Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 820: Ngoại truyện - Anh Sẽ Kết Hôn Với Em
Nam Đường
09/10/2019
Dạ Vị Ương hỏi:
- Sao bảo là buổi trình diễn thời trang tuyên bố độc thân cơ mà? Bày biện lãng mạn thế làm gì?
- Ba con bảo cả đời chỉ sợ con cũng chẳng được bước vào điện phủ hôn nhân đâu, cho nên để con trải nghiệm một lần.
Nghe thế, Dạ Vị Ương khóc không ra nước mắt.
Vào hội trường, nơi nơi đều là hoa hồng, từng bó từng bó một. Hai bên thảm đỏ là vị trí của khách mời, giờ này đã không còn chỗ trống, cô vừa bước vào, mọi người đã nhiệt liệt vỗ tay, thậm chí có cả hoa đồng xuất hiện xung quanh, liên tục rắc cánh hoa.
Hoa khói mông lung, cô thấy ha mình mặc áo đuôi tôm đứng trên sân khấu, sửa soạn rất đẹp trai. Ông mỉm cười với cô, nói:
- Hoan nghênh sự xuất hiện của con gái chúng tôi, Dạ Vị Ương!
Tiếng vỗ tay càng lớn hơn.
Đi thẳng tới sân khấu, cha cô hiền hòa vươn tay, dù bình thường ông luôn lừa cô nhưng lúc này, cô cảm thấy mình vẫn giống một cô dâu sắp về nhà chồng, sắp phải chia xa người nhà nên nước mắt đã rưng rưng.
Chẳng ngờ tay vừa vươn ra đã bị Dạ Tu đập một phát:
- Giơ cái gì, ba đang định đỡ mẹ con, con khỏe chân thì tự lên đi.
Mình không phải con ruột!
Cô trơ mắt nhìn ba mình cười nịnh nọt, nắm tay mẹ mình dìu lên sân khấu.
Mắt Dạ Tu rưng rưng:
- Không dám giấu mọi người, hôm nay là kỷ niệm hai mươi tám năm ngày vợ chồng tôi kết hôn. Tôi muốn mọi người ở đây làm người chứng kiến cho tôi: Hera Hutt, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình để yêu em nhiều hơn!
Dạ Tu trịnh trọng tuyên bố, nhìn sang vợ đầy tình cảm.
Vậy là cha mẹ cô ôm chặt lấy nhau, mọi người bên dưới cũng vỗ tay ầm ầm.
Dạ Vị Ương đỡ trán, bây giờ mình có nên rút lui không?
Thế này mà là buổi trình diễn thời trang tuyên bố độc thân của mình à? Rõ ràng là buổi khoe ân ái của ba mẹ mà, hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, sao lại không biết xấu hổ thế cơ chứ?
Dạ Vị Ương lắc đầu, cô quyết định rút lui, buổi trình diễn của mình để sau đi.
Mọi người đều tập trung lên sân khấu, không một ai chú ý tới cô cả.
Dạ Vị Ương giẫm trên thảm đỏ, cảm giác không hề chân thật.
Cô bước từng bước về phía cổng.
Nhưng trước mặt lại xuất hiện một người.
Cô sững lại. Người kia đứng ngược sáng, cô không thể nhìn rõ dung mạo nhưng vẫn nhận ra thấp thoáng đó là một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta mặc vest trắng, cao gần mét chín, một sự tồn tại đủ để khiến người ta ngước nhìn.
Từng bước tới gần, giày da giẫm trên thảm đỏ vang lên tiếng nho nhỏ lại nặng nề, từng tiếng như gõ vào lòng cô.
Cô dần nhìn rõ anh ta, khuôn mặt anh tuấn, đôi mày kiếm, sống mũi thẳng và bờ môi mỏng.
Sắc mặt anh ta vẫn tái nhợt nhưng đã tốt hơn so với mấy ngày trước, ít nhiều gì cũng hồng hào hơn.
Đôi mắt anh ta rất sâu, hệt như ánh mắt chim ưng đang khóa chặt con mồi.
Cuối cùng, anh ta đứng trước mặt cô, hé môi, trầm giọng nói:
- Sao thế? Còn chưa bắt đầu đã hoảng sợ chạy trốn à?
- Anh... sao anh lại ở đây?
Cô kinh ngạc không nói thành lời, chỉ biết trừng to mắt nhìn anh ta.
- Anh đến cưới em.
