Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Chương 406: Bàn tính bị thất bại
Xảo Nhi
05/10/2022
“Không, không phải như thế…” Trương Nghi Như liều mạng lắc đầu, khóc thở không nổi.
“Bà có phủ nhận cũng vô dụng thôi.” Giản Minh Triệt lạnh lùng nhìn bà: “Sau này, bà đừng có đòi tôi một xu nào! Lư Vĩnh Chí thiếu nợ rất nhiều, đến giờ vẫn chưa trả hết nợ đúng không? Bà đưa theo đứa con hoang đó của mình, xuống địa ngục chung với ông ta đi!”
“Không! A Triệt, con không thể như vậy được!” Trương Nghi Như lắc đầu kêu khóc: “A Triệt, Tiểu Bảo là em trai con, con không thể mặc kệ nó như thế được!”
“Em trai sao?” Giản Minh Triệt cười khẩy: “Một thằng con hoang của tên cầm thú hại chết bố ruột tôi cũng xứng làm em trai tôi sao?”
Anh nhìn Trương Nghi Như bằng đôi mắt lạnh băng, trong mắt chỉ thấy thù hận, không chút cảm xúc: “Tôi không có em trai, cũng không có mẹ, tôi chỉ có kẻ thù giết bố mình!”
Ánh mắt anh ta đảo qua Trương Nghi Như và Lư Vĩnh Chí, mỗi một câu từ nói ra đều mang theo nỗi hận thù lạnh thấu xương: “Các người cứ chờ đó, rất nhanh thôi, tôi sẽ cho các người biết, thế nào gọi là sống không bằng chết, thế nào gọi là địa ngục!”
“Không! Không…” Trương Nghi Như liều mạng kêu gào, lắc đầu nói: “A Triệt, con không thể đối xử với mẹ như vậy được, mẹ là mẹ ruột của con! Con là do mẹ sinh ra, mẹ là mẹ con, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?”
Giản Minh Triệt cười khẩy một tiếng, không thèm nói lại một lời, xoay người đi về phía cửa.
Anh ta đã suy nghĩ rất cẩn thận, cái gọi là mẹ, chẳng qua cũng chỉ là thấy anh ta đã trở thành con nuôi nhà họ Lâu, có tiền có thế, nên mới muốn tìm anh ta về, mục đích chỉ đơn giản là muốn moi tiền từ người anh ta mà thôi.
Nếu năm đó anh ta không được bố nuôi nhận nuôi, mà vẫn sống ở nhà chú anh ta, bị chú anh ta nuôi thành một tên phế vật chẳng thể làm được trò trống gì, vậy thì người gọi là mẹ đó nhất định sẽ không tới tìm anh ta.
Năm đó, khi bà ta còn là một người độc thân, bà ta đã không muốn nhận quyền nuôi nấng anh ta, hiện tại, bà ta đã có chồng mới, có một đứa con trai để yêu thương hết mực, thì trong lòng bà tasẽ lại càng không còn chỗ cho anh ta.
Chỉ tiếc, đạo lý này, năm mười sáu tuổi anh ta không hiểu, chỉ vài câu nói dịu dàng thắm thiết đã lừa được anh ta, anh ta khi ấy giống như bị ma ám, vì mấy kẻ súc sinh lòng lang dạ sói này mà hại chết người bố nuôi thật sự yêu thương anh ta.
Nghĩ đến bố mẹ nuôi đã qua đời, tim anh ta như bị đao cắt, bàn tay siết chặt thành quyền, bước từng bước một về phía cửa.
Là Lư Vĩnh Chí và Trương Nghi Như hại chết bố nuôi anh ta.
Nếu không phải anh ta bị Lư Vĩnh Chí và Trương Nghi Như lừa, anh ta sẽ không tranh giành tài sản nhà họ Lâu, bố nuôi anh ta cũng sẽ không vì vậy mà tức chết.
Là do Lư Vĩnh Chí và Trương Nghi Như sai.
