Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 882: Ngoại truyện – Sự Thật
Nam Đường
09/10/2019
Bạch Kính Thần cuối cùng chỉ có thể thất vọng tắt máy, Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm, nghi hoặc bĩu môi:
- Không biết hai người đó làm sao nữa, Bạch Kính Thần nói có rất nhiều chuyện anh ta không nhớ được, sao lạ thế nhỉ?
Dạ Đình Sâm nheo mắt, nói:
- Em có nhớ Đỗ Hồng Tuyết không?
Nghe thấy cái tên này cô tức tối lườm hắn một cái, khó chịu hỏi:
- Đang nói chuyện San San cơ mà, tự nhiên anh nhắc cô ta làm gì? Cô ta là tình địch của em, đương nhiên là em không quên được rồi!
Thấy vợ yêu tức tối phùng mang trợn mắt, Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thế em có nhớ chuyện cô ta bị thôi miên rồi tưởng mình là Mạnh Y Bạch không?
- Ý anh là Bạch Kính Thần cũng bị thôi miên sao? Anh ta hiểu lầm mình thích Catherine nên mới cưới cô ta, cũng quên đi nhiều chuyện khác?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt.
- Không được, em phải gọi cho anh ta ngay mới được!
- Đừng vội, để anh nói với nó, tính em hấp tấp thế này chỉ làm mọi thứ rối thêm thôi.
Nhạc Yên Nhi nghe thế lập tức đưa điện thoại cho hắn, vẻ mặt mong chờ nhìn ông xã nhà mình:
- Anh tới đi chồng, nhất định phải làm rõ ra, chồng em là giỏi nhất!
Lời cuối còn không quên kèm một câu khen ngợi vào.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, có vẻ cực kỳ thích được ca ngợi.
Sau đó hắn còn gõ lên môi, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Nhạc Yên Nhi bất mãn bĩu môi nhưng không biết làm sao, chỉ đành chạm nhẹ lên môi hắn một cái.
- Anh nhanh lên đi, cứ chậm rề rề là em giận bây giờ.
Nhạc Yên Nhi nôn nóng thúc giục.
Dạ Đình Sâm nhấn số điện thoại của Bạch Kính Thần, nối được máy hắn chỉ nói đúng một câu.
- Đi gặp thử nhà thôi miên xem thế nào, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề của cậu đấy, tôi đoán vậy.
Nói xong hắn ừ một tiếng rồi gác máy luôn.
Nhạc Yên Nhi hồi hộp nhìn một lúc lâu, cuối cùng xác định chắc chắn cuộc gọi này chỉ có thế mới lên tiếng:
- Xong rồi?
- Xong rồi.
- Chỉ thế thôi?
- Chỉ thế thôi.
- ...
Mà lúc này tại nhà họ Bạch ở Canada.
Bạch Kính Thần siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt tối đen, trong đầu không ngừng vang lên tiếng Dạ Đình Sâm.
Nhà thôi miên...
Dường như anh đã hiểu ra.
Cả ngày hôm đó Bạch Kính Thần đều không tìm được cơ hội để ra ngoài, vì Diệp Quân Nghi và Catherine luôn ở dưới nhà bàn bạc về hôn lễ ngày mai. Rồi lại vội vàng gọi điện thông báo cho các khách mời. Bạch Chấn Dương cũng xuất hiện một lát, còn cho rằng vội vàng thế đúng là mất hết thể diện của nhà họ Bạch, mấy người cãi nhau một trận, suýt nữa thì ông đã không tham dự hôn lễ ngày mai.
Tít trên tầng hai vẫn nghe được tiếng cãi vã của hai vợ chồng nhà họ Bạch.
Bạch Kính Thần cực kỳ chán ghét cuộc sống như thế.
Hai người không hề có tình cảm lại trở thành vợ chồng, rất nhiều chuyện nhỏ nhặt không thể bao dung cho nhau bởi vậy mới không ngừng xung đột, không ngừng cãi vã.
