Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Chương 222: Thời thế mỗi lúc lại thay đổi
Xảo Nhi
02/06/2022
Ăn được một lần là bị nghiện chính là đang nói anh của lúc này.
Trước đây khi chưa có phụ nữ bên cạnh, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Bây giờ, sau khi đã được nếm thử “mùi vị” phụ nữ, thì “mùi vị” đó lại khiến anh không thể nào quên được.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu anh đã định sống cả đời với Đường Dạ Khê, vậy thì bảo cô hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng cùng anh cũng là chuyện rất hợp lý, đúng không?
Anh không thể làm hòa thượng cả đời được.
Hừm... Mặc dù lúc chưa gặp Đường Dạ Khê, anh cũng đã từng nghĩ đến việc cả đời không kết hôn như cậu hai và chú ba anh, nhưng... người xưa nói rất hay, thời thế mỗi lúc lại thay đổi.
Bây giờ anh đã là một người đàn ông có vợ, anh nên sống cuộc sống của một người đàn ông có gia đình, sống cuộc sống của một người đàn ông bình thường.
Đúng.
Chính là như vậy.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Cố Thời Mộ bèn nghiêng đầu nhìn Đường Dạ Khê.
Đầu giường chỉ bật một ngọn đèn tường rất mờ ảo, anh chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mơ hồ của cô. Nhưng trong đầu mình, anh lại có thể khắc họa ra được dáng vẻ thanh tao và xinh đẹp của cô, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô, còn có cái đẩy anh nằm dưới hôm đó của cô. Sự nóng bỏng và cám dỗ đó thật sự không thể diễn tả bằng lời...
Đó là chuyện mà trước đây anh chưa từng trải qua và cũng chưa bao giờ có hứng thú, nhưng đêm nay anh chợt nghĩ đến, trong người lại chợt bùng lên một ngọn lửa.
Cố Thời Mộ thực sự không thể nhịn được nữa, anh bèn lặng lẽ ngồi dậy đi vào phòng tắm xối nước lạnh.
Sau khi tắm một trận nước lạnh, ngọn lửa nóng bừng bừng trong người anh cũng biến mất, nhưng đây không phải cách giải quyết lâu dài.
Cố Thời Mộ nghiêng đầu nhìn Đường Dạ Khê, nhưng tầm mắt của anh đã bị Đường Tiểu Thứ và Đường Tiểu Sơ chặn lại.
Hừm…
Nếu muốn có một cuộc sống hôn nhân bình thường với Đường Dạ Khê thì vấn đề đầu tiên là họ phải có thế giới của hai người.
Ở trước mặt bọn trẻ, dù cả hai đứa đều đã ngủ say nhưng chắc chắn Đường Dạ Khê cũng không cho anh động vào người.
Anh nhìn chằm chằm Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ một lúc lâu.
Mặc dù anh thích ngủ cùng các con trai, nhưng con trai đã năm tuổi, nên ngủ ở phòng riêng từ lâu rồi.
Ngủ chung với bố mẹ trong thời gian dài có ảnh hưởng đến sự phát triển tâm lý của trẻ.
Vì thế, bước tiếp theo, anh nên tìm cách để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ngủ trong phòng dành cho trẻ trước.
Đợi đến khi hai đứa trẻ đã ra ngủ riêng, phòng ngủ chính chỉ còn mình anh và Đường Dạ Khê. Trai đơn gái chiếc ngủ chung một phòng, họ lại còn có quan hệ vợ chồng, đây là chuyện rất hợp lý.
Nghĩ đến đây, anh cong môi cười, xoa đầu hai đứa trẻ rồi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tối ngày hôm sau, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đi gặp ba anh em nhà họ Đường, ngoài ra còn có hai cậu con trai của Đường Du Nhiên và Ôn Minh Viễn.
Cố Thời Mộ vốn không có hứng thú ăn tối với những người này, nhưng những người này, ngoại trừ Đường Thủy Tinh, đều là những người rất bận rộn, để tiết kiệm thời gian, họ đã hẹn ăn tối cùng nhau.
Mấy năm nay, Cố Thời Mộ đã luyện cho mình bản lĩnh dù có gặp phải chuyện gì cũng vẫn thản nhiên bình tĩnh, vững vàng như núi Thái Sơn, mặt không đổi sắc. Chuyện gì cũng có thể nói trên bàn ăn, tuyệt đối không bị ảnh hưởng đến khẩu vị.
