Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 478
Bách Hương Mật
07/07/2021
Đến khi có một ngày, cô ta biết tất cả mọi người sớm đã biết cô ta diễn kịch, tâm trạng đó khẳng định sẽ sống không bằng chết.
“Đứa nhỏ bao nhiêu tuần tuổi rồi? Ngày dự sinh là khi nào?”
Nhìn thấy ông cụ vui vẻ như vậy, tâm trạng của Đường Ninh cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn không quên dặn với ông cụ: “Ông ơi, chuyện con đang mang thai, mong ông tạm thời giữ bí mật, đặc biệt không để Đường Huyên biết. Bây giờ cô ta tưởng tử cung của con đã bị cắt bỏ mắt, con không muốn cô ta vắt óc cả ngày để nghĩ cách đối phó với con và con của con.”
“Ông hiểu.” Ông cụ Đường gật đầu, nhưng cảm giác vừa vui vừa buồn này khiến ông xuýt chút nữa không chịu đựng nỗi.
Cuối cùng thì sự việc cũng được giải quyết viên mãn, để đưa Đường Ninh đến phim trường đúng giờ, Mặc Đình không nói chuyện nhiều với hai người ông cụ Đường, Đường lão cũng sợ Đường Huyên biết mình ở cùng Đường Ninh, đưa tới phiền toái không cần thiết. Nên ông vội vàng về nhà. Chỉ là trước khi rời đi, Mặc Đình đưa cho ông một cái hộp: “Đây là chứng cứ phạm tội Đường Huyên thuê người.”
Ông cụ không nói, nghiêm nghị gật đầu: “Chăm sóc tốt cho cháu gái ông.”
“Cháu thương cô ấy hơn ông.” Mặc Đình chỉ nói một câu này, rồi rời khỏi bệnh viện Kiều Khang.
Ông cụ biết mình không bằng Mặc Đình, trên đường về nhà không ngừng thở dài với Hạ Ngọc Linh: “Đường gia nhà ta, sao lại nuôi dưỡng ra một con quái vật như Đường Huyên?”
“Cha, để phòng ngừa vạn nhất, thuốc và những thứ khác của cha, chỉ cần qua tay Đường Huyên, con đều phải kiểm tra kỹ càng. Dù sao nó có thể làm mọi thứ để tranh giành quyền lực. Con sợ…”
“Yên tâm đi, cha tự có chừng mực, sẽ không đến cả trò bịp bợm này cũng không nhìn thấu.” Ông cụ Đường nghiêm nghị nói: “Nếu nó ngay cả cha cũng dám đối phó, cha liền phế nó ngay tại chỗ.
Hạ Ngọc Linh không lạc quan như vậy, bởi vì từ lâu bà đã cảm thấy Đường Huyên không có thuốc chữa.
Kịch lần này của Đường Gia, sẽ rất hay đây …
Mặt khác, Mặc Đình đưa Đường Ninh trở lại phim trường, tất nhiên, mặc dù bây giờ người nhà đều biết việc cô ấy mang thai, cô ấy hiện tại cũng không thể công bố tin tức này ra ngoài, dù sao giờ không đủ an toàn hơn nữa cũng không đủ để kích thích Đường Huyên.
Ban đầu, cả hai cũng đã giao hẹn ít nhất phải đợi “Người thân biến mắt” hoàn thành.
“Bây giờ Đường Gia đã có ông nội và mẹ cùng trông coi Đường Huyên, em tạm thời có thể yên tâm.”
“Em vẫn không thấy lạc quan…” Đường Ninh lắc đầu có chút lo lắng: “Nhưng em cũng tin rằng lần này ông nội nhất định sẽ không mềm lòng nữa.”
“Chuyện của Đường Gia em không cần lo lắng, trước tiên hãy tập trung quay phim, tranh thủ hoàn thành càng sớm càng tốt.”
Nghĩ đến những cảnh tượng vừa rồi xảy ra ở bệnh viện Kiều Khang, Đường Ninh biết theo phong cách của Mặc Đình thì không có khả năng buông tha cho những người đó nhẹ nhàng như vậy, trình độ phúc hắc của anh ấy, với tư cách là một người vợ, trong lòng cô rất rõ.
“Em biết rồi……
“Mỗi lần nghĩ đến em suýt nữa trải qua những tổn thương này, anh lại cảm thấy sợ hãi…”
“Chồng, anh đang tự trách mình sao?” Đường Ninh không nhịn được ôm cổ Mặc Đình: “Nhưng lần nào anh cũng cứu.
em khỏi nước lửa, lần này anh cũng bảo vệ mẹ con em.”
