Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Chương 416: Phải lấy lòng một cách có mục đích
Xảo Nhi
15/10/2022
Đường Vô Ưu đọc bản kiểm tra quan hệ cha con xong thì vẻ mặt mờ mịt:
"Tống Tình Không là anh ruột của em? Tống Tình Không là ai?... Em không
có anh trai, em chỉ có hai chị gái và một em trai..."
“Em nói cái gì?” Đường Dạ Khê kinh ngạc hỏi: “Em biết người nhà của em là ai sao?"
Cố Thời Mộ cũng hơi ngạc nhiên.
Thông tin về Đường Vô Ưu được cấp dưới tìm thấy là sau khi Đường Vô Ưu gặp Đường Dạ Khê.
Sự việc trước đây của Đường Vô Ưu rất khó điều tra, bởi vì không cần thiết, cho nên thuộc hạ của anh cũng không đi điều tra.
Anh không ngờ rằng Đường Vô Ưu lại thực sự biết gia đình của mình là ai.
Đường Vô Ưu mím môi, làn da trắng nõn vốn có của cậu càng trở nên nhợt nhạt hơn.
"Em biết bố mẹ em là ai và nhà ở đâu, nhưng em không muốn về nhà, cho nên em không nói với chị... Chị ơi, chị đừng trách em..." Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, giọng điệu đầy sự bất an.
Đường Dạ Khê cảm hơi đau lòng nên ngồi ở bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Không sao đâu, đừng sợ, chị không trách em đâu."
Chắc cậu đã sống một cuộc sống rất tồi tệ khi ở nhà, chứ nếu cuộc sống tốt đẹp, ai lại muốn ra khỏi nhà một mình và chạy lang thang bên ngoài?
Cô hỏi Đường Vô Ưu: "Có phải bố mẹ em đối xử tệ với em nên em mới chạy ra khỏi nhà không?"
“Vâng, họ đối xử không tốt với em.” Đường Vô Ưu nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Khi em ở nhà, em thường bị người ta vu cáo hãm hại... Bị người ta vu khống cho tội ăn cắp, tội mắng chửi người khác, tội phá hỏng đồ đạc trong nhà... Em thường bị đánh đập, bị phạt quỳ gối, bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm... Ngoài ra, những người biết em đều nói rằng em là một đứa trẻ hư... Có lần, em bị nhốt trong một căn phòng nhỏ một ngày một đêm, em đói bụng lắm. Sau khi bố thả em ra ngoài, em cảm thấy còn tiếp tục như vậy nữa thì em sẽ chết ở trong cái nhà đó, cho nên em mới chạy ra khỏi nhà..."
Đường Dạ Khê nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Những gì đã xảy ra với Đường Vô Ưu thậm chí còn bi thảm hơn những gì đã xảy ra với cô trong nhà họ Đường.
Nhưng cô ăn nhờ ở đậu trong nhà họ Đường nên mới thế, còn Đường Vô Ưu lại ở trong nhà của mình, chuyện này làm sao có thể chứ?
Cô không khỏi nhìn về phía Cố Thời Mộ: "Có phải bố mẹ của Vô Ưu biết rằng Vô Ưu không phải là con ruột của họ không? Nếu không, tại sao họ lại đối xử với Vô Ưu như thế?"
Bố mẹ ruột nào nỡ lòng đối xử với con ruột của họ như vậy?
Nếu không nhìn thấy bản xét nghiệm quan hệ cha con, Đường Dạ Khê có thể sẽ thắc mắc tại sao bố mẹ của Đường Vô Ưu lại tàn nhẫn với cậu như vậy.
Bây giờ, nhìn thấy bản xét nghiệm quan hệ cha con, đáp án trong đầu rất rõ ràng... Chắc chắn là bố mẹ của Đường Vô Ưu biết cậu không phải con ruột của họ, cho nên mới ra tay tàn nhẫn với cậu như thế.
Cố Thời Mộ gật đầu: "Có thể."
“Vậy sao?” Tay Đường Vô Ưu khẽ run khi cầm bản xét nghiệm quan hệ cha con.
