Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 154: Đổi người
Bách Hương Mật
02/06/2021
Trong thẻ không có những lời ngọt ngào, cũng không có cái gì thề non hẹn biển mà chỉ có một câu đơn giản nhất: “Đình & Ninh, trọn đời bên nhau.”
Đường Ninh đọc tắm thẻ máy lần, dán vào ngực mình, rồi lại nhìn chiếc nhẫn, trong lòng dâng trào: “Nói như vậy là trọn đời bên nhau…”
Chị Long nhìn chiếc nhẫn cũng bỗng nhiên nhận ra Đường Ninh thật sự đã kết hôn, dù sao… bây giờ chỉ có thân phận tượng trưng, nên cô ấy cũng không nhịn được lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhưng đang lúc cô muốn mở miệng nói chuyện thì một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng thay đồ/
Chị Long khôn ngoan ngậm miệng, sau đó cười với Đường Ninh: “Có nhẫn thì sao lại không có nam chính được?”
Nhìn thấy chị Long dùng cằm chỉ vào cửa, Đường Ninh theo tầm mắt nhìn về phía cửa, Mặc Đình xuất hiện ở cửa, mặc một bộ đồ thủ công cổ điển màu nâu, đẹp trai tôn quý, đặc biệt lộ ra vẻ cao lớn ổn định/
Chị Long nhảy khỏi bàn, rời khỏi phòng trang điểm, chỉ để lại bọn họ, Đường Ninh chậm rãi đứng lên từ trên ghế, nhìn Mặc Đình rồi lại nhìn nhẫn: “Đây là bất ngờ sao?”
Mặc Đình cong môi, khuôn mặt tuấn tú, dịu dàng bước tới gần Đường Ninh, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp gắm ra, trịnh trọng quỳ một gối nhìn Đường Ninh: “Đây chỉ là một chiếc nhãn đơn giản, không phải là món quà nào quý giá nhưng nó chưa bằng một phân vạn tình cảm của anh dành cho em.”
“Dù chúng ta đã kết hôn nhưng anh không muốn em bỏ lỡ những chuyện tình lãng mạn mà người khác đã trải qua.”
Đường Ninh không nói gì, chỉ kéo Mặc Đình lên, sau đó ngăn không cho nước mắt rơi: “Không cần như thế… Không cần, có thể kết hôn với anh, em đã rất mãn nguyện rồi.”
Mặc Đình ôm Đường Ninh, hận không thể ấn cô vào trong tim mình để cô nhìn thấy trái tim anh đang nhảy lên vì cô: “Em thích không?”
Đường Ninh mạnh mẽ gật đầu, để cho Mặc Đình đeo nhẫn vào ngón áp út bên phải mình: “Cặp nhẫn này không phải nhẫn em dùng để chụp ảnh. Ít người biết cặp nhẫn này biểu đạt như thế nào. Cho nên, đây chỉ là bí mật thuộc hai chúng ta… Cho dù bình thường em cũng có thể đeo ra ngoài…”
“Chỉ một mình em đeo thôi?” Đường Ninh phát hiện nhẫn nam không phải hoa văn sóng âm, trên nhẫn chỉ khảm một viên kim cương trắng, thiết kế rất đơn giản, nhưng ở rãnh bên trong có chữ NT. Phía sau còn có một dãy số, giống hệt như rãnh bên trong của Đường Ninh, phản chiếu lẫn nhau/
Một cặp nhẫn này ghép lại với nhau rất khác biệt, khi nhìn riêng lẻ thì không có mối liên hệ nào cả, chỉ là một chiếc nhẫn phụ kiện mà thôi.”
Mặc Đình đưa tay về phía cô, Đường Ninh lập tức hiểu ra, lấy chiếc nhẫn nam ra khỏi hộp gắm, đeo vào ngón áp út bên trái của Mặc Đình/
Hai người nhìn tay nhau được khóa vào, trong lòng dâng trào tình cảm, tay trái nắm tay phải, tay lớn nắm tay nhỏ/
“Đẹp… đẹp quá.”
Bởi vì thích nhãn hiệu LM nhát, lại quảng cáo cho loạt nhẫn cưới LM nên việc Đường Ninh đeo trang sức LM là điều hợp lý/
Dù sao, LM cũng thích cô làm quảng cáo trang sức nhiều hơn nữa/
“Nhưng mà, em vẫn muốn cùng anh chụp ảnh cưới.” Đường Ninh bày tỏ nguyện vọng, đương nhiên cô không ngờ cơ hội này lại đến sớm như vậy/
Bởi vì còn phải quay chụp nên Mặc Đình không ở lại quá lâu, nhanh chóng đi ra khỏi phòng thay đồ, sau đó chị Long mới cầm đồ trang sức mà Đường Ninh sẽ đeo bước vào/
“Boss lớn đã rất nhọc lòng để em có thể đeo nhẫn cưới, nhưng như thế này vẫn tốt hơn hết. Kết hôn thì phải giống như kết hôn chứ…” Chị Long lấn đến gần Đường Ninh, chớp mắt nhìn cô: “Em thấy thế nào? Boss lớn cũng đeo sao?”