Thế nên tính tình anh mới trở thành thế này, phóng đãng bất kham, không hề dám nghĩ đến chuyện ổn định.
Mãi cho đến khi...
Gặp được Dư San San.
Thế nhưng giờ đây cô lại nhẫn tâm đẩy anh ra một lần nữa, anh cũng đã không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu, trái tim anh đã đau đến mức chết lặng rồi vỡ nát, số lần cũng chẳng buồn đong đếm nữa.
Lúc nhớ tới Dư San San đương nhiên là hận, nhưng đau đớn lại càng nhiều hơn.
Nỗi đau ăn vào máu thịt, cứ có cảm giác như chính mình đã bỏ qua chuyện gì đó, thậm chí còn có cảm giác hết sức áy náy.
Phần ký ức biến mất của anh, trong đó... rốt cuộc cất giấu những gì?
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến tối anh cũng không xuống nhà dùng bữa mà chỉ ở trong phòng ăn qua loa vài thứ.
Catherine nhìn anh muốn nói lại thôi, giống như có điều gì đó rất muốn nói ra nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng.
Bóng đêm kéo đến, anh đứng cạnh cửa sổ nhìn ra khoảng tối vô tận bên ngoài. Mai đã là hôn lễ của anh, nhưng trong đầu anh không hề có một chỗ trống nào dành cho Catherine, mà khắp nơi đều chỉ có hình bóng Dư San San.
Lúc này dưới nhà vang lên tiếng Catherine chào hỏi để chuẩn bị về.
Không biết anh nghĩ tới chuyện gì mà ánh mắt lóe lên, sau đó lập tức cầm lấy áo khoác rồi xuống nhà.
Diệp Quân Nghi thấy con trai vội vàng đi xuống thì rất kinh ngạc, không rõ sao anh lại biết Catherine định về để tiễn, nhưng anh có thể chủ động thế này thì chắc chắn là chuyện tốt rồi.
Bà cười nói:
- Con xem Kính Thần thương con chưa. Còn lo trời tối đi đường không an toàn nên tiễn con về nữa này. Hai đứa đi đường cẩn thận nhé, muốn đi chơi đâu cứ đi một lát rồi hãy về.
- Vâng thưa mẫu thân, cứ giao Catherine cho con!
Bạch Kính Thần tiến lên ôm eo cô ta.
Catherine run lên, kinh ngạc ngước nhìn anh, trong chớp mắt đã ngã vào sự dịu dàng anh phô bày ra.
Lồng ngực anh rất rắn chắc, cũng rất ấm áp. Thật sự chỉ muốn cả đời không cần rời khỏi nó.
Cô ta để anh ôm eo mình ra tận ngoài cửa, rồi cả hai cùng nhau lên xe.
Không khí trên xe có chút xấu hổ vì từ lúc cầm tay lái anh đã không nói một lời nào, Catherine gượng cười, hỏi anh:
- Mai là chúng ta kết hôn rồi, anh có hồi hộp không?
- Không biết.
- Không biết... là có ý gì?
Tim cô ta khẽ rung lên.
Đúng lúc này xe đỗ trước trạm dừng xe bus, cô ta lại càng hoảng hốt.
Mắt Bạch Kính Thần vẫn nhìn thẳng phía trước, anh hờ hững lên tiếng:
- Em có biết chuyện gì đúng không Catherine? Tự nhiên anh lại mất đi ký ức có phải liên quan tới ai đó không?
Anh chuyển tầm mắt, ánh mắt đen lạnh lẽo chiếu thẳng lên người cô ta, giống như có thể xuyên thấu cả lòng dạ cô ta vậy.
Catherine nhanh chóng né tránh, cô ta đáp:
- Em không hiểu anh đang nói gì hết.
- Được thôi, em đã không chịu nói thì tự anh phải đi tìm hiểu vậy, chỉ sợ hôn lễ ngày mai... không được suôn sẻ thôi.
