Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Chương 281: Biện pháp giải quyết
Xảo Nhi
02/06/2022
Anh ta không thể nào chấp nhận tất cả những điều này, cố gắng nén đau thương gọi điện thoại cho anh cả của mình, sau đó quỳ xuống bên giường bệnh của mẹ, khóc không ngừng.
Cuối cùng anh ta cũng biết thế nào là con muốn chăm sóc nhưng cha mẹ không đợi.
Trước đây, anh ta luôn cảm thấy mình bận rộn với công việc, con còn nhỏ, gánh nặng quá, thời gian lại ít nên anh ta không có thời gian gặp mẹ, mẹ anh ta thương anh ta nên chắc cũng hiểu.
Anh ta luôn tâm niệm rằng khi con lớn rồi, công việc không quá bận rộn, có nhiều thời gian hơn, anh ta nhất định phải xin nghỉ phép dài hạn một lần, về quê nhà bầu bạn cùng mẹ, sau đó sẽ đưa mẹ đến những nơi non xanh nước biếc. Mẹ anh ta đã vất vả cả đời, vẫn chưa bao giờ được đi du lịch đâu.
Anh ta đã nghĩ về mọi thứ rất tốt đẹp, nhưng điều duy nhất anh ta không nghĩ đến là anh ta không có thời gian nữa.
Những gì anh ta nghĩ đến, tất cả đều trở thành hư vô, đời này chẳng còn cách nào để thực hiện nữa rồi...
Nhìn thấy Chu Tư Nam đi vào phòng bệnh, Hạ Lăng Tự nổi giận đùng đùng, oán hận trừng mắt nhìn Chu Tư Nam rồi gầm lên: "Cút!"
Nếu là trước đây, Hạ Lăng Tự mà dám nói chuyện thô lỗ với cô ta như vậy, Chu Tư Nam nhất định sẽ cho cậu biết mặt.
Nhưng bây giờ, cô ta không dám làm gì cả.
Mẹ Chu sợ cô ta mất bình tĩnh nói câu gì đó sẽ chọc tức Hạ Lăng Tự, liền đẩy cô ta ra phía sau, cười nói với Hạ Lăng Tự: "Tiểu Tự, mẹ cháu là quan tâm đến bà nội cháu, vào thăm bà nội cháu thôi."
“Tôi chỉ có một người mẹ, bà ta không phải mẹ tôi!” Hạ Lăng Tự oán hận nói: “Bà ta hại bà nội tôi, bà ta là kẻ thù của tôi, tôi hận bà ta!"
Ánh mắt nham hiểm u ám của cậu khiến mẹ Chu run lên, nhưng bà ta không thể không gượng cười dỗ dành cậu: "Mẹ cháu không cố ý làm vậy đâu, gia đình thì nào có chuyện không cãi nhau? Đâu có ai ngờ bà nội của cháu lại ngã nặng như vậy. Chuyện này đúng là mẹ cháu làm không đúng, nhưng mà mẹ cháu không cố ý. Mẹ cháu..."
"Luật sư Đường..." Bà Hạ nãy giờ vẫn hôn mê bất tỉnh không biết đã mở mắt ra từ khi nào, chào hỏi Đường Dạ Khê bằng giọng nói yếu ớt.
Đường Dạ Khê bước nhanh đến bên cạnh bà: "Bác gái?"
Bà Hạ nắm tay cô, quay đầu khó khăn nhìn về phía bố Chu và mẹ Chu: "Ông bà lại đây, chúng ta nói chuyện."
Trong đời bố Chu chưa bao giờ xấu hổ và khó xử đến thế, ông ta hận không thể xông ra ngoài và không bao giờ gặp lại gia đình này nữa. Nhưng thế sự ép người, dù có tức giận đến đâu, vì con gái ông ta, lúc này ông phải kìm lại, mẹ Chu cũng vậy.
Thấy ông ta không nhúc nhích, mẹ Chu liền nắm lấy cánh tay ông ta kéo đến bên giường bệnh, bày ra khuôn mặt tươi cười quan tâm hỏi: "Bà thông gia, bà cảm thấy thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?"
"Không khá hơn chút nào." Bà Hạ nói một chữ cũng phải cố sức: "Lời bác sĩ nói tôi đã nghe được. Tôi đã sắp dầu cạn đèn tắt, sắp chết rồi..."
Dù đang nằm trên giường bệnh và không thể mở mắt, nhưng đầu óc bà đôi lúc vẫn tỉnh táo.
