Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 958: Ngoại truyện - Xin Lỗi
Nam Đường
10/10/2019
- Hunt…
Cô sợ hãi lẩm bẩm tên anh.
- Nếu như em không muốn sống nữa thì tôi hoàn toàn không cần phải tốn công cứu em!
- Em… em biết, lần sau em không dám nữa, anh đừng giận nữa được không, em biết lỗi rồi.
Molly biết Hunt muốn tốt cho mình.
Cô vội ngoan ngoãn nhận lỗi, không để anh tức giận tiếp nữa.
Cô dè dặt vươn tay ra, nắm lấy một góc quần áo của anh rồi kéo nhẹ.
Tựa như một đứa trẻ phạm lỗi, đang van nài sự tha thứ từ cha mẹ.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, đột nhiên Hunt thấy rất phiền lòng.
Trước giờ anh vẫn là một người vô cùng bình tĩnh, đây là kết quả sau nhiều năm rèn luyện trong phòng phẫu thuật. Không dám nói không sợ hãi trước sóng gió, nhưng chí ít cũng thản nhiên bình tĩnh.
Trước đây Molly cũng thích đùa nghịch, chạy nhảy tung tăng trong phạm vi cơ thể chịu đựng được.
Những điều này anh đều biết, nhưng khi nhìn thấy cô và Anjoye cùng nô đùa với nhau, lòng anh bỗng đau thắt lại.
Molly cũng thường xuyên cười với anh, nhưng chưa từng cười vui vẻ như thế bao giờ.
Anh cảm thấy rất không thoải mái, nói chính xác thì đây chính là cảm giác đố kỵ.
Anh đã sớm coi Molly như vật sở hữu của mình, vì thế nên khi nhìn thấy cảnh đó anh mới khó chịu như thế.
Thực ra… người làm sai không phải là cô.
Hunt rút mạnh tay về, tắt điều hòa đi rồi hạ kính xe xuống.
Không khí tươi mới tràn vào, trái tim của anh cũng từ từ khôi phục bình tĩnh.
Hunt hít thở sâu rồi trầm giọng nói:
- Về nhà.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Molly không phản ứng kịp, nhưng cô đã sợ tới mức không dám nói gì.
Hai người im lặng xuống xe.
Từ đầu đến cuối Hunt đều im lặng, cô lẽo đẽo đi theo sau lưng anh, thấy anh vào bếp, cô cũng đi vào theo.
Hunt cúi đầu đi hâm nóng thức ăn, cô lập tức đi chuẩn bị bát đũa, hai người phối hợp một cách vô cùng ăn ý, bởi vì bao nhiêu năm nay cả hai đều sống như vậy.
Hai người ngồi xuống, mặt đối mặt, không khí xung quanh bị đè nén.
- Hunt… em biết lỗi rồi.
Cô là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Hunt chỉ hờ hững nói:
- Ăn cơm.
Nói xong thì không để ý đến cô nữa.
Bữa cơm này của cô trôi qua một cách rất khó chịu, cô không muốn khiến Hunt tức giận, mặc kệ đó có phải là lỗi của mình hay không.
Hunt là người thân nhất của cô, là thầy, là cha, là anh trai của cô, cô không muốn khiến anh không vui.
Ăn xong Molly chủ động thu dọn bát đũa, nhưng không ngờ Hunt lại quyết giằng lấy:
- Về phòng đi ngủ.
- Nhưng mà…
- Có phải bây giờ em không nghe lời tôi nữa đúng không?
Hunt hờ hững nói, tuy anh không nhìn cô nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Cô hé miệng ra muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt nổi một câu, ngoan ngoãn xoay người về phòng.
Đến lúc cô tắm giặt xong đi ra thì phòng khách không còn ai nữa, chắc lúc này Hunt đã về phòng rồi.
Cô gõ cửa nhưng bên trong có động tĩnh gì, cô nhíu mày lại, chẳng lẽ anh không thèm để ý đến cô nữa rồi à?
- Hunt?
Molly vội gọi tên anh nhưng vẫn không có ai trả lời, cô không nhịn được đẩy cửa ra, phát hiện Hunt vẫn đang ngồi bên trong.
Anh ngồi trên giường, tay cầm một tờ báo, đang nhìn nó đến thất thần.
- Hunt?