“Ừm!” Đường Ninh gật đầu/
“Đúng là đáng mừng. Chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên đời. Không ai hiểu ý nghĩa của cặp nhẫn này. Chỉ có vợ chồng em hiểu… Hơn nữa, boss lớn đang thầm nói với mọi người rằng em là vợ của anh ấy. Dù không ai đoán được, nhưng một ngày nào đó, ý nghĩa của chiếc nhẫn này sẽ khiến thế giới bên ngoài sáng mắt.”
R Đường Ninh sợ làm mắt nhẫn khi đang làm việc, nên nhanh chóng tháo ra, trịnh trọng cát đi: “Chuẩn bị bám máy sao?”
“Ừm, chuẩn bị xong rồi, nhưng Lăng Phong vẫn chưa đến.” Chị Long lắc đầu/
Lúc hai người đang nhíu mày với nhau, bóng dáng An Tử Hạo cũng xuất hiện ở cửa, nói với Đường Ninh: “Lăng Phong còn chưa tới, tôi không nghĩ hôm nay cậu ta sẽ đến… Cậu ta đang trả thù chuyện hai ngày trước cô thả bồ câu của anh ta đi.”
“Tuy nhiên cô cũng không cần phải lo lắng. Đạo diễn Lưu này là người không thích chơi vậy, nếu hôm nay Lăng Phong không xuất hiện, thì rất có thể sẽ bị đạo diễn này đổi người.”
“Làm sao có thể quay mà không có nam chính?” Đường Ninh hỏi An Tử Hạo/
“Chắc là có những ứng viên dự bị, nhưng… không ai quá phù hợp.”
Nghe được những lời này, Đường Ninh đột nhiên nghĩ: “Tử Hạo, tôi muốn làm một chuyện.”
“Cô nói đi…”
Trong phòng tập thể hình lớn nhất của Thịnh Kinh, lúc này Lăng Phong đang vận động kịch liệt, người đại diện đang cầm điện thoại di động bên cạnh, lông mày hơi nhíu lại: “Lăng Phong, hay là đến hiện trường để quay đi, đạo diễn này không dễ chọc đâu.”
“Có gì không dễ chọc, chỉ cần cha tôi lấy tiền ra thì sẽ bày ra một bộ mặt ghê tởm sao?” Lăng Phong hừ một tiếng: “Trước tiên cho cô người mẫu lỗi thời kia leo cây, để cô ta biết, dám thả bồ câu của Lăng Phong tôi, ở trong giới này nhất định phải tuân theo tài nguyên và lai lịch, cô ta cho rằng mình là ai mà dám để tôi xấu mặt?”
“Thật sự không đi sao?” Người đại diện liên tục xác nhận với Lăng Phong/
“Nói không đi thì không đi, sao cô lại phiền phức như vậy?”
Lăng Phong nóng nảy đẩy người đại diện ra/
Người đại diện bắt lực, không có lựa chọn nào khác ngoài việc gọi cho LM, mà LM lại giải thích với đạo diễn Lưu/
Nhưng đạo diễn Lưu còn có một bộ phim khởi quay, cứ trong một ngày như vậy, sao ông ta có thể đợi? Do đó ông ta đã trực tiếp trả lời LM: “Hoặc là đổi Lăng Phong, hoặc là đổi tôi, chỉ có hai biện pháp.”
“Nhưng, cha của Lăng Phong là…”
“Tôi không quan tâm cha cậu ta là ai. Nếu như không đến, thì có hai lựa chọn đó.”
LM chuyển lời của đạo diễn cho người đại diện Lăng Phong, nhưng Lăng Phong vẫn cười lạnh: “Doạ tôi sao? Ai chả một lần nói nghiêm trọng như thế? Mặc kệ những lão già này, cùng lắm thì sau này gặp phim ông ta là đạo diễn thì tôi không đóng, nếu không được nữa thì để cha tôi ra tay…”
“Được, anh muốn làm gì thì làm.”
