Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Chương 332: Thay đổi suy nghĩ
Xảo Nhi
11/07/2022
Ôn An An bị vệ sĩ lôi ra khỏi biệt uyển, ném trên mặt đất.
Khi cô ta đứng dậy và lao về phía cổng, cánh cổng đã đóng sầm lại trước mắt.
Ôn An An liều mạng đập cửa: “Mở cửa! Mấy người mở cửa ra! Đây là nhà của tôi, anh không có quyền đuổi tôi ra ngoài!”
Vương Ích Thước lạnh lùng nhìn cô ta qua cánh cổng sắt, dặn dò trợ lý: “Người phụ nữ kia sống ở đây, đã bị ô uế rồi, lập tức tìm người bán đi.”
Sau khi anh ta bán căn biệt thự này, Ôn An An đừng hòng vào ở nữa.
Trợ lý trả lời rồi lập tức lấy điện thoại di động ra, liên hệ với người môi giới nhà đất.
Ôn An An khóc lóc lắc đầu nói: “Vương Ích Thước, anh không thể làm thế được, tôi là vợ của bố anh, nơi này là nhà của tôi, anh không có quyền đuổi tôi đi.”
Vương Ích Thước cười khẩy và ra lệnh cho vệ sĩ: “Ném cô ta ra xa vào.”
Vệ sĩ đáp lời rồi mở cổng, kéo Ôn An An đi xa.
Vương Ích Thước quay vào, ném tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày của Ôn An An ra ngoài cổng, tất cả những thứ có giá trị đều bảo trợ lý đem đi quyên góp từ thiện.
Mấy món đồ đó của Ôn An An cũng chẳng giá trị gì, Vương Ích Thước thấy thật chướng mắt, nhưng anh ta lại không muốn cho cô ta dù chỉ một đồng.
Xong xuôi mọi chuyện, anh ta dẫn người bỏ đi.
Chờ Ôn An An quay lại thì đã thấy đồ của mình đã bị ném xuống đất hết.
Ôn An An vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc, nhìn cánh cổng trước mặt rồi định bụng sẽ trèo vào.
Ôn An An không còn cách nào khác, trừ nơi này ra, cô ta không còn nơi nào để đi nữa.
Cô ta là vợ của Vương Phái Đông, ngôi nhà này thuộc về Vương Phái Đông, cô ta có quyền sống ở đây, dù có trèo qua cổng cũng không ai có thể bắt cô ta.
Cô ta biết chìa khóa dự phòng của cổng ở đâu, chỉ cần cô ta trèo vào và tìm được chìa khóa dự phòng, cô ta có thể tiếp tục sống ở đây mãi mãi.
Nhưng ngay khi cô ta nắm lấy lan can sắt của cánh cổng chạm khắc, định trèo lên thì một chiếc xe dừng lại cách đó không xa.
Hai người đàn ông to cao, lực lưỡng bước xuống xe chỉ vào cô ta quát: “Ê, làm gì đó?”
Ôn An An nhìn bọn họ, cố gắng bình tĩnh lại: “Đây là nhà của tôi, để quên chìa khoá bên trong rồi.”. Truyện Hài Hước
“Lừa ai vậy?” Người đàn ông lực lưỡng đi đến trước mặt, đẩy mạnh cô ta: “Chủ của căn biệt uyển này đã nói với bọn tôi rằng cô là kẻ thứ ba, bảo bọn tôi canh chừng kỹ ngôi nhà này, đừng để cho cô vào cửa. Cô còn không mau cút, nếu không tôi sẽ đánh cô!”
Anh ta nhìn Ôn An An khinh bỉ, nắm đấm lại doạ cô ta.
“Tôi không phải là kẻ thứ ba!” Ôn An An lắc đầu: “Đây là nhà của tôi, tôi là chủ của nơi này.”
Người đàn ông mạnh mẽ nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt càng thêm khinh thường: “Lừa ai hả? Nhìn thế nào cô cũng giống y như kẻ thứ ba.”
Ôn An An tức giận đến mức run lên.