Anh đảm mình có thể ăn ngon uống ngon, nhưng người nhà họ Đường thì chưa chắc.
Tối nay, có lẽ họ sẽ ăn không vào, hoặc tiêu hóa không tốt.
Rất tốt.
Nhà họ Đường đối xử tệ bạc với Đường Dạ Khê bao nhiêu năm như vậy, thế mà lại vì Đường Cẩm Địch có ơn cưu mang Đường Dạ Khê, cộng thêm quan hệ thân thích giữa đôi bên nên anh không thể làm gì bọn họ được.
Bây giờ thì hay rồi, báo ứng của người nhà họ Đường tới rồi.
Không phải anh cố ý nhắm vào nhà họ Đường, là lỗi lầm do chính người nhà họ Đường tự chuốc lấy thôi.
Sau khi ngồi vào chỗ, hàn huyên vài câu, Đường Thủy Tinh ân cần hỏi Cố Thời Mộ: “A Mộ, con đột nhiên mời mọi người ra ngoài ăn, nói là có chuyện quan trọng muốn nói. Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải thần bí như vậy, con còn chỉ đích danh những người cần đến tham dự bữa cơm này, con nói đi.”
Tục ngữ có câu, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Đường Thủy Tinh rất hài lòng về Cố Thời Mộ. Vì dù sao thì cho dù bà có đích thân kén rể cho Đường Dạ Khê cũng không thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn Cố Thời Mộ.
Trong lòng bà, con gái bà đương nhiên là cô gái tốt nhất trên thế giới này. Con gái của bà tốt như thế, phải là một người đàn ông ưu tú như Cố Thời Mộ mới xứng với cô.
Mặc dù rất nhiều người suy đoán rằng Cố Thời Mộ vì hai đứa trẻ nên mới làm vợ chồng trên danh nghĩa với Đường Dạ Khê, còn lại cả hai không có tình cảm thực sự. Sau này, đợi đến thời điểm thích hợp, Cố Thời Mộ sẽ cướp lại hai đứa trẻ, đuổi Đường Dạ Khê ra khỏi nhà.
Nhưng, chuyện đó vẫn chưa hề xảy ra.
Còn chuyện của sau này, không ai nói trước được gì.
Mặc dù con gái bà mệnh khổ, không được bà yêu thương chiều chuộng từ nhỏ, nhưng trong người Đường Dạ Khê vẫn chảy dòng máu của nhà họ Đường và nhà họ Ôn. Xét về xuất thân và gia thế, cô hoàn toàn xứng đáng với Cố Thời Mộ. Xét về ngoại hình thì càng không phải nói, Đường Thủy Tinh chưa bao giờ gặp cô gái nào xinh đẹp hơn con gái mình.
Con gái bà ở bên Cố Thời Mộ, hoàn toàn xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối, hai người họ còn có hai đứa con trai sinh đôi.
Bây giờ, tất cả những người biết đến quan hệ giữa con gái bà và Cố Thời Mộ đều cho rằng sau này anh chắc chắn sẽ bỏ rơi con gái bà, nhưng Đường Thủy Tinh lại không bao giờ nghĩ vậy.
Đường Dạ Khê tốt như thế, tương lai Cố Thời Mộ nhất định sẽ thật lòng yêu thương cô, nắm tay cô đến đầu bạc răng long.
Còn đối với con gái bà, xây dựng một gia đình hoàn chỉnh với bố đẻ của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là kết quả tốt đẹp nhất dành cho cô.
Huống hồ, Cố Thời Mộ còn ưu tú như thế, hoàn toàn xứng với con gái bà.
Vì thế, Đường Thủy Tinh chân thành hi vọng con gái mình và Cố Thời Mộ sẽ có một cái kết viên mãn và hạnh phúc.
“Đúng là có chuyện quan trọng ạ.” Cố Thời Mộ quay đầu lại nhìn ra đằng sau lưng mình.
Cố Thu Vũ, người đang đứng sau lưng anh, lập tức bước tới, đưa tập tài liệu trong tay cho mọi người xem.
Ai nấy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ăn cơm còn phát tài liệu cho xem ư?
Chẳng lẽ tập đoàn Cố thị muốn hợp tác với nhà họ Đường và nhà họ Ôn.
Nếu là như vậy thì đây đúng là một chuyện tốt.
