Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 913: Ngoại truyện - Nhớ Mẹ
Nam Đường
09/10/2019
Chạng vạng, Lâm Đông Lục đi đón Hoan Hoan, các bạn đã về hết, chỉ còn mình thằng bé ngoan ngoãn ngồi trong lớp chờ anh đến.
Giáo viên cho Hoan Hoan hoa quả, nó sẽ cảm ơn rồi yên lặng ăn.
Ánh nắng chiều chiếu trên người nó, kéo chiếc bóng thật dài.
Giáo viên liên tục nhìn về phía cửa, mãi mà vẫn không thấy Lâm Đông Lục đâu, cô hỏi:
- Hay là ba quên đón em rồi? Có muốn cô gọi cho ba không?
- Không ạ, ba sẽ tới thôi.
Lâm Hoan đáp.
- Vậy mẹ em đâu? Trước kia luôn là mẹ em đón mà?
- Ba nói mẹ ốm rồi, thời gian này sẽ là ba đón. Cô ơi, dạo này em có ngoan không?
- Ngoan, Hoan Hoan là đứa bé ngoan nhất!
Giáo viên xoa đầu Hoan Hoan, dịu dàng đáp.
- Vậy... mẹ có ghét em không?
Thằng bé thật thà hỏi, đôi mắt nó mở to, nhìn cô không chớp mắt.
Cô giáo thấy vẻ nghiêm túc này thì bật cười:
- Làm sao thế được, mẹ nào cũng yêu con cả, mà Hoan Hoan con giỏi nữa, hẳn là mẹ phải càng yêu Hoan Hoan nhiều hơn.
- Ra thế, nhưng mà sao em lại cảm thấy mẹ không cần em nữa?
Thằng bé cúi đầu, đau lòng nói.
Cô chỉ cười an ủi chứ không nói gì thêm.
Bạch Nhược Mai núp sau cửa sổ, khi nghe thấy thế thì bật khóc. Thật ra những ngày này cô ta vẫn luôn tới, núp trong bóng tối lặng lẽ quan sát, thấy Hoan Hoan được Lâm Đông Lục đón đi rồi mới yên tâm.
Kẻ xấu có quá nhiều, cô ta phải bảo vệ con mình cho thật tốt.
Cô ta không biết nếu mình không thể tới thăm thì Hoan Hoan có nhớ mình không.
Chờ một lúc lâu sau, Lâm Đông Lục mới tới. Khóe miệng của anh còn máu tụ, chờ hôn lễ xong xuôi, anh lập tức tới bệnh viện khám rồi che giấu vết thương vì lo con sẽ sợ khi thấy một mảng máu tụ lớn như vậy.
Giáo viên trao đổi với anh, ý là đứa bé nhớ mẹ nên dạo này khá buồn.
Sau đó, cô giáo rời đi, Lâm Đông Lục nhìn đứa bé trong phòng học thì cảm thấy đau lòng.
Anh bước vào, ngồi cạnh con rồi hỏi:
- Sao không về với ba?
- Không muốn về ạ.
Nó cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay.
- Sao thế?
- Vì ở nhà không có mẹ. Con nhớ mẹ. Ba ơi, bao giờ mẹ mới về?
Nó ngửa đầu lên hỏi thăm, thấy được vết thương bên khóe miệng của Lâm Đông Lục thì lo lắng hỏi:
- Ba, ba bị người ta bắt nạt à? Là người xấu đánh à?
- Không, bất cẩn nên ngã thôi. Ba hỏi con này, nếu mẹ không về nữa thì Hoan Hoan sẽ thế nào?
- Tại Hoan Hoan không ngoan à? Mọi người không cần Hoan Hoan nữa à? Sao mẹ lại không về nữa?
- Con ngoan lắm, Hoan Hoan lúc nào cũng ngoan, là ba mẹ không tốt. Mẹ cãi nhau với ba nên không vui, không muốn về ở với ba nữa. Về sao có thể chỉ có hai ba con mình nương tựa lẫn nhau thôi, Hoan Hoan có chấp nhận được không?
Lâm Đông Lục thấy ánh mắt bị tổn thương của con trai thì đau lòng hỏi.
- Con xin mẹ hộ ba được không? Mẹ thương con nhất mà!
Hoan Hoan năn nỉ.
Lâm Đông Lục không nói nổi nữa, trẻ con luôn ngây thơ nhất, anh không thể giải thích được oán hận giữa người lớn với nó.
