Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 867: Ngoại truyện – Tôi Đồng Ý Với Bà
Nam Đường
09/10/2019
Dư San San cúi thấp đầu xuống, không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Diệp Quân Nghi chuẩn bị nói tiếp thì Dư San San đột nhiên hít sâu một hơi, ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm vào bà ta với đôi mắt đầy vẻ lạnh nhạt.
- Tôi đồng ý với bà.
Câu nói này dường như đã rút hết máu trong người cô, gương mặt của cô tái nhợt cả ra.
- Cô… cô đồng ý thật à, thật sự đồng ý ư?
Diệp Quân Nghi vui mừng hỏi.
- Đúng thế, nhưng… nếu như anh ấy không đi thì làm thế nào?
- Nó không thể không đi được, chuyện này phải xem cô có đủ tàn nhẫn hay không, nếu như cô nhất quyết đẩy nó ra thì nó chắc chắn sẽ phải bỏ cuộc!
Nhất quyết đẩy ra…
Lời này thật là tàn nhẫn.
- Được.
Cô nhẹ giọng đáp.
- Cô Dư sẽ không hối hận chứ?
- Không đâu, hãy đợi tin tức của tôi, cảm ơn bà đã nói cho tôi biết mọi chuyện, đồng thời nhắc nhở tôi đang làm một chuyện ngu ngốc, đúng là tôi không nên kéo chân anh ấy. Cảm ơn bà, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước…
- Để tôi đưa cô về.
- Không cần đâu ạ, cảm ơn.
Cô khom lưng cúi chào rồi xoay người bỏ đi, không dám dừng lại nhiều hơn một giây.
Cô hoảng loạn bỏ chạy, vào khoảng khắc khi đi ra đến cửa, nước mắt của cô trào ra.
Một lát sau Diệp Quân Nghi cũng ra khỏi quán cafe, lái xe đi lên nói:
- Cô Dư vừa khóc chạy đi rồi.
- Tôi có thể nhìn ra cô ấy thật sự yêu con trai tôi, nhưng… hai đứa không thể ở bên nhau được nó sẽ bị hủy hoại. Đau dài không bằng đau ngắn, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn con trai mình rơi xuống vực thẳm được. Haizzz….
- Vậy… có đi tìm thiếu gia nữa không ạ?
- Thôi không cần, đợi sau khi cô ấy từ chối Kính Thần, nó bỏ cuộc rồi chúng ta xuất hiện, nó sẽ biết giữa phụ nữ và người nhà thì nên chọn ai.
- Như vậy không phải qua tàn nhẫn với thiếu gia ư? Thiếu gia rất yêu cô gái đó, đã yêu đến trạng thái điên cuồng, làm như thế này chỉ e…
- Tôi không còn cách nào khác, cũng may cô bé đó hiểu chuyện, cũng coi như bớt được nhiều phiền toái không cần thiết. Chỉ mong lần này có thể thành công! Đi thôi, chuyện tôi đến thành phố A không được nói với ông chủ.
- Vâng thưa bà.
Diệp Quân Nghi nhìn chăm chú vào phương hướng Dư San San biến mất một lúc, cuối cùng bà ta bất đắc dĩ thở dài, thân là một người mẹ, bà không thể không làm như vậy.
Dư San San lững thững đi ngoài đường không mục đích, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu, nơi đây chỉ có những con phố xa lạ, những con người xa lạ, cô cứ thế lang thang một mình.
Đúng vào lúc này, điện thoại reo lên, người gọi đến là Bạch Kính Thần.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Dư San San thấy lòng nhói đau.
Cô chỉ đứng nhìn, mặc cho điện thoại reo mà không hề có một động tác nào.
Cô thật sự không thể kéo chân Bạch Kính Thần thêm được nữa, người đàn ông đó đã làm quá nhiều việc vì cô rồi, nếu hai người cứ tiếp tục dây dưa nữa, lẽ nào…
Thật sự để cho nhà họ Bạch tuyệt hậu ư?