Bạch Kính Thần gằn lên từng chữ một.
Lúc nói ra những lời này, trong lòng... bỗng nhiên thấy rất thoải mái.
Đến lúc này mới cảm thấy chính mình không hề phản bội Dư San San.
Thì ra chính mình đã yêu người con gái ấy sâu đậm như vậy, thậm chí không chấp nhận việc bản thân phạm phải bất cứ sai lầm nào, rồi còn tự đặt ra những tiêu chuẩn khắt khe cho chính mình nữa.
Mặt Catherine trắng bệch cả ra, cô ta run rẩy lên tiếng:
- Anh có ý gì? Anh định vứt bỏ em thêm một lần nữa sao?
- Anh chỉ muốn biết sự thật thôi!
Bạch Kính Thần đáp.
Nói xong anh tiếp tục lái xe đưa cô ta về nhà.
Sau đó không quay đầu rời đi, thậm chí chẳng hề quan tâm đến việc cô ta đang kêu gào phía sau.
- Bạch Kính Thần!
Catherine cố sức kêu lên, thế nhưng tốc độ xe vẫn không giảm, người ngồi trên xe cũng không có ý định dừng lại.
- Đồ khốn nạn!
Cô ta thảm hại thốt lên lời cuối cùng rồi lảo đảo khuỵu xuống, sau đó ôm mặt khóc nức nở.
Rốt cuộc... vẫn không ngăn được!
Bạch Kính Thần cũng không về nhà ngay mà đi qua mấy con phố xong anh mới dừng xe sát lề đường.
Tay anh run rẩy vói vào túi áo vest.
Đây là chiếc áo đêm qua, vốn được khoác cho Dư San San nhưng cuối cùng cô lại để trả trong phòng.
Trong túi áo có nhét một thứ.
Là một góc áo bị anh xé nát, lúc đó anh nắm chặt nó trong tay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào nhưng lại không vứt đi.
Nhớ đến Dạ Đình Sâm nói về chuyện thôi miên, anh giờ đã không còn tin tưởng bất cứ ai ở nhà họ Bạch thế nên lúc ở nhà mới không dám lấy thứ này ra xem, chỉ sợ bị Diệp Quân Nghi phát hiện.
Chỉ có lúc này, trong một không gian an toàn, có duy nhất mình anh mới khiến anh thật sự yên tâm.
Xòe tay ra, trên tay là một đóa tường vi, có lẽ là được thêu trên ngực trái chiếc váy, lúc đó bị anh kéo mạnh nên mới đứt rời xuống.
Anh mở đèn xe lên, ngắm nghía thật kỹ bông hoa này, càng nhìn đầu lại càng ù đi, giống như có thứ gì đó sắp sửa phá kén lao ra.
Đến tận khi anh nhìn thấy một dòng chữ rất nhỏ.
Forever love, Jeffrey. Jeffrey là tên tiếng Anh của Bạch Kính Thần!
Đây không thể nào là một bộ lễ phục bình thường, mà là váy cưới của Dư San San!
Bạch Kính Thần bình tĩnh nhìn miếng vải thêu này, trong đầu nổ tung một tiếng, toàn bộ ký ức như thủy triều trào ra.
Chuyện sau khi anh uống say ở quán bar lần lượt được tái hiện trong đầu, còn có hình ảnh từ sau khi về nước anh đã làm những gì với Dư San San...
Vậy mà anh lại tàn nhẫn sỉ nhục cô như thế, đến bản thân anh cũng không thể tin nổi, chính mình yêu cô đến thế, tại sao... lại làm cô tổn thương tới mức này?
Trong lòng như có một bức tường sụp xuống, vỡ đến bung bét.
Bạch Kính Thần cau chặt mày, lập tức quay đầu xe đi về phía sân bay.
Anh muốn lên máy bay, về thành phố A, về bên cạnh người con gái ấy.
