Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 843: Ngoại truyện - Đòi Tiền
Nam Đường
09/10/2019
Đổng Tuệ vẫn đang gõ cửa liên tục, thậm chí bà ta đã quấy rầy tới nhà hàng xóm. bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng cãi cọ.
- Tôi tìm con tôi thì liên quan quái gì đến các người?
- Đêm hôm khuya khoắt có để người ta ngủ hay không? Bà mà còn làm ồn là tôi gọi người tới bắt bà đấy!
- Gọi đi xem nào, tôi nói cho mà biết, con tôi là biên tập nổi danh, nó có người đứng sau đấy, có thể tạo dựng quan hệ, đâu giống các người cả đời ở đây!
- Bảo vệ, tôi phải đi gọi bảo vệ.
Tiếng cãi cọ không dứt, dù Bạch Kính Thần mang lại cảm giác an toàn cho Dư San San nhưng cô vẫn thấy sợ hãi.
- Anh ra xử lý nhé.
Bạch Kính Thần thấy cô đau lòng thì lên tiếng.
Dư San San lau khóe mắt, lắc đầu:
- Không được, em hiểu bà ta, cứ để em đi.
- Được không?
Anh lo lắng nhìn cô, hoàn toàn không yên tâm.
Cô lắc đầu:
- Yên tâm đi, em là Dư San San vĩnh viễn không bị đánh bại đấy!
Cô mỉm cười rồi lau sạch nước mắt, ra mở cửa.
Đổng Tuệ thấy cô mở cửa thì mừng rỡ, vội vàng gào lên:
- Con gái tôi ra rồi đây, không thèm cãi cọ với mấy người, tôi có việc phải giải quyết.
Nói xong, bà ta định bước vào nhưng bị Dư San San cản lại.
Đổng Tuệ khó hiểu:
- San San, sao thế, chẳng lẽ con thực sự nhẫn tâm để mẹ ở ngoài cửa?
- Nhà này là của cha tôi, bà vào mà bị ông ấy biết thì bà có tin là ông ấy sẽ lao đến nhà bà, cắt chân bà không?
Dư San San thản nhiên nói, giọng hoàn toàn bình tĩnh.
Lời này khiến Đổng Tuệ trắng mặt, hiển nhiên là bà ta rất sợ Dư Thành Quốc.
Năm xưa Đổng Tuệ phản bội Dư Thành quốc khiến ông ta bị hàng xóm láng giềng chế giễu, biết bao năm rồi mà vẫn chưa nuốt được cục tức đó.
Nếu bà ta bước vào nhà, Dư Thành Quốc mà biết chắc chắn sẽ không có gì hay.
Đổng Tuệ tức giận rụt chân lại rồi cười cười:
- Vậy... vậy không vào cũng được, chúng ta đứng đây nói.
- Bà tìm tôi làm gì?
- Em con cứu ra rồi nhưng không có việc làm, mà làm ở công ty lớn phải đi tạo quan hệ, tặng quà cấp trên. Bây giờ quan hệ có rồi, còn thiếu quà thôi, cơ hội tốt đang ở trước mắt thì không thể buông tha phải không?
Thật ra, câu nói này dịch đơn giản cũng chỉ có một ý.
Đòi tiền.
Dư San San cười lạnh:
- Cho bà một trăm vạn rồi mà? Tạo quan hệ với công an của tỉnh lẻ cũng đâu cần nhiều tiền thế?
- Phải, không cần. Nhưng em con lớn rồi, còn phải lấy vợ mà, phải giữ lại tiền chứ? Con xem, tính ra cũng đâu đáng bao nhiêu. Mẹ tìm cha con, con cho ông ta một trăm năm mươi vạn cơ mà, sao lại nhiều hơn mẹ thế? Chẳng lẽ con quên ngày bé là mẹ giúp con đi học, nếu không thì với tính cách khốn nạn của ông ta, ông ta đã mặc kệ rồi, làm sao con có thành tựu như hôm nay được?
Đổng Tuệ nói như thật, dường như những gì Dư San San có hôm nay là do bà ta một tay vun đắp.
- Phải, bà nói có lý lắm.
Dư San San khẽ cười, gật đầu nhưng ánh mắt lạnh băng.
Đổng Tuệ thấy Dư San San công nhận thì hớn hở nói tiếp:
- Chứ còn gì nữa! San San, con phải biết báo ơn, uống nước nhớ nguồn, con chui từ bụng mẹ ra đấy!
- Vậy mời bà nghĩ cách đảo ngược thời gian rồi giết tôi từ lúc tôi còn trong bụng bà đi.
Dư San San lạnh lùng nói.
Nếu giá trị của cô khi được sinh ra chỉ có thế thì cô thà họ sớm giết chết cô đi cho xong.
