Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 825: Ngoại truyện - Anh Muốn Theo Đuổi Em
Nam Đường
09/10/2019
- Tôi cũng nghĩ vậy.
Dư San San cười cười rồi cúi xuống ăn bánh tiếp.
Vị matcha trong miệng có chút ngọt ngào.
Trần Vũ nhướng mày:
- Vì sao bỗng nhiên cô Dư lại hỏi câu này?
- Vì tò mò thôi.
Bữa cơm kết thúc rất nhanh vì đây không phải bữa chính. Trần Vũ muốn đưa Dư San San về nhưng cô từ chối.
Anh ta đứng ở cửa nhìn Dư San San rời đi, con ngươi vốn trong suốt dần trở nên sâu hơn, khuôn mặt hòa nhã như thay đổi, lộ ra vẻ mặt giả nhân giả nghĩa.
Anh ta nhếch miệng cười lạnh, nhìn một lúc mới đi về phía xe của mình.
Dư San San về nhà một mình, cô bật đèn lên, trong nhà trống vắng.
Người kia rời đi đã lâu, hẳn sẽ không quay về nữa.
Nhưng cô vẫn cứ mong ngóng xa vời rằng có một ngày mở cửa ra, mình sẽ thấy bóng dáng bận rộn của người kia đang chờ cô về nhà.
Nghĩ cũng buồn cười, chính cô là người ép anh ra đi nhưng lại nhớ anh đến phát điên, biết mình không cho người ta được hạnh phúc nhưng lại muốn cầm tù anh mãi.
Đây có lẽ là nỗi khổ khi không thể yêu.
Tối nay chưa ăn bữa chính nên cô nấu mì tôm, nhớ lại lần đầu Bạch Kính Thần tới nhà, cô cũng mời anh ăn món này, hai người còn ăn rất vui vẻ.
Mì tôm giống nhau như đúc mà sao giờ đắng quá.
Ăn được một nửa, cô khó chịu đổ mì đi, rửa mặt rồi đi ngủ.
Giấc ngủ này dĩ nhiên không an lành, bởi vì cô luôn mơ thấy một người.
Anh chỉ vào ngực cô, chất vấn liên hồi:
- Dư San San, đến cùng thì em có trái tim không?
Cô muốn lớn tiếng đáp lại rằng có! Nhưng cô không mở miệng nổi.
Dù cô đã rất cố gắng nhưng không được, ngay cả bác sĩ cũng không cứu được cô rồi, cô còn cách nào nữa đây?
Sáng hôm sau, cô lái xe tới chỗ làm, chẳng ngờ lại gặp Trần Vũ, anh ta ôm một bó hoa hồng như đang chờ ai đó.
Cô nghĩ họ mới gặp mặt một lần nên không cần dừng lại chào hỏi làm gì, tránh cho đôi bên cùng xấu hổ, chính vì vậy, Dư San San định vào gara luôn, chẳng ngờ cô bị chặn lại.
- Cô Dư còn nhớ tôi không?
- Nhớ chứ, xin hỏi có chuyện gì sao?
- Hoa hồng tươi vừa nở, hái từ nhà trồng hoa ra đấy, tặng cô.
Dư San San lần đầu nghe được có người tặng hoa tự hái chứ không phải mua ở cửa hàng.
Cô cảm thấy rất kinh ngạc nhưng nhìn bó hồng ngoài cửa một lát mà vẫn không nhận lấy.
- Anh Trần, tối qua tôi đã nói rõ rồi, anh làm thế này...
Cô nhíu mày nói.
- Tôi hiểu lời cô Dư nói hôm qua, khi trở về tôi cũng nghĩ kỹ, tôi vẫn thích cô Dư nên muốn theo đuổi cô.
- Nhưng chúng ta mới gặp có một lần!
Dư San San kinh ngạc nói.
Trần Vũ mỉm cười:
- Nhưng lần gặp mặt này có cảm giác rất chính xác, tôi làm về khai thác trò chơi, rất chú trọng tới cảm giác nên tôi sẽ kiên trì với ý kiến của mình, còn cô Dư cũng có thể kiên trì với chính cô.
- Nhưng...
Dư San San mấp máy môi rồi nở một nụ cười còn động lòng hơn hoa:
- Anh Trần đã thích thì cứ tiếp tục, tôi đi trước.
Dư San San chưa bao giờ là một người dây dưa lằng nhằng.
Thái độ và lời nói của cô rất rõ ràng, Trần Vũ muốn theo đuổi thì cô không có gì để nói, nhưng thái độ của cô, cô có thể làm chủ.
