Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 386: Chuyện cũ của nhà họ Đường
Bách Hương Mật
20/06/2021
Sau khi Bắc Thần Đông rút khỏi “Cao nhân ẩn thế”, đoàn làm phim chỉ có thể thông báo rằng việc quay phim sẽ tạm ngừng!
Thực ra cũng có thể thay đổi người, thế nhưng … đây là kịch bản đặc biệt được viết riêng cho Bắc Thần Đông, còn lại những người khác có cùng đẳng cấp địa vị với Bắc Thần Đông chắc chắn sẽ không nhận lấy thứ mà Bắc Thần Đông không cần.
Nếu như đổi một diễn viên mới vào nghề vậy thì bộ phim này không còn giá trị và ý nghĩa tồn tại, cho dù có đầu tư nhiều bao nhiêu thì cũng chỉ như đá chìm đáy biển mà thôi.
Suy cho cùng thì… không phải ai cũng có sức hút phòng vé như Bắc Thần Đông!
Một hai ngày gần đây.
Tin tức về việc Đường Ninh nuôi tiểu quỷ đã lắng xuống, sức nóng đã bị các nam minh tinh nữ minh tinh chiếm giữ.
Chỉ có điều trước sức ép của Hải Thụy, cảnh sát đã tìm ra tiểu Hạ, người phụ trách kiểm tra trang thiết bị bảo vệ trong đoàn phim lúc đó.
Tiểu Hạ khai nhận rằng hắn ta đã nhận tiền, nhưng hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy người đưa tiền, mà số điện thoại mỗi lần liên lạc cảnh sát đã kiểm tra nhưng đều là ảo, sử dụng điện thoại công cộng bên ngoài.
Tiền giao cũng là tiền mặt, nhắc nhở hắn ta ra đến nơi đã chỉ định để lầy.
Có thể thấy rằng đối phương quả thực làm việc rất chặt chẽ cần thận, hơn nữa thủ đoạn thành thạo khéo léo giống hệt như một kẻ đã phạm tội nhiều lần.
Sau đó, Hải Thụy và cảnh sát công bồ toàn bộ chỉ tiết của vụ tai nạn. Mặc dù manh mối ở tiểu Hạ đã bị đứt đoạn, nhưng cảnh sát đã nói với mọi người bằng giọng điệu chắc chắn nhất rằng họ và Hải Thụy sẽ không ngừng truy.
tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này.
Ngay sau khi sự việc được công bó, giới truyền thông và cư dân mạng đều được một phen dậy sóng, mà những tin đồn trước đó chỉ trích Đường Ninh lại không cần đánh cũng tự vả mặt chìm ngủm.
Đây được xem là lần đầu tiên kể từ khi Đường Ninh tuyên bố trở lại… đưa ra ngoài ánh sáng những điều đen tối đẳng sau một cách thẳng thắn như vậy.
Mục đích của Mặc Đình rất đơn giản, muốn nói với những người sợ hãi Đường Ninh rằng đây chỉ đơn thuần là có người hãm hại mà không phải là do Đường Ninh hành động bắt chính.
Tất nhiên, bây giờ anh không thèm để Đường Ninh đi ra ngoài quay phim của người khác, bởi vì cuốn “Kỳ Phu” này đã là một trong những kiệt tác rồi… mà loại phim có tính chất thảm họa này chỉ là để rèn giũa kỹ năng diễn xuất của một diễn viên.
Anh cũng tin rằng sau bộ phim này, Đường Ninh chắc chắn sẽ phá kén thành bướm!
“Đường Huyên thực sự phải cảm ơn bản thân cô ta vì đã có một trợ lý nhanh trí như vậy!” Đường Ninh đặt kịch bản toàn là ký hiệu xuống quay đầu nhìn Mặc Đình nói: “Thật ra, có thể theo cách này…”
“Nhiệm vụ của em bây giờ là chuẩn bị tốt mọi thứ để quay phim, không cần lo lắng về những chuyện vụn vặt như: vậy. Dù sao thì… còn nhiều thời gian.” Mặc Đình tạm ngừng xem tài liệu ánh mắt mang ý tứ sâu xa mà nhìn Đường Ninh một cái.
