Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Chương 266: Gần thêm một bước
Xảo Nhi
02/06/2022
Đường Dạ Khê chợt phát hiện, vị thái tử gia nhà họ Cố này hình như đang… chọc ghẹo cô?
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì đây?
Muốn làm một cặp vợ chồng chân chính với cô, tựa như những cặp vợ chồng khác, cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ, tay nắm tay sống đến đầu bạc răng long ư?
Vừa nghĩ tới đây, cô bỗng có cảm giác mặt đỏ tim đập, trong lòng nảy sinh sự khát vọng trước kia chưa từng có.
Nếu đúng là như vậy, thế thì… thật tốt quá.
Cô có thể cùng Cố Thời Mộ làm một đôi vợ chồng bình thường, giống như… bố và mẹ của cô vậy, tay nắm tay, ân ái suốt đời, cùng nhau nuôi dưỡng con trai của hai người.
Mà con trai của cô cũng sẽ có bố yêu thương, có một gia đình bình thường, cô sẽ không bao giờ phải lo lắng liệu hai đứa nhỏ có bị người khác chê cười hay không nữa.
Cô thỏa sức tưởng tượng tương lai phía trước, để mặc cho trái tim cứ thế đập thình thịch...
Cố Thời Mộ bước tới trước mặt cô, giơ tay quơ quơ trước mắt cô, cười khẽ: "Nghĩ gì thế? Sao mặt đỏ quá vậy?"
"..." Mặt Đường Dạ Khê càng thêm rực rỡ.
Cô đâu thể nói với anh rằng cô đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể cùng anh làm một cặp vợ chồng bình thường, luôn như hình với bóng, ân ái đến già như bố mẹ của cô được?
Dáng vẻ đỏ mặt vì ngượng ngùng của cô cực kỳ đáng yêu, khiến cho Cố Thời Mộ vốn định trêu cô vừa vừa phải phải thôi cuối cùng lại không kiềm được mà chọc tiếp: "Có phải nghĩ tới những lời Tiểu Thứ nói không? Em gái nhỏ..."
Anh quét mắt đánh giá Đường Dạ Khê vài lần, bật cười: "Hình như gen sinh đôi của nhà em trội lắm đúng không? Em nói thử xem, có phải lần mang thai kế tiếp sẽ là hai cô công chúa không?"
Đường Dạ Khê: "..."
Lần… lần mang thai kế tiếp?
Ai đồng ý sinh thêm đứa nữa cho anh chứ?!
Cô lắp bắp nói: "Anh, anh nghĩ nhiều rồi."
"Thật không?" Cố Thời Mộ cau mày tự hỏi, một lát sau, anh gật đầu: "Em nói đúng, bây giờ lo tới chuyện này quả thật có hơi sớm, kiểu gì cũng phải đợi tổ chức xong hôn lễ đã, con gái rượu vừa mềm, vừa đáng yêu đâu có như mấy thằng nhóc thối, phải chuẩn bị tốt mọi thứ đã rồi hãy sinh."
Đường Dạ Khê: "..."
Anh còn chưa có con gái đâu, sốt ruột ghét bỏ con trai mình như vậy hợp lý không?
Cô cực kỳ bảo vệ hai thằng nhóc con, dù biết rất có thể Cố Thời Mộ chỉ đang nói giỡn, trong lòng vẫn thấy không thoải mái: "Con của em không thối, anh đừng có nói trước mặt Tiểu Thứ, Tiểu Thứ nhạy cảm lắm, nghe thấy sẽ khóc cho xem."
"Sao anh có thể nói thế trước mặt con được?" Cố Thời Mộ quăng cho cô ánh mắt: Có phải em bị khờ không hả.
"Nếu là con trai tự mình hỏi, vậy nó chính là đứa bé thơm nhất thế giới."
Đường Dạ Khê: "......"
Hình như nhận thức của cô về vị Cố thái tử gia này có hơi sai lệch!
