Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 942: Ngoại truyện - Xin bớt đau thương
Nam Đường
09/10/2019
Ngày hôm sau, Anjoye đi ra ngoài trong bộ vest đen tuyền, anh ta một mình đến biệt thự.
Tất cả mọi việc hậu sự đều được giản lược, không báo cho người khác.
Đỗ Hồng Tuyết đã được mời đến từ sớm, nhìn thấy phần mộ của Mạnh Y Bạch, qua hồi lâu cô ta vẫn không thể tin được.
Trước khi qua đời Mạnh Y Bạch còn để lại một lá thư rất dài cho cô ta, nói cô đến Châu Phi làm bác sĩ, nhưng… tại sao còn chưa đến nửa năm cô lại ở đây, bị chôn sâu dưới lòng đất?
Những… những bức thư qua lại thường xuyên kia được gửi qua thế nào?
Còn cả ảnh? Bưu thiếp nữa?
Cô ta run rẩy chớp mắt, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống đất.
Trời bắt đầu đổ mưa, nhưng cô ta hoàn toàn không để ý, chỉ đắm chìm trong nỗi bi thương.
Quả thật cô ta không thích người chị này nhưng dần dần cũng thay đổi cái nhìn. Thực ra cô ta biết chị mình là một người đáng thương, không may mắn được như cô ta. Chị ấy không có được người đàn ông mà mình yêu.
Cả đời của chị ấy thậm chí còn bất hạnh hơn cô ta.
Nên cô ta đã không còn hận nữa rồi…
Giờ nhìn chị mình ra đi thế này, cô ta thấy rất buồn, dù sao hai người cũng có chung huyết thống, là hai chị em song sinh mà, bây giờ tự nhiên một người mất đi, cô ta không còn bất cứ người thân nào nữa, sao có thể không buồn chứ?
Đột nhiên không còn mưa rơi xuống người cô ta nữa.
Cô ta xoay người liền nhìn thấy Anjoye đang che ô cho mình.
- Chủ tịch… Dạ?
Đỗ Hồng Tuyết hơi kinh ngạc, không ngờ Anjoye sẽ tới đây.
- Xin bớt đau buồn.
Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Anjoye từ lâu đã không còn vẻ đùa giỡn như trước kia, ánh mắt nặng nề thâm thúy ấy nhìn chăm chú vào bia mộ.
Bức ảnh trên bia mộ được chụp từ nhiều năm trước, lúc ấy Mạnh Y Bạch vẫn vui vẻ vô tư, toàn tâm toàn ý yêu Dạ Đình Sâm, nụ cười của cô lúc ấy rất rực rỡ.
- Chủ tịch Dạ, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho chị của tôi, cảm ơn!
Đỗ Hồng Tuyết cũng biết một chút về chuyện của họ, vì thế cô ta vô cùng cảm kích.
- Đây đều là những chuyện tôi nên làm, cô là người cô ấy lo lắng nhất, cô muốn ở lại thành phố A hay ở Anh, hoặc bất cứ một nơi nào khác, tôi đều có thể giúp.
- Tôi… tôi muốn ở lại Anh, thành phố A… không còn gì để tôi lưu luyến nữa.
- Vậy được, tôi sẽ bảo người đi sắp xếp cho cô. Tôi muốn ở riêng với chị cô một lúc, được không?
Anh ta hỏi.
- Đương nhiên rồi, tôi nghĩ chắc chị tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với chủ tịch Dạ.
Đỗ Hồng Tuyết biết điều rời đi, Anjoye gọi cô ta lại, đưa ô cho cô ta.
Một mình anh ta đứng trong màn mưa, nhìn chằm chằm vào bia mộ lạnh như băng.
- Y Bạch, tôi tới rồi.
Anh ta tới rồi.
Không ngờ lần tiếp theo hai người gặp mặt lại ở trong hoàn cảnh này.
Tiếng gọi này chất chứa bao nhiêu nhớ nhung.
