Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 513
Bách Hương Mật
13/07/2021
“Tôi mới muốn cậu ngồi im đấy, cậu như thế này thì ngày mai phóng viên lại truyền tin xấu về chúng ta cho xem?”
Đường Tĩnh Tuyên nghiến răng, không khách khí nói: “Cùng lắm thì tôi ròi khỏi cái giới này, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Lần này Tống Nghiên Thư không hề giãy giụa, cho đến khi cả hai lên xe bảo mẫu, trợ lý lập tức đưa hai người rời khỏi nơi này, đến nơi an toàn, Tống Nghiên Thư nói: “Cậu thật quá ngỗ ngược.”
“Nghiên Thư, tôi bước vào giới này vì tôi thích ca hát, không phải vì danh tiếng hay địa vị.”
Tống Nghiên Thư không phản bác, chỉ thầm thở dài: “Tôi sẽ chứng minh cậu vô tội, bát kể bằng cái giá nào.”
Đường Tĩnh Tuyên không nói thêm nữa, chỉ là thầm đưa ra một số quyết định trong lòng, giờ phút này, Tống Nghiên Thư đành chấp nhận…
Phải thừa nhận rằng cô ấy đột nhiên không thể hiểu nổi Đường Tĩnh Tuyên.
Sau khi trở về nhà, Đường Tĩnh Tuyên Tang đi thẳng vào phòng của mình, trong khi đó, Tống Nghiên Thư nhận được cuộc gọi từ Đường Ninh khi rời khỏi nhà họ Đường.
“Chị Ninh…”
“Chị đã thấy mọi thứ lên men rồi.” Đường Ninh nói với Tống Nghiên Thư: “Để Hạ Cảnh Nghi ra mặt làm rõ chuyện này. Nếu không thì cậu bốn nhà họ Đường cũng không phải người dễ trêu, nếu như cô ấy vẫn muốn giữ vững địa vị của mình không chịu bị hủy hoại thì cho cô ấy hiểu rõ hơn tình hình đi.”
Sau khi nghe xong những lời này của Đường Ninh, Tống Nghiên Thư sững sờ vài giây, bởi vì trong ấn tượng của Tống Nghiên Thư, chỉ cần chuyện không liên quan đến người thân của cô, Đường Ninh sẽ không phản kích, cô có thể chịu đựng bất bình. Tuy nhiên, chỉ cần liên quan đến Mặc Đình hoặc bạn bè và người thân, sự tàn ác của cô sẽ toát ra từ tận xương tủy.
“Ừm, em sẽ nói chuyện này với Hạ Cảnh Nghi.”
“Cần thận đừng để người ta mượn cớ, đến lúc đó sẽ bị Hạ Cảnh Nghỉ lợi dụng.” Đường Ninh nghiêm túc phân phó.
“Chị Ninh đừng lo lắng, em biết cách giải quyết mà.” Tống Nghiên Thư nghe xong lập tức hiểu.
Đặt điện thoại xuống, Đường Ninh ngả người lên đệm phía sau, lúc này Mặc Đình lại đột nhiên vươn tay nắm lấy vai cô: “Em có thai mà vẫn phải lo nhiều việc như vậy.”
Đường Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Đình, chỉ bật cười hỏi: “Em có thể đến ngày hôm nay là vì anh, vì bản thân và vì khả năng bảo vệ những người xung quanh em, chuyện của Hạ Cảnh Nghi đã ảnh hưởng rất nhiều đến Tĩnh Tuyên, em hiểu cảm giác bị phản bội và nói xấu hơn thằng bé nhiều.”
“Được rồi, em như thế nào, anh còn chưa biết nữa sao?
Không cần giải thích…” Mặc Đình đưa tay che phần bụng hơi nhô ra của Đường Ninh nói: “Em có thể báo thù, nhưng bản thân không thể mệt mỏi. Nếu em cảm thấy không nhịn được thì để anh làm giúp.”
“Anh? Quên đi, thật quá tàn khốc, em sợ Hạ Cảnh Nghi chịu không nỗi.” Đường Ninh biết chỉ cần Mặc Đình ra tay, anh sẽ cắt cỏ, nhổ tận gốc, anh không thích để lại phiền phức cho mình: “Để em ra tay là được rồi…”
“Em là người lớn nhất trong nhà chúng ta, em nói thế nào thì chính là như thế.” Mặc Đình đưa đôi môi mỏng của mình lên tóc Đường Ninh mà hít hà, như thể anh đang hấp thụ chất dinh dưỡng cả một ngày dài.