Giọng bác sĩ rất xa, phiêu đãng mơ hồ, nhưng bà nghe được.
Bà sắp chết.
Thời gian của bà không còn nhiều nữa.
Bà nhất định phải nhân lúc bà còn có thể nói chuyện, vẫn chưa hồ đồ mà sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Tự của bà.
Nếu không, bà chết cũng không nhắm mắt.
Mẹ Chu lúng túng cười: "Bà thông gia, bà nhất định là nghe lầm rồi. Bà chỉ ngã một cái thôi mà, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy? Bà cứ thoải mái dưỡng bệnh vài ngày là tốt thôi."
"Đừng nói nhảm nữa, tôi không tin." Bà Hạ lắc đầu một cách khó khăn: "Chúng ta nói chuyện chính đi, thừa dịp vợ chồng ông bà và Chu Tư Nam cũng ở đây, luật sư tôi thuê cũng ở đây, chúng ta tâm sự chuyện lúc này đi..."
"Mẹ..." Hạ Mậu Thịnh suy sụp khóc thành tiếng: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con sẽ không để mẹ chết, con nhất định sẽ cứu mẹ!"
“Câm miệng!” Bà Hạ cau mày, trầm giọng mắng một tiếng, trong giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn.
Hạ Mậu Thịnh dùng nắm tay chặn miệng, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng thút thít.
Bà Hạ nói với bố Chu và mẹ Chu: "Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, tôi không nói lời nhảm nhí với ông bà, tôi sẽ nói thẳng yêu cầu của tôi. Mặc dù sức khỏe tôi không tốt và thời gian không nhiều, nhưng nếu không phải lần này Chu Tư Nam đẩy tôi, tôi sẽ không chết nhanh như vậy. Nếu tôi gọi cảnh sát, Chu Tư Nam nhất định sẽ không chịu nổi..."
Mẹ Chu sợ đến mềm chân, vội vã khuyên bà: "Bà thông gia, xin bà bớt giận, Tư Nam chỉ là nhất thời tức giận hồ đồ, không phải nó cố ý. Nó chỉ đẩy bà một cái, nó cũng không ngờ bà sẽ ngã mà, càng không ngờ bà lại ngã nặng như vậy..."
Ai có thể nghĩ rằng một cú ngã có thể giết chết một người?
Con gái bà ta thật đen đủi!
Thế này còn quá hơn là chạm vào đồ sứ nữa!
“Không cần phải nói mấy thứ vô dụng này.” Bà Hạ xua tay một cách đầy vất vả: “Tôi đã đưa ra yêu cầu của tôi, ngôi nhà mà Hạ Mậu Thịnh và Chu Tư Nam đang sống sẽ được chuyển sang tên của Tiểu Tự, sau đó Hạ Mậu Thịnh và con gái của bà phải dẫn con của bọn họ dọn ra khỏi nhà."
“Bà nói cái gì?” Chu Tư Nam sợ ngây người: “Đó là nhà của tôi và anh Thịnh. Dựa vào đâu mà phải sang tên cho Hạ Lăng Tự?"
Bà Hạ lạnh lùng nhìn cô ta: "Chỉ vì tôi sắp bị cô hại chết rồi! Cô có thể không đồng ý, nhưng nếu cô không đồng ý, tôi sẽ kiện cô..."
Bà quay đầu nhìn về phía Đường Dạ Khê: "Luật sư Đường, cô giúp tôi làm chứng, nếu hai người tụi nó không chịu sang tên nhà cho Tiểu Tự, tôi sẽ kiện cô ta tội cố ý giết người!"
"Cháu hiểu rồi, bác gái." Đường Dạ Khê gật đầu nói: "Nhưng nếu kiện cô ta tội cố ý giết người thì có thể sẽ thua kiện. Chúng ta chỉ cần kiện cô ta sơ suất đả thương người khác là được rồi, nhất định có thể thắng kiện."
Cô nói là "sơ suất đả thương người khác", không phải "ngộ sát". Mặc dù bác sĩ nói bà cụ đã dầu hết đèn tắt, nhưng cụ bà vẫn còn sống. Cô hy vọng có thể có kỳ tích, bà cụ có thể sống sót, cho dù là có thể sống lâu thêm một chút thời gian thôi cũng tốt.