“Em từ trước giờ luôn tin tưởng anh, bắt cứ lúc nào anh làm gì, em đều tin.”
Sau khi ông cụ Đường về đến Đường gia, một mình ngồi ở phòng sách rất lâu, trong tay cầm chiếc hộp màu đen của Mặc Đình đưa cho, sau khi do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn đem cái hộp đặt vào trong tủ bảo hiểm, vì ông ấy biết rằng, nều như ông ấy nhìn thấy món đồ bên trong, vậy thì có thể ông ấy sẽ không muốn ở lại cùng với Đường Huyên một giây nào cả.
Rất nhanh, Đường Huyên đã đứng bên ngoài gõ cửa phòng: “Ông ơi, con có thể vào không?”
Ông cụ Đường trưng lên thần sắc phức tạp, trả lời đáp lại phía cửa lớn: “Vào đi.”
Đường Huyên đẩy cửa vào, lộ ra một nụ cười rực rỡ. Chỉ thấy cô ta đã bước đến bên cạnh ông cụ Đường, ôm lấy cánh tay ông đong đưa: “Ông, mang thai ở nhà chán lắm, con có thể ra ngoài làm việc được không?”
Làm việc…
Từ khi nhìn rõ được bộ mặt của Đường Huyên, bắt luận cô ta nói cái gì, làm chuyện gì, ông cụ cũng sẽ liên hệ đến phương diện âm mưu nào đó trong tiềm thức mình.: Đường Huyên đề nghị muốn ra ngoài làm việc, kỳ thực chẳng qua chính là muốn lợi dụng đứa bé để trở về Đường Thị, đặt nền móng để bản thân có thể trở lại đỉnh cao.
“Con vừa mới mang thai, ra ngoài làm việc sẽ làm mệt chết cháu chất bảo bồi của ta.”
“Sẽ không đâu, ông, ông biết tính khí của con mà, ông càng không cho con làm…thì con càng muốn làm.”
Ông cụ Đường đương nhiên biết tính khí của cô ta, chắc là, Đường Huyên cho rằng, cứ xem như ông cụ sẽ không giao Đường Thị cho cô ta, thì cũng sẽ để cho cô ta trở lại vị trí trước đây, thế nhưng…
Cô ta thật sự dự tính sai rồi…
“Đứa nhỏ bao nhiêu tuần tuổi rồi? Ngày dự sinh là khi nào?”
Nhìn thấy ông cụ vui vẻ như vậy, tâm trạng của Đường Ninh cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn không quên dặn với ông cụ: “Ông ơi, chuyện con đang mang thai, mong ông tạm thời giữ bí mật, đặc biệt không để Đường Huyên biết. Bây giờ cô ta tưởng tử cung của con đã bị cắt bỏ mắt, con không muốn cô ta vắt óc cả ngày để nghĩ cách đối phó với con và con của con.”
“Ông hiểu.” Ông cụ Đường gật đầu, nhưng cảm giác vừa vui vừa buồn này khiến ông xuýt chút nữa không chịu đựng nỗi.
Cuối cùng thì sự việc cũng được giải quyết viên mãn, để đưa Đường Ninh đến phim trường đúng giờ, Mặc Đình không nói chuyện nhiều với hai người ông cụ Đường, Đường lão cũng sợ Đường Huyên biết mình ở cùng Đường Ninh, đưa tới phiền toái không cần thiết. Nên ông vội vàng về nhà. Chỉ là trước khi rời đi, Mặc Đình đưa cho ông một cái hộp: “Đây là chứng cứ phạm tội Đường Huyên thuê người.”
Ông cụ không nói, nghiêm nghị gật đầu: “Chăm sóc tốt cho cháu gái ông.”
“Cháu thương cô ấy hơn ông.” Mặc Đình chỉ nói một câu này, rồi rời khỏi bệnh viện Kiều Khang.
Ông cụ biết mình không bằng Mặc Đình, trên đường về nhà không ngừng thở dài với Hạ Ngọc Linh: “Đường gia nhà ta, sao lại nuôi dưỡng ra một con quái vật như Đường Huyên?”
“Cha, để phòng ngừa vạn nhất, thuốc và những thứ khác của cha, chỉ cần qua tay Đường Huyên, con đều phải kiểm tra kỹ càng. Dù sao nó có thể làm mọi thứ để tranh giành quyền lực. Con sợ…”
“Yên tâm đi, cha tự có chừng mực, sẽ không đến cả trò bịp bợm này cũng không nhìn thấu.” Ông cụ Đường nghiêm nghị nói: “Nếu nó ngay cả cha cũng dám đối phó, cha liền phế nó ngay tại chỗ.
