Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 607
Nam Đường
18/04/2019
Hôm nay là ngày kiểm tra.
Hai người mau chóng tới bệnh viện, đứng trước cửa phòng khám, Dạ Đình Sâm lo lắng nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, không dám bước vào.
Thấy vậy, Nhạc Yên Nhi nói:
- Hay anh đừng vào nữa, em sẽ nói kết quả cho anh sau?
- Anh không sao, vào đi.
Hắn lắc đầu.
Cô cảm thấy buồn cười, tay hắn đã đổ mồ hôi mà vẫn nói không có việc gì.
Một lúc sau là siêu âm, Dạ Đình Sâm lo lắng nói:
- Là trai hay gái thế?
- Thật ra trai hay gái cũng vậy, bây giờ không phải thế hệ trước nữa, quan tâm nam nữ làm gì, phải bình tĩnh!
Bác sĩ nghĩ hắn trọng nam khinh nữ nên ho khan, tránh nặng tìm nhẹ nói.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì cười:
- Bác sĩ, cứ cho anh ấy biết đi, anh ấy thèm con gái đến phát điên rồi.
Bác sĩ nghe vậy thì rất ngạc nhiên rồi mới nói:
- Hóa ra là cậu thích con gái, vậy thì chúc mừng, đây là một công chúa!
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì thở phào, yêu thương xoa bụng cô.
- Tốt quá, từ nay về sau cứ để ba bảo vệ hai mẹ con.
Bác sĩ thấy thế thì nói:
- Tôi gặp nhiều người trọng nam khinh nữ lắm rồi, kể cả những người có tư tưởng tiến bộ cũng muốn con trai, không ngờ cậu đây lại thích con gái như vậy.
- Con gái tốt hơn con trai nhiều.
Vì con gái sẽ không cướp vợ của hắn!
Cứ nghĩ tới chuyện về sau sẽ có một đứa bé trai sờ mó vợ mình như Minh Tinh Tinh, hắn chỉ muốn đánh cho nó một trận nên thân.
Ra khỏi viện, Nhạc Yên Nhi không về cùng Dạ Đình Sâm, cô bảo hắn cho mình xuống cổng tòa soạn báo để đền bù sai lầm lần trước đã để Dư San San ở quán cafe một mình.
Thấy Nhạc Yên Nhi tới, Dư San San rất ngạc nhiên, cô vội ngừng công việc lại:
- Sao lại đến đây mà không nói trước thế?
- Ở nhà chán quá nên ra ngoài hít thở không khí thôi.
Cô cười ngọt ngào, đổi lại là một cái lườm của Dư San San.
Cô chọt chọt ngực Nhạc Yên Nhi:
- Hẳn là trong lòng ai đó đang sướng chết đi được! Chồng thì ngày ngày xoay quanh, cuộc sống thoải mái, vậy mà còn nói nhàm chán!
Đúng lúc này, một cô bé có vẻ là thực tập sinh đi tới, nhút nhát lên tiếng hỏi:
- Cô, cô Nhạc, cô có thể ký tên cho tôi không?
Nhạc Yên Nhi rất ngạc nhiên, cô không kịp phản ứng lại, sau đó chỉ vào mình:
- Cô nói tôi à?
Thực tập sinh kia gật đầu lia lịa:
- Đúng đúng, tôi rất thích cô, tôi cảm thấy diễn xuất của cô trong White Lover rất hay, tôi khóc nhiều lắm đấy.
Không phải Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ gặp fan hâm mộ, chỉ là cô chưa gặp ở tòa soạn báo bao giờ, nhất là khi cô đã bị đóng băng như hiện nay.
Nghĩ tới đây, cô xịu mặt xuổng rồi lại cố gắng mỉm cười:
- Cô chắc không biết chứ, giờ tôi không đóng phim nữa rồi.
- Tôi biết! Là vì bê bối gần đây ha, vừa xem đã thấy giả rồi, lúc ấy tôi không tin đâu, còn làm ầm lên với bao nhiêu người trên weibo nữa! Cũng vì thế nên tôi mới xin đến thực tập ở tòa soạn báo, tôi ghét nhất những tin tức giả như vậy! Nhưng bây giờ mọi thứ sáng tỏ rồi, cô không cần để tâm làm gì, cứ quay phim tiếp đi, tôi muốn xem phim mới của cô lắm.
Không ngờ cô thực tập sinh lại có thể căm phẫn thật nhiều, nói liên tục một hồi như vậy, sau đó, cô gái mới nhận ra mình nói nhiều quá nên cười ngượng:
- Xin lỗi, tôi nói nhiều quá, cô đừng giận nhé. Chủ biên cũng mắng tôi suốt.
Nhạc Yên Nhi cười phì ra, cô không hề giận mà còn thấy ấm áp nữa.
