Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 638: Bí Mật Của Dạ Đình Sâ
Nam Đường
18/04/2019
Lúc nói những lời này đôi mắt ưng của Norman quỷ dị vô cùng, trong đầu thì nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước.
Anh ta luôn đánh đâu thắng đó, nhưng chỉ có một người, những vụ án người kia gây ra anh ta đều không thể phá được, vì tâm tư đối phương đã sâu kín đến mức đáng sợ.
Về sau anh ta vận dụng hết bãn lĩnh mới biết được người kia là ai.
Đó là sát thủ giỏi nhất trong tổ chức của nhà William.
Tên – K!
- Tôi nên gọi anh là gì đây? Chủ tịch Dạ xông pha cả hai giới hắc bạch, hay là... kẻ biến hóa khôn lường - K?
- Gọi tôi là Dạ Đình Sâm.
Hắn lạnh lùng đáp lại, sau đó đứng thẳng dậy, chiều cao của hai người không khác nhiều lắm, khí thế lại càng ngang ngửa.
Hai người đứng đối mặt nhau, không khí trong nghĩa trang bỗng trở nên quỷ dị...
- Tôi còn tưởng cả đời này không bắt được anh nữa chứ! Thật sự cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội quý báu này!
Norman nhìn Dạ Đình Sâm bằng ánh mắt sáng rực, trong mắt ưng lóe lên sự ngoan tuyệt tàn nhẫn.
Dạ Đình Sâm chỉ thờ ơ nhếch mép:
- Lần này tôi cho anh một cơ hội.
Nói xong hắn xoay người bỏ đi.
Ánh mắt Norman sâu không thấy đáy, anh ta đứng im hồi lâu rồi cũng đi theo ra ngoài.
Khi bọn họ đã đi hết một người đột nhiên xuất hiện, đến trước bia mộ của Anjoye, lấy bút ghi âm đặt dưới mấy bó hoa ra.
Người kia mặc một chiếc áo bành tô màu đen to sụ, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, ánh mắt chăm chú nhìn tấm ảnh trên bia mộ, thì thầm rất khẽ:
- Cuối cùng mi cũng chết rồi! Cuối cùng mi cũng chết rồi Anjoye Dạ!
Lời này mang theo cảm giác vui sướng khó tả, cứ như đã chờ đợi Anjoye chết từ lâu lắm rồi.
Lúc này, một cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.
Mà Trần Lạc đang đưa Nhạc Yên Nhi về nhà họ Dạ thì bị Arthur chặn lại giữa đường.
Xe của cậu ta xuất hiện đột ngột rồi lao tới chắn trước đầu xe họ, dường như mới nhớ ra có việc gì đó gấp gáp.
Nếu không phải kỹ thuật lái xe của Trần Lạc tốt thì chắc hai chiếc xe đã đâm sầm vào nhau rồi.
- Chết tiệt, đi đứng kiểu gì thế hả?
Cậu ta tức đến mức phải mắng ra miệng.
Nhạc Yên Nhi vừa bình ổn tâm trạng, đang vuốt ve bụng mình, lúc này phản ứng đầu tiên của cô là an ủi đứa trẻ trong bụng.
Cô thấy Arthur xuống xe xong vội vã bước đến chỗ mình thì nhíu mày nhìn lại.
Cậu ta gõ cửa sổ xe, hô lên:
- Chị Nhạc, em có chuyện này muốn nói với chị.
- Em định nói gì?
- Chuyện về anh Dạ, chị có muốn nghe không?
Arthur nhíu mày, hạ giọng rất thấp.
Trần Lạc nghe thế thì không đợi Nhạc Yên Nhi mở miệng đã lập tức từ chối:
- Tôi phải đưa cô Nhạc về nhà, cậu Arthur có gì cần nói thì để lần sau đi.
Nói xong cậu ta định nhấn ga lao đi.
Arthur thấy thế sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, lãnh đạm hỏi:
- Chuyện này liên quan đến tính mạng của anh Dạ, chị không quan tâm sao?
