Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 815: Ngoại truyện - Để Anh Giải Quyết
Nam Đường
09/10/2019
Dạ Vị Ương im lặng một lúc lâu.
Từ ánh nhìn của Norman, cô biết hôm nay mình không thể trốn tránh mà phải cho anh ta một đáp án.
Cô bỗng cười, hững hờ mà quyết đoán nói:
- Tôi đồng ý gả, nhưng thế thì sao? Tôi không thể bỏ LN!
- Vậy thì tốt, chỉ cần một câu này của em là đủ, mọi ân oán để anh giải quyết.
Ánh mắt anh ta sâu tới đáng sợ, nó cứ quấn chặt lấy cô, ánh nhìn ấy như còn ẩn ý khác.
Norman rời đi, để cô lại một mình ở đó.
Dạ Vị Ương không bình tĩnh nổi, cô không hiểu anh ta có ý gì.
Mọi ân oán cứ để anh ta giải quyết là sao?
Anh ta phải giải quyết ân oán của ai?
Dạ Vị Ương đứng lên, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được. Cô che miệng, đôi môi còn đau rát nhắc cho cô biết người đàn ông kia đã điên cuồng tới đâu.
Mình hoàn toàn không có sức chống trả trước mặt anh ta.
Cô khẽ thở dài, cười giễu:
- Xin lỗi, tôi không thể cưới một người chồng như bom hẹn giờ được, anh có thể chết trong khi làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào, cũng có thể hại tới LN bất cứ lúc nào. Xin lỗi.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nói hai từ xin lỗi mà thôi.
Cô nhặt điện thoại lên, thấy cuộc trò chuyện với Dạ Dương vẫn tiếp tục.
- Dạ Dương, đang nghe chứ?
- Cô chủ, tên khốn kia làm gì cô rồi? Bây giờ tôi đang lái xe tới đón cô đây.
- Xong rồi, anh tới đón tôi đi, lái xe cẩn thận.
Nói xong, cô cúp máy, một giọt nước mắt khẽ lăn dài.
Dạ Dương tới vào buổi đêm, khi đi, Dạ Vị Ương còn đứng trước cửa phòng Norman một lúc lâu. Cuối cùng, cô chẳng nói gì cả mà quả quyết rời đi.
Dạ Dương nhìn tất cả, cũng không nói gì thêm mà chỉ bước theo sát cô.
Về thành phố A nghỉ ngơi không lâu, cô lập tức lên máy bay tới London vào buổi chiều.
Dạ Vị Ương là người nói là làm ngay, sau khi nghỉ một đêm, hôm sau cô lập tức về vị trí, Dạ Đình Sâm thì hoàn toàn được thả lỏng.
Tối hôm đó, Dạ Đình Sâm nói với Nhạc Yên Nhi rằng Dạ Vị Ương đã tới Anh quốc, cô ngẩn ra, không hiểu lắm:
- Thế Norman đâu?
- Không biết, nó chẳng nói gì, mà phía bệnh viện cũng không có tin tức, hình như là phong tỏa tin.
- Họ thế nào? Chưa khỏi đã lén về? Không nói cho chúng ta một tiếng nào!
Dạ Đình Sâm thấy vợ mình cuống lên thì gõ đầu cô:
- Yên Nhi, em nên quan tâm anh chứ? Dù sao thì anh lại thất nghiệp rồi!
- Chồng ơi anh lại bắt đầu rảnh rồi!
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ đỡ trán, cô thấy áp lực của mình thật lớn, sau này đi làm còn phải mang theo một cái đuôi, đúng là không có riêng tư gì hết!
- Ừ, vui không?
Dạ Đình Sâm cười ôm lấy eo vợ.
Nhạc Yên Nhi qua loa đáp:
- Em vui sắp chết rồi!
- Đúng rồi, thư anh viết cho em đâu? Còn không?
Thư?
Nhạc Yên Nhi vắt óc nghĩ, khi trước cô bị Julia giam, đúng là khi hắn rời đi có viết một bức thư nhưng cô không có dũng khí đọc, về sau Bách Quỷ tới cứu cô, cô không thể mang gì theo, mà thời gian vội vàng cô cũng chưa đọc.
Về sau... nhiều chuyện quá nên cũng quên luôn.
- Thư em chưa kịp đọc, chắc là ở chỗ Bách Quỷ. Anh không nói thì em cũng quên, anh viết gì thế?
