Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 854: Ngoại truyện - Lấy Việc Công Trả Thù Riêng
Nam Đường
09/10/2019
Trần Vũ vốn đang chờ mong hợp tác với Khoa học kĩ thuật Hiện Đại, anh ta cảm thấy công ty của mình cuối cùng cũng có cơ
hội ra mặt nên luôn nghe theo ý Bạch Kính Thần, sửa chữa hết lần này tới lần khác, tăng ca làm thêm giờ, cố gắng để thiết kế trở nên tốt hơn.
Nhưng bản thiết kế xong xuôi, chẳng ngờ tất cả nhóm nhân viên ưu tú lại xin nghỉ việc.
Dù cho anh ta uy hiếp ra sao đi nữa, tất cả những người kia đều không hoảng sợ, về sau Trần Vũ mới biết họ nhảy việc, công ty mới chính là Khoa học kỹ thuật Hiện Đại.
Anh ta đã biết âm mưu của Bạch Kính Thần!
Tất cả đều là trò quỷ tên này bày ra!
Bạch Kính Thần nghe một cách lơ đễnh, thậm chí còn nhún vai tỏ vẻ vô tội, ấm ức nói:
- Tổng giám đốc Trần nói phải chịu trách nhiệm! Tôi cạnh tranh bẩn ở đâu, tôi có chèn ép anh hay sao? Có cố ép giá hay sao? Không! Tôi có thể tố cáo anh vu không được đấy, anh biết anh sẽ phải bồi thường bao nhiêu không?
- Ha! Vu khống? Mày còn có mặt mũi nói ra nữa à? Chuyện cấp dưới của tao là thế nào? Mày hợp tác rồi tranh thủ lấy người của tao, nếu người khác mà biết thì tao cũng muốn xem có công ty nào muốn hợp tác với mày không!
Bạch Kính Thần mỉm cười, trong nụ cười giấu đao.
- Đầu tiên anh phải hiểu là tôi dùng giá cao để thuê người, họ tự nguyện tìm tới tôi. Tôi là chủ, tôi có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho nhân viên. Thứ hai, tổng giám đốc Trần cứ tìm tới truyền thông đi, để mọi người được nhìn mặt xấu xa của Vũ Sâm, xem một tổng giám đốc đã chèn ép nhân viên thế nào, đã đe dọa họ ra sao. Thứ ba, có những nhân viên kia làm chứng, đến lúc đó ai được ai mất còn chưa biết đâu. Tổng giám đốc Trần, cửa ở kia, hoan nghênh vạch mặt chúng tôi sau khi bước ra khỏi đây!
- Mày...
Trần Vũ đạp bàn, anh ta nghẹn lời, chỉ có thể trợn trừng mắt.
Bạch Kính Thần khoanh tay trước ngực, xoay xoay ghế ngồi rồi từ từ nói:
- Bây giờ nghiên cứu về app trên tay anh tôi vẫn cần, giá không đổi, nếu bán thì tôi vui mừng mua lại, không bán thì tôi không ép. Đội ngũ nhân viên mới sẽ không phục chế lại app, còn bản quyền gốc của bên anh, chúng tôi vẫn sẽ có ý thức bảo hộ. Vậy nên tiếp sau đó là thời gian cho anh suy nghĩ, chúng ta còn hợp tác không?
Trên thương trường, Bạch Kính Thần thực sự là một kẻ có thể ăn tươi nuốt sống người khác. Lời của anh rõ ràng có ý là coi như tôi mời người của anh về thì tôi cũng sẽ không bắt chước nên cứ yên tâm, hơn nữa Khoa học kỹ thuật Hiện Đại đã có lòng tốt muốn hợp tác rồi. Đây quả là một sự sỉ nhục với Trần Vũ.
Dù sao anh ta cũng là người có tiếng tăm, bị Bạch Kính Thần làm nhục thế này, Trần Vũ thực sự nổi giận.
Anh ta xé nát tất cả thiết kế, giận dữ nói:
- Không cần, tao sẽ không hợp tác với loại người như mày! Vô liêm sỉ!
- Tôi học tổng giám đốc Trần thôi mà, cũng phải cảm ơn anh không giấu giếm.
Câu nói này của Bạch Kính Thần có lực sát thương cực cao, Trần Vũ giận run người, mặt đỏ bừng mà không thể nói một câu nào.