Anh ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.
Sẽ khiến nửa đời sau của bọn họ sống trong địa ngục, sống không bằng chết!
Anh ta đang bước ra ngoài, bỗng nhiên nghe được tiếng gió phía sau có gì đó không đúng lắm, việc luyện võ hàng năm đã khiến anh ta cảnh giác, theo bản năng nghiêng đầu lại nhìn.
Một cái bình hoa hướng về phía đầu anh ta, xẹt qua lỗ tai anh ta, rồi nện mạnh vào vai, anh ta đau đớn kêu lên một tiếng.
Bình hoa nện trúng vai anh ta, một tiếng “bốp” vang lên, bình hoa vỡ thành từng mảnh rơi khắp sàn, chỉ còn sót lại phần miệng bình vẫn nằm trong tay Lư Vĩnh Chí.
“Vĩnh Chí, anh làm gì vậy?” Trương Nghi Như sợ hãi kêu lên.
Lư Vĩnh Chí không hé răng nói nửa lời, cầm miệng bình hoa còn sót lại trong tay, đâm mạnh vào người Gỉan Minh Triệt.
Ông ta làm gì ư?
Ông ta muốn giết chết Giản Minh Triệt!
Giản Minh Triệt đã nhận định rằng ông ta là người hại chết Lâu Thịnh, vậy nên Giản Minh Triệt sẽ không tiếp tục tin tưởng ông ta nữa.
Nếu đã không tin tưởng, thì sẽ không còn lợi dụng được, sau này ông ta sẽ không có cách nào để moi tiền từ tay Giản Minh Triệt.
Nhưng thời hạn hứa trả tiền của ông ta càng ngày càng gần, nếu ông ta vẫn không trả được tiền, ông ta sẽ lại chẳng khác gì một con chó hoang, bị người ta truy đuổi phải chạy trốn khắp nơi.
Những ngày tháng như vậy, ông ta đã trải qua đủ rồi.
Ông ta cũng không đành lòng để Trương Nghi Như và con trai ông ta phải theo ông ta sống những ngày tháng như một con chuột chạy khắp đường này cống nọ.
Cho nên, ông ta mới muốn giết chết Giản Minh Triệt.
Trương Nghi Như và con trai ông ta chính là những người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này của Giản Minh Triệt, nếu Giản Minh Triệt chết, thì tài sản nằm trong tay Giản Minh Triệt sẽ do Trương Nghi Như và con trai bọn họ thừa kế.
Đến lúc đó, Trương Nghi Như và con của ông ta sẽ biến thành người giàu có, mặc dù ông ta có chết, bọn họ cũng vẫn có thể sống những tháng ngày vui vẻ không cần lo cơm áo gạo tiền.
Đây là con đường sống duy nhất của Trương Nghi Như và con của ông ta.
Cho nên, dù chỉ là một cú đánh hụt, Giản Minh Triệt có kịp thời quay đầu lại nhìn về phía ông ta, ông ta cũng không chịu thu tay lại, gắt gao nắm chặt bình hoa trong tay, đâm thẳng về phía cổ Giản Minh Triệt.
Giờ này khắc này, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ: Giết chết Giản Minh Triệt!
Giản Minh Triệt chết, vợ và con ông ta có thể sống những ngày tháng yên ổn!
Ông ta suy nghĩ rất hay, chỉ đáng tiếc, với sức lực tuổi già của ông ta căn bản không phải là đối thủ của một Giản Minh Triệt khỏe mạnh trẻ trung luyện võ hàng năm.
Giản Minh Triệt nhấc một chân đá vào cổ tay ông ta, một tiếng “răng rắc” của xương cốt bị gãy đã lan truyền trong không khí, ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Lư Vĩnh Chí vang lên.
Lư Vĩnh Chí hét lên rồi lảo đảo vài bước, sau đó té ngã trên mặt đất, vô tình lại ngã trúng mấy mảnh thủy tinh vỡ của bình hoa, đau đến nỗi kêu lên thảm thiết.