Anh ta nói từng chữ.
Sau đó, anh ta cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ đang khẽ run của cô.
Chẳng biết từ lúc nào, cánh tay anh ta đã ôm lấy cô, một tay đặt lên eo cô, một tay thì đặt sau gáy cô. Dạ Vị Ương bị khóa chặt trong lòng anh ta, cô không thể trốn thoát, chỉ có thể để mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn này vẫn bá đạo như vậy, không để cô có chỗ trống suy nghĩ, hơi thở của cô quấn quýt với hơi thở của người đàn ông này, ngay cả nhịp tim cũng loạn lên.
Mỗi một nhịp đập đều dựa theo tiết tấu của anh ta.
Hội trường đã an tĩnh lại từ lâu, tất cả mọi người đều nhìn về phía họ.
Dạ Tu cầm mic lên, nói:
- Hoan nghênh cô dâu chú rể! Cảm ơn mọi người dù trăm công ngàn việc cũng dành thời gian tới tham dự hôn lễ của con gái tôi.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Dạ Vị Ương nghe thế thì trợn mắt, cô mau chóng suy nghĩ, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chết tiệt, lại bị người nhà lừa rồi!
Một lúc lâu sau, bốn cánh môi mới rời nhau ra.
Dạ Vị Ương thở hồng hộc nói:
- Hôm nay là hôn lễ của em với anh?
- Phải.
- Sao anh không chịu gặp em?
- Vì muốn cho em bất ngờ, là do ba em quyết định đấy.
- Bất ngờ cái con khỉ, đây là kinh hãi!
Dạ Vị ương suýt thì nổi điên nhưng Norman đã ôm chặt lấy cô.
Tai cô áp sát vào ngực anh ta, thật ấm áp.
- Nghe thấy không? Trái tim anh đang nói em đừng đi, nó yêu em, muốn mãi mãi bên em, ở lại đi, cùng anh kết thúc hôn lễ này, hôn lễ thuộc về chúng ta.
Dạ Vị Ương cứng người lại, khóe mắt ươn ướt.
Cô còn chưa lấy lại bình tĩnh thì anh ta đã trả lời thay:
- Không nói gì thì anh coi như em đồng ý rồi.
Nói xong, anh ta bế cô lên, cô giật mình kêu lên, hai tay ôm lấy cổ anh ta theo bản năng.
- Thân thể của em thành thật đấy.
Norman trêu chọc rồi bế cô đi về phía thảm đỏ.
Dạ Vị Ương đỏ bừng mặt, cô muốn hét lên nhưng không được.
Đúng là cô không thể từ chối hôn lễ này, vì cô yêu anh ta.
Nhưng cô cũng không dễ lừa như vậy, ai muốn lừa cô sẽ phải trả giá đắt.
Lên sân khấu, Dạ Tu bắt đầu giới thiệu cô dâu chú rể rồi định bước xuống, chẳng ngờ Dạ Vị Ương lại giữ chặt áo ông.
- Màn hình laptop của con có một file ghi rõ ngày tháng, đó là quà con đưa cho Norman, ba đừng có mà nhìn lén, con muốn chiếu nó lên màn hình lớn để mọi người cùng vui.
Dạ Tu không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của con gái cưng.
Mục sư mau chóng xuất hiện, đọc lời thề mà mọi người mong chờ nhất.
- Anh Norman, anh có đồng ý cưới cô Dạ Vị Ương làm vợ, dựa theo giáo huấn của thánh kinh mà bên cô ấy, cùng cô ấy kết hợp làm một, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy như yêu chính bản thân mình, dù cô ấy khỏe mạnh hay ốm yếu, giàu có hay nghèo khó, luôn chung thủy với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế gian không?
Norman nghe vậy thì nhìn sang Dạ Vị Ương, ánh mắt sáng rực lên, anh ta nắm chặt tay cô, nói từng chữ:
- Tôi đồng ý.
Dạ Vị Ương nghe thấy ba chữ này thì tim khẽ run lên, cô cảm thấy hạnh phúc khó nói thành lời đang tràn ngập lồng ngực mình.
- Cô Dạ Vị Ương, cô có đồng ý trở thành vợ anh Norman, dựa theo giáo huấn của thánh kinh mà bên anh ấy, cùng anh ấy kết hợp làm một, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy như yêu chính bản thân mình, dù anh ấy khỏe mạnh hay ốm yếu, giàu có hay nghèo khó, luôn chung thủy với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế gian không?
