Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng
Chương 125: Trở mặt
T.T.Diệu
04/12/2022
“Hải Phi ý anh là sao?” Hạ Nhã Thi hùng hùng hổ hổ xông vào nhà Lưu Hải Phi, đi đến trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống chất vấn, “Anh đã hứa giúp em đối phó Dương Uyển Linh, tại sao bây giờ lại quay ra nhắm vào Diệp Khang chứ? Hải Phi, anh đang giở trò gì vậy?”
“Em đang nói gì vậy?” Lưu Hải Phi đặt tách trà trong tay xuống bàn, ngước mắt lên nhìn cô ta, tỏ ra nghi hoặc và khó hiểu, “Anh đang giúp em đối phó với Dương Uyển Linh mà? Mấy ngày nay, cô ta bị dân mạng chửi bới em cho rằng mấy tin tức đó từ đâu, từ trên trời rơi xuống đấy à?”
Hạ Nhã Thi thấy Lưu Hải Phi giả ngây giả ngô, không chịu thừa nhận thì tức lắm. Cô ta cạn kiệt kiên nhẫn đành nói huỵch toẹt ra luôn: “Đừng cho là tôi không biết anh đã làm những gì sau lưng tôi. Ngoài việc tìm mấy kẻ spam cho tôi, anh còn sai người đi tung tin đồn ảnh hưởng giá cổ phiếu của Diệp Khang. Hơn nữa, còn lén kéo người của Diệp Khang đi. Tới nước này anh còn không chịu thừa nhận?”
Thấy mọi chuyện đã bại lộ, Lưu Hải Phi không cố sống cố chết chối nữa. Anh ta đứng dậy vươn tay ôm lấy Hạ Nhã Thi buông lời dỗ ngọt: “Được rồi. Anh thừa nhận là anh đã làm những chuyện này. Nhưng đó là vì anh không chịu được cách Diệp Gia Quân đối xử với em, nên muốn cho anh ta một chút bài học. Em đừng giận nữa. Ngoan nào, anh thương.”
Hạ Nhã Thi sớm đã bị những tổn thất nặng nề của Diệp Khang làm cho chết lặng, nào còn có tâm trạng nghe Lưu Hải Phi nói mấy lời đường mật giả tạo. Cô ta giãy ra khỏi lòng anh ta, cao giọng ra lệnh: “Tôi không cần biết, giờ anh mau kêu người của anh dừng tay lại, không cho phép anh ra tay với Diệp Khang.”
Sắc mặt Lưu Hải Phi trầm xuống, nhếch môi cười trào phúng: “Sao? Đau lòng thay cho Diệp Gia Quân à? Hay là Diệp Gia Tuấn?”
Nếu là lúc trước Hạ Nhã Thi chắc chắn sẽ dỗ ngọt Lưu Hải Phi mấy câu, nhưng hiện tại cô ta đang tiếc số tiền khủng thất thoát của Diệp Khang, cộng thêm việc anh ta cứ mãi giữ khư khư Châu Lan Khánh, thù mới hận cũ kéo đến làm cô ta nhất thời không kiểm soát được thế là trút hết bực bội trong lòng ra luôn:
“Phải đó. Tôi đau lòng cho cả Gia Quân và Gia Tuấn đấy. Anh là cái thá gì mà muốn so sánh với hai anh ấy? Tôi để mắt tới anh đã là phước đức cả ba đời nhà anh tích góp rồi chứ ở đấy còn giở trò sau lưng tôi. Đúng là cái đổ không biết thân biết phận.”
Mắng xong còn chưa hả giận, cô ta liền ném túi xách vào mặt Lưu Hải Phi. Dù gì anh ta cũng đã hết giá trị lợi dụng cô ta có trở mặc cũng không sao, đỡ cho sau này khi đã danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Diệp, anh ta còn bám dính không buông.