Anh ta ngồi xuống trước mộ, chậm rãi vuốt ve bức ảnh trên mộ, miệng cười cay đắng:
- Em đi như thế này, nếu như tôi không phát hiện thì e là không ai biết đúng không? Xin lỗi, lâu như thế mới đến tìm em, để em chịu bao đau khổ, là tôi không đúng. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em, rốt cuộc lần này em có thể yên tĩnh nghe tôi nói hết rồi.
Thật không ngờ, người cuối cùng ở bên cạnh em lại là tôi, tôi biết có lẽ em không muốn để Dạ Đình Sâm biết tin mình đã chết, tôi sẽ giữ bí mật giúp em. Tôi sẽ chăm sóc cho em gái của em như em gái mình. Tôi có vấn đề về sức khỏe, bệnh tình khá nghiêm trọng, vẫn luôn phải điều trị nhưng mà… hiệu quả rất thấp, em cũng biết tính khí của tôi rồi đấy, ngang bướng không nghe lời, hung ác có tiếng, vì thế nên tôi không nhớ cũng không muốn làm theo mấy cái quy tắc của bác sĩ kia.
Tuy biết rõ làm thế có lẽ sẽ phải chết nhưng mà… tôi vẫn cố chấp làm theo ý mình. Bây giờ nghĩ lại, hình như mình cũng chẳng có động lực gì để sống tiếp. Tuy rằng tôi đã làm lành với mẹ nhưng không thể bù đắp được thiếu sót trong lòng, đôi tay này… hoàn toàn không muốn động tới chuyện kinh doanh nữa, không muốn mà cũng không thể cầm lại cây bút vẽ mà mình yêu thích, nghĩ kỹ thì tôi đúng là một người thất bại. Trong nhà tôi có thêm một cô y tá, tuổi còn nhỏ mà luôn làm ra vẻ già dặn, cứ như đã từng trải qua rất nhiều chuyện rồi vậy…
Bất tri bất giác anh chuyển chủ đề tới Molly, nghĩ đến vẻ nghịch ngợm của cô bé đó, khóe miệng không nhịn được nhếch lên cười.
- Cô ấy không cho tôi ăn đồ dầu mỡ, không cho tôi uống nhiều nước, ngày ngày kéo tôi đi tập thể dục, bây giờ ra ngoài đi xã giao cô ấy cũng đi theo, tôi thật sự thấy bó tay luôn. Nếu không vì nể mặt Hunt thì tôi nhất định sẽ hành cô nhóc đó một phen, thật là tức chết mà! Có điều…
Anh ta im lặng, nghĩ đến việc mình đã đuổi Molly đi, anh ta mỉm cười bất đắc dĩ:
- Bây giờ tốt rồi, cô ấy đi rồi, tôi lại trở thành kẻ cô đơn. Cô ấy thích lải nhải, ngày nào cũng luyên thuyên bên tai tôi, rốt cuộc bây giờ tôi cũng được tự do rồi. Thực ra nghĩ kỹ thì cũng không phải là chuyện xấu gì. Trước đây luôn cảm thấy không có ai để nói chuyện, bây giờ rốt cuộc cũng có em, tôi có thể nói với em tất cả mọi chuyện, em đừng chê tôi phiền nhé. Tôi phải đi rồi, nếu như em thấy cô đơn thì báo mộng cho tôi, tôi sẽ đến thăm em.
Anh ta đứng thẳng người dậy, nhìn kỹ bia mộ một cái rồi xoay người rời đi.
Nghĩa trang hoang vắng, mưa hạ lạnh lẽo.
...
Sau khi tỉnh lại, Molly phát hiện ra mình đang ở trong căn phòng quen thuộc, cô không khỏi thấy kinh ngạc.
Đây chẳng phải là nhà cô ư? Sao cô lại ở đây?
Cô xuống giường, phát hiện ra mình đang mặc quần áo ở nhà, hiển nhiên đã có người thay quần áo cho cô.
Đầu cô ong ong, vội vàng xông ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Hunt đang nhàn nhã uống cafe đọc tạp chí, có vẻ rất thoải mái.