“Vĩnh Chí, Vĩnh Chí, anh làm sao vậy?” Trương Nghi Như khóc lóc chạy tới, quỳ rạp bên cạnh ông ta, xem xét vết thương của ông ta.
Nhìn thấy cổ tay ông ta bị bẻ cong trong tư thế không được bình thường, bà ta khóc đến nỗi nước mắt tèm lem, nhìn về phía Giản Minh Triệt lên án: “A Triệt, sao con có thể đánh chú Lư của con như thế chứ? Ông ấy là bố dượng của con đấy!”
“Bà thật đúng là ghê tởm!” Giản Minh Triệt nhíu mày nhìn về phía bà ta, trong mắt tràn ngập sự chán ghét: “Tôi không đánh trả, không lẽ đứng một chỗ chờ chồng bà đánh chết tôi sao? Đợi ông ta đánh chết tôi rồi, bà và con của bà có thể kế thừa toàn bộ tài sản của tôi, đúng không?”
Anh ta cười khẩy một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra ấn một dãy số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, anh ta lạnh giọng phân phó với người ở đầu dây bên kia: “Tôi muốn lập di chúc, nếu tôi chết, toàn bộ tài sản của tôi đều để lại cho Vi Vi!”
Không biết đối phương đã nói cái gì, anh ta đáp với giọng điệu không kiên nhẫn: “Đúng vậy, chính là Lâu Vũ Vi! Giờ anh hãy lập di chúc ngay cho tôi, đợi tôi trở về sẽ lập tức ký tên, cho dù ngay giây tiếp theo tôi có chết thật, tờ di chúc này sẽ lập tức có hiệu nghiệm, sau khi tôi chết, toàn bộ tài sản tôi sở hữu đều để lại hết cho Vi Vi.”
Không biết đối phương lại nói gì đó, lần này, anh ta lại rất có kiên nhẫn trả lời: “Được, tôi sẽ lặp lại lần nữa, anh tìm mấy công chứng viên, sau đó quay video!”
Anh ta ngắt điện thoại, chuyển sang cuộc gọi video, nhìn vào điện thoại lặp lại những lời anh ta vừa mới nói một lần nữa.
Lư Vĩnh Chí dường như đau đến muốn ngất đi, nhưng tâm lý nôn nóng và không cam lòng đã khiến ông ta cắn chặt răng, ép bản thân không được ngất xỉu.
Ông ta nhìn Giản Minh Triệt kêu lên: “A Triệt, cậu đừng có tuyệt tình như vậy, mẹ cậu là thật lòng yêu thương cậu, bà ấy là người mẹ đã sinh ra cậu, Tiểu Bảo là em trai cậu, bọn họ là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của cậu, cậu có thể hoài nghi tôi, không hiểu tôi, nhưng cậu không thể mặc kệ bọn họ được.”
Quay xong video, Giản Minh Triệt kết thúc cuộc gọi video, lạnh lùng nhìn về phía ông ta, nói: “Quản bọn họ? Quản như thế nào đây? Nuôi bọn họ ăn ngon uống tốt, đợi ông giết chết tôi rồi, để bọn họ kế thừa toàn bộ tài sản của tôi sao?”
Anh ta nở nụ cười khẩy tự giễu, mở miệng: “Tôi đã ngu một lần rồi, sẽ không ngu thêm lần thứ hai nữa đâu… Ông muốn giết tôi, không phải chủ ý là để vợ con ông có thể kế thừa toàn bộ tài sản của tôi sau khi tôi chết sao? Nếu vừa rồi ông đánh chết tôi thật, thì chuyện ông bàn tính trong lòng coi như thành công như ý, chỉ đáng tiếc, ông bất tài vô dụng, không thể giết chết tôi, tôi đã lập di chúc, nếu tôi chết, toàn bộ tài sản đứng tên tôi đều là của Vi Vi, vợ và con trai ông sẽ không lấy được một xu!”