Lần đầu gặp mặt, khách sáo.
Lần thứ hai gặp mặt, không cần khách sáo nữa!
Người không nên xuất hiện lại cứ xuất hiện, đó là kẻ đáng ghét!
Dư San San nhấn ga vọt qua Trần Vũ, hướng về phía gara.
Trần Vũ ôm hoa không nổi giận, chỉ là mắt anh ta đã tối lại:
- Khá lắm cô nàng hoang dã ạ, quả là có tính khiêu chiến, tôi không tin mình lại không bắt nổi cô.
Dư San San lên lầu, vừa lên đến văn phòng thì Bạch Nhược Mai cũng tới, cô rất tò mò hỏi thăm tin tức.
- Thất bại.
- Tại sao? Sáng nay tớ thấy người ta cầm hoa hồng tới mà.
- Vì tớ bỗng nhận ra tớ thích làm việc hơn yêu đương, tớ phải ngồi vững vị trí này, bán mạng cả đời cho chồng cậu.
Cô cười hì hì.
Bạch Nhược Mai bất đắc dĩ:
- Đừng mà, tớ không muốn cậu vất vả như vậy, bánh ngọt của cậu trong tủ lạnh, để mát cho ngon, tớ sang trường xem con trai đây.
- Ừ, bảo sếp Lâm đi cùng nhé.
Cô cười nói, sợ Bạch Nhược Mai đi một mình sẽ nghe được những lời không nên nghe.
Bạch Nhược Mai im lặng rũ mắt rồi nhanh chóng mỉm cười:
- Tất nhiên là phải bảo chồng tớ cùng đi rồi! Đi nhé!
- Ừ, bye.
Dư San San tan ca đã thấy Trần Vũ chờ trước cổng, còn chặn ngay trước xe cô.
- Tặng em, vừa hái đấy.
Trần Vũ cười.
- Anh Trần, anh muốn thế nào, ý tôi đã rất rõ rồi mà.
- Ý của anh cũng rất rõ rồi, anh chỉ muốn em nhận hoa của anh thôi.
- Vậy có phải tôi nhận rồi thì anh sẽ đi, về sau cũng không quấy rầy tôi nữa chứ?
Cô hỏi.
- Được.
Trần Vũ không do dự đáp lại, cười khẽ.
Dư San San gật đầu rồi ôm hoa vào lòng:
- Bây giờ được rồi đấy, phiền nhường đường, đâm phải anh thì tôi phải chịu trách nhiệm đấy.
Trần Vũ cười lùi lại rồi nhìn Dư San San rời đi.
Bị từ chối như vậy, Trần Vũ hoài nghi về việc mình đã xuống sắc.
Dư San San đang lái xe thì nhận được một cuộc gọi lạ, cô do dự nhấc máy nhưng chẳng nghe thấy gì.
- Alo, có ai không?
- ...
- Xin chào, có ai đang nghe máy không? Nếu không tôi tắt máy đây.
Cô nói, kết quả đầu dây bên kia vẫn im lặng. Dư San San nhíu mày cúp máy.
Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, cô ngừng xe, nhìn xung quanh theo bản năng. Khi liếc qua một trạm xe bus, cô bỗng thấy một bóng người quen thuộc.
Dư San San run lên, cô muốn xuống xe nhưng đèn đã chuyển xanh, vì cô mãi không lái xe đi nên xe sau đã nhấn còi.
Cô chỉ đành khởi động xe, tìm một nơi để dừng xe lại rồi điên cuồng chạy ngược về.
Nhưng trước trạm xe bus đã chẳng còn ai.
Cũng như ảo ảnh về ốc đảo trên hoang mạc, nhìn thấy mà không tồn tại thôi.
Dư San San cười tự giễu, cô nhìn bóng mình trong lớp kính ở trạm dừng.
Mắt cô đã ươn ướt, những giọt nước mắt trong suốt cũng xuất hiện.
Cô hít sâu rồi ung dung rời đi, như chưa từng khóc.
Dư San San cười, cười rất tươi rồi bước trên giày cao gót, quay về xe.
Nhấn ga, cô không quay đầu lại.
Mấy ngày sau đó, tình trạng như vậy không xuất hiện nữa. Cô nghĩ mình gặp ảo giác, thậm chí còn đi bệnh viện.
Trần Vũ lại rất kiên trì khiến cho cả văn phòng đều biết, đi đến đâu cô cũng nghe thấy tiếng chúc mừng vì mình tìm được một người đàn ông tốt.
