Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 795: Ngoại truyện – Phải Sờ Vào Mới Rõ
Nam Đường
09/10/2019
- Chuẩn bị đi, tôi đến chào anh hai với chị dâu một tiếng, đến đây lâu rồi mà tôi vẫn chưa gặp họ đâu.
- Vâng, tôi sẽ chuẩn bị quà cho cô chủ nhỏ và cậu Evan.
Dạ Dương rất hiểu ý cô, hoàn toàn có thể giải quyết hết mọi chuyện cô cần trong cuộc sống hàng ngày.
Lần này cô tới một mình, dù sao cũng là tới đó làm khách, thế nên dẫn theo người ngoài cũng không hay lắm.
Nhưng xe vừa dừng lại không ngờ cô đã thấy trước cửa đỗ một chiếc xe việt dã, loại xe này nhìn qua là biết của Norman rồi!
Cô dám chắc luôn! Trực giác của phụ nữ không thể sai được.
Sao anh ta lại đến đây?
Cô nheo mắt, trong đầu nghĩ ra một cách hay liền đi một vòng quanh bánh xe rồi xả hết hơi ra.
Sau đó cô vui vẻ leo lên xe mình, chuẩn bị về nhà ngủ tiếp rồi lần sau lại đến chơi.
Thế nhưng cô còn chưa kịp thắt đai an toàn thì cánh cửa bên ghế phụ đã bật mở.
Bóng người cao lớn chen vào trong khiến chiếc xe thể thao của cô phút chốc trở nên bé tí.
Cô giật mình định hét lên thì lại bị người kia che miệng.
Bàn tay người đó rất thô to, vừa thấy đã biết là kiểu người thường xuyện hoạt động, cái tay đó chỉ che thôi cũng khiến mặt cô đau rồi.
Dạ Vị Ương giãy giụa, đôi mắt đẹp tức tối trừng người đối diện.
- Lúc tức giận cũng đẹp nữa.
Norman nhỏ giọng cười nói:
- Anh không ngờ vị hôn thê của mình lại dùng cách đó tới đón anh đâu, đúng là vinh hạnh.
Nghe thế Dạ Vị Ương hiểu ngay lời này có hai ý, một là nhắc đến chuyện tối qua cô lột hết đồ của anh ta, còn một là chuyện vừa rồi cô tháo hơi xe của Norman.
Cô cũng chẳng sợ ai biết, dám làm dám chịu, đôi mắt khẽ chớp như đang suy nghĩ.
Cuối cùng cô còn vươn lưỡi liếm qua lòng bàn tay anh ta, thế thôi là đủ khiến chàng lính đã năm năm không chạm vào đàn bà kia run lên, rút phắt tay về như bị điện giật.
Thế nhưng chỉ một giây sau lại bị cô tóm lấy.
Tay cô vừa nhỏ vừa mềm, móng tay làm cẩn thận, tóc thì uốn xoăn rồi nhuộm nâu, từng lọn tóc thả tung trước ngực.
Trên người cô tỏa ra khí thế già dặn của một nữ cường nhân, quần áo cũng rất gọn gàng thoải mái, nhưng vẫn không mất đi sự quyến rũ chỉ có ở phụ nữ, giống như hồ ly có trăm ngàn sắc mặt, không ngừng thay đổi bản thân.
Cô nũng nịu lên tiếng:
- Sếp làm gì thế, ban ngày ban mặt mà trèo lên xe người ta, làm tôi sợ chết đi được. Sờ thử xem này, tim tôi còn đập thình thịch nè!
Vừa nói cô vừa kéo tay anh ta áp sát vào ngực mình.
Bởi vì hô hấp nên bộ ngực của cô cũng nhẹ nhàng rung động, trước mắt người kia phô bày không sót chút cảnh xuân nào.
Norman ngượng rồi.
Đúng là ngượng thật, cái mặt già nua cũng đỏ bừng cả lên.
Chuyện gì mà anh ta chưa từng gặp chứ, chỉ riêng ôn nhu hương là chưa từng được hưởng.
Anh ta định rút tay về nhưng lúc này Dạ Vị Ương lại nói tiếp:
- Chúng ta đã có hôn ước, dù chưa tổ chức tiệc đính hôn nhưng tôi vẫn là vị hôn thê của anh, sao... sờ một chút cũng không dám à?
Cô híp mắt, cười giễu anh ta.
Đúng thế, cô gái này là vị hôn thê của anh ta, đàn ông như anh ta còn ngại gì chứ?
Nghe thế Norman cũng không giãy ra nữa mà thuận theo giơ tay sờ lên ngực cô.
Dạ Vị Ương vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Tay Norman cuối cùng cũng đặt trên đó rồi!