Số mình đã đủ đau khổ rồi, chẳng lẽ còn phải kéo Bạch Kính Thần khổ sở theo sao?
Nếu như đây là tình yêu?
Thì nó quá tàn nhẫn!
Cô bước từng bước xuyên qua khắp đường lớn ngõ nhỏ, cuối cùng đi đến nhà thờ mà Nhạc Yên Nhi đã chọn giúp.
Vì không phải là chủ nhật nên người tới nơi này cầu nguyện không nhiều, bên trong rất sạch sẽ và trang nghiêm, vách tường màu trắng được thiết kế theo phong cách Gothic trông rất ý nhị.
Ở đây có cha xứ, có nữ tu sĩ, ở cửa còn có một giá sách, bên trên là sách truyền giáo.
Hôm nay cô mặc váy, nữ tu sĩ đứng ở cửa bèn đưa cho cô một tấm vải.
Cô đi vào, nhìn hoàn cảnh xung quanh, nghĩ lại lời miêu tả của Nhạc Yên Nhi.
Cô ấy nói nhà thờ nho nhỏ này đã tổ chức tới hơn một trăm đám cưới, hơn nữa đôi nào cũng rất hòa thuận, còn thường xuyên nhìn thấy người yêu, vợ chồng đến đây cầu nguyện.
Cô ngồi xuống hàng cuối cùng, đủ để nghe thấy giai điệu tao nhã chậm rãi của bản thánh ca vang khắp nhà thờ.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Đông Lục:
- Sếp Lâm…
Cô còn chưa nói xong, Lâm Đông Lục đã ngắt lời, anh vội vàng hỏi:
- Cô đang ở đâu? Bạch Kính Thần đang tìm cô đấy, anh ta sắp điên rồi!
- Tôi biết rồi, bây giờ tôi đang có việc bận, tôi đã nghĩ ra chủ đề của kỳ này rồi, nhưng có lẽ sẽ đưa cho anh muộn một chút.
- Chuyện công việc có thể tạm thời gác lại, không ai ép cô cả, chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ là tự chăm sóc cho mình.
Lâm Đông Lục bất đắc dĩ nói, anh thật sự quan tâm đến cô.
Dư San San vẫn luôn cảm thấy mình may mắn, trong cuộc đời đen đủi này cô vẫn có thể gặp được nhiều người lương thiện đến vậy.
- Lâm Đông Lục, cảm ơn anh, có một người bạn như anh thật tốt.
- Sao tự nhiên lại nói vậy? Tôi thấy không quen rồi đấy, bây giờ cô đang ở đâu, để tôi bảo Bạch Kính Thần đi đón cô.
- Không cần đâu, bây giờ tôi chuẩn bị về đây, đã làm phiền anh rồi.
Dư San San khách khí đáp rồi ngắt máy.
Cô xoay người bỏ đi nhưng lại bị gọi lại:
- Này cô gái, con đến đây làm gì? Muốn nghe lời chỉ dẫn của Chúa hay muốn nói ra nỗi khổ tâm của mình?
- Có thể nói ư?
- Có thể nói tất cả với Chúa, ngài sẽ giúp con giải quyết mọi buồn phiền.
Nữ tu sĩ cười dịu dàng, chỉ vào hướng đằng sau, ở đó có một phòng thú tội.
Thú tội …
Cô quả thật cần thú tội.
Cô lê bước chân nặng nề đi qua, cuối cùng cũng đến được căn phòng đó, cô không nhìn thấy cha xứ, hai người cũng không gặp nhau, thiết kế vách ngăn thế này là để bảo vệ bí mật cá nhân, đồng thời tạo cảm giác như đang trực tiếp thưa tội với Chúa.
Đóng cửa lại, cô nắm chặt các ngón tay, hít một hơi thật sâu, muốn bộc lộ hết những nỗi niềm tích tụ trong lòng, nhưng cô thử mấy lần mà vẫn như có tảng đá đè nặng lên ngực.
Cô không nói ra được.
Có miệng mà khó nói thành lời.
