Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 1290
Bách Hương Mật
03/02/2022
Năm mới nhóm truyenone chúc cả nhà vạn sự như ý, an khang thịnh vượng nhé!
Lý Cần nâng má Lâm Thiền lên, hôn những giọt nước mắt của cô Chỉ có điều ngay thời khắc máu chốt, Lý Cần đã không chế được bản thân, vỗ nhẹ lên đầu Lâm Thiền, đẩy cô năm xuông giường: “Ngủ một lát, bữa tối anh sẽ gọi em.
“Được.” Lâm Thiển quả thực mệt, thật sự rât mệt!
Sau khi Lý Cần dỗ Lâm Thiển ngủ, anh ây xuống lầu để bàn bạc với cha mẹ chuyện của Phùng Tịnh.
Cha mẹ Lý nghe xong, đặc biệt là mẹ Lý, trực tiêp hung hăng võ vào mặt bàn: “Trên đời này sao lại có loại người câm thú như vậy? Ngay cả con gái ruột của mình cũng muôn lợi dụng.”
“Mẹ, Thiển Thiên đã chịu nhiều uất ức!”
“Đừng lo lăng, chỉ cân con tiện nhân này dám đến tìm mẹ, mẹ nhất định sẽ diễn thật tốt, cho cô ta biết không phải ai cô ta cũng có thể chọc vào, cũng không phải ai cô ta cũng có thê ức hiệp, cô ta không cân Thiên Thiện, mẹ cân.” Mẹ Lý khit mũi nói.
Lý Cần nghe lời này, nhất thời cảm thây nhẹ nhõm.
“Còn con, luôn đi công tác, Thiền Thiển chịu uất ức một mình, cũng không ai an ủi!”
“Mẹ, con không ở đây, Lâm Thiển giao cho mẹ chăm sóc.”
“Hừ, nêu không phải vì con trai là con trai mẹ, lại vì đât nước cống hiến, mẹ đã đạp chết con rồi.” Mẹ Lý ậm ừ, rõ ràng là cảm thấy ngạc nhiên khi con trai mình lại có thê tìm được một cô gái như Lâm Thiển, giống hệt như hoa lài căm bãi phân trâu.
Lý Cần tình nguyện chịu uất ức, miễn là mẹ anh đối xử tốt với Lâm Thiền, đàn ông bị chán ghét một chút, cũng không sao.
“Vậy thì mẹ sẽ đợi xem kịch hay…”
Lâm Thiển không biết tất cả những chuyện này, nhưng nhà họ Lý nhật định phải đòi lại công lý cho Têï câu: Đường Ninh cũng không nhàn rỗi.
Phùng Tịnh nghĩ chị ta còn bao nhiêu bản lĩnh? Chẳng bao lâu nữa, chị ta sẽ biệt thê nào là đặc tội vói người không nên đãc tội…
Phùng Tịnh năng lực hành động rất mạnh, chuyện này không thê nghỉ ngờ.
Thiển Thiên ngốc Trên danh nghĩa, chị ta sai người đại diện đến thăm cha mẹ Lý để bàn chuyện cưới xin, chị ta muôn làm tròn trách nhiệm làm mẹ, Phùng Tịnh đi nhưng lòng dạ Tư Mã Chiêu thì ai cũng biết.
Mẹ Lý giả vò không biết chuyện của Lâm Thiên, như nghiễm nhiên rơi vào bẫy của Phùng Tịnh.
Hai bên đồng ý gặp nhau càng sớm càng tốt, cũng bảo Lâm Thiễn và Lý Cân đưa ra lời giải thích.
Mẹ Lý nói với Lâm Thiền đang chuẩn bị đi làm vào buồi sáng vê cuộc hẹn với Phùng Tịnh, ý bảo cô ấy chuẩn bị tỉnh thần: “Thiền Thiền, mặc dù con không nhận Phùng Tịnh là mẹ, nhưng nêu cô ây đã hẹn với hai bác, tự nhiên chúng ta cũng sẽ đên gặp một chút. Thời gian ăn tôi là 7 giờ tôi, địa.