Cô vất vả sống tới bây giờ, thậm chí còn làm bao nhiêu việc ngu xuẩn chỉ vì hi vọng họ quay về với nhau.
Nghĩ lại thấy thật buồn cười.
Đổng Tuệ nghe vậy thì bàng hoàng nhìn Dư San San.
Dư San San trông rất giống Đổng Tuệ, thậm chí là còn xinh đẹp hơn bà ta ngày trẻ, nhưng khi cô cười lạnh lại thật tuyệt tình.
Bà ta nhíu mày, dù biết mình quá đáng nhưng đã hơn hai mươi năm không liên lạc, chút tình cảm đã chẳng còn gì, bây giờ bà ta là vợ, là mẹ người khác, phải tính toán mọi thứ cho tương lai của mình.
Hơn nữa, tiền này không thể kiếm thêm, bây giờ không đòi nhiều thì mọi thứ về sau là của con ma bài bạc kia hết!
Nghĩ vậy, bà ta không cam tâm.
- San San, con nghe mẹ nói, mẹ không có ý đó. Mẹ cùng đường mạt lộ thôi, con nhìn xem bây giờ con sống sung sướng thế nào, mà còn xem mẹ...
- Tôi sung sướng là nhờ có bà à?
- Mẹ...
Đổng Tuệ á khẩu.
Dư San San lạnh lùng nói tiếp:
- Lúc trước bà phản bội cha tôi, tôi hiểu được vì ông ấy bất tài không nghề nghiệp, say rượu bài bạc. Bà đi cũng được, nhưng bà lại cắm sừng ông ấy. Năm xưa ông ấy không cần tôi, bà cũng không muốn mang theo đứa vướng chân là tôi, cuối cùng chỉ có bà nội nuôi tôi lớn.
Đúng là bà cho tôi học phí tôi mới tốt nghiệp đại học được, tôi cảm ơn bà nhưng tôi đã cho bà tiền phụng dưỡng rồi. Một trăm vạn tôi cũng cho bà, chỗ còn lại tôi cho cha tôi hết. Bà thấy cái nhà này không? Giờ tôi đang thuê đấy, thuê của cha tôi, bà thấy buồn cười không? Bà đòi tiền chứ gì?
Dư San San móc ví ra, lấy tất cả tiền mặt nhét vào tay Đổng Tuệ:
- Cho bà đấy, toàn bộ gia sản của tôi rồi, không hơn một xu đâu!
- San San... chỗ này... chỗ này ít quá! Con có thể cho cha con ít đi, chia hai lăm vạn cho hai mẹ con mẹ là được rồi, cha con chỉ làm một lão già, làm gì cần nhiều tiền thế? Thà rằng con bồi dưỡng em trai con...
- Tôi chẳng muốn bồi dưỡng ai hết! Với lại con bà không phải em tôi, tôi không quen nó, thậm chí còn chưa từng gặp mặt! Cho nên đừng lấy nó ra làm cái cớ, tôi chẳng ưa gì nó đâu!
Dư San San nói một tràng rồi đóng rầm cửa lại.
Tiếng đóng cửa lớn tới điếc tai.
Vừa đóng cửa xong, sống lưng thẳng tắp của cô liền còng xuống, cô dựa vào cửa, từ từ trượt xuống.
Bạch Kính Thần không nói gì mà chỉ bước tới ôm lấy cô.
- Vì sao, vì sao lại đối xử với em như thế? Vì sao?
- Dư San San, em phải hiểu rằng dù cả thế giới làm tổn thương em thì anh cũng sẽ không làm thế. Người khác không tốt với em thì anh sẽ tốt với em, một ngày nào đó, anh sẽ chữa trị được vết thương lòng của em thôi.
Anh trịnh trọng nói rồi ôm chặt lấy cô, ở bên cô cho tới bình minh.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Dư San San kiên cường hơn những gì Bạch Kính Thần nghĩ nhiều. Khóc một đêm xong, hôm sau cô lại như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn chẳng nhắc tới chuyện tối hôm trước.
Hai người cùng ăn sáng, lên xe đi làm rồi dừng ở tòa nhà Quảng Thịnh, sau đó tạm biệt nhau.
Mọi thứ đều giống như những buổi sáng trước, nếu mắt Dư San San không sưng đỏ thì có lẽ chẳng ai biết cô đã khóc.
Dư San San không nhìn anh rời đi, có lẽ cô không muốn Bạch Kính Thần thấy nước mắt của mình.
Lúc khởi động xe, chẳng ngờ một người phụ nữ đột nhiên lao ra, chặn đầu xe anh.
Bạch Kính Thần vội phanh lại, sợ tới mồ hôi lạnh túa ra.
Trước xư là một người phụ nữ hơn năm mươi, anh có chút ấn tượng, đây là mẹ Dư San San.