Cô vẫn luôn cho rằng vị thái tử gia nhà họ Cố này vô cùng cao ngạo và lạnh lùng, nhưng bây giờ, cô bỗng phát hiện, anh là một người lòng dạ đen tối, thậm chí… còn hơi thô bỉ?
Không, không, không.
Đường Dạ Khê liên tục lắc đầu ba cái trong lòng, ra sức phủ nhận.
Hai chữ thô bỉ này không xứng với vẻ đẹp hoàn mỹ của Cố thái tử gia!
Cho nên, miễn cưỡng xem như anh lòng dạ đen tối đi!
Cô há miệng, định nói gì đó, chợt từ xa truyền tới giọng nói đáng yêu, trong veo của Đường Tiểu Thứ: "Bố ơi, mẹ ơi, vào ăn cơm ạ! Tiểu Thứ muốn cùng ăn cơm với bố mẹ, hai người mau tới ăn cơm đi!"
"Tới liền đây!" Đường Dạ Khê quay đầu phất tay ra hiệu cho con trai, sau đó nhanh chóng rửa mặt, rồi cùng Cố Thời Mộ cùng nhau trở về lều.
Trước mặt con trai, Cố Thời Mộ đứng đắn hơn hẳn. Anh ngồi giữa hai đứa nhỏ, cận thẩn chăm sóc cho bọn nó.
Đường Dạ Khê vừa ăn, vừa ngồi bên yên lặng nhìn cảnh tượng này, chợt cảm thấy sợ là trên đời này không còn người bố nào tốt hơn Cố Thời Mộ cả.
Nghe nói, bây giờ hôn nhân hình thức hoặc là sinh đẻ “góa phụ” rất phổ biến, người chồng chỉ biết ở ngoài kiếm tiền, chuyện trong nhà thì cứ để mặc, đổ hết cho vợ lo, còn mình chẳng làm gì cả.
Cố Thời Mộ chưa bao giờ như vậy.
Anh vừa về đến nhà sẽ lập tức theo chân hai đứa con trai, cùng bọn nhỏ chơi đùa, chơi trò chơi, còn tự tay gọt trái cây, cho hai đứa nhỏ ăn cơm, thậm chí là ngủ cùng bọn trẻ nữa.
Thỉnh thoảng nếu anh còn công việc chưa làm xong, anh sẽ ru hai đứa nhỏ đi ngủ trước, đợi hai đứa ngủ say rồi mới đứng dậy, đi tới phòng làm việc.
Trước kia, cô từng đọc thấy trong sách rằng, một đôi bố mẹ nếu có tới mấy người con, vậy đứa trẻ họ yêu thương nhất thường không phải đứa hiểu chuyện hay là xuất sắc nhất, mà chính là đứa nhỏ họ đã hao tốn nhiều tâm huyết nhất.
Đứa nào mà họ dồn nhiều sức lực để chăm lo nhất, chính là đứa mà họ yêu nhất.
Ban đầu, Cố Thời Mộ yêu thương hai người con trai có lẽ chỉ là vì máu mủ tình thâm, vì trách nhiệm, và có thể còn vì hai đứa bé rất thông minh, đáng yêu. Nhưng khi chăm sóc và yêu thương hai người con trai trở thành thói quen, khi thời gian và sức lực anh tiêu tốn trên hai đứa ngày càng nhiều, hai đứa sẽ trở thành một phần máu thịt của anh, cùng anh hòa làm một thể, hóa thành một phần sinh mạng của anh.
Cô có thể cảm nhận rất rõ rằng bây giờ, tình cha con giữa Cố Thời Mộ và hai đứa con trai đã cực kỳ sâu đậm, thậm chí không chênh lệch bao nhiêu với những cặp bố con sống chung từ khi mới sinh ra.