“Bà… sao bà có thể tàn nhẫn như vậy?” Chu Tư Nam khóc nói: “Hạ Lăng Tự là cháu trai của bà, còn Thần Thần và Lộ Lộ cũng là cháu của bà mà. Bà dựa vào đâu mà cướp nhà của tôi cho Hạ Lăng Tự? Sao bà có thể thiên vị như vậy?"
"Chỉ vì cô không có lương tâm mà ngược đãi Tiểu Tự, vì cô đã khiến tôi nằm trên giường bệnh, không thể sống được mấy ngày nữa... Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu." Bà Hạ chậm rãi nói: "Cô không có công việc... nhà là do Hạ Mậu Thịnh bỏ tiền ra mua, sang tên cho Tiểu Tự, không tính là Tiểu Tự chiếm lợi của cô..."
"Tôi không có việc nên là tôi không có đóng góp sao?” Chu Tư Nam giận dữ đến mức cả người run rẩy: “Nếu không phải tôi ở nhà chăm sóc cho Thần Thần và Lộ Lộ, liệu anh Thịnh có thể yên tâm làm việc bên ngoài không? Tiền do anh Thịnh kiếm được là tài sản chung của vợ chồng, bà có biết thế nào là tài sản chung của vợ chồng không?"
“Tài sản chung của vợ chồng, sau này cô vẫn sẽ có.” Bà Hạ yếu ớt nói: “Tôi đã nói, tôi sẽ không đối xử tệ với cô, cô và Hạ Mậu Thịnh sang tên nhà cho Tiểu Tự, sau đó đưa Tiểu Tự ba trăm vạn tiền mặt, tôi sẽ không kiện cô tội giết người, tôi còn sẽ khuyên Hạ Mậu Thịnh không ly hôn với cô. Hai, ba năm thôi là nó có thể kiếm về được cho cô ba trăm vạn... Sau đó, sau đó các người còn phải viết giấy cam đoan, trong tương lai, thu nhập hàng năm của Hạ Mậu Thịnh sẽ chuyển một phần tư cho Tiểu Tự..."
“Không, điều đó không có khả năng!” Chu Tư Nam vô thức gào thét: “Bà điên rồi sao? Nhà chúng tôi làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?"
“Không chấp nhận?” Bà Hạ mệt mỏi nhắm mắt lại: “Không chấp nhận thì báo cảnh sát...”
Bà siết chặt tay Đường Dạ Khê: "Luật sư Đường, giúp tôi gọi cảnh sát, tôi muốn kiện cô ta tội cố ý giết người..."
Cuối cùng anh ta cũng biết thế nào là con muốn chăm sóc nhưng cha mẹ không đợi.
Trước đây, anh ta luôn cảm thấy mình bận rộn với công việc, con còn nhỏ, gánh nặng quá, thời gian lại ít nên anh ta không có thời gian gặp mẹ, mẹ anh ta thương anh ta nên chắc cũng hiểu.
Anh ta luôn tâm niệm rằng khi con lớn rồi, công việc không quá bận rộn, có nhiều thời gian hơn, anh ta nhất định phải xin nghỉ phép dài hạn một lần, về quê nhà bầu bạn cùng mẹ, sau đó sẽ đưa mẹ đến những nơi non xanh nước biếc. Mẹ anh ta đã vất vả cả đời, vẫn chưa bao giờ được đi du lịch đâu.
Anh ta đã nghĩ về mọi thứ rất tốt đẹp, nhưng điều duy nhất anh ta không nghĩ đến là anh ta không có thời gian nữa.
Những gì anh ta nghĩ đến, tất cả đều trở thành hư vô, đời này chẳng còn cách nào để thực hiện nữa rồi...
Nhìn thấy Chu Tư Nam đi vào phòng bệnh, Hạ Lăng Tự nổi giận đùng đùng, oán hận trừng mắt nhìn Chu Tư Nam rồi gầm lên: "Cút!"
Nếu là trước đây, Hạ Lăng Tự mà dám nói chuyện thô lỗ với cô ta như vậy, Chu Tư Nam nhất định sẽ cho cậu biết mặt.
Nhưng bây giờ, cô ta không dám làm gì cả.
Mẹ Chu sợ cô ta mất bình tĩnh nói câu gì đó sẽ chọc tức Hạ Lăng Tự, liền đẩy cô ta ra phía sau, cười nói với Hạ Lăng Tự: "Tiểu Tự, mẹ cháu là quan tâm đến bà nội cháu, vào thăm bà nội cháu thôi."