Liên quan đến tính mạng của Dạ Đình Sâm...
Trái tim cô run lên, vội vàng cản Trần Lạc:
- Dừng xe!
Rốt cuộc cô vẫn xuống xe, không nghe Trần Lạc khuyên can mà đi thẳng đến một quán cafe cùng Arthur.
Khách hàng trong quán đều bị đuổi ra ngoài, bên trong chỉ còn hai người họ, ngòai cửa thì có vệ sĩ đứng gác, có vẻ chuyện họ định nói thật sự rất quan trọng.
Arthur cũng không lòng vòng mà nói thẳng luôn:
- Chị Nhạc vẫn luôn muốn biết trong trận chiến này thì em, William và anh Dạ rốt cuộc ai là người tốt ai là kẻ xấu phải không? Giờ em sẽ nói cho chị biết, William và anh Dạ đều là kẻ xấu, còn em là người tốt. Chị có tin không?
- Em có ý gì?
Nhạc Yên Nhi cau mày, tay cầm tách trà đã cứng đờ ra.
Arthur tỏ ra rất khó xử, dường như điều cậu định nói tiếp vô cùng tàn nhẫn.
Cậu nhẹ nhàng nhìn bụng cô, áy náy bảo:
- Xin lỗi bé con, lát nữa em phải cố gắng vượt qua nhé!
Thế rồi cậu ta mới nói tiếp:
- Trước tiên em sẽ giới thiệu một chút về gia tộc bọn em, nhà Capet, chị Nhạc hẳn là cũng biết Capet từng là họ của hoàng gia Pháp, chỉ là không phải truyền từ đàn ông trong hoàng tộc mà do công chúa nước Pháp được gả đến Anh rồi kéo dài dòng họ này. Nhưng dù có thay đổi dòng họ thì bọn em vẫn có huyết thống cao quý, và lý tưởng bảo vệ quốc gia không bao giờ thay đổi. Em là người thừa kế của gia tộc, anh trai em... có thể xem như cấp dưới của em, nghe lệnh em, phục vụ quốc gia.
Mẹ Tinh Tinh là người của gia tộc em thế nên cha em ấy mới là thuộc hạ của anh trai em. Anh ấy làm việc luôn cực đoan, lúc anh ấy lên kế hoạch em vẫn không hề biết, đến khi em rõ mọi chuyện thì đã không thể ngăn cản được nữa, chỉ còn cách hết lòng giúp đỡ anh ấy. Cách làm của anh ấy cũng rất đơn giản, chỉ là sắp xếp Đỗ Hồng Tuyết làm nội gián, giúp bọn em đánh cắp tình báo, lấy được đồ trong két sắt của lãnh đạo LN.
- Két sắt... trong đó có thứ gì?
Sắc mặt cô đã tái nhợt, cô biết tin tức phía sau sẽ càng kinh khủng hơn.
Thậm chí sẽ làm đảo lộn tất cả mọi chuyện.
Thật ra những thứ gọi là sự thật đôi khi lại là điều làm tổn thương người khác nhiều nhất.
- Là bằng chứng phạm tội những năm qua của LN. Chứng cứ cùng mafia bắt tay rửa tiền, từ thời cha của Dạ Đình Sâm đã bắt đầu làm thế.
Nhạc Yên Nhi cũng không lạ gì mấy từ như “rửa tiền”, đó chính là phạm tội rồi!
Arthur tạm dừng một lát, thấy mặt cô đã không khác gì một tờ giấy trắng bệch.
Cậu biết dù rất nhẫn tâm, nhưng người cứu được anh Dạ chỉ có mình cô, cậu không còn cách nào khác.
- Thật ra trước kia nhà họ Dạ giàu lên vì đi theo con đường làm mafia, về sau họ mở tập đoàn LN mới tẩy trắng hoàn toàn.
