Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 862: Ngoại truyện - Trả Tiền
Nam Đường
09/10/2019
- Em cũng thế, người em yêu nhất là anh.
Nhạc Yên Nhi nép trong ngực hắn, mùi hương nhàn nhạt thấm vào lòng người của hắn khiến cho mỗi một tế bào trong người cô đều ấm lên.
- Khụ khụ… hai người có thể nhường đường cho bệnh nhân đi qua một chút được không, hai người đã kết hôn bao nhiêu năm như thế, đã thành vợ chồng giả, con cũng lớn rồi, đứa thứ hai cũng sắp ra đời, có thể đừng sến súa như thế được không!
Bạch Kính Thần và Dư San San đi ra, tay của Dư San San đang trong quá trình hồi phục nên thường xuyên phải đến bệnh viện làm trị liệu.
Bác sĩ nói tay của cô phục hồi rất tốt, chắc hẳn sẽ không để lại di chứng.
Dường như tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì mặt đỏ bừng cả lên, cô vội đẩy Dạ Đình Sâm ra nhưng không thành công,
Cô vẫn nằm gọn trong vòng ôm của hắn.
- Sến súa ư? Tôi thấy vẫn chưa đủ.
Dạ Đình Sâm hờ hững nói.
Ngữ khí đó… vẻ mặt đó…
Rõ ràng là khoe ân ái mà, lại còn giả vờ ngây thơ nữa chứ.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ trợn mắt lên với ông xã nhà mình.
- Hôm nay cậu làm xong vật lý trị liệu rồi à? Thế nào rồi?
Nhạc Yên Nhi hỏi.
- Bác sĩ nói rất tốt! Mọi người cùng về ăn một bữa đi, lần này Bạch Kính Thần nấu cơm!
Dư San San vui vẻ nói.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì không nhịn được nhíu mày lại:
- Cậu nấu cơm ư? Tôi không yên tâm, để tôi nấu cho.
Bạch Kính Thần nghe thế thì đen cả mặt:
- Tại sao lại không yên tâm? San San toàn ăn cơm em nấu đấy biết không hả?
- Tôi mặc kệ, để tôi nấu.
Dạ Đình Sâm nói thẳng luôn, không chừa cơ hội thương lượng.
- Anh cả, anh coi thường em thế này em đau lòng lắm, có bản lĩnh thì cùng nấu đi, xem xem ai nấu ngon hơn!
Bạch Kính Thần cũng bị kích thích.
- Được thôi, nhưng tôi nhất định nấu ngon hơn!
- Đừng khua môi múa mép, chân tướng sẽ được tiết lộ trong bếp thôi!
- Được thôi, bây giờ về luôn.
- Về thì về, chẳng lẽ em sợ anh chắc?
Hai người đàn ông bất đầu ganh đua, Nhạc Yên Nhi và Dư San San liền đi cùng nhau.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nói:
- Nấu cơm thôi mà cũng có thể cãi nhau được.
- Tớ không ngờ bây giờ đàn ông lại yêu chuyện bếp núc đến thế! Thật đáng kính nể, xem ra cả đời này hai chúng ta không cần phải vào bếp nữa rồi, chỉ cần lo ăn là được!
- Thế tốt đấy, cứ để hai người họ nấu đi! Tớ nói cho cậu biết, thực ra Dạ Đình Sâm nấu ăn chán lắm!
- Ừm, vị kia nhà tớ cũng thế, mỗi ngày tớ đều phải giả vờ là ăn rất ngon.
- Đúng thế đấy! Tớ cũng thế, còn phải cười hì hì khen ‘ông xã thật là giỏi, các món ông xã nấu là ngon nhất’, giờ tớ ngại nói luôn rồi.
Hai người phụ nữ đi qua bên người họ, do hai người không khống chế âm lượng nên những lời họ nói chui thẳng vào tai Dạ Đình Sâm và Bạch Kính Thần.
Nháy mắt, sắc mặt của hai người đàn ông đều tối sầm xuống.
Xe từ từ dừng lại trước cửa khu nhà, vừa đến cầu thang đã thấy trên tưởng có dòng chữ đỏ lòm.
‘Dư Thành Quốc trả tiền đi’
Nhìn thấy mấy chữ này, Dư San San tái cả mặt, có cảm giác ấm áp truyền từ lòng bàn tay cô tới, là Bạch Kính Thần.
Anh bước nhanh tới ôm cô vào lòng, che gió chắn bão cho cô vào lúc khó khăn nhất.
Dư San San nghĩ tới tất cả những sóng gió mà cả hai cùng trải qua, so với những việc đó thì chuyện này có là gì đâu.
Trong thời gian cô nằm viện, Dư Thành Quốc cũng không mò đến, cô còn tưởng rằng ông ta tha cho cô rồi, nhưng kết quả ông ta vẫn nợ tiền người ta.
