Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 960: Ngoại truyện - Kích Cỡ Của Cô Ấy
Nam Đường
10/10/2019
Molly nghe vậy thì gật đầu lia lịa:
- Đương nhiên là thần tượng anh ấy rồi. Anh ấy là một bác sĩ rất giỏi và có uy tín, chú không biết được bệnh viện tôi có bao nhiêu người thích anh ấy đâu! Nhưng mà anh ấy cứ như kiểu lục căn thanh tịnh ấy, chẳng thích gì cả.
Cô tỏ vẻ thất vọng:
- Cho nên mỗi lần đến sinh nhật anh ấy là tôi chẳng biết phải tặng gì cả, khó chịu ghê.
- Vậy vì sao cô không thích anh ta mà lại thích tôi?
Anh nhìn khuôn mặt tròn trịa của cô, bình thản hỏi.
Anjoye tựa nghiêng trên cửa xe, dùng một tay chống đầu. Đôi mắt hồ ly của anh như cười như không nhìn cô, nét mặt hào hoa phong nhã.
Người đàn ông này không nên cười, bởi lẽ chỉ cần anh ta vừa cười thôi là có thể câu hết ba hồn bảy vía của người khác rồi.
Molly nhìn Anjoye mỉm cười, nụ cười của anh mang vẻ trêu tức hệt như yêu tinh, mà còn là loại yêu tinh ăn tươi nuốt sống người ta.
Nét mặt chỉ khẽ đổi thôi là hoa đào bay khắp trời rồi.
Người đàn ông này chính là người đẹp nhất trên đời.
Tại sao không thích Hunt mà yêu anh?
Câu hỏi này Molly chưa từng nghĩ tới, chuyện cô yêu Anjoye cứ như chuyện nước chảy thành sông thôi.
Có lẽ là vì trả ơn, cũng có thể là yêu thực sự, cô không muốn phân định rõ đây là thứ tình cảm gì mà chỉ muốn ở lại bên anh, anh có đáp lại hay không cũng chẳng sao cả.
Cô vẫn là đứa bé khi xưa, tên cô vẫn là do anh đặt. Về sau, Molly có thấy chú chó teacup tên là Annie của Anjoye, trông nó rất nhỏ bé đáng yêu, có thể giúp chủ nhân bớt đi phần nào cô độc.
Molly được anh dẫn tới đất nước xa lạ này, dù anh không thường xuyên ở bên cạnh cô nhưng ngày nào cũng sẽ về nhà ăn cơm với cô.
Chuyện vui nhất mỗi ngày của Molly chính là chờ được tới giây phút Anjoye về nhà.
Cô là người phiêu bạt nhưng anh lại cho cô một căn nhà vô cùng ấm áp.
Có lẽ vì vậy mà cô nhớ mãi chẳng quên được anh, cũng vì thế mà yêu anh sâu đậm.
Anjoye đã cứu mạng Molly hai lần, Molly khắc sâu điều ấy trong lòng.
Cô cũng tình nguyện làm một con thú cưng nhỏ bé, chỉ cần có thể mang lại cho anh ấm áp, để anh không còn cô độc và bất lực mỗi đêm là được. Từ khi còn bé, cô đã thấy được sự cô độc của Anjoye, thế nên bây giờ cô chỉ muốn dùng hết khả năng của mình để xua tan bóng đêm cô độc đó.
Cô khẽ rũ mắt để che giấu mọi suy nghĩ trong lòng. Molly không thể nói ra những ý nghĩ đó được.
- Không biết, chắc là tình yêu sét đánh.
- Tầm tuổi này như cô ở Trung Quốc là yêu sớm đấy.
- Nhưng tôi lớn lên ở đây mà, con gái mười tám là yêu được được rồi!
Molly ngửa đầu nhìn thẳng vào Anjoye, vẻ mặt cô rất kiên định.
Anjoye nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Molly, anh hiếu kỳ hỏi:
- Hunt biết chuyện cô thích tôi không?
- Không đâu.
Cô lắc đầu.