Cậu không bao giờ hiểu tại sao bố mẹ cậu lại kiên nhẫn và dịu dàng với hai chị gái mà chỉ ghét cậu.
Những thứ không thuộc về cậu thường xuyên xuất hiện trong phòng cậu, sau đó mẹ cậu phát hiện ra, và thế là cậu trở thành một tên trộm mà chẳng hiểu tại sao. Bị phạt quỳ, bị dùng dây nịt quất, bị nhốt trong phòng nhỏ tối đen, bị phạt không được ăn cơm.
Thỉnh thoảng, cậu lại bị vu khống.
Cậu đã trở thành một tên trộm nổi tiếng trong khu phố, chỉ cần cậu vừa đi ra ngoài sẽ có một nhóm trẻ em ném đá vào người cậu, gọi cậu là một tên trộm nhỏ, một thằng nhóc hư hỏng.
Bố cậu cho rằng cậu đã hủy hoại thanh danh của gia đình, chê cậu làm mất mặt họ. Khi tức giận, ông ta sẽ lấy cậu làm nơi trút giận, tiện tay với được thứ gì đó là đánh cậu.
Trên người cậu thường xuyên có vết thương mới chồng lên vết thương cũ, một tháng không có mấy ngày được lành lặn, cậu cảm thấy mình không thể sống sót nổi trong căn nhà đó nữa nên mới chạy ra ngoài.
Sau bao nhiêu năm, cậu vẫn không thể tìm ra lý do tại sao cậu lại không được người ta thích, tại sao cậu không làm gì cả mà lại vô duyên vô cớ trở thành một tên trộm. Và đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng tất cả chỉ vì cậu không phải là con trai ruột của bố mẹ.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao cậu lại lớn lên trong nhà bố mẹ nuôi?
Tại sao bố mẹ ruột của cậu lại không cần cậu?
Cậu cúi đầu, dùng ngón tay siết chặt tờ xét nghiệm quan hệ cha con, trái tim lơ lửng trên không trung, không biết là lạnh hay là khó chịu.
“Không sao đâu, đừng sợ, cũng đừng đau lòng.” Đường Dạ Khê vỗ vỗ cánh tay cậu trấn an: “Tất cả đều có chị và anh rể rồi, hiện tại em đã lớn rồi, đã sớm qua cái tuổi cần có bố mẹ. Dù sự thật có thế nào đi nữa, tương lai em cũng có thể sống tốt, chỉ cần em muốn, em có thể sống tốt hơn ai hết."
Đường Vô Ưu rất muốn ôm Đường Dạ Khê một cái.
Nếu không gặp được Đường Dạ Khê, cậu đã chết từ lâu rồi.
Đường Dạ Khê đã cho cậu hy vọng sống, cho cậu biết rằng cuộc sống không chỉ có lạnh giá và đau đớn, mà còn có ấm áp và ngọt ngào.
Tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ ấm áp của cậu đều do Đường Dạ Khê trao cho cậu, chính Đường Dạ Khê đã cho cậu biết rằng sống là một điều hạnh phúc.
Nếu không có Đường Dạ Khê trên thế giới này, cậu thà chết còn hơn.
Tuy nhiên, Cố Thời Mộ đang ngồi bên cạnh Đường Dạ Khê, mặc dù anh rể của cậu có vẻ rất dễ chung sống, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy căng thẳng khi nhìn thấy anh. Một loại bản năng tương tự như sợ dã thú khiến cậu cưỡng lại ý muốn ôm Đường Dạ Khê... Bản năng của cậu mách bảo cậu rằng nếu cậu quá thân cận với Đường Dạ Khê, anh rể của cậu sẽ không vui.
Cậu đã là người lớn và hiểu rất nhiều chuyện, chẳng hạn cậu biết phải lấy lòng anh rể thì mới có thể ở lâu trong gia đình này, làm người một nhà với chị cả đời.
Chị gái cậu vốn đã rất thích cậu rồi nên cậu không cần phải lấy lòng chị gái mình nữa, hiện tại và sau này cậu chỉ cần dùng một trăm phần trăm đầu óc của mình để lấy lòng anh rể thôi.