Cô miễn cường nhếch môi lên, nói:
- Hôm nay vốn là một ngày khá vui nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, xem ra tôi không thể mời mọi người ở lại ăn cơm được rồi, mọi người về đi.
- Sao lại thế chứ?
Nhạc Yên Nhi là người kinh ngạc nhất, vì cô đã đưa tiền cho ông ta để ông ta đi trả nợ, mua lại nhà rồi, theo lý thì mấy chủ nợ đó sẽ không tìm đến đây chứ.
Nhất định có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi!
Cô không dám nói với Dư San San, sợ cô ấy càng buồn hơn nên chỉ đành gật đầu:
- Vậy bọn mình về trước, ngày mai bọn mình lại tới thăm cậu.
- Được, đi đường cẩn thận, Dạ Đình Sâm nhớ chăm sóc tốt cho Yên Nhi nhé.
- Tôi sẽ làm thế.
Dạ Đình Sâm đưa Nhạc Yên Nhi về, vừa lên xe cô đã không nhịn được nói hết chuyện:
- Rõ ràng em đã đưa tiền cho ông ta đi trả nợ rồi, tại sao lại còn xảy ra chuyện này?
- Em có nhìn thấy ông ta trả tiền không? Tiền đã đến tay ông ta, ông ta muốn làm gì ai mà biết được?
Dạ Đình Sâm nhìn cô vợ mình với ánh mắt bất đắc dĩ, nhắc nhở cô về sự thật này.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì ngẩn ra, quả thật cô chưa từng nghĩ tới trường hợp này, nhưng dù gì San San cũng là con gái ruột của ông ta, sao ông ta có thể hại cô ấy như thế?
- Nhưng mà… ông ta là cha ruột của San San mà!
- Em đừng quên, Cố Văn Sinh cũng là cha ruột của em.
Dạ Đình Sâm nhắc cô nhớ tình người bạc bẽo.
Từ nhỏ hắn lớn lên ở nhà họ Dạ nên đã nhìn thấu cảnh này, trước đây chỉ chăm chăm tranh đoạt lợi ích, chỉ từ sau khi gặp Nhạc Yên Nhi hắn mới trở nên mềm mỏng hơn.
Nhạc Yên Nhi nghe thế liền rơi vào im lặng.
Đúng thế, Cố Văn Sinh cũng là cha ruột của cô, nhưng ông ta đối xử với cô và mẹ thế nào?
Nhắc tới chuyện cũ cô thấy buồn, nhưng cô đau lòng cho Dư San San hơn.
Cô đã từng nếm trải cảm giác đó, nó vô cùng khó chịu, không biết cô ấy có thể vượt qua được không.
- Được rồi cô bé ngốc, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cần phải từ từ giải quyết, đây là thử thách mà họ phải vượt qua.
Dạ Đình Sâm thắt dây an toàn cho cô, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, không để cô nghĩ lung tung nữa.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nắm chặt lấy tay hắn:
- Cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em.
- Em còn phải nói cảm ơn dài dài đấy, vì anh sẽ ở bên em cả đời, đời sau, đời sau sau nữa.
- Con người không thể qua tham lam, nếu không sẽ phải xuống đia ngục đấy!
- Chỉ cần được ở bên em thì xuống địa ngục cũng có sao đâu?
Dạ Đình Sâm nhếch môi, dịu dàng nói.
…
Dư San San giẫm lên từng bậc cầu thang, Bạch Kính Thần vẫn luôn dìu cô không dám buông tay, sợ cô ngã xuống.
- Tất cả mọi chuyện đã có anh lo.
Bạch Kính Thần trầm giọng nói.
- Vâng.
Cô nhìn thẳng vào anh rồi gật đầu thật mạnh, vào lúc này cô chỉ có thể tin anh.
Hai người thong thả bước lên lầu, xung quanh đều là sơn đỏ, chúng nhỏ giọt xuống đất như máu tươi.
Trước cửa nhà cô dán đầy giấy, toàn bộ đều viết nợ thì phải trả.
Cửa đã bị cạy mở, mấy thứ đáng tiền trong nhà bị đập nát hết cứ như vừa gặp phải phường cướp bóc.
Trên bàn trà còn có một tờ giấy.
“Trong vòng ba ngày không lấy tiền ra thì tao sẽ cắt hết thịt trên người cha mày rồi vứt xuống dưới biển nuôi cá.”
Tờ giấy này được viết cách đây hai ngày, mà hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba.
Trái tim Dư San San run lên, cho dù Dư Thành Quốc có đốn mạt thế nào thì ông ta vẫn là cha cô, cô không thể trơ mắt nhìn ông ta chết được.
- Bạch Kính Thần!
