Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 1343
Bách Hương Mật
25/02/2022
Bảy giờ mười lăm phút, một đài truyền hình nào đó, một tổ tiết mục nào đó, đạo diễn đang nỗi khùng với nhân viên.
“Đường Ninh đâu? Tại sao chương trình sắp bắt đầu rồi, người vẫn chưa xuất hiện?”
“Đạo diễn, chúng tôi có gọi điện thoại cho Hải Thụy thúc giục rôi.” Nhân viên lập tức giải thích.
“Bây giờ mọi người trên toàn thế giới đang nhìn chằm chằm vào Đường Ninh. Tốt hơn là các người nên tập trung hai trăm phần trầm tinh thân.
Các người phải biết rõ,,bây giờ tất cả mọi người đêu đang măng chửi Đường Ninh, cho nên các người sao lại còn lịch sự với cô ta làm gì?”
“Nội dung phỏng vấn đã chuyển trước cho Đường Ninh chưa?”
“Đã gửi.” Nhân viên run rầy trả lời đạo diễn.
“Chuyện đó không quan trọng. Dù sao nội dung buôồi phỏng vân hôm nay cũng không phải là câu hỏi mà Đường Ninh đã xem trước đó.” Nói xong, đạo diễn nhìn thời gian, hai tay chống nạnh, vẻ mặt rất lo lãng: “Người còn chưa đến, bây giờ mà còn muôn ra mặt kênh kiệu gì chứ, nêu không phải cô |ị Hải Thụy, nghệ sĩ kiểu này tôi đã bảo cô ta cút đi rồi.”
“Vừa nhìn là biết buông thả không ra gì rôi..
Nhân viên ban đâu chỉ yên lặng lăng nghe, rốt cuộc thì thường ngày đạo diễn nồi giận cũng là chuyện bình thường, hơn nữa mọi người đều bị ông ta lạm dụng uy quyền chèn ép, cho dủ có nghe thây ông ta chửi rủa người khác, cũng sẽ không ởi ra ngoài nói nhậm.
Khi có người ngắng đầu nhìn về phía cửa, sắc mặt đều bị dọa đến tái nhọt, vốn là muốn nhắc nhở đạo diễn đừng nói bậy nữa, kết quả là ông ta càng nói càng to.
“Không được, gọi điện thoại nhắc nhở lần nữa cho tôi, không… không cần nhắc nữa, cô ta không đến thì thôi, cứ chờ xem tôi bôi đen cô ta thế nào.”
“Tôi sẽ đợi xem ông bôi đen thế nào.”
Phía sau đạo diễn, một giọng nói từ tính và nguy hiểm đột nhiên vang lên, đạo diễn quay lại thì nhìn thây Mặc Đình đang đứng ở cửa, tim ông ta đột ngột ngừng đập.
“Chủ… Chủ tịch Mặc…”
“AI phóng túng không ra gì?” Mặc Đình trực tiệp hỏi đạo diễn, không, nên nói là áp sát đạo diễn.
Đạo diễn đột nhiên đổ mồ hôi, khuôn mặt của ông ta tái đi vì sợ hãi.
“Chuyện đó, là tôi nhất thời nói nhầm, là cái miệng chó của tôi không thể nhỗ ra được ngà voi, mong chủ tịch Mặc không đề bụng.”
Mặc Đình khit mũi cười nhạo một tiếng, không nói gì, nhưng với sự uy nghiêm nhưữ đề VƯƠng, vị đạo diễn Suýt nữa muốn quỳ xuông đất rồi, bởi VÌ có một giọng nói rất rõ ràng trong đầu ông ta nói với _ông ta răng sự, nghiệp đạo diễn của ðng ta có thể đến đây là kết thúc…
“Sau khi chương trình tối nay được ghi hình, khi tôi biến mắt, tôi ‹ cũng hy vọng ông biến mắt.”
Sau khi Mặc Đình nói những lời này, anh trực tiệp nói với các nhân viên khác: “Đường Ninh hôm nay không khỏe, không thê tham gia phỏng vẫn, vậy nên người đại diện là tôi đây sẽ lên thay thê.”
“Muôn hỏi gì thì cứ hỏi, nhưng có điêu, nêu có ai hỏi câu nào trong văn bản mà các người đưa ra lúc trước, tôi sẽ khiến các người trực tiếp rời khỏi giới giải trí… Không phải là câu hỏi sắc bén thôi sao? Cứ tự nhiên…”
Không ai có thể đoán trước được chính Mặc Đình đích thân đến trường quay.
Đường Ninh không hề xuất hiện.
Nhân viên nơm nớp run rầy lo sợ, đặc biệt là người ‹ dẫn chương trình, thầy người ngôi đối diện là Mặc Đình thì sơ tới mức bàn tay phải cầm quyền số run liên tục không ngừng, mô hôi cũng ướt đấm cả vạt áo trước của cô ây.
Bảy giờ rưỡi, cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu.
Khi mọi người nhìn thấy người xuất hiện trên màn hình TV là Mặc Đình, biểu hiện có hơi kinh ngạc, nhưng một lúc sau lại cảm thấy có lý.