Thời gian cứ thế trôi đi, cha xứ đối diện vẫn im lặng đợi cô lên tiếng.
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, cắn răng nói:
- Con có lỗi với một người. Anh ấy là người mà con yêu nhất nhưng con không thể cho anh ấy những gì mà anh ấy muốn. Anh ấy muốn kết hôn, muốn có con, những thứ này con đều không cho được. Hôm nay mẹ anh ấy đến tìm con, khuyên con buông tay, bảo con kiên quyết đẩy anh ấy ra, con biết đây là một chuyện rất tàn nhẫn nhưng con không còn lựa chọn nào khác.
Nếu ở bên con anh ấy sẽ không có được hạnh phúc, cha mẹ của con, quá khứ của con, cuộc sống của con là một đống hỗn loạn, con không muốn làm liên lụy đến anh ấy nữa, nhưng mà… con cũng không nỡ rời xa anh ấy. Chúa ơi… Chúa nói xem con nên làm thế nào bây giờ?
Cô nói liền một mạch:
- Thực ra đều tại con không tốt, đau dài không bằng đau ngắn, ngay từ đầu con không nên để anh ấy có một tia hy vọng nào, con cho anh ấy hy vọng rồi lại tự tay chặt đứt nó, đến bản thân con cũng ghét chính mình.
Con chỉ muốn cầu xin anh ấy sớm ngày chữa trị trái tim bị tổn thương, có thể hận con nhưng ngàn vạn lần đừng tự giày vò mình, con cũng hy vọng anh ấy có thể sống hạnh phúc với Catherine, có một gia đình thuộc về riêng mình, đừng vì một người không xứng đáng như con mà hy sinh nhiều như vậy.
Chúa ơi, nếu như người thực sự có thể nghe thấy lời cầu xin của con thì xin hãy giúp con, con đồng ý dùng nốt quãng đời còn lại của mình để trao đổi với người, con nguyện sau khi chết mãi mãi không được lên thiên đường, chỉ mong… anh ấy có thể sống hạnh phúc! Nếu tâm nguyện của con trở thành hiện thực, con sẽ trở lại tạ ơn người.
Diệp Quân Nghi chuẩn bị nói tiếp thì Dư San San đột nhiên hít sâu một hơi, ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm vào bà ta với đôi mắt đầy vẻ lạnh nhạt.
- Tôi đồng ý với bà.
Câu nói này dường như đã rút hết máu trong người cô, gương mặt của cô tái nhợt cả ra.
- Cô… cô đồng ý thật à, thật sự đồng ý ư?
Diệp Quân Nghi vui mừng hỏi.
- Đúng thế, nhưng… nếu như anh ấy không đi thì làm thế nào?
- Nó không thể không đi được, chuyện này phải xem cô có đủ tàn nhẫn hay không, nếu như cô nhất quyết đẩy nó ra thì nó chắc chắn sẽ phải bỏ cuộc!
Nhất quyết đẩy ra…
Lời này thật là tàn nhẫn.
- Được.
Cô nhẹ giọng đáp.
- Cô Dư sẽ không hối hận chứ?
- Không đâu, hãy đợi tin tức của tôi, cảm ơn bà đã nói cho tôi biết mọi chuyện, đồng thời nhắc nhở tôi đang làm một chuyện ngu ngốc, đúng là tôi không nên kéo chân anh ấy. Cảm ơn bà, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước…
- Để tôi đưa cô về.
- Không cần đâu ạ, cảm ơn.
Cô khom lưng cúi chào rồi xoay người bỏ đi, không dám dừng lại nhiều hơn một giây.
Cô hoảng loạn bỏ chạy, vào khoảng khắc khi đi ra đến cửa, nước mắt của cô trào ra.
Một lát sau Diệp Quân Nghi cũng ra khỏi quán cafe, lái xe đi lên nói:
- Cô Dư vừa khóc chạy đi rồi.
- Tôi có thể nhìn ra cô ấy thật sự yêu con trai tôi, nhưng… hai đứa không thể ở bên nhau được nó sẽ bị hủy hoại. Đau dài không bằng đau ngắn, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn con trai mình rơi xuống vực thẳm được. Haizzz….