Cô đi tới trước mặt anh, lúc này Hunt mới phát giác ra, vội vàng đặt tờ báo vào trong ngăn kéo, cất giọng run rẩy:
- Sao em lại vào đây?
- Em gõ cửa rất lâu, gọi anh mấy lần liền mà anh không đáp, em chỉ đành tự đi vào đây. Anh đang làm gì mà chăm chú thế, em gọi mà không nghe thấy.
Cô nghi hoặc nhìn vào ngăn kéo một cái, tò mò hỏi.
- Trẻ con biết nhiều thế để làm gì? Em vào đây làm gì, không cần nghỉ ngơi à?
- Em đến xin lỗi anh, em biết mình sai rồi, vì thế thành tâm thành ý sang đây xin lỗi anh.
Molly đứng trước mặt anh, hai tay đan vào nhau, dè dặt nói.
Molly nhìn thẳng vào Hunt, quan sát vẻ mặt của anh.
Trên gương mặt anh tràn ngập cảm giác bi thương nhàn nhạt, là vì tờ báo lúc nãy sao?
- Được rồi, tôi tha thứ cho em, về đi ngủ đi.
Anh hờ hững nói rồi kéo chăn lên chuẩn bị đi ngủ.
Trên người anh mặc một bộ quần áo ngủ màu đen làm nổi bật dáng người thon dài, dưới ánh đèn, ngũ quan của anh càng trở nên sắc nét hơn.
Hunt mệt mỏi tựa vào thành giường, nhắm mắt lại.
- Anh mệt lắm à? Có cần em mát xa cho không?
- Còn nhớ thời gian chúng ta sống với nhau trước đây không? Buổi tối em không dám ngủ một mình, toàn thích chạy tới phòng tôi, sau đó tôi sẽ đọc truyện cho em nghe, có còn nhớ không?
- Đương nhiên là nhớ rồi, lúc nào anh cũng thương em, thường nắm tay em đi ra ngoài, người ta đều nói anh còn trẻ thế mà sao con gái đã lớn thế này rồi.
Nghĩ đến chuyện cũ, Molly liền cười rạng rỡ.
- Qua đây, tối nay tôi kể chuyện cho em nghe, lát nữa em lại về phòng ngủ.
Anh dịch sang một bên, nhường chỗ cho cô lên giường.
Molly hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, trong cuộc đời mười tám năm của mình, cô chỉ tiếp xúc nhiều nhất với hai người, Hunt là người ở bên cô lâu nhất.
Cô kính trọng, yêu quý, gần gũi với anh, trong lòng cô anh cao quý như một thiên thần.
Năm mười bốn tuổi lần đầu tiên cô có kinh, Hunt liền chuẩn bị cho cô một phòng riêng, anh nói cô trưởng thành rồi.
Từ đó về sau, anh ít ôm cô hơn, nhưng những cái ôm ngẫu nhiên của anh vẫn làm cô thấy ấm áp.
Cô chui vào lòng anh, đau lòng hỏi:
- Hôm nay mệt lắm à? Hay là để em kể chuyện cho anh nghe, xem như đây là quà xin lỗi của em được không?
- Định dỗ dành tôi thế này đấy hả?
Hunt nói với vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong giọng nói của anh toàn là sự yêu chiều.
Biết anh không còn giận mình nữa, Molly thấy rất vui.
Cô làm nũng nói:
- Có được không?
- Không thể nói không được rồi.
Hunt đồng ý.
Cô cầm lấy quyển sách trên tủ đầu giường, đây đều là sách của cô, trước kia Hunt thường đọc những quyển sách này cho cô nghe, tuy rằng đã sớm qua cái thời anh phải kể truyện dỗ cô đi ngủ rồi nhưng anh chưa từng vứt những quyển sách này đi.
Cô mở sách ra, học theo bộ dáng Hunt đọc sách cho mình trước kia, kể lại chuyện cổ tích một cách sinh động, chính cô cũng có cảm giác như mình lạc vào câu chuyện ấy.
Trước đây Molly luôn mơ có một ngôi nhà trên cây hay một ngôi nhà làm bằng kẹo, Hunt sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, chỉ có điều thứ anh mua về là một cái cây hoặc một phòng đầy kẹo.
Từ đó về sau cô thường thích đặt trong túi dăm ba cái kẹo, nếu không vui thì ăn một viên, hiệu quả cực tốt luôn.