Lưu Hải Phi nâng tay dễ dàng chụp lấy túi xách, sắc mặt càng thêm âm trầm: “Phước ba đời? Không biết thân biết phận? Nực cười thật. Cô cho rằng tất cả đàn ông trên đời này đều bị sắc đẹp của cô mê hoặc sao?”
Hạ Nhã Thi không nghĩ Lưu Hải Phi lại nói thế, trợn to mắt khiếp sợ.
Lưu Hải Phi vứt túi xách xuống sàn, tiến lên một bước, vươn tay nâng cằm Hạ Nhã Thi cười cợt: “Hôm nay ông đây tốt bụng nói thật cho cô biết. Lý do tôi giúp cô, chẳng qua là muốn lợi dụng cô đối phó với nhà họ Diệp thôi.”
Khiếp sợ qua đi, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ. Hạ Nhã Thi hất tay Lưu Hải Phi, dùng sức đánh túi bụi vào người anh ta. Cô ta vừa đánh vừa mắng: “Khốn nạn, khốn nạn, dám lợi dụng tôi sao? Hôm nay tôi sẽ giết chết anh.”
Lưu Hải Phi chẳng cần tốn bao nhiêu công sức đã giữ chặt hai tay Hạ Nhã Thi lại.
“Phì.” Hạ Nhã Thi cựa quậy thoát không được liền phun nước miếng vào mặt anh ta, “Anh không đáng mặt làm đàn ông.”
Lưu Hải Phi bị chọc giận, buông tay Hạ Nhã Thi đồng thời vung tay giáng một cái tát thật mạnh xuống mặt cô ta: “Cái thứ lẳng lơ không biết xấu hổ, tự cho bản thân thanh cao lắm sao?”
Hạ Nhã Thi mất thăng bằng ngã xuống sàn, ôm nửa bên mặt đau rát, cô ta ngước mắt hậm hực hỏi cho ra lẽ: “Chẳng lẽ từ sáu năm trước anh đã bắt đầu lợi dụng tôi rồi sao?”
Lưu Hải Phi giống như đang nghe phải truyện cười, nhịn không được bật cười mấy tiếng. Sau anh ta ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Nhã Thi, nhìn cô ta sợ hãi bò ra xa. Anh ta cười tự giễu, tự hỏi tự trả lời: “Sáu năm trước tôi đã từng yêu cô thật lòng nhưng cô thì sao? Cô lợi dụng tình của tôi, ngủ hết thằng này đến thằng khác. Mẹ kiếp! Sao cô lại có thể dâm đãng đến thế hả?” Anh ta dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu mình, “Tôi không phải thằng ngu, mù quáng mặc cho cô cắm cho mấy cái sừng đâu nhé.”
“Kệ tôi anh quản được chắc?” Hạ Nhã Thi liếc mắt xem thường, “Anh có cho tôi được tiền bạc, địa vị hay là quyền lực không? Nếu không cho được thì đừng có ở đây to mồm với tôi.”
Trong mắt Lưu Hải Phi lóe lên tia thù hận, không rõ là đang hận Hạ Nhã Thi hay là hận Diệp Gia Quân nữa. Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Gia Quân, hừ, anh ta ra tay với nhà họ Hồ thì thôi đi, nhà họ Lưu chúng tôi đã làm gì mà cũng bị liên lụy?”
Đột nhiên, anh ta vỗ vỗ ngực cười đắc ý: “Ha ha ha, mấy tháng nay tôi đã không ôm bất cứ hy vọng nào nữa. Ai biết cô vừa về nước lại tìm tôi, cho tôi cơ hội tốt thế này cơ chứ?”
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Lưu Hải Phi, Hạ Nhã Thi tức lắm nhưng vừa mới ăn đau nên cô ta không dám làm gì quá đáng, chỉ muốn mau chóng đi khỏi nơi quái quỷ này thật nhanh: “Vậy đưa đứa bé cho tôi. Sau này, anh đi đường anh tôi đi đường tôi, không ai nợ ai, giữa chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa.”