Chỉ cần bọn họ tiếp tục duy trì cuộc sống như vầy, không tới mấy năm, con trai sẽ quên mất khoảng thời gian trước khi chúng năm tuổi, trong cuộc sống của chúng chưa từng xuất hiện người bố này.
Bọn chúng sẽ yêu bố mình như những đứa nhỏ trong gia đình bình thường yêu quý bố chúng vậy.
Mà chính bọn nhỏ cũng sẽ trưởng thành trong một gia đình bình thường như bao đứa trẻ khác, có người mẹ yêu thương chúng, có người bố thông minh, mạnh mẽ, tình nguyện trở thành cái ô che chở chúng suốt đời, và còn có cả một mái nhà ấm áp, bình yên...
Đắm chìm trong suy nghĩ về tương lai, Đường Dạ Khê kìm lòng không đậu mà nở nụ cười.
Hứa Liên Kiều thấy cô vừa nhìn Cố Thời Mộ và hai đứa con trai vừa để lộ nụ cười ngọt ngào, mơ ước thì bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Cô ấy đã từng cảnh cáo Đường Dạ Khê, tim mình vẫn nên bảo quản tốt trong lồng ngực mới được.
Nhưng theo tình hình bây giờ thì, người bạn tốt nhất, cũng là duy nhất của cô ấy hình như không làm được rồi...
Đoàn người thoải mái chơi suốt bảy ngày ở Đại Lương Sơn rồi mới quay về.
Trong bảy ngày này, hai đứa con trai và Cố Thời Mộ như hình với bóng, tình cảm giữa ba bố con cũng ngày càng sâu đậm.
Đường Tiểu Thứ đã chơi đến điên rồi, mỗi ngày chỉ cần là nơi có mặt cậu bé, chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng cười vô ưu vô lo đầy trong trẻo. Tiếng cười réo rắt, thanh khiết và rất đáng yêu kia như có sức mạnh gột rửa tâm hồn, khiến mọi người vừa nghe đều vô thức cảm thấy vô cùng sảng khoái, bất tri bất giác mỉm cười rạng rỡ.
Cũng trong bảy ngày này, Hứa Liên Kiều chẳng hề rảnh rỗi, cô ấy luôn cố gắng giúp bà nội của Hạ Lăng Tự chữa trị cơ thể.
Đợi tới khi sức khỏe của bà Hạ đã đủ để chống đỡ một chuyến đi đường sá xa xôi, đoàn người mới rời khỏi Đại Lương Sơn, trăn trở suốt đêm, đi thẳng về nhà.
Dù trên suốt đoạn đường Hứa Liên Kiều đã dốc lòng chăm sóc cho bà Hạ, tiếc thay cơ thể bà Hạ quá yếu, sau khi về tới nhà vẫn đổ bệnh.
Đường Dạ Khê sắp xếp cho bà Hạ sống gần ký túc xá của Hứa Liên Kiều, Hứa Liên Kiều lại giúp bà Hạ điều trị vài ngày, bà Hạ rốt cục có thể xuống giường hoạt động.
Đợi tới lúc bà có thể hành động như thường, một phút cũng không chờ đã vội nói lời tạm biệt với Đường Dạ Khê.
Bà muốn dẫn Hạ Lăng Tự đi tìm đứa con thứ hai của bà.
Bà có cảm giác thời gian không còn nhiều nữa, thừa dịp bà còn sống, dù thế nào cũng phải nghĩ cách lấy bớt hơn nửa tài sản của thằng con trời đánh kia, sau đó sang số tài sản kia cho Hạ Lăng Tự.
Có tiền, tuy không thể cam đoan sau khi bà chết, cháu trai của bà có thể tiếp tục sống thật tốt, nhưng nếu không có tiền, đợi tới lúc bà đi rồi, cháu trai tuyệt đối không có lấy một ngày tháng bình yên.
Thế nên, dù phải liều cái mạng già này, bà cũng muốn cắn rớt một miếng thịt lớn từ trên người thằng hai và vợ của nó.