- Quần áo của em là thầy thay à?
Cô ngơ ngác hỏi.
Hunt không nâng đầu lên, hỏi lại:
- Sao hả? Cũng đâu phải là chưa từng thay lần nào.
- Thầy… thầy lại nhìn thấy rồi?
Molly trợn tròn mắt, khi thấy anh nghiêm túc gật đầu, cô sụp đổ trong nháy mắt.
Trước đây đúng là từng thay, đó là vì cô còn quá nhỏ, hơn nữa anh ta là bác sĩ điều trị với nguyên tắc y đức tối cao của cô, nhưng mà… giờ cô đã mười tám tuổi rồi mà! Cô đã thành niên rồi đấy, vấn đề nhìn hay không nhìn rất nghiêm trọng!
- Trong nhà không phải có cô giúp việc ư? Sao thầy không để cô ấy thay quần áo cho em!
Molly hỏi bằng giọng đầy bất đắc dĩ.
- Em vẫn luôn sợ đau, cô giúp việc không biết nặng nhẹ, chắc chắn sẽ làm đau em, thầy sợ em bị thương thôi. Nhóc con, bây giờ em còn dám ra vẻ nghiêm túc thảo luận vấn đề này với thầy nữa hả? Sao em không nói xem mình đã làm những gì ở trang trại rượu?
Hunt đặt ly cafe xuống, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.
Với Molly, Hunt là thầy giáo, cũng là anh trai, vì thế mỗi lần anh nghiêm mặt cô đều thấy sợ.
Cô rụt đầu lại, đâu còn dám kỳ kèo chuyện quấn áo nữa, hai con ngươi bắt đầu chuyển động vòng vòng, nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Lúc này Hunt đang rất nghiêm túc, mặt đanh lại không nói cũng chẳng cười, chắc chắn không dễ lừa gạt.
Qua hồi lâu mà cô cũng không tìm được cái cớ nào, Hunt liền nói giúp cô:
- Để thầy nói cho em biết em đã làm những gì nhé! Em đang lấy chính tính mạng của mình ra đùa, có biết không hả! Nếu thầy không đến kịp thì em đã chết rồi!
Tất cả mọi việc hậu sự đều được giản lược, không báo cho người khác.
Đỗ Hồng Tuyết đã được mời đến từ sớm, nhìn thấy phần mộ của Mạnh Y Bạch, qua hồi lâu cô ta vẫn không thể tin được.
Trước khi qua đời Mạnh Y Bạch còn để lại một lá thư rất dài cho cô ta, nói cô đến Châu Phi làm bác sĩ, nhưng… tại sao còn chưa đến nửa năm cô lại ở đây, bị chôn sâu dưới lòng đất?
Những… những bức thư qua lại thường xuyên kia được gửi qua thế nào?
Còn cả ảnh? Bưu thiếp nữa?
Cô ta run rẩy chớp mắt, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống đất.
Trời bắt đầu đổ mưa, nhưng cô ta hoàn toàn không để ý, chỉ đắm chìm trong nỗi bi thương.
Quả thật cô ta không thích người chị này nhưng dần dần cũng thay đổi cái nhìn. Thực ra cô ta biết chị mình là một người đáng thương, không may mắn được như cô ta. Chị ấy không có được người đàn ông mà mình yêu.
Cả đời của chị ấy thậm chí còn bất hạnh hơn cô ta.
Nên cô ta đã không còn hận nữa rồi…
Giờ nhìn chị mình ra đi thế này, cô ta thấy rất buồn, dù sao hai người cũng có chung huyết thống, là hai chị em song sinh mà, bây giờ tự nhiên một người mất đi, cô ta không còn bất cứ người thân nào nữa, sao có thể không buồn chứ?
Đột nhiên không còn mưa rơi xuống người cô ta nữa.
Cô ta xoay người liền nhìn thấy Anjoye đang che ô cho mình.
- Chủ tịch… Dạ?
Đỗ Hồng Tuyết hơi kinh ngạc, không ngờ Anjoye sẽ tới đây.