“Bà có phủ nhận cũng vô dụng thôi.” Giản Minh Triệt lạnh lùng nhìn bà: “Sau này, bà đừng có đòi tôi một xu nào! Lư Vĩnh Chí thiếu nợ rất nhiều, đến giờ vẫn chưa trả hết nợ đúng không? Bà đưa theo đứa con hoang đó của mình, xuống địa ngục chung với ông ta đi!”
“Không! A Triệt, con không thể như vậy được!” Trương Nghi Như lắc đầu kêu khóc: “A Triệt, Tiểu Bảo là em trai con, con không thể mặc kệ nó như thế được!”
“Em trai sao?” Giản Minh Triệt cười khẩy: “Một thằng con hoang của tên cầm thú hại chết bố ruột tôi cũng xứng làm em trai tôi sao?”
Anh nhìn Trương Nghi Như bằng đôi mắt lạnh băng, trong mắt chỉ thấy thù hận, không chút cảm xúc: “Tôi không có em trai, cũng không có mẹ, tôi chỉ có kẻ thù giết bố mình!”
Ánh mắt anh ta đảo qua Trương Nghi Như và Lư Vĩnh Chí, mỗi một câu từ nói ra đều mang theo nỗi hận thù lạnh thấu xương: “Các người cứ chờ đó, rất nhanh thôi, tôi sẽ cho các người biết, thế nào gọi là sống không bằng chết, thế nào gọi là địa ngục!”
“Không! Không…” Trương Nghi Như liều mạng kêu gào, lắc đầu nói: “A Triệt, con không thể đối xử với mẹ như vậy được, mẹ là mẹ ruột của con! Con là do mẹ sinh ra, mẹ là mẹ con, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?”
Giản Minh Triệt cười khẩy một tiếng, không thèm nói lại một lời, xoay người đi về phía cửa.
Anh ta đã suy nghĩ rất cẩn thận, cái gọi là mẹ, chẳng qua cũng chỉ là thấy anh ta đã trở thành con nuôi nhà họ Lâu, có tiền có thế, nên mới muốn tìm anh ta về, mục đích chỉ đơn giản là muốn moi tiền từ người anh ta mà thôi.
Nếu năm đó anh ta không được bố nuôi nhận nuôi, mà vẫn sống ở nhà chú anh ta, bị chú anh ta nuôi thành một tên phế vật chẳng thể làm được trò trống gì, vậy thì người gọi là mẹ đó nhất định sẽ không tới tìm anh ta.
Năm đó, khi bà ta còn là một người độc thân, bà ta đã không muốn nhận quyền nuôi nấng anh ta, hiện tại, bà ta đã có chồng mới, có một đứa con trai để yêu thương hết mực, thì trong lòng bà tasẽ lại càng không còn chỗ cho anh ta.
Chỉ tiếc, đạo lý này, năm mười sáu tuổi anh ta không hiểu, chỉ vài câu nói dịu dàng thắm thiết đã lừa được anh ta, anh ta khi ấy giống như bị ma ám, vì mấy kẻ súc sinh lòng lang dạ sói này mà hại chết người bố nuôi thật sự yêu thương anh ta.
Nghĩ đến bố mẹ nuôi đã qua đời, tim anh ta như bị đao cắt, bàn tay siết chặt thành quyền, bước từng bước một về phía cửa.
Là Lư Vĩnh Chí và Trương Nghi Như hại chết bố nuôi anh ta.
Nếu không phải anh ta bị Lư Vĩnh Chí và Trương Nghi Như lừa, anh ta sẽ không tranh giành tài sản nhà họ Lâu, bố nuôi anh ta cũng sẽ không vì vậy mà tức chết.
Là do Lư Vĩnh Chí và Trương Nghi Như sai.
Anh ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.