Mặc dù nhà họ Ôn và nhà họ Đường đều được xếp vào những gia tộc hạng nhất, nhưng họ vẫn có một khoảng cách lớn với một gia tộc hiển hách đỉnh cao như nhà họ Cố.
So với nhà họ Cố, bọn họ không chỉ thua kém về độ giàu có mà quan trọng nhất là bọn họ không có một người có địa vị như ông Cố.
Với thân phận và địa vị của ông Cố, chỉ cần ông Cố vẫn còn thì nhà họ Cố vẫn sẽ đứng vững không bao giờ đổ ngã dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Lúc nhận được tài liệu, trong lòng họ có vô vàn những suy đoán của riêng mình.
Sau khi mở tập tài liệu ra, đọc một lượt, vẻ mặt của những người đó đều thay đổi.
Đặc biệt là Đường Du Nhiên và hai cậu con trai của ông ta.
Chưa đọc hết thông tin trong đó, Đường Cẩm Sách đã đập mạnh tập tài liệu lên bàn, sắc mặt xanh xám, nói: “Không thể nào!”
“Ồ!” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn anh ta: “Ý của cậu hai Đường là, tôi đã ngụy tạo những tư liệu này để lừa gạt các người ư?”
“Tôi...” Bị hỏi như vậy, Đường Cẩm Sách cứng họng, không nói được gì.
Anh ta không có chứng cứ, không dám chỉ trích Cố Thời Mộ tạo bằng chứng giả vu khống và bôi nhọ cậu và mẹ anh ta.
Nhà họ Đường, nhà họ Từ và nhà họ Cố không thù không oán, Cố Thời Mộ cũng không cần phải ngụy tạo bằng chứng để hãm hại cậu và mẹ anh ta.
Nhưng anh ta không muốn tin những thông tin trong tập tài liệu lại là sự thật.
Cậu và mẹ anh ta đã đâm chết người.
Cậu và mẹ anh ta không những tìm người gánh tội thay cho mình, mà còn giết chết một ông cụ đã chạy đi kêu oan cho con trai và con dâu mình.
Một gia đình bốn người chỉ vì cậu và mẹ anh ta mà đã thiệt mạng mất ba người, chỉ còn lại một đứa trẻ sáu tuổi, bị đưa vào viện phúc lợi.
Trước đây khi chưa có phụ nữ bên cạnh, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Bây giờ, sau khi đã được nếm thử “mùi vị” phụ nữ, thì “mùi vị” đó lại khiến anh không thể nào quên được.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu anh đã định sống cả đời với Đường Dạ Khê, vậy thì bảo cô hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng cùng anh cũng là chuyện rất hợp lý, đúng không?
Anh không thể làm hòa thượng cả đời được.
Hừm... Mặc dù lúc chưa gặp Đường Dạ Khê, anh cũng đã từng nghĩ đến việc cả đời không kết hôn như cậu hai và chú ba anh, nhưng... người xưa nói rất hay, thời thế mỗi lúc lại thay đổi.
Bây giờ anh đã là một người đàn ông có vợ, anh nên sống cuộc sống của một người đàn ông có gia đình, sống cuộc sống của một người đàn ông bình thường.
Đúng.
Chính là như vậy.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Cố Thời Mộ bèn nghiêng đầu nhìn Đường Dạ Khê.
Đầu giường chỉ bật một ngọn đèn tường rất mờ ảo, anh chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mơ hồ của cô. Nhưng trong đầu mình, anh lại có thể khắc họa ra được dáng vẻ thanh tao và xinh đẹp của cô, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô, còn có cái đẩy anh nằm dưới hôm đó của cô. Sự nóng bỏng và cám dỗ đó thật sự không thể diễn tả bằng lời...
Đó là chuyện mà trước đây anh chưa từng trải qua và cũng chưa bao giờ có hứng thú, nhưng đêm nay anh chợt nghĩ đến, trong người lại chợt bùng lên một ngọn lửa.
Cố Thời Mộ thực sự không thể nhịn được nữa, anh bèn lặng lẽ ngồi dậy đi vào phòng tắm xối nước lạnh.
Sau khi tắm một trận nước lạnh, ngọn lửa nóng bừng bừng trong người anh cũng biến mất, nhưng đây không phải cách giải quyết lâu dài.