“Cục cưng, em đáng yêu thật đấy.” Lưu Hải Phi vươn tay bẹo má Hạ Nhã Thi. Thấy cô ta nghiêng người tránh né chỉ cười trừ, “Đứa bé này là do anh tìm về, vậy đương nhiên nó là của anh rồi.”
“Anh dám nẫng tay trên của tôi?” Hạ Nhã Thi tức đến gân xanh trên trán giật giật liên tục.
Lưu Hải Phi cảm thấy không còn thú vị nữa. Anh ta đứng lên đi đến ghế sofa, thả người ngồi xuống, phất phất tay: “Không còn việc gì nữa thì mau đi đi. Sao không muốn đi hả?" Anh ta liếm môi, nhìn chằm chằm thân hình bốc lửa ở đối diện đùa cợt, “Muốn làm một chút à?”
“Khốn nạn.” Hạ Nhã Thi cầm lấy túi xách lồm cồm bò dậy xoay người bỏ đi.
Ra khỏi nhà Lưu Hải Phi rồi cơn giận trong lòng Hạ Nhã Thi vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Cô ta xoay người nhổ mấy bãi nước miếng: “Mẹ nó! Lũ khốn kiếp tụi bây khốn nạn thật chứ.”
Hết Lý Thành Long rồi tới Lưu Hải Phi, ai cũng dám chơi cô ta.
“Bọn chó, sau này tao sẽ làm cho bọn mày quỳ xuống dưới chân tao cầu xin. Cứ chờ đấy. Bây giờ cứ đắc ý đi, hừ.” Hạ Nhã Thi tự thề với chính mình.
Cô ta mở túi xách lục lọi lấy điện thoại nhấn số gọi đi. Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người bắt máy.
Hạ Nhã Thi nói thẳng vào vấn đề chính: “Giúp tôi bắt cóc một đứa bé gái. Tiền bao nhiêu không thành vấn đề.”
Cô ta bàn chuyện với người đầu dây bên kia thêm một lát mới tắt máy.
“Lưu Hải Phi, anh cho rằng mình thông minh lắm sao? Hừ, thật ngu ngốc.” Hạ Nhã Thi cong môi cười lạnh.
“Em đang nói gì vậy?” Lưu Hải Phi đặt tách trà trong tay xuống bàn, ngước mắt lên nhìn cô ta, tỏ ra nghi hoặc và khó hiểu, “Anh đang giúp em đối phó với Dương Uyển Linh mà? Mấy ngày nay, cô ta bị dân mạng chửi bới em cho rằng mấy tin tức đó từ đâu, từ trên trời rơi xuống đấy à?”
Hạ Nhã Thi thấy Lưu Hải Phi giả ngây giả ngô, không chịu thừa nhận thì tức lắm. Cô ta cạn kiệt kiên nhẫn đành nói huỵch toẹt ra luôn: “Đừng cho là tôi không biết anh đã làm những gì sau lưng tôi. Ngoài việc tìm mấy kẻ spam cho tôi, anh còn sai người đi tung tin đồn ảnh hưởng giá cổ phiếu của Diệp Khang. Hơn nữa, còn lén kéo người của Diệp Khang đi. Tới nước này anh còn không chịu thừa nhận?”
Thấy mọi chuyện đã bại lộ, Lưu Hải Phi không cố sống cố chết chối nữa. Anh ta đứng dậy vươn tay ôm lấy Hạ Nhã Thi buông lời dỗ ngọt: “Được rồi. Anh thừa nhận là anh đã làm những chuyện này. Nhưng đó là vì anh không chịu được cách Diệp Gia Quân đối xử với em, nên muốn cho anh ta một chút bài học. Em đừng giận nữa. Ngoan nào, anh thương.”
