Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 808: Ngoại truyện - Cướp
Nam Đường
09/10/2019
Dạ Vị Ương vừa lên xe thì không thấy nước mắt đâu nữa, cô soi gương kiểm tra lại lớp trang điểm của mình, cũng may là
không bị lem, nếu không cô lại phải đánh lại từ đầu.
- Chị dâu, hôm nay chúng ta đi đâu?
Cô hưng phấn hỏi.
- Sao thế? Không phải là tâm sự chuyện buồn của em và Norman à?
Nhạc Yên Nhi cười hỏi lại.
Dạ Vị Ương nghe thế thì cười hì hì, vươn người qua làm nũng:
- Chị dâu thông minh như thế, chắc chắn là đoán ra trò vặt của em rồi, em làm thế cũng chỉ là để đưa chị ra ngoài thôi, nếu không anh của em sao có thể để chị đi chứ?
- Buổi tối về chị chắc chắn sẽ xui xẻo.
- Em biết ngay là chị thương em nhất, chúng ta đi trung tâm yoga rèn luyện thân thể rồi đi ăn cơm, buổi chiều thì đi dạo phố!
- Đã dạo phố mấy ngày liền rồi, em không thấy mệt à?
- Chị đã nghe câu trong tủ quần áo của phụ nữ lúc nào cũng thiếu một bộ quần áo và một đôi giày chưa? Không có người phụ nữ nào chê shopping mệt cả!
Dạ Vị Ương vui vẻ nói.
Nhạc Yên Nhi cũng thấy hứng thú, không hỏi chuyện của cô ấy và Norman nữa.
Ai cũng có chuyện khó xử của riêng mình, với lại lúc đầu cô với Dạ Đình Sâm cũng đâu có thuận buồm xuôi gió, chuyện gì cũng phải từ từ.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến trung tâm yoga, dạo này cô ở nhà lười quen rồi, bây giờ mới vận động một lúc đã thở hổn hển.
Nhưng Dạ Vị Ương thì ngược lại, cô bé tập liền một tiếng không nghỉ.
Sau khi ra khỏi trung tâm yoga, hai người đi tắm cho thoải mái rồi mới đi ăn cơm, khi đến trung tâm mua sắm thì đã là hai giờ chiều.
Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố này tập trung đủ mọi món đồ đắt giá nhất, nơi đây đúng là thiên đường mua sắm.
Nhạc Yên Nhi chỉ nhìn lướt qua chứ không hề để tâm, bởi vì quần áo giày dép đồ trang sức của cô đều không phải do cô tự quyết định, trong nhà có một ‘bà quản gia’ quyết thay cô rồi.
Quần áo không được lộ vai, lộ lưng, lộ ngực, lộ đùi.
Giày dép không được cao quá năm phân, thoải mái là chính, đẹp chỉ là phụ.
Đến cả mái tóc xoăn dài của cô cũng bị cắt bỏ theo mệnh lệnh, bây giờ cô để tóc ngắn hơi cụp trông rất trẻ trung.
Dạ Vị Ương rất hăng hái, từ tầng trên xuống tầng dưới, không bỏ qua cửa hàng của bất cứ một nhãn hiệu lớn nào.
Nhạc Yên Nhi không biết hôm nay mình bị làm sao, cô cảm thấy mình không đi nhiều được như hôm trước, chắc có lẽ vì hôm nay cô đi giày gót nhọn.
Dạ Vị Ương muốn mua kim cương để hút vận đào hoa, không thể chỉ có một lựa chọn là Norman được.
- Chị dâu, hay là chị cũng mua một viên kim cương đi?
Cô bé cười hỏi.
Nhạc Yên Nhi vội lắc đầu:
- Đừng, nếu như chị mà trêu vào đóa hoa đào nào thì anh của em sẽ xử chị mất!
- Chị sợ anh ấy thế à? Chẳng phải trước nay anh ấy nghe lời chị nhất sao?
