng, người phụ nữ này quả thật đáng ghét giống như những gì Huy Mạnh nói. Cô ta chỉ mặt hai người bảo vệ, gào lên ra lệnh, “Xách cổ cô ta ném ra ngoài ngay lập tức cho tôi. Tôi không muốn thấy cô ta thêm một giây, một phút nào nữa. Nếu không tôi sẽ sa thải hai anh.”
“Ồ! Tôi ngược lại muốn xem xem ai to gan như vậy, dám tới bộ phận chúng tôi gây sự.”
Dương Uyển Linh nghiêng đầu liền trông thấy Triệu Lâm Bình đang khoanh tay đi tới.
“Triệu Lâm Bình?” Diệp La Bình thấy Triệu Lâm Bình thì vui lắm, mặt mày hớn hở hẳn, mang theo chỉ trích và ra lệnh nói: “Cô đến đúng lúc lắm, mau sa thải người phụ nữ này cho tôi, không ngờ chế độ của Diệp Khang ngày càng lỏng lẻo như thế, tới hạn người vô giáo dụ mà cũng tuyển vào cho được.”
“Giám đốc Triệu…” Dương Uyển Linh muốn giải thích nhưng Triệu Lâm Bình đã giơ tay ra hiệu cô im lặng.
“Cô sai tôi sao?” Triệu Lâm Bình chỉ mặt mình, giọng điệu tỏ ra rất ngạc nhiên.
Diệp La Bình không vui, hằn học trả lời: “Tôi không sai cô, chẳng lẽ tự sai tôi?”
“Diệp đại tiểu thư, cô lấy tư cách gì sai tôi? Tôi nhớ không lầm ở Diệp Khang này cô không có chức vị gì, lời cô nói sẽ không ai nghe đâu, huống hồ là tôi? Buồn cười.” Triệu Lâm Bình tàn nhẫn tạt cho cô ta mấy gáo nước lạnh.
“Làm phản hết rồi.” Người nào người nấy đều khinh thường cô ta, xem cô ta không ra gì, điều đó khiến cô ta tức đến khó thở, nghiến răng nghiến lợi đe dọa, “Triệu Lâm Bình, hôm nay tôi sẽ khiến cho cô cùng ả đàn bà và hai tên vô dụng kia cút ra khỏi Diệp Khang.”
“Cô ngang ngược thật đấy.” Dương Uyển Linh lạnh mặt đi, “Chỉ cần người khác không vừa ý cô, cô liền trút giận lên họ. Cô làm thế mà xem được hả?”
“Đối với hạng người như cô tôi đây không cần nói lý.” Diệp La Binh bĩu môi, liếc xéo khinh thường.
“Tôi ở đây đợi tin cô.” Triệu Lâm Bình ngược lại không tức giận, cười cười thách thức.
Mặt Diệp La Bình đỏ bừng, gật đầu lia lịa, cô ta cười lạnh: “Cứ cười đi, giờ tôi đi nói với chủ tịch của mấy người. Tôi chắc chắn sẽ làm cho các người hối hận về tất cả những việc hôm nay đã làm với tôi.”
Dương Uyển Linh nhìn theo bóng lưng Diệp La Bình thở dài, cô lại gây phiền phức cho Diệp Gia Quân nữa rồi.
“Chỉ giỏi gây chuyện.” Đợi Diệp La Bình đi khuất, Triệu Lâm Bình bất mãn phán lên một câu.
“Tôi xin lỗi.” Dương Uyển Linh áy náy nhìn cô ta.
Triệu Lâm Bình hừ lạnh, xoay người bỏ đi.
Tâm trạng Dương Uyển Linh nặng nề, rầu rĩ quay về bàn làm việc, mặc kệ mấy ánh nhìn nóng rực từ xung quanh bắn tới.
Lại nói về Diệp La Bình, cô ta một đường hùng hổ đi tìm Diệp Gia Quân.
“Gia Quân, Gia Quân.” Cô ta vừa bước vào phòng đã gọi om sòm hết cả lên.
Diệp Gia Quân ngẩng mặt lên, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô? Không phải cuối tuần này cô mới về sao?”
“Tại cô nhớ cháu quá đó.” Diệp La Bình cười, rảo bước đi tới trước mặt Diệp Gia Quân, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, “Cháu cô ngày càng đẹp trai nha, kiểu này là phụ nữ chết mê chết mệt mất thôi.”
Diệp Gia Quân đương nhiên không tin lý do Diệp La Bình nói nhưng anh không hỏi nhiều: “Cũng sắp tới giờ tan làm rồi, cô thích ăn món gì cháu dẫn cô đi ăn?”
Nụ cười trên mặt Diệp La Bình mất hút, thở dài nói bóng gió: “Thôi, cô không có khẩu vị đâu, bị người ta chọc tức đến no luôn rồi.”