Đó là thứ bọn chúng nợ cháu trai ngoan của bà!
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì đây?
Muốn làm một cặp vợ chồng chân chính với cô, tựa như những cặp vợ chồng khác, cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ, tay nắm tay sống đến đầu bạc răng long ư?
Vừa nghĩ tới đây, cô bỗng có cảm giác mặt đỏ tim đập, trong lòng nảy sinh sự khát vọng trước kia chưa từng có.
Nếu đúng là như vậy, thế thì… thật tốt quá.
Cô có thể cùng Cố Thời Mộ làm một đôi vợ chồng bình thường, giống như… bố và mẹ của cô vậy, tay nắm tay, ân ái suốt đời, cùng nhau nuôi dưỡng con trai của hai người.
Mà con trai của cô cũng sẽ có bố yêu thương, có một gia đình bình thường, cô sẽ không bao giờ phải lo lắng liệu hai đứa nhỏ có bị người khác chê cười hay không nữa.
Cô thỏa sức tưởng tượng tương lai phía trước, để mặc cho trái tim cứ thế đập thình thịch...
Cố Thời Mộ bước tới trước mặt cô, giơ tay quơ quơ trước mắt cô, cười khẽ: "Nghĩ gì thế? Sao mặt đỏ quá vậy?"
"..." Mặt Đường Dạ Khê càng thêm rực rỡ.
Cô đâu thể nói với anh rằng cô đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể cùng anh làm một cặp vợ chồng bình thường, luôn như hình với bóng, ân ái đến già như bố mẹ của cô được?
Dáng vẻ đỏ mặt vì ngượng ngùng của cô cực kỳ đáng yêu, khiến cho Cố Thời Mộ vốn định trêu cô vừa vừa phải phải thôi cuối cùng lại không kiềm được mà chọc tiếp: "Có phải nghĩ tới những lời Tiểu Thứ nói không? Em gái nhỏ..."
Anh quét mắt đánh giá Đường Dạ Khê vài lần, bật cười: "Hình như gen sinh đôi của nhà em trội lắm đúng không? Em nói thử xem, có phải lần mang thai kế tiếp sẽ là hai cô công chúa không?"
Đường Dạ Khê: "..."
Lần… lần mang thai kế tiếp?
Ai đồng ý sinh thêm đứa nữa cho anh chứ?!
Cô lắp bắp nói: "Anh, anh nghĩ nhiều rồi."
"Thật không?" Cố Thời Mộ cau mày tự hỏi, một lát sau, anh gật đầu: "Em nói đúng, bây giờ lo tới chuyện này quả thật có hơi sớm, kiểu gì cũng phải đợi tổ chức xong hôn lễ đã, con gái rượu vừa mềm, vừa đáng yêu đâu có như mấy thằng nhóc thối, phải chuẩn bị tốt mọi thứ đã rồi hãy sinh."
Đường Dạ Khê: "..."
Anh còn chưa có con gái đâu, sốt ruột ghét bỏ con trai mình như vậy hợp lý không?
Cô cực kỳ bảo vệ hai thằng nhóc con, dù biết rất có thể Cố Thời Mộ chỉ đang nói giỡn, trong lòng vẫn thấy không thoải mái: "Con của em không thối, anh đừng có nói trước mặt Tiểu Thứ, Tiểu Thứ nhạy cảm lắm, nghe thấy sẽ khóc cho xem."
"Sao anh có thể nói thế trước mặt con được?" Cố Thời Mộ quăng cho cô ánh mắt: Có phải em bị khờ không hả.
"Nếu là con trai tự mình hỏi, vậy nó chính là đứa bé thơm nhất thế giới."
Đường Dạ Khê: "......"
Hình như nhận thức của cô về vị Cố thái tử gia này có hơi sai lệch!
