Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 909: Ngoại truyện - Lật Lại Chuyện Xưa
Nam Đường
09/10/2019
Dạ Đình Sâm đi tới, vẻ mặt khó chịu ôm eo vợ.
Hắn không nói gì những khuôn mặt kia đã viết rõ ràng: Chồng không vui, chồng khó chịu, chồng cần an ủi!
Nhạc Yên Nhi chớp mắt nhìn hắn, hỏi:
- Chồng ơi, giận à?
- Không, anh rất đại lượng đấy.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói nhưng lông mày vẫn không thả lỏng, đôi mắt đen vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Đông Lục.
- Thật à? Vậy tốt quá, Lâm Đông Lục muốn làm cha nuôi của con mình!
- Em ngồi nghỉ một lát đi, anh liều mạng với Lâm Đông Lục xong rồi nói chuyện.
Dạ Đình Sâm xắn tay áo, hắn gằn từng chữ, giọng nói nặng nề.
Nhạc Yên Nhi cười hì hì túm tay hắn:
- Em sai rồi, bọn em có nói gì đâu. Anh ấy nói mấy câu em chẳng hiểu, nhưng em thề là chẳng có vấn đề gì cả, bây giờ bọn em là bạn thôi mà, em cũng coi anh ấy như anh trai thôi.
- Vợ, anh bỗng muốn hỏi em một chuyện.
- Anh hỏi đi.
- Trước kia, lúc hai người yêu nhau có nắm tay rồi phải không?
Nhạc Yên Nhi yên lặng, cô chớp chớp mắt nhìn xuống đất để tránh đi dôi mắt nóng bỏng kia. Cô chột dạ.
Chuyện bao năm rồi mà, sao tự nhiên Dạ Đình Sâm lại nghĩ đến?
Cô nhìn chằm chằm vào giày, chỉ hận không thể nhìn tới lúc nó nở hoa.
Dạ Đình Sâm nới cà vạt thả lỏng, nếu không hắn sợ mình ngạt thở mất.
- Vậy đúng là nắm tay?
- Em... em có nói gì đâu.
Cô thì thầm.
Dù sao đã yêu Lâm Đông Lục lâu như vậy rồi, nắm tay chẳng phải bình thường hay sao?
Yêu bốn, năm năm mà không nắm tay mới bất thường chứ?
Dạ Đình Sâm híp mắt, ánh nhìn sắc bén, giọng nói lạnh lẽo:
- Thế hôn môi?
- Phụt!
Nhạc Yên Nhi chỉ hận không thể phun ra một búng máu, mấy câu hỏi kỳ quái gì thế này?
- Chồng ơi, chuyện bao nhiêu năm trước rồi, đừng nhắc lại được không?
Cô khẽ năn nỉ, muốn tránh đi vấn đề này.
Dạ Đình Sâm nghiêm mặt, hắn ôm chặt cô, giọng nói lạnh lẽo lại vang lên:
- Vợ, em cứ nói đi, anh sẽ kiềm chế. Hôm nay là lễ cưới của Bạch Kính Thần, anh sẽ không làm hỏng hôn lễ của anh em tốt đâu.
- Anh... chắc không?
Cô hỏi.
Dạ Đình Sâm mỉm cười miễn cưỡng.
- Chắc.
- Vậy em chỉ nói một lần thôi đấy, lần sau không được hỏi nữa! Nắm tay... nắm tay chắc chắn là có rồi, nhưng mà hôn môi thì, hôn phớt tính không? Chỉ chạm môi thôi, không hôn sâu gì cả... Chồng, mặt anh đen thế, em không quá đáng mà, lúc đó bọn em là người yêu, sao em biết sau này bọn em sẽ chia tay rồi gặp anh! Chồng! Anh đi đâu đấy? Đừng có làm chuyện điên rồ!
Dạ Đình Sâm buông cô ra rồi rời đi, Nhạc Yên Nhi sợ đến tim đập thình thịch, cô cũng đi theo hắn.
Sắc mặt hắn đen thui, buồn bực nói:
- Anh đi tìm Evan nói chuyện.
Trong nhà chỉ còn thằng nhóc này nằm dưới sự quản lý của hắn thôi.
Nhạc Yên Nhi đỡ trán, Dạ Đình Sâm lại đi đầu độc đóa hoa Anh quốc rồi.
Evan có vẻ như đã nhận ra, vừa thấy Dạ Đình Sâm đi về phía mình, mặt nó đã tỏ vẻ bất lực.