Cô cười hỏi:
- Kích cỡ thế nào? Có mềm không, sếp có hài lòng không?
- Phải sờ kỹ mới nói được.
Norman có nén ngượng ngùng, giả bộ như thản nhiên.
Con gái nhà người ta còn không ngại thì mình ngại gì chứ?
Nếu không bĩnh tình thì sau này sao quản được chuyện trong nhà, sao quản được lính dưới quyền nữa?
Dạ Vị Ương nghe thế nụ cười hơi cứng lại nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Trong lòng cô thầm mắng anh ta là đồ dê già nhưng ngoài mặt vẫn phải cười như không có gì xảy ra.
- Thế anh sờ kỹ hơn đi!
Norman giả bộ bóp nhẹ một cái, cảm giác được tay mình chạm vào một nơi mềm mại như má em bé.
Anh ta còn nhớ lúc Arthur mới sinh, ôm nó vào ngực có cảm giác cả người thằng bé mềm như bông.
Phụ nữ...
Thật sự cũng mềm mại vậy sao?
Norman ngây ra, nhưng sau đó Dạ Vị Ương lại gào lên.
- Có ai không, biến thái. Cứu tôi với!
Vừa hô một cái đã có một đống vệ sĩ lao tới, mọi người đều thấy cảnh tay Norman đang đặt trên ngực Dạ Vị Ương, còn cô chủ nhà họ thì vẻ mặt mếu máo khiếp sợ.
Đến lúc này Norman mới rõ âm mưu của cô nhóc này.
Rất nhanh sau đó vợ chồng nhà họ Dạ cũng ra ngoài.
Dạ Đình Sâm nhíu mày, ánh mắt u ám chiếu thẳng về phía Norman.
Còn Nhạc Yên Nhi thì không ngừng hỏi han xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dạ Vị Ương nghẹn ngào kể:
- Anh hai, chị dâu ơi anh ta ăn hiếp em! Anh ta bắt em phải về làm đám cưới, em không đồng ý nên... anh ta định cưỡng bức em!
- Chuyện có đúng thế không?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng hỏi lại, nhưng lời này không phải hỏi Norman mà dành cho những vệ sĩ lao tới hiện trường đầu tiên.
Vệ sĩ toát hết cả mồ hôi, đứng giữa hắn và Norman, cảm nhận được từ trường không giống người thường của cả hai nên cả người run như cầy sấy.
Anh ta run rẩy lên tiếng:
- Phải... Tôi thấy ngài Norman...đặt tay trên ngực cô ba!
- Người đâu mang súng cho tôi!
Dạ Đình Sâm không nói nhiều, trực tiếp gọi người lấy súng tới.
Nhạc Yên Nhi lập tức tiến lên ngăn cản:
- Có gì cứ từ từ nói, anh hung hăng thế làm gì! Bình tĩnh! Lập tức bình tĩnh cho em!
Hắn cau mày, áy náy nói với vợ mình:
- Xin lỗi, anh cáu quá nên mới làm em sợ, em đừng giận.
Một giây trước vẫn là atula đáng sợ, chớp mắt một cái đã dịu dàng hòa nhã ngay được.
Dạ Vị Ương nhìn thấy mà há hốc mồm.
Này này, ở đây còn có người ngoài đấy, anh hai à, anh chiều vợ cũng phải có giới hạn chứ, uy nghiêm của chủ gia đình đâu mất rồi? Sao chị dâu mới lườm một cái anh đã như bóng xì hết cả hơi thế này.
- Anh... có người quấy rối em gái anh mà anh không định chặt móng heo của anh ta xuống à?
Dạ Vị Ương tức tối lên tiếng.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp lại cô:
- Cách đó máu me quá, sẽ làm vợ anh sợ, mọi người vào trong từ từ bàn bạc nhé, anh đi nấu cơm đã, đợi lát nữa nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em.
- Anh hai! Giờ nào rồi mà anh còn muốn đi nấu cơm nữa?
- Không thì vợ con anh ăn cái gì?
Hắn trả lời rất nghiêm túc, như thể trời đất bao la, nấu ăn cho vợ mới là quan trọng nhất.
Vì thế Dạ Vị Ương chỉ đành trợn trừng mắt nhìn Dạ Đình Sâm ôm Nhạc Yên Nhi đi vào nhà.
Norman nở một nụ cười chế giễu, anh ta bước lên trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Hơi thở của anh ta đột ngột tới gần, Dạ Vị Ương sợ đến mức lập tức lùi về phía sau, sắc mặt cô đỏ ửng, giận dữ quát lên:
- Anh muốn gì, anh chị tôi đang ở ngay kia kìa!
- Không phải vừa nói anh quấy rối em sao? Có thế thôi sao đủ được chứ?