Cô nhìn sang anh với ánh mắt căng thẳng, vì chưa từng gặp phải chuyện thế này nên cô vô cùng hoảng hốt.
Nhạc Yên Nhi nép trong ngực hắn, mùi hương nhàn nhạt thấm vào lòng người của hắn khiến cho mỗi một tế bào trong người cô đều ấm lên.
- Khụ khụ… hai người có thể nhường đường cho bệnh nhân đi qua một chút được không, hai người đã kết hôn bao nhiêu năm như thế, đã thành vợ chồng giả, con cũng lớn rồi, đứa thứ hai cũng sắp ra đời, có thể đừng sến súa như thế được không!
Bạch Kính Thần và Dư San San đi ra, tay của Dư San San đang trong quá trình hồi phục nên thường xuyên phải đến bệnh viện làm trị liệu.
Bác sĩ nói tay của cô phục hồi rất tốt, chắc hẳn sẽ không để lại di chứng.
Dường như tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì mặt đỏ bừng cả lên, cô vội đẩy Dạ Đình Sâm ra nhưng không thành công,
Cô vẫn nằm gọn trong vòng ôm của hắn.
- Sến súa ư? Tôi thấy vẫn chưa đủ.
Dạ Đình Sâm hờ hững nói.
Ngữ khí đó… vẻ mặt đó…
Rõ ràng là khoe ân ái mà, lại còn giả vờ ngây thơ nữa chứ.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ trợn mắt lên với ông xã nhà mình.
- Hôm nay cậu làm xong vật lý trị liệu rồi à? Thế nào rồi?
Nhạc Yên Nhi hỏi.
- Bác sĩ nói rất tốt! Mọi người cùng về ăn một bữa đi, lần này Bạch Kính Thần nấu cơm!
Dư San San vui vẻ nói.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì không nhịn được nhíu mày lại:
- Cậu nấu cơm ư? Tôi không yên tâm, để tôi nấu cho.
Bạch Kính Thần nghe thế thì đen cả mặt:
- Tại sao lại không yên tâm? San San toàn ăn cơm em nấu đấy biết không hả?
- Tôi mặc kệ, để tôi nấu.
Dạ Đình Sâm nói thẳng luôn, không chừa cơ hội thương lượng.
- Anh cả, anh coi thường em thế này em đau lòng lắm, có bản lĩnh thì cùng nấu đi, xem xem ai nấu ngon hơn!
Bạch Kính Thần cũng bị kích thích.
- Được thôi, nhưng tôi nhất định nấu ngon hơn!
- Đừng khua môi múa mép, chân tướng sẽ được tiết lộ trong bếp thôi!
- Được thôi, bây giờ về luôn.
- Về thì về, chẳng lẽ em sợ anh chắc?
Hai người đàn ông bất đầu ganh đua, Nhạc Yên Nhi và Dư San San liền đi cùng nhau.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nói:
- Nấu cơm thôi mà cũng có thể cãi nhau được.
- Tớ không ngờ bây giờ đàn ông lại yêu chuyện bếp núc đến thế! Thật đáng kính nể, xem ra cả đời này hai chúng ta không cần phải vào bếp nữa rồi, chỉ cần lo ăn là được!
- Thế tốt đấy, cứ để hai người họ nấu đi! Tớ nói cho cậu biết, thực ra Dạ Đình Sâm nấu ăn chán lắm!
- Ừm, vị kia nhà tớ cũng thế, mỗi ngày tớ đều phải giả vờ là ăn rất ngon.
- Đúng thế đấy! Tớ cũng thế, còn phải cười hì hì khen ‘ông xã thật là giỏi, các món ông xã nấu là ngon nhất’, giờ tớ ngại nói luôn rồi.
Hai người phụ nữ đi qua bên người họ, do hai người không khống chế âm lượng nên những lời họ nói chui thẳng vào tai Dạ Đình Sâm và Bạch Kính Thần.
Nháy mắt, sắc mặt của hai người đàn ông đều tối sầm xuống.
Xe từ từ dừng lại trước cửa khu nhà, vừa đến cầu thang đã thấy trên tưởng có dòng chữ đỏ lòm.
‘Dư Thành Quốc trả tiền đi’
Nhìn thấy mấy chữ này, Dư San San tái cả mặt, có cảm giác ấm áp truyền từ lòng bàn tay cô tới, là Bạch Kính Thần.
Anh bước nhanh tới ôm cô vào lòng, che gió chắn bão cho cô vào lúc khó khăn nhất.
Dư San San nghĩ tới tất cả những sóng gió mà cả hai cùng trải qua, so với những việc đó thì chuyện này có là gì đâu.
Trong thời gian cô nằm viện, Dư Thành Quốc cũng không mò đến, cô còn tưởng rằng ông ta tha cho cô rồi, nhưng kết quả ông ta vẫn nợ tiền người ta.