- Từ sau khi anh của em kết bạn với tất cả các nick của chị, cứ mỗi khi chị vừa đăng status nào lên là anh ấy sẽ lập tức xuất hiện, đăng comment ‘người này là phu nhân của tôi, mọi người ăn nói cho cẩn thận vào’. Từ đó về sau, dưới mỗi status của chị không có một comment của bạn bè nào, họ đều sợ lỡ lời, bị anh ấy ghi thù.
- …
Dạ Vị Ương trợn trừng mắt, khóe miệng co giật, hiển nhiên đã bị hành vi đáng sợ của Dạ Đình Sâm dọa sợ.
- Vậy… có còn ai theo đuổi chị không?
Cô bé vẫn to gan hỏi.
Trên mặt Nhạc Yên Nhi tràn đầy vẻ cay đắng, cô nói:
- Tất cả những người lúc trước thích chị đều unfriend chị rồi, thậm chí họ còn gửi trả lì xì chị tặng từ mấy năm trước lại cho chị nữa.
- Chị dâu, chị vất vả rồi! Giờ em hoàn toàn không muốn tìm người đàn ông như anh của em nữa đâu, thật là đáng sợ! Chị cũng có thể báo thù tương tự với nick của anh ấy mà?
- Trong… tất cả friendlist của anh ấy đều chỉ có hai người. Một là nick chính của chị, người còn lại là nick phụ của chị.
Nhạc Yên Nhi khóc không ra nước mắt.
-… Em còn có thể nói gì nữa đây? Chúc chị hạnh phúc! Cũng may anh em tìm được một người dễ tính như chị, người khác sao chịu nổi anh ấy, ba anh em nhà em dường như đều khá ngang ngạnh, thực ra em cũng chẳng khác gì anh ấy cả.
- Ý em là về sau em cũng muốn quản chặt chồng mình hả?
- Đúng thế, thế nên em với Norman không hợp nhau, một núi không thể chứa hai hổ.
Cô ấy mím môi lại, cuối cùng chọn một viên kim cương màu hồng rồi đưa cho nhân viên bán hàng:
- Gói lại đi.
Sau khi mua xong hai người chuẩn bị ra khỏi cửa hàng, nhưng không ngờ có một người đàn ông hấp tấp xông đến, bắt giữ nhân viên cửa hàng đứng gần mình nhất, chĩa thẳng khẩu súng màu đen vào đầu người đó.
- Tất cả quỳ xuống cho tao!
Đoàng đoàng đoàng….
Gã giơ súng lên bắn chỉ thiên mấy phát, bóng đèn vỡ vụn, mảnh thủy tinh rơi hết xuống dưới đất, dọa mọi người hét ầm lên.
Nhạc Yên Nhi vội vàng kéo tay Dạ Vị Ương trốn sang một bên.
Bọn họ dựa vào quầy hàng, nép sang bên cạnh để lẩn trốn.
Lúc này, tiếng xe cảnh sát vọng từ tầng dưới lên.
Cảnh sát lập tức xông tới chặn cửa, một trong số họ đứng ra đàm phán với gã cướp.
Nhưng gã không nghe, nhất quyết bắt nhân viên phải đóng cửa lại.
Cánh cửa của cửa hàng này là cửa điện tử làm bằng kính cường lực, đạn khó mà xuyên qua, chuyên dùng để đối phó với bọn trộm cướp.
Cảnh sát không thể vào được, người bên trong cũng không thể đi ra.
Bầu không khí nặng nề bao trùm lấy cả cửa hàng.
Đúng vào lúc này, một bé gái không nhịn được được mà bật khóc.
Tiếng khóc của cô bé vang vọng khắp cả cửa hàng trang sức, khiến người nghe phải đau lòng.
- Mẹ ơi…. Mẹ ơi, mẹ ở đâu?
Hóa ra vừa nãy trong cơn hỗn loạn, cô bé đã bị lạc với mẹ.
- Khóc mẹ mày ý! Phiền chết đi được!
Tên cướp rất thiếu kiên nhẫn, gã vừa túm lấy cổ nhân viên cửa hàng vừa giơ súng lên chĩa vào cô bé kia.