Dư San San cười cười rồi cúi xuống ăn bánh tiếp.
Vị matcha trong miệng có chút ngọt ngào.
Trần Vũ nhướng mày:
- Vì sao bỗng nhiên cô Dư lại hỏi câu này?
- Vì tò mò thôi.
Bữa cơm kết thúc rất nhanh vì đây không phải bữa chính. Trần Vũ muốn đưa Dư San San về nhưng cô từ chối.
Anh ta đứng ở cửa nhìn Dư San San rời đi, con ngươi vốn trong suốt dần trở nên sâu hơn, khuôn mặt hòa nhã như thay đổi, lộ ra vẻ mặt giả nhân giả nghĩa.
Anh ta nhếch miệng cười lạnh, nhìn một lúc mới đi về phía xe của mình.
Dư San San về nhà một mình, cô bật đèn lên, trong nhà trống vắng.
Người kia rời đi đã lâu, hẳn sẽ không quay về nữa.
Nhưng cô vẫn cứ mong ngóng xa vời rằng có một ngày mở cửa ra, mình sẽ thấy bóng dáng bận rộn của người kia đang chờ cô về nhà.
Nghĩ cũng buồn cười, chính cô là người ép anh ra đi nhưng lại nhớ anh đến phát điên, biết mình không cho người ta được hạnh phúc nhưng lại muốn cầm tù anh mãi.
Đây có lẽ là nỗi khổ khi không thể yêu.
Tối nay chưa ăn bữa chính nên cô nấu mì tôm, nhớ lại lần đầu Bạch Kính Thần tới nhà, cô cũng mời anh ăn món này, hai người còn ăn rất vui vẻ.
Mì tôm giống nhau như đúc mà sao giờ đắng quá.
Ăn được một nửa, cô khó chịu đổ mì đi, rửa mặt rồi đi ngủ.
Giấc ngủ này dĩ nhiên không an lành, bởi vì cô luôn mơ thấy một người.
Anh chỉ vào ngực cô, chất vấn liên hồi:
- Dư San San, đến cùng thì em có trái tim không?
Cô muốn lớn tiếng đáp lại rằng có! Nhưng cô không mở miệng nổi.
Dù cô đã rất cố gắng nhưng không được, ngay cả bác sĩ cũng không cứu được cô rồi, cô còn cách nào nữa đây?
Sáng hôm sau, cô lái xe tới chỗ làm, chẳng ngờ lại gặp Trần Vũ, anh ta ôm một bó hoa hồng như đang chờ ai đó.
Cô nghĩ họ mới gặp mặt một lần nên không cần dừng lại chào hỏi làm gì, tránh cho đôi bên cùng xấu hổ, chính vì vậy, Dư San San định vào gara luôn, chẳng ngờ cô bị chặn lại.
- Cô Dư còn nhớ tôi không?
- Nhớ chứ, xin hỏi có chuyện gì sao?
- Hoa hồng tươi vừa nở, hái từ nhà trồng hoa ra đấy, tặng cô.
Dư San San lần đầu nghe được có người tặng hoa tự hái chứ không phải mua ở cửa hàng.
Cô cảm thấy rất kinh ngạc nhưng nhìn bó hồng ngoài cửa một lát mà vẫn không nhận lấy.
- Anh Trần, tối qua tôi đã nói rõ rồi, anh làm thế này...
Cô nhíu mày nói.
- Tôi hiểu lời cô Dư nói hôm qua, khi trở về tôi cũng nghĩ kỹ, tôi vẫn thích cô Dư nên muốn theo đuổi cô.
- Nhưng chúng ta mới gặp có một lần!
Dư San San kinh ngạc nói.
Trần Vũ mỉm cười:
- Nhưng lần gặp mặt này có cảm giác rất chính xác, tôi làm về khai thác trò chơi, rất chú trọng tới cảm giác nên tôi sẽ kiên trì với ý kiến của mình, còn cô Dư cũng có thể kiên trì với chính cô.
- Nhưng...
Dư San San mấp máy môi rồi nở một nụ cười còn động lòng hơn hoa:
- Anh Trần đã thích thì cứ tiếp tục, tôi đi trước.
Dư San San chưa bao giờ là một người dây dưa lằng nhằng.
Thái độ và lời nói của cô rất rõ ràng, Trần Vũ muốn theo đuổi thì cô không có gì để nói, nhưng thái độ của cô, cô có thể làm chủ.