- Vãn Vãn, ba cậu lại tìm tôi nói chuyện kìa.
- Chuyện tốt mà, cậu cũng đâu thể nhìn ba tôi nghẹn chết. Ba cũng đáng thương, bị người mẹ ngốc nghếch của tôi tra tấn đến bây giờ thật khổ, cậu đi nói chuyện với ba đi.
Vãn Vãn thông cảm nhìn ông bố già của mình.
Có bà mẹ thế này quả là kiếp trước nặng nghiệp mà.
Thời gian dần trôi, cuối cùng Dạ Đình Sâm cũng nói chuyện nhân sinh với Evan xong xuôi và buông tha cho nó rồi quay lại bên cạnh Nhạc Yên Nhi.
- Sao, khá hơn chưa?
- Để Evan lại nhà mình đi, dùng tốt lắm.
Hắn thản nhiên nói.
Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười, cô nhìn về phía Evan.
- Xin lỗi chồng, em không biết về sau sẽ gặp anh.
Cô áy náy nói, bản thân cô thấy không có vấn đề gì vì cô và Lâm Đông Lục rất trong sáng, không hề làm chuyện gì quá trớn, nhưng Dạ Đình Sâm nhắc lại làm cô cảm thấy mình tội ác tày trời, phải cúi đầu xin lỗi hắn.
Dạ Đình Sâm hít sâu, lưu luyến vuốt ve gương mặt Nhạc Yên Nhi rồi dịu dàng nói:
- Không trách em được, là vấn đề của anh, anh chỉ hận mình không gặp em sớm hơn, giữ em lại, trói em bên anh. Thứ lỗi cho anh, rõ ràng cơ hội trước mắt mà anh lại đánh mất em.
- Nếu sớm biết chúng ta sẽ bên nhau, năm đó anh đã chẳng buông tay rồi.
- Năm đó...
Nhạc Yên Nhi nghe thấy câu này mà chẳng hiểu gì cả.
Cô không biết rằng lần gặp trong khách sạn không phải lần đầu họ gặp nhau.
Duyên phận của họ phải ngược dòng tìm hiểu trước đó rất lâu, phía dưới chân cầu, nơi đó duyên phận của họ đã bắt đầu, đáng tiếc là một sai lầm khiến họ bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
- Nhạc Yên Nhi, em đã bước vào đời anh thì không còn cơ hội rời đi nữa rồi, biết không?
- Em biết, vì chưa bao giờ em nghĩ tới việc chạy trốn cả!
Cô khẽ cười:
- Dù bây giờ anh giam em lại thì em cũng không chạy đâu.
- Anh chắc chắn là anh nhốt em chứ không phải em nhốt anh hả? Ở nhà này hình như anh không có địa vị cao thế đâu.
Dạ Đình Sâm khẽ cười, dù lời nói ấm ức nhưng vẻ mặt hắn là hoàn toàn vui vẻ chịu đựng.
Chiều vợ tới mức địa vị vợ cao hơn mình cũng là hắn tình nguyện.
- Chồng, em mệt rồi.
Nhạc Yên Nhi nũng nịu nói. Giọng nói cô như lông vũ khẽ rơi vào lòng hắn, từ từ khuấy động từng vòng gợn sóng.
Hắn cười nói:
- Anh đẩy xe lăn cho em.
Từ khi Nhạc Yên Nhi ra viện, xe lăn là thứ không thể thiếu, Dạ Đình Sâm thường đẩy cô đi siêu thị, đi dạo, thỉnh thoảng có người còn tưởng cô là người tàn tật.
Cứ được hắn cưng chiều thế này, có lẽ cô sẽ thật sự không thể tự lo cho cuộc sống của mình mất.
Cô ngồi trên xe lăn, hưởng thụ sự phục vụ của chồng, thoải mái nhàn nhã làm người ngoài ghen tị.
Có lẽ chẳng còn người đàn ông nào có thể làm được như Dạ Đình Sâm, ngay cả Bạch Kính Thần cũng cảm thấy thua kém.
Dù sao tên yêu nghiệt này là vật cách điện với phụ nữ, Nhạc Yên Nhi thu thập được hắn, dĩ nhiên hắn phải yêu chiều cô rồi.
Hắn không biết người ta đối xử với vợ ra sao, nhưng hắn thì muốn tiếp tục như vậy.
Người khác yêu chiều thế nào, hắn không biết bắt chước. Những việc hắn làm cho Nhạc Yên Nhi đều là hắn nghĩ tới, hắn có, hắn có thể làm, mọi thứ hắn đều cho cô, chỉ cần đó là thứ mà cô muốn.
