Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Chương 137: Giấy đăng ký gì chứ?
Xảo Nhi
02/06/2022
Mặc dù bà ta muốn để chuyện hôm nay trôi qua như không có gì xảy ra, nhưng vì bà ta sĩ diện nên không thể giải thích trước mặt Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh được, thế cho nên cả một đêm Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đều chưa nói với bà ta câu nào mà chỉ coi bà ta như không khí.
Không chỉ vậy, ngay cả bốn anh em Ôn Huyền Dương và Đường Dạ Khê cũng vậy, không ai để ý đến bà ta cả.
Suýt chút nữa bà ta đã không thể gắng gượng nổi, có mấy lần muốn vỗ bàn rời khỏi nhưng lại không đủ dũng khí.
Vì không muốn chồng và mình lục đục, cũng vì không muốn Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh giận cá chém thớt với các con của mình mà bà ta chỉ có thể chịu đựng.
Sau bữa tối, cả nhà rời phòng ăn, ra phòng khách nói chuyện.
Đường Thủy Tinh kéo Đường Dạ Khê ngồi bên cạnh bà, toàn bộ quá trình đều khoe con gái, nói Đường Dạ Khê tốt bao nhiêu và xuất sắc cỡ nào.
Ôn Minh Viễn ngồi ở bên cạnh nở nụ cười trên mặt, thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Đường Thủy Tinh.
Từ Tú Huỳnh quen Đường Dạ Khê đã hơn mười năm, trước khi đến nhà họ Ôn lần này, Đường Dạ Khê trong tâm trí bà ta vẫn là một cô gái đáng thương nhỏ bé sống bám nhà họ Đường, không có thân phận và địa vị, giống như người giúp việc của Đường Cẩm Y vậy.
Chính vì vậy, bà ta mới có gan mà biện hộ cho Từ Cẩm Điềm.
Bởi vì từ tận đáy lòng bà ta vẫn luôn xem thường Đường Dạ Khê.
Chẳng phải chỉ là một đứa giúp việc mà cha không thương mẹ không yêu thôi hay sao?
Chỉ cần nói vài lời xin lỗi, chỉ cần bồi thường cho cô một thứ đồ tốt là được rồi, đáng để tống cháu gái của bà ta vào tù hay sao?
Chỉ một bữa cơm, bà ta mới biết mình đã sai.
Hoàn toàn sai lầm.
Đường Dạ Khê đã không còn là cô gái nhỏ tội nghiệp sống trong nhà họ Đường trước kia nữa.
Bây giờ, cô đã là cô cả nhà họ Ôn, là người mà Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh Vân thương yêu tận đáy lòng.
Chỉ nhìn tình hình tối nay cũng biết ngay cả bốn anh em Ôn Huyền Dương cũng không được thương yêu như Đường Dạ Khê.
Không chỉ vậy, thái độ của Cố Thời Mộ đối với Đường Dạ Khê không phải như bà ta đoán trước đó, không phải anh cặp kè với Đường Dạ Khê chỉ vì lợi ích của con trai mình.
Bởi vì Đường Dạ Khê đã trải qua thời thơ ấu cực kỳ thảm hại nên trước đây bà ta cảm thấy nhất định Cố Thời Mộ sẽ coi thường Đường Dạ Khê và chắc chắn không hề chân thành với cô.
Cùng lắm là vì hai đứa nhỏ mà mới cho Đường Dạ Khê chút thể diện.
Nhưng cho dù là ở Dạ Đô hay ở Ôn Thành thì những đứa con ngoài giá thú sẽ bị người đời phỉ nhổ và không hề có địa vị gì cả.
Bà ta không coi trọng tương lai của Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ mà chỉ coi ba người họ như là trò tiêu khiển nhàm chán của Cố Thời Mộ trong thời gian rảnh rỗi mà thôi.
Khi Cố Thời Mộ chơi chán rồi, tự nhiên anh sẽ bỏ rơi mẹ con Đường Dạ Khê.
Nhưng sau vài giờ bên nhau tối nay, bà ta nhận ra rằng sự thật khác xa những gì bà ta nghĩ.
Thái độ của Cố Thời Mộ đối với hai đứa trẻ thậm chí không thể dùng từ yêu thương để miêu tả mà là cực kỳ cưng chiều.
Ánh mắt của anh nhìn hai đứa trẻ, dịu dàng như ánh sáng trên mặt nước.