Cố Thời Mộ nghiêng đầu nhìn Đường Dạ Khê, nhưng tầm mắt của anh đã bị Đường Tiểu Thứ và Đường Tiểu Sơ chặn lại.
Hừm…
Nếu muốn có một cuộc sống hôn nhân bình thường với Đường Dạ Khê thì vấn đề đầu tiên là họ phải có thế giới của hai người.
Ở trước mặt bọn trẻ, dù cả hai đứa đều đã ngủ say nhưng chắc chắn Đường Dạ Khê cũng không cho anh động vào người.
Anh nhìn chằm chằm Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ một lúc lâu.
Mặc dù anh thích ngủ cùng các con trai, nhưng con trai đã năm tuổi, nên ngủ ở phòng riêng từ lâu rồi.
Ngủ chung với bố mẹ trong thời gian dài có ảnh hưởng đến sự phát triển tâm lý của trẻ.
Vì thế, bước tiếp theo, anh nên tìm cách để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ngủ trong phòng dành cho trẻ trước.
Đợi đến khi hai đứa trẻ đã ra ngủ riêng, phòng ngủ chính chỉ còn mình anh và Đường Dạ Khê. Trai đơn gái chiếc ngủ chung một phòng, họ lại còn có quan hệ vợ chồng, đây là chuyện rất hợp lý.
Nghĩ đến đây, anh cong môi cười, xoa đầu hai đứa trẻ rồi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tối ngày hôm sau, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đi gặp ba anh em nhà họ Đường, ngoài ra còn có hai cậu con trai của Đường Du Nhiên và Ôn Minh Viễn.
Cố Thời Mộ vốn không có hứng thú ăn tối với những người này, nhưng những người này, ngoại trừ Đường Thủy Tinh, đều là những người rất bận rộn, để tiết kiệm thời gian, họ đã hẹn ăn tối cùng nhau.
Mấy năm nay, Cố Thời Mộ đã luyện cho mình bản lĩnh dù có gặp phải chuyện gì cũng vẫn thản nhiên bình tĩnh, vững vàng như núi Thái Sơn, mặt không đổi sắc. Chuyện gì cũng có thể nói trên bàn ăn, tuyệt đối không bị ảnh hưởng đến khẩu vị.
Anh đảm mình có thể ăn ngon uống ngon, nhưng người nhà họ Đường thì chưa chắc.
Tối nay, có lẽ họ sẽ ăn không vào, hoặc tiêu hóa không tốt.
Rất tốt.
Nhà họ Đường đối xử tệ bạc với Đường Dạ Khê bao nhiêu năm như vậy, thế mà lại vì Đường Cẩm Địch có ơn cưu mang Đường Dạ Khê, cộng thêm quan hệ thân thích giữa đôi bên nên anh không thể làm gì bọn họ được.
Bây giờ thì hay rồi, báo ứng của người nhà họ Đường tới rồi.
Không phải anh cố ý nhắm vào nhà họ Đường, là lỗi lầm do chính người nhà họ Đường tự chuốc lấy thôi.
Sau khi ngồi vào chỗ, hàn huyên vài câu, Đường Thủy Tinh ân cần hỏi Cố Thời Mộ: “A Mộ, con đột nhiên mời mọi người ra ngoài ăn, nói là có chuyện quan trọng muốn nói. Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải thần bí như vậy, con còn chỉ đích danh những người cần đến tham dự bữa cơm này, con nói đi.”
Tục ngữ có câu, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Đường Thủy Tinh rất hài lòng về Cố Thời Mộ. Vì dù sao thì cho dù bà có đích thân kén rể cho Đường Dạ Khê cũng không thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn Cố Thời Mộ.
Trong lòng bà, con gái bà đương nhiên là cô gái tốt nhất trên thế giới này. Con gái của bà tốt như thế, phải là một người đàn ông ưu tú như Cố Thời Mộ mới xứng với cô.
Mặc dù rất nhiều người suy đoán rằng Cố Thời Mộ vì hai đứa trẻ nên mới làm vợ chồng trên danh nghĩa với Đường Dạ Khê, còn lại cả hai không có tình cảm thực sự. Sau này, đợi đến thời điểm thích hợp, Cố Thời Mộ sẽ cướp lại hai đứa trẻ, đuổi Đường Dạ Khê ra khỏi nhà.
Nhưng, chuyện đó vẫn chưa hề xảy ra.
Còn chuyện của sau này, không ai nói trước được gì.