Hắn không nói gì những khuôn mặt kia đã viết rõ ràng: Chồng không vui, chồng khó chịu, chồng cần an ủi!
Nhạc Yên Nhi chớp mắt nhìn hắn, hỏi:
- Chồng ơi, giận à?
- Không, anh rất đại lượng đấy.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói nhưng lông mày vẫn không thả lỏng, đôi mắt đen vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Đông Lục.
- Thật à? Vậy tốt quá, Lâm Đông Lục muốn làm cha nuôi của con mình!
- Em ngồi nghỉ một lát đi, anh liều mạng với Lâm Đông Lục xong rồi nói chuyện.
Dạ Đình Sâm xắn tay áo, hắn gằn từng chữ, giọng nói nặng nề.
Nhạc Yên Nhi cười hì hì túm tay hắn:
- Em sai rồi, bọn em có nói gì đâu. Anh ấy nói mấy câu em chẳng hiểu, nhưng em thề là chẳng có vấn đề gì cả, bây giờ bọn em là bạn thôi mà, em cũng coi anh ấy như anh trai thôi.
- Vợ, anh bỗng muốn hỏi em một chuyện.
- Anh hỏi đi.
- Trước kia, lúc hai người yêu nhau có nắm tay rồi phải không?
Nhạc Yên Nhi yên lặng, cô chớp chớp mắt nhìn xuống đất để tránh đi dôi mắt nóng bỏng kia. Cô chột dạ.
Chuyện bao năm rồi mà, sao tự nhiên Dạ Đình Sâm lại nghĩ đến?
Cô nhìn chằm chằm vào giày, chỉ hận không thể nhìn tới lúc nó nở hoa.
Dạ Đình Sâm nới cà vạt thả lỏng, nếu không hắn sợ mình ngạt thở mất.
- Vậy đúng là nắm tay?
- Em... em có nói gì đâu.
Cô thì thầm.
Dù sao đã yêu Lâm Đông Lục lâu như vậy rồi, nắm tay chẳng phải bình thường hay sao?
Yêu bốn, năm năm mà không nắm tay mới bất thường chứ?
Dạ Đình Sâm híp mắt, ánh nhìn sắc bén, giọng nói lạnh lẽo:
- Thế hôn môi?
- Phụt!
Nhạc Yên Nhi chỉ hận không thể phun ra một búng máu, mấy câu hỏi kỳ quái gì thế này?
- Chồng ơi, chuyện bao nhiêu năm trước rồi, đừng nhắc lại được không?
Cô khẽ năn nỉ, muốn tránh đi vấn đề này.
Dạ Đình Sâm nghiêm mặt, hắn ôm chặt cô, giọng nói lạnh lẽo lại vang lên:
- Vợ, em cứ nói đi, anh sẽ kiềm chế. Hôm nay là lễ cưới của Bạch Kính Thần, anh sẽ không làm hỏng hôn lễ của anh em tốt đâu.
- Anh... chắc không?
Cô hỏi.
Dạ Đình Sâm mỉm cười miễn cưỡng.
- Chắc.
- Vậy em chỉ nói một lần thôi đấy, lần sau không được hỏi nữa! Nắm tay... nắm tay chắc chắn là có rồi, nhưng mà hôn môi thì, hôn phớt tính không? Chỉ chạm môi thôi, không hôn sâu gì cả... Chồng, mặt anh đen thế, em không quá đáng mà, lúc đó bọn em là người yêu, sao em biết sau này bọn em sẽ chia tay rồi gặp anh! Chồng! Anh đi đâu đấy? Đừng có làm chuyện điên rồ!
Dạ Đình Sâm buông cô ra rồi rời đi, Nhạc Yên Nhi sợ đến tim đập thình thịch, cô cũng đi theo hắn.
Sắc mặt hắn đen thui, buồn bực nói:
- Anh đi tìm Evan nói chuyện.
Trong nhà chỉ còn thằng nhóc này nằm dưới sự quản lý của hắn thôi.
Nhạc Yên Nhi đỡ trán, Dạ Đình Sâm lại đi đầu độc đóa hoa Anh quốc rồi.
Evan có vẻ như đã nhận ra, vừa thấy Dạ Đình Sâm đi về phía mình, mặt nó đã tỏ vẻ bất lực.
- Vãn Vãn, ba cậu lại tìm tôi nói chuyện kìa.