Mẹ của cô bé thấy thế lập tức xông ra, nhưng không ngờ tên cướp giật mình, gã tưởng là cô ấy xông về phía mình nên không hề do dự mà bóp cò.
Bùm…
Máu chảy lênh láng.
Từng đóa hoa máu đỏ rực nở rộ trên nền gạch sứ màu trắng khiến người ta thấy nhức mắt.
Người mẹ đó cũng kinh ngạc, cô không ngờ bản thân mình sẽ chết đi như thế.
Cơ thể của cô cứng ngắc rồi sau đó đổ sập xuống.
Cô bé kia ngẩn ra rồi lập tức gào khóc, vừa khóc vừa chạy đến chỗ người phụ nữ kia.
- Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi…hu hu hu… mẹ ơi…
Nhạc Yên Nhi và Dạ Vị Ương ở chéo phía sau họ nên nhìn thấy rõ tất cả mọi việc.
Dòng máu nóng ấm đó tràn ra đất, từ từ chảy về phía họ.
Nhạc Yên Nhi thấy người mẹ trẻ nằm trên đất và cô bé con chỉ lớn như Nhạc Vãn Vãn thì lòng thắt lại, cô muốn đi ra kéo cô bé vào.
Nhưng, cô bị Dạ Vị Ương ngăn cản.
- Chị không muốn sống nữa à? Nếu như chị xảy ra chuyện gì thì em biết ăn nói với anh trai em thế nào?
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả, em có cách, chị ở đây đợi em!
- Em muốn làm gì?
Dạ Vị Ương không trả lời mà chỉ dùng mắt ra hiệu cho Nhạc Yên Nhi tự bảo vệ mình rồi mới đi vòng ra phía sau quầy hàng và đứng thẳng dậy.
- Ai!
Tên cướp đó bị dọa toát hết mồ hôi lạnh, chắc hẳn trước đây chưa từng nổ súng giết người nên giờ gã ta cũng đang rất sợ hãi, mà lúc này lại đột nhiên có người chui ra, gã lập tức cảnh giác giơ súng nhắm vào người đó.
Trong khi đó cảnh sát đứng bên ngoài vẫn tiếp tục cầm loa hò hét.
- Hiện giờ anh đã bị bao vây, hãy thả tất cả con tin bên trong ra!
- Chị dâu, hôm nay chúng ta đi đâu?
Cô hưng phấn hỏi.
- Sao thế? Không phải là tâm sự chuyện buồn của em và Norman à?
Nhạc Yên Nhi cười hỏi lại.
Dạ Vị Ương nghe thế thì cười hì hì, vươn người qua làm nũng:
- Chị dâu thông minh như thế, chắc chắn là đoán ra trò vặt của em rồi, em làm thế cũng chỉ là để đưa chị ra ngoài thôi, nếu không anh của em sao có thể để chị đi chứ?
- Buổi tối về chị chắc chắn sẽ xui xẻo.
- Em biết ngay là chị thương em nhất, chúng ta đi trung tâm yoga rèn luyện thân thể rồi đi ăn cơm, buổi chiều thì đi dạo phố!
- Đã dạo phố mấy ngày liền rồi, em không thấy mệt à?
- Chị đã nghe câu trong tủ quần áo của phụ nữ lúc nào cũng thiếu một bộ quần áo và một đôi giày chưa? Không có người phụ nữ nào chê shopping mệt cả!
Dạ Vị Ương vui vẻ nói.
Nhạc Yên Nhi cũng thấy hứng thú, không hỏi chuyện của cô ấy và Norman nữa.
Ai cũng có chuyện khó xử của riêng mình, với lại lúc đầu cô với Dạ Đình Sâm cũng đâu có thuận buồm xuôi gió, chuyện gì cũng phải từ từ.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến trung tâm yoga, dạo này cô ở nhà lười quen rồi, bây giờ mới vận động một lúc đã thở hổn hển.
Nhưng Dạ Vị Ương thì ngược lại, cô bé tập liền một tiếng không nghỉ.
Sau khi ra khỏi trung tâm yoga, hai người đi tắm cho thoải mái rồi mới đi ăn cơm, khi đến trung tâm mua sắm thì đã là hai giờ chiều.
Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố này tập trung đủ mọi món đồ đắt giá nhất, nơi đây đúng là thiên đường mua sắm.
Nhạc Yên Nhi chỉ nhìn lướt qua chứ không hề để tâm, bởi vì quần áo giày dép đồ trang sức của cô đều không phải do cô tự quyết định, trong nhà có một ‘bà quản gia’ quyết thay cô rồi.
Quần áo không được lộ vai, lộ lưng, lộ ngực, lộ đùi.
Giày dép không được cao quá năm phân, thoải mái là chính, đẹp chỉ là phụ.
Đến cả mái tóc xoăn dài của cô cũng bị cắt bỏ theo mệnh lệnh, bây giờ cô để tóc ngắn hơi cụp trông rất trẻ trung.
Dạ Vị Ương rất hăng hái, từ tầng trên xuống tầng dưới, không bỏ qua cửa hàng của bất cứ một nhãn hiệu lớn nào.
Nhạc Yên Nhi không biết hôm nay mình bị làm sao, cô cảm thấy mình không đi nhiều được như hôm trước, chắc có lẽ vì hôm nay cô đi giày gót nhọn.
Dạ Vị Ương muốn mua kim cương để hút vận đào hoa, không thể chỉ có một lựa chọn là Norman được.
- Chị dâu, hay là chị cũng mua một viên kim cương đi?
Cô bé cười hỏi.
Nhạc Yên Nhi vội lắc đầu:
- Đừng, nếu như chị mà trêu vào đóa hoa đào nào thì anh của em sẽ xử chị mất!
- Chị sợ anh ấy thế à? Chẳng phải trước nay anh ấy nghe lời chị nhất sao?
- Từ sau khi anh của em kết bạn với tất cả các nick của chị, cứ mỗi khi chị vừa đăng status nào lên là anh ấy sẽ lập tức xuất hiện, đăng comment ‘người này là phu nhân của tôi, mọi người ăn nói cho cẩn thận vào’. Từ đó về sau, dưới mỗi status của chị không có một comment của bạn bè nào, họ đều sợ lỡ lời, bị anh ấy ghi thù.
- …
Dạ Vị Ương trợn trừng mắt, khóe miệng co giật, hiển nhiên đã bị hành vi đáng sợ của Dạ Đình Sâm dọa sợ.
- Vậy… có còn ai theo đuổi chị không?
Cô bé vẫn to gan hỏi.
Trên mặt Nhạc Yên Nhi tràn đầy vẻ cay đắng, cô nói:
- Tất cả những người lúc trước thích chị đều unfriend chị rồi, thậm chí họ còn gửi trả lì xì chị tặng từ mấy năm trước lại cho chị nữa.
- Chị dâu, chị vất vả rồi! Giờ em hoàn toàn không muốn tìm người đàn ông như anh của em nữa đâu, thật là đáng sợ! Chị cũng có thể báo thù tương tự với nick của anh ấy mà?
- Trong… tất cả friendlist của anh ấy đều chỉ có hai người. Một là nick chính của chị, người còn lại là nick phụ của chị.
Nhạc Yên Nhi khóc không ra nước mắt.
-… Em còn có thể nói gì nữa đây? Chúc chị hạnh phúc! Cũng may anh em tìm được một người dễ tính như chị, người khác sao chịu nổi anh ấy, ba anh em nhà em dường như đều khá ngang ngạnh, thực ra em cũng chẳng khác gì anh ấy cả.
- Ý em là về sau em cũng muốn quản chặt chồng mình hả?
- Đúng thế, thế nên em với Norman không hợp nhau, một núi không thể chứa hai hổ.
Cô ấy mím môi lại, cuối cùng chọn một viên kim cương màu hồng rồi đưa cho nhân viên bán hàng:
- Gói lại đi.
Sau khi mua xong hai người chuẩn bị ra khỏi cửa hàng, nhưng không ngờ có một người đàn ông hấp tấp xông đến, bắt giữ nhân viên cửa hàng đứng gần mình nhất, chĩa thẳng khẩu súng màu đen vào đầu người đó.