Hạ Ngọc Linh không lạc quan như vậy, bởi vì từ lâu bà đã cảm thấy Đường Huyên không có thuốc chữa.
Kịch lần này của Đường Gia, sẽ rất hay đây …
Mặt khác, Mặc Đình đưa Đường Ninh trở lại phim trường, tất nhiên, mặc dù bây giờ người nhà đều biết việc cô ấy mang thai, cô ấy hiện tại cũng không thể công bố tin tức này ra ngoài, dù sao giờ không đủ an toàn hơn nữa cũng không đủ để kích thích Đường Huyên.
Ban đầu, cả hai cũng đã giao hẹn ít nhất phải đợi “Người thân biến mắt” hoàn thành.
“Bây giờ Đường Gia đã có ông nội và mẹ cùng trông coi Đường Huyên, em tạm thời có thể yên tâm.”
“Em vẫn không thấy lạc quan…” Đường Ninh lắc đầu có chút lo lắng: “Nhưng em cũng tin rằng lần này ông nội nhất định sẽ không mềm lòng nữa.”
“Chuyện của Đường Gia em không cần lo lắng, trước tiên hãy tập trung quay phim, tranh thủ hoàn thành càng sớm càng tốt.”
Nghĩ đến những cảnh tượng vừa rồi xảy ra ở bệnh viện Kiều Khang, Đường Ninh biết theo phong cách của Mặc Đình thì không có khả năng buông tha cho những người đó nhẹ nhàng như vậy, trình độ phúc hắc của anh ấy, với tư cách là một người vợ, trong lòng cô rất rõ.
“Em biết rồi……
“Mỗi lần nghĩ đến em suýt nữa trải qua những tổn thương này, anh lại cảm thấy sợ hãi…”
“Chồng, anh đang tự trách mình sao?” Đường Ninh không nhịn được ôm cổ Mặc Đình: “Nhưng lần nào anh cũng cứu.
em khỏi nước lửa, lần này anh cũng bảo vệ mẹ con em.”
“Em từ trước giờ luôn tin tưởng anh, bắt cứ lúc nào anh làm gì, em đều tin.”
Sau khi ông cụ Đường về đến Đường gia, một mình ngồi ở phòng sách rất lâu, trong tay cầm chiếc hộp màu đen của Mặc Đình đưa cho, sau khi do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn đem cái hộp đặt vào trong tủ bảo hiểm, vì ông ấy biết rằng, nều như ông ấy nhìn thấy món đồ bên trong, vậy thì có thể ông ấy sẽ không muốn ở lại cùng với Đường Huyên một giây nào cả.
Rất nhanh, Đường Huyên đã đứng bên ngoài gõ cửa phòng: “Ông ơi, con có thể vào không?”
Ông cụ Đường trưng lên thần sắc phức tạp, trả lời đáp lại phía cửa lớn: “Vào đi.”
Đường Huyên đẩy cửa vào, lộ ra một nụ cười rực rỡ. Chỉ thấy cô ta đã bước đến bên cạnh ông cụ Đường, ôm lấy cánh tay ông đong đưa: “Ông, mang thai ở nhà chán lắm, con có thể ra ngoài làm việc được không?”
Làm việc…
Từ khi nhìn rõ được bộ mặt của Đường Huyên, bắt luận cô ta nói cái gì, làm chuyện gì, ông cụ cũng sẽ liên hệ đến phương diện âm mưu nào đó trong tiềm thức mình.: Đường Huyên đề nghị muốn ra ngoài làm việc, kỳ thực chẳng qua chính là muốn lợi dụng đứa bé để trở về Đường Thị, đặt nền móng để bản thân có thể trở lại đỉnh cao.
“Con vừa mới mang thai, ra ngoài làm việc sẽ làm mệt chết cháu chất bảo bồi của ta.”
“Sẽ không đâu, ông, ông biết tính khí của con mà, ông càng không cho con làm…thì con càng muốn làm.”
Ông cụ Đường đương nhiên biết tính khí của cô ta, chắc là, Đường Huyên cho rằng, cứ xem như ông cụ sẽ không giao Đường Thị cho cô ta, thì cũng sẽ để cho cô ta trở lại vị trí trước đây, thế nhưng…
Cô ta thật sự dự tính sai rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.