“Điều này hoàn toàn có thể nhìn ra sự đồ kị và sợ hãi của cô ta đối với em. Em nên cảm thấy vui mừng. Mỗi một ngày em còn sóng đối với cô ta mà nói đều là cực hình.”
Ánh mắt Đường Ninh dừng lại một lúc ở phía trước rồi sau đó nhìn lại kịch bản trong tay mình: “Sau này em sẽ cẩn thận hơn.”
Muốn gây rắc rối cho Đường Huyên trên thương trường, thế nhưng dù sao đó cũng là cơ nghiệp của nhà họ Đường. Nếu như anh thực sự động thủ vậy thì Đường Ninh trong lòng sẽ càng cảm thấy áy náy với Đường Huyên, sẽ khoan dung với cô ta hơn.
Sợ gì chứ? Có một số người vẫn luôn nhịn không được mà động thủ.
Nghĩ đến đây Mặc Đình đem suy nghĩ tiếp tục dồn vào đống hồ sơ trên tay.
Chiều tối, trên bàn làm việc của Đường Huyên là tài liệu mà trợ lý đã tìm cho cô ta.
Thực ra cũng chính là tìm người theo dõi luật sư của ông cụ, cuối cùng lần theo ông ta mà có được manh mối.
“Tổng giám đốc Đường, dựa theo những thông tin này thì chủ tịch đã bí mật lập di chúc: ” Trợ lý đứng trước bàn làm việc của Đường Huyên nói: “Hơn nữa…”
“Hơn nữa làm sao?”
“Theo như một người bạn ở công ty luật của tôi, chủ tịch hình như đã đem quyền điều hành của nhà họ Đường giao cho Đường Ninh: “Trợ lý do dự vài giây, nhưng vẫn nói cho Đường Huyên biết sự thật. Chính bởi vì đối phương khuyên anh ta không nên đứng sai phía, quyền lực của nhà họ Đường nhát định sẽ rơi vào tay Đường Ninh, tuy rằng chỉ là ám chỉ nhưng cũng đủ cho thấy tầm nhìn xa trông rộng của ông cụ Đường.
Đường Huyền nghe xong câu này, đột nhiên vò nát tài liệu trong tay.
“Uổng công cho tôi đã hét lòng hết sức tận tâm tận lực sau khi tiếp quản Đường thị, nhưng không ngờ rằng ông nội cư nhiên lại thực sự định giao nhà họ Đường cho Đường Ninh. Rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng cô ta?”
“Tổng giám đốc, ké tiếp ngài định làm thế nào?”
“Làm thế nào? Đương nhiên tôi không thể để quyền lực của nhà Đường tuột khỏi tay rồi.” Đường Huyền nắm chặt tay nói: “Đường Ninh đã gả vào hào môn mà cô ta mơ: ước rồi, vậy thì đừng có mà đến đoạt lấy nhà họ Đường từ tay tôi.”
“Có kế hoạch gì chưa ạ?” Trợ lý hỏi.
“Chờ tôi suy nghĩ một chút đã.”
Chuyện của Uy Á đã bứt dây động rừng. Hiện tại nếu lại hạ thủ với Đường Ninh dường như là chuyện không thể.
Vì vậy người cô ta cần càng phải giải quyết thực sự là ông cụ Đường, chủ tịch của Đường thị, là ông nội của cô ta!
“Đợi tôi trở về nói chuyện với ông nội.”
“Ngài mới là đại tiểu thư nhà họ Đường, là người thừa kế hợp tình hợp lý. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ ở bên cạnh giúp đỡ ngài.” Trợ lý thuận thế biểu lộ chân thành.
Đường Huyên gật đầu, có lẽ trên đời này người duy nhất cô ta tin tưởng chỉ có một, chính là người này đây.
Mặc dù chỉ là một trợ lý!
Nửa đêm, Đường Huyền bước vào cửa nhà họ Đường, nhìn thấy mẹ Đường cô ta lạnh lùng thu mắt lại, sau đó đi tới trước cửa thư phòng của ông cụ: “Ông nội, con là Tiểu Huyên, con muốn nói chuyện với ông ạ.”
“Ông nội cô không có trong thư phòng.” Giọng nói của mẹ Đường cũng rất lạnh lùng.