Diệp Gia Quân nhướng mày, cười như có như không hỏi: “Sao vậy? Ai không có mắt chọc giận cô con thế?’
Diệp La Bình chờ chính là câu hỏi này, trong lòng mừng rỡ như điên, ngoài mặt lại vờ như giận dữ, ném mạnh túi xách lên bàn, cất giọng kể lể: “Cô đến Diệp Khang tìm cháu, lúc vào đụng phải một nhân viên trong này, trùng hợp thay cô ta chính người quen cũ của bạn trai cô. Nghe nói cô ta vì tiền mà bỏ rơi chồng chưa cưới, tính cách lăn loàn lại còn tệ hại, kiêu căng. Nên cô nhất thời không kiềm chế được, tới nói với cô ta vài câu. Nào ngờ cô ta chẳng những không tiếp thu còn dám sỉ nhục cô trước mặt mọi người, haiz.”
Cô ta nói một mạch sau ngừng lại thở lấy hơi, ỷ mình là trưởng bối, liền không kiêng nể gì góp ý: “Cháu xem rồi chỉnh đốn lại nội bộ nhân viên trong Diệp Khang đi, chứ cô thấy thế này là không ổn đâu. Cái loại nhân viên có nhân phẩm kém và vô giáo dục như thế tuyển vào thật mất uy tín của Diệp Khang chung ta quá.”
Sau đó, cô ta dùng loại ánh mắt khinh thường liếc nhìn Dương Uyển Linh.
“Tôi rất lấy làm tò mò, không biết nguyên nhân gì có thể khiến một người xa lạ mới gặp mặt lần đầu lại có thành kiến lớn với tôi như vậy.” Giọng Dương Uyển Linh rất nhẹ nhưng ẩn chứa trong đó là sự bất lực xen lẫn buồn bực, “Hay là có người nào đó đã xúi giục cô đến đây gây sự với tôi?”
Cô cảm thấy lý do này là hợp lý nhất, bởi không ai vô duyên vô cớ chạy tới đây gây phiền toái, hơn nữa cũng có rất nhiều người ghét cô, bị giật dây như thế cũng dễ hiểu.
Diệp La Bình không chút chột dạ, hừ lạnh, khinh khỉnh nói: “Cần gì người giật dây, hạng phụ nữ thấy tiền mờ mắt, máu lạnh vô tình, lòng dạ hiểm ác như cô, ai thấy cũng sẽ giẫm đạp dưới chân thôi. Tôi đây chính là thay trời hành đạo.”
Trước sự vô lý và có phần ngang ngược của Diệp La Bình, Dương Uyển Linh tức đến bật cười: “Cái gì cũng chưa làm rõ đã ở đây mở miệng mắng người, cô không cảm thấy hành động của mình rất là ngu xuẩn sao?”
Gương mặt Diệp La Bình thay đổi sắc thái liên tục: ngỡ ngàng, khiếp sợ, phẫn nộ cuối cùng dừng lại ở giận dữ, cô ta trừng mắt, lớn giọng chất vấn: “Cô nói ai ngu xuẩn hả?”
Dương Uyển Linh nhún vai, đáp tỉnh bơ: “Chỉ có tôi với cô đứng ở đây tranh cãi, không nói cô chẳng lẽ nói tôi à?”
“Được, được lắm.” Diệp La Bình gật đầu cười lạnh. Cô ta đột nhiên xoay người ra cửa gọi lớn, “Bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu rồi?”
“Này, cô đang gây mất trật tự đấy.” Dương Uyển Linh giật mình, hận không thể tiến lên bịt miệng Diệp La Bình. Đồng thời cô cũng lấy làm khó hiểu, không biết cô ta đang tính giở trò gì.
Hai người bảo vệ thế nhưng thật sự chạy đến.
Sự xuất hiện của bảo vệ khiến Dương Uyển Linh cảm thấy ngoài ý muốn, trong lúc đang phân vân có nên nói giúp người phụ nữ này để cô ta không bị đuổi đi quá mức khó coi hay không, thì đột nhiên nghe hai người bảo vệ đồng thanh gọi: “Diệp tiểu thư.”
Diệp tiểu thư?
Dương Uyển Linh trợn tròn mắt kinh ngạc, lời hai người bảo vệ nói như sấm nổ bên tai. Chẳng lẽ người phụ nữ này chính là người cô sắp về nước của Diệp Gia Quân? Sao lại về nước trước mấy ngày rồi?
Trong phòng vừa hay có người lên tiếng, thay Dương Uyển Linh xác thực những phỏng đoán trong lòng: “A! Tôi nhớ rồi đây chính là người cô sống ở nước ngoài của Diệp tổng, bảo sao tôi thấy quen thế.”