Nghĩ đến trước đây cô ta đường đường là cô chủ cao quý của nhà họ Ôn, từ nhỏ đã được nuông chiều, kim tôn ngọc quý. Trước kia những kẻ thô lỗ như này chỉ cần liếc nhìn cô ta thôi đã thấy tự xấu hổ rồi, thế mà hiện tại cô ta lại bị sỉ nhục thành kẻ thứ ba.
Cô ta không phải là kẻ thứ ba!
Cô ta không phải.
Cô ta thò tay vào trong va li lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Đây là nhà của cô ta, cô ta là chủ hợp pháp của ngôi nhà này, cô ta phải bảo vệ quyền hợp pháp của mình.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cảnh sát đến rất nhanh, sau khi hỏi thăm tình hình, họ đã gọi nhiều cuộc điện thoại và phối hợp với các bên khác, sau khi có kết luận, cảnh sát nhìn Ôn An An: “Cô Ôn, chúng tôi đã liên lạc với chồng cô, ông ta nói rằng việc gia đình tạm thời giao cho con trai là Vương Ích Thước xử lý, chúng tôi đã liên lạc lại với người con trai, anh ta nói căn nhà này sắp bán, cho nên cô không thể ở lại đây.”
“Tại sao?” Ôn An An vừa tức giận vừa sốt ruột, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt: “Tôi là chủ của nhà họ Vương, đây là nhà của tôi, tại sao tôi không thể ở?”
“Do vợ chồng cô đã ký thỏa thuận tài sản chung trước khi kết hôn nên tài sản của chồng cô có trước khi kết hôn không liên quan gì đến cô. Mà căn biệt thự này là tài sản của ông ta trước khi kết hôn nên nó không thuộc sở hữu của cô.” Cảnh sát cho biết: “Hơn nữa, vừa rồi chồng cô đã quyết định giao toàn bộ nhà cửa, bất động sản đứng tên ông ta cho con trai, tài sản của con trai ông ta không liên quan gì đến cô, cho nên cô không thể sống ở đây.”
“Giao hết cho con trai?” Ôn An An tái mặt, lẩm bẩm lặp lại: “Giao hết cho con trai ư?”
Ban đầu, lý do khiến Ôn An An đồng ý ký thỏa thuận tài sản trước hôn nhân với Vương Phái Đông là vì nếu cô ta không ký, các con của Vương Phái Đông sẽ không đồng ý cho cô ta vào cửa.
Còn Ôn An An, nếu cô ta không ký vào bản thoả thuận tài sản trước hôn nhân kia thì Vương Phái Đông sẽ nghĩ cô ta chỉ yêu tiền của ông ta mà thôi, rất có thể sẽ chia tay với cô ta ngay.
Vương Phái Đông chia tay cô ta có thể tìm một người phụ nữ trẻ hơn và xinh đẹp hơn, nhưng cô ta không có lựa chọn nào tốt hơn ngoại trừ Vương Phái Đông.
Cô ta không có lựa chọn nào khác, mặc dù không muốn nhưng chỉ có thể ký tên.
Vào thời điểm đó, Ôn An An ta rất tự tin vào bản thân mình.
Cô ta tin rằng chỉ cần trở thành vợ của Vương Phái Đông, nhất định sẽ dụ dỗ được Vương Phái Đông chia cho mình rất nhiều tài sản.
Nhưng hiện tại, cô ta và Vương Phái Đông kết hôn chưa được bao lâu, trước khi cô ta có thể dụ dỗ ông ta chuyển nhượng một số bất động sản cho mình thì Vương Phái Đông đã giao tất cả bất động sản đứng tên ông ta cho Vương Ích Thước.
Còn cô ta thì sao?
Cô ta phải làm gì đây?
Lần đầu tiên của cô ta là dành cho Vương Phái Đông, thân thể cô ta sạch sẽ mà mỗi ngày phải chịu đựng cơn buồn nôn để làm hài lòng ông ta, kết quả cô ta chẳng được gì cả.