Dù hôm qua rất tối nhưng anh vẫn còn nhận ra hình dáng.
- Bác gái?
Bạch Kính Thần nhíu mày.
- Tôi tìm con tôi thì liên quan quái gì đến các người?
- Đêm hôm khuya khoắt có để người ta ngủ hay không? Bà mà còn làm ồn là tôi gọi người tới bắt bà đấy!
- Gọi đi xem nào, tôi nói cho mà biết, con tôi là biên tập nổi danh, nó có người đứng sau đấy, có thể tạo dựng quan hệ, đâu giống các người cả đời ở đây!
- Bảo vệ, tôi phải đi gọi bảo vệ.
Tiếng cãi cọ không dứt, dù Bạch Kính Thần mang lại cảm giác an toàn cho Dư San San nhưng cô vẫn thấy sợ hãi.
- Anh ra xử lý nhé.
Bạch Kính Thần thấy cô đau lòng thì lên tiếng.
Dư San San lau khóe mắt, lắc đầu:
- Không được, em hiểu bà ta, cứ để em đi.
- Được không?
Anh lo lắng nhìn cô, hoàn toàn không yên tâm.
Cô lắc đầu:
- Yên tâm đi, em là Dư San San vĩnh viễn không bị đánh bại đấy!
Cô mỉm cười rồi lau sạch nước mắt, ra mở cửa.
Đổng Tuệ thấy cô mở cửa thì mừng rỡ, vội vàng gào lên:
- Con gái tôi ra rồi đây, không thèm cãi cọ với mấy người, tôi có việc phải giải quyết.
Nói xong, bà ta định bước vào nhưng bị Dư San San cản lại.
Đổng Tuệ khó hiểu:
- San San, sao thế, chẳng lẽ con thực sự nhẫn tâm để mẹ ở ngoài cửa?
- Nhà này là của cha tôi, bà vào mà bị ông ấy biết thì bà có tin là ông ấy sẽ lao đến nhà bà, cắt chân bà không?
Dư San San thản nhiên nói, giọng hoàn toàn bình tĩnh.
Lời này khiến Đổng Tuệ trắng mặt, hiển nhiên là bà ta rất sợ Dư Thành Quốc.
Năm xưa Đổng Tuệ phản bội Dư Thành quốc khiến ông ta bị hàng xóm láng giềng chế giễu, biết bao năm rồi mà vẫn chưa nuốt được cục tức đó.
Nếu bà ta bước vào nhà, Dư Thành Quốc mà biết chắc chắn sẽ không có gì hay.
Đổng Tuệ tức giận rụt chân lại rồi cười cười:
- Vậy... vậy không vào cũng được, chúng ta đứng đây nói.
- Bà tìm tôi làm gì?
- Em con cứu ra rồi nhưng không có việc làm, mà làm ở công ty lớn phải đi tạo quan hệ, tặng quà cấp trên. Bây giờ quan hệ có rồi, còn thiếu quà thôi, cơ hội tốt đang ở trước mắt thì không thể buông tha phải không?
Thật ra, câu nói này dịch đơn giản cũng chỉ có một ý.
Đòi tiền.
Dư San San cười lạnh:
- Cho bà một trăm vạn rồi mà? Tạo quan hệ với công an của tỉnh lẻ cũng đâu cần nhiều tiền thế?
- Phải, không cần. Nhưng em con lớn rồi, còn phải lấy vợ mà, phải giữ lại tiền chứ? Con xem, tính ra cũng đâu đáng bao nhiêu. Mẹ tìm cha con, con cho ông ta một trăm năm mươi vạn cơ mà, sao lại nhiều hơn mẹ thế? Chẳng lẽ con quên ngày bé là mẹ giúp con đi học, nếu không thì với tính cách khốn nạn của ông ta, ông ta đã mặc kệ rồi, làm sao con có thành tựu như hôm nay được?
Đổng Tuệ nói như thật, dường như những gì Dư San San có hôm nay là do bà ta một tay vun đắp.
- Phải, bà nói có lý lắm.
Dư San San khẽ cười, gật đầu nhưng ánh mắt lạnh băng.
Đổng Tuệ thấy Dư San San công nhận thì hớn hở nói tiếp:
- Chứ còn gì nữa! San San, con phải biết báo ơn, uống nước nhớ nguồn, con chui từ bụng mẹ ra đấy!
- Vậy mời bà nghĩ cách đảo ngược thời gian rồi giết tôi từ lúc tôi còn trong bụng bà đi.
Dư San San lạnh lùng nói.
Nếu giá trị của cô khi được sinh ra chỉ có thế thì cô thà họ sớm giết chết cô đi cho xong.
Cô vất vả sống tới bây giờ, thậm chí còn làm bao nhiêu việc ngu xuẩn chỉ vì hi vọng họ quay về với nhau.