Hạ Nhã Thi sớm đã bị những tổn thất nặng nề của Diệp Khang làm cho chết lặng, nào còn có tâm trạng nghe Lưu Hải Phi nói mấy lời đường mật giả tạo. Cô ta giãy ra khỏi lòng anh ta, cao giọng ra lệnh: “Tôi không cần biết, giờ anh mau kêu người của anh dừng tay lại, không cho phép anh ra tay với Diệp Khang.”
Sắc mặt Lưu Hải Phi trầm xuống, nhếch môi cười trào phúng: “Sao? Đau lòng thay cho Diệp Gia Quân à? Hay là Diệp Gia Tuấn?”
Nếu là lúc trước Hạ Nhã Thi chắc chắn sẽ dỗ ngọt Lưu Hải Phi mấy câu, nhưng hiện tại cô ta đang tiếc số tiền khủng thất thoát của Diệp Khang, cộng thêm việc anh ta cứ mãi giữ khư khư Châu Lan Khánh, thù mới hận cũ kéo đến làm cô ta nhất thời không kiểm soát được thế là trút hết bực bội trong lòng ra luôn:
“Phải đó. Tôi đau lòng cho cả Gia Quân và Gia Tuấn đấy. Anh là cái thá gì mà muốn so sánh với hai anh ấy? Tôi để mắt tới anh đã là phước đức cả ba đời nhà anh tích góp rồi chứ ở đấy còn giở trò sau lưng tôi. Đúng là cái đổ không biết thân biết phận.”
Mắng xong còn chưa hả giận, cô ta liền ném túi xách vào mặt Lưu Hải Phi. Dù gì anh ta cũng đã hết giá trị lợi dụng cô ta có trở mặc cũng không sao, đỡ cho sau này khi đã danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Diệp, anh ta còn bám dính không buông.
Lưu Hải Phi nâng tay dễ dàng chụp lấy túi xách, sắc mặt càng thêm âm trầm: “Phước ba đời? Không biết thân biết phận? Nực cười thật. Cô cho rằng tất cả đàn ông trên đời này đều bị sắc đẹp của cô mê hoặc sao?”
Hạ Nhã Thi không nghĩ Lưu Hải Phi lại nói thế, trợn to mắt khiếp sợ.
Lưu Hải Phi vứt túi xách xuống sàn, tiến lên một bước, vươn tay nâng cằm Hạ Nhã Thi cười cợt: “Hôm nay ông đây tốt bụng nói thật cho cô biết. Lý do tôi giúp cô, chẳng qua là muốn lợi dụng cô đối phó với nhà họ Diệp thôi.”
Khiếp sợ qua đi, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ. Hạ Nhã Thi hất tay Lưu Hải Phi, dùng sức đánh túi bụi vào người anh ta. Cô ta vừa đánh vừa mắng: “Khốn nạn, khốn nạn, dám lợi dụng tôi sao? Hôm nay tôi sẽ giết chết anh.”
Lưu Hải Phi chẳng cần tốn bao nhiêu công sức đã giữ chặt hai tay Hạ Nhã Thi lại.
“Phì.” Hạ Nhã Thi cựa quậy thoát không được liền phun nước miếng vào mặt anh ta, “Anh không đáng mặt làm đàn ông.”
Lưu Hải Phi bị chọc giận, buông tay Hạ Nhã Thi đồng thời vung tay giáng một cái tát thật mạnh xuống mặt cô ta: “Cái thứ lẳng lơ không biết xấu hổ, tự cho bản thân thanh cao lắm sao?”
Hạ Nhã Thi mất thăng bằng ngã xuống sàn, ôm nửa bên mặt đau rát, cô ta ngước mắt hậm hực hỏi cho ra lẽ: “Chẳng lẽ từ sáu năm trước anh đã bắt đầu lợi dụng tôi rồi sao?”