- Sao bảo là buổi trình diễn thời trang tuyên bố độc thân cơ mà? Bày biện lãng mạn thế làm gì?
- Ba con bảo cả đời chỉ sợ con cũng chẳng được bước vào điện phủ hôn nhân đâu, cho nên để con trải nghiệm một lần.
Nghe thế, Dạ Vị Ương khóc không ra nước mắt.
Vào hội trường, nơi nơi đều là hoa hồng, từng bó từng bó một. Hai bên thảm đỏ là vị trí của khách mời, giờ này đã không còn chỗ trống, cô vừa bước vào, mọi người đã nhiệt liệt vỗ tay, thậm chí có cả hoa đồng xuất hiện xung quanh, liên tục rắc cánh hoa.
Hoa khói mông lung, cô thấy ha mình mặc áo đuôi tôm đứng trên sân khấu, sửa soạn rất đẹp trai. Ông mỉm cười với cô, nói:
- Hoan nghênh sự xuất hiện của con gái chúng tôi, Dạ Vị Ương!
Tiếng vỗ tay càng lớn hơn.
Đi thẳng tới sân khấu, cha cô hiền hòa vươn tay, dù bình thường ông luôn lừa cô nhưng lúc này, cô cảm thấy mình vẫn giống một cô dâu sắp về nhà chồng, sắp phải chia xa người nhà nên nước mắt đã rưng rưng.
Chẳng ngờ tay vừa vươn ra đã bị Dạ Tu đập một phát:
- Giơ cái gì, ba đang định đỡ mẹ con, con khỏe chân thì tự lên đi.
Mình không phải con ruột!
Cô trơ mắt nhìn ba mình cười nịnh nọt, nắm tay mẹ mình dìu lên sân khấu.
Mắt Dạ Tu rưng rưng:
- Không dám giấu mọi người, hôm nay là kỷ niệm hai mươi tám năm ngày vợ chồng tôi kết hôn. Tôi muốn mọi người ở đây làm người chứng kiến cho tôi: Hera Hutt, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình để yêu em nhiều hơn!
Dạ Tu trịnh trọng tuyên bố, nhìn sang vợ đầy tình cảm.
Vậy là cha mẹ cô ôm chặt lấy nhau, mọi người bên dưới cũng vỗ tay ầm ầm.
Dạ Vị Ương đỡ trán, bây giờ mình có nên rút lui không?
Thế này mà là buổi trình diễn thời trang tuyên bố độc thân của mình à? Rõ ràng là buổi khoe ân ái của ba mẹ mà, hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, sao lại không biết xấu hổ thế cơ chứ?
Dạ Vị Ương lắc đầu, cô quyết định rút lui, buổi trình diễn của mình để sau đi.
Mọi người đều tập trung lên sân khấu, không một ai chú ý tới cô cả.
Dạ Vị Ương giẫm trên thảm đỏ, cảm giác không hề chân thật.
Cô bước từng bước về phía cổng.
Nhưng trước mặt lại xuất hiện một người.
Cô sững lại. Người kia đứng ngược sáng, cô không thể nhìn rõ dung mạo nhưng vẫn nhận ra thấp thoáng đó là một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta mặc vest trắng, cao gần mét chín, một sự tồn tại đủ để khiến người ta ngước nhìn.
Từng bước tới gần, giày da giẫm trên thảm đỏ vang lên tiếng nho nhỏ lại nặng nề, từng tiếng như gõ vào lòng cô.
Cô dần nhìn rõ anh ta, khuôn mặt anh tuấn, đôi mày kiếm, sống mũi thẳng và bờ môi mỏng.
Sắc mặt anh ta vẫn tái nhợt nhưng đã tốt hơn so với mấy ngày trước, ít nhiều gì cũng hồng hào hơn.
Đôi mắt anh ta rất sâu, hệt như ánh mắt chim ưng đang khóa chặt con mồi.
Cuối cùng, anh ta đứng trước mặt cô, hé môi, trầm giọng nói:
- Sao thế? Còn chưa bắt đầu đã hoảng sợ chạy trốn à?
- Anh... sao anh lại ở đây?
Cô kinh ngạc không nói thành lời, chỉ biết trừng to mắt nhìn anh ta.
- Anh đến cưới em.
Anh ta nói từng chữ.