Nghĩ lại thấy thật buồn cười.
Đổng Tuệ nghe vậy thì bàng hoàng nhìn Dư San San.
Dư San San trông rất giống Đổng Tuệ, thậm chí là còn xinh đẹp hơn bà ta ngày trẻ, nhưng khi cô cười lạnh lại thật tuyệt tình.
Bà ta nhíu mày, dù biết mình quá đáng nhưng đã hơn hai mươi năm không liên lạc, chút tình cảm đã chẳng còn gì, bây giờ bà ta là vợ, là mẹ người khác, phải tính toán mọi thứ cho tương lai của mình.
Hơn nữa, tiền này không thể kiếm thêm, bây giờ không đòi nhiều thì mọi thứ về sau là của con ma bài bạc kia hết!
Nghĩ vậy, bà ta không cam tâm.
- San San, con nghe mẹ nói, mẹ không có ý đó. Mẹ cùng đường mạt lộ thôi, con nhìn xem bây giờ con sống sung sướng thế nào, mà còn xem mẹ...
- Tôi sung sướng là nhờ có bà à?
- Mẹ...
Đổng Tuệ á khẩu.
Dư San San lạnh lùng nói tiếp:
- Lúc trước bà phản bội cha tôi, tôi hiểu được vì ông ấy bất tài không nghề nghiệp, say rượu bài bạc. Bà đi cũng được, nhưng bà lại cắm sừng ông ấy. Năm xưa ông ấy không cần tôi, bà cũng không muốn mang theo đứa vướng chân là tôi, cuối cùng chỉ có bà nội nuôi tôi lớn.
Đúng là bà cho tôi học phí tôi mới tốt nghiệp đại học được, tôi cảm ơn bà nhưng tôi đã cho bà tiền phụng dưỡng rồi. Một trăm vạn tôi cũng cho bà, chỗ còn lại tôi cho cha tôi hết. Bà thấy cái nhà này không? Giờ tôi đang thuê đấy, thuê của cha tôi, bà thấy buồn cười không? Bà đòi tiền chứ gì?
Dư San San móc ví ra, lấy tất cả tiền mặt nhét vào tay Đổng Tuệ:
- Cho bà đấy, toàn bộ gia sản của tôi rồi, không hơn một xu đâu!
- San San... chỗ này... chỗ này ít quá! Con có thể cho cha con ít đi, chia hai lăm vạn cho hai mẹ con mẹ là được rồi, cha con chỉ làm một lão già, làm gì cần nhiều tiền thế? Thà rằng con bồi dưỡng em trai con...
- Tôi chẳng muốn bồi dưỡng ai hết! Với lại con bà không phải em tôi, tôi không quen nó, thậm chí còn chưa từng gặp mặt! Cho nên đừng lấy nó ra làm cái cớ, tôi chẳng ưa gì nó đâu!
Dư San San nói một tràng rồi đóng rầm cửa lại.
Tiếng đóng cửa lớn tới điếc tai.
Vừa đóng cửa xong, sống lưng thẳng tắp của cô liền còng xuống, cô dựa vào cửa, từ từ trượt xuống.
Bạch Kính Thần không nói gì mà chỉ bước tới ôm lấy cô.
- Vì sao, vì sao lại đối xử với em như thế? Vì sao?
- Dư San San, em phải hiểu rằng dù cả thế giới làm tổn thương em thì anh cũng sẽ không làm thế. Người khác không tốt với em thì anh sẽ tốt với em, một ngày nào đó, anh sẽ chữa trị được vết thương lòng của em thôi.
Anh trịnh trọng nói rồi ôm chặt lấy cô, ở bên cô cho tới bình minh.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Dư San San kiên cường hơn những gì Bạch Kính Thần nghĩ nhiều. Khóc một đêm xong, hôm sau cô lại như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn chẳng nhắc tới chuyện tối hôm trước.
Hai người cùng ăn sáng, lên xe đi làm rồi dừng ở tòa nhà Quảng Thịnh, sau đó tạm biệt nhau.
Mọi thứ đều giống như những buổi sáng trước, nếu mắt Dư San San không sưng đỏ thì có lẽ chẳng ai biết cô đã khóc.
Dư San San không nhìn anh rời đi, có lẽ cô không muốn Bạch Kính Thần thấy nước mắt của mình.
Lúc khởi động xe, chẳng ngờ một người phụ nữ đột nhiên lao ra, chặn đầu xe anh.
Bạch Kính Thần vội phanh lại, sợ tới mồ hôi lạnh túa ra.
Trước xư là một người phụ nữ hơn năm mươi, anh có chút ấn tượng, đây là mẹ Dư San San.
Dù hôm qua rất tối nhưng anh vẫn còn nhận ra hình dáng.
- Bác gái?
Bạch Kính Thần nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.