Hunt thực sự mệt rồi, anh nghe được một lúc thì ngủ mất.
Molly gọi mấy tiếng mà anh không tỉnh lại, cô liền buông anh ta, kéo lại chăn rồi xuống giường đi về phòng.
Vào lúc đèn vụt tắt, người đàn ông trong bóng tối kia đột nhiên mở mắt ra.
Tay anh vô thức vuốt ve chỗ bên cạnh, nơi đó vẫn lưu lại độ ấm của cô.
Anh tận mắt chứng kiến cô bé đó trưởng thành từng chút một, nhưng khi cô lớn rồi, anh cứ có cảm giác cô sẽ rời xa mình.
Anh thà rằng chỉ có một mình mình già đi, mà cô mãi mãi chỉ mười tuổi, như thế cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Cô sợ hãi lẩm bẩm tên anh.
- Nếu như em không muốn sống nữa thì tôi hoàn toàn không cần phải tốn công cứu em!
- Em… em biết, lần sau em không dám nữa, anh đừng giận nữa được không, em biết lỗi rồi.
Molly biết Hunt muốn tốt cho mình.
Cô vội ngoan ngoãn nhận lỗi, không để anh tức giận tiếp nữa.
Cô dè dặt vươn tay ra, nắm lấy một góc quần áo của anh rồi kéo nhẹ.
Tựa như một đứa trẻ phạm lỗi, đang van nài sự tha thứ từ cha mẹ.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, đột nhiên Hunt thấy rất phiền lòng.
Trước giờ anh vẫn là một người vô cùng bình tĩnh, đây là kết quả sau nhiều năm rèn luyện trong phòng phẫu thuật. Không dám nói không sợ hãi trước sóng gió, nhưng chí ít cũng thản nhiên bình tĩnh.
Trước đây Molly cũng thích đùa nghịch, chạy nhảy tung tăng trong phạm vi cơ thể chịu đựng được.
Những điều này anh đều biết, nhưng khi nhìn thấy cô và Anjoye cùng nô đùa với nhau, lòng anh bỗng đau thắt lại.
Molly cũng thường xuyên cười với anh, nhưng chưa từng cười vui vẻ như thế bao giờ.
Anh cảm thấy rất không thoải mái, nói chính xác thì đây chính là cảm giác đố kỵ.
Anh đã sớm coi Molly như vật sở hữu của mình, vì thế nên khi nhìn thấy cảnh đó anh mới khó chịu như thế.
Thực ra… người làm sai không phải là cô.
Hunt rút mạnh tay về, tắt điều hòa đi rồi hạ kính xe xuống.
Không khí tươi mới tràn vào, trái tim của anh cũng từ từ khôi phục bình tĩnh.
Hunt hít thở sâu rồi trầm giọng nói:
- Về nhà.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Molly không phản ứng kịp, nhưng cô đã sợ tới mức không dám nói gì.
Hai người im lặng xuống xe.
Từ đầu đến cuối Hunt đều im lặng, cô lẽo đẽo đi theo sau lưng anh, thấy anh vào bếp, cô cũng đi vào theo.
Hunt cúi đầu đi hâm nóng thức ăn, cô lập tức đi chuẩn bị bát đũa, hai người phối hợp một cách vô cùng ăn ý, bởi vì bao nhiêu năm nay cả hai đều sống như vậy.
Hai người ngồi xuống, mặt đối mặt, không khí xung quanh bị đè nén.
- Hunt… em biết lỗi rồi.
Cô là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Hunt chỉ hờ hững nói:
- Ăn cơm.
Nói xong thì không để ý đến cô nữa.
Bữa cơm này của cô trôi qua một cách rất khó chịu, cô không muốn khiến Hunt tức giận, mặc kệ đó có phải là lỗi của mình hay không.
Hunt là người thân nhất của cô, là thầy, là cha, là anh trai của cô, cô không muốn khiến anh không vui.
Ăn xong Molly chủ động thu dọn bát đũa, nhưng không ngờ Hunt lại quyết giằng lấy:
- Về phòng đi ngủ.
- Nhưng mà…
- Có phải bây giờ em không nghe lời tôi nữa đúng không?
Hunt hờ hững nói, tuy anh không nhìn cô nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Cô hé miệng ra muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt nổi một câu, ngoan ngoãn xoay người về phòng.