Đường Huyên xoay người chuẩn bị đi vào phòng ngủ của ông cụ. Thế nhưng sau một lúc sững sờ, Đường Huyên lại đột nhiên quay sang nói với mẹ Đường: “Mấy năm nay, bà đối xử với chúng tôi rất tốt, nhưng chuyện này cũng không thể xóa bỏ được chuyện bà cướp chồng người khác, còn sinh ra Đường Ninh. Bà không biết xấu hổ, con gái bà có vẻ như còn hơn cả bà nữa. “
“Hạ Ngọc Linh, bà cho rằng con gái mình không tranh không giành với thiên hạ à? Thực ra cô ta là người xảo quyệt nhất, cư nhiên dám đi lừa ông nội lập di chúc đem giao nhà họ Đường vào tay cô ta.”
“Tôi nói cho bà biết trong cái nhà này, chỉ cần còn tôi một ngày nào thì tôi sẽ không để cho mẹ con bà yên đâu, cho dủ là Đường Ninh đã gả ra ngoài!”
Lúc đầu mẹ Đường còn tức giận, nhưng nghe xong những lời này trong lòng vừa cười lạnh vừa hả hê, bởi vì trong lòng bà ấy biết rất rõ Đường Ninh không thể nào ở sau lưng động tay động chân.
Vậy cũng có nghĩa là trong lòng ông cụ Đường Ninh vẫn như cũ là hy vọng của cái nhà này.
“Tôi từ trước đến giờ vẫn luôn cho rằng cô chỉ là có chút tính tình của đại tiểu thư mà thôi, thế nhưng… bây giờ tôi mới phát hiện ra cô thật sự rất ác độc.”
Nói xong mẹ Đường như thể đã có quyết định gì đó, xoay.
người trở về phòng ngủ.
Trước đây vẫn luôn dao động bát định là bởi vì vẫn còn một chút lưu luyến không nỡ với cái gia đình này, nhưng bây giờ bà ấy đã biết điều gì mới là quan trọng nhất.
Sau khi trở về phòng ngủ mẹ Đường không kìm được nước mắt, cuối cùng bà ấy run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt: “Tiểu Khiết, có thể giúp tôi không? Tôi cần một cái hội trường và thông báo cho giới truyền thông.
Liên quan đến chuyện cũ của nhà họ Đường, tôi muốn hoàn toàn triệt để kết thúc!”
“Gặp mặt rồi bàn chỉ tiết.”
Thực ra cũng có thể thay đổi người, thế nhưng … đây là kịch bản đặc biệt được viết riêng cho Bắc Thần Đông, còn lại những người khác có cùng đẳng cấp địa vị với Bắc Thần Đông chắc chắn sẽ không nhận lấy thứ mà Bắc Thần Đông không cần.
Nếu như đổi một diễn viên mới vào nghề vậy thì bộ phim này không còn giá trị và ý nghĩa tồn tại, cho dù có đầu tư nhiều bao nhiêu thì cũng chỉ như đá chìm đáy biển mà thôi.
Suy cho cùng thì… không phải ai cũng có sức hút phòng vé như Bắc Thần Đông!
Một hai ngày gần đây.
Tin tức về việc Đường Ninh nuôi tiểu quỷ đã lắng xuống, sức nóng đã bị các nam minh tinh nữ minh tinh chiếm giữ.
Chỉ có điều trước sức ép của Hải Thụy, cảnh sát đã tìm ra tiểu Hạ, người phụ trách kiểm tra trang thiết bị bảo vệ trong đoàn phim lúc đó.
Tiểu Hạ khai nhận rằng hắn ta đã nhận tiền, nhưng hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy người đưa tiền, mà số điện thoại mỗi lần liên lạc cảnh sát đã kiểm tra nhưng đều là ảo, sử dụng điện thoại công cộng bên ngoài.
Tiền giao cũng là tiền mặt, nhắc nhở hắn ta ra đến nơi đã chỉ định để lầy.
Có thể thấy rằng đối phương quả thực làm việc rất chặt chẽ cần thận, hơn nữa thủ đoạn thành thạo khéo léo giống hệt như một kẻ đã phạm tội nhiều lần.
Sau đó, Hải Thụy và cảnh sát công bồ toàn bộ chỉ tiết của vụ tai nạn. Mặc dù manh mối ở tiểu Hạ đã bị đứt đoạn, nhưng cảnh sát đã nói với mọi người bằng giọng điệu chắc chắn nhất rằng họ và Hải Thụy sẽ không ngừng truy.
tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này.