Bây giờ anh ta đã hiểu tự lấy đá đập chân mình là gì.
Trần Vũ tức giận quay đi, trận chiến này anh ta thua.
Vừa ra cửa, thấy Dư San San, Trần Vũ sững người.
Dù gì lúc trước anh ta đã điên cuồng theo đuổi Dư San San gây ồn ào như vậy, bây giờ gặp lại trong tình cảnh này, Trần Vũ cảm thấy nóng mặt.
- Sao em lại ở đây?
Dạo này Trần Vũ quá bận nên không tới Truyền thông Quảng Thắng, hoàn toàn không biết chuyện cô yêu Bạch Kính Thần.
- Tôi tới tìm bạn trai.
- Bạn trai em là ai?
Trần Vũ có cảm giác xấu.
Dư San San bĩu môi nhìn về phía văn phòng đằng sau:
- Người trong kia kìa.
Lời này như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào Trần Vũ. Anh ta lảo đảo suýt ngã, may mà có Bạch Kính Thần đỡ lấy.
- Sao? Cần tôi gọi người đỡ tổng giám đốc Trần đi không?
Bạch Kính Thần cười lạnh.
Trần Vũ lùi lại một bước như tránh bệnh dịch.
- Được... được lắm... các người...
Bây giờ anh ta đã hiểu vì sao Bạch Kính Thần lại làm vậy với mình, đây rõ ràng là lấy việc công trả thù riêng!
Trần Vũ đâu còn mặt mũi ở lai đây, anh ta cảm thấy hôm nay là ngày đen tối nhất đời mình.
Chờ Trần Vũ đi rồi, Dư San San mới nói:
- Trước kia Trần Vũ tới chỗ em liên tục như vậy, tự dưng dạo này biến mất, hóa ra là anh giở trò.
- Ai bảo nó dám theo đuổi em? Ngấp nghé người của anh là phải trả giá đắt!
Anh cười khẽ, hoàn toàn không còn thái độ lạnh băng khi nãy. Bạch Kính Thần ôm eo Dư San San, đưa cô vào phòng rồi để cô ngồi lên đùi mình.
Anh hỏi:
- Xong việc rồi hả?
- Ừ, biết anh đang bận nên qua xem anh có chăm chỉ làm việc không hay là đang lười biếng.
- Người đàn ông của em ưu tú thế này cơ mà, dù lười cũng sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
- Không biết xấu hổ.
Dư San San lườm.
Đúng lúc này, thư ký đi tới, vừa đi vừa nói lớn:
- Tổng thanh tra, cô Lâm da trắng xinh đẹp chân dài tìm anh này, lần này không chỉ muốn xem phim cùng anh mà còn mang theo hợp đồng đấy.
Dư San San cười hì hì:
- Cô Lâm da trắng xinh đẹp chân dài không chỉ bàn việc làm ăn với anh mà còn xem phim cùng anh nữa hả?
Vừa nói cô vừa nhướng mày, vô số hoa đào bay ra khiến người ta rung động.
Nếu Bạch Kính Thần thấy cái nhìn này vào lúc bình thường, chắc chắn sẽ nhào tới hôn, thế nhưng bây giờ lại chỉ thấy lạnh, lạnh toàn thân.
Thư ký ngoài cửa cũng biết mình lỡ lời nên vội cười gượng:
- Cô Dư đến ạ? Vậy... vậy tôi không quấy rầy hai người nữa. Vậy tôi ra ngoài, tổng thanh tra cố lên.
Trước khi đi, thư ký không quên nhìn tổng thanh tra nhà mình với cái nhìn cảm thông.
Vẻ mặt của tổng thanh tra rõ ràng là muốn chết kìa!
Thư ký đóng cửa, chỉ còn lại hai người trong phòng, Bạch Kính Thần lúng túng nhìn lên bàn, nhìn giấy tờ, lẩm bẩm:
- Lát anh có cuộc họp quan trọng lắm, em ở đây chờ anh, anh quay lại nhanh thôi.
Nói xong, anh định ra ngoài nhưng Dư San San liền dùng hai chân quấn lấy eo anh, tay trái thì véo tai anh, cười hì hì:
- Sao gấp thế? Không định giải thích rồi đi à?
