Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 944
Bách Hương Mật
16/10/2021
Nhìn xem, thật là một cặp bố mẹ lý trí và thẳng thắn!
Thẩm Tinh Yên hai mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt tức giận đã trào ra.
Sau đó, những gì Đường Ninh vừa nói với cô chợt lóe lên trong đầu cô, muốn tránh bị ức hiếp thì phải làm cho anh ta thay đổi hoàn toàn, không cần thiết phải có bất cứ lăn tăn gì.
Vì vậy, Thẩm Tinh Yên thẳng tay đẩy cha Vân một cái, sau đó nói: “Đừng tưởng rằng tôi không dám ra tay, là các người thiếu tôn trọng tôi trước. Mà còn, đừng có nghĩ dùng cách nói hợp với không hợp để tấn công tôi, tôi nói cho các người biết, dù sao tôi cũng là em gái của Mặc Đình, nếu nói về xuất thân, Vân Hinh của các người xách dép cho tôi cũng không xứng!”
“Còn nữa, đừng giả hoa mắt, yếu ớt trước mặt tôi, nếu các người giám làm vậy, tôi sẽ lập tức nhảy từ lầu ba xuống, sau đó gọi điện báo cảnh sát rằng các người đang ép tôi tự sát!”
Cha Vân Hinh sững sờ một lúc, còn Mẹ Vân Hinh thì trọn tròn mắt nhìn Thẩm Tinh Yên, bởi vì bọn họ chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, cũng chưa gặp phải nhân vật nào tàn nhẫn hơn mình!
Thẩm Tinh Yên đủ khí thế, tư thế dốc hết sức và không quan tâm đến bắt cứ điều gì. Đương nhiên, điều này đủ để răn đe hai người già, đặc biệt là mẹ Vân Hinh “Muốn nói tôi không biết xấu hổ đúng không?” Cuối cùng Thẩm Tinh Yên cũng nắm chắc được lợi thế, sau đó giếu cọt nói với hai người già: “Mặc dù nói như vậy rất khó nghe, nhưng để mà nói là không biết xấu hồ thì tôi vẫn còn chưa đến mức đó. An Tử Hạo và tôi là một cặp tình nhân, tôi là bạn gái của anh ấy, tôi có danh phận của mình, hai người là gì của anh ấy chứ?”
“Không thân không thích…..Anh ấy vì đạo nghĩa mà phụng dưỡng hai người bao nhiêu năm nay, mà vẫn còn không biết xấu hỗ đến nhà ép anh ấy chia tay với bạn gái?
Hai người đây là bác nông dân và con rắn, lấy oán báo ân nôi.”
“Đừng nói với tôi rằng Vân Hinh đã bị anh ấy hại chết, Vân Hinh tại sao lại chết, hai người biết rõ nhất, néu đổi lại là người khác, thì đã biết cảm ơn ông trời vẫn cho mình miếng cơm để ăn rồi, các người thì đúng là ngược đời, các người tưởng An Tử Hạo là con đẻ của mình chắc?”
*Ông ơi……không ổn rồi, đầu tôi…… choáng váng.” Mẹ Vân Hinh xong lời Thẩm Tinh Yên nói, ôm trán và bắt đầu lảo đảo, lúc này, Thẩm Tinh Yên phát huy khả năng mặt dày mày dạn trước đây, bước thẳng tới bên cửa sổ và đẩy cửa số ra.
“Bà mà giám ăn vạ, tôi sẽ nhảy từ đây xuống, bên ngoài có rất nhiều người làm chứng, tôi xem đến lúc đó hai người giải thích ra làm sao! Dù sao tôi cũng là minh tinh, độ chú ý cao, xem anh tôi có bỏ qua cho hai người không.”
Nhìn thấy Thẩm Tinh Yên có điều muốn nói, cha Vân Hinh không dám tiếp tục kích động Thẩm Tinh Yên, ông ta vội vàng cõng mẹ Vân Hinh trên lưng, quay đầu rời khỏi nhà An Tử Hạo, đưa mẹ Vân Hình đến thẳng bệnh viện.
Thẩm Tinh Yên biết vào lúc cuối cùng mới phát hiện ra mẹ Vân Hinh bị bệnh thật không phải giả vờ, nhưng cô lúc này cũng không thể mềm lòng, để cho hai người già này biết được nhược điểm của cô, cho nên buộc mình đứng ở bên cửa sổ, cô không tin, hai đồ cổ này sẽ vô liêm sỉ như vậy.
Quả nhiên, hai người đó bị cô ấy buộc phải rút lui…….