- Vì sao không nói?
Anjoye tò mò.
- Tại vì... không muốn cho người khác biết là tôi yêu chú, chỉ muốn giấu trong tim thôi, không muốn để người khác can thiệp vào. Bởi đây là... bí mật nhỏ của tôi.
Molly lấy dũng khí trả lời.
Yêu anh là chuyện của riêng cô, nó như chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cô không muốn chia sẻ với ai cả.
Đã biết bao năm nay, Molly luôn nhớ tới hình bóng Anjoye, thế nhưng cô chưa bao giờ nói với Hunt cả.
Anjoye nghe vậy thì bỗng thấy rung động.
Lý do thế này là lần đầu anh được nghe. Một cô gái che giấu tình yêu đơn phương của mình tận đáy lòng, không muốn cho ai biết.
Đó là bí mật của một mình cô, mà anh thì tôn trọng điều đó.
Anjoye không cười trêu tức nữa, anh nghiêm túc vuốt lên mái tóc mềm của cô:
- Không phải thích đâu, tôi cũng giống Hunt, làm anh trai thôi được không?
- Chú là chú già kỳ quái, đừng có nghĩ mình trẻ thế được không? Chú còn lớn hơn Hunt một, hai tuổi gì đó đúng không?
- Cô...
Chút tình cảm vừa mới xuất hiện của Anjoye lập tức biến mất, bây giờ anh chỉ muốn đánh mông con nhóc kia, nó không thấy anh đang rất nghiêm túc à?
Lời nói thật đúng là thứ phá hoại không khí.
Anh yên lặng quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không chịu nói chuyện với cô nữa.
- Ông chú kỳ quái? Chú già? Ông chú kỳ quái?
Molly gọi mấy tiếng liền rồi bất đắc dĩ bĩu môi:
- Thôi mà, đúng là đồ hẹp hòi, rõ ràng là lớn tuổi mà không cho người ta nói. Tôi có chê chú già hơn tôi đâu nào.
- Cô cứ thử nói tôi già một lần nữa xem!
- Nhưng đúng là già mà, chú đừng có lườm tôi, chú lườm nữa là tôi khóc cho chú xem đây này, tôi sẽ nói chú bắt nạt trẻ con!
Cô nhóc phách lối nói.
- Cô chắc chắn là mình đến cứu tôi chứ không phải đến làm tôi tức chết chứ hả?
Anjoye nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mới nói, anh đang cố hết sức để nén giận.
Chẳng mấy đã tới công ty, Anjoye lại vùi đầu vào công việc, Molly thì ở bên cạnh theo dõi như bà chủ.
Trong phòng làm việc của anh đã không còn những thứ như cafe nữa, nếu mệt mỏi thì uống chút hồng trà để dưỡng dạ dày.
Anh cũng không được ăn thiếu một bữa nào, nhất định phải ăn nhiều bữa để bổ sung dinh dưỡng, sau khi ăn phải nghỉ mười lăm phút.
Mỗi lần thư ký thông báo có quản lý nào đó muốn qua hỏi ý kiến, Anjoye còn chưa lên tiếng thì Molly đã cản ngay.
Lý do rất đơn giản, anh đang bị bệnh, muốn tiền hay muốn mạng.
Đáp án tất nhiên là mạng rồi.
Dù sao thì chết rồi sẽ không làm được rất nhiều việc. Càng nghĩ, anh càng muốn sống, còn phải sống cho thật tốt.
Kể cả việc sống là việc rất vất vả, anh cũng muốn nhìn thế giới tươi đẹp, muốn nếm trải dịu dàng của thế gian.
Dạo này Molly thích vẽ, cô mua rất nhiều dụng cụ vẽ tranh, ngày ngày đều nghịch. Hôm nay Molly mua nhiều màu vẽ, giấy vẽ thì vẫn trắng như tuyết, thế nhưng nền gạch trong văn phòng anh lại trở nên sặc sỡ đủ màu.
Molly trông càng thảm, nhìn cô cứ như con chó con màu cầu vồng vậy.