Dạ Đình Sâm nghe thế thì đổi sắc mặt:
- Vợ, anh có vài việc phải giải quyết, chờ anh.
Nói xong, hắn rời đi, tìm một góc vắng gọi cho thư ký.
- Tìm Bách Quỷ, mang đồ của tôi về.
- Gì thế?
- Một bức thư.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm tối thui, bức thư này là sự học cả đời hắn, là rất nhiều lời tâm tình được trích ra từ những bộ phim thần tượng mà hắn xem mỗi đêm.
Nhạc Yên Nhi nói hắn không đủ EQ, không biết dỗ ngọt, hắn sợ mình xảy ra chuyện thì muốn nói cũng không kịp nữa. Vậy là một người đàn ông như hắn không hề xấu hổ viết tất cả những lời tận đáy lòng ra, dài tận hai trang giấy.
Chẳng ngờ vợ mình thì không đọc, lại bị người ngoài đọc, mặt mũi hắn biết để đâu, dù gì cũng phải lôi Bách Quỷ về bằng được!
Dạ Vị Ương trở về Anh, toàn tâm toàn ý làm việc, chuyện của Norman cô không giải quyết được, mọi người dường như cũng hiểu nên không ai nhắc tới tên anh ta nữa.
Lúc này, Dạ Dương tỏ tình, nói rằng anh đã yêu thầm cô nhiều năm.
Rất bất ngờ nhưng cũng hợp lý.
Dù sao Dạ Dương tốt với cô thế nào, ai cũng thấy.
Nghĩ một buổi tối đến mất ngủ, cô đồng ý.
Cô mau chóng báo với người nhà, hi vọng có thể làm đám cưới sớm, càng nhanh càng tốt.
Nếu không cô lòng dạ rối bời đến độ không khống chế nổi bản thân mất.
Tin tức về lễ đính hôn của Dạ Vị Ương không được thông báo cho truyền thông mà chỉ có người nhà biết, vậy nên không tạo thành ảnh hưởng lớn.
Buổi tối tan làm, cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi về, chẳng ngờ Dạ Dương gọi nói muốn đón cô, cô do dự rồi đáp:
- Còn chút việc phải làm, tạm thời chưa về được, tối nay em sẽ tự về, anh ở nhà chờ em.
Dạ Vị Ương luôn nói một không hai, Dạ Dương cũng nghe ra cô không tình nguyện.
Cô luôn cho rằng mình ngụy trang tốt nhưng trên thực tế, người sáng suốt đều nhận ra cô chọn đính hôn là để quên đi một người.
Dạ Dương hiểu nhưng cũng giả ngu, dù sao trước mặt người phụ nữ mình yêu, ai chẳng nhún nhường.
Còn mình cô ngồi trong văn phòng vắng, những người còn lại đã về cả rồi.
Cô xoay tròn trên ghế rồi đi tới đi lui, nhìn ánh đèn của những tòa cao ốc đã sáng lên rực rỡ để cảm thấy vui lây.
Nhưng tâm tư cô càng trĩu nặng, đầu óc không thể suy nghĩ được gì, chẳng muốn làm gì, chỉ phí thời gian ngồi ngẩn ở đó.
Không muốn về nhà.
Về nhà, đối mặt với Dạ Dương, cô sẽ áy náy.
Đúng là cô đã tới tuổi kết hôn, cũng nên lấy chồng để cha mẹ yên lòng nhưng không có ai phù hợp, lại vừa lúc có Dạ Dương đứng ra nói yêu cô.
Dạ Dương là con nuôi mà cha mẹ bồi dưỡng, phẩm chất tác phong đều rõ như ban ngày, cũng là người đáng để tin tưởng. Hơn nữa, Dạ Dương rất tốt với cô, ai cũng biết điều đó, nếu cô kết hôn, hẳn Dạ Dương sẽ càng yêu chiều.
Trừ Norman, người mình nên gả nhất hẳn là Dạ Dương.
Norman đã mất tích rất lâu, không hề nghe được bất cứ tin tức gì của anh ta.
Miên man suy nghĩ mãi, kim đồng hồ đã chỉ hướng mười một giờ, cô thở dài, thu dọn đồ ra ngoài.
Vào gara, vừa mở cửa xe, chẳng ngờ có một bóng đen xuất hiện sau lưng, bóng đen bịt mặt cô, Dạ Vị Ương không kịp kêu lên đã ngất xỉu.