Cô ta sắp phát điên lên, vừa khóc vừa hét: “Đồ khốn! Vương Phái Đông, đồ khốn nạn!”
Cô ta đã trả giá nhiều như vậy, nhưng tên khốn Vương Phái Đông đó không cho cô ta thứ gì, ông ta không phải con người mà!
Hai người cảnh sát liếc nhìn nhau, xoay người đi về phía chiếc xe cảnh sát.
“Mấy người đừng đi, đừng đi!” Ôn An An khóc lóc chạy theo: “Mấy người đi rồi, tôi phải làm sao đây?’
Viên cảnh sát bất lực: “Cô à, những tranh chấp trong gia đình không thuộc trách nhiệm của chúng tôi.”
“Nhưng tôi không còn nơi nào để đi.” Ôn An An khóc nói: “Tôi rõ ràng là vợ của Vương Phái Đông, tại sao lại không cho tôi sống trong nhà của ông ta? Mấy người không thể không quản.”
“Cô à, chúng tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi.” Viên cảnh sát nói trong bất lực: “Vương Phái Đông đã giao tất cả nhà cửa, cửa hàng và bất động sản cho con trai ông ta. Nếu cô muốn sống trong nhà của con trai ông ta thì phải được người con kia đồng ý, cô có khóc lóc với chúng tôi cũng vô dụng, chúng tôi là cảnh sát và chúng tôi phải hành động theo pháp luật. Vương Ích Thước không phạm luật, cho dù cô có lôi kéo khóc lóc với chúng tôi đến tối cũng không thể vào nhà của Vương Ích Thước ở được đâu.”
“Vậy tôi phải làm sao?” Ôn An An lo lắng hỏi: “Tôi sẽ ở đâu?”
“Cô có thể về nhà mẹ đẻ trước, hoặc đến nhà bạn bè ở nhờ, hoặc thuê phòng trọ, khách sạn gì đó.” Viên cảnh sát nhìn Ôn An An nói: “Cô à, cô đã là người trưởng thành rồi, có đầy đủ tay chân, trước hết hãy tìm một chỗ ở ổn định rồi tìm một công việc, vẫn có thể sống tốt được mà.”
Khi cô ta đứng dậy và lao về phía cổng, cánh cổng đã đóng sầm lại trước mắt.
Ôn An An liều mạng đập cửa: “Mở cửa! Mấy người mở cửa ra! Đây là nhà của tôi, anh không có quyền đuổi tôi ra ngoài!”
Vương Ích Thước lạnh lùng nhìn cô ta qua cánh cổng sắt, dặn dò trợ lý: “Người phụ nữ kia sống ở đây, đã bị ô uế rồi, lập tức tìm người bán đi.”
Sau khi anh ta bán căn biệt thự này, Ôn An An đừng hòng vào ở nữa.
Trợ lý trả lời rồi lập tức lấy điện thoại di động ra, liên hệ với người môi giới nhà đất.
Ôn An An khóc lóc lắc đầu nói: “Vương Ích Thước, anh không thể làm thế được, tôi là vợ của bố anh, nơi này là nhà của tôi, anh không có quyền đuổi tôi đi.”
Vương Ích Thước cười khẩy và ra lệnh cho vệ sĩ: “Ném cô ta ra xa vào.”
Vệ sĩ đáp lời rồi mở cổng, kéo Ôn An An đi xa.
Vương Ích Thước quay vào, ném tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày của Ôn An An ra ngoài cổng, tất cả những thứ có giá trị đều bảo trợ lý đem đi quyên góp từ thiện.
Mấy món đồ đó của Ôn An An cũng chẳng giá trị gì, Vương Ích Thước thấy thật chướng mắt, nhưng anh ta lại không muốn cho cô ta dù chỉ một đồng.
Xong xuôi mọi chuyện, anh ta dẫn người bỏ đi.
Chờ Ôn An An quay lại thì đã thấy đồ của mình đã bị ném xuống đất hết.
Ôn An An vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc, nhìn cánh cổng trước mặt rồi định bụng sẽ trèo vào.