Cô vẫn luôn cho rằng vị thái tử gia nhà họ Cố này vô cùng cao ngạo và lạnh lùng, nhưng bây giờ, cô bỗng phát hiện, anh là một người lòng dạ đen tối, thậm chí… còn hơi thô bỉ?
Không, không, không.
Đường Dạ Khê liên tục lắc đầu ba cái trong lòng, ra sức phủ nhận.
Hai chữ thô bỉ này không xứng với vẻ đẹp hoàn mỹ của Cố thái tử gia!
Cho nên, miễn cưỡng xem như anh lòng dạ đen tối đi!
Cô há miệng, định nói gì đó, chợt từ xa truyền tới giọng nói đáng yêu, trong veo của Đường Tiểu Thứ: "Bố ơi, mẹ ơi, vào ăn cơm ạ! Tiểu Thứ muốn cùng ăn cơm với bố mẹ, hai người mau tới ăn cơm đi!"
"Tới liền đây!" Đường Dạ Khê quay đầu phất tay ra hiệu cho con trai, sau đó nhanh chóng rửa mặt, rồi cùng Cố Thời Mộ cùng nhau trở về lều.
Trước mặt con trai, Cố Thời Mộ đứng đắn hơn hẳn. Anh ngồi giữa hai đứa nhỏ, cận thẩn chăm sóc cho bọn nó.
Đường Dạ Khê vừa ăn, vừa ngồi bên yên lặng nhìn cảnh tượng này, chợt cảm thấy sợ là trên đời này không còn người bố nào tốt hơn Cố Thời Mộ cả.
Nghe nói, bây giờ hôn nhân hình thức hoặc là sinh đẻ “góa phụ” rất phổ biến, người chồng chỉ biết ở ngoài kiếm tiền, chuyện trong nhà thì cứ để mặc, đổ hết cho vợ lo, còn mình chẳng làm gì cả.
Cố Thời Mộ chưa bao giờ như vậy.
Anh vừa về đến nhà sẽ lập tức theo chân hai đứa con trai, cùng bọn nhỏ chơi đùa, chơi trò chơi, còn tự tay gọt trái cây, cho hai đứa nhỏ ăn cơm, thậm chí là ngủ cùng bọn trẻ nữa.
Thỉnh thoảng nếu anh còn công việc chưa làm xong, anh sẽ ru hai đứa nhỏ đi ngủ trước, đợi hai đứa ngủ say rồi mới đứng dậy, đi tới phòng làm việc.
Trước kia, cô từng đọc thấy trong sách rằng, một đôi bố mẹ nếu có tới mấy người con, vậy đứa trẻ họ yêu thương nhất thường không phải đứa hiểu chuyện hay là xuất sắc nhất, mà chính là đứa nhỏ họ đã hao tốn nhiều tâm huyết nhất.
Đứa nào mà họ dồn nhiều sức lực để chăm lo nhất, chính là đứa mà họ yêu nhất.
Ban đầu, Cố Thời Mộ yêu thương hai người con trai có lẽ chỉ là vì máu mủ tình thâm, vì trách nhiệm, và có thể còn vì hai đứa bé rất thông minh, đáng yêu. Nhưng khi chăm sóc và yêu thương hai người con trai trở thành thói quen, khi thời gian và sức lực anh tiêu tốn trên hai đứa ngày càng nhiều, hai đứa sẽ trở thành một phần máu thịt của anh, cùng anh hòa làm một thể, hóa thành một phần sinh mạng của anh.
Cô có thể cảm nhận rất rõ rằng bây giờ, tình cha con giữa Cố Thời Mộ và hai đứa con trai đã cực kỳ sâu đậm, thậm chí không chênh lệch bao nhiêu với những cặp bố con sống chung từ khi mới sinh ra.
Chỉ cần bọn họ tiếp tục duy trì cuộc sống như vầy, không tới mấy năm, con trai sẽ quên mất khoảng thời gian trước khi chúng năm tuổi, trong cuộc sống của chúng chưa từng xuất hiện người bố này.
