Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Chương 302: Em sẽ cưới cô ta sao?
Xảo Nhi
02/06/2022
Đôi môi Cố Lạc Hàn run lên, thật lâu không nói ra được lời nào.
Đối mặt với người anh thân thiết của mình, anh ấy không muốn nói dối.
Hơn nữa, nói dối cũng vô ích.
Anh em bọn họ lớn lên cùng nhau và hiểu rõ nhau nhất, có thể lừa được ai cơ chứ?
Một lúc lâu sau, anh ấy tránh né ánh mắt của Cố Lạc Bạch và nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh hai, thứ cho em nói chứ, ánh mắt của anh quá tệ!” Cố Lạc Bạch chua xót nói: “Trên thế giới này có nhiều phụ nữ tốt như vậy, tại sao anh lại chỉ thích Tề Thái Vi? Có thể hạ thuốc với anh cả thì chứng tỏ cô ta chẳng phải thứ tốt lành gì."
Anh ta cau mày nhìn Cố Lạc Hàn: "Anh hai, anh đừng nói với em, cho dù cô ta hạ thuốc anh cả thì anh vẫn thích cô ta như cũ nhé!"
“A Bạch, anh cũng không còn cách nào…” Cố Lạc Hàn lắc đầu đau đớn: “Anh biết cô ấy hạ thuốc anh cả là lỗi của cô ấy, nhưng nghĩ đến việc cô ấy sẽ bị cảnh sát bắt và thanh danh sẽ bị phá hủy, anh vẫn cảm thấy rất đau lòng, anh cũng hy vọng anh không thích cô ấy nữa, nhưng anh không làm được..."
"Anh..." Cố Lạc Bạch nhìn anh ấy chằm chằm, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Anh ta rất ham chơi, thích ăn uống, ham vui, không có hứng thú với phụ nữ, từ trước đến nay chưa yêu bao giờ nên không biết cái gì gọi là “hỏi thế gian tình là gì mà cứ khiến người ta bất chấp lao đầu vào”.
Anh ta không thể hiểu được cảm xúc của Cố Lạc Hàn đối với Tề Thái Vi.
Anh ta cảm thấy ngay cả tình yêu cũng không thể khiến người ta mù quáng và mất lý trí, đúng không?
Một người phụ nữ hạ thuốc một người đàn ông đã có vợ con là phụ nữ xấu, là phụ nữ xấu thì nên bị khinh thường, gạt sang một bên và xa lánh, vậy tại sao còn muốn thích cô ta?
Đây không phải là bị bệnh về não sao?
Nếu người khác như vậy thì anh ta đã mắng là đồ có bệnh, phỉ nhổ và tránh xa người đó, nhưng anh hai của mình lại như thế này, trong lòng anh ta còn lo lắng hơn là tức giận.
Anh ta không thể trơ mắt nhìn anh hai của mình nhảy xuống hố lửa, biết Tề Thái Vi không phải phụ nữ tốt mà vẫn lao vào.
Anh ta kiên quyết không đồng ý với mối quan hệ giữa anh hai và Tề Thái Vi.
Nhưng liệu anh hai có nghe lời anh ta không?
Người ta nói rằng, chỉ cần bạn rơi vào cái gọi là tình yêu, dù là nam hay nữ, bạn đều sẽ trở thành kẻ mất trí và ngốc nghếch, không biết nói lý, cái gì cũng không nghe, đụng phải tường cũng không quay đầu lại, không biết anh hai của anh ta có như vậy không nữa?
Dù anh hai nghĩ thế nào thì anh ta cũng phải tỏ rõ thái độ trước đã!
Suy nghĩ cẩn thận xong, anh ta trừng mắt nhìn Cố Lạc Hàn và nói: "Anh hai, để em nói rõ trước, dù sao, em cũng sẽ không bao giờ chấp nhận Tề Thái Vi là chị dâu thứ hai của mình! Nếu anh cưới cô ta, em sẽ không gọi cô ta là chị hai, cô ta sinh con thì em cũng sẽ không nhận là cháu của em. Em nói trước như vậy, anh tự cân nhắc đi, đừng chờ đến lúc anh cưới cô ta, em không cho cô ta mặt mũi thì anh sẽ nói em vô tình vô nghĩa, không nể mặt anh.”