Cô nhận lấy bút và vở trong tay thực tập sinh:
- Yên tâm, tôi không giận đâu. Tôi ký cho cô nhé, chỉ cần cô đừng chê tôi hết thời là được.
Ký tên xong, cô gái còn bắt tay cô rồi mới vui vẻ chạy đi.
- Hừ, con nhóc này.
Dư San San đứng bên cạnh, không hài lòng.
Nhạc Yên Nhi cười, đẩy đẩy cô:
- Nhóc gì, sinh viên vừa tốt nghiệp thôi mà, cậu cũng có già hơn mấy đâu?
- Ấy cậu không hiểu rồi, lòng mình tràn đầy bể dâu đây.
Dư San San nửa thật nửa giả nói:
- Nhưng những bê bối kia đã có lời giải thích rồi, cậu không cân nhắc việc đóng phim tiếp à? Đây là việc cậu yêu nhất mà.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Trong bụng còn có đứa nhóc này, cũng sắp lộ việc mang thai rồi, bất tiện lắm. Một thời gian nữa rồi tính vậy.
- Ừ, bây giờ đi ăn thì sớm quá, tớ đang có buổi phỏng vấn ở Quảng Thịnh, hay là đi cùng đi, làm xong rồi mình lại ăn.
Quảng Thịnh? Hẳn là phỏng vấn Lâm Đông Lục nhỉ?
Nhạc Yên Nhi đã sớm buông tay với Lâm Đông Lục, cô cũng không có việc gì phải trốn tránh nên đồng ý.
Từ buổi họp báo trước đến nay, đã rất lâu cô không gặp Lâm Đông Lục. Lần này, cô cảm thấy anh đã biến thành người khác, dường như đã ấm áp hơn, kiên nhẫn hơn, không còn thấy bất cứ dấu vết bệnh tật nào, tinh thần cũng sung mãn.
Thấy cô, anh rất vui mừng. Lâm Đông Lục vồn vã chào hỏi và mời cô ngồi, nhìn bụng cô, anh lập tức hiểu ra mọi chuyện.
- Em với Dạ Đình Sâm bây giờ rất tốt phải không? Thấy em thế này anh cũng yên tâm!
- Anh với Nhược Mai thế nào?
Cô vừa dứt lời thì giọng nói vui vẻ của Bạch Nhược Mai vang lên:
- Đông Lục, anh bảo trưa nay mình ăn gì? Em muốn ăn lẩu, trước đây mình vẫn hay cùng ăn lẩu đúng không?
Cô ta như con chim nhỏ vui vẻ quấn quýt với Lâm Đông Lục, sau đó, cầm một tờ quảng cáo, nghiêm túc nói:
- Lẩu cay hay lẩu uyên ương? Uyên ương đi, anh không ăn cay được.
Đang nói, cô bỗng nhận ra có gì là lạ, sau đó Bạch Nhược Mai mới thấy Nhạc Yên Nhi đang ngồi trên salon. Lúc này, cô mới nói:
- À, em không biết đang có khách, có phải mọi người đang bận không? Vậy em không quấy rầy nhé, lâu lắm rồi em không đi ăn với San San, để em gọi cả San San nữa.
Đang định quay đi thì cô bị Lâm Đông Lục kéo lại.
- Chúng ta đi thế giới hai người, nếu đưa cô ấy đi cùng thì cô ấy sẽ không tự nhiên đâu. Lần sau hai người ăn với nhau, anh không tham gia, lần này chỉ hai chúng ta thôi, gọi lẩu uyên ương nhé.
Lâm Đông Lục cười hiền, anh rất kiên nhẫn nói, ánh mắt thật cưng chiều.
Bạch Nhược Mai dịu dàng gật đầu rồi ra ngoài.
Nhạc Yên Nhi thấy vậy thì có cảm giác rất quái dị.
Cô biết họ đã hòa hảo nhưng vì sao khi nãy Bạch Nhược Mai lại như không thấy mình? Kể cả hòa hảo nhưng chuyện không còn khúc mắc với mình là rất vô lý, không giống tính của Bạch Nhược Mai.
Hơn nữa, ánh mắt cô ta cực kỳ lạ lẫm, cứ như chưa bao giờ gặp mặt vậy.
Lại còn gọi "San San", chẳng phải là Dư San San à?
Hai người đó thân nhau từ khi nào? Thật là khó mà tưởng tượng nổi.
- Cô ấy...
Lâm Đông Lục cười nhạt, nụ cười bi thương:
- Lần trước, ở buổi họp báo, bệnh tình anh chuyển biến xấu phải nằm viện, cô ấy vào chăm anh một tối rồi uống thuốc ngủ tự sát. Sau khi được cứu, cô ấy trở thành như vậy, coi mình là một người khác. Xem thêm...