Đường Ninh mãn nguyện nhắm mắt lại, trong lòng vẫn còn cảm thấy hưng phán vì được ở gần người mình yêu, cảm giác này, như thể cả đời này cô sẽ không bao giờ biết chán.
Tống Nghiên Thư nhận được lời nhắc của Đường Ninh, lập tức liên lạc với người đại diện của Hạ Cảnh Nghi vào buổi trưa ngày hôm đó. Bởi vì quan hệ của Tống Nghiên Thư và Đường Ninh, đối phương không dám dễ dàng lơ.
là, ngay lập tức sắp xếp Tống Nghiên Thư và Hạ Cảnh Nghỉ gặp nhau ở phòng nghỉ.
Hạ Cảnh Nghi biết mục đích của Tống Nghiên Thư, cô ta nhìn vào gương, nói: “Tôi biết tại sao cô lại tìm tôi, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể giúp được.”
“Ò, thì ra là cô biết.” Tống Nghiên Thư cười nhẹ, sau đó sắc bén nói: “Vậy thì không phải trong lòng cô nên rất rõ ràng, cô cân phải giúp đỡ sao?”
Bàn tay phải của Hạ Tĩnh Nghi đang cầm cây mascara, không khỏi run rầy.
“Lạc Tinh bị lừa gạt, cô đã bước chân lên cả hai chiếc thuyền thì thôi đi, đằng này lại còn đứng sau lưng vu oan cho Lạc Tỉnh, cô ra mặt giúp đỡ đi?”
Sắc mặt Hạ Cảnh Nghỉ có chút khó coi.
“Cô và tôi đều biết thân phận của Lạc Tinh, đừng quên, Lạc Tinh là em trai ai, Hạ Cảnh Nghi, hôm nay tôi đến đây.
không phải nhờ cô giúp đỡ, tôi chỉ yêu cầu cô đứng ra làm rõ mọi chuyện.” Tống Nghiên Thư chế nhạo.
Đường Tĩnh Tuyên nghiến răng, không khách khí nói: “Cùng lắm thì tôi ròi khỏi cái giới này, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Lần này Tống Nghiên Thư không hề giãy giụa, cho đến khi cả hai lên xe bảo mẫu, trợ lý lập tức đưa hai người rời khỏi nơi này, đến nơi an toàn, Tống Nghiên Thư nói: “Cậu thật quá ngỗ ngược.”
“Nghiên Thư, tôi bước vào giới này vì tôi thích ca hát, không phải vì danh tiếng hay địa vị.”
Tống Nghiên Thư không phản bác, chỉ thầm thở dài: “Tôi sẽ chứng minh cậu vô tội, bát kể bằng cái giá nào.”
Đường Tĩnh Tuyên không nói thêm nữa, chỉ là thầm đưa ra một số quyết định trong lòng, giờ phút này, Tống Nghiên Thư đành chấp nhận…
Phải thừa nhận rằng cô ấy đột nhiên không thể hiểu nổi Đường Tĩnh Tuyên.
Sau khi trở về nhà, Đường Tĩnh Tuyên Tang đi thẳng vào phòng của mình, trong khi đó, Tống Nghiên Thư nhận được cuộc gọi từ Đường Ninh khi rời khỏi nhà họ Đường.
“Chị Ninh…”
“Chị đã thấy mọi thứ lên men rồi.” Đường Ninh nói với Tống Nghiên Thư: “Để Hạ Cảnh Nghi ra mặt làm rõ chuyện này. Nếu không thì cậu bốn nhà họ Đường cũng không phải người dễ trêu, nếu như cô ấy vẫn muốn giữ vững địa vị của mình không chịu bị hủy hoại thì cho cô ấy hiểu rõ hơn tình hình đi.”