Từ ánh nhìn của Norman, cô biết hôm nay mình không thể trốn tránh mà phải cho anh ta một đáp án.
Cô bỗng cười, hững hờ mà quyết đoán nói:
- Tôi đồng ý gả, nhưng thế thì sao? Tôi không thể bỏ LN!
- Vậy thì tốt, chỉ cần một câu này của em là đủ, mọi ân oán để anh giải quyết.
Ánh mắt anh ta sâu tới đáng sợ, nó cứ quấn chặt lấy cô, ánh nhìn ấy như còn ẩn ý khác.
Norman rời đi, để cô lại một mình ở đó.
Dạ Vị Ương không bình tĩnh nổi, cô không hiểu anh ta có ý gì.
Mọi ân oán cứ để anh ta giải quyết là sao?
Anh ta phải giải quyết ân oán của ai?
Dạ Vị Ương đứng lên, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được. Cô che miệng, đôi môi còn đau rát nhắc cho cô biết người đàn ông kia đã điên cuồng tới đâu.
Mình hoàn toàn không có sức chống trả trước mặt anh ta.
Cô khẽ thở dài, cười giễu:
- Xin lỗi, tôi không thể cưới một người chồng như bom hẹn giờ được, anh có thể chết trong khi làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào, cũng có thể hại tới LN bất cứ lúc nào. Xin lỗi.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nói hai từ xin lỗi mà thôi.
Cô nhặt điện thoại lên, thấy cuộc trò chuyện với Dạ Dương vẫn tiếp tục.
- Dạ Dương, đang nghe chứ?
- Cô chủ, tên khốn kia làm gì cô rồi? Bây giờ tôi đang lái xe tới đón cô đây.
- Xong rồi, anh tới đón tôi đi, lái xe cẩn thận.
Nói xong, cô cúp máy, một giọt nước mắt khẽ lăn dài.
Dạ Dương tới vào buổi đêm, khi đi, Dạ Vị Ương còn đứng trước cửa phòng Norman một lúc lâu. Cuối cùng, cô chẳng nói gì cả mà quả quyết rời đi.
Dạ Dương nhìn tất cả, cũng không nói gì thêm mà chỉ bước theo sát cô.
Về thành phố A nghỉ ngơi không lâu, cô lập tức lên máy bay tới London vào buổi chiều.
Dạ Vị Ương là người nói là làm ngay, sau khi nghỉ một đêm, hôm sau cô lập tức về vị trí, Dạ Đình Sâm thì hoàn toàn được thả lỏng.
Tối hôm đó, Dạ Đình Sâm nói với Nhạc Yên Nhi rằng Dạ Vị Ương đã tới Anh quốc, cô ngẩn ra, không hiểu lắm:
- Thế Norman đâu?
- Không biết, nó chẳng nói gì, mà phía bệnh viện cũng không có tin tức, hình như là phong tỏa tin.
- Họ thế nào? Chưa khỏi đã lén về? Không nói cho chúng ta một tiếng nào!
Dạ Đình Sâm thấy vợ mình cuống lên thì gõ đầu cô:
- Yên Nhi, em nên quan tâm anh chứ? Dù sao thì anh lại thất nghiệp rồi!
- Chồng ơi anh lại bắt đầu rảnh rồi!
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ đỡ trán, cô thấy áp lực của mình thật lớn, sau này đi làm còn phải mang theo một cái đuôi, đúng là không có riêng tư gì hết!
- Ừ, vui không?
Dạ Đình Sâm cười ôm lấy eo vợ.
Nhạc Yên Nhi qua loa đáp:
- Em vui sắp chết rồi!
- Đúng rồi, thư anh viết cho em đâu? Còn không?
Thư?
Nhạc Yên Nhi vắt óc nghĩ, khi trước cô bị Julia giam, đúng là khi hắn rời đi có viết một bức thư nhưng cô không có dũng khí đọc, về sau Bách Quỷ tới cứu cô, cô không thể mang gì theo, mà thời gian vội vàng cô cũng chưa đọc.
Về sau... nhiều chuyện quá nên cũng quên luôn.
- Thư em chưa kịp đọc, chắc là ở chỗ Bách Quỷ. Anh không nói thì em cũng quên, anh viết gì thế?