điểm là khách sạn gân đó. Khi con về nhà thi đến đúng giờ, đừng quên nhé.”
“Bác gái…” Lâm Thiển có chút khó chịu gọi mẹ Lý.
“Mọi chuyện cứ để cho bác, con không phải lo lắng cái gì.’ Lâm Thiễến gật đầu, mặc dù cô ấy tin mẹ Lý nhưng cô ây không tin Phùng Tịnh.
Người phụ nữ này, để đạt được mục đích của mình, chị ta không biết còn muốn chơi thêm bao nhiêu chiêu trò nữa.
Mặc dù lo lãng nhưng Lâm Thiên không còn cách nào khác, chỉ đành đên Cự Tỉnh như thường lệ để giám sát quá trình luyện tập của La Anh Hông cả một ngày.
Tại nơi làm việc, cô ấy sắp xếp tỉ mỉ các khóa học của La Anh Hồng để một ngày nào đó La Anh Hồng có thế quay trở lại vị trí thuộc về mình.
Nhưng lúc giải lao, cô ây luôn đứng ngơ ngác bên cửa sô.
“Phùng Tịnh hẳn là đã nghĩ, ra rất nhiều cách đề hành hạ em.”
Nghe thấy lời nói của La Anh Hồng, Lâm Thiên quay đầu lại nở một nụ cười gượng gạo, coi như xác nhận.
“Không ai hiểu cô ta hơn chị.” La Anh Hộng vừa nói với Lâm Thiên vừa lau mồ hôi: “Đề đạt được mục đích, tất cả mọi thứ cô ta đều có thê hy sinh, cho dù là con gái ruột của cô ta thì sao chứ? Nêu đời này em không loại bỏ cô ta, em sẽ đau khôi”
Lâm Thiên không nói lời nào, bởi vì lo lắng buổi hẹn cơm tối, nêu như Phùng Tịnh ngay cả chuyện bản thân bị cưỡng hiếp cũng có thể nói ra, như vậy thì cô ây không còn gì đề nói.
Lý Cần nâng má Lâm Thiền lên, hôn những giọt nước mắt của cô Chỉ có điều ngay thời khắc máu chốt, Lý Cần đã không chế được bản thân, vỗ nhẹ lên đầu Lâm Thiền, đẩy cô năm xuông giường: “Ngủ một lát, bữa tối anh sẽ gọi em.
“Được.” Lâm Thiển quả thực mệt, thật sự rât mệt!
Sau khi Lý Cần dỗ Lâm Thiển ngủ, anh ây xuống lầu để bàn bạc với cha mẹ chuyện của Phùng Tịnh.
Cha mẹ Lý nghe xong, đặc biệt là mẹ Lý, trực tiêp hung hăng võ vào mặt bàn: “Trên đời này sao lại có loại người câm thú như vậy? Ngay cả con gái ruột của mình cũng muôn lợi dụng.”
“Mẹ, Thiển Thiên đã chịu nhiều uất ức!”
“Đừng lo lăng, chỉ cân con tiện nhân này dám đến tìm mẹ, mẹ nhất định sẽ diễn thật tốt, cho cô ta biết không phải ai cô ta cũng có thể chọc vào, cũng không phải ai cô ta cũng có thê ức hiệp, cô ta không cân Thiên Thiện, mẹ cân.” Mẹ Lý khit mũi nói.
Lý Cần nghe lời này, nhất thời cảm thây nhẹ nhõm.
“Còn con, luôn đi công tác, Thiền Thiển chịu uất ức một mình, cũng không ai an ủi!”
“Mẹ, con không ở đây, Lâm Thiển giao cho mẹ chăm sóc.”
“Hừ, nêu không phải vì con trai là con trai mẹ, lại vì đât nước cống hiến, mẹ đã đạp chết con rồi.” Mẹ Lý ậm ừ, rõ ràng là cảm thấy ngạc nhiên khi con trai mình lại có thê tìm được một cô gái như Lâm Thiển, giống hệt như hoa lài căm bãi phân trâu.