- Giải thích... giải thích gì? Anh... anh không có gì...
- Nhiều năm thế rồi vẫn vậy ha, sở thích chẳng thay đổi gì cả, da trắng mặt xinh chân dài, thích chân dài của người ta hả? Dài bao nhiêu? Trắng thế nào?
Nhưng bản thiết kế xong xuôi, chẳng ngờ tất cả nhóm nhân viên ưu tú lại xin nghỉ việc.
Dù cho anh ta uy hiếp ra sao đi nữa, tất cả những người kia đều không hoảng sợ, về sau Trần Vũ mới biết họ nhảy việc, công ty mới chính là Khoa học kỹ thuật Hiện Đại.
Anh ta đã biết âm mưu của Bạch Kính Thần!
Tất cả đều là trò quỷ tên này bày ra!
Bạch Kính Thần nghe một cách lơ đễnh, thậm chí còn nhún vai tỏ vẻ vô tội, ấm ức nói:
- Tổng giám đốc Trần nói phải chịu trách nhiệm! Tôi cạnh tranh bẩn ở đâu, tôi có chèn ép anh hay sao? Có cố ép giá hay sao? Không! Tôi có thể tố cáo anh vu không được đấy, anh biết anh sẽ phải bồi thường bao nhiêu không?
- Ha! Vu khống? Mày còn có mặt mũi nói ra nữa à? Chuyện cấp dưới của tao là thế nào? Mày hợp tác rồi tranh thủ lấy người của tao, nếu người khác mà biết thì tao cũng muốn xem có công ty nào muốn hợp tác với mày không!
Bạch Kính Thần mỉm cười, trong nụ cười giấu đao.
- Đầu tiên anh phải hiểu là tôi dùng giá cao để thuê người, họ tự nguyện tìm tới tôi. Tôi là chủ, tôi có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho nhân viên. Thứ hai, tổng giám đốc Trần cứ tìm tới truyền thông đi, để mọi người được nhìn mặt xấu xa của Vũ Sâm, xem một tổng giám đốc đã chèn ép nhân viên thế nào, đã đe dọa họ ra sao. Thứ ba, có những nhân viên kia làm chứng, đến lúc đó ai được ai mất còn chưa biết đâu. Tổng giám đốc Trần, cửa ở kia, hoan nghênh vạch mặt chúng tôi sau khi bước ra khỏi đây!
- Mày...
Trần Vũ đạp bàn, anh ta nghẹn lời, chỉ có thể trợn trừng mắt.
Bạch Kính Thần khoanh tay trước ngực, xoay xoay ghế ngồi rồi từ từ nói:
- Bây giờ nghiên cứu về app trên tay anh tôi vẫn cần, giá không đổi, nếu bán thì tôi vui mừng mua lại, không bán thì tôi không ép. Đội ngũ nhân viên mới sẽ không phục chế lại app, còn bản quyền gốc của bên anh, chúng tôi vẫn sẽ có ý thức bảo hộ. Vậy nên tiếp sau đó là thời gian cho anh suy nghĩ, chúng ta còn hợp tác không?
Trên thương trường, Bạch Kính Thần thực sự là một kẻ có thể ăn tươi nuốt sống người khác. Lời của anh rõ ràng có ý là coi như tôi mời người của anh về thì tôi cũng sẽ không bắt chước nên cứ yên tâm, hơn nữa Khoa học kỹ thuật Hiện Đại đã có lòng tốt muốn hợp tác rồi. Đây quả là một sự sỉ nhục với Trần Vũ.
Dù sao anh ta cũng là người có tiếng tăm, bị Bạch Kính Thần làm nhục thế này, Trần Vũ thực sự nổi giận.
Anh ta xé nát tất cả thiết kế, giận dữ nói:
- Không cần, tao sẽ không hợp tác với loại người như mày! Vô liêm sỉ!
- Tôi học tổng giám đốc Trần thôi mà, cũng phải cảm ơn anh không giấu giếm.
Câu nói này của Bạch Kính Thần có lực sát thương cực cao, Trần Vũ giận run người, mặt đỏ bừng mà không thể nói một câu nào.
Bây giờ anh ta đã hiểu tự lấy đá đập chân mình là gì.
Trần Vũ tức giận quay đi, trận chiến này anh ta thua.
Vừa ra cửa, thấy Dư San San, Trần Vũ sững người.