Cố Thời Mộ thích Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ như vậy, liệu trong tương lai anh có vì hai đứa bé mà kết hôn với Đường Dạ Khê không?
Tuổi thơ của Đường Dạ Khê quả thực không thể chịu nổi, thân phận hèn mọn không thể đứng trên sân khấu, nhưng bây giờ thì khác.
Bây giờ, Đường Dạ Khê là cô cả của nhà họ Ôn, có thể miễn cưỡng môn đăng hộ đối với Cố Thời Mộ.
Nếu Cố Thời Mộ không để tâm đến quá khứ trước đây của Đường Dạ Khê, anh hoàn toàn có thể cưới Đường Dạ Khê làm vợ, để Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ trở thành con hợp pháp.
Chỉ cần Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ trở thành những đứa con hợp pháp, khi chúng được làm con trưởng và con thứ của Cố Thời Mộ thì sau này sẽ có khả năng trở thành người thừa kế của nhà họ Cố.
Đó chính là nhà họ Cố đấy.
Dòng họ đứng đầu trong số những gia đình giàu có ở Dạ Đô.
Nhà họ Ôn và nhà họ Đường nhập vào nhau mà còn chưa cao quý bằng nhà họ Cố.
Nếu Đường Dạ Khê thực sự trở thành bà chủ của nhà họ Cố, Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ thực sự trở thành người thừa kế của nhà họ Cố, mà bà ta đã vu oan hãm hại Đường Dạ Khê với Từ Cẩm Điềm, bị cô ghi hận thì sợ lỡ như sau này ba người họ trở mình mà nhắm vào bà ta…
Nghĩ đến đây, đột nhiên trên lưng bà ta toát ra mồ hôi lạnh.
Bà ta thấp thỏm không yên, cả buổi tối vẫn chưa mở miệng không kiềm lòng được mà nhìn Đường Dạ Khê tươi cười hỏi: “Khê Khê, cháu và cậu Cố cũng đã có con rồi, khi nào thì kết hôn tổ chức đám cưới đây?”
Bà ta đang thử.
Thử kiểm tra thái độ của Cố Thời Mộ đối với Đường Dạ Khê.
Bà ta hy vọng rằng Cố Thời Mộ gần gũi với Đường Dạ Khê chỉ vì hai đứa trẻ.
Còn anh lại đối xử tốt với hai đứa bé như vậy, bởi vì anh đột nhiên có thêm hai đứa con trai, nhất thời thấy mới mẻ mà thôi.
Chờ sự mới mẻ này qua đi, anh sẽ bỏ rơi mấy mẹ con Đường Dạ Khê.
Như vậy thì bà ta không cần lo lắng chuyện Từ Cẩm Điềm gây mích lòng Đường Dạ Khê nữa.
Đường Dạ Khê sửng sốt trước câu hỏi của bà ta.
Tổ chức đám cưới?
Đến bấy giờ cô chưa từng nghĩ đến việc tổ chức đám cưới với Cố Thời Mộ.
Cô và Cố Thời Mộ vì muốn có một gia đình trọn vẹn cho hai đứa con mà mới sống với nhau, tổ chức đám cưới gì chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Đường Dạ Khê, Từ Tú Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng đang mím chặt giãn ra.
Còn may.
Cố Thời Mộ thực sự chỉ chơi đùa với Đường Dạ Khê mà thôi, không hề muốn kết hôn với cô.
Cố Thời Mộ đang chơi với Đường Tiểu Thứ, thoáng thấy biểu cảm của cô thì nhếch miệng cười: “Tôi và Khê Khê đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, còn về phần đám cưới…”
Anh liếc nhìn Đường Dạ Khê: “Gần đây Khê Khê quá bận, không thể lo liệu được nên phải đợi thêm một thời gian nữa chúng tôi mới bàn chuyện tổ chức đám cưới.”
“Đăng ký?” Bất thình lình Từ Tú Huỳnh mở to mắt ra: “Đăng ký gì vậy?”
“Đương nhiên là giấy đăng ký kết hôn rồi, nếu không thì là giấy gì?” Cố Thời Mộ liếc nhìn bà ta, khóe môi hơi nhếch lên, cười mà như không cười: “Tôi thấy hình như phản ứng của bà Từ với tin tức này không phải là ngạc nhiên mà là sợ hãi... Sao vậy? Bà Từ không muốn tôi và Khê Khê đăng ký kết hôn à?”
