Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Chương 294: Cứu tôi với!
Xảo Nhi
02/06/2022
Cố thái tử gia quá quyến rũ, không ai có thể chối từ, Đường Dạ Khê mặt đỏ tim đập, chân tay luống cuống.
Cô vươn tay chống lên ngực Cố Thời Mộ rồi đẩy anh lùi về sau: “Chẳng phải anh nói ngủ ngon à?”
“Đúng vậy.” Cố Thời Mộ khẽ cười, hôn lên mặt cô, rồi vươn tay tắt đèn: “Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau.
Ăn sáng xong, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đưa ba đứa trẻ đến cổng trường, rồi Cố Thời Mộ hỏi Đường Dạ Khê: “Em có rảnh không? Nếu em rảnh thì cùng anh về nhà tổ một chuyến.”
Nhà tổ mà anh nói chính là nơi mà ông Cố đang ở.
“Em rảnh.” Đường Dạ Khê hỏi ngược lại anh: “Anh quay về là có chuyện ư?”
“Ừm.” Cố Thời Mộ giơ tay che nóc xe, để cô ngồi lên xe, rồi chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh cô: “Tại sao em không hỏi anh là ai đã bỏ thuốc anh? Sao em không tò mò một chút nào vậy?”
Đường Dạ Khê: “... Mới đầu em quá hoảng loạn, nên không bận tâm cho lắm, sau đó thì em cảm thấy hơi ngại ngùng để hỏi, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của anh.”
Cố Thời Mộ nghiêng đầu, cười như không cười nhìn cô: “Em là vợ của anh, nên em có tư cách để hỏi chuyện này.”
“Hả...” Đường Dạ Khê không còn gì để nói.
Cô phát hiện, trước mặt Cố Thời Mộ, cô có rất nhiều lúc không còn gì để nói.
Mặc dù cô không dám tự cho rằng mình là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cô cũng không phải là người miệng lưỡi vụng về, nhưng ở trước mặt Cố thái tử gia, cô thường xuyên bị nói đến mức không còn gì để nói.
Thật phiền muộn!
Cố Thời Mộ cười nói: “Không sao, anh thấy em vẫn chưa nhập vai vào nhân vật, sau này em nhập vai rồi sẽ ổn thôi.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô vẫn không còn gì để nói.
Đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ ra được gì cả.
Không sao.
Cô cảm thấy, im lặng là vàng.
Cũng rất tốt.
Thấy cô không đáp lại, Cố Thời Mộ lại đổi đề tài: “Tối qua người đã bỏ thuốc anh chính là Tề Thái Vi.”
“À, em nhớ ra cô ta rồi.” Đường Dạ Khê nói: “Là cô em họ nhà dì của anh đúng không?”
Cô đồng tình nhìn Cố Thời Mộ: “Thảo nào anh lại bị trúng chiêu, người thân đâm một dao sau lưng là khó phòng bị nhất.”
Cố Thời Mộ chỉ mỉm cười, không trả lời vấn đề này.
Tất nhiên là anh không thể nói cho Đường Dạ Khê biết là anh biết trong ly cà phê mà Tề Thái Vi đưa cho anh có bỏ thuốc được, là anh cố ý trúng chiêu của cô ta.
Anh cảm thấy, trước mặt Đường Dạ Khê, anh vẫn nên duy trì hình tượng ngay thẳng chính trực sẽ tốt hơn.
Đồng thời bớt nói mấy chuyện âm mưu tính toán đó lại.
Đường Dạ Khê thấy anh không nói gì thì tưởng anh bị tổn thương, nên an ủi anh: “Không sao đâu, mặc dù em họ anh tính kế anh, nhưng chẳng phải anh vẫn còn mấy người em trai à? Em thấy mấy cậu em trai của anh đều rất tốt, vừa nhìn là biết nhân phẩm đều rất tốt.”
“Tất nhiên rồi.” Cố Thời Mộ nói: “Mấy người A Bạch đều do bố của anh một tay đào tạo ra, tất nhiên phải xuất sắc rồi.”
“Vậy Tề Thái Vi...” Đường Dạ Khê dò hỏi: “Cô ta là thật lòng thích anh, hay muốn dựa vào anh để trèo lên cao vậy?”
Quả thật gương mặt và thân phận của Cố Thời Mộ khiến người khác rất yêu thích.
Không biết Tề Thái Vi là thích con người Cố Thời Mộ, hay là thân phận của Cố Thời Mộ?