Sẽ khiến nửa đời sau của bọn họ sống trong địa ngục, sống không bằng chết!
Anh ta đang bước ra ngoài, bỗng nhiên nghe được tiếng gió phía sau có gì đó không đúng lắm, việc luyện võ hàng năm đã khiến anh ta cảnh giác, theo bản năng nghiêng đầu lại nhìn.
Một cái bình hoa hướng về phía đầu anh ta, xẹt qua lỗ tai anh ta, rồi nện mạnh vào vai, anh ta đau đớn kêu lên một tiếng.
Bình hoa nện trúng vai anh ta, một tiếng “bốp” vang lên, bình hoa vỡ thành từng mảnh rơi khắp sàn, chỉ còn sót lại phần miệng bình vẫn nằm trong tay Lư Vĩnh Chí.
“Vĩnh Chí, anh làm gì vậy?” Trương Nghi Như sợ hãi kêu lên.
Lư Vĩnh Chí không hé răng nói nửa lời, cầm miệng bình hoa còn sót lại trong tay, đâm mạnh vào người Gỉan Minh Triệt.
Ông ta làm gì ư?
Ông ta muốn giết chết Giản Minh Triệt!
Giản Minh Triệt đã nhận định rằng ông ta là người hại chết Lâu Thịnh, vậy nên Giản Minh Triệt sẽ không tiếp tục tin tưởng ông ta nữa.
Nếu đã không tin tưởng, thì sẽ không còn lợi dụng được, sau này ông ta sẽ không có cách nào để moi tiền từ tay Giản Minh Triệt.
Nhưng thời hạn hứa trả tiền của ông ta càng ngày càng gần, nếu ông ta vẫn không trả được tiền, ông ta sẽ lại chẳng khác gì một con chó hoang, bị người ta truy đuổi phải chạy trốn khắp nơi.
Những ngày tháng như vậy, ông ta đã trải qua đủ rồi.
Ông ta cũng không đành lòng để Trương Nghi Như và con trai ông ta phải theo ông ta sống những ngày tháng như một con chuột chạy khắp đường này cống nọ.
Cho nên, ông ta mới muốn giết chết Giản Minh Triệt.
Trương Nghi Như và con trai ông ta chính là những người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này của Giản Minh Triệt, nếu Giản Minh Triệt chết, thì tài sản nằm trong tay Giản Minh Triệt sẽ do Trương Nghi Như và con trai bọn họ thừa kế.
Đến lúc đó, Trương Nghi Như và con của ông ta sẽ biến thành người giàu có, mặc dù ông ta có chết, bọn họ cũng vẫn có thể sống những tháng ngày vui vẻ không cần lo cơm áo gạo tiền.
Đây là con đường sống duy nhất của Trương Nghi Như và con của ông ta.
Cho nên, dù chỉ là một cú đánh hụt, Giản Minh Triệt có kịp thời quay đầu lại nhìn về phía ông ta, ông ta cũng không chịu thu tay lại, gắt gao nắm chặt bình hoa trong tay, đâm thẳng về phía cổ Giản Minh Triệt.
Giờ này khắc này, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ: Giết chết Giản Minh Triệt!
Giản Minh Triệt chết, vợ và con ông ta có thể sống những ngày tháng yên ổn!
Ông ta suy nghĩ rất hay, chỉ đáng tiếc, với sức lực tuổi già của ông ta căn bản không phải là đối thủ của một Giản Minh Triệt khỏe mạnh trẻ trung luyện võ hàng năm.
Giản Minh Triệt nhấc một chân đá vào cổ tay ông ta, một tiếng “răng rắc” của xương cốt bị gãy đã lan truyền trong không khí, ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Lư Vĩnh Chí vang lên.
Lư Vĩnh Chí hét lên rồi lảo đảo vài bước, sau đó té ngã trên mặt đất, vô tình lại ngã trúng mấy mảnh thủy tinh vỡ của bình hoa, đau đến nỗi kêu lên thảm thiết.