Ngay sau khi sự việc được công bó, giới truyền thông và cư dân mạng đều được một phen dậy sóng, mà những tin đồn trước đó chỉ trích Đường Ninh lại không cần đánh cũng tự vả mặt chìm ngủm.
Đây được xem là lần đầu tiên kể từ khi Đường Ninh tuyên bố trở lại… đưa ra ngoài ánh sáng những điều đen tối đẳng sau một cách thẳng thắn như vậy.
Mục đích của Mặc Đình rất đơn giản, muốn nói với những người sợ hãi Đường Ninh rằng đây chỉ đơn thuần là có người hãm hại mà không phải là do Đường Ninh hành động bắt chính.
Tất nhiên, bây giờ anh không thèm để Đường Ninh đi ra ngoài quay phim của người khác, bởi vì cuốn “Kỳ Phu” này đã là một trong những kiệt tác rồi… mà loại phim có tính chất thảm họa này chỉ là để rèn giũa kỹ năng diễn xuất của một diễn viên.
Anh cũng tin rằng sau bộ phim này, Đường Ninh chắc chắn sẽ phá kén thành bướm!
“Đường Huyên thực sự phải cảm ơn bản thân cô ta vì đã có một trợ lý nhanh trí như vậy!” Đường Ninh đặt kịch bản toàn là ký hiệu xuống quay đầu nhìn Mặc Đình nói: “Thật ra, có thể theo cách này…”
“Nhiệm vụ của em bây giờ là chuẩn bị tốt mọi thứ để quay phim, không cần lo lắng về những chuyện vụn vặt như: vậy. Dù sao thì… còn nhiều thời gian.” Mặc Đình tạm ngừng xem tài liệu ánh mắt mang ý tứ sâu xa mà nhìn Đường Ninh một cái.
“Điều này hoàn toàn có thể nhìn ra sự đồ kị và sợ hãi của cô ta đối với em. Em nên cảm thấy vui mừng. Mỗi một ngày em còn sóng đối với cô ta mà nói đều là cực hình.”
Ánh mắt Đường Ninh dừng lại một lúc ở phía trước rồi sau đó nhìn lại kịch bản trong tay mình: “Sau này em sẽ cẩn thận hơn.”
Muốn gây rắc rối cho Đường Huyên trên thương trường, thế nhưng dù sao đó cũng là cơ nghiệp của nhà họ Đường. Nếu như anh thực sự động thủ vậy thì Đường Ninh trong lòng sẽ càng cảm thấy áy náy với Đường Huyên, sẽ khoan dung với cô ta hơn.
Sợ gì chứ? Có một số người vẫn luôn nhịn không được mà động thủ.
Nghĩ đến đây Mặc Đình đem suy nghĩ tiếp tục dồn vào đống hồ sơ trên tay.
Chiều tối, trên bàn làm việc của Đường Huyên là tài liệu mà trợ lý đã tìm cho cô ta.
Thực ra cũng chính là tìm người theo dõi luật sư của ông cụ, cuối cùng lần theo ông ta mà có được manh mối.
“Tổng giám đốc Đường, dựa theo những thông tin này thì chủ tịch đã bí mật lập di chúc: ” Trợ lý đứng trước bàn làm việc của Đường Huyên nói: “Hơn nữa…”
“Hơn nữa làm sao?”
“Theo như một người bạn ở công ty luật của tôi, chủ tịch hình như đã đem quyền điều hành của nhà họ Đường giao cho Đường Ninh: “Trợ lý do dự vài giây, nhưng vẫn nói cho Đường Huyên biết sự thật. Chính bởi vì đối phương khuyên anh ta không nên đứng sai phía, quyền lực của nhà họ Đường nhát định sẽ rơi vào tay Đường Ninh, tuy rằng chỉ là ám chỉ nhưng cũng đủ cho thấy tầm nhìn xa trông rộng của ông cụ Đường.
Đường Huyền nghe xong câu này, đột nhiên vò nát tài liệu trong tay.
“Uổng công cho tôi đã hét lòng hết sức tận tâm tận lực sau khi tiếp quản Đường thị, nhưng không ngờ rằng ông nội cư nhiên lại thực sự định giao nhà họ Đường cho Đường Ninh. Rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng cô ta?”