Nói xong bàn tay to lớn kéo lấy eo cô, đẩy cô nép vào tường rồi giơ tay còn lại lên chặn đường trốn của cô.
- Vâng, tôi sẽ chuẩn bị quà cho cô chủ nhỏ và cậu Evan.
Dạ Dương rất hiểu ý cô, hoàn toàn có thể giải quyết hết mọi chuyện cô cần trong cuộc sống hàng ngày.
Lần này cô tới một mình, dù sao cũng là tới đó làm khách, thế nên dẫn theo người ngoài cũng không hay lắm.
Nhưng xe vừa dừng lại không ngờ cô đã thấy trước cửa đỗ một chiếc xe việt dã, loại xe này nhìn qua là biết của Norman rồi!
Cô dám chắc luôn! Trực giác của phụ nữ không thể sai được.
Sao anh ta lại đến đây?
Cô nheo mắt, trong đầu nghĩ ra một cách hay liền đi một vòng quanh bánh xe rồi xả hết hơi ra.
Sau đó cô vui vẻ leo lên xe mình, chuẩn bị về nhà ngủ tiếp rồi lần sau lại đến chơi.
Thế nhưng cô còn chưa kịp thắt đai an toàn thì cánh cửa bên ghế phụ đã bật mở.
Bóng người cao lớn chen vào trong khiến chiếc xe thể thao của cô phút chốc trở nên bé tí.
Cô giật mình định hét lên thì lại bị người kia che miệng.
Bàn tay người đó rất thô to, vừa thấy đã biết là kiểu người thường xuyện hoạt động, cái tay đó chỉ che thôi cũng khiến mặt cô đau rồi.
Dạ Vị Ương giãy giụa, đôi mắt đẹp tức tối trừng người đối diện.
- Lúc tức giận cũng đẹp nữa.
Norman nhỏ giọng cười nói:
- Anh không ngờ vị hôn thê của mình lại dùng cách đó tới đón anh đâu, đúng là vinh hạnh.
Nghe thế Dạ Vị Ương hiểu ngay lời này có hai ý, một là nhắc đến chuyện tối qua cô lột hết đồ của anh ta, còn một là chuyện vừa rồi cô tháo hơi xe của Norman.
Cô cũng chẳng sợ ai biết, dám làm dám chịu, đôi mắt khẽ chớp như đang suy nghĩ.
Cuối cùng cô còn vươn lưỡi liếm qua lòng bàn tay anh ta, thế thôi là đủ khiến chàng lính đã năm năm không chạm vào đàn bà kia run lên, rút phắt tay về như bị điện giật.
Thế nhưng chỉ một giây sau lại bị cô tóm lấy.
Tay cô vừa nhỏ vừa mềm, móng tay làm cẩn thận, tóc thì uốn xoăn rồi nhuộm nâu, từng lọn tóc thả tung trước ngực.
Trên người cô tỏa ra khí thế già dặn của một nữ cường nhân, quần áo cũng rất gọn gàng thoải mái, nhưng vẫn không mất đi sự quyến rũ chỉ có ở phụ nữ, giống như hồ ly có trăm ngàn sắc mặt, không ngừng thay đổi bản thân.
Cô nũng nịu lên tiếng:
- Sếp làm gì thế, ban ngày ban mặt mà trèo lên xe người ta, làm tôi sợ chết đi được. Sờ thử xem này, tim tôi còn đập thình thịch nè!
Vừa nói cô vừa kéo tay anh ta áp sát vào ngực mình.
Bởi vì hô hấp nên bộ ngực của cô cũng nhẹ nhàng rung động, trước mắt người kia phô bày không sót chút cảnh xuân nào.
Norman ngượng rồi.
Đúng là ngượng thật, cái mặt già nua cũng đỏ bừng cả lên.
Chuyện gì mà anh ta chưa từng gặp chứ, chỉ riêng ôn nhu hương là chưa từng được hưởng.
Anh ta định rút tay về nhưng lúc này Dạ Vị Ương lại nói tiếp:
- Chúng ta đã có hôn ước, dù chưa tổ chức tiệc đính hôn nhưng tôi vẫn là vị hôn thê của anh, sao... sờ một chút cũng không dám à?
Cô híp mắt, cười giễu anh ta.
Đúng thế, cô gái này là vị hôn thê của anh ta, đàn ông như anh ta còn ngại gì chứ?
Nghe thế Norman cũng không giãy ra nữa mà thuận theo giơ tay sờ lên ngực cô.
Dạ Vị Ương vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Tay Norman cuối cùng cũng đặt trên đó rồi!
Cô cười hỏi:
- Kích cỡ thế nào? Có mềm không, sếp có hài lòng không?
- Phải sờ kỹ mới nói được.