- Vậy… có đi tìm thiếu gia nữa không ạ?
- Thôi không cần, đợi sau khi cô ấy từ chối Kính Thần, nó bỏ cuộc rồi chúng ta xuất hiện, nó sẽ biết giữa phụ nữ và người nhà thì nên chọn ai.
- Như vậy không phải qua tàn nhẫn với thiếu gia ư? Thiếu gia rất yêu cô gái đó, đã yêu đến trạng thái điên cuồng, làm như thế này chỉ e…
- Tôi không còn cách nào khác, cũng may cô bé đó hiểu chuyện, cũng coi như bớt được nhiều phiền toái không cần thiết. Chỉ mong lần này có thể thành công! Đi thôi, chuyện tôi đến thành phố A không được nói với ông chủ.
- Vâng thưa bà.
Diệp Quân Nghi nhìn chăm chú vào phương hướng Dư San San biến mất một lúc, cuối cùng bà ta bất đắc dĩ thở dài, thân là một người mẹ, bà không thể không làm như vậy.
Dư San San lững thững đi ngoài đường không mục đích, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu, nơi đây chỉ có những con phố xa lạ, những con người xa lạ, cô cứ thế lang thang một mình.
Đúng vào lúc này, điện thoại reo lên, người gọi đến là Bạch Kính Thần.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Dư San San thấy lòng nhói đau.
Cô chỉ đứng nhìn, mặc cho điện thoại reo mà không hề có một động tác nào.
Cô thật sự không thể kéo chân Bạch Kính Thần thêm được nữa, người đàn ông đó đã làm quá nhiều việc vì cô rồi, nếu hai người cứ tiếp tục dây dưa nữa, lẽ nào…
Thật sự để cho nhà họ Bạch tuyệt hậu ư?
Số mình đã đủ đau khổ rồi, chẳng lẽ còn phải kéo Bạch Kính Thần khổ sở theo sao?
Nếu như đây là tình yêu?
Thì nó quá tàn nhẫn!
Cô bước từng bước xuyên qua khắp đường lớn ngõ nhỏ, cuối cùng đi đến nhà thờ mà Nhạc Yên Nhi đã chọn giúp.
Vì không phải là chủ nhật nên người tới nơi này cầu nguyện không nhiều, bên trong rất sạch sẽ và trang nghiêm, vách tường màu trắng được thiết kế theo phong cách Gothic trông rất ý nhị.
Ở đây có cha xứ, có nữ tu sĩ, ở cửa còn có một giá sách, bên trên là sách truyền giáo.
Hôm nay cô mặc váy, nữ tu sĩ đứng ở cửa bèn đưa cho cô một tấm vải.
Cô đi vào, nhìn hoàn cảnh xung quanh, nghĩ lại lời miêu tả của Nhạc Yên Nhi.
Cô ấy nói nhà thờ nho nhỏ này đã tổ chức tới hơn một trăm đám cưới, hơn nữa đôi nào cũng rất hòa thuận, còn thường xuyên nhìn thấy người yêu, vợ chồng đến đây cầu nguyện.
Cô ngồi xuống hàng cuối cùng, đủ để nghe thấy giai điệu tao nhã chậm rãi của bản thánh ca vang khắp nhà thờ.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Đông Lục:
- Sếp Lâm…
Cô còn chưa nói xong, Lâm Đông Lục đã ngắt lời, anh vội vàng hỏi:
- Cô đang ở đâu? Bạch Kính Thần đang tìm cô đấy, anh ta sắp điên rồi!
- Tôi biết rồi, bây giờ tôi đang có việc bận, tôi đã nghĩ ra chủ đề của kỳ này rồi, nhưng có lẽ sẽ đưa cho anh muộn một chút.
- Chuyện công việc có thể tạm thời gác lại, không ai ép cô cả, chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ là tự chăm sóc cho mình.