Anjoye không nhìn nổi nữa, anh dùng bút gõ xuống bàn, cau mày hỏi:
- Cô có thù với sàn nhà à?
- Làm sao mà tôi biết được đống màu vẽ này vừa mở ra đã bắn khắp nơi được?
Cô nhóc trông cũng rất chật vật, ngửa khuôn mặt vô tội lên nhìn anh.
Bộ đồ này vừa mới mua, cô thích lắm, chẳng ngờ giờ lại thành ra thế này, dù có mang ra tiệm giặt chắc cũng không cứu nổi rồi.
- Cô định tự học thành tài hả?
- Phát triển sở thích thôi còn cần giáo viên dạy à?
- Tôi có thể xách cô ra ngoài không hả?
Anh đỡ trán, có vẻ rất nhức đầu.
Con nhóc này quát thì không được, đánh cũng không xong, chết mất thôi.
- Không được.
Molly lập tức từ chối rồi tiếp tục cầm bút vẽ chấm chấm xuống đất.
Anjoye không chịu nổi nữa rồi, anh gọi cho thư ký để tìm giáo viên mỹ thuật đến đây ngay lập tức, ngay lập tức!
Cúp máy, anh bước tới, lấy hết đồ trong tay cô ra, đặt chúng vào thùng nước rồi nói:
- Đi thay đồ đã, lát nữa giáo viên sẽ tới dạy cô.
- Cảm ơn chú già nhá, chú già tốt với tôi nhất đấy.
- Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ xót thảm trải sàn của tôi thôi, đắt lắm đấy, bán cô đi cũng không đền nổi đâu.
Anh khinh bỉ nhìn thoáng qua rồi đẩy cô vào phòng vệ sinh, sau đó gọi cho thư ký chuẩn bị quần áo nhưng lại nhận được câu hỏi kích cỡ quần áo từ thư ký.
Kích cỡ của con nhóc này á?
Anh nhớ tới lần mình cởi đồ giúp cô rồi cứng giọng báo một dãy số, sau đó tắt máy ngay lập tức.
- Đương nhiên là thần tượng anh ấy rồi. Anh ấy là một bác sĩ rất giỏi và có uy tín, chú không biết được bệnh viện tôi có bao nhiêu người thích anh ấy đâu! Nhưng mà anh ấy cứ như kiểu lục căn thanh tịnh ấy, chẳng thích gì cả.
Cô tỏ vẻ thất vọng:
- Cho nên mỗi lần đến sinh nhật anh ấy là tôi chẳng biết phải tặng gì cả, khó chịu ghê.
- Vậy vì sao cô không thích anh ta mà lại thích tôi?
Anh nhìn khuôn mặt tròn trịa của cô, bình thản hỏi.
Anjoye tựa nghiêng trên cửa xe, dùng một tay chống đầu. Đôi mắt hồ ly của anh như cười như không nhìn cô, nét mặt hào hoa phong nhã.
Người đàn ông này không nên cười, bởi lẽ chỉ cần anh ta vừa cười thôi là có thể câu hết ba hồn bảy vía của người khác rồi.
Molly nhìn Anjoye mỉm cười, nụ cười của anh mang vẻ trêu tức hệt như yêu tinh, mà còn là loại yêu tinh ăn tươi nuốt sống người ta.
Nét mặt chỉ khẽ đổi thôi là hoa đào bay khắp trời rồi.
Người đàn ông này chính là người đẹp nhất trên đời.
Tại sao không thích Hunt mà yêu anh?
Câu hỏi này Molly chưa từng nghĩ tới, chuyện cô yêu Anjoye cứ như chuyện nước chảy thành sông thôi.
Có lẽ là vì trả ơn, cũng có thể là yêu thực sự, cô không muốn phân định rõ đây là thứ tình cảm gì mà chỉ muốn ở lại bên anh, anh có đáp lại hay không cũng chẳng sao cả.