Cậu đang suy nghĩ lung tung thì Tống Tình Không và bố mẹ anh ta đến.
Vừa vào cửa, ánh mắt của một nhà ba người đều rơi vào trên mặt Đường Vô Ưu.
Nhìn thấy khuôn mặt còn vẻ non nớt nhưng ít nhất cũng giống Tống Tình Không bốn năm phần, mẹ của Tống Tình Không che miệng ứa nước mắt, lắc đầu quầy quậy: "Làm sao có chuyện này, sao có thể xảy ra chuyện này?"
Cố Thời Mộ cầm bản xét nghiệm quan hệ cha con trên tay Đường Vô Ưu và đưa cho bố của Tống Tình Không: "Anh Tống, đây là bản xét nghiệm quan hệ cha con. Chuyện xảy ra đột ngột, chưa có sự cho phép cho anh đã làm xét nghiệm cho anh và Vô Ưu, xin thứ lỗi."
Anh có bối phận lớn, nên dù bố của Tống Tình Không hơn anh nhiều tuổi thì cũng chỉ có thể làm anh em với anh.
Bố của Tống Tình Không cầm lấy bản xét nghiệm quan hệ cha con, ngón tay khẽ run lên: "A Mộ lo lắng quá nhiều rồi. Nếu chuyện này là sự thật, trên dưới trong nhà họ Tống chúng tôi đều phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì không biết khi nào chúng tôi mới có thể biết được sự thật. Hơn nữa, Tinh Không đã gật đầu đồng ý chuyện này, nó đại diện cho thái độ của nhà họ Tống, A Mộ không cần khách sáo quá."
Cố Thời Mộ mỉm cười: "Anh Tống không trách em là tốt rồi."
Dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Tống, không có sự cho phép của nhà họ Tống, anh lại đột nhiên chen một chân vào, thế nên nói mấy câu khách sáo sẽ khiến sắc mặt nhà họ Tống tốt hơn một chút.
Bố của Tống Tình Không đọc bản xét nghiệm quan hệ cha con xong thì đưa cho vợ mình.
Sau khi bà Tống đọc xong thì khóc đến mức cả người run rẩy: "Sao có thể như vậy? Con trai của tôi..."
“Em nói cái gì?” Đường Dạ Khê kinh ngạc hỏi: “Em biết người nhà của em là ai sao?"
Cố Thời Mộ cũng hơi ngạc nhiên.
Thông tin về Đường Vô Ưu được cấp dưới tìm thấy là sau khi Đường Vô Ưu gặp Đường Dạ Khê.
Sự việc trước đây của Đường Vô Ưu rất khó điều tra, bởi vì không cần thiết, cho nên thuộc hạ của anh cũng không đi điều tra.
Anh không ngờ rằng Đường Vô Ưu lại thực sự biết gia đình của mình là ai.
Đường Vô Ưu mím môi, làn da trắng nõn vốn có của cậu càng trở nên nhợt nhạt hơn.
"Em biết bố mẹ em là ai và nhà ở đâu, nhưng em không muốn về nhà, cho nên em không nói với chị... Chị ơi, chị đừng trách em..." Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, giọng điệu đầy sự bất an.
Đường Dạ Khê cảm hơi đau lòng nên ngồi ở bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Không sao đâu, đừng sợ, chị không trách em đâu."
Chắc cậu đã sống một cuộc sống rất tồi tệ khi ở nhà, chứ nếu cuộc sống tốt đẹp, ai lại muốn ra khỏi nhà một mình và chạy lang thang bên ngoài?
Cô hỏi Đường Vô Ưu: "Có phải bố mẹ em đối xử tệ với em nên em mới chạy ra khỏi nhà không?"