Cô miễn cường nhếch môi lên, nói:
- Hôm nay vốn là một ngày khá vui nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, xem ra tôi không thể mời mọi người ở lại ăn cơm được rồi, mọi người về đi.
- Sao lại thế chứ?
Nhạc Yên Nhi là người kinh ngạc nhất, vì cô đã đưa tiền cho ông ta để ông ta đi trả nợ, mua lại nhà rồi, theo lý thì mấy chủ nợ đó sẽ không tìm đến đây chứ.
Nhất định có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi!
Cô không dám nói với Dư San San, sợ cô ấy càng buồn hơn nên chỉ đành gật đầu:
- Vậy bọn mình về trước, ngày mai bọn mình lại tới thăm cậu.
- Được, đi đường cẩn thận, Dạ Đình Sâm nhớ chăm sóc tốt cho Yên Nhi nhé.
- Tôi sẽ làm thế.
Dạ Đình Sâm đưa Nhạc Yên Nhi về, vừa lên xe cô đã không nhịn được nói hết chuyện:
- Rõ ràng em đã đưa tiền cho ông ta đi trả nợ rồi, tại sao lại còn xảy ra chuyện này?
- Em có nhìn thấy ông ta trả tiền không? Tiền đã đến tay ông ta, ông ta muốn làm gì ai mà biết được?
Dạ Đình Sâm nhìn cô vợ mình với ánh mắt bất đắc dĩ, nhắc nhở cô về sự thật này.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì ngẩn ra, quả thật cô chưa từng nghĩ tới trường hợp này, nhưng dù gì San San cũng là con gái ruột của ông ta, sao ông ta có thể hại cô ấy như thế?
- Nhưng mà… ông ta là cha ruột của San San mà!
- Em đừng quên, Cố Văn Sinh cũng là cha ruột của em.
Dạ Đình Sâm nhắc cô nhớ tình người bạc bẽo.
Từ nhỏ hắn lớn lên ở nhà họ Dạ nên đã nhìn thấu cảnh này, trước đây chỉ chăm chăm tranh đoạt lợi ích, chỉ từ sau khi gặp Nhạc Yên Nhi hắn mới trở nên mềm mỏng hơn.
Nhạc Yên Nhi nghe thế liền rơi vào im lặng.
Đúng thế, Cố Văn Sinh cũng là cha ruột của cô, nhưng ông ta đối xử với cô và mẹ thế nào?
Nhắc tới chuyện cũ cô thấy buồn, nhưng cô đau lòng cho Dư San San hơn.
Cô đã từng nếm trải cảm giác đó, nó vô cùng khó chịu, không biết cô ấy có thể vượt qua được không.
- Được rồi cô bé ngốc, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cần phải từ từ giải quyết, đây là thử thách mà họ phải vượt qua.
Dạ Đình Sâm thắt dây an toàn cho cô, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, không để cô nghĩ lung tung nữa.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nắm chặt lấy tay hắn:
- Cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em.
- Em còn phải nói cảm ơn dài dài đấy, vì anh sẽ ở bên em cả đời, đời sau, đời sau sau nữa.
- Con người không thể qua tham lam, nếu không sẽ phải xuống đia ngục đấy!
- Chỉ cần được ở bên em thì xuống địa ngục cũng có sao đâu?
Dạ Đình Sâm nhếch môi, dịu dàng nói.
…
Dư San San giẫm lên từng bậc cầu thang, Bạch Kính Thần vẫn luôn dìu cô không dám buông tay, sợ cô ngã xuống.
- Tất cả mọi chuyện đã có anh lo.
Bạch Kính Thần trầm giọng nói.
- Vâng.
Cô nhìn thẳng vào anh rồi gật đầu thật mạnh, vào lúc này cô chỉ có thể tin anh.
Hai người thong thả bước lên lầu, xung quanh đều là sơn đỏ, chúng nhỏ giọt xuống đất như máu tươi.
Trước cửa nhà cô dán đầy giấy, toàn bộ đều viết nợ thì phải trả.
Cửa đã bị cạy mở, mấy thứ đáng tiền trong nhà bị đập nát hết cứ như vừa gặp phải phường cướp bóc.
Trên bàn trà còn có một tờ giấy.
“Trong vòng ba ngày không lấy tiền ra thì tao sẽ cắt hết thịt trên người cha mày rồi vứt xuống dưới biển nuôi cá.”
Tờ giấy này được viết cách đây hai ngày, mà hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba.
Trái tim Dư San San run lên, cho dù Dư Thành Quốc có đốn mạt thế nào thì ông ta vẫn là cha cô, cô không thể trơ mắt nhìn ông ta chết được.
- Bạch Kính Thần!
Cô nhìn sang anh với ánh mắt căng thẳng, vì chưa từng gặp phải chuyện thế này nên cô vô cùng hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.