Cố Thời Mộ khẽ cười đáp: “Về vấn đề này thì em nên đi hỏi cô ta.”
Đường Dạ Khê: “...”
Thôi được rồi.
Cô lại cạn lời nữa rồi.
“Em có thể đi hỏi cô ta.” Cố Thời Mộ nghiêm túc nói: “Em là cô Cố có tên trên sổ hộ khẩu, vậy mà cô ta lại ngấp nghé với chồng của em, cho dù em đi cào nát mặt của cô ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“...” Đường Dạ Khê gượng cười: “Chuyện này có độ khó quá cao nên em không làm được.”
Ánh mắt của Cố Thời Mộ đảo trên mặt cô một vòng: “Vậy chỉ có thể chứng tỏ anh không đủ hấp dẫn, nên em vẫn chưa yêu anh. Nếu em thật lòng xem anh là chồng của em, thì không cần anh phải nói, em cũng đi tới xé xát khi thấy có người ngấp nghé với chồng của em.”
Đường Dạ Khê: “... Có lẽ là vậy.”
Cố Thời Mộ giơ tay vỗ đầu cô: “Cô Cố, xét thấy chúng ta vẫn chưa cử hành hôn lễ, nên anh tha thứ cho em lần này. Nếu lần sau anh bị người phụ nữ khác tính kế, mà em vẫn còn bình tĩnh như vậy thì anh sẽ không vui.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô không muốn làm con ngốc mà ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Nhưng cô thật sự không nghĩ ra mình nên nói gì trong tình cảnh này.
Cứu tôi với!
Hai người trò chuyện suốt dọc đường, cuối cùng cũng tới biệt thự nhà họ Cố.
Sau khi đi vào phòng khách, Đường Dạ Khê phát hiện ra, ông Cố và Tề Thái Vi đều đang ở đây, ngoài hai người bọn họ ra thì hai cậu em trai của Cố Thời Mộ là Cố Lạc Hàn và Cố Lạc Bạch cũng đang ở đây, còn có một người phụ nữ trung niên đang ngồi đối diện với ông Cố, nở nụ cười dịu dàng nhã nhặn, đang nói gì đó với ông Cố.
Đường Dạ Khê không quen người phụ nữ trung niên đó, cô đoán, có lẽ đây chính là Thời Nghiên Đồng – dì của Cố Thời Mộ.
Quả nhiên, sau khi Cố Thời Mộ chào hỏi ông cụ Cố xong thì gọi người phụ nữ trung niên đó một tiếng ‘dì’.
Thời Nghiên Đồng nhìn Cố Thời Mộ, ánh mắt tràn đầy ấm áp và yêu thương: “A Mộ tới rồi à, hôm nay công ty không có chuyện gì sao?”
“Cũng bình thường ạ!” Cố Thời Mộ giới thiệu Đường Dạ Khê đang đứng bên cạnh với bà ta: “Dì, đây là vợ của cháu, Đường Dạ Khê, dì có thể gọi cô ấy là Khê Khê.”
Đường Dạ Khê lễ phép cúi đầu: “Chào dì ạ!”
Thời Nghiên Đồng đứng dậy nói: “Đây chính là Khê Khê à? Quả nhiên xinh đẹp như vậy, đứng cùng A Mộ giống như kim đồng ngọc nữ, một cặp trời sinh.”
Sắc mặt của Tề Thái Vi đang ngồi bên cạnh Thời Nghiên Đồng vốn đã khó coi lại càng khó coi hơn: “Mẹ...”
Ở góc độ mà Cố Thời Mộ không nhìn thấy, Thời Nghiên Đồng đã lườm cô ta bằng ánh mắt cảnh cáo.
Suy cho cùng cô ta cũng là đứa con gái do bà ta đích thân nuôi lớn, tình cảm rất sâu đậm, nên bà ta không nhịn được sự nhõng nhẽo của cô ta, mà giúp cô ta tạo ra một cơ hội, để cô ta bỏ thuốc Cố Thời Mộ.
Hồi bà ta còn trẻ đã thích thầm ông Cố, nhưng tiếc rằng, ông Cố lại là anh rể của bà ta, nên bà ta chỉ có thể đè nén tình cảm của mình, không những không thể trở thành hiện thực, mà còn không được nói với bất kỳ ai.
Bà ta đã gả cho một người đàn ông cặn bã, nên cuộc hôn nhân không hòa thuận, chung sống cả đời mà không biết thế nào là tình yêu tự nguyện của hai bên, cũng không biết thế nào là gia đình hạnh phúc ấm áp.