Cho nên người đại diện nói với đối phương rằng Lăng Phong không tiện đi lại vì cơ thể khó chịu/
Đạo diễn nghe vậy hoàn toàn tức giận… Điện thoại suýt chút nữa rơi xuống: “Cái gì? Đây là đạo đức làm phim của Lăng Phong này sao, thật sự coi mình có tên tuổi lớn? Đổi người…”
Đường Ninh đọc tắm thẻ máy lần, dán vào ngực mình, rồi lại nhìn chiếc nhẫn, trong lòng dâng trào: “Nói như vậy là trọn đời bên nhau…”
Chị Long nhìn chiếc nhẫn cũng bỗng nhiên nhận ra Đường Ninh thật sự đã kết hôn, dù sao… bây giờ chỉ có thân phận tượng trưng, nên cô ấy cũng không nhịn được lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhưng đang lúc cô muốn mở miệng nói chuyện thì một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng thay đồ/
Chị Long khôn ngoan ngậm miệng, sau đó cười với Đường Ninh: “Có nhẫn thì sao lại không có nam chính được?”
Nhìn thấy chị Long dùng cằm chỉ vào cửa, Đường Ninh theo tầm mắt nhìn về phía cửa, Mặc Đình xuất hiện ở cửa, mặc một bộ đồ thủ công cổ điển màu nâu, đẹp trai tôn quý, đặc biệt lộ ra vẻ cao lớn ổn định/
Chị Long nhảy khỏi bàn, rời khỏi phòng trang điểm, chỉ để lại bọn họ, Đường Ninh chậm rãi đứng lên từ trên ghế, nhìn Mặc Đình rồi lại nhìn nhẫn: “Đây là bất ngờ sao?”
Mặc Đình cong môi, khuôn mặt tuấn tú, dịu dàng bước tới gần Đường Ninh, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp gắm ra, trịnh trọng quỳ một gối nhìn Đường Ninh: “Đây chỉ là một chiếc nhãn đơn giản, không phải là món quà nào quý giá nhưng nó chưa bằng một phân vạn tình cảm của anh dành cho em.”
“Dù chúng ta đã kết hôn nhưng anh không muốn em bỏ lỡ những chuyện tình lãng mạn mà người khác đã trải qua.”
Đường Ninh không nói gì, chỉ kéo Mặc Đình lên, sau đó ngăn không cho nước mắt rơi: “Không cần như thế… Không cần, có thể kết hôn với anh, em đã rất mãn nguyện rồi.”
Mặc Đình ôm Đường Ninh, hận không thể ấn cô vào trong tim mình để cô nhìn thấy trái tim anh đang nhảy lên vì cô: “Em thích không?”
Đường Ninh mạnh mẽ gật đầu, để cho Mặc Đình đeo nhẫn vào ngón áp út bên phải mình: “Cặp nhẫn này không phải nhẫn em dùng để chụp ảnh. Ít người biết cặp nhẫn này biểu đạt như thế nào. Cho nên, đây chỉ là bí mật thuộc hai chúng ta… Cho dù bình thường em cũng có thể đeo ra ngoài…”
“Chỉ một mình em đeo thôi?” Đường Ninh phát hiện nhẫn nam không phải hoa văn sóng âm, trên nhẫn chỉ khảm một viên kim cương trắng, thiết kế rất đơn giản, nhưng ở rãnh bên trong có chữ NT. Phía sau còn có một dãy số, giống hệt như rãnh bên trong của Đường Ninh, phản chiếu lẫn nhau/
Một cặp nhẫn này ghép lại với nhau rất khác biệt, khi nhìn riêng lẻ thì không có mối liên hệ nào cả, chỉ là một chiếc nhẫn phụ kiện mà thôi.”
Mặc Đình đưa tay về phía cô, Đường Ninh lập tức hiểu ra, lấy chiếc nhẫn nam ra khỏi hộp gắm, đeo vào ngón áp út bên trái của Mặc Đình/
Hai người nhìn tay nhau được khóa vào, trong lòng dâng trào tình cảm, tay trái nắm tay phải, tay lớn nắm tay nhỏ/
“Đẹp… đẹp quá.”
Bởi vì thích nhãn hiệu LM nhát, lại quảng cáo cho loạt nhẫn cưới LM nên việc Đường Ninh đeo trang sức LM là điều hợp lý/
Dù sao, LM cũng thích cô làm quảng cáo trang sức nhiều hơn nữa/
“Nhưng mà, em vẫn muốn cùng anh chụp ảnh cưới.” Đường Ninh bày tỏ nguyện vọng, đương nhiên cô không ngờ cơ hội này lại đến sớm như vậy/
Bởi vì còn phải quay chụp nên Mặc Đình không ở lại quá lâu, nhanh chóng đi ra khỏi phòng thay đồ, sau đó chị Long mới cầm đồ trang sức mà Đường Ninh sẽ đeo bước vào/
“Boss lớn đã rất nhọc lòng để em có thể đeo nhẫn cưới, nhưng như thế này vẫn tốt hơn hết. Kết hôn thì phải giống như kết hôn chứ…” Chị Long lấn đến gần Đường Ninh, chớp mắt nhìn cô: “Em thấy thế nào? Boss lớn cũng đeo sao?”