Cố Lạc Hàn cười khổ: "Cô ấy sẽ không gả cho anh đâu..."
Bây giờ mọi thứ đã được nói ra, không còn gì không thể nói nữa.
Anh ấy nhìn xuống đất, cô đơn nói: "Người cô ấy thích là anh cả, không phải anh. Cô ấy sẽ không gả cho anh. Những chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra đâu."
"Cũng chưa chắc." Cố Lạc Bạch khịt mũi: "Ai có thể nói trước được những gì sẽ xảy ra trong tương lai? Em phải phòng ngừa trước và phải nói rõ trước với anh, tránh sau này anh nói em vô tình vô nghĩa, trở mặt quay lưng!”
“A Bạch nói đúng.” Cố Thời Mộ nhìn Cố Lạc Hàn, khóe môi khẽ cong lên, vẫn là mỉm cười nhẹ như cũ: “A Hàn, em có biết cái gì gọi là trước khác nay khác không? Trước kia Tề Thái Vi không muốn gả cho em, nhưng chờ cô ta ra khỏi trại tạm giam thì chưa chắc đâu.”
Cố Lạc Hàn sững sờ: "Anh cả..."
Cố Thời Mộ nhàn nhạt nói: "Trước đây, người mà cô ta thích là anh, cô ta coi thường em nên không muốn gả cho em, nhưng khi cô ta ra khỏi trại giam, chưa kể thanh danh của cô ta đã bị hủy hoại, tin tức bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà và không chấp nhận cô ta nữa sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó cô ta có thể sẽ đồng ý kết hôn với em.”
"Anh cả, anh..." Cố Lạc Hàn loạn não, không biết nên nói cái gì.
Cố Thời Mộ nhìn anh ấy và hỏi: "A Hàn, nếu Tề Thái Vi sẵn sàng kết hôn với em sau khi cô ta ra khỏi trại giam, em sẽ cưới cô ta sao?"
"Em..." Cố Lạc Hàn không nói nên lời.
“Anh hai, anh còn do dự gì nữa?” Cố Lạc Bạch lo lắn: “Nếu cô ta bằng lòng kết hôn với anh khi ra khỏi trại giam, điều đó có nghĩa là cô ta coi anh như một trạm thu gom rác, cô ta chỉ có thể chọn anh để níu kéo thanh danh thôi. Anh thành thật chờ đợi cô ta, nhưng cô ta chỉ lợi dụng anh thôi, cô ta hư tình giả ý, người phụ nữ như vậy có đáng để anh do dự không? Đương nhiên là phải một cước đá văng cô ta, cách cô ta càng xa càng tốt.”
Sắc mặt Cố Lạc Hàn tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Không... cô ấy sẽ không... Chị Thái Vi không thích em, người chị ấy yêu là anh cả, chị ấy sẽ không cưới em..."
“Anh đang nói nếu như,” Cố Thời Mộ nói thẳng: “A Hàn, đừng trốn tránh câu hỏi của anh, hãy trả lời anh, nếu Tề Thái Vi thay đổi ý định sau khi cô ta ra khỏi trại giam và muốn kết hôn với em, em sẽ cưới cô ta sao?"
"Em..." Cố Lạc Hàn ngập ngừng, không thể đưa ra câu trả lời.
“Quên đi,” Cố Thời Mộ nở nụ cười và nhẹ nhàng nói: “Nếu em không nói thì anh nói thay cho em, nếu sau khi Tề Thái Vi ra khỏi trại giam, cô ta đổi ý và muốn kết hôn với em, anh hy vọng em sẽ không cưới cô ta."