Về để nói cho cô biết đời này không cần biết gặp phải chuyện gì anh cũng chỉ yêu duy nhất một mình cô!
- Không biết hai người đó làm sao nữa, Bạch Kính Thần nói có rất nhiều chuyện anh ta không nhớ được, sao lạ thế nhỉ?
Dạ Đình Sâm nheo mắt, nói:
- Em có nhớ Đỗ Hồng Tuyết không?
Nghe thấy cái tên này cô tức tối lườm hắn một cái, khó chịu hỏi:
- Đang nói chuyện San San cơ mà, tự nhiên anh nhắc cô ta làm gì? Cô ta là tình địch của em, đương nhiên là em không quên được rồi!
Thấy vợ yêu tức tối phùng mang trợn mắt, Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thế em có nhớ chuyện cô ta bị thôi miên rồi tưởng mình là Mạnh Y Bạch không?
- Ý anh là Bạch Kính Thần cũng bị thôi miên sao? Anh ta hiểu lầm mình thích Catherine nên mới cưới cô ta, cũng quên đi nhiều chuyện khác?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt.
- Không được, em phải gọi cho anh ta ngay mới được!
- Đừng vội, để anh nói với nó, tính em hấp tấp thế này chỉ làm mọi thứ rối thêm thôi.
Nhạc Yên Nhi nghe thế lập tức đưa điện thoại cho hắn, vẻ mặt mong chờ nhìn ông xã nhà mình:
- Anh tới đi chồng, nhất định phải làm rõ ra, chồng em là giỏi nhất!
Lời cuối còn không quên kèm một câu khen ngợi vào.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, có vẻ cực kỳ thích được ca ngợi.
Sau đó hắn còn gõ lên môi, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Nhạc Yên Nhi bất mãn bĩu môi nhưng không biết làm sao, chỉ đành chạm nhẹ lên môi hắn một cái.
- Anh nhanh lên đi, cứ chậm rề rề là em giận bây giờ.
Nhạc Yên Nhi nôn nóng thúc giục.
Dạ Đình Sâm nhấn số điện thoại của Bạch Kính Thần, nối được máy hắn chỉ nói đúng một câu.
- Đi gặp thử nhà thôi miên xem thế nào, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề của cậu đấy, tôi đoán vậy.
Nói xong hắn ừ một tiếng rồi gác máy luôn.
Nhạc Yên Nhi hồi hộp nhìn một lúc lâu, cuối cùng xác định chắc chắn cuộc gọi này chỉ có thế mới lên tiếng:
- Xong rồi?
- Xong rồi.
- Chỉ thế thôi?
- Chỉ thế thôi.
- ...
Mà lúc này tại nhà họ Bạch ở Canada.
Bạch Kính Thần siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt tối đen, trong đầu không ngừng vang lên tiếng Dạ Đình Sâm.
Nhà thôi miên...
Dường như anh đã hiểu ra.
Cả ngày hôm đó Bạch Kính Thần đều không tìm được cơ hội để ra ngoài, vì Diệp Quân Nghi và Catherine luôn ở dưới nhà bàn bạc về hôn lễ ngày mai. Rồi lại vội vàng gọi điện thông báo cho các khách mời. Bạch Chấn Dương cũng xuất hiện một lát, còn cho rằng vội vàng thế đúng là mất hết thể diện của nhà họ Bạch, mấy người cãi nhau một trận, suýt nữa thì ông đã không tham dự hôn lễ ngày mai.
Tít trên tầng hai vẫn nghe được tiếng cãi vã của hai vợ chồng nhà họ Bạch.
Bạch Kính Thần cực kỳ chán ghét cuộc sống như thế.
Hai người không hề có tình cảm lại trở thành vợ chồng, rất nhiều chuyện nhỏ nhặt không thể bao dung cho nhau bởi vậy mới không ngừng xung đột, không ngừng cãi vã.
Thế nên tính tình anh mới trở thành thế này, phóng đãng bất kham, không hề dám nghĩ đến chuyện ổn định.