Anh xoa đầu Hoan Hoan:
- Hoan Hoan phải cố gắng lớn lên, phải bảo vệ mẹ, biết chưa? Hoan Hoan sẽ thành người đàn ông tốt!
- Vâng, chắc chắn rồi, con sẽ bảo vệ mẹ, chỉ cần mẹ về thôi.
- Được, ba nhớ rồi đấy, lần sau gặp mẹ, ba sẽ nói cho mẹ nghe. Bây giờ chúng ta về nhà nào.
Anh dắt tay con trai ra khỏi phòng học.
- Hoan Hoan, tối nay ăn gì nào?
- Mẹ không ở nhà, chẳng có gì ngon cả.
- Còn ba mà, Hoan Hoan không thích ba à?
- Ba với Hoan Hoan đều đáng thương như nhau, một người không vợ, một người không mẹ.
- Thằng nhóc này sao biết nhiều thế hả?
Giọng bọn họ xa dần, Bạch Nhược Mai cắn răng vì sợ mình khóc thành tiếng.
Bạch Quốc Lương đứng bên cạnh, thấy con gái đau khổ thì cũng xót xa.
- Ôi, tội gì con phải tự tra tấn mình thế hả? Con buông tay là được mà!
- Con... con làm được! Nhất định là làm được, anh ta có gì tốt đâu mà con phải nhớ thương lâu như thế...
Cô ta vừa khóc thành tiếng vừa cố gắng làm tê liệt chính mình.
Bạch Quốc Lương thở dài:
- Con có thể bỏ được Lâm Đông Lục nhưng con bỏ được Hoan Hoan sao? Con nhìn nó lớn lên, cả nó mà con cũng có thể bỏ được hay sao?
Bạch Nhược Mai ngẩn ra, nước mắt cũng đọng trên mi.
Cô ta chớp mắt, giọt nước mắt trên mi cũng trượt xuống.
Thật sự có thể bỏ được sao?
Đứa bé đó là tâm can của cô ta.
Vì sao cô ta phải sống khổ sở thế này, sống không có tôn nghiêm thế này? Tình cảm vốn nên kết thúc từ năm xưa lại lằng nhằng cho tới bây giờ.
Còn Hoan Hoan nữa, phải làm thế nào mới dứt bỏ được nó?
Bạch Nhược Mai hít sâu, cố gắng đè nén đau khổ.
Những đau đớn tích lũy cho tới lúc này đã sớm đè sập sợi dây thần kinh cuối cùng của cô ta.
Cô ta không biết mình đang làm gì mà chỉ muốn biết kết cục của Nhạc Yên Nhi sẽ ra sao.
Nếu nhất định phải xuống địa ngục thì mình sẽ kéo một người xuống cùng.
Cô ta đã chẳng còn sợ gì cả.
Bạch Nhược Mai lau nước mắt rồi đứng lên. Cười nói:
- Ba, con cần ba giúp con một việc, con muốn có Hoan Hoan, con chỉ cần nó thôi, con không muốn ở bên Lâm Đông Lục nữa.
- Con muốn làm gì?
Bạch Nhược Mai nói xong ý định của mình, Bạch Quốc Lương nhíu mày, kinh ngạc nhìn con gái.
Nhưng cuối cùng ông chỉ có thể thở dài, ông cũng có một mình cô con gái này, bây giờ nó thành ra như vậy, ông sẽ liều mà điên cuồng theo con gái một lần này! Dù gì Bạch Quốc Lương đã già, sắp xuống mồ rồi!
Bạch Nhược Mai quả thực đã ấm ức nhiều, vậy mà người làm cha lại không thể giúp gì được.
- Vậy Lâm Đông Lục thì sao?
Ông thở dài hỏi:
- Con bỏ được thật sao? Không đau lòng hay sao?
- Trái tim con đã sớm bị thương rồi, thủng tới trăm ngàn lỗ, một chút đau đớn đó có là gì đâu. Dịu dàng mà anh ấy cho con những năm gần đây cũng không thể sánh nổi việc kia. Cứ thế đi, con đã không cần gì nữa rồi. Ba à, về đi, con muốn ăn sườn xào chua ngọt ba làm, lâu lắm rồi không được ăn cơm ba nấu, con sợ về sau cũng không còn cơ hội nữa.
- Nói vớ vẩn gì đấy, chỉ cần ba còn sống thì ba sẽ không để ai bắt nạt con! Đi, về với ba, người khác không cần con nhưng ba lúc nào cũng cần con!
- Vâng, cảm ơn ba.
Bạch Nhược Mai mỉm cười rồi bỏ hết mọi chuyện ra sau đầu.