Lần đầu gặp mặt, khách sáo.
Lần thứ hai gặp mặt, không cần khách sáo nữa!
Người không nên xuất hiện lại cứ xuất hiện, đó là kẻ đáng ghét!
Dư San San nhấn ga vọt qua Trần Vũ, hướng về phía gara.
Trần Vũ ôm hoa không nổi giận, chỉ là mắt anh ta đã tối lại:
- Khá lắm cô nàng hoang dã ạ, quả là có tính khiêu chiến, tôi không tin mình lại không bắt nổi cô.
Dư San San lên lầu, vừa lên đến văn phòng thì Bạch Nhược Mai cũng tới, cô rất tò mò hỏi thăm tin tức.
- Thất bại.
- Tại sao? Sáng nay tớ thấy người ta cầm hoa hồng tới mà.
- Vì tớ bỗng nhận ra tớ thích làm việc hơn yêu đương, tớ phải ngồi vững vị trí này, bán mạng cả đời cho chồng cậu.
Cô cười hì hì.
Bạch Nhược Mai bất đắc dĩ:
- Đừng mà, tớ không muốn cậu vất vả như vậy, bánh ngọt của cậu trong tủ lạnh, để mát cho ngon, tớ sang trường xem con trai đây.
- Ừ, bảo sếp Lâm đi cùng nhé.
Cô cười nói, sợ Bạch Nhược Mai đi một mình sẽ nghe được những lời không nên nghe.
Bạch Nhược Mai im lặng rũ mắt rồi nhanh chóng mỉm cười:
- Tất nhiên là phải bảo chồng tớ cùng đi rồi! Đi nhé!
- Ừ, bye.
Dư San San tan ca đã thấy Trần Vũ chờ trước cổng, còn chặn ngay trước xe cô.
- Tặng em, vừa hái đấy.
Trần Vũ cười.
- Anh Trần, anh muốn thế nào, ý tôi đã rất rõ rồi mà.
- Ý của anh cũng rất rõ rồi, anh chỉ muốn em nhận hoa của anh thôi.
- Vậy có phải tôi nhận rồi thì anh sẽ đi, về sau cũng không quấy rầy tôi nữa chứ?
Cô hỏi.
- Được.
Trần Vũ không do dự đáp lại, cười khẽ.
Dư San San gật đầu rồi ôm hoa vào lòng:
- Bây giờ được rồi đấy, phiền nhường đường, đâm phải anh thì tôi phải chịu trách nhiệm đấy.
Trần Vũ cười lùi lại rồi nhìn Dư San San rời đi.
Bị từ chối như vậy, Trần Vũ hoài nghi về việc mình đã xuống sắc.
Dư San San đang lái xe thì nhận được một cuộc gọi lạ, cô do dự nhấc máy nhưng chẳng nghe thấy gì.
- Alo, có ai không?
- ...
- Xin chào, có ai đang nghe máy không? Nếu không tôi tắt máy đây.
Cô nói, kết quả đầu dây bên kia vẫn im lặng. Dư San San nhíu mày cúp máy.
Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, cô ngừng xe, nhìn xung quanh theo bản năng. Khi liếc qua một trạm xe bus, cô bỗng thấy một bóng người quen thuộc.
Dư San San run lên, cô muốn xuống xe nhưng đèn đã chuyển xanh, vì cô mãi không lái xe đi nên xe sau đã nhấn còi.
Cô chỉ đành khởi động xe, tìm một nơi để dừng xe lại rồi điên cuồng chạy ngược về.
Nhưng trước trạm xe bus đã chẳng còn ai.
Cũng như ảo ảnh về ốc đảo trên hoang mạc, nhìn thấy mà không tồn tại thôi.
Dư San San cười tự giễu, cô nhìn bóng mình trong lớp kính ở trạm dừng.
Mắt cô đã ươn ướt, những giọt nước mắt trong suốt cũng xuất hiện.
Cô hít sâu rồi ung dung rời đi, như chưa từng khóc.
Dư San San cười, cười rất tươi rồi bước trên giày cao gót, quay về xe.
Nhấn ga, cô không quay đầu lại.
Mấy ngày sau đó, tình trạng như vậy không xuất hiện nữa. Cô nghĩ mình gặp ảo giác, thậm chí còn đi bệnh viện.
Trần Vũ lại rất kiên trì khiến cho cả văn phòng đều biết, đi đến đâu cô cũng nghe thấy tiếng chúc mừng vì mình tìm được một người đàn ông tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.