“Tổng giám đốc, ké tiếp ngài định làm thế nào?”
“Làm thế nào? Đương nhiên tôi không thể để quyền lực của nhà Đường tuột khỏi tay rồi.” Đường Huyền nắm chặt tay nói: “Đường Ninh đã gả vào hào môn mà cô ta mơ: ước rồi, vậy thì đừng có mà đến đoạt lấy nhà họ Đường từ tay tôi.”
“Có kế hoạch gì chưa ạ?” Trợ lý hỏi.
“Chờ tôi suy nghĩ một chút đã.”
Chuyện của Uy Á đã bứt dây động rừng. Hiện tại nếu lại hạ thủ với Đường Ninh dường như là chuyện không thể.
Vì vậy người cô ta cần càng phải giải quyết thực sự là ông cụ Đường, chủ tịch của Đường thị, là ông nội của cô ta!
“Đợi tôi trở về nói chuyện với ông nội.”
“Ngài mới là đại tiểu thư nhà họ Đường, là người thừa kế hợp tình hợp lý. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ ở bên cạnh giúp đỡ ngài.” Trợ lý thuận thế biểu lộ chân thành.
Đường Huyên gật đầu, có lẽ trên đời này người duy nhất cô ta tin tưởng chỉ có một, chính là người này đây.
Mặc dù chỉ là một trợ lý!
Nửa đêm, Đường Huyền bước vào cửa nhà họ Đường, nhìn thấy mẹ Đường cô ta lạnh lùng thu mắt lại, sau đó đi tới trước cửa thư phòng của ông cụ: “Ông nội, con là Tiểu Huyên, con muốn nói chuyện với ông ạ.”
“Ông nội cô không có trong thư phòng.” Giọng nói của mẹ Đường cũng rất lạnh lùng.
Đường Huyên xoay người chuẩn bị đi vào phòng ngủ của ông cụ. Thế nhưng sau một lúc sững sờ, Đường Huyên lại đột nhiên quay sang nói với mẹ Đường: “Mấy năm nay, bà đối xử với chúng tôi rất tốt, nhưng chuyện này cũng không thể xóa bỏ được chuyện bà cướp chồng người khác, còn sinh ra Đường Ninh. Bà không biết xấu hổ, con gái bà có vẻ như còn hơn cả bà nữa. “
“Hạ Ngọc Linh, bà cho rằng con gái mình không tranh không giành với thiên hạ à? Thực ra cô ta là người xảo quyệt nhất, cư nhiên dám đi lừa ông nội lập di chúc đem giao nhà họ Đường vào tay cô ta.”
“Tôi nói cho bà biết trong cái nhà này, chỉ cần còn tôi một ngày nào thì tôi sẽ không để cho mẹ con bà yên đâu, cho dủ là Đường Ninh đã gả ra ngoài!”
Lúc đầu mẹ Đường còn tức giận, nhưng nghe xong những lời này trong lòng vừa cười lạnh vừa hả hê, bởi vì trong lòng bà ấy biết rất rõ Đường Ninh không thể nào ở sau lưng động tay động chân.
Vậy cũng có nghĩa là trong lòng ông cụ Đường Ninh vẫn như cũ là hy vọng của cái nhà này.
“Tôi từ trước đến giờ vẫn luôn cho rằng cô chỉ là có chút tính tình của đại tiểu thư mà thôi, thế nhưng… bây giờ tôi mới phát hiện ra cô thật sự rất ác độc.”
Nói xong mẹ Đường như thể đã có quyết định gì đó, xoay.
người trở về phòng ngủ.
Trước đây vẫn luôn dao động bát định là bởi vì vẫn còn một chút lưu luyến không nỡ với cái gia đình này, nhưng bây giờ bà ấy đã biết điều gì mới là quan trọng nhất.
Sau khi trở về phòng ngủ mẹ Đường không kìm được nước mắt, cuối cùng bà ấy run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt: “Tiểu Khiết, có thể giúp tôi không? Tôi cần một cái hội trường và thông báo cho giới truyền thông.
Liên quan đến chuyện cũ của nhà họ Đường, tôi muốn hoàn toàn triệt để kết thúc!”
“Gặp mặt rồi bàn chỉ tiết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.