Dạ Đình Sâm nghe thế thì đổi sắc mặt:
- Vợ, anh có vài việc phải giải quyết, chờ anh.
Nói xong, hắn rời đi, tìm một góc vắng gọi cho thư ký.
- Tìm Bách Quỷ, mang đồ của tôi về.
- Gì thế?
- Một bức thư.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm tối thui, bức thư này là sự học cả đời hắn, là rất nhiều lời tâm tình được trích ra từ những bộ phim thần tượng mà hắn xem mỗi đêm.
Nhạc Yên Nhi nói hắn không đủ EQ, không biết dỗ ngọt, hắn sợ mình xảy ra chuyện thì muốn nói cũng không kịp nữa. Vậy là một người đàn ông như hắn không hề xấu hổ viết tất cả những lời tận đáy lòng ra, dài tận hai trang giấy.
Chẳng ngờ vợ mình thì không đọc, lại bị người ngoài đọc, mặt mũi hắn biết để đâu, dù gì cũng phải lôi Bách Quỷ về bằng được!
Dạ Vị Ương trở về Anh, toàn tâm toàn ý làm việc, chuyện của Norman cô không giải quyết được, mọi người dường như cũng hiểu nên không ai nhắc tới tên anh ta nữa.
Lúc này, Dạ Dương tỏ tình, nói rằng anh đã yêu thầm cô nhiều năm.
Rất bất ngờ nhưng cũng hợp lý.
Dù sao Dạ Dương tốt với cô thế nào, ai cũng thấy.
Nghĩ một buổi tối đến mất ngủ, cô đồng ý.
Cô mau chóng báo với người nhà, hi vọng có thể làm đám cưới sớm, càng nhanh càng tốt.
Nếu không cô lòng dạ rối bời đến độ không khống chế nổi bản thân mất.
Tin tức về lễ đính hôn của Dạ Vị Ương không được thông báo cho truyền thông mà chỉ có người nhà biết, vậy nên không tạo thành ảnh hưởng lớn.
Buổi tối tan làm, cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi về, chẳng ngờ Dạ Dương gọi nói muốn đón cô, cô do dự rồi đáp:
- Còn chút việc phải làm, tạm thời chưa về được, tối nay em sẽ tự về, anh ở nhà chờ em.
Dạ Vị Ương luôn nói một không hai, Dạ Dương cũng nghe ra cô không tình nguyện.
Cô luôn cho rằng mình ngụy trang tốt nhưng trên thực tế, người sáng suốt đều nhận ra cô chọn đính hôn là để quên đi một người.
Dạ Dương hiểu nhưng cũng giả ngu, dù sao trước mặt người phụ nữ mình yêu, ai chẳng nhún nhường.
Còn mình cô ngồi trong văn phòng vắng, những người còn lại đã về cả rồi.
Cô xoay tròn trên ghế rồi đi tới đi lui, nhìn ánh đèn của những tòa cao ốc đã sáng lên rực rỡ để cảm thấy vui lây.
Nhưng tâm tư cô càng trĩu nặng, đầu óc không thể suy nghĩ được gì, chẳng muốn làm gì, chỉ phí thời gian ngồi ngẩn ở đó.
Không muốn về nhà.
Về nhà, đối mặt với Dạ Dương, cô sẽ áy náy.
Đúng là cô đã tới tuổi kết hôn, cũng nên lấy chồng để cha mẹ yên lòng nhưng không có ai phù hợp, lại vừa lúc có Dạ Dương đứng ra nói yêu cô.
Dạ Dương là con nuôi mà cha mẹ bồi dưỡng, phẩm chất tác phong đều rõ như ban ngày, cũng là người đáng để tin tưởng. Hơn nữa, Dạ Dương rất tốt với cô, ai cũng biết điều đó, nếu cô kết hôn, hẳn Dạ Dương sẽ càng yêu chiều.
Trừ Norman, người mình nên gả nhất hẳn là Dạ Dương.
Norman đã mất tích rất lâu, không hề nghe được bất cứ tin tức gì của anh ta.
Miên man suy nghĩ mãi, kim đồng hồ đã chỉ hướng mười một giờ, cô thở dài, thu dọn đồ ra ngoài.
Vào gara, vừa mở cửa xe, chẳng ngờ có một bóng đen xuất hiện sau lưng, bóng đen bịt mặt cô, Dạ Vị Ương không kịp kêu lên đã ngất xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.