Lý Cần tình nguyện chịu uất ức, miễn là mẹ anh đối xử tốt với Lâm Thiền, đàn ông bị chán ghét một chút, cũng không sao.
“Vậy thì mẹ sẽ đợi xem kịch hay…”
Lâm Thiển không biết tất cả những chuyện này, nhưng nhà họ Lý nhật định phải đòi lại công lý cho Têï câu: Đường Ninh cũng không nhàn rỗi.
Phùng Tịnh nghĩ chị ta còn bao nhiêu bản lĩnh? Chẳng bao lâu nữa, chị ta sẽ biệt thê nào là đặc tội vói người không nên đãc tội…
Phùng Tịnh năng lực hành động rất mạnh, chuyện này không thê nghỉ ngờ.
Thiển Thiên ngốc Trên danh nghĩa, chị ta sai người đại diện đến thăm cha mẹ Lý để bàn chuyện cưới xin, chị ta muôn làm tròn trách nhiệm làm mẹ, Phùng Tịnh đi nhưng lòng dạ Tư Mã Chiêu thì ai cũng biết.
Mẹ Lý giả vò không biết chuyện của Lâm Thiên, như nghiễm nhiên rơi vào bẫy của Phùng Tịnh.
Hai bên đồng ý gặp nhau càng sớm càng tốt, cũng bảo Lâm Thiễn và Lý Cân đưa ra lời giải thích.
Mẹ Lý nói với Lâm Thiền đang chuẩn bị đi làm vào buồi sáng vê cuộc hẹn với Phùng Tịnh, ý bảo cô ấy chuẩn bị tỉnh thần: “Thiền Thiền, mặc dù con không nhận Phùng Tịnh là mẹ, nhưng nêu cô ây đã hẹn với hai bác, tự nhiên chúng ta cũng sẽ đên gặp một chút. Thời gian ăn tôi là 7 giờ tôi, địa.
điểm là khách sạn gân đó. Khi con về nhà thi đến đúng giờ, đừng quên nhé.”
“Bác gái…” Lâm Thiển có chút khó chịu gọi mẹ Lý.
“Mọi chuyện cứ để cho bác, con không phải lo lắng cái gì.’ Lâm Thiễến gật đầu, mặc dù cô ấy tin mẹ Lý nhưng cô ây không tin Phùng Tịnh.
Người phụ nữ này, để đạt được mục đích của mình, chị ta không biết còn muốn chơi thêm bao nhiêu chiêu trò nữa.
Mặc dù lo lãng nhưng Lâm Thiên không còn cách nào khác, chỉ đành đên Cự Tỉnh như thường lệ để giám sát quá trình luyện tập của La Anh Hông cả một ngày.
Tại nơi làm việc, cô ấy sắp xếp tỉ mỉ các khóa học của La Anh Hồng để một ngày nào đó La Anh Hồng có thế quay trở lại vị trí thuộc về mình.
Nhưng lúc giải lao, cô ây luôn đứng ngơ ngác bên cửa sô.
“Phùng Tịnh hẳn là đã nghĩ, ra rất nhiều cách đề hành hạ em.”
Nghe thấy lời nói của La Anh Hồng, Lâm Thiên quay đầu lại nở một nụ cười gượng gạo, coi như xác nhận.
“Không ai hiểu cô ta hơn chị.” La Anh Hộng vừa nói với Lâm Thiên vừa lau mồ hôi: “Đề đạt được mục đích, tất cả mọi thứ cô ta đều có thê hy sinh, cho dù là con gái ruột của cô ta thì sao chứ? Nêu đời này em không loại bỏ cô ta, em sẽ đau khôi”
Lâm Thiên không nói lời nào, bởi vì lo lắng buổi hẹn cơm tối, nêu như Phùng Tịnh ngay cả chuyện bản thân bị cưỡng hiếp cũng có thể nói ra, như vậy thì cô ây không còn gì đề nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.