Bọn chúng sẽ yêu bố mình như những đứa nhỏ trong gia đình bình thường yêu quý bố chúng vậy.
Mà chính bọn nhỏ cũng sẽ trưởng thành trong một gia đình bình thường như bao đứa trẻ khác, có người mẹ yêu thương chúng, có người bố thông minh, mạnh mẽ, tình nguyện trở thành cái ô che chở chúng suốt đời, và còn có cả một mái nhà ấm áp, bình yên...
Đắm chìm trong suy nghĩ về tương lai, Đường Dạ Khê kìm lòng không đậu mà nở nụ cười.
Hứa Liên Kiều thấy cô vừa nhìn Cố Thời Mộ và hai đứa con trai vừa để lộ nụ cười ngọt ngào, mơ ước thì bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Cô ấy đã từng cảnh cáo Đường Dạ Khê, tim mình vẫn nên bảo quản tốt trong lồng ngực mới được.
Nhưng theo tình hình bây giờ thì, người bạn tốt nhất, cũng là duy nhất của cô ấy hình như không làm được rồi...
Đoàn người thoải mái chơi suốt bảy ngày ở Đại Lương Sơn rồi mới quay về.
Trong bảy ngày này, hai đứa con trai và Cố Thời Mộ như hình với bóng, tình cảm giữa ba bố con cũng ngày càng sâu đậm.
Đường Tiểu Thứ đã chơi đến điên rồi, mỗi ngày chỉ cần là nơi có mặt cậu bé, chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng cười vô ưu vô lo đầy trong trẻo. Tiếng cười réo rắt, thanh khiết và rất đáng yêu kia như có sức mạnh gột rửa tâm hồn, khiến mọi người vừa nghe đều vô thức cảm thấy vô cùng sảng khoái, bất tri bất giác mỉm cười rạng rỡ.
Cũng trong bảy ngày này, Hứa Liên Kiều chẳng hề rảnh rỗi, cô ấy luôn cố gắng giúp bà nội của Hạ Lăng Tự chữa trị cơ thể.
Đợi tới khi sức khỏe của bà Hạ đã đủ để chống đỡ một chuyến đi đường sá xa xôi, đoàn người mới rời khỏi Đại Lương Sơn, trăn trở suốt đêm, đi thẳng về nhà.
Dù trên suốt đoạn đường Hứa Liên Kiều đã dốc lòng chăm sóc cho bà Hạ, tiếc thay cơ thể bà Hạ quá yếu, sau khi về tới nhà vẫn đổ bệnh.
Đường Dạ Khê sắp xếp cho bà Hạ sống gần ký túc xá của Hứa Liên Kiều, Hứa Liên Kiều lại giúp bà Hạ điều trị vài ngày, bà Hạ rốt cục có thể xuống giường hoạt động.
Đợi tới lúc bà có thể hành động như thường, một phút cũng không chờ đã vội nói lời tạm biệt với Đường Dạ Khê.
Bà muốn dẫn Hạ Lăng Tự đi tìm đứa con thứ hai của bà.
Bà có cảm giác thời gian không còn nhiều nữa, thừa dịp bà còn sống, dù thế nào cũng phải nghĩ cách lấy bớt hơn nửa tài sản của thằng con trời đánh kia, sau đó sang số tài sản kia cho Hạ Lăng Tự.
Có tiền, tuy không thể cam đoan sau khi bà chết, cháu trai của bà có thể tiếp tục sống thật tốt, nhưng nếu không có tiền, đợi tới lúc bà đi rồi, cháu trai tuyệt đối không có lấy một ngày tháng bình yên.
Thế nên, dù phải liều cái mạng già này, bà cũng muốn cắn rớt một miếng thịt lớn từ trên người thằng hai và vợ của nó.
Đó là thứ bọn chúng nợ cháu trai ngoan của bà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.