Mãi cho đến khi...
Gặp được Dư San San.
Thế nhưng giờ đây cô lại nhẫn tâm đẩy anh ra một lần nữa, anh cũng đã không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu, trái tim anh đã đau đến mức chết lặng rồi vỡ nát, số lần cũng chẳng buồn đong đếm nữa.
Lúc nhớ tới Dư San San đương nhiên là hận, nhưng đau đớn lại càng nhiều hơn.
Nỗi đau ăn vào máu thịt, cứ có cảm giác như chính mình đã bỏ qua chuyện gì đó, thậm chí còn có cảm giác hết sức áy náy.
Phần ký ức biến mất của anh, trong đó... rốt cuộc cất giấu những gì?
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến tối anh cũng không xuống nhà dùng bữa mà chỉ ở trong phòng ăn qua loa vài thứ.
Catherine nhìn anh muốn nói lại thôi, giống như có điều gì đó rất muốn nói ra nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng.
Bóng đêm kéo đến, anh đứng cạnh cửa sổ nhìn ra khoảng tối vô tận bên ngoài. Mai đã là hôn lễ của anh, nhưng trong đầu anh không hề có một chỗ trống nào dành cho Catherine, mà khắp nơi đều chỉ có hình bóng Dư San San.
Lúc này dưới nhà vang lên tiếng Catherine chào hỏi để chuẩn bị về.
Không biết anh nghĩ tới chuyện gì mà ánh mắt lóe lên, sau đó lập tức cầm lấy áo khoác rồi xuống nhà.
Diệp Quân Nghi thấy con trai vội vàng đi xuống thì rất kinh ngạc, không rõ sao anh lại biết Catherine định về để tiễn, nhưng anh có thể chủ động thế này thì chắc chắn là chuyện tốt rồi.
Bà cười nói:
- Con xem Kính Thần thương con chưa. Còn lo trời tối đi đường không an toàn nên tiễn con về nữa này. Hai đứa đi đường cẩn thận nhé, muốn đi chơi đâu cứ đi một lát rồi hãy về.
- Vâng thưa mẫu thân, cứ giao Catherine cho con!
Bạch Kính Thần tiến lên ôm eo cô ta.
Catherine run lên, kinh ngạc ngước nhìn anh, trong chớp mắt đã ngã vào sự dịu dàng anh phô bày ra.
Lồng ngực anh rất rắn chắc, cũng rất ấm áp. Thật sự chỉ muốn cả đời không cần rời khỏi nó.
Cô ta để anh ôm eo mình ra tận ngoài cửa, rồi cả hai cùng nhau lên xe.
Không khí trên xe có chút xấu hổ vì từ lúc cầm tay lái anh đã không nói một lời nào, Catherine gượng cười, hỏi anh:
- Mai là chúng ta kết hôn rồi, anh có hồi hộp không?
- Không biết.
- Không biết... là có ý gì?
Tim cô ta khẽ rung lên.
Đúng lúc này xe đỗ trước trạm dừng xe bus, cô ta lại càng hoảng hốt.
Mắt Bạch Kính Thần vẫn nhìn thẳng phía trước, anh hờ hững lên tiếng:
- Em có biết chuyện gì đúng không Catherine? Tự nhiên anh lại mất đi ký ức có phải liên quan tới ai đó không?
Anh chuyển tầm mắt, ánh mắt đen lạnh lẽo chiếu thẳng lên người cô ta, giống như có thể xuyên thấu cả lòng dạ cô ta vậy.
Catherine nhanh chóng né tránh, cô ta đáp:
- Em không hiểu anh đang nói gì hết.
- Được thôi, em đã không chịu nói thì tự anh phải đi tìm hiểu vậy, chỉ sợ hôn lễ ngày mai... không được suôn sẻ thôi.
Bạch Kính Thần gằn lên từng chữ một.