Cô vẫn là đứa bé khi xưa, tên cô vẫn là do anh đặt. Về sau, Molly có thấy chú chó teacup tên là Annie của Anjoye, trông nó rất nhỏ bé đáng yêu, có thể giúp chủ nhân bớt đi phần nào cô độc.
Molly được anh dẫn tới đất nước xa lạ này, dù anh không thường xuyên ở bên cạnh cô nhưng ngày nào cũng sẽ về nhà ăn cơm với cô.
Chuyện vui nhất mỗi ngày của Molly chính là chờ được tới giây phút Anjoye về nhà.
Cô là người phiêu bạt nhưng anh lại cho cô một căn nhà vô cùng ấm áp.
Có lẽ vì vậy mà cô nhớ mãi chẳng quên được anh, cũng vì thế mà yêu anh sâu đậm.
Anjoye đã cứu mạng Molly hai lần, Molly khắc sâu điều ấy trong lòng.
Cô cũng tình nguyện làm một con thú cưng nhỏ bé, chỉ cần có thể mang lại cho anh ấm áp, để anh không còn cô độc và bất lực mỗi đêm là được. Từ khi còn bé, cô đã thấy được sự cô độc của Anjoye, thế nên bây giờ cô chỉ muốn dùng hết khả năng của mình để xua tan bóng đêm cô độc đó.
Cô khẽ rũ mắt để che giấu mọi suy nghĩ trong lòng. Molly không thể nói ra những ý nghĩ đó được.
- Không biết, chắc là tình yêu sét đánh.
- Tầm tuổi này như cô ở Trung Quốc là yêu sớm đấy.
- Nhưng tôi lớn lên ở đây mà, con gái mười tám là yêu được được rồi!
Molly ngửa đầu nhìn thẳng vào Anjoye, vẻ mặt cô rất kiên định.
Anjoye nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Molly, anh hiếu kỳ hỏi:
- Hunt biết chuyện cô thích tôi không?
- Không đâu.
Cô lắc đầu.
- Vì sao không nói?
Anjoye tò mò.
- Tại vì... không muốn cho người khác biết là tôi yêu chú, chỉ muốn giấu trong tim thôi, không muốn để người khác can thiệp vào. Bởi đây là... bí mật nhỏ của tôi.
Molly lấy dũng khí trả lời.
Yêu anh là chuyện của riêng cô, nó như chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cô không muốn chia sẻ với ai cả.
Đã biết bao năm nay, Molly luôn nhớ tới hình bóng Anjoye, thế nhưng cô chưa bao giờ nói với Hunt cả.
Anjoye nghe vậy thì bỗng thấy rung động.
Lý do thế này là lần đầu anh được nghe. Một cô gái che giấu tình yêu đơn phương của mình tận đáy lòng, không muốn cho ai biết.
Đó là bí mật của một mình cô, mà anh thì tôn trọng điều đó.
Anjoye không cười trêu tức nữa, anh nghiêm túc vuốt lên mái tóc mềm của cô:
- Không phải thích đâu, tôi cũng giống Hunt, làm anh trai thôi được không?
- Chú là chú già kỳ quái, đừng có nghĩ mình trẻ thế được không? Chú còn lớn hơn Hunt một, hai tuổi gì đó đúng không?
- Cô...
Chút tình cảm vừa mới xuất hiện của Anjoye lập tức biến mất, bây giờ anh chỉ muốn đánh mông con nhóc kia, nó không thấy anh đang rất nghiêm túc à?
Lời nói thật đúng là thứ phá hoại không khí.
Anh yên lặng quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không chịu nói chuyện với cô nữa.
- Ông chú kỳ quái? Chú già? Ông chú kỳ quái?
Molly gọi mấy tiếng liền rồi bất đắc dĩ bĩu môi:
- Thôi mà, đúng là đồ hẹp hòi, rõ ràng là lớn tuổi mà không cho người ta nói. Tôi có chê chú già hơn tôi đâu nào.
- Cô cứ thử nói tôi già một lần nữa xem!