Bà ta đã khổ cả đời rồi nên không muốn cô con gái mà mình tự tay nuôi lớn lại đi vào vết xe đổ của bà ta.
Do đó, bà ta đã lợi dụng thân phận của mình để giúp Tề Thái Vi một tay.
Nếu không có sự giúp đỡ của bà ta thì Tề Thái Vi sẽ không bao giờ đưa được ly cà phê đã bỏ thuốc tới trước mặt Cố Thời Mộ.
Thậm chí là Cố Thời Mộ đã uống ly cà phê đã bỏ thuốc đó.
Tề Thái Vi đã làm chuyện mà năm đó bà ta không dám làm, nên bà ta ngưỡng mộ Tề Thái Vi.
Lúc biết Cố Thời Mộ đã bị bỏ thuốc, bà ta cho rằng, chí ít Tề Thái Vi có thể có được Cố Thời Mộ.
Cho dù một lần cũng được.
Mặc dù sau đó, thậm chí Cố Thời Mộ sẽ không thèm nể mặt bà ta, mà vẫn kiên quyết không chịu cưới Tề Thái Vi, nhưng ít nhất Tề Thái Vi đã từng có được, từng được làm người phụ nữ của Cố Thời Mộ.
Đó là chuyện mà bà ta hằng mong ước.
Chỉ cần một lần cũng được.
Chỉ cần có thể để cho bà ta làm người phụ nữ của anh rể một lần thì bà ta đã mãn nguyện rồi.
Nhưng bà ta không có cơ hội.
Một lần cũng chẳng có.
Vì thế Tề Thái Vi đã hạnh phúc hơn bà ta.
Tất nhiên, nếu sau đó Cố Thời Mộ có thể nể mặt bà mà cưới Tề Thái Vi làm vợ thì càng tốt hơn nữa.
Như vậy, bà ta có thể làm thông gia với ông Cố, mà quan hệ giữa hai nhà cũng tiến gần hơn một bước, càng thân thiết với nhau hơn.
Nhìn thấy Cố Thời Mộ đã uống ly cà phê đã bỏ thuốc đó, bà ta cho rằng, mặc kệ kết quả như thế nào thì bà ta cũng không đứng ở thế thất bại.
Ai dè bà ta đã sai rồi.
Cô vươn tay chống lên ngực Cố Thời Mộ rồi đẩy anh lùi về sau: “Chẳng phải anh nói ngủ ngon à?”
“Đúng vậy.” Cố Thời Mộ khẽ cười, hôn lên mặt cô, rồi vươn tay tắt đèn: “Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau.
Ăn sáng xong, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đưa ba đứa trẻ đến cổng trường, rồi Cố Thời Mộ hỏi Đường Dạ Khê: “Em có rảnh không? Nếu em rảnh thì cùng anh về nhà tổ một chuyến.”
Nhà tổ mà anh nói chính là nơi mà ông Cố đang ở.
“Em rảnh.” Đường Dạ Khê hỏi ngược lại anh: “Anh quay về là có chuyện ư?”
“Ừm.” Cố Thời Mộ giơ tay che nóc xe, để cô ngồi lên xe, rồi chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh cô: “Tại sao em không hỏi anh là ai đã bỏ thuốc anh? Sao em không tò mò một chút nào vậy?”
Đường Dạ Khê: “... Mới đầu em quá hoảng loạn, nên không bận tâm cho lắm, sau đó thì em cảm thấy hơi ngại ngùng để hỏi, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của anh.”
Cố Thời Mộ nghiêng đầu, cười như không cười nhìn cô: “Em là vợ của anh, nên em có tư cách để hỏi chuyện này.”
“Hả...” Đường Dạ Khê không còn gì để nói.
Cô phát hiện, trước mặt Cố Thời Mộ, cô có rất nhiều lúc không còn gì để nói.
Mặc dù cô không dám tự cho rằng mình là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cô cũng không phải là người miệng lưỡi vụng về, nhưng ở trước mặt Cố thái tử gia, cô thường xuyên bị nói đến mức không còn gì để nói.
Thật phiền muộn!
Cố Thời Mộ cười nói: “Không sao, anh thấy em vẫn chưa nhập vai vào nhân vật, sau này em nhập vai rồi sẽ ổn thôi.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô vẫn không còn gì để nói.
Đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ ra được gì cả.
Không sao.