Vừa thất vọng vừa không thất vọng.
“Đường Ninh đâu? Tại sao chương trình sắp bắt đầu rồi, người vẫn chưa xuất hiện?”
“Đạo diễn, chúng tôi có gọi điện thoại cho Hải Thụy thúc giục rôi.” Nhân viên lập tức giải thích.
“Bây giờ mọi người trên toàn thế giới đang nhìn chằm chằm vào Đường Ninh. Tốt hơn là các người nên tập trung hai trăm phần trầm tinh thân.
Các người phải biết rõ,,bây giờ tất cả mọi người đêu đang măng chửi Đường Ninh, cho nên các người sao lại còn lịch sự với cô ta làm gì?”
“Nội dung phỏng vấn đã chuyển trước cho Đường Ninh chưa?”
“Đã gửi.” Nhân viên run rầy trả lời đạo diễn.
“Chuyện đó không quan trọng. Dù sao nội dung buôồi phỏng vân hôm nay cũng không phải là câu hỏi mà Đường Ninh đã xem trước đó.” Nói xong, đạo diễn nhìn thời gian, hai tay chống nạnh, vẻ mặt rất lo lãng: “Người còn chưa đến, bây giờ mà còn muôn ra mặt kênh kiệu gì chứ, nêu không phải cô |ị Hải Thụy, nghệ sĩ kiểu này tôi đã bảo cô ta cút đi rồi.”
“Vừa nhìn là biết buông thả không ra gì rôi..
Nhân viên ban đâu chỉ yên lặng lăng nghe, rốt cuộc thì thường ngày đạo diễn nồi giận cũng là chuyện bình thường, hơn nữa mọi người đều bị ông ta lạm dụng uy quyền chèn ép, cho dủ có nghe thây ông ta chửi rủa người khác, cũng sẽ không ởi ra ngoài nói nhậm.
Khi có người ngắng đầu nhìn về phía cửa, sắc mặt đều bị dọa đến tái nhọt, vốn là muốn nhắc nhở đạo diễn đừng nói bậy nữa, kết quả là ông ta càng nói càng to.
“Không được, gọi điện thoại nhắc nhở lần nữa cho tôi, không… không cần nhắc nữa, cô ta không đến thì thôi, cứ chờ xem tôi bôi đen cô ta thế nào.”
“Tôi sẽ đợi xem ông bôi đen thế nào.”
Phía sau đạo diễn, một giọng nói từ tính và nguy hiểm đột nhiên vang lên, đạo diễn quay lại thì nhìn thây Mặc Đình đang đứng ở cửa, tim ông ta đột ngột ngừng đập.
“Chủ… Chủ tịch Mặc…”
“AI phóng túng không ra gì?” Mặc Đình trực tiệp hỏi đạo diễn, không, nên nói là áp sát đạo diễn.
Đạo diễn đột nhiên đổ mồ hôi, khuôn mặt của ông ta tái đi vì sợ hãi.
“Chuyện đó, là tôi nhất thời nói nhầm, là cái miệng chó của tôi không thể nhỗ ra được ngà voi, mong chủ tịch Mặc không đề bụng.”
Mặc Đình khit mũi cười nhạo một tiếng, không nói gì, nhưng với sự uy nghiêm nhưữ đề VƯƠng, vị đạo diễn Suýt nữa muốn quỳ xuông đất rồi, bởi VÌ có một giọng nói rất rõ ràng trong đầu ông ta nói với _ông ta răng sự, nghiệp đạo diễn của ðng ta có thể đến đây là kết thúc…
“Sau khi chương trình tối nay được ghi hình, khi tôi biến mắt, tôi ‹ cũng hy vọng ông biến mắt.”
Sau khi Mặc Đình nói những lời này, anh trực tiệp nói với các nhân viên khác: “Đường Ninh hôm nay không khỏe, không thê tham gia phỏng vẫn, vậy nên người đại diện là tôi đây sẽ lên thay thê.”
“Muôn hỏi gì thì cứ hỏi, nhưng có điêu, nêu có ai hỏi câu nào trong văn bản mà các người đưa ra lúc trước, tôi sẽ khiến các người trực tiếp rời khỏi giới giải trí… Không phải là câu hỏi sắc bén thôi sao? Cứ tự nhiên…”
Không ai có thể đoán trước được chính Mặc Đình đích thân đến trường quay.
Đường Ninh không hề xuất hiện.
Nhân viên nơm nớp run rầy lo sợ, đặc biệt là người ‹ dẫn chương trình, thầy người ngôi đối diện là Mặc Đình thì sơ tới mức bàn tay phải cầm quyền số run liên tục không ngừng, mô hôi cũng ướt đấm cả vạt áo trước của cô ây.
Bảy giờ rưỡi, cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu.
Khi mọi người nhìn thấy người xuất hiện trên màn hình TV là Mặc Đình, biểu hiện có hơi kinh ngạc, nhưng một lúc sau lại cảm thấy có lý.
Vừa thất vọng vừa không thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.