“Ừm!” Đường Ninh gật đầu/
“Đúng là đáng mừng. Chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên đời. Không ai hiểu ý nghĩa của cặp nhẫn này. Chỉ có vợ chồng em hiểu… Hơn nữa, boss lớn đang thầm nói với mọi người rằng em là vợ của anh ấy. Dù không ai đoán được, nhưng một ngày nào đó, ý nghĩa của chiếc nhẫn này sẽ khiến thế giới bên ngoài sáng mắt.”
R Đường Ninh sợ làm mắt nhẫn khi đang làm việc, nên nhanh chóng tháo ra, trịnh trọng cát đi: “Chuẩn bị bám máy sao?”
“Ừm, chuẩn bị xong rồi, nhưng Lăng Phong vẫn chưa đến.” Chị Long lắc đầu/
Lúc hai người đang nhíu mày với nhau, bóng dáng An Tử Hạo cũng xuất hiện ở cửa, nói với Đường Ninh: “Lăng Phong còn chưa tới, tôi không nghĩ hôm nay cậu ta sẽ đến… Cậu ta đang trả thù chuyện hai ngày trước cô thả bồ câu của anh ta đi.”
“Tuy nhiên cô cũng không cần phải lo lắng. Đạo diễn Lưu này là người không thích chơi vậy, nếu hôm nay Lăng Phong không xuất hiện, thì rất có thể sẽ bị đạo diễn này đổi người.”
“Làm sao có thể quay mà không có nam chính?” Đường Ninh hỏi An Tử Hạo/
“Chắc là có những ứng viên dự bị, nhưng… không ai quá phù hợp.”
Nghe được những lời này, Đường Ninh đột nhiên nghĩ: “Tử Hạo, tôi muốn làm một chuyện.”
“Cô nói đi…”
Trong phòng tập thể hình lớn nhất của Thịnh Kinh, lúc này Lăng Phong đang vận động kịch liệt, người đại diện đang cầm điện thoại di động bên cạnh, lông mày hơi nhíu lại: “Lăng Phong, hay là đến hiện trường để quay đi, đạo diễn này không dễ chọc đâu.”
“Có gì không dễ chọc, chỉ cần cha tôi lấy tiền ra thì sẽ bày ra một bộ mặt ghê tởm sao?” Lăng Phong hừ một tiếng: “Trước tiên cho cô người mẫu lỗi thời kia leo cây, để cô ta biết, dám thả bồ câu của Lăng Phong tôi, ở trong giới này nhất định phải tuân theo tài nguyên và lai lịch, cô ta cho rằng mình là ai mà dám để tôi xấu mặt?”
“Thật sự không đi sao?” Người đại diện liên tục xác nhận với Lăng Phong/
“Nói không đi thì không đi, sao cô lại phiền phức như vậy?”
Lăng Phong nóng nảy đẩy người đại diện ra/
Người đại diện bắt lực, không có lựa chọn nào khác ngoài việc gọi cho LM, mà LM lại giải thích với đạo diễn Lưu/
Nhưng đạo diễn Lưu còn có một bộ phim khởi quay, cứ trong một ngày như vậy, sao ông ta có thể đợi? Do đó ông ta đã trực tiếp trả lời LM: “Hoặc là đổi Lăng Phong, hoặc là đổi tôi, chỉ có hai biện pháp.”
“Nhưng, cha của Lăng Phong là…”
“Tôi không quan tâm cha cậu ta là ai. Nếu như không đến, thì có hai lựa chọn đó.”
LM chuyển lời của đạo diễn cho người đại diện Lăng Phong, nhưng Lăng Phong vẫn cười lạnh: “Doạ tôi sao? Ai chả một lần nói nghiêm trọng như thế? Mặc kệ những lão già này, cùng lắm thì sau này gặp phim ông ta là đạo diễn thì tôi không đóng, nếu không được nữa thì để cha tôi ra tay…”
“Được, anh muốn làm gì thì làm.”
Cho nên người đại diện nói với đối phương rằng Lăng Phong không tiện đi lại vì cơ thể khó chịu/
Đạo diễn nghe vậy hoàn toàn tức giận… Điện thoại suýt chút nữa rơi xuống: “Cái gì? Đây là đạo đức làm phim của Lăng Phong này sao, thật sự coi mình có tên tuổi lớn? Đổi người…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.