Hai người mau chóng tới bệnh viện, đứng trước cửa phòng khám, Dạ Đình Sâm lo lắng nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, không dám bước vào.
Thấy vậy, Nhạc Yên Nhi nói:
- Hay anh đừng vào nữa, em sẽ nói kết quả cho anh sau?
- Anh không sao, vào đi.
Hắn lắc đầu.
Cô cảm thấy buồn cười, tay hắn đã đổ mồ hôi mà vẫn nói không có việc gì.
Một lúc sau là siêu âm, Dạ Đình Sâm lo lắng nói:
- Là trai hay gái thế?
- Thật ra trai hay gái cũng vậy, bây giờ không phải thế hệ trước nữa, quan tâm nam nữ làm gì, phải bình tĩnh!
Bác sĩ nghĩ hắn trọng nam khinh nữ nên ho khan, tránh nặng tìm nhẹ nói.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì cười:
- Bác sĩ, cứ cho anh ấy biết đi, anh ấy thèm con gái đến phát điên rồi.
Bác sĩ nghe vậy thì rất ngạc nhiên rồi mới nói:
- Hóa ra là cậu thích con gái, vậy thì chúc mừng, đây là một công chúa!
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì thở phào, yêu thương xoa bụng cô.
- Tốt quá, từ nay về sau cứ để ba bảo vệ hai mẹ con.
Bác sĩ thấy thế thì nói:
- Tôi gặp nhiều người trọng nam khinh nữ lắm rồi, kể cả những người có tư tưởng tiến bộ cũng muốn con trai, không ngờ cậu đây lại thích con gái như vậy.
- Con gái tốt hơn con trai nhiều.
Vì con gái sẽ không cướp vợ của hắn!
Cứ nghĩ tới chuyện về sau sẽ có một đứa bé trai sờ mó vợ mình như Minh Tinh Tinh, hắn chỉ muốn đánh cho nó một trận nên thân.
Ra khỏi viện, Nhạc Yên Nhi không về cùng Dạ Đình Sâm, cô bảo hắn cho mình xuống cổng tòa soạn báo để đền bù sai lầm lần trước đã để Dư San San ở quán cafe một mình.
Thấy Nhạc Yên Nhi tới, Dư San San rất ngạc nhiên, cô vội ngừng công việc lại:
- Sao lại đến đây mà không nói trước thế?
- Ở nhà chán quá nên ra ngoài hít thở không khí thôi.
Cô cười ngọt ngào, đổi lại là một cái lườm của Dư San San.
Cô chọt chọt ngực Nhạc Yên Nhi:
- Hẳn là trong lòng ai đó đang sướng chết đi được! Chồng thì ngày ngày xoay quanh, cuộc sống thoải mái, vậy mà còn nói nhàm chán!
Đúng lúc này, một cô bé có vẻ là thực tập sinh đi tới, nhút nhát lên tiếng hỏi:
- Cô, cô Nhạc, cô có thể ký tên cho tôi không?
Nhạc Yên Nhi rất ngạc nhiên, cô không kịp phản ứng lại, sau đó chỉ vào mình:
- Cô nói tôi à?
Thực tập sinh kia gật đầu lia lịa:
- Đúng đúng, tôi rất thích cô, tôi cảm thấy diễn xuất của cô trong White Lover rất hay, tôi khóc nhiều lắm đấy.
Không phải Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ gặp fan hâm mộ, chỉ là cô chưa gặp ở tòa soạn báo bao giờ, nhất là khi cô đã bị đóng băng như hiện nay.
Nghĩ tới đây, cô xịu mặt xuổng rồi lại cố gắng mỉm cười:
- Cô chắc không biết chứ, giờ tôi không đóng phim nữa rồi.
- Tôi biết! Là vì bê bối gần đây ha, vừa xem đã thấy giả rồi, lúc ấy tôi không tin đâu, còn làm ầm lên với bao nhiêu người trên weibo nữa! Cũng vì thế nên tôi mới xin đến thực tập ở tòa soạn báo, tôi ghét nhất những tin tức giả như vậy! Nhưng bây giờ mọi thứ sáng tỏ rồi, cô không cần để tâm làm gì, cứ quay phim tiếp đi, tôi muốn xem phim mới của cô lắm.
Không ngờ cô thực tập sinh lại có thể căm phẫn thật nhiều, nói liên tục một hồi như vậy, sau đó, cô gái mới nhận ra mình nói nhiều quá nên cười ngượng:
- Xin lỗi, tôi nói nhiều quá, cô đừng giận nhé. Chủ biên cũng mắng tôi suốt.
Nhạc Yên Nhi cười phì ra, cô không hề giận mà còn thấy ấm áp nữa.