“Vĩnh Chí, Vĩnh Chí, anh làm sao vậy?” Trương Nghi Như khóc lóc chạy tới, quỳ rạp bên cạnh ông ta, xem xét vết thương của ông ta.
Nhìn thấy cổ tay ông ta bị bẻ cong trong tư thế không được bình thường, bà ta khóc đến nỗi nước mắt tèm lem, nhìn về phía Giản Minh Triệt lên án: “A Triệt, sao con có thể đánh chú Lư của con như thế chứ? Ông ấy là bố dượng của con đấy!”
“Bà thật đúng là ghê tởm!” Giản Minh Triệt nhíu mày nhìn về phía bà ta, trong mắt tràn ngập sự chán ghét: “Tôi không đánh trả, không lẽ đứng một chỗ chờ chồng bà đánh chết tôi sao? Đợi ông ta đánh chết tôi rồi, bà và con của bà có thể kế thừa toàn bộ tài sản của tôi, đúng không?”
Anh ta cười khẩy một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra ấn một dãy số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, anh ta lạnh giọng phân phó với người ở đầu dây bên kia: “Tôi muốn lập di chúc, nếu tôi chết, toàn bộ tài sản của tôi đều để lại cho Vi Vi!”
Không biết đối phương đã nói cái gì, anh ta đáp với giọng điệu không kiên nhẫn: “Đúng vậy, chính là Lâu Vũ Vi! Giờ anh hãy lập di chúc ngay cho tôi, đợi tôi trở về sẽ lập tức ký tên, cho dù ngay giây tiếp theo tôi có chết thật, tờ di chúc này sẽ lập tức có hiệu nghiệm, sau khi tôi chết, toàn bộ tài sản tôi sở hữu đều để lại hết cho Vi Vi.”
Không biết đối phương lại nói gì đó, lần này, anh ta lại rất có kiên nhẫn trả lời: “Được, tôi sẽ lặp lại lần nữa, anh tìm mấy công chứng viên, sau đó quay video!”
Anh ta ngắt điện thoại, chuyển sang cuộc gọi video, nhìn vào điện thoại lặp lại những lời anh ta vừa mới nói một lần nữa.
Lư Vĩnh Chí dường như đau đến muốn ngất đi, nhưng tâm lý nôn nóng và không cam lòng đã khiến ông ta cắn chặt răng, ép bản thân không được ngất xỉu.
Ông ta nhìn Giản Minh Triệt kêu lên: “A Triệt, cậu đừng có tuyệt tình như vậy, mẹ cậu là thật lòng yêu thương cậu, bà ấy là người mẹ đã sinh ra cậu, Tiểu Bảo là em trai cậu, bọn họ là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của cậu, cậu có thể hoài nghi tôi, không hiểu tôi, nhưng cậu không thể mặc kệ bọn họ được.”
Quay xong video, Giản Minh Triệt kết thúc cuộc gọi video, lạnh lùng nhìn về phía ông ta, nói: “Quản bọn họ? Quản như thế nào đây? Nuôi bọn họ ăn ngon uống tốt, đợi ông giết chết tôi rồi, để bọn họ kế thừa toàn bộ tài sản của tôi sao?”
Anh ta nở nụ cười khẩy tự giễu, mở miệng: “Tôi đã ngu một lần rồi, sẽ không ngu thêm lần thứ hai nữa đâu… Ông muốn giết tôi, không phải chủ ý là để vợ con ông có thể kế thừa toàn bộ tài sản của tôi sau khi tôi chết sao? Nếu vừa rồi ông đánh chết tôi thật, thì chuyện ông bàn tính trong lòng coi như thành công như ý, chỉ đáng tiếc, ông bất tài vô dụng, không thể giết chết tôi, tôi đã lập di chúc, nếu tôi chết, toàn bộ tài sản đứng tên tôi đều là của Vi Vi, vợ và con trai ông sẽ không lấy được một xu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.