Nhưng, nhìn phòng khách trống rỗng, Thẩm Tinh Yên đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Vì vậy, cô lập tức gọi cho Đường Ninh: “Chị Ninh, em có thể đến Khải Duyệt Đề Cảnh vài ngày không? Em muốn chăm sóc bọn nhỏ cùng chị.”
Đường Ninh nghe giọng điệu của cô, biết ngay là cô nhất định bị oan ức gì rồi, cô nói: “Cô bọn trẻ muốn tới, chị có dám ngăn cản không?”
Thẩm Tinh Yên tìm được chỗ tốt để đi, liền bắt taxi đến thẳng Khải Duyệt Đề Cảnh.
Đường Ninh sốt ruột muốn nghe Thảm Tinh Yên thao thao bất tuyệt, nhưng sau khi đến Khải Duyệt Đế Cảnh, Thẩm Tinh Yên không nói bất cứ điều gì, ôm lấy Đường Ninh mà khóc một trận, sau đó đến chơi với hai đứa trẻ như như chỗ không người.
Dù sao cô và An Tử Hạo cũng không định chia tay, cho nên cô không nên mang chuyện của An Tử Hạo đi nói khắp nơi, cho dù đối phương là Đường Ninh, cô cũng thấy không tiện.
Đường Ninh nhìn Thảm Tinh Yên, bỗng nhiên cảm thấy đứa nhỏ này đã lớn rất nhiều, ít nhát, trong lòng cô cũng biết cân nhắc đúng sai rồi!
Trên thực tế, hôm nay không phải là ngày mắt của Vân Hinh, máy ngày trước bố Vân Hinh đã gọi điện cho An Tử Hạo và biết rằng anh ấy sẽ có một cuộc họp rất muộn, vì vậy ông đã đưa mẹ Vân Hinh đến nhà của An Tử Hạo.
Bây giờ, không những không đuổi được Thẩm Tinh Yên đi mà còn làm tình trạng của vợ thêm trầm trọng, đúng là mất cả chì lẫn chài.
Cha Vân Hinh tức giận đến mức gọi điện thoại thẳng cho An Tử Hạo: “Tử Hạo, đến bệnh viện một lát đi, bác gái của anh không ổn rồi.”
Lúc đó An Tử Hạo đang họp, nhận được cuộc gọi, nhận được sự thông cảm của đạo diễn Trần Phong anh mới dám rời đi Nhưng khi anh hốt hoảng chạy đến bệnh viện thì thấy hai vợ chồng già đang ngồi nói chuyện với nhau, không phải tình hình nguy cấp gì cả.
Thẩm Tinh Yên hai mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt tức giận đã trào ra.
Sau đó, những gì Đường Ninh vừa nói với cô chợt lóe lên trong đầu cô, muốn tránh bị ức hiếp thì phải làm cho anh ta thay đổi hoàn toàn, không cần thiết phải có bất cứ lăn tăn gì.
Vì vậy, Thẩm Tinh Yên thẳng tay đẩy cha Vân một cái, sau đó nói: “Đừng tưởng rằng tôi không dám ra tay, là các người thiếu tôn trọng tôi trước. Mà còn, đừng có nghĩ dùng cách nói hợp với không hợp để tấn công tôi, tôi nói cho các người biết, dù sao tôi cũng là em gái của Mặc Đình, nếu nói về xuất thân, Vân Hinh của các người xách dép cho tôi cũng không xứng!”
“Còn nữa, đừng giả hoa mắt, yếu ớt trước mặt tôi, nếu các người giám làm vậy, tôi sẽ lập tức nhảy từ lầu ba xuống, sau đó gọi điện báo cảnh sát rằng các người đang ép tôi tự sát!”
Cha Vân Hinh sững sờ một lúc, còn Mẹ Vân Hinh thì trọn tròn mắt nhìn Thẩm Tinh Yên, bởi vì bọn họ chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, cũng chưa gặp phải nhân vật nào tàn nhẫn hơn mình!
Thẩm Tinh Yên đủ khí thế, tư thế dốc hết sức và không quan tâm đến bắt cứ điều gì. Đương nhiên, điều này đủ để răn đe hai người già, đặc biệt là mẹ Vân Hinh “Muốn nói tôi không biết xấu hổ đúng không?” Cuối cùng Thẩm Tinh Yên cũng nắm chắc được lợi thế, sau đó giếu cọt nói với hai người già: “Mặc dù nói như vậy rất khó nghe, nhưng để mà nói là không biết xấu hồ thì tôi vẫn còn chưa đến mức đó. An Tử Hạo và tôi là một cặp tình nhân, tôi là bạn gái của anh ấy, tôi có danh phận của mình, hai người là gì của anh ấy chứ?”
“Không thân không thích…..Anh ấy vì đạo nghĩa mà phụng dưỡng hai người bao nhiêu năm nay, mà vẫn còn không biết xấu hỗ đến nhà ép anh ấy chia tay với bạn gái?