“Tôi chỉ có một người mẹ, bà ta không phải mẹ tôi!” Hạ Lăng Tự oán hận nói: “Bà ta hại bà nội tôi, bà ta là kẻ thù của tôi, tôi hận bà ta!"
Ánh mắt nham hiểm u ám của cậu khiến mẹ Chu run lên, nhưng bà ta không thể không gượng cười dỗ dành cậu: "Mẹ cháu không cố ý làm vậy đâu, gia đình thì nào có chuyện không cãi nhau? Đâu có ai ngờ bà nội của cháu lại ngã nặng như vậy. Chuyện này đúng là mẹ cháu làm không đúng, nhưng mà mẹ cháu không cố ý. Mẹ cháu..."
"Luật sư Đường..." Bà Hạ nãy giờ vẫn hôn mê bất tỉnh không biết đã mở mắt ra từ khi nào, chào hỏi Đường Dạ Khê bằng giọng nói yếu ớt.
Đường Dạ Khê bước nhanh đến bên cạnh bà: "Bác gái?"
Bà Hạ nắm tay cô, quay đầu khó khăn nhìn về phía bố Chu và mẹ Chu: "Ông bà lại đây, chúng ta nói chuyện."
Trong đời bố Chu chưa bao giờ xấu hổ và khó xử đến thế, ông ta hận không thể xông ra ngoài và không bao giờ gặp lại gia đình này nữa. Nhưng thế sự ép người, dù có tức giận đến đâu, vì con gái ông ta, lúc này ông phải kìm lại, mẹ Chu cũng vậy.
Thấy ông ta không nhúc nhích, mẹ Chu liền nắm lấy cánh tay ông ta kéo đến bên giường bệnh, bày ra khuôn mặt tươi cười quan tâm hỏi: "Bà thông gia, bà cảm thấy thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?"
"Không khá hơn chút nào." Bà Hạ nói một chữ cũng phải cố sức: "Lời bác sĩ nói tôi đã nghe được. Tôi đã sắp dầu cạn đèn tắt, sắp chết rồi..."
Dù đang nằm trên giường bệnh và không thể mở mắt, nhưng đầu óc bà đôi lúc vẫn tỉnh táo.
Giọng bác sĩ rất xa, phiêu đãng mơ hồ, nhưng bà nghe được.
Bà sắp chết.
Thời gian của bà không còn nhiều nữa.
Bà nhất định phải nhân lúc bà còn có thể nói chuyện, vẫn chưa hồ đồ mà sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Tự của bà.
Nếu không, bà chết cũng không nhắm mắt.
Mẹ Chu lúng túng cười: "Bà thông gia, bà nhất định là nghe lầm rồi. Bà chỉ ngã một cái thôi mà, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy? Bà cứ thoải mái dưỡng bệnh vài ngày là tốt thôi."
"Đừng nói nhảm nữa, tôi không tin." Bà Hạ lắc đầu một cách khó khăn: "Chúng ta nói chuyện chính đi, thừa dịp vợ chồng ông bà và Chu Tư Nam cũng ở đây, luật sư tôi thuê cũng ở đây, chúng ta tâm sự chuyện lúc này đi..."
"Mẹ..." Hạ Mậu Thịnh suy sụp khóc thành tiếng: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con sẽ không để mẹ chết, con nhất định sẽ cứu mẹ!"
“Câm miệng!” Bà Hạ cau mày, trầm giọng mắng một tiếng, trong giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn.
Hạ Mậu Thịnh dùng nắm tay chặn miệng, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng thút thít.
Bà Hạ nói với bố Chu và mẹ Chu: "Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, tôi không nói lời nhảm nhí với ông bà, tôi sẽ nói thẳng yêu cầu của tôi. Mặc dù sức khỏe tôi không tốt và thời gian không nhiều, nhưng nếu không phải lần này Chu Tư Nam đẩy tôi, tôi sẽ không chết nhanh như vậy. Nếu tôi gọi cảnh sát, Chu Tư Nam nhất định sẽ không chịu nổi..."
Mẹ Chu sợ đến mềm chân, vội vã khuyên bà: "Bà thông gia, xin bà bớt giận, Tư Nam chỉ là nhất thời tức giận hồ đồ, không phải nó cố ý. Nó chỉ đẩy bà một cái, nó cũng không ngờ bà sẽ ngã mà, càng không ngờ bà lại ngã nặng như vậy..."
Ai có thể nghĩ rằng một cú ngã có thể giết chết một người?
Con gái bà ta thật đen đủi!