Cô cảm thấy, im lặng là vàng.
Cũng rất tốt.
Thấy cô không đáp lại, Cố Thời Mộ lại đổi đề tài: “Tối qua người đã bỏ thuốc anh chính là Tề Thái Vi.”
“À, em nhớ ra cô ta rồi.” Đường Dạ Khê nói: “Là cô em họ nhà dì của anh đúng không?”
Cô đồng tình nhìn Cố Thời Mộ: “Thảo nào anh lại bị trúng chiêu, người thân đâm một dao sau lưng là khó phòng bị nhất.”
Cố Thời Mộ chỉ mỉm cười, không trả lời vấn đề này.
Tất nhiên là anh không thể nói cho Đường Dạ Khê biết là anh biết trong ly cà phê mà Tề Thái Vi đưa cho anh có bỏ thuốc được, là anh cố ý trúng chiêu của cô ta.
Anh cảm thấy, trước mặt Đường Dạ Khê, anh vẫn nên duy trì hình tượng ngay thẳng chính trực sẽ tốt hơn.
Đồng thời bớt nói mấy chuyện âm mưu tính toán đó lại.
Đường Dạ Khê thấy anh không nói gì thì tưởng anh bị tổn thương, nên an ủi anh: “Không sao đâu, mặc dù em họ anh tính kế anh, nhưng chẳng phải anh vẫn còn mấy người em trai à? Em thấy mấy cậu em trai của anh đều rất tốt, vừa nhìn là biết nhân phẩm đều rất tốt.”
“Tất nhiên rồi.” Cố Thời Mộ nói: “Mấy người A Bạch đều do bố của anh một tay đào tạo ra, tất nhiên phải xuất sắc rồi.”
“Vậy Tề Thái Vi...” Đường Dạ Khê dò hỏi: “Cô ta là thật lòng thích anh, hay muốn dựa vào anh để trèo lên cao vậy?”
Quả thật gương mặt và thân phận của Cố Thời Mộ khiến người khác rất yêu thích.
Không biết Tề Thái Vi là thích con người Cố Thời Mộ, hay là thân phận của Cố Thời Mộ?
Cố Thời Mộ khẽ cười đáp: “Về vấn đề này thì em nên đi hỏi cô ta.”
Đường Dạ Khê: “...”
Thôi được rồi.
Cô lại cạn lời nữa rồi.
“Em có thể đi hỏi cô ta.” Cố Thời Mộ nghiêm túc nói: “Em là cô Cố có tên trên sổ hộ khẩu, vậy mà cô ta lại ngấp nghé với chồng của em, cho dù em đi cào nát mặt của cô ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“...” Đường Dạ Khê gượng cười: “Chuyện này có độ khó quá cao nên em không làm được.”
Ánh mắt của Cố Thời Mộ đảo trên mặt cô một vòng: “Vậy chỉ có thể chứng tỏ anh không đủ hấp dẫn, nên em vẫn chưa yêu anh. Nếu em thật lòng xem anh là chồng của em, thì không cần anh phải nói, em cũng đi tới xé xát khi thấy có người ngấp nghé với chồng của em.”
Đường Dạ Khê: “... Có lẽ là vậy.”
Cố Thời Mộ giơ tay vỗ đầu cô: “Cô Cố, xét thấy chúng ta vẫn chưa cử hành hôn lễ, nên anh tha thứ cho em lần này. Nếu lần sau anh bị người phụ nữ khác tính kế, mà em vẫn còn bình tĩnh như vậy thì anh sẽ không vui.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô không muốn làm con ngốc mà ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Nhưng cô thật sự không nghĩ ra mình nên nói gì trong tình cảnh này.
Cứu tôi với!
Hai người trò chuyện suốt dọc đường, cuối cùng cũng tới biệt thự nhà họ Cố.
Sau khi đi vào phòng khách, Đường Dạ Khê phát hiện ra, ông Cố và Tề Thái Vi đều đang ở đây, ngoài hai người bọn họ ra thì hai cậu em trai của Cố Thời Mộ là Cố Lạc Hàn và Cố Lạc Bạch cũng đang ở đây, còn có một người phụ nữ trung niên đang ngồi đối diện với ông Cố, nở nụ cười dịu dàng nhã nhặn, đang nói gì đó với ông Cố.
Đường Dạ Khê không quen người phụ nữ trung niên đó, cô đoán, có lẽ đây chính là Thời Nghiên Đồng – dì của Cố Thời Mộ.