Một tập đoàn lớn như thế có thể đứng vững thì mối quan hệ với hai giới hắc bạch chắc chắn không nhỏ, năm đó LN bắt tay với gia tộc William, sau đó ông nội Dạ Đình Sâm đã kiên quyết đưa gia tộc trở về quỹ đạo bình thường, nhưng lúc này họ đã lớn mạnh đến mức chính phủ cũng không làm gì được.
Ông Dạ mở căn cứ huấn luyện, đặt gia pháp vô cùng nghiêm khắc vì sợ đám con cháu đi sai đường. Vả lại những năm qua LN đã cống hiến cho ngân sách quốc gia không ít.
- Nếu đã thế sao các người còn muốn hại anh ấy? Chẳng lẽ không thể bỏ qua cho nhau sao?
Cô run rẩy hỏi lại.
Arthur nghe thế chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:
- Giờ anh Dạ đã dính hẳn với đám mafia đó, lúc anh ấy còn nhỏ được đưa vào quân đội huấn luyện, anh trai em rất khâm phục anh ấy, muốn so đấu với anh ấy, nhưng chưa kịp làm gì thì anh ấy đã rời khỏi đó, tung tích không rõ. Sau đó anh Norman nhận nhiệm vụ tiêu diệt một nhóm buôn lậu súng thì gặp trở ngại nên thất bại. Chị biết ai là người lãnh đạo nhóm buôn lậu kia không?
Cậu đặt câu hỏi khiến trái tim Nhạc Yên Nhi run lên từng cơn, cô mấp máy môi, sau đó thốt ra mấy chữ...
- Là... Dạ Đình Sâm phải không?
Mấy chữ này giống như đã rút hết sức lực trên người cô, rõ ràng cô đang ngồi trên ghế nhưng cả người vẫn vô lực đến mức trong chớp mắt có thể sẽ gục ngã được ngay.
Chồng cô...
Là một kẻ cuồng việc, là một tên đầu gỗ, là một người đàn ông vô cùng tự kỷ...
Điểm tốt của hắn nhiều lắm thế nên cô mới quên Dạ Đình Sâm còn là một người làm ăn, có thủ đoạn có năng lực, là người có thể một tay che trời.
Phần trước
Phần sau Xem thêm...
Anh ta luôn đánh đâu thắng đó, nhưng chỉ có một người, những vụ án người kia gây ra anh ta đều không thể phá được, vì tâm tư đối phương đã sâu kín đến mức đáng sợ.
Về sau anh ta vận dụng hết bãn lĩnh mới biết được người kia là ai.
Đó là sát thủ giỏi nhất trong tổ chức của nhà William.
Tên – K!
- Tôi nên gọi anh là gì đây? Chủ tịch Dạ xông pha cả hai giới hắc bạch, hay là... kẻ biến hóa khôn lường - K?
- Gọi tôi là Dạ Đình Sâm.
Hắn lạnh lùng đáp lại, sau đó đứng thẳng dậy, chiều cao của hai người không khác nhiều lắm, khí thế lại càng ngang ngửa.
Hai người đứng đối mặt nhau, không khí trong nghĩa trang bỗng trở nên quỷ dị...
- Tôi còn tưởng cả đời này không bắt được anh nữa chứ! Thật sự cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội quý báu này!
Norman nhìn Dạ Đình Sâm bằng ánh mắt sáng rực, trong mắt ưng lóe lên sự ngoan tuyệt tàn nhẫn.
Dạ Đình Sâm chỉ thờ ơ nhếch mép:
- Lần này tôi cho anh một cơ hội.
Nói xong hắn xoay người bỏ đi.
Ánh mắt Norman sâu không thấy đáy, anh ta đứng im hồi lâu rồi cũng đi theo ra ngoài.
Khi bọn họ đã đi hết một người đột nhiên xuất hiện, đến trước bia mộ của Anjoye, lấy bút ghi âm đặt dưới mấy bó hoa ra.
Người kia mặc một chiếc áo bành tô màu đen to sụ, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, ánh mắt chăm chú nhìn tấm ảnh trên bia mộ, thì thầm rất khẽ:
- Cuối cùng mi cũng chết rồi! Cuối cùng mi cũng chết rồi Anjoye Dạ!