Norman có nén ngượng ngùng, giả bộ như thản nhiên.
Con gái nhà người ta còn không ngại thì mình ngại gì chứ?
Nếu không bĩnh tình thì sau này sao quản được chuyện trong nhà, sao quản được lính dưới quyền nữa?
Dạ Vị Ương nghe thế nụ cười hơi cứng lại nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Trong lòng cô thầm mắng anh ta là đồ dê già nhưng ngoài mặt vẫn phải cười như không có gì xảy ra.
- Thế anh sờ kỹ hơn đi!
Norman giả bộ bóp nhẹ một cái, cảm giác được tay mình chạm vào một nơi mềm mại như má em bé.
Anh ta còn nhớ lúc Arthur mới sinh, ôm nó vào ngực có cảm giác cả người thằng bé mềm như bông.
Phụ nữ...
Thật sự cũng mềm mại vậy sao?
Norman ngây ra, nhưng sau đó Dạ Vị Ương lại gào lên.
- Có ai không, biến thái. Cứu tôi với!
Vừa hô một cái đã có một đống vệ sĩ lao tới, mọi người đều thấy cảnh tay Norman đang đặt trên ngực Dạ Vị Ương, còn cô chủ nhà họ thì vẻ mặt mếu máo khiếp sợ.
Đến lúc này Norman mới rõ âm mưu của cô nhóc này.
Rất nhanh sau đó vợ chồng nhà họ Dạ cũng ra ngoài.
Dạ Đình Sâm nhíu mày, ánh mắt u ám chiếu thẳng về phía Norman.
Còn Nhạc Yên Nhi thì không ngừng hỏi han xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dạ Vị Ương nghẹn ngào kể:
- Anh hai, chị dâu ơi anh ta ăn hiếp em! Anh ta bắt em phải về làm đám cưới, em không đồng ý nên... anh ta định cưỡng bức em!
- Chuyện có đúng thế không?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng hỏi lại, nhưng lời này không phải hỏi Norman mà dành cho những vệ sĩ lao tới hiện trường đầu tiên.
Vệ sĩ toát hết cả mồ hôi, đứng giữa hắn và Norman, cảm nhận được từ trường không giống người thường của cả hai nên cả người run như cầy sấy.
Anh ta run rẩy lên tiếng:
- Phải... Tôi thấy ngài Norman...đặt tay trên ngực cô ba!
- Người đâu mang súng cho tôi!
Dạ Đình Sâm không nói nhiều, trực tiếp gọi người lấy súng tới.
Nhạc Yên Nhi lập tức tiến lên ngăn cản:
- Có gì cứ từ từ nói, anh hung hăng thế làm gì! Bình tĩnh! Lập tức bình tĩnh cho em!
Hắn cau mày, áy náy nói với vợ mình:
- Xin lỗi, anh cáu quá nên mới làm em sợ, em đừng giận.
Một giây trước vẫn là atula đáng sợ, chớp mắt một cái đã dịu dàng hòa nhã ngay được.
Dạ Vị Ương nhìn thấy mà há hốc mồm.
Này này, ở đây còn có người ngoài đấy, anh hai à, anh chiều vợ cũng phải có giới hạn chứ, uy nghiêm của chủ gia đình đâu mất rồi? Sao chị dâu mới lườm một cái anh đã như bóng xì hết cả hơi thế này.
- Anh... có người quấy rối em gái anh mà anh không định chặt móng heo của anh ta xuống à?
Dạ Vị Ương tức tối lên tiếng.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp lại cô:
- Cách đó máu me quá, sẽ làm vợ anh sợ, mọi người vào trong từ từ bàn bạc nhé, anh đi nấu cơm đã, đợi lát nữa nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em.
- Anh hai! Giờ nào rồi mà anh còn muốn đi nấu cơm nữa?
- Không thì vợ con anh ăn cái gì?
Hắn trả lời rất nghiêm túc, như thể trời đất bao la, nấu ăn cho vợ mới là quan trọng nhất.
Vì thế Dạ Vị Ương chỉ đành trợn trừng mắt nhìn Dạ Đình Sâm ôm Nhạc Yên Nhi đi vào nhà.
Norman nở một nụ cười chế giễu, anh ta bước lên trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Hơi thở của anh ta đột ngột tới gần, Dạ Vị Ương sợ đến mức lập tức lùi về phía sau, sắc mặt cô đỏ ửng, giận dữ quát lên:
- Anh muốn gì, anh chị tôi đang ở ngay kia kìa!
- Không phải vừa nói anh quấy rối em sao? Có thế thôi sao đủ được chứ?
Nói xong bàn tay to lớn kéo lấy eo cô, đẩy cô nép vào tường rồi giơ tay còn lại lên chặn đường trốn của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.