Sau khi nghe xong những lời này của Đường Ninh, Tống Nghiên Thư sững sờ vài giây, bởi vì trong ấn tượng của Tống Nghiên Thư, chỉ cần chuyện không liên quan đến người thân của cô, Đường Ninh sẽ không phản kích, cô có thể chịu đựng bất bình. Tuy nhiên, chỉ cần liên quan đến Mặc Đình hoặc bạn bè và người thân, sự tàn ác của cô sẽ toát ra từ tận xương tủy.
“Ừm, em sẽ nói chuyện này với Hạ Cảnh Nghi.”
“Cần thận đừng để người ta mượn cớ, đến lúc đó sẽ bị Hạ Cảnh Nghỉ lợi dụng.” Đường Ninh nghiêm túc phân phó.
“Chị Ninh đừng lo lắng, em biết cách giải quyết mà.” Tống Nghiên Thư nghe xong lập tức hiểu.
Đặt điện thoại xuống, Đường Ninh ngả người lên đệm phía sau, lúc này Mặc Đình lại đột nhiên vươn tay nắm lấy vai cô: “Em có thai mà vẫn phải lo nhiều việc như vậy.”
Đường Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Đình, chỉ bật cười hỏi: “Em có thể đến ngày hôm nay là vì anh, vì bản thân và vì khả năng bảo vệ những người xung quanh em, chuyện của Hạ Cảnh Nghi đã ảnh hưởng rất nhiều đến Tĩnh Tuyên, em hiểu cảm giác bị phản bội và nói xấu hơn thằng bé nhiều.”
“Được rồi, em như thế nào, anh còn chưa biết nữa sao?
Không cần giải thích…” Mặc Đình đưa tay che phần bụng hơi nhô ra của Đường Ninh nói: “Em có thể báo thù, nhưng bản thân không thể mệt mỏi. Nếu em cảm thấy không nhịn được thì để anh làm giúp.”
“Anh? Quên đi, thật quá tàn khốc, em sợ Hạ Cảnh Nghi chịu không nỗi.” Đường Ninh biết chỉ cần Mặc Đình ra tay, anh sẽ cắt cỏ, nhổ tận gốc, anh không thích để lại phiền phức cho mình: “Để em ra tay là được rồi…”
“Em là người lớn nhất trong nhà chúng ta, em nói thế nào thì chính là như thế.” Mặc Đình đưa đôi môi mỏng của mình lên tóc Đường Ninh mà hít hà, như thể anh đang hấp thụ chất dinh dưỡng cả một ngày dài.
Đường Ninh mãn nguyện nhắm mắt lại, trong lòng vẫn còn cảm thấy hưng phán vì được ở gần người mình yêu, cảm giác này, như thể cả đời này cô sẽ không bao giờ biết chán.
Tống Nghiên Thư nhận được lời nhắc của Đường Ninh, lập tức liên lạc với người đại diện của Hạ Cảnh Nghi vào buổi trưa ngày hôm đó. Bởi vì quan hệ của Tống Nghiên Thư và Đường Ninh, đối phương không dám dễ dàng lơ.
là, ngay lập tức sắp xếp Tống Nghiên Thư và Hạ Cảnh Nghỉ gặp nhau ở phòng nghỉ.
Hạ Cảnh Nghi biết mục đích của Tống Nghiên Thư, cô ta nhìn vào gương, nói: “Tôi biết tại sao cô lại tìm tôi, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể giúp được.”
“Ò, thì ra là cô biết.” Tống Nghiên Thư cười nhẹ, sau đó sắc bén nói: “Vậy thì không phải trong lòng cô nên rất rõ ràng, cô cân phải giúp đỡ sao?”
Bàn tay phải của Hạ Tĩnh Nghi đang cầm cây mascara, không khỏi run rầy.
“Lạc Tinh bị lừa gạt, cô đã bước chân lên cả hai chiếc thuyền thì thôi đi, đằng này lại còn đứng sau lưng vu oan cho Lạc Tỉnh, cô ra mặt giúp đỡ đi?”
Sắc mặt Hạ Cảnh Nghỉ có chút khó coi.
“Cô và tôi đều biết thân phận của Lạc Tinh, đừng quên, Lạc Tinh là em trai ai, Hạ Cảnh Nghi, hôm nay tôi đến đây.
không phải nhờ cô giúp đỡ, tôi chỉ yêu cầu cô đứng ra làm rõ mọi chuyện.” Tống Nghiên Thư chế nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.