Lưu Hải Phi giống như đang nghe phải truyện cười, nhịn không được bật cười mấy tiếng. Sau anh ta ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Nhã Thi, nhìn cô ta sợ hãi bò ra xa. Anh ta cười tự giễu, tự hỏi tự trả lời: “Sáu năm trước tôi đã từng yêu cô thật lòng nhưng cô thì sao? Cô lợi dụng tình của tôi, ngủ hết thằng này đến thằng khác. Mẹ kiếp! Sao cô lại có thể dâm đãng đến thế hả?” Anh ta dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu mình, “Tôi không phải thằng ngu, mù quáng mặc cho cô cắm cho mấy cái sừng đâu nhé.”
“Kệ tôi anh quản được chắc?” Hạ Nhã Thi liếc mắt xem thường, “Anh có cho tôi được tiền bạc, địa vị hay là quyền lực không? Nếu không cho được thì đừng có ở đây to mồm với tôi.”
Trong mắt Lưu Hải Phi lóe lên tia thù hận, không rõ là đang hận Hạ Nhã Thi hay là hận Diệp Gia Quân nữa. Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Gia Quân, hừ, anh ta ra tay với nhà họ Hồ thì thôi đi, nhà họ Lưu chúng tôi đã làm gì mà cũng bị liên lụy?”
Đột nhiên, anh ta vỗ vỗ ngực cười đắc ý: “Ha ha ha, mấy tháng nay tôi đã không ôm bất cứ hy vọng nào nữa. Ai biết cô vừa về nước lại tìm tôi, cho tôi cơ hội tốt thế này cơ chứ?”
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Lưu Hải Phi, Hạ Nhã Thi tức lắm nhưng vừa mới ăn đau nên cô ta không dám làm gì quá đáng, chỉ muốn mau chóng đi khỏi nơi quái quỷ này thật nhanh: “Vậy đưa đứa bé cho tôi. Sau này, anh đi đường anh tôi đi đường tôi, không ai nợ ai, giữa chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa.”
“Cục cưng, em đáng yêu thật đấy.” Lưu Hải Phi vươn tay bẹo má Hạ Nhã Thi. Thấy cô ta nghiêng người tránh né chỉ cười trừ, “Đứa bé này là do anh tìm về, vậy đương nhiên nó là của anh rồi.”
“Anh dám nẫng tay trên của tôi?” Hạ Nhã Thi tức đến gân xanh trên trán giật giật liên tục.
Lưu Hải Phi cảm thấy không còn thú vị nữa. Anh ta đứng lên đi đến ghế sofa, thả người ngồi xuống, phất phất tay: “Không còn việc gì nữa thì mau đi đi. Sao không muốn đi hả?" Anh ta liếm môi, nhìn chằm chằm thân hình bốc lửa ở đối diện đùa cợt, “Muốn làm một chút à?”
“Khốn nạn.” Hạ Nhã Thi cầm lấy túi xách lồm cồm bò dậy xoay người bỏ đi.
Ra khỏi nhà Lưu Hải Phi rồi cơn giận trong lòng Hạ Nhã Thi vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Cô ta xoay người nhổ mấy bãi nước miếng: “Mẹ nó! Lũ khốn kiếp tụi bây khốn nạn thật chứ.”
Hết Lý Thành Long rồi tới Lưu Hải Phi, ai cũng dám chơi cô ta.
“Bọn chó, sau này tao sẽ làm cho bọn mày quỳ xuống dưới chân tao cầu xin. Cứ chờ đấy. Bây giờ cứ đắc ý đi, hừ.” Hạ Nhã Thi tự thề với chính mình.
Cô ta mở túi xách lục lọi lấy điện thoại nhấn số gọi đi. Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người bắt máy.
Hạ Nhã Thi nói thẳng vào vấn đề chính: “Giúp tôi bắt cóc một đứa bé gái. Tiền bao nhiêu không thành vấn đề.”
Cô ta bàn chuyện với người đầu dây bên kia thêm một lát mới tắt máy.
“Lưu Hải Phi, anh cho rằng mình thông minh lắm sao? Hừ, thật ngu ngốc.” Hạ Nhã Thi cong môi cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.