“Đúng!” Cố Lạc Bạch nói lớn: “Anh hai, em thà rằng anh giống như chú hai chú ba, độc thân suốt quãng đời còn lại cũng được, em không muốn gọi Tề Thái Vi là chị dâu hai đâu! Thế mà cô ta lại hạ thuốc anh cả, em mặc kệ cô ta hạ thuốc gì, cô ta dám có âm mưu với anh cả thì em sẽ không tha thứ cho cô ta, em cũng không chấp nhận một người như thế làm người nhà của mình, em kịch liệt phản đối.”
Cố Lạc Hàn nhìn Cố Thời Mộ rồi đến Cố Lạc Bạch, nhưng vẫn không nói được lời nào.
Cố Thời Mộ lắc đầu: "A Hàn, nếu em vẫn còn thiếu quyết đoán như vậy, nên trước tiên anh sẽ nói cho em biết quyết định của mình, nếu sau này em thật sự kết hôn với Tề Thái Vi, em cần phải giao tất cả những gì mà nhà họ Cố đã giao cho em, đưa Tề Thái Vi rời khỏi nhà họ Cố."
Cố Lạc Hàn sửng sốt: "Anh cả!"
Cố Thời Mộ xua tay: "Em đừng gấp, không phải anh muốn cắt đứt tình anh em với em, tuy rằng rất giận em, nhưng dù sao em cũng là em trai của anh, bốn người chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm hơn hai mươi năm không phải vì một người phụ nữ mà có thể cắt đứt, anh chỉ muốn giúp em nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người phụ nữ mà em thích thôi."
"Anh cả…"Cố Lạc Hàn ngơ ngác nhìn Cố Thời Mộ, đầu óc vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì cả.
"A Hàn, nếu sau này Tề Thái Vi đổi ý muốn kết hôn với em, cô ta nhất định sẽ nói rằng trải qua nhiều gian khổ, cô ta vẫn cảm thấy em đối xử tốt nhất với cô ta, em mới là người cô ta yêu, cho nên cô ta bị cảm động và muốn gả cho em…” Cố Thời Mộ nhìn Cố Lạc Hàn và hỏi: “Nếu cô ta nói như vậy với em, em sẽ tin cô ta sao?”
Đối mặt với người anh thân thiết của mình, anh ấy không muốn nói dối.
Hơn nữa, nói dối cũng vô ích.
Anh em bọn họ lớn lên cùng nhau và hiểu rõ nhau nhất, có thể lừa được ai cơ chứ?
Một lúc lâu sau, anh ấy tránh né ánh mắt của Cố Lạc Bạch và nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh hai, thứ cho em nói chứ, ánh mắt của anh quá tệ!” Cố Lạc Bạch chua xót nói: “Trên thế giới này có nhiều phụ nữ tốt như vậy, tại sao anh lại chỉ thích Tề Thái Vi? Có thể hạ thuốc với anh cả thì chứng tỏ cô ta chẳng phải thứ tốt lành gì."
Anh ta cau mày nhìn Cố Lạc Hàn: "Anh hai, anh đừng nói với em, cho dù cô ta hạ thuốc anh cả thì anh vẫn thích cô ta như cũ nhé!"
“A Bạch, anh cũng không còn cách nào…” Cố Lạc Hàn lắc đầu đau đớn: “Anh biết cô ấy hạ thuốc anh cả là lỗi của cô ấy, nhưng nghĩ đến việc cô ấy sẽ bị cảnh sát bắt và thanh danh sẽ bị phá hủy, anh vẫn cảm thấy rất đau lòng, anh cũng hy vọng anh không thích cô ấy nữa, nhưng anh không làm được..."
"Anh..." Cố Lạc Bạch nhìn anh ấy chằm chằm, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Anh ta rất ham chơi, thích ăn uống, ham vui, không có hứng thú với phụ nữ, từ trước đến nay chưa yêu bao giờ nên không biết cái gì gọi là “hỏi thế gian tình là gì mà cứ khiến người ta bất chấp lao đầu vào”.
Anh ta không thể hiểu được cảm xúc của Cố Lạc Hàn đối với Tề Thái Vi.