Lời này mang theo cảm giác vui sướng khó tả, cứ như đã chờ đợi Anjoye chết từ lâu lắm rồi.
Lúc này, một cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.
Mà Trần Lạc đang đưa Nhạc Yên Nhi về nhà họ Dạ thì bị Arthur chặn lại giữa đường.
Xe của cậu ta xuất hiện đột ngột rồi lao tới chắn trước đầu xe họ, dường như mới nhớ ra có việc gì đó gấp gáp.
Nếu không phải kỹ thuật lái xe của Trần Lạc tốt thì chắc hai chiếc xe đã đâm sầm vào nhau rồi.
- Chết tiệt, đi đứng kiểu gì thế hả?
Cậu ta tức đến mức phải mắng ra miệng.
Nhạc Yên Nhi vừa bình ổn tâm trạng, đang vuốt ve bụng mình, lúc này phản ứng đầu tiên của cô là an ủi đứa trẻ trong bụng.
Cô thấy Arthur xuống xe xong vội vã bước đến chỗ mình thì nhíu mày nhìn lại.
Cậu ta gõ cửa sổ xe, hô lên:
- Chị Nhạc, em có chuyện này muốn nói với chị.
- Em định nói gì?
- Chuyện về anh Dạ, chị có muốn nghe không?
Arthur nhíu mày, hạ giọng rất thấp.
Trần Lạc nghe thế thì không đợi Nhạc Yên Nhi mở miệng đã lập tức từ chối:
- Tôi phải đưa cô Nhạc về nhà, cậu Arthur có gì cần nói thì để lần sau đi.
Nói xong cậu ta định nhấn ga lao đi.
Arthur thấy thế sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, lãnh đạm hỏi:
- Chuyện này liên quan đến tính mạng của anh Dạ, chị không quan tâm sao?
Liên quan đến tính mạng của Dạ Đình Sâm...
Trái tim cô run lên, vội vàng cản Trần Lạc:
- Dừng xe!
Rốt cuộc cô vẫn xuống xe, không nghe Trần Lạc khuyên can mà đi thẳng đến một quán cafe cùng Arthur.
Khách hàng trong quán đều bị đuổi ra ngoài, bên trong chỉ còn hai người họ, ngòai cửa thì có vệ sĩ đứng gác, có vẻ chuyện họ định nói thật sự rất quan trọng.
Arthur cũng không lòng vòng mà nói thẳng luôn:
- Chị Nhạc vẫn luôn muốn biết trong trận chiến này thì em, William và anh Dạ rốt cuộc ai là người tốt ai là kẻ xấu phải không? Giờ em sẽ nói cho chị biết, William và anh Dạ đều là kẻ xấu, còn em là người tốt. Chị có tin không?
- Em có ý gì?
Nhạc Yên Nhi cau mày, tay cầm tách trà đã cứng đờ ra.
Arthur tỏ ra rất khó xử, dường như điều cậu định nói tiếp vô cùng tàn nhẫn.
Cậu nhẹ nhàng nhìn bụng cô, áy náy bảo:
- Xin lỗi bé con, lát nữa em phải cố gắng vượt qua nhé!
Thế rồi cậu ta mới nói tiếp:
- Trước tiên em sẽ giới thiệu một chút về gia tộc bọn em, nhà Capet, chị Nhạc hẳn là cũng biết Capet từng là họ của hoàng gia Pháp, chỉ là không phải truyền từ đàn ông trong hoàng tộc mà do công chúa nước Pháp được gả đến Anh rồi kéo dài dòng họ này. Nhưng dù có thay đổi dòng họ thì bọn em vẫn có huyết thống cao quý, và lý tưởng bảo vệ quốc gia không bao giờ thay đổi. Em là người thừa kế của gia tộc, anh trai em... có thể xem như cấp dưới của em, nghe lệnh em, phục vụ quốc gia.