- Xin bớt đau buồn.
Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Anjoye từ lâu đã không còn vẻ đùa giỡn như trước kia, ánh mắt nặng nề thâm thúy ấy nhìn chăm chú vào bia mộ.
Bức ảnh trên bia mộ được chụp từ nhiều năm trước, lúc ấy Mạnh Y Bạch vẫn vui vẻ vô tư, toàn tâm toàn ý yêu Dạ Đình Sâm, nụ cười của cô lúc ấy rất rực rỡ.
- Chủ tịch Dạ, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho chị của tôi, cảm ơn!
Đỗ Hồng Tuyết cũng biết một chút về chuyện của họ, vì thế cô ta vô cùng cảm kích.
- Đây đều là những chuyện tôi nên làm, cô là người cô ấy lo lắng nhất, cô muốn ở lại thành phố A hay ở Anh, hoặc bất cứ một nơi nào khác, tôi đều có thể giúp.
- Tôi… tôi muốn ở lại Anh, thành phố A… không còn gì để tôi lưu luyến nữa.
- Vậy được, tôi sẽ bảo người đi sắp xếp cho cô. Tôi muốn ở riêng với chị cô một lúc, được không?
Anh ta hỏi.
- Đương nhiên rồi, tôi nghĩ chắc chị tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với chủ tịch Dạ.
Đỗ Hồng Tuyết biết điều rời đi, Anjoye gọi cô ta lại, đưa ô cho cô ta.
Một mình anh ta đứng trong màn mưa, nhìn chằm chằm vào bia mộ lạnh như băng.
- Y Bạch, tôi tới rồi.
Anh ta tới rồi.
Không ngờ lần tiếp theo hai người gặp mặt lại ở trong hoàn cảnh này.
Tiếng gọi này chất chứa bao nhiêu nhớ nhung.
Anh ta ngồi xuống trước mộ, chậm rãi vuốt ve bức ảnh trên mộ, miệng cười cay đắng:
- Em đi như thế này, nếu như tôi không phát hiện thì e là không ai biết đúng không? Xin lỗi, lâu như thế mới đến tìm em, để em chịu bao đau khổ, là tôi không đúng. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em, rốt cuộc lần này em có thể yên tĩnh nghe tôi nói hết rồi.
Thật không ngờ, người cuối cùng ở bên cạnh em lại là tôi, tôi biết có lẽ em không muốn để Dạ Đình Sâm biết tin mình đã chết, tôi sẽ giữ bí mật giúp em. Tôi sẽ chăm sóc cho em gái của em như em gái mình. Tôi có vấn đề về sức khỏe, bệnh tình khá nghiêm trọng, vẫn luôn phải điều trị nhưng mà… hiệu quả rất thấp, em cũng biết tính khí của tôi rồi đấy, ngang bướng không nghe lời, hung ác có tiếng, vì thế nên tôi không nhớ cũng không muốn làm theo mấy cái quy tắc của bác sĩ kia.
Tuy biết rõ làm thế có lẽ sẽ phải chết nhưng mà… tôi vẫn cố chấp làm theo ý mình. Bây giờ nghĩ lại, hình như mình cũng chẳng có động lực gì để sống tiếp. Tuy rằng tôi đã làm lành với mẹ nhưng không thể bù đắp được thiếu sót trong lòng, đôi tay này… hoàn toàn không muốn động tới chuyện kinh doanh nữa, không muốn mà cũng không thể cầm lại cây bút vẽ mà mình yêu thích, nghĩ kỹ thì tôi đúng là một người thất bại. Trong nhà tôi có thêm một cô y tá, tuổi còn nhỏ mà luôn làm ra vẻ già dặn, cứ như đã từng trải qua rất nhiều chuyện rồi vậy…
Bất tri bất giác anh chuyển chủ đề tới Molly, nghĩ đến vẻ nghịch ngợm của cô bé đó, khóe miệng không nhịn được nhếch lên cười.