Từ Tú Huỳnh lắc đầu nguầy nguậy: “Không, sao lại như thế được chứ? Cậu và Khê Khê đều là trai tài gái sắc, quả là xứng lứa vừa đôi...”
Sắc mặt bà ta tái mét, tim đập loạn xạ.
Đường Dạ Khê và Cố Thời Mộ đã đăng ký kết hôn rồi ư?
Họ thực sự đã có giấy đăng ký kết hôn!
Vậy bây giờ chẳng phải Đường Dạ Khê chính là bà chủ của nhà họ Cố sao?
Còn hai đứa con hoang Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ lại nhanh chóng đổi đời, lên tận mây xanh mà trở thành người thừa kế của nhà họ Cố.
Mà bà ta vừa làm mích lòng bà chủ và người thừa kế của nhà họ Cố…
Cố Thời Mộ phớt lờ bà ta và tiếp tục dỗ dành Đường Tiểu Thứ chơi.
Từ Tú Huỳnh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cảm thấy thân phận hèn mọn của Đường Dạ Khê không xứng với anh. Bà ta tự thích thú suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy chắc chắn anh cũng phải coi thường Đường Dạ Khê, nhất định sẽ không để ý đến Đường Dạ Khê và sẽ không cưới cô làm vợ. Chút tâm tư này của bà ta, Cố Thời Mộ vừa liếc mắt là nhìn thấu ngay.
Nhưng Từ Tú Huỳnh sẽ không biết là trong mắt anh, Đường Dạ Khê là một người hiền lành, dũng cảm, kiên cường, chân thật và đáng yêu hơn rất nhiều so với Từ Tú Huỳnh, một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình bình thường và được giáo dục tử tế nhưng lại chẳng biết phân biệt đúng sai, trắng đen.
Đúng.
Quả thực Đường Dạ Khê đã bị bắt quỳ xuống, bị tát vào mặt, bị nhốt trong tầng hầm, toàn thân đầy thương tích.
Cô cũng đã từng cúi mình trước mọi người, bị mọi người mắng mỏ và buộc phải phục vụ nhiều người như một người giúp việc.
Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà Đường Dạ Khê phải chịu kém người khác một bậc, cúi đầu với người khác và bị người đời ghét bỏ hay sao?
Không chỉ vậy, ngay cả bốn anh em Ôn Huyền Dương và Đường Dạ Khê cũng vậy, không ai để ý đến bà ta cả.
Suýt chút nữa bà ta đã không thể gắng gượng nổi, có mấy lần muốn vỗ bàn rời khỏi nhưng lại không đủ dũng khí.
Vì không muốn chồng và mình lục đục, cũng vì không muốn Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh giận cá chém thớt với các con của mình mà bà ta chỉ có thể chịu đựng.
Sau bữa tối, cả nhà rời phòng ăn, ra phòng khách nói chuyện.
Đường Thủy Tinh kéo Đường Dạ Khê ngồi bên cạnh bà, toàn bộ quá trình đều khoe con gái, nói Đường Dạ Khê tốt bao nhiêu và xuất sắc cỡ nào.
Ôn Minh Viễn ngồi ở bên cạnh nở nụ cười trên mặt, thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Đường Thủy Tinh.
Từ Tú Huỳnh quen Đường Dạ Khê đã hơn mười năm, trước khi đến nhà họ Ôn lần này, Đường Dạ Khê trong tâm trí bà ta vẫn là một cô gái đáng thương nhỏ bé sống bám nhà họ Đường, không có thân phận và địa vị, giống như người giúp việc của Đường Cẩm Y vậy.
Chính vì vậy, bà ta mới có gan mà biện hộ cho Từ Cẩm Điềm.
Bởi vì từ tận đáy lòng bà ta vẫn luôn xem thường Đường Dạ Khê.
Chẳng phải chỉ là một đứa giúp việc mà cha không thương mẹ không yêu thôi hay sao?
Chỉ cần nói vài lời xin lỗi, chỉ cần bồi thường cho cô một thứ đồ tốt là được rồi, đáng để tống cháu gái của bà ta vào tù hay sao?
Chỉ một bữa cơm, bà ta mới biết mình đã sai.
Hoàn toàn sai lầm.