Hai người đây là bác nông dân và con rắn, lấy oán báo ân nôi.”
“Đừng nói với tôi rằng Vân Hinh đã bị anh ấy hại chết, Vân Hinh tại sao lại chết, hai người biết rõ nhất, néu đổi lại là người khác, thì đã biết cảm ơn ông trời vẫn cho mình miếng cơm để ăn rồi, các người thì đúng là ngược đời, các người tưởng An Tử Hạo là con đẻ của mình chắc?”
*Ông ơi……không ổn rồi, đầu tôi…… choáng váng.” Mẹ Vân Hinh xong lời Thẩm Tinh Yên nói, ôm trán và bắt đầu lảo đảo, lúc này, Thẩm Tinh Yên phát huy khả năng mặt dày mày dạn trước đây, bước thẳng tới bên cửa sổ và đẩy cửa số ra.
“Bà mà giám ăn vạ, tôi sẽ nhảy từ đây xuống, bên ngoài có rất nhiều người làm chứng, tôi xem đến lúc đó hai người giải thích ra làm sao! Dù sao tôi cũng là minh tinh, độ chú ý cao, xem anh tôi có bỏ qua cho hai người không.”
Nhìn thấy Thẩm Tinh Yên có điều muốn nói, cha Vân Hinh không dám tiếp tục kích động Thẩm Tinh Yên, ông ta vội vàng cõng mẹ Vân Hinh trên lưng, quay đầu rời khỏi nhà An Tử Hạo, đưa mẹ Vân Hình đến thẳng bệnh viện.
Thẩm Tinh Yên biết vào lúc cuối cùng mới phát hiện ra mẹ Vân Hinh bị bệnh thật không phải giả vờ, nhưng cô lúc này cũng không thể mềm lòng, để cho hai người già này biết được nhược điểm của cô, cho nên buộc mình đứng ở bên cửa sổ, cô không tin, hai đồ cổ này sẽ vô liêm sỉ như vậy.
Quả nhiên, hai người đó bị cô ấy buộc phải rút lui…….
Nhưng, nhìn phòng khách trống rỗng, Thẩm Tinh Yên đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Vì vậy, cô lập tức gọi cho Đường Ninh: “Chị Ninh, em có thể đến Khải Duyệt Đề Cảnh vài ngày không? Em muốn chăm sóc bọn nhỏ cùng chị.”
Đường Ninh nghe giọng điệu của cô, biết ngay là cô nhất định bị oan ức gì rồi, cô nói: “Cô bọn trẻ muốn tới, chị có dám ngăn cản không?”
Thẩm Tinh Yên tìm được chỗ tốt để đi, liền bắt taxi đến thẳng Khải Duyệt Đề Cảnh.
Đường Ninh sốt ruột muốn nghe Thảm Tinh Yên thao thao bất tuyệt, nhưng sau khi đến Khải Duyệt Đế Cảnh, Thẩm Tinh Yên không nói bất cứ điều gì, ôm lấy Đường Ninh mà khóc một trận, sau đó đến chơi với hai đứa trẻ như như chỗ không người.
Dù sao cô và An Tử Hạo cũng không định chia tay, cho nên cô không nên mang chuyện của An Tử Hạo đi nói khắp nơi, cho dù đối phương là Đường Ninh, cô cũng thấy không tiện.
Đường Ninh nhìn Thảm Tinh Yên, bỗng nhiên cảm thấy đứa nhỏ này đã lớn rất nhiều, ít nhát, trong lòng cô cũng biết cân nhắc đúng sai rồi!
Trên thực tế, hôm nay không phải là ngày mắt của Vân Hinh, máy ngày trước bố Vân Hinh đã gọi điện cho An Tử Hạo và biết rằng anh ấy sẽ có một cuộc họp rất muộn, vì vậy ông đã đưa mẹ Vân Hinh đến nhà của An Tử Hạo.
Bây giờ, không những không đuổi được Thẩm Tinh Yên đi mà còn làm tình trạng của vợ thêm trầm trọng, đúng là mất cả chì lẫn chài.
Cha Vân Hinh tức giận đến mức gọi điện thoại thẳng cho An Tử Hạo: “Tử Hạo, đến bệnh viện một lát đi, bác gái của anh không ổn rồi.”
Lúc đó An Tử Hạo đang họp, nhận được cuộc gọi, nhận được sự thông cảm của đạo diễn Trần Phong anh mới dám rời đi Nhưng khi anh hốt hoảng chạy đến bệnh viện thì thấy hai vợ chồng già đang ngồi nói chuyện với nhau, không phải tình hình nguy cấp gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.