Mẹ Tinh Tinh là người của gia tộc em thế nên cha em ấy mới là thuộc hạ của anh trai em. Anh ấy làm việc luôn cực đoan, lúc anh ấy lên kế hoạch em vẫn không hề biết, đến khi em rõ mọi chuyện thì đã không thể ngăn cản được nữa, chỉ còn cách hết lòng giúp đỡ anh ấy. Cách làm của anh ấy cũng rất đơn giản, chỉ là sắp xếp Đỗ Hồng Tuyết làm nội gián, giúp bọn em đánh cắp tình báo, lấy được đồ trong két sắt của lãnh đạo LN.
- Két sắt... trong đó có thứ gì?
Sắc mặt cô đã tái nhợt, cô biết tin tức phía sau sẽ càng kinh khủng hơn.
Thậm chí sẽ làm đảo lộn tất cả mọi chuyện.
Thật ra những thứ gọi là sự thật đôi khi lại là điều làm tổn thương người khác nhiều nhất.
- Là bằng chứng phạm tội những năm qua của LN. Chứng cứ cùng mafia bắt tay rửa tiền, từ thời cha của Dạ Đình Sâm đã bắt đầu làm thế.
Nhạc Yên Nhi cũng không lạ gì mấy từ như “rửa tiền”, đó chính là phạm tội rồi!
Arthur tạm dừng một lát, thấy mặt cô đã không khác gì một tờ giấy trắng bệch.
Cậu biết dù rất nhẫn tâm, nhưng người cứu được anh Dạ chỉ có mình cô, cậu không còn cách nào khác.
- Thật ra trước kia nhà họ Dạ giàu lên vì đi theo con đường làm mafia, về sau họ mở tập đoàn LN mới tẩy trắng hoàn toàn.
Một tập đoàn lớn như thế có thể đứng vững thì mối quan hệ với hai giới hắc bạch chắc chắn không nhỏ, năm đó LN bắt tay với gia tộc William, sau đó ông nội Dạ Đình Sâm đã kiên quyết đưa gia tộc trở về quỹ đạo bình thường, nhưng lúc này họ đã lớn mạnh đến mức chính phủ cũng không làm gì được.
Ông Dạ mở căn cứ huấn luyện, đặt gia pháp vô cùng nghiêm khắc vì sợ đám con cháu đi sai đường. Vả lại những năm qua LN đã cống hiến cho ngân sách quốc gia không ít.
- Nếu đã thế sao các người còn muốn hại anh ấy? Chẳng lẽ không thể bỏ qua cho nhau sao?
Cô run rẩy hỏi lại.
Arthur nghe thế chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:
- Giờ anh Dạ đã dính hẳn với đám mafia đó, lúc anh ấy còn nhỏ được đưa vào quân đội huấn luyện, anh trai em rất khâm phục anh ấy, muốn so đấu với anh ấy, nhưng chưa kịp làm gì thì anh ấy đã rời khỏi đó, tung tích không rõ. Sau đó anh Norman nhận nhiệm vụ tiêu diệt một nhóm buôn lậu súng thì gặp trở ngại nên thất bại. Chị biết ai là người lãnh đạo nhóm buôn lậu kia không?
Cậu đặt câu hỏi khiến trái tim Nhạc Yên Nhi run lên từng cơn, cô mấp máy môi, sau đó thốt ra mấy chữ...
- Là... Dạ Đình Sâm phải không?
Mấy chữ này giống như đã rút hết sức lực trên người cô, rõ ràng cô đang ngồi trên ghế nhưng cả người vẫn vô lực đến mức trong chớp mắt có thể sẽ gục ngã được ngay.
Chồng cô...
Là một kẻ cuồng việc, là một tên đầu gỗ, là một người đàn ông vô cùng tự kỷ...
Điểm tốt của hắn nhiều lắm thế nên cô mới quên Dạ Đình Sâm còn là một người làm ăn, có thủ đoạn có năng lực, là người có thể một tay che trời.
Phần trước
Phần sau Xem thêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.