Đường Dạ Khê đã không còn là cô gái nhỏ tội nghiệp sống trong nhà họ Đường trước kia nữa.
Bây giờ, cô đã là cô cả nhà họ Ôn, là người mà Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh Vân thương yêu tận đáy lòng.
Chỉ nhìn tình hình tối nay cũng biết ngay cả bốn anh em Ôn Huyền Dương cũng không được thương yêu như Đường Dạ Khê.
Không chỉ vậy, thái độ của Cố Thời Mộ đối với Đường Dạ Khê không phải như bà ta đoán trước đó, không phải anh cặp kè với Đường Dạ Khê chỉ vì lợi ích của con trai mình.
Bởi vì Đường Dạ Khê đã trải qua thời thơ ấu cực kỳ thảm hại nên trước đây bà ta cảm thấy nhất định Cố Thời Mộ sẽ coi thường Đường Dạ Khê và chắc chắn không hề chân thành với cô.
Cùng lắm là vì hai đứa nhỏ mà mới cho Đường Dạ Khê chút thể diện.
Nhưng cho dù là ở Dạ Đô hay ở Ôn Thành thì những đứa con ngoài giá thú sẽ bị người đời phỉ nhổ và không hề có địa vị gì cả.
Bà ta không coi trọng tương lai của Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ mà chỉ coi ba người họ như là trò tiêu khiển nhàm chán của Cố Thời Mộ trong thời gian rảnh rỗi mà thôi.
Khi Cố Thời Mộ chơi chán rồi, tự nhiên anh sẽ bỏ rơi mẹ con Đường Dạ Khê.
Nhưng sau vài giờ bên nhau tối nay, bà ta nhận ra rằng sự thật khác xa những gì bà ta nghĩ.
Thái độ của Cố Thời Mộ đối với hai đứa trẻ thậm chí không thể dùng từ yêu thương để miêu tả mà là cực kỳ cưng chiều.
Ánh mắt của anh nhìn hai đứa trẻ, dịu dàng như ánh sáng trên mặt nước.
Cố Thời Mộ thích Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ như vậy, liệu trong tương lai anh có vì hai đứa bé mà kết hôn với Đường Dạ Khê không?
Tuổi thơ của Đường Dạ Khê quả thực không thể chịu nổi, thân phận hèn mọn không thể đứng trên sân khấu, nhưng bây giờ thì khác.
Bây giờ, Đường Dạ Khê là cô cả của nhà họ Ôn, có thể miễn cưỡng môn đăng hộ đối với Cố Thời Mộ.
Nếu Cố Thời Mộ không để tâm đến quá khứ trước đây của Đường Dạ Khê, anh hoàn toàn có thể cưới Đường Dạ Khê làm vợ, để Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ trở thành con hợp pháp.
Chỉ cần Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ trở thành những đứa con hợp pháp, khi chúng được làm con trưởng và con thứ của Cố Thời Mộ thì sau này sẽ có khả năng trở thành người thừa kế của nhà họ Cố.
Đó chính là nhà họ Cố đấy.
Dòng họ đứng đầu trong số những gia đình giàu có ở Dạ Đô.
Nhà họ Ôn và nhà họ Đường nhập vào nhau mà còn chưa cao quý bằng nhà họ Cố.
Nếu Đường Dạ Khê thực sự trở thành bà chủ của nhà họ Cố, Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ thực sự trở thành người thừa kế của nhà họ Cố, mà bà ta đã vu oan hãm hại Đường Dạ Khê với Từ Cẩm Điềm, bị cô ghi hận thì sợ lỡ như sau này ba người họ trở mình mà nhắm vào bà ta…
Nghĩ đến đây, đột nhiên trên lưng bà ta toát ra mồ hôi lạnh.
Bà ta thấp thỏm không yên, cả buổi tối vẫn chưa mở miệng không kiềm lòng được mà nhìn Đường Dạ Khê tươi cười hỏi: “Khê Khê, cháu và cậu Cố cũng đã có con rồi, khi nào thì kết hôn tổ chức đám cưới đây?”
Bà ta đang thử.
Thử kiểm tra thái độ của Cố Thời Mộ đối với Đường Dạ Khê.
Bà ta hy vọng rằng Cố Thời Mộ gần gũi với Đường Dạ Khê chỉ vì hai đứa trẻ.