- Nhưng đúng là già mà, chú đừng có lườm tôi, chú lườm nữa là tôi khóc cho chú xem đây này, tôi sẽ nói chú bắt nạt trẻ con!
Cô nhóc phách lối nói.
- Cô chắc chắn là mình đến cứu tôi chứ không phải đến làm tôi tức chết chứ hả?
Anjoye nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mới nói, anh đang cố hết sức để nén giận.
Chẳng mấy đã tới công ty, Anjoye lại vùi đầu vào công việc, Molly thì ở bên cạnh theo dõi như bà chủ.
Trong phòng làm việc của anh đã không còn những thứ như cafe nữa, nếu mệt mỏi thì uống chút hồng trà để dưỡng dạ dày.
Anh cũng không được ăn thiếu một bữa nào, nhất định phải ăn nhiều bữa để bổ sung dinh dưỡng, sau khi ăn phải nghỉ mười lăm phút.
Mỗi lần thư ký thông báo có quản lý nào đó muốn qua hỏi ý kiến, Anjoye còn chưa lên tiếng thì Molly đã cản ngay.
Lý do rất đơn giản, anh đang bị bệnh, muốn tiền hay muốn mạng.
Đáp án tất nhiên là mạng rồi.
Dù sao thì chết rồi sẽ không làm được rất nhiều việc. Càng nghĩ, anh càng muốn sống, còn phải sống cho thật tốt.
Kể cả việc sống là việc rất vất vả, anh cũng muốn nhìn thế giới tươi đẹp, muốn nếm trải dịu dàng của thế gian.
Dạo này Molly thích vẽ, cô mua rất nhiều dụng cụ vẽ tranh, ngày ngày đều nghịch. Hôm nay Molly mua nhiều màu vẽ, giấy vẽ thì vẫn trắng như tuyết, thế nhưng nền gạch trong văn phòng anh lại trở nên sặc sỡ đủ màu.
Molly trông càng thảm, nhìn cô cứ như con chó con màu cầu vồng vậy.
Anjoye không nhìn nổi nữa, anh dùng bút gõ xuống bàn, cau mày hỏi:
- Cô có thù với sàn nhà à?
- Làm sao mà tôi biết được đống màu vẽ này vừa mở ra đã bắn khắp nơi được?
Cô nhóc trông cũng rất chật vật, ngửa khuôn mặt vô tội lên nhìn anh.
Bộ đồ này vừa mới mua, cô thích lắm, chẳng ngờ giờ lại thành ra thế này, dù có mang ra tiệm giặt chắc cũng không cứu nổi rồi.
- Cô định tự học thành tài hả?
- Phát triển sở thích thôi còn cần giáo viên dạy à?
- Tôi có thể xách cô ra ngoài không hả?
Anh đỡ trán, có vẻ rất nhức đầu.
Con nhóc này quát thì không được, đánh cũng không xong, chết mất thôi.
- Không được.
Molly lập tức từ chối rồi tiếp tục cầm bút vẽ chấm chấm xuống đất.
Anjoye không chịu nổi nữa rồi, anh gọi cho thư ký để tìm giáo viên mỹ thuật đến đây ngay lập tức, ngay lập tức!
Cúp máy, anh bước tới, lấy hết đồ trong tay cô ra, đặt chúng vào thùng nước rồi nói:
- Đi thay đồ đã, lát nữa giáo viên sẽ tới dạy cô.
- Cảm ơn chú già nhá, chú già tốt với tôi nhất đấy.
- Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ xót thảm trải sàn của tôi thôi, đắt lắm đấy, bán cô đi cũng không đền nổi đâu.
Anh khinh bỉ nhìn thoáng qua rồi đẩy cô vào phòng vệ sinh, sau đó gọi cho thư ký chuẩn bị quần áo nhưng lại nhận được câu hỏi kích cỡ quần áo từ thư ký.
Kích cỡ của con nhóc này á?
Anh nhớ tới lần mình cởi đồ giúp cô rồi cứng giọng báo một dãy số, sau đó tắt máy ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.