Cô ta vừa dứt lời đã dấy lên một làn sóng xôn xao mới.
“Thảo nào tôi thấy quen mắt thế. Lần này tổ trưởng Dương chết chắc rồi.”
“Cô ta thuộc tuýp người thích thị phi hả? Hết gây chuyện với người này thì lại chuyển sang gây sự với người khác.”
“Sống sao mà ai cũng ghét.”
Dương Uyển Linh nghe mà chết lặng, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt với người cô kia lại là trong hoàn cảnh thế này.
Ngoài cửa, hai người bảo vệ nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ khó xử, ngập ngừng lên tiếng: “Cái này…”
Thái độ lưỡng lự kia càng làm lửa giận của Diệp La Bình thêm sôi trào. Cô ta đen mặt quát lên: “Các anh không nghe thấy tôi nói gì à? Tai bị điếc hay không muốn làm nữa?”
“Diệp tiểu thư xin bớt giận, chúng tôi không có ý đó nhưng... vô duyên vô cớ đuổi người... lại còn là nhân viên của công ty nữa. Chúng tôi thật sự không dám. Mong Diệp tiểu hiểu cho ạ.” Người bảo vệ lớn tuổi hơn lên tiếng giải thích, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Diệp La Bình nào nghe lọt vào tai, một hai đòi đuổi Dương Uyển Linh: “Cứ đuổi cổ cô ta ra khỏi Diệp Khang đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tôi…” Người bảo vệ quay sang nhìn Dương Uyển Linh cầu cứu. Chuyện cô qua lại với Diệp Tổng cả công ty đều biết, anh ta không dám manh động.
Người bảo vệ còn lại cũng lộ vẻ xoắn xuýt, bởi hai người, ai anh ta cũng không dám đắc tội.
Dương Uyển Linh không nhìn nổi nữa, mặc dù cô cảm thấy bản thân không làm gì sai nhưng dù sao đây cũng là cô của Diệp Gia Quân, hiện tại đã là người một nhà. Sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, làm cho khó coi quá thật sự không hay. Cô đành xuống nước trước: “Diệp tiểu thư thật ngại quá, lúc nãy là thái độ nói chuyện của tôi không tốt. Cô là người rộng lượng, hi vọng cô có thể bỏ qua cho tôi.”
Diệp La Bình hừ lạnh, chẳng những không dịu đi mà càng thêm quá đáng: “Giờ mới biết mình sai à? Đáng tiếc thật, trễ rồi.” Cô ta hất cằm với hai người bảo vệ, “Nhanh tống cổ cô ta đi. Đừng để tôi nói đến lần thứ tư.”
Đối với người mềm cứng không ăn lại còn vô lý, ngang ngược như Diệp La Binh, Dương Uyển Linh có tốt tính đến mấy cũng phải tức giận, nhíu mày nói: “Cô đừng có quá đáng. Tôi là nhân viên chính thức của Diệp Khang, đã kí hợp đồng lao động rồi. Tôi một không phạm lỗi, hai không gây tổn thất cho công ty. Chỉ bằng một câu nói suông của cô mà muốn đuổi tôi đi? Cho dù hôm nay có quậy đến chỗ chủ tịch tôi cũng không sợ.”
“Giỏi lắm, còn dám thách thức tôi.” Diệp La Bình gằn giọng, người phụ nữ này quả thật đáng ghét giống như những gì Huy Mạnh nói. Cô ta chỉ mặt hai người bảo vệ, gào lên ra lệnh, “Xách cổ cô ta ném ra ngoài ngay lập tức cho tôi. Tôi không muốn thấy cô ta thêm một giây, một phút nào nữa. Nếu không tôi sẽ sa thải hai anh.”
“Ồ! Tôi ngược lại muốn xem xem ai to gan như vậy, dám tới bộ phận chúng tôi gây sự.”
Dương Uyển Linh nghiêng đầu liền trông thấy Triệu Lâm Bình đang khoanh tay đi tới.
“Triệu Lâm Bình?” Diệp La Bình thấy Triệu Lâm Bình thì vui lắm, mặt mày hớn hở hẳn, mang theo chỉ trích và ra lệnh nói: “Cô đến đúng lúc lắm, mau sa thải người phụ nữ này cho tôi, không ngờ chế độ của Diệp Khang ngày càng lỏng lẻo như thế, tới hạn người vô giáo dụ mà cũng tuyển vào cho được.”
“Giám đốc Triệu…” Dương Uyển Linh muốn giải thích nhưng Triệu Lâm Bình đã giơ tay ra hiệu cô im lặng.
“Cô sai tôi sao?” Triệu Lâm Bình chỉ mặt mình, giọng điệu tỏ ra rất ngạc nhiên.