Lâm Đông Lục bất đắc dĩ nói, anh thật sự quan tâm đến cô.
Dư San San vẫn luôn cảm thấy mình may mắn, trong cuộc đời đen đủi này cô vẫn có thể gặp được nhiều người lương thiện đến vậy.
- Lâm Đông Lục, cảm ơn anh, có một người bạn như anh thật tốt.
- Sao tự nhiên lại nói vậy? Tôi thấy không quen rồi đấy, bây giờ cô đang ở đâu, để tôi bảo Bạch Kính Thần đi đón cô.
- Không cần đâu, bây giờ tôi chuẩn bị về đây, đã làm phiền anh rồi.
Dư San San khách khí đáp rồi ngắt máy.
Cô xoay người bỏ đi nhưng lại bị gọi lại:
- Này cô gái, con đến đây làm gì? Muốn nghe lời chỉ dẫn của Chúa hay muốn nói ra nỗi khổ tâm của mình?
- Có thể nói ư?
- Có thể nói tất cả với Chúa, ngài sẽ giúp con giải quyết mọi buồn phiền.
Nữ tu sĩ cười dịu dàng, chỉ vào hướng đằng sau, ở đó có một phòng thú tội.
Thú tội …
Cô quả thật cần thú tội.
Cô lê bước chân nặng nề đi qua, cuối cùng cũng đến được căn phòng đó, cô không nhìn thấy cha xứ, hai người cũng không gặp nhau, thiết kế vách ngăn thế này là để bảo vệ bí mật cá nhân, đồng thời tạo cảm giác như đang trực tiếp thưa tội với Chúa.
Đóng cửa lại, cô nắm chặt các ngón tay, hít một hơi thật sâu, muốn bộc lộ hết những nỗi niềm tích tụ trong lòng, nhưng cô thử mấy lần mà vẫn như có tảng đá đè nặng lên ngực.
Cô không nói ra được.
Có miệng mà khó nói thành lời.
Thời gian cứ thế trôi đi, cha xứ đối diện vẫn im lặng đợi cô lên tiếng.
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, cắn răng nói:
- Con có lỗi với một người. Anh ấy là người mà con yêu nhất nhưng con không thể cho anh ấy những gì mà anh ấy muốn. Anh ấy muốn kết hôn, muốn có con, những thứ này con đều không cho được. Hôm nay mẹ anh ấy đến tìm con, khuyên con buông tay, bảo con kiên quyết đẩy anh ấy ra, con biết đây là một chuyện rất tàn nhẫn nhưng con không còn lựa chọn nào khác.
Nếu ở bên con anh ấy sẽ không có được hạnh phúc, cha mẹ của con, quá khứ của con, cuộc sống của con là một đống hỗn loạn, con không muốn làm liên lụy đến anh ấy nữa, nhưng mà… con cũng không nỡ rời xa anh ấy. Chúa ơi… Chúa nói xem con nên làm thế nào bây giờ?
Cô nói liền một mạch:
- Thực ra đều tại con không tốt, đau dài không bằng đau ngắn, ngay từ đầu con không nên để anh ấy có một tia hy vọng nào, con cho anh ấy hy vọng rồi lại tự tay chặt đứt nó, đến bản thân con cũng ghét chính mình.
Con chỉ muốn cầu xin anh ấy sớm ngày chữa trị trái tim bị tổn thương, có thể hận con nhưng ngàn vạn lần đừng tự giày vò mình, con cũng hy vọng anh ấy có thể sống hạnh phúc với Catherine, có một gia đình thuộc về riêng mình, đừng vì một người không xứng đáng như con mà hy sinh nhiều như vậy.
Chúa ơi, nếu như người thực sự có thể nghe thấy lời cầu xin của con thì xin hãy giúp con, con đồng ý dùng nốt quãng đời còn lại của mình để trao đổi với người, con nguyện sau khi chết mãi mãi không được lên thiên đường, chỉ mong… anh ấy có thể sống hạnh phúc! Nếu tâm nguyện của con trở thành hiện thực, con sẽ trở lại tạ ơn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.