Cô nhận lấy bút và vở trong tay thực tập sinh:
- Yên tâm, tôi không giận đâu. Tôi ký cho cô nhé, chỉ cần cô đừng chê tôi hết thời là được.
Ký tên xong, cô gái còn bắt tay cô rồi mới vui vẻ chạy đi.
- Hừ, con nhóc này.
Dư San San đứng bên cạnh, không hài lòng.
Nhạc Yên Nhi cười, đẩy đẩy cô:
- Nhóc gì, sinh viên vừa tốt nghiệp thôi mà, cậu cũng có già hơn mấy đâu?
- Ấy cậu không hiểu rồi, lòng mình tràn đầy bể dâu đây.
Dư San San nửa thật nửa giả nói:
- Nhưng những bê bối kia đã có lời giải thích rồi, cậu không cân nhắc việc đóng phim tiếp à? Đây là việc cậu yêu nhất mà.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Trong bụng còn có đứa nhóc này, cũng sắp lộ việc mang thai rồi, bất tiện lắm. Một thời gian nữa rồi tính vậy.
- Ừ, bây giờ đi ăn thì sớm quá, tớ đang có buổi phỏng vấn ở Quảng Thịnh, hay là đi cùng đi, làm xong rồi mình lại ăn.
Quảng Thịnh? Hẳn là phỏng vấn Lâm Đông Lục nhỉ?
Nhạc Yên Nhi đã sớm buông tay với Lâm Đông Lục, cô cũng không có việc gì phải trốn tránh nên đồng ý.
Từ buổi họp báo trước đến nay, đã rất lâu cô không gặp Lâm Đông Lục. Lần này, cô cảm thấy anh đã biến thành người khác, dường như đã ấm áp hơn, kiên nhẫn hơn, không còn thấy bất cứ dấu vết bệnh tật nào, tinh thần cũng sung mãn.
Thấy cô, anh rất vui mừng. Lâm Đông Lục vồn vã chào hỏi và mời cô ngồi, nhìn bụng cô, anh lập tức hiểu ra mọi chuyện.
- Em với Dạ Đình Sâm bây giờ rất tốt phải không? Thấy em thế này anh cũng yên tâm!
- Anh với Nhược Mai thế nào?
Cô vừa dứt lời thì giọng nói vui vẻ của Bạch Nhược Mai vang lên:
- Đông Lục, anh bảo trưa nay mình ăn gì? Em muốn ăn lẩu, trước đây mình vẫn hay cùng ăn lẩu đúng không?
Cô ta như con chim nhỏ vui vẻ quấn quýt với Lâm Đông Lục, sau đó, cầm một tờ quảng cáo, nghiêm túc nói:
- Lẩu cay hay lẩu uyên ương? Uyên ương đi, anh không ăn cay được.
Đang nói, cô bỗng nhận ra có gì là lạ, sau đó Bạch Nhược Mai mới thấy Nhạc Yên Nhi đang ngồi trên salon. Lúc này, cô mới nói:
- À, em không biết đang có khách, có phải mọi người đang bận không? Vậy em không quấy rầy nhé, lâu lắm rồi em không đi ăn với San San, để em gọi cả San San nữa.
Đang định quay đi thì cô bị Lâm Đông Lục kéo lại.
- Chúng ta đi thế giới hai người, nếu đưa cô ấy đi cùng thì cô ấy sẽ không tự nhiên đâu. Lần sau hai người ăn với nhau, anh không tham gia, lần này chỉ hai chúng ta thôi, gọi lẩu uyên ương nhé.
Lâm Đông Lục cười hiền, anh rất kiên nhẫn nói, ánh mắt thật cưng chiều.
Bạch Nhược Mai dịu dàng gật đầu rồi ra ngoài.
Nhạc Yên Nhi thấy vậy thì có cảm giác rất quái dị.
Cô biết họ đã hòa hảo nhưng vì sao khi nãy Bạch Nhược Mai lại như không thấy mình? Kể cả hòa hảo nhưng chuyện không còn khúc mắc với mình là rất vô lý, không giống tính của Bạch Nhược Mai.
Hơn nữa, ánh mắt cô ta cực kỳ lạ lẫm, cứ như chưa bao giờ gặp mặt vậy.
Lại còn gọi "San San", chẳng phải là Dư San San à?
Hai người đó thân nhau từ khi nào? Thật là khó mà tưởng tượng nổi.
- Cô ấy...
Lâm Đông Lục cười nhạt, nụ cười bi thương:
- Lần trước, ở buổi họp báo, bệnh tình anh chuyển biến xấu phải nằm viện, cô ấy vào chăm anh một tối rồi uống thuốc ngủ tự sát. Sau khi được cứu, cô ấy trở thành như vậy, coi mình là một người khác. Xem thêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.