Ôn An An không còn cách nào khác, trừ nơi này ra, cô ta không còn nơi nào để đi nữa.
Cô ta là vợ của Vương Phái Đông, ngôi nhà này thuộc về Vương Phái Đông, cô ta có quyền sống ở đây, dù có trèo qua cổng cũng không ai có thể bắt cô ta.
Cô ta biết chìa khóa dự phòng của cổng ở đâu, chỉ cần cô ta trèo vào và tìm được chìa khóa dự phòng, cô ta có thể tiếp tục sống ở đây mãi mãi.
Nhưng ngay khi cô ta nắm lấy lan can sắt của cánh cổng chạm khắc, định trèo lên thì một chiếc xe dừng lại cách đó không xa.
Hai người đàn ông to cao, lực lưỡng bước xuống xe chỉ vào cô ta quát: “Ê, làm gì đó?”
Ôn An An nhìn bọn họ, cố gắng bình tĩnh lại: “Đây là nhà của tôi, để quên chìa khoá bên trong rồi.”. Truyện Hài Hước
“Lừa ai vậy?” Người đàn ông lực lưỡng đi đến trước mặt, đẩy mạnh cô ta: “Chủ của căn biệt uyển này đã nói với bọn tôi rằng cô là kẻ thứ ba, bảo bọn tôi canh chừng kỹ ngôi nhà này, đừng để cho cô vào cửa. Cô còn không mau cút, nếu không tôi sẽ đánh cô!”
Anh ta nhìn Ôn An An khinh bỉ, nắm đấm lại doạ cô ta.
“Tôi không phải là kẻ thứ ba!” Ôn An An lắc đầu: “Đây là nhà của tôi, tôi là chủ của nơi này.”
Người đàn ông mạnh mẽ nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt càng thêm khinh thường: “Lừa ai hả? Nhìn thế nào cô cũng giống y như kẻ thứ ba.”
Ôn An An tức giận đến mức run lên.
Nghĩ đến trước đây cô ta đường đường là cô chủ cao quý của nhà họ Ôn, từ nhỏ đã được nuông chiều, kim tôn ngọc quý. Trước kia những kẻ thô lỗ như này chỉ cần liếc nhìn cô ta thôi đã thấy tự xấu hổ rồi, thế mà hiện tại cô ta lại bị sỉ nhục thành kẻ thứ ba.
Cô ta không phải là kẻ thứ ba!
Cô ta không phải.
Cô ta thò tay vào trong va li lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Đây là nhà của cô ta, cô ta là chủ hợp pháp của ngôi nhà này, cô ta phải bảo vệ quyền hợp pháp của mình.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cảnh sát đến rất nhanh, sau khi hỏi thăm tình hình, họ đã gọi nhiều cuộc điện thoại và phối hợp với các bên khác, sau khi có kết luận, cảnh sát nhìn Ôn An An: “Cô Ôn, chúng tôi đã liên lạc với chồng cô, ông ta nói rằng việc gia đình tạm thời giao cho con trai là Vương Ích Thước xử lý, chúng tôi đã liên lạc lại với người con trai, anh ta nói căn nhà này sắp bán, cho nên cô không thể ở lại đây.”
“Tại sao?” Ôn An An vừa tức giận vừa sốt ruột, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt: “Tôi là chủ của nhà họ Vương, đây là nhà của tôi, tại sao tôi không thể ở?”
“Do vợ chồng cô đã ký thỏa thuận tài sản chung trước khi kết hôn nên tài sản của chồng cô có trước khi kết hôn không liên quan gì đến cô. Mà căn biệt thự này là tài sản của ông ta trước khi kết hôn nên nó không thuộc sở hữu của cô.” Cảnh sát cho biết: “Hơn nữa, vừa rồi chồng cô đã quyết định giao toàn bộ nhà cửa, bất động sản đứng tên ông ta cho con trai, tài sản của con trai ông ta không liên quan gì đến cô, cho nên cô không thể sống ở đây.”
“Giao hết cho con trai?” Ôn An An tái mặt, lẩm bẩm lặp lại: “Giao hết cho con trai ư?”