- Tất cả quỳ xuống cho tao!
Đoàng đoàng đoàng….
Gã giơ súng lên bắn chỉ thiên mấy phát, bóng đèn vỡ vụn, mảnh thủy tinh rơi hết xuống dưới đất, dọa mọi người hét ầm lên.
Nhạc Yên Nhi vội vàng kéo tay Dạ Vị Ương trốn sang một bên.
Bọn họ dựa vào quầy hàng, nép sang bên cạnh để lẩn trốn.
Lúc này, tiếng xe cảnh sát vọng từ tầng dưới lên.
Cảnh sát lập tức xông tới chặn cửa, một trong số họ đứng ra đàm phán với gã cướp.
Nhưng gã không nghe, nhất quyết bắt nhân viên phải đóng cửa lại.
Cánh cửa của cửa hàng này là cửa điện tử làm bằng kính cường lực, đạn khó mà xuyên qua, chuyên dùng để đối phó với bọn trộm cướp.
Cảnh sát không thể vào được, người bên trong cũng không thể đi ra.
Bầu không khí nặng nề bao trùm lấy cả cửa hàng.
Đúng vào lúc này, một bé gái không nhịn được được mà bật khóc.
Tiếng khóc của cô bé vang vọng khắp cả cửa hàng trang sức, khiến người nghe phải đau lòng.
- Mẹ ơi…. Mẹ ơi, mẹ ở đâu?
Hóa ra vừa nãy trong cơn hỗn loạn, cô bé đã bị lạc với mẹ.
- Khóc mẹ mày ý! Phiền chết đi được!
Tên cướp rất thiếu kiên nhẫn, gã vừa túm lấy cổ nhân viên cửa hàng vừa giơ súng lên chĩa vào cô bé kia.
Mẹ của cô bé thấy thế lập tức xông ra, nhưng không ngờ tên cướp giật mình, gã tưởng là cô ấy xông về phía mình nên không hề do dự mà bóp cò.
Bùm…
Máu chảy lênh láng.
Từng đóa hoa máu đỏ rực nở rộ trên nền gạch sứ màu trắng khiến người ta thấy nhức mắt.
Người mẹ đó cũng kinh ngạc, cô không ngờ bản thân mình sẽ chết đi như thế.
Cơ thể của cô cứng ngắc rồi sau đó đổ sập xuống.
Cô bé kia ngẩn ra rồi lập tức gào khóc, vừa khóc vừa chạy đến chỗ người phụ nữ kia.
- Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi…hu hu hu… mẹ ơi…
Nhạc Yên Nhi và Dạ Vị Ương ở chéo phía sau họ nên nhìn thấy rõ tất cả mọi việc.
Dòng máu nóng ấm đó tràn ra đất, từ từ chảy về phía họ.
Nhạc Yên Nhi thấy người mẹ trẻ nằm trên đất và cô bé con chỉ lớn như Nhạc Vãn Vãn thì lòng thắt lại, cô muốn đi ra kéo cô bé vào.
Nhưng, cô bị Dạ Vị Ương ngăn cản.
- Chị không muốn sống nữa à? Nếu như chị xảy ra chuyện gì thì em biết ăn nói với anh trai em thế nào?
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả, em có cách, chị ở đây đợi em!
- Em muốn làm gì?
Dạ Vị Ương không trả lời mà chỉ dùng mắt ra hiệu cho Nhạc Yên Nhi tự bảo vệ mình rồi mới đi vòng ra phía sau quầy hàng và đứng thẳng dậy.
- Ai!
Tên cướp đó bị dọa toát hết mồ hôi lạnh, chắc hẳn trước đây chưa từng nổ súng giết người nên giờ gã ta cũng đang rất sợ hãi, mà lúc này lại đột nhiên có người chui ra, gã lập tức cảnh giác giơ súng nhắm vào người đó.
Trong khi đó cảnh sát đứng bên ngoài vẫn tiếp tục cầm loa hò hét.
- Hiện giờ anh đã bị bao vây, hãy thả tất cả con tin bên trong ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.