Sau đó, anh ta cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ đang khẽ run của cô.
Chẳng biết từ lúc nào, cánh tay anh ta đã ôm lấy cô, một tay đặt lên eo cô, một tay thì đặt sau gáy cô. Dạ Vị Ương bị khóa chặt trong lòng anh ta, cô không thể trốn thoát, chỉ có thể để mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn này vẫn bá đạo như vậy, không để cô có chỗ trống suy nghĩ, hơi thở của cô quấn quýt với hơi thở của người đàn ông này, ngay cả nhịp tim cũng loạn lên.
Mỗi một nhịp đập đều dựa theo tiết tấu của anh ta.
Hội trường đã an tĩnh lại từ lâu, tất cả mọi người đều nhìn về phía họ.
Dạ Tu cầm mic lên, nói:
- Hoan nghênh cô dâu chú rể! Cảm ơn mọi người dù trăm công ngàn việc cũng dành thời gian tới tham dự hôn lễ của con gái tôi.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Dạ Vị Ương nghe thế thì trợn mắt, cô mau chóng suy nghĩ, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chết tiệt, lại bị người nhà lừa rồi!
Một lúc lâu sau, bốn cánh môi mới rời nhau ra.
Dạ Vị Ương thở hồng hộc nói:
- Hôm nay là hôn lễ của em với anh?
- Phải.
- Sao anh không chịu gặp em?
- Vì muốn cho em bất ngờ, là do ba em quyết định đấy.
- Bất ngờ cái con khỉ, đây là kinh hãi!
Dạ Vị ương suýt thì nổi điên nhưng Norman đã ôm chặt lấy cô.
Tai cô áp sát vào ngực anh ta, thật ấm áp.
- Nghe thấy không? Trái tim anh đang nói em đừng đi, nó yêu em, muốn mãi mãi bên em, ở lại đi, cùng anh kết thúc hôn lễ này, hôn lễ thuộc về chúng ta.
Dạ Vị Ương cứng người lại, khóe mắt ươn ướt.
Cô còn chưa lấy lại bình tĩnh thì anh ta đã trả lời thay:
- Không nói gì thì anh coi như em đồng ý rồi.
Nói xong, anh ta bế cô lên, cô giật mình kêu lên, hai tay ôm lấy cổ anh ta theo bản năng.
- Thân thể của em thành thật đấy.
Norman trêu chọc rồi bế cô đi về phía thảm đỏ.
Dạ Vị Ương đỏ bừng mặt, cô muốn hét lên nhưng không được.
Đúng là cô không thể từ chối hôn lễ này, vì cô yêu anh ta.
Nhưng cô cũng không dễ lừa như vậy, ai muốn lừa cô sẽ phải trả giá đắt.
Lên sân khấu, Dạ Tu bắt đầu giới thiệu cô dâu chú rể rồi định bước xuống, chẳng ngờ Dạ Vị Ương lại giữ chặt áo ông.
- Màn hình laptop của con có một file ghi rõ ngày tháng, đó là quà con đưa cho Norman, ba đừng có mà nhìn lén, con muốn chiếu nó lên màn hình lớn để mọi người cùng vui.
Dạ Tu không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của con gái cưng.
Mục sư mau chóng xuất hiện, đọc lời thề mà mọi người mong chờ nhất.
- Anh Norman, anh có đồng ý cưới cô Dạ Vị Ương làm vợ, dựa theo giáo huấn của thánh kinh mà bên cô ấy, cùng cô ấy kết hợp làm một, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy như yêu chính bản thân mình, dù cô ấy khỏe mạnh hay ốm yếu, giàu có hay nghèo khó, luôn chung thủy với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế gian không?
Norman nghe vậy thì nhìn sang Dạ Vị Ương, ánh mắt sáng rực lên, anh ta nắm chặt tay cô, nói từng chữ:
- Tôi đồng ý.
Dạ Vị Ương nghe thấy ba chữ này thì tim khẽ run lên, cô cảm thấy hạnh phúc khó nói thành lời đang tràn ngập lồng ngực mình.
- Cô Dạ Vị Ương, cô có đồng ý trở thành vợ anh Norman, dựa theo giáo huấn của thánh kinh mà bên anh ấy, cùng anh ấy kết hợp làm một, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy như yêu chính bản thân mình, dù anh ấy khỏe mạnh hay ốm yếu, giàu có hay nghèo khó, luôn chung thủy với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế gian không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.