Anh ta cảm thấy ngay cả tình yêu cũng không thể khiến người ta mù quáng và mất lý trí, đúng không?
Một người phụ nữ hạ thuốc một người đàn ông đã có vợ con là phụ nữ xấu, là phụ nữ xấu thì nên bị khinh thường, gạt sang một bên và xa lánh, vậy tại sao còn muốn thích cô ta?
Đây không phải là bị bệnh về não sao?
Nếu người khác như vậy thì anh ta đã mắng là đồ có bệnh, phỉ nhổ và tránh xa người đó, nhưng anh hai của mình lại như thế này, trong lòng anh ta còn lo lắng hơn là tức giận.
Anh ta không thể trơ mắt nhìn anh hai của mình nhảy xuống hố lửa, biết Tề Thái Vi không phải phụ nữ tốt mà vẫn lao vào.
Anh ta kiên quyết không đồng ý với mối quan hệ giữa anh hai và Tề Thái Vi.
Nhưng liệu anh hai có nghe lời anh ta không?
Người ta nói rằng, chỉ cần bạn rơi vào cái gọi là tình yêu, dù là nam hay nữ, bạn đều sẽ trở thành kẻ mất trí và ngốc nghếch, không biết nói lý, cái gì cũng không nghe, đụng phải tường cũng không quay đầu lại, không biết anh hai của anh ta có như vậy không nữa?
Dù anh hai nghĩ thế nào thì anh ta cũng phải tỏ rõ thái độ trước đã!
Suy nghĩ cẩn thận xong, anh ta trừng mắt nhìn Cố Lạc Hàn và nói: "Anh hai, để em nói rõ trước, dù sao, em cũng sẽ không bao giờ chấp nhận Tề Thái Vi là chị dâu thứ hai của mình! Nếu anh cưới cô ta, em sẽ không gọi cô ta là chị hai, cô ta sinh con thì em cũng sẽ không nhận là cháu của em. Em nói trước như vậy, anh tự cân nhắc đi, đừng chờ đến lúc anh cưới cô ta, em không cho cô ta mặt mũi thì anh sẽ nói em vô tình vô nghĩa, không nể mặt anh.”
Cố Lạc Hàn cười khổ: "Cô ấy sẽ không gả cho anh đâu..."
Bây giờ mọi thứ đã được nói ra, không còn gì không thể nói nữa.
Anh ấy nhìn xuống đất, cô đơn nói: "Người cô ấy thích là anh cả, không phải anh. Cô ấy sẽ không gả cho anh. Những chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra đâu."
"Cũng chưa chắc." Cố Lạc Bạch khịt mũi: "Ai có thể nói trước được những gì sẽ xảy ra trong tương lai? Em phải phòng ngừa trước và phải nói rõ trước với anh, tránh sau này anh nói em vô tình vô nghĩa, trở mặt quay lưng!”
“A Bạch nói đúng.” Cố Thời Mộ nhìn Cố Lạc Hàn, khóe môi khẽ cong lên, vẫn là mỉm cười nhẹ như cũ: “A Hàn, em có biết cái gì gọi là trước khác nay khác không? Trước kia Tề Thái Vi không muốn gả cho em, nhưng chờ cô ta ra khỏi trại tạm giam thì chưa chắc đâu.”
Cố Lạc Hàn sững sờ: "Anh cả..."
Cố Thời Mộ nhàn nhạt nói: "Trước đây, người mà cô ta thích là anh, cô ta coi thường em nên không muốn gả cho em, nhưng khi cô ta ra khỏi trại giam, chưa kể thanh danh của cô ta đã bị hủy hoại, tin tức bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà và không chấp nhận cô ta nữa sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó cô ta có thể sẽ đồng ý kết hôn với em.”
"Anh cả, anh..." Cố Lạc Hàn loạn não, không biết nên nói cái gì.
Cố Thời Mộ nhìn anh ấy và hỏi: "A Hàn, nếu Tề Thái Vi sẵn sàng kết hôn với em sau khi cô ta ra khỏi trại giam, em sẽ cưới cô ta sao?"