Tranh thủ lúc này còn hạnh phúc được thì cứ cố gắng tươi cười mà sống thôi.
Giáo viên cho Hoan Hoan hoa quả, nó sẽ cảm ơn rồi yên lặng ăn.
Ánh nắng chiều chiếu trên người nó, kéo chiếc bóng thật dài.
Giáo viên liên tục nhìn về phía cửa, mãi mà vẫn không thấy Lâm Đông Lục đâu, cô hỏi:
- Hay là ba quên đón em rồi? Có muốn cô gọi cho ba không?
- Không ạ, ba sẽ tới thôi.
Lâm Hoan đáp.
- Vậy mẹ em đâu? Trước kia luôn là mẹ em đón mà?
- Ba nói mẹ ốm rồi, thời gian này sẽ là ba đón. Cô ơi, dạo này em có ngoan không?
- Ngoan, Hoan Hoan là đứa bé ngoan nhất!
Giáo viên xoa đầu Hoan Hoan, dịu dàng đáp.
- Vậy... mẹ có ghét em không?
Thằng bé thật thà hỏi, đôi mắt nó mở to, nhìn cô không chớp mắt.
Cô giáo thấy vẻ nghiêm túc này thì bật cười:
- Làm sao thế được, mẹ nào cũng yêu con cả, mà Hoan Hoan con giỏi nữa, hẳn là mẹ phải càng yêu Hoan Hoan nhiều hơn.
- Ra thế, nhưng mà sao em lại cảm thấy mẹ không cần em nữa?
Thằng bé cúi đầu, đau lòng nói.
Cô chỉ cười an ủi chứ không nói gì thêm.
Bạch Nhược Mai núp sau cửa sổ, khi nghe thấy thế thì bật khóc. Thật ra những ngày này cô ta vẫn luôn tới, núp trong bóng tối lặng lẽ quan sát, thấy Hoan Hoan được Lâm Đông Lục đón đi rồi mới yên tâm.
Kẻ xấu có quá nhiều, cô ta phải bảo vệ con mình cho thật tốt.
Cô ta không biết nếu mình không thể tới thăm thì Hoan Hoan có nhớ mình không.
Chờ một lúc lâu sau, Lâm Đông Lục mới tới. Khóe miệng của anh còn máu tụ, chờ hôn lễ xong xuôi, anh lập tức tới bệnh viện khám rồi che giấu vết thương vì lo con sẽ sợ khi thấy một mảng máu tụ lớn như vậy.
Giáo viên trao đổi với anh, ý là đứa bé nhớ mẹ nên dạo này khá buồn.
Sau đó, cô giáo rời đi, Lâm Đông Lục nhìn đứa bé trong phòng học thì cảm thấy đau lòng.
Anh bước vào, ngồi cạnh con rồi hỏi:
- Sao không về với ba?
- Không muốn về ạ.
Nó cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay.
- Sao thế?
- Vì ở nhà không có mẹ. Con nhớ mẹ. Ba ơi, bao giờ mẹ mới về?
Nó ngửa đầu lên hỏi thăm, thấy được vết thương bên khóe miệng của Lâm Đông Lục thì lo lắng hỏi:
- Ba, ba bị người ta bắt nạt à? Là người xấu đánh à?
- Không, bất cẩn nên ngã thôi. Ba hỏi con này, nếu mẹ không về nữa thì Hoan Hoan sẽ thế nào?
- Tại Hoan Hoan không ngoan à? Mọi người không cần Hoan Hoan nữa à? Sao mẹ lại không về nữa?
- Con ngoan lắm, Hoan Hoan lúc nào cũng ngoan, là ba mẹ không tốt. Mẹ cãi nhau với ba nên không vui, không muốn về ở với ba nữa. Về sao có thể chỉ có hai ba con mình nương tựa lẫn nhau thôi, Hoan Hoan có chấp nhận được không?
Lâm Đông Lục thấy ánh mắt bị tổn thương của con trai thì đau lòng hỏi.
- Con xin mẹ hộ ba được không? Mẹ thương con nhất mà!
Hoan Hoan năn nỉ.
Lâm Đông Lục không nói nổi nữa, trẻ con luôn ngây thơ nhất, anh không thể giải thích được oán hận giữa người lớn với nó.
Anh xoa đầu Hoan Hoan:
- Hoan Hoan phải cố gắng lớn lên, phải bảo vệ mẹ, biết chưa? Hoan Hoan sẽ thành người đàn ông tốt!