Ban đầu, lý do khiến Ôn An An đồng ý ký thỏa thuận tài sản trước hôn nhân với Vương Phái Đông là vì nếu cô ta không ký, các con của Vương Phái Đông sẽ không đồng ý cho cô ta vào cửa.
Còn Ôn An An, nếu cô ta không ký vào bản thoả thuận tài sản trước hôn nhân kia thì Vương Phái Đông sẽ nghĩ cô ta chỉ yêu tiền của ông ta mà thôi, rất có thể sẽ chia tay với cô ta ngay.
Vương Phái Đông chia tay cô ta có thể tìm một người phụ nữ trẻ hơn và xinh đẹp hơn, nhưng cô ta không có lựa chọn nào tốt hơn ngoại trừ Vương Phái Đông.
Cô ta không có lựa chọn nào khác, mặc dù không muốn nhưng chỉ có thể ký tên.
Vào thời điểm đó, Ôn An An ta rất tự tin vào bản thân mình.
Cô ta tin rằng chỉ cần trở thành vợ của Vương Phái Đông, nhất định sẽ dụ dỗ được Vương Phái Đông chia cho mình rất nhiều tài sản.
Nhưng hiện tại, cô ta và Vương Phái Đông kết hôn chưa được bao lâu, trước khi cô ta có thể dụ dỗ ông ta chuyển nhượng một số bất động sản cho mình thì Vương Phái Đông đã giao tất cả bất động sản đứng tên ông ta cho Vương Ích Thước.
Còn cô ta thì sao?
Cô ta phải làm gì đây?
Lần đầu tiên của cô ta là dành cho Vương Phái Đông, thân thể cô ta sạch sẽ mà mỗi ngày phải chịu đựng cơn buồn nôn để làm hài lòng ông ta, kết quả cô ta chẳng được gì cả.
Cô ta sắp phát điên lên, vừa khóc vừa hét: “Đồ khốn! Vương Phái Đông, đồ khốn nạn!”
Cô ta đã trả giá nhiều như vậy, nhưng tên khốn Vương Phái Đông đó không cho cô ta thứ gì, ông ta không phải con người mà!
Hai người cảnh sát liếc nhìn nhau, xoay người đi về phía chiếc xe cảnh sát.
“Mấy người đừng đi, đừng đi!” Ôn An An khóc lóc chạy theo: “Mấy người đi rồi, tôi phải làm sao đây?’
Viên cảnh sát bất lực: “Cô à, những tranh chấp trong gia đình không thuộc trách nhiệm của chúng tôi.”
“Nhưng tôi không còn nơi nào để đi.” Ôn An An khóc nói: “Tôi rõ ràng là vợ của Vương Phái Đông, tại sao lại không cho tôi sống trong nhà của ông ta? Mấy người không thể không quản.”
“Cô à, chúng tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi.” Viên cảnh sát nói trong bất lực: “Vương Phái Đông đã giao tất cả nhà cửa, cửa hàng và bất động sản cho con trai ông ta. Nếu cô muốn sống trong nhà của con trai ông ta thì phải được người con kia đồng ý, cô có khóc lóc với chúng tôi cũng vô dụng, chúng tôi là cảnh sát và chúng tôi phải hành động theo pháp luật. Vương Ích Thước không phạm luật, cho dù cô có lôi kéo khóc lóc với chúng tôi đến tối cũng không thể vào nhà của Vương Ích Thước ở được đâu.”
“Vậy tôi phải làm sao?” Ôn An An lo lắng hỏi: “Tôi sẽ ở đâu?”
“Cô có thể về nhà mẹ đẻ trước, hoặc đến nhà bạn bè ở nhờ, hoặc thuê phòng trọ, khách sạn gì đó.” Viên cảnh sát nhìn Ôn An An nói: “Cô à, cô đã là người trưởng thành rồi, có đầy đủ tay chân, trước hết hãy tìm một chỗ ở ổn định rồi tìm một công việc, vẫn có thể sống tốt được mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.