- Cô ấy không cho tôi ăn đồ dầu mỡ, không cho tôi uống nhiều nước, ngày ngày kéo tôi đi tập thể dục, bây giờ ra ngoài đi xã giao cô ấy cũng đi theo, tôi thật sự thấy bó tay luôn. Nếu không vì nể mặt Hunt thì tôi nhất định sẽ hành cô nhóc đó một phen, thật là tức chết mà! Có điều…
Anh ta im lặng, nghĩ đến việc mình đã đuổi Molly đi, anh ta mỉm cười bất đắc dĩ:
- Bây giờ tốt rồi, cô ấy đi rồi, tôi lại trở thành kẻ cô đơn. Cô ấy thích lải nhải, ngày nào cũng luyên thuyên bên tai tôi, rốt cuộc bây giờ tôi cũng được tự do rồi. Thực ra nghĩ kỹ thì cũng không phải là chuyện xấu gì. Trước đây luôn cảm thấy không có ai để nói chuyện, bây giờ rốt cuộc cũng có em, tôi có thể nói với em tất cả mọi chuyện, em đừng chê tôi phiền nhé. Tôi phải đi rồi, nếu như em thấy cô đơn thì báo mộng cho tôi, tôi sẽ đến thăm em.
Anh ta đứng thẳng người dậy, nhìn kỹ bia mộ một cái rồi xoay người rời đi.
Nghĩa trang hoang vắng, mưa hạ lạnh lẽo.
...
Sau khi tỉnh lại, Molly phát hiện ra mình đang ở trong căn phòng quen thuộc, cô không khỏi thấy kinh ngạc.
Đây chẳng phải là nhà cô ư? Sao cô lại ở đây?
Cô xuống giường, phát hiện ra mình đang mặc quần áo ở nhà, hiển nhiên đã có người thay quần áo cho cô.
Đầu cô ong ong, vội vàng xông ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Hunt đang nhàn nhã uống cafe đọc tạp chí, có vẻ rất thoải mái.
- Quần áo của em là thầy thay à?
Cô ngơ ngác hỏi.
Hunt không nâng đầu lên, hỏi lại:
- Sao hả? Cũng đâu phải là chưa từng thay lần nào.
- Thầy… thầy lại nhìn thấy rồi?
Molly trợn tròn mắt, khi thấy anh nghiêm túc gật đầu, cô sụp đổ trong nháy mắt.
Trước đây đúng là từng thay, đó là vì cô còn quá nhỏ, hơn nữa anh ta là bác sĩ điều trị với nguyên tắc y đức tối cao của cô, nhưng mà… giờ cô đã mười tám tuổi rồi mà! Cô đã thành niên rồi đấy, vấn đề nhìn hay không nhìn rất nghiêm trọng!
- Trong nhà không phải có cô giúp việc ư? Sao thầy không để cô ấy thay quần áo cho em!
Molly hỏi bằng giọng đầy bất đắc dĩ.
- Em vẫn luôn sợ đau, cô giúp việc không biết nặng nhẹ, chắc chắn sẽ làm đau em, thầy sợ em bị thương thôi. Nhóc con, bây giờ em còn dám ra vẻ nghiêm túc thảo luận vấn đề này với thầy nữa hả? Sao em không nói xem mình đã làm những gì ở trang trại rượu?
Hunt đặt ly cafe xuống, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.
Với Molly, Hunt là thầy giáo, cũng là anh trai, vì thế mỗi lần anh nghiêm mặt cô đều thấy sợ.
Cô rụt đầu lại, đâu còn dám kỳ kèo chuyện quấn áo nữa, hai con ngươi bắt đầu chuyển động vòng vòng, nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Lúc này Hunt đang rất nghiêm túc, mặt đanh lại không nói cũng chẳng cười, chắc chắn không dễ lừa gạt.
Qua hồi lâu mà cô cũng không tìm được cái cớ nào, Hunt liền nói giúp cô:
- Để thầy nói cho em biết em đã làm những gì nhé! Em đang lấy chính tính mạng của mình ra đùa, có biết không hả! Nếu thầy không đến kịp thì em đã chết rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.