- Chuyện tốt mà, cậu cũng đâu thể nhìn ba tôi nghẹn chết. Ba cũng đáng thương, bị người mẹ ngốc nghếch của tôi tra tấn đến bây giờ thật khổ, cậu đi nói chuyện với ba đi.
Vãn Vãn thông cảm nhìn ông bố già của mình.
Có bà mẹ thế này quả là kiếp trước nặng nghiệp mà.
Thời gian dần trôi, cuối cùng Dạ Đình Sâm cũng nói chuyện nhân sinh với Evan xong xuôi và buông tha cho nó rồi quay lại bên cạnh Nhạc Yên Nhi.
- Sao, khá hơn chưa?
- Để Evan lại nhà mình đi, dùng tốt lắm.
Hắn thản nhiên nói.
Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười, cô nhìn về phía Evan.
- Xin lỗi chồng, em không biết về sau sẽ gặp anh.
Cô áy náy nói, bản thân cô thấy không có vấn đề gì vì cô và Lâm Đông Lục rất trong sáng, không hề làm chuyện gì quá trớn, nhưng Dạ Đình Sâm nhắc lại làm cô cảm thấy mình tội ác tày trời, phải cúi đầu xin lỗi hắn.
Dạ Đình Sâm hít sâu, lưu luyến vuốt ve gương mặt Nhạc Yên Nhi rồi dịu dàng nói:
- Không trách em được, là vấn đề của anh, anh chỉ hận mình không gặp em sớm hơn, giữ em lại, trói em bên anh. Thứ lỗi cho anh, rõ ràng cơ hội trước mắt mà anh lại đánh mất em.
- Nếu sớm biết chúng ta sẽ bên nhau, năm đó anh đã chẳng buông tay rồi.
- Năm đó...
Nhạc Yên Nhi nghe thấy câu này mà chẳng hiểu gì cả.
Cô không biết rằng lần gặp trong khách sạn không phải lần đầu họ gặp nhau.
Duyên phận của họ phải ngược dòng tìm hiểu trước đó rất lâu, phía dưới chân cầu, nơi đó duyên phận của họ đã bắt đầu, đáng tiếc là một sai lầm khiến họ bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
- Nhạc Yên Nhi, em đã bước vào đời anh thì không còn cơ hội rời đi nữa rồi, biết không?
- Em biết, vì chưa bao giờ em nghĩ tới việc chạy trốn cả!
Cô khẽ cười:
- Dù bây giờ anh giam em lại thì em cũng không chạy đâu.
- Anh chắc chắn là anh nhốt em chứ không phải em nhốt anh hả? Ở nhà này hình như anh không có địa vị cao thế đâu.
Dạ Đình Sâm khẽ cười, dù lời nói ấm ức nhưng vẻ mặt hắn là hoàn toàn vui vẻ chịu đựng.
Chiều vợ tới mức địa vị vợ cao hơn mình cũng là hắn tình nguyện.
- Chồng, em mệt rồi.
Nhạc Yên Nhi nũng nịu nói. Giọng nói cô như lông vũ khẽ rơi vào lòng hắn, từ từ khuấy động từng vòng gợn sóng.
Hắn cười nói:
- Anh đẩy xe lăn cho em.
Từ khi Nhạc Yên Nhi ra viện, xe lăn là thứ không thể thiếu, Dạ Đình Sâm thường đẩy cô đi siêu thị, đi dạo, thỉnh thoảng có người còn tưởng cô là người tàn tật.
Cứ được hắn cưng chiều thế này, có lẽ cô sẽ thật sự không thể tự lo cho cuộc sống của mình mất.
Cô ngồi trên xe lăn, hưởng thụ sự phục vụ của chồng, thoải mái nhàn nhã làm người ngoài ghen tị.
Có lẽ chẳng còn người đàn ông nào có thể làm được như Dạ Đình Sâm, ngay cả Bạch Kính Thần cũng cảm thấy thua kém.
Dù sao tên yêu nghiệt này là vật cách điện với phụ nữ, Nhạc Yên Nhi thu thập được hắn, dĩ nhiên hắn phải yêu chiều cô rồi.
Hắn không biết người ta đối xử với vợ ra sao, nhưng hắn thì muốn tiếp tục như vậy.
Người khác yêu chiều thế nào, hắn không biết bắt chước. Những việc hắn làm cho Nhạc Yên Nhi đều là hắn nghĩ tới, hắn có, hắn có thể làm, mọi thứ hắn đều cho cô, chỉ cần đó là thứ mà cô muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.