"Em..." Cố Lạc Hàn không nói nên lời.
“Anh hai, anh còn do dự gì nữa?” Cố Lạc Bạch lo lắn: “Nếu cô ta bằng lòng kết hôn với anh khi ra khỏi trại giam, điều đó có nghĩa là cô ta coi anh như một trạm thu gom rác, cô ta chỉ có thể chọn anh để níu kéo thanh danh thôi. Anh thành thật chờ đợi cô ta, nhưng cô ta chỉ lợi dụng anh thôi, cô ta hư tình giả ý, người phụ nữ như vậy có đáng để anh do dự không? Đương nhiên là phải một cước đá văng cô ta, cách cô ta càng xa càng tốt.”
Sắc mặt Cố Lạc Hàn tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Không... cô ấy sẽ không... Chị Thái Vi không thích em, người chị ấy yêu là anh cả, chị ấy sẽ không cưới em..."
“Anh đang nói nếu như,” Cố Thời Mộ nói thẳng: “A Hàn, đừng trốn tránh câu hỏi của anh, hãy trả lời anh, nếu Tề Thái Vi thay đổi ý định sau khi cô ta ra khỏi trại giam và muốn kết hôn với em, em sẽ cưới cô ta sao?"
"Em..." Cố Lạc Hàn ngập ngừng, không thể đưa ra câu trả lời.
“Quên đi,” Cố Thời Mộ nở nụ cười và nhẹ nhàng nói: “Nếu em không nói thì anh nói thay cho em, nếu sau khi Tề Thái Vi ra khỏi trại giam, cô ta đổi ý và muốn kết hôn với em, anh hy vọng em sẽ không cưới cô ta."
“Đúng!” Cố Lạc Bạch nói lớn: “Anh hai, em thà rằng anh giống như chú hai chú ba, độc thân suốt quãng đời còn lại cũng được, em không muốn gọi Tề Thái Vi là chị dâu hai đâu! Thế mà cô ta lại hạ thuốc anh cả, em mặc kệ cô ta hạ thuốc gì, cô ta dám có âm mưu với anh cả thì em sẽ không tha thứ cho cô ta, em cũng không chấp nhận một người như thế làm người nhà của mình, em kịch liệt phản đối.”
Cố Lạc Hàn nhìn Cố Thời Mộ rồi đến Cố Lạc Bạch, nhưng vẫn không nói được lời nào.
Cố Thời Mộ lắc đầu: "A Hàn, nếu em vẫn còn thiếu quyết đoán như vậy, nên trước tiên anh sẽ nói cho em biết quyết định của mình, nếu sau này em thật sự kết hôn với Tề Thái Vi, em cần phải giao tất cả những gì mà nhà họ Cố đã giao cho em, đưa Tề Thái Vi rời khỏi nhà họ Cố."
Cố Lạc Hàn sửng sốt: "Anh cả!"
Cố Thời Mộ xua tay: "Em đừng gấp, không phải anh muốn cắt đứt tình anh em với em, tuy rằng rất giận em, nhưng dù sao em cũng là em trai của anh, bốn người chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm hơn hai mươi năm không phải vì một người phụ nữ mà có thể cắt đứt, anh chỉ muốn giúp em nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người phụ nữ mà em thích thôi."
"Anh cả…"Cố Lạc Hàn ngơ ngác nhìn Cố Thời Mộ, đầu óc vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì cả.
"A Hàn, nếu sau này Tề Thái Vi đổi ý muốn kết hôn với em, cô ta nhất định sẽ nói rằng trải qua nhiều gian khổ, cô ta vẫn cảm thấy em đối xử tốt nhất với cô ta, em mới là người cô ta yêu, cho nên cô ta bị cảm động và muốn gả cho em…” Cố Thời Mộ nhìn Cố Lạc Hàn và hỏi: “Nếu cô ta nói như vậy với em, em sẽ tin cô ta sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.