Dù gì lúc trước anh ta đã điên cuồng theo đuổi Dư San San gây ồn ào như vậy, bây giờ gặp lại trong tình cảnh này, Trần Vũ cảm thấy nóng mặt.
- Sao em lại ở đây?
Dạo này Trần Vũ quá bận nên không tới Truyền thông Quảng Thắng, hoàn toàn không biết chuyện cô yêu Bạch Kính Thần.
- Tôi tới tìm bạn trai.
- Bạn trai em là ai?
Trần Vũ có cảm giác xấu.
Dư San San bĩu môi nhìn về phía văn phòng đằng sau:
- Người trong kia kìa.
Lời này như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào Trần Vũ. Anh ta lảo đảo suýt ngã, may mà có Bạch Kính Thần đỡ lấy.
- Sao? Cần tôi gọi người đỡ tổng giám đốc Trần đi không?
Bạch Kính Thần cười lạnh.
Trần Vũ lùi lại một bước như tránh bệnh dịch.
- Được... được lắm... các người...
Bây giờ anh ta đã hiểu vì sao Bạch Kính Thần lại làm vậy với mình, đây rõ ràng là lấy việc công trả thù riêng!
Trần Vũ đâu còn mặt mũi ở lai đây, anh ta cảm thấy hôm nay là ngày đen tối nhất đời mình.
Chờ Trần Vũ đi rồi, Dư San San mới nói:
- Trước kia Trần Vũ tới chỗ em liên tục như vậy, tự dưng dạo này biến mất, hóa ra là anh giở trò.
- Ai bảo nó dám theo đuổi em? Ngấp nghé người của anh là phải trả giá đắt!
Anh cười khẽ, hoàn toàn không còn thái độ lạnh băng khi nãy. Bạch Kính Thần ôm eo Dư San San, đưa cô vào phòng rồi để cô ngồi lên đùi mình.
Anh hỏi:
- Xong việc rồi hả?
- Ừ, biết anh đang bận nên qua xem anh có chăm chỉ làm việc không hay là đang lười biếng.
- Người đàn ông của em ưu tú thế này cơ mà, dù lười cũng sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
- Không biết xấu hổ.
Dư San San lườm.
Đúng lúc này, thư ký đi tới, vừa đi vừa nói lớn:
- Tổng thanh tra, cô Lâm da trắng xinh đẹp chân dài tìm anh này, lần này không chỉ muốn xem phim cùng anh mà còn mang theo hợp đồng đấy.
Dư San San cười hì hì:
- Cô Lâm da trắng xinh đẹp chân dài không chỉ bàn việc làm ăn với anh mà còn xem phim cùng anh nữa hả?
Vừa nói cô vừa nhướng mày, vô số hoa đào bay ra khiến người ta rung động.
Nếu Bạch Kính Thần thấy cái nhìn này vào lúc bình thường, chắc chắn sẽ nhào tới hôn, thế nhưng bây giờ lại chỉ thấy lạnh, lạnh toàn thân.
Thư ký ngoài cửa cũng biết mình lỡ lời nên vội cười gượng:
- Cô Dư đến ạ? Vậy... vậy tôi không quấy rầy hai người nữa. Vậy tôi ra ngoài, tổng thanh tra cố lên.
Trước khi đi, thư ký không quên nhìn tổng thanh tra nhà mình với cái nhìn cảm thông.
Vẻ mặt của tổng thanh tra rõ ràng là muốn chết kìa!
Thư ký đóng cửa, chỉ còn lại hai người trong phòng, Bạch Kính Thần lúng túng nhìn lên bàn, nhìn giấy tờ, lẩm bẩm:
- Lát anh có cuộc họp quan trọng lắm, em ở đây chờ anh, anh quay lại nhanh thôi.
Nói xong, anh định ra ngoài nhưng Dư San San liền dùng hai chân quấn lấy eo anh, tay trái thì véo tai anh, cười hì hì:
- Sao gấp thế? Không định giải thích rồi đi à?
- Giải thích... giải thích gì? Anh... anh không có gì...
- Nhiều năm thế rồi vẫn vậy ha, sở thích chẳng thay đổi gì cả, da trắng mặt xinh chân dài, thích chân dài của người ta hả? Dài bao nhiêu? Trắng thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.