“Vâng, họ đối xử không tốt với em.” Đường Vô Ưu nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Khi em ở nhà, em thường bị người ta vu cáo hãm hại... Bị người ta vu khống cho tội ăn cắp, tội mắng chửi người khác, tội phá hỏng đồ đạc trong nhà... Em thường bị đánh đập, bị phạt quỳ gối, bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm... Ngoài ra, những người biết em đều nói rằng em là một đứa trẻ hư... Có lần, em bị nhốt trong một căn phòng nhỏ một ngày một đêm, em đói bụng lắm. Sau khi bố thả em ra ngoài, em cảm thấy còn tiếp tục như vậy nữa thì em sẽ chết ở trong cái nhà đó, cho nên em mới chạy ra khỏi nhà..."
Đường Dạ Khê nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Những gì đã xảy ra với Đường Vô Ưu thậm chí còn bi thảm hơn những gì đã xảy ra với cô trong nhà họ Đường.
Nhưng cô ăn nhờ ở đậu trong nhà họ Đường nên mới thế, còn Đường Vô Ưu lại ở trong nhà của mình, chuyện này làm sao có thể chứ?
Cô không khỏi nhìn về phía Cố Thời Mộ: "Có phải bố mẹ của Vô Ưu biết rằng Vô Ưu không phải là con ruột của họ không? Nếu không, tại sao họ lại đối xử với Vô Ưu như thế?"
Bố mẹ ruột nào nỡ lòng đối xử với con ruột của họ như vậy?
Nếu không nhìn thấy bản xét nghiệm quan hệ cha con, Đường Dạ Khê có thể sẽ thắc mắc tại sao bố mẹ của Đường Vô Ưu lại tàn nhẫn với cậu như vậy.
Bây giờ, nhìn thấy bản xét nghiệm quan hệ cha con, đáp án trong đầu rất rõ ràng... Chắc chắn là bố mẹ của Đường Vô Ưu biết cậu không phải con ruột của họ, cho nên mới ra tay tàn nhẫn với cậu như thế.
Cố Thời Mộ gật đầu: "Có thể."
“Vậy sao?” Tay Đường Vô Ưu khẽ run khi cầm bản xét nghiệm quan hệ cha con.
Cậu không bao giờ hiểu tại sao bố mẹ cậu lại kiên nhẫn và dịu dàng với hai chị gái mà chỉ ghét cậu.
Những thứ không thuộc về cậu thường xuyên xuất hiện trong phòng cậu, sau đó mẹ cậu phát hiện ra, và thế là cậu trở thành một tên trộm mà chẳng hiểu tại sao. Bị phạt quỳ, bị dùng dây nịt quất, bị nhốt trong phòng nhỏ tối đen, bị phạt không được ăn cơm.
Thỉnh thoảng, cậu lại bị vu khống.
Cậu đã trở thành một tên trộm nổi tiếng trong khu phố, chỉ cần cậu vừa đi ra ngoài sẽ có một nhóm trẻ em ném đá vào người cậu, gọi cậu là một tên trộm nhỏ, một thằng nhóc hư hỏng.
Bố cậu cho rằng cậu đã hủy hoại thanh danh của gia đình, chê cậu làm mất mặt họ. Khi tức giận, ông ta sẽ lấy cậu làm nơi trút giận, tiện tay với được thứ gì đó là đánh cậu.
Trên người cậu thường xuyên có vết thương mới chồng lên vết thương cũ, một tháng không có mấy ngày được lành lặn, cậu cảm thấy mình không thể sống sót nổi trong căn nhà đó nữa nên mới chạy ra ngoài.
Sau bao nhiêu năm, cậu vẫn không thể tìm ra lý do tại sao cậu lại không được người ta thích, tại sao cậu không làm gì cả mà lại vô duyên vô cớ trở thành một tên trộm. Và đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng tất cả chỉ vì cậu không phải là con trai ruột của bố mẹ.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao cậu lại lớn lên trong nhà bố mẹ nuôi?
Tại sao bố mẹ ruột của cậu lại không cần cậu?
Cậu cúi đầu, dùng ngón tay siết chặt tờ xét nghiệm quan hệ cha con, trái tim lơ lửng trên không trung, không biết là lạnh hay là khó chịu.