Diệp La Bình không vui, hằn học trả lời: “Tôi không sai cô, chẳng lẽ tự sai tôi?”
“Diệp đại tiểu thư, cô lấy tư cách gì sai tôi? Tôi nhớ không lầm ở Diệp Khang này cô không có chức vị gì, lời cô nói sẽ không ai nghe đâu, huống hồ là tôi? Buồn cười.” Triệu Lâm Bình tàn nhẫn tạt cho cô ta mấy gáo nước lạnh.
“Làm phản hết rồi.” Người nào người nấy đều khinh thường cô ta, xem cô ta không ra gì, điều đó khiến cô ta tức đến khó thở, nghiến răng nghiến lợi đe dọa, “Triệu Lâm Bình, hôm nay tôi sẽ khiến cho cô cùng ả đàn bà và hai tên vô dụng kia cút ra khỏi Diệp Khang.”
“Cô ngang ngược thật đấy.” Dương Uyển Linh lạnh mặt đi, “Chỉ cần người khác không vừa ý cô, cô liền trút giận lên họ. Cô làm thế mà xem được hả?”
“Đối với hạng người như cô tôi đây không cần nói lý.” Diệp La Binh bĩu môi, liếc xéo khinh thường.
“Tôi ở đây đợi tin cô.” Triệu Lâm Bình ngược lại không tức giận, cười cười thách thức.
Mặt Diệp La Bình đỏ bừng, gật đầu lia lịa, cô ta cười lạnh: “Cứ cười đi, giờ tôi đi nói với chủ tịch của mấy người. Tôi chắc chắn sẽ làm cho các người hối hận về tất cả những việc hôm nay đã làm với tôi.”
Dương Uyển Linh nhìn theo bóng lưng Diệp La Bình thở dài, cô lại gây phiền phức cho Diệp Gia Quân nữa rồi.
“Chỉ giỏi gây chuyện.” Đợi Diệp La Bình đi khuất, Triệu Lâm Bình bất mãn phán lên một câu.
“Tôi xin lỗi.” Dương Uyển Linh áy náy nhìn cô ta.
Triệu Lâm Bình hừ lạnh, xoay người bỏ đi.
Tâm trạng Dương Uyển Linh nặng nề, rầu rĩ quay về bàn làm việc, mặc kệ mấy ánh nhìn nóng rực từ xung quanh bắn tới.
Lại nói về Diệp La Bình, cô ta một đường hùng hổ đi tìm Diệp Gia Quân.
“Gia Quân, Gia Quân.” Cô ta vừa bước vào phòng đã gọi om sòm hết cả lên.
Diệp Gia Quân ngẩng mặt lên, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô? Không phải cuối tuần này cô mới về sao?”
“Tại cô nhớ cháu quá đó.” Diệp La Bình cười, rảo bước đi tới trước mặt Diệp Gia Quân, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, “Cháu cô ngày càng đẹp trai nha, kiểu này là phụ nữ chết mê chết mệt mất thôi.”
Diệp Gia Quân đương nhiên không tin lý do Diệp La Bình nói nhưng anh không hỏi nhiều: “Cũng sắp tới giờ tan làm rồi, cô thích ăn món gì cháu dẫn cô đi ăn?”
Nụ cười trên mặt Diệp La Bình mất hút, thở dài nói bóng gió: “Thôi, cô không có khẩu vị đâu, bị người ta chọc tức đến no luôn rồi.”
Diệp Gia Quân nhướng mày, cười như có như không hỏi: “Sao vậy? Ai không có mắt chọc giận cô con thế?’
Diệp La Bình chờ chính là câu hỏi này, trong lòng mừng rỡ như điên, ngoài mặt lại vờ như giận dữ, ném mạnh túi xách lên bàn, cất giọng kể lể: “Cô đến Diệp Khang tìm cháu, lúc vào đụng phải một nhân viên trong này, trùng hợp thay cô ta chính người quen cũ của bạn trai cô. Nghe nói cô ta vì tiền mà bỏ rơi chồng chưa cưới, tính cách lăn loàn lại còn tệ hại, kiêu căng. Nên cô nhất thời không kiềm chế được, tới nói với cô ta vài câu. Nào ngờ cô ta chẳng những không tiếp thu còn dám sỉ nhục cô trước mặt mọi người, haiz.”
Cô ta nói một mạch sau ngừng lại thở lấy hơi, ỷ mình là trưởng bối, liền không kiêng nể gì góp ý: “Cháu xem rồi chỉnh đốn lại nội bộ nhân viên trong Diệp Khang đi, chứ cô thấy thế này là không ổn đâu. Cái loại nhân viên có nhân phẩm kém và vô giáo dục như thế tuyển vào thật mất uy tín của Diệp Khang chung ta quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.