Quả nhiên, sau khi Cố Thời Mộ chào hỏi ông cụ Cố xong thì gọi người phụ nữ trung niên đó một tiếng ‘dì’.
Thời Nghiên Đồng nhìn Cố Thời Mộ, ánh mắt tràn đầy ấm áp và yêu thương: “A Mộ tới rồi à, hôm nay công ty không có chuyện gì sao?”
“Cũng bình thường ạ!” Cố Thời Mộ giới thiệu Đường Dạ Khê đang đứng bên cạnh với bà ta: “Dì, đây là vợ của cháu, Đường Dạ Khê, dì có thể gọi cô ấy là Khê Khê.”
Đường Dạ Khê lễ phép cúi đầu: “Chào dì ạ!”
Thời Nghiên Đồng đứng dậy nói: “Đây chính là Khê Khê à? Quả nhiên xinh đẹp như vậy, đứng cùng A Mộ giống như kim đồng ngọc nữ, một cặp trời sinh.”
Sắc mặt của Tề Thái Vi đang ngồi bên cạnh Thời Nghiên Đồng vốn đã khó coi lại càng khó coi hơn: “Mẹ...”
Ở góc độ mà Cố Thời Mộ không nhìn thấy, Thời Nghiên Đồng đã lườm cô ta bằng ánh mắt cảnh cáo.
Suy cho cùng cô ta cũng là đứa con gái do bà ta đích thân nuôi lớn, tình cảm rất sâu đậm, nên bà ta không nhịn được sự nhõng nhẽo của cô ta, mà giúp cô ta tạo ra một cơ hội, để cô ta bỏ thuốc Cố Thời Mộ.
Hồi bà ta còn trẻ đã thích thầm ông Cố, nhưng tiếc rằng, ông Cố lại là anh rể của bà ta, nên bà ta chỉ có thể đè nén tình cảm của mình, không những không thể trở thành hiện thực, mà còn không được nói với bất kỳ ai.
Bà ta đã gả cho một người đàn ông cặn bã, nên cuộc hôn nhân không hòa thuận, chung sống cả đời mà không biết thế nào là tình yêu tự nguyện của hai bên, cũng không biết thế nào là gia đình hạnh phúc ấm áp.
Bà ta đã khổ cả đời rồi nên không muốn cô con gái mà mình tự tay nuôi lớn lại đi vào vết xe đổ của bà ta.
Do đó, bà ta đã lợi dụng thân phận của mình để giúp Tề Thái Vi một tay.
Nếu không có sự giúp đỡ của bà ta thì Tề Thái Vi sẽ không bao giờ đưa được ly cà phê đã bỏ thuốc tới trước mặt Cố Thời Mộ.
Thậm chí là Cố Thời Mộ đã uống ly cà phê đã bỏ thuốc đó.
Tề Thái Vi đã làm chuyện mà năm đó bà ta không dám làm, nên bà ta ngưỡng mộ Tề Thái Vi.
Lúc biết Cố Thời Mộ đã bị bỏ thuốc, bà ta cho rằng, chí ít Tề Thái Vi có thể có được Cố Thời Mộ.
Cho dù một lần cũng được.
Mặc dù sau đó, thậm chí Cố Thời Mộ sẽ không thèm nể mặt bà ta, mà vẫn kiên quyết không chịu cưới Tề Thái Vi, nhưng ít nhất Tề Thái Vi đã từng có được, từng được làm người phụ nữ của Cố Thời Mộ.
Đó là chuyện mà bà ta hằng mong ước.
Chỉ cần một lần cũng được.
Chỉ cần có thể để cho bà ta làm người phụ nữ của anh rể một lần thì bà ta đã mãn nguyện rồi.
Nhưng bà ta không có cơ hội.
Một lần cũng chẳng có.
Vì thế Tề Thái Vi đã hạnh phúc hơn bà ta.
Tất nhiên, nếu sau đó Cố Thời Mộ có thể nể mặt bà mà cưới Tề Thái Vi làm vợ thì càng tốt hơn nữa.
Như vậy, bà ta có thể làm thông gia với ông Cố, mà quan hệ giữa hai nhà cũng tiến gần hơn một bước, càng thân thiết với nhau hơn.
Nhìn thấy Cố Thời Mộ đã uống ly cà phê đã bỏ thuốc đó, bà ta cho rằng, mặc kệ kết quả như thế nào thì bà ta cũng không đứng ở thế thất bại.
Ai dè bà ta đã sai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.