Lúc nói ra những lời này, trong lòng... bỗng nhiên thấy rất thoải mái.
Đến lúc này mới cảm thấy chính mình không hề phản bội Dư San San.
Thì ra chính mình đã yêu người con gái ấy sâu đậm như vậy, thậm chí không chấp nhận việc bản thân phạm phải bất cứ sai lầm nào, rồi còn tự đặt ra những tiêu chuẩn khắt khe cho chính mình nữa.
Mặt Catherine trắng bệch cả ra, cô ta run rẩy lên tiếng:
- Anh có ý gì? Anh định vứt bỏ em thêm một lần nữa sao?
- Anh chỉ muốn biết sự thật thôi!
Bạch Kính Thần đáp.
Nói xong anh tiếp tục lái xe đưa cô ta về nhà.
Sau đó không quay đầu rời đi, thậm chí chẳng hề quan tâm đến việc cô ta đang kêu gào phía sau.
- Bạch Kính Thần!
Catherine cố sức kêu lên, thế nhưng tốc độ xe vẫn không giảm, người ngồi trên xe cũng không có ý định dừng lại.
- Đồ khốn nạn!
Cô ta thảm hại thốt lên lời cuối cùng rồi lảo đảo khuỵu xuống, sau đó ôm mặt khóc nức nở.
Rốt cuộc... vẫn không ngăn được!
Bạch Kính Thần cũng không về nhà ngay mà đi qua mấy con phố xong anh mới dừng xe sát lề đường.
Tay anh run rẩy vói vào túi áo vest.
Đây là chiếc áo đêm qua, vốn được khoác cho Dư San San nhưng cuối cùng cô lại để trả trong phòng.
Trong túi áo có nhét một thứ.
Là một góc áo bị anh xé nát, lúc đó anh nắm chặt nó trong tay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào nhưng lại không vứt đi.
Nhớ đến Dạ Đình Sâm nói về chuyện thôi miên, anh giờ đã không còn tin tưởng bất cứ ai ở nhà họ Bạch thế nên lúc ở nhà mới không dám lấy thứ này ra xem, chỉ sợ bị Diệp Quân Nghi phát hiện.
Chỉ có lúc này, trong một không gian an toàn, có duy nhất mình anh mới khiến anh thật sự yên tâm.
Xòe tay ra, trên tay là một đóa tường vi, có lẽ là được thêu trên ngực trái chiếc váy, lúc đó bị anh kéo mạnh nên mới đứt rời xuống.
Anh mở đèn xe lên, ngắm nghía thật kỹ bông hoa này, càng nhìn đầu lại càng ù đi, giống như có thứ gì đó sắp sửa phá kén lao ra.
Đến tận khi anh nhìn thấy một dòng chữ rất nhỏ.
Forever love, Jeffrey. Jeffrey là tên tiếng Anh của Bạch Kính Thần!
Đây không thể nào là một bộ lễ phục bình thường, mà là váy cưới của Dư San San!
Bạch Kính Thần bình tĩnh nhìn miếng vải thêu này, trong đầu nổ tung một tiếng, toàn bộ ký ức như thủy triều trào ra.
Chuyện sau khi anh uống say ở quán bar lần lượt được tái hiện trong đầu, còn có hình ảnh từ sau khi về nước anh đã làm những gì với Dư San San...
Vậy mà anh lại tàn nhẫn sỉ nhục cô như thế, đến bản thân anh cũng không thể tin nổi, chính mình yêu cô đến thế, tại sao... lại làm cô tổn thương tới mức này?
Trong lòng như có một bức tường sụp xuống, vỡ đến bung bét.
Bạch Kính Thần cau chặt mày, lập tức quay đầu xe đi về phía sân bay.
Anh muốn lên máy bay, về thành phố A, về bên cạnh người con gái ấy.
Về để nói cho cô biết đời này không cần biết gặp phải chuyện gì anh cũng chỉ yêu duy nhất một mình cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.