“Không sao đâu, đừng sợ, cũng đừng đau lòng.” Đường Dạ Khê vỗ vỗ cánh tay cậu trấn an: “Tất cả đều có chị và anh rể rồi, hiện tại em đã lớn rồi, đã sớm qua cái tuổi cần có bố mẹ. Dù sự thật có thế nào đi nữa, tương lai em cũng có thể sống tốt, chỉ cần em muốn, em có thể sống tốt hơn ai hết."
Đường Vô Ưu rất muốn ôm Đường Dạ Khê một cái.
Nếu không gặp được Đường Dạ Khê, cậu đã chết từ lâu rồi.
Đường Dạ Khê đã cho cậu hy vọng sống, cho cậu biết rằng cuộc sống không chỉ có lạnh giá và đau đớn, mà còn có ấm áp và ngọt ngào.
Tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ ấm áp của cậu đều do Đường Dạ Khê trao cho cậu, chính Đường Dạ Khê đã cho cậu biết rằng sống là một điều hạnh phúc.
Nếu không có Đường Dạ Khê trên thế giới này, cậu thà chết còn hơn.
Tuy nhiên, Cố Thời Mộ đang ngồi bên cạnh Đường Dạ Khê, mặc dù anh rể của cậu có vẻ rất dễ chung sống, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy căng thẳng khi nhìn thấy anh. Một loại bản năng tương tự như sợ dã thú khiến cậu cưỡng lại ý muốn ôm Đường Dạ Khê... Bản năng của cậu mách bảo cậu rằng nếu cậu quá thân cận với Đường Dạ Khê, anh rể của cậu sẽ không vui.
Cậu đã là người lớn và hiểu rất nhiều chuyện, chẳng hạn cậu biết phải lấy lòng anh rể thì mới có thể ở lâu trong gia đình này, làm người một nhà với chị cả đời.
Chị gái cậu vốn đã rất thích cậu rồi nên cậu không cần phải lấy lòng chị gái mình nữa, hiện tại và sau này cậu chỉ cần dùng một trăm phần trăm đầu óc của mình để lấy lòng anh rể thôi.
Cậu đang suy nghĩ lung tung thì Tống Tình Không và bố mẹ anh ta đến.
Vừa vào cửa, ánh mắt của một nhà ba người đều rơi vào trên mặt Đường Vô Ưu.
Nhìn thấy khuôn mặt còn vẻ non nớt nhưng ít nhất cũng giống Tống Tình Không bốn năm phần, mẹ của Tống Tình Không che miệng ứa nước mắt, lắc đầu quầy quậy: "Làm sao có chuyện này, sao có thể xảy ra chuyện này?"
Cố Thời Mộ cầm bản xét nghiệm quan hệ cha con trên tay Đường Vô Ưu và đưa cho bố của Tống Tình Không: "Anh Tống, đây là bản xét nghiệm quan hệ cha con. Chuyện xảy ra đột ngột, chưa có sự cho phép cho anh đã làm xét nghiệm cho anh và Vô Ưu, xin thứ lỗi."
Anh có bối phận lớn, nên dù bố của Tống Tình Không hơn anh nhiều tuổi thì cũng chỉ có thể làm anh em với anh.
Bố của Tống Tình Không cầm lấy bản xét nghiệm quan hệ cha con, ngón tay khẽ run lên: "A Mộ lo lắng quá nhiều rồi. Nếu chuyện này là sự thật, trên dưới trong nhà họ Tống chúng tôi đều phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì không biết khi nào chúng tôi mới có thể biết được sự thật. Hơn nữa, Tinh Không đã gật đầu đồng ý chuyện này, nó đại diện cho thái độ của nhà họ Tống, A Mộ không cần khách sáo quá."
Cố Thời Mộ mỉm cười: "Anh Tống không trách em là tốt rồi."
Dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Tống, không có sự cho phép của nhà họ Tống, anh lại đột nhiên chen một chân vào, thế nên nói mấy câu khách sáo sẽ khiến sắc mặt nhà họ Tống tốt hơn một chút.
Bố của Tống Tình Không đọc bản xét nghiệm quan hệ cha con xong thì đưa cho vợ mình.
Sau khi bà Tống đọc xong thì khóc đến mức cả người run rẩy: "Sao có thể như vậy? Con trai của tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.