Thế này còn quá hơn là chạm vào đồ sứ nữa!
“Không cần phải nói mấy thứ vô dụng này.” Bà Hạ xua tay một cách đầy vất vả: “Tôi đã đưa ra yêu cầu của tôi, ngôi nhà mà Hạ Mậu Thịnh và Chu Tư Nam đang sống sẽ được chuyển sang tên của Tiểu Tự, sau đó Hạ Mậu Thịnh và con gái của bà phải dẫn con của bọn họ dọn ra khỏi nhà."
“Bà nói cái gì?” Chu Tư Nam sợ ngây người: “Đó là nhà của tôi và anh Thịnh. Dựa vào đâu mà phải sang tên cho Hạ Lăng Tự?"
Bà Hạ lạnh lùng nhìn cô ta: "Chỉ vì tôi sắp bị cô hại chết rồi! Cô có thể không đồng ý, nhưng nếu cô không đồng ý, tôi sẽ kiện cô..."
Bà quay đầu nhìn về phía Đường Dạ Khê: "Luật sư Đường, cô giúp tôi làm chứng, nếu hai người tụi nó không chịu sang tên nhà cho Tiểu Tự, tôi sẽ kiện cô ta tội cố ý giết người!"
"Cháu hiểu rồi, bác gái." Đường Dạ Khê gật đầu nói: "Nhưng nếu kiện cô ta tội cố ý giết người thì có thể sẽ thua kiện. Chúng ta chỉ cần kiện cô ta sơ suất đả thương người khác là được rồi, nhất định có thể thắng kiện."
Cô nói là "sơ suất đả thương người khác", không phải "ngộ sát". Mặc dù bác sĩ nói bà cụ đã dầu hết đèn tắt, nhưng cụ bà vẫn còn sống. Cô hy vọng có thể có kỳ tích, bà cụ có thể sống sót, cho dù là có thể sống lâu thêm một chút thời gian thôi cũng tốt.
“Bà… sao bà có thể tàn nhẫn như vậy?” Chu Tư Nam khóc nói: “Hạ Lăng Tự là cháu trai của bà, còn Thần Thần và Lộ Lộ cũng là cháu của bà mà. Bà dựa vào đâu mà cướp nhà của tôi cho Hạ Lăng Tự? Sao bà có thể thiên vị như vậy?"
"Chỉ vì cô không có lương tâm mà ngược đãi Tiểu Tự, vì cô đã khiến tôi nằm trên giường bệnh, không thể sống được mấy ngày nữa... Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu." Bà Hạ chậm rãi nói: "Cô không có công việc... nhà là do Hạ Mậu Thịnh bỏ tiền ra mua, sang tên cho Tiểu Tự, không tính là Tiểu Tự chiếm lợi của cô..."
"Tôi không có việc nên là tôi không có đóng góp sao?” Chu Tư Nam giận dữ đến mức cả người run rẩy: “Nếu không phải tôi ở nhà chăm sóc cho Thần Thần và Lộ Lộ, liệu anh Thịnh có thể yên tâm làm việc bên ngoài không? Tiền do anh Thịnh kiếm được là tài sản chung của vợ chồng, bà có biết thế nào là tài sản chung của vợ chồng không?"
“Tài sản chung của vợ chồng, sau này cô vẫn sẽ có.” Bà Hạ yếu ớt nói: “Tôi đã nói, tôi sẽ không đối xử tệ với cô, cô và Hạ Mậu Thịnh sang tên nhà cho Tiểu Tự, sau đó đưa Tiểu Tự ba trăm vạn tiền mặt, tôi sẽ không kiện cô tội giết người, tôi còn sẽ khuyên Hạ Mậu Thịnh không ly hôn với cô. Hai, ba năm thôi là nó có thể kiếm về được cho cô ba trăm vạn... Sau đó, sau đó các người còn phải viết giấy cam đoan, trong tương lai, thu nhập hàng năm của Hạ Mậu Thịnh sẽ chuyển một phần tư cho Tiểu Tự..."
“Không, điều đó không có khả năng!” Chu Tư Nam vô thức gào thét: “Bà điên rồi sao? Nhà chúng tôi làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?"
“Không chấp nhận?” Bà Hạ mệt mỏi nhắm mắt lại: “Không chấp nhận thì báo cảnh sát...”
Bà siết chặt tay Đường Dạ Khê: "Luật sư Đường, giúp tôi gọi cảnh sát, tôi muốn kiện cô ta tội cố ý giết người..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.