- Vâng, chắc chắn rồi, con sẽ bảo vệ mẹ, chỉ cần mẹ về thôi.
- Được, ba nhớ rồi đấy, lần sau gặp mẹ, ba sẽ nói cho mẹ nghe. Bây giờ chúng ta về nhà nào.
Anh dắt tay con trai ra khỏi phòng học.
- Hoan Hoan, tối nay ăn gì nào?
- Mẹ không ở nhà, chẳng có gì ngon cả.
- Còn ba mà, Hoan Hoan không thích ba à?
- Ba với Hoan Hoan đều đáng thương như nhau, một người không vợ, một người không mẹ.
- Thằng nhóc này sao biết nhiều thế hả?
Giọng bọn họ xa dần, Bạch Nhược Mai cắn răng vì sợ mình khóc thành tiếng.
Bạch Quốc Lương đứng bên cạnh, thấy con gái đau khổ thì cũng xót xa.
- Ôi, tội gì con phải tự tra tấn mình thế hả? Con buông tay là được mà!
- Con... con làm được! Nhất định là làm được, anh ta có gì tốt đâu mà con phải nhớ thương lâu như thế...
Cô ta vừa khóc thành tiếng vừa cố gắng làm tê liệt chính mình.
Bạch Quốc Lương thở dài:
- Con có thể bỏ được Lâm Đông Lục nhưng con bỏ được Hoan Hoan sao? Con nhìn nó lớn lên, cả nó mà con cũng có thể bỏ được hay sao?
Bạch Nhược Mai ngẩn ra, nước mắt cũng đọng trên mi.
Cô ta chớp mắt, giọt nước mắt trên mi cũng trượt xuống.
Thật sự có thể bỏ được sao?
Đứa bé đó là tâm can của cô ta.
Vì sao cô ta phải sống khổ sở thế này, sống không có tôn nghiêm thế này? Tình cảm vốn nên kết thúc từ năm xưa lại lằng nhằng cho tới bây giờ.
Còn Hoan Hoan nữa, phải làm thế nào mới dứt bỏ được nó?
Bạch Nhược Mai hít sâu, cố gắng đè nén đau khổ.
Những đau đớn tích lũy cho tới lúc này đã sớm đè sập sợi dây thần kinh cuối cùng của cô ta.
Cô ta không biết mình đang làm gì mà chỉ muốn biết kết cục của Nhạc Yên Nhi sẽ ra sao.
Nếu nhất định phải xuống địa ngục thì mình sẽ kéo một người xuống cùng.
Cô ta đã chẳng còn sợ gì cả.
Bạch Nhược Mai lau nước mắt rồi đứng lên. Cười nói:
- Ba, con cần ba giúp con một việc, con muốn có Hoan Hoan, con chỉ cần nó thôi, con không muốn ở bên Lâm Đông Lục nữa.
- Con muốn làm gì?
Bạch Nhược Mai nói xong ý định của mình, Bạch Quốc Lương nhíu mày, kinh ngạc nhìn con gái.
Nhưng cuối cùng ông chỉ có thể thở dài, ông cũng có một mình cô con gái này, bây giờ nó thành ra như vậy, ông sẽ liều mà điên cuồng theo con gái một lần này! Dù gì Bạch Quốc Lương đã già, sắp xuống mồ rồi!
Bạch Nhược Mai quả thực đã ấm ức nhiều, vậy mà người làm cha lại không thể giúp gì được.
- Vậy Lâm Đông Lục thì sao?
Ông thở dài hỏi:
- Con bỏ được thật sao? Không đau lòng hay sao?
- Trái tim con đã sớm bị thương rồi, thủng tới trăm ngàn lỗ, một chút đau đớn đó có là gì đâu. Dịu dàng mà anh ấy cho con những năm gần đây cũng không thể sánh nổi việc kia. Cứ thế đi, con đã không cần gì nữa rồi. Ba à, về đi, con muốn ăn sườn xào chua ngọt ba làm, lâu lắm rồi không được ăn cơm ba nấu, con sợ về sau cũng không còn cơ hội nữa.
- Nói vớ vẩn gì đấy, chỉ cần ba còn sống thì ba sẽ không để ai bắt nạt con! Đi, về với ba, người khác không cần con nhưng ba lúc nào cũng cần con!
- Vâng, cảm ơn ba.
Bạch Nhược Mai mỉm cười rồi bỏ hết mọi chuyện ra sau đầu.
Tranh thủ lúc này còn hạnh phúc được thì cứ cố gắng tươi cười mà sống thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.