Mặc dù con gái bà mệnh khổ, không được bà yêu thương chiều chuộng từ nhỏ, nhưng trong người Đường Dạ Khê vẫn chảy dòng máu của nhà họ Đường và nhà họ Ôn. Xét về xuất thân và gia thế, cô hoàn toàn xứng đáng với Cố Thời Mộ. Xét về ngoại hình thì càng không phải nói, Đường Thủy Tinh chưa bao giờ gặp cô gái nào xinh đẹp hơn con gái mình.
Con gái bà ở bên Cố Thời Mộ, hoàn toàn xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối, hai người họ còn có hai đứa con trai sinh đôi.
Bây giờ, tất cả những người biết đến quan hệ giữa con gái bà và Cố Thời Mộ đều cho rằng sau này anh chắc chắn sẽ bỏ rơi con gái bà, nhưng Đường Thủy Tinh lại không bao giờ nghĩ vậy.
Đường Dạ Khê tốt như thế, tương lai Cố Thời Mộ nhất định sẽ thật lòng yêu thương cô, nắm tay cô đến đầu bạc răng long.
Còn đối với con gái bà, xây dựng một gia đình hoàn chỉnh với bố đẻ của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là kết quả tốt đẹp nhất dành cho cô.
Huống hồ, Cố Thời Mộ còn ưu tú như thế, hoàn toàn xứng với con gái bà.
Vì thế, Đường Thủy Tinh chân thành hi vọng con gái mình và Cố Thời Mộ sẽ có một cái kết viên mãn và hạnh phúc.
“Đúng là có chuyện quan trọng ạ.” Cố Thời Mộ quay đầu lại nhìn ra đằng sau lưng mình.
Cố Thu Vũ, người đang đứng sau lưng anh, lập tức bước tới, đưa tập tài liệu trong tay cho mọi người xem.
Ai nấy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ăn cơm còn phát tài liệu cho xem ư?
Chẳng lẽ tập đoàn Cố thị muốn hợp tác với nhà họ Đường và nhà họ Ôn.
Nếu là như vậy thì đây đúng là một chuyện tốt.
Mặc dù nhà họ Ôn và nhà họ Đường đều được xếp vào những gia tộc hạng nhất, nhưng họ vẫn có một khoảng cách lớn với một gia tộc hiển hách đỉnh cao như nhà họ Cố.
So với nhà họ Cố, bọn họ không chỉ thua kém về độ giàu có mà quan trọng nhất là bọn họ không có một người có địa vị như ông Cố.
Với thân phận và địa vị của ông Cố, chỉ cần ông Cố vẫn còn thì nhà họ Cố vẫn sẽ đứng vững không bao giờ đổ ngã dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Lúc nhận được tài liệu, trong lòng họ có vô vàn những suy đoán của riêng mình.
Sau khi mở tập tài liệu ra, đọc một lượt, vẻ mặt của những người đó đều thay đổi.
Đặc biệt là Đường Du Nhiên và hai cậu con trai của ông ta.
Chưa đọc hết thông tin trong đó, Đường Cẩm Sách đã đập mạnh tập tài liệu lên bàn, sắc mặt xanh xám, nói: “Không thể nào!”
“Ồ!” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn anh ta: “Ý của cậu hai Đường là, tôi đã ngụy tạo những tư liệu này để lừa gạt các người ư?”
“Tôi...” Bị hỏi như vậy, Đường Cẩm Sách cứng họng, không nói được gì.
Anh ta không có chứng cứ, không dám chỉ trích Cố Thời Mộ tạo bằng chứng giả vu khống và bôi nhọ cậu và mẹ anh ta.
Nhà họ Đường, nhà họ Từ và nhà họ Cố không thù không oán, Cố Thời Mộ cũng không cần phải ngụy tạo bằng chứng để hãm hại cậu và mẹ anh ta.
Nhưng anh ta không muốn tin những thông tin trong tập tài liệu lại là sự thật.
Cậu và mẹ anh ta đã đâm chết người.
Cậu và mẹ anh ta không những tìm người gánh tội thay cho mình, mà còn giết chết một ông cụ đã chạy đi kêu oan cho con trai và con dâu mình.
Một gia đình bốn người chỉ vì cậu và mẹ anh ta mà đã thiệt mạng mất ba người, chỉ còn lại một đứa trẻ sáu tuổi, bị đưa vào viện phúc lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.