Còn anh lại đối xử tốt với hai đứa bé như vậy, bởi vì anh đột nhiên có thêm hai đứa con trai, nhất thời thấy mới mẻ mà thôi.
Chờ sự mới mẻ này qua đi, anh sẽ bỏ rơi mấy mẹ con Đường Dạ Khê.
Như vậy thì bà ta không cần lo lắng chuyện Từ Cẩm Điềm gây mích lòng Đường Dạ Khê nữa.
Đường Dạ Khê sửng sốt trước câu hỏi của bà ta.
Tổ chức đám cưới?
Đến bấy giờ cô chưa từng nghĩ đến việc tổ chức đám cưới với Cố Thời Mộ.
Cô và Cố Thời Mộ vì muốn có một gia đình trọn vẹn cho hai đứa con mà mới sống với nhau, tổ chức đám cưới gì chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Đường Dạ Khê, Từ Tú Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng đang mím chặt giãn ra.
Còn may.
Cố Thời Mộ thực sự chỉ chơi đùa với Đường Dạ Khê mà thôi, không hề muốn kết hôn với cô.
Cố Thời Mộ đang chơi với Đường Tiểu Thứ, thoáng thấy biểu cảm của cô thì nhếch miệng cười: “Tôi và Khê Khê đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, còn về phần đám cưới…”
Anh liếc nhìn Đường Dạ Khê: “Gần đây Khê Khê quá bận, không thể lo liệu được nên phải đợi thêm một thời gian nữa chúng tôi mới bàn chuyện tổ chức đám cưới.”
“Đăng ký?” Bất thình lình Từ Tú Huỳnh mở to mắt ra: “Đăng ký gì vậy?”
“Đương nhiên là giấy đăng ký kết hôn rồi, nếu không thì là giấy gì?” Cố Thời Mộ liếc nhìn bà ta, khóe môi hơi nhếch lên, cười mà như không cười: “Tôi thấy hình như phản ứng của bà Từ với tin tức này không phải là ngạc nhiên mà là sợ hãi... Sao vậy? Bà Từ không muốn tôi và Khê Khê đăng ký kết hôn à?”
Từ Tú Huỳnh lắc đầu nguầy nguậy: “Không, sao lại như thế được chứ? Cậu và Khê Khê đều là trai tài gái sắc, quả là xứng lứa vừa đôi...”
Sắc mặt bà ta tái mét, tim đập loạn xạ.
Đường Dạ Khê và Cố Thời Mộ đã đăng ký kết hôn rồi ư?
Họ thực sự đã có giấy đăng ký kết hôn!
Vậy bây giờ chẳng phải Đường Dạ Khê chính là bà chủ của nhà họ Cố sao?
Còn hai đứa con hoang Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ lại nhanh chóng đổi đời, lên tận mây xanh mà trở thành người thừa kế của nhà họ Cố.
Mà bà ta vừa làm mích lòng bà chủ và người thừa kế của nhà họ Cố…
Cố Thời Mộ phớt lờ bà ta và tiếp tục dỗ dành Đường Tiểu Thứ chơi.
Từ Tú Huỳnh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cảm thấy thân phận hèn mọn của Đường Dạ Khê không xứng với anh. Bà ta tự thích thú suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy chắc chắn anh cũng phải coi thường Đường Dạ Khê, nhất định sẽ không để ý đến Đường Dạ Khê và sẽ không cưới cô làm vợ. Chút tâm tư này của bà ta, Cố Thời Mộ vừa liếc mắt là nhìn thấu ngay.
Nhưng Từ Tú Huỳnh sẽ không biết là trong mắt anh, Đường Dạ Khê là một người hiền lành, dũng cảm, kiên cường, chân thật và đáng yêu hơn rất nhiều so với Từ Tú Huỳnh, một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình bình thường và được giáo dục tử tế nhưng lại chẳng biết phân biệt đúng sai, trắng đen.
Đúng.
Quả thực Đường Dạ Khê đã bị bắt quỳ xuống, bị tát vào mặt, bị nhốt trong tầng hầm, toàn thân đầy thương tích.
Cô cũng đã từng cúi mình trước mọi người, bị mọi người mắng mỏ và buộc phải phục vụ nhiều người như một người giúp việc.
Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà Đường Dạ Khê phải chịu kém người khác một bậc, cúi đầu với người khác và bị người đời ghét bỏ hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.