Đến lúc cô tắm giặt xong đi ra thì phòng khách không còn ai nữa, chắc lúc này Hunt đã về phòng rồi.
Cô gõ cửa nhưng bên trong có động tĩnh gì, cô nhíu mày lại, chẳng lẽ anh không thèm để ý đến cô nữa rồi à?
- Hunt?
Molly vội gọi tên anh nhưng vẫn không có ai trả lời, cô không nhịn được đẩy cửa ra, phát hiện Hunt vẫn đang ngồi bên trong.
Anh ngồi trên giường, tay cầm một tờ báo, đang nhìn nó đến thất thần.
- Hunt?
Cô đi tới trước mặt anh, lúc này Hunt mới phát giác ra, vội vàng đặt tờ báo vào trong ngăn kéo, cất giọng run rẩy:
- Sao em lại vào đây?
- Em gõ cửa rất lâu, gọi anh mấy lần liền mà anh không đáp, em chỉ đành tự đi vào đây. Anh đang làm gì mà chăm chú thế, em gọi mà không nghe thấy.
Cô nghi hoặc nhìn vào ngăn kéo một cái, tò mò hỏi.
- Trẻ con biết nhiều thế để làm gì? Em vào đây làm gì, không cần nghỉ ngơi à?
- Em đến xin lỗi anh, em biết mình sai rồi, vì thế thành tâm thành ý sang đây xin lỗi anh.
Molly đứng trước mặt anh, hai tay đan vào nhau, dè dặt nói.
Molly nhìn thẳng vào Hunt, quan sát vẻ mặt của anh.
Trên gương mặt anh tràn ngập cảm giác bi thương nhàn nhạt, là vì tờ báo lúc nãy sao?
- Được rồi, tôi tha thứ cho em, về đi ngủ đi.
Anh hờ hững nói rồi kéo chăn lên chuẩn bị đi ngủ.
Trên người anh mặc một bộ quần áo ngủ màu đen làm nổi bật dáng người thon dài, dưới ánh đèn, ngũ quan của anh càng trở nên sắc nét hơn.
Hunt mệt mỏi tựa vào thành giường, nhắm mắt lại.
- Anh mệt lắm à? Có cần em mát xa cho không?
- Còn nhớ thời gian chúng ta sống với nhau trước đây không? Buổi tối em không dám ngủ một mình, toàn thích chạy tới phòng tôi, sau đó tôi sẽ đọc truyện cho em nghe, có còn nhớ không?
- Đương nhiên là nhớ rồi, lúc nào anh cũng thương em, thường nắm tay em đi ra ngoài, người ta đều nói anh còn trẻ thế mà sao con gái đã lớn thế này rồi.
Nghĩ đến chuyện cũ, Molly liền cười rạng rỡ.
- Qua đây, tối nay tôi kể chuyện cho em nghe, lát nữa em lại về phòng ngủ.
Anh dịch sang một bên, nhường chỗ cho cô lên giường.
Molly hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, trong cuộc đời mười tám năm của mình, cô chỉ tiếp xúc nhiều nhất với hai người, Hunt là người ở bên cô lâu nhất.
Cô kính trọng, yêu quý, gần gũi với anh, trong lòng cô anh cao quý như một thiên thần.
Năm mười bốn tuổi lần đầu tiên cô có kinh, Hunt liền chuẩn bị cho cô một phòng riêng, anh nói cô trưởng thành rồi.
Từ đó về sau, anh ít ôm cô hơn, nhưng những cái ôm ngẫu nhiên của anh vẫn làm cô thấy ấm áp.
Cô chui vào lòng anh, đau lòng hỏi:
- Hôm nay mệt lắm à? Hay là để em kể chuyện cho anh nghe, xem như đây là quà xin lỗi của em được không?
- Định dỗ dành tôi thế này đấy hả?
Hunt nói với vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong giọng nói của anh toàn là sự yêu chiều.
Biết anh không còn giận mình nữa, Molly thấy rất vui.
Cô làm nũng nói:
- Có được không?
- Không thể nói không được rồi.
Hunt đồng ý.
Cô cầm lấy quyển sách trên tủ đầu giường, đây đều là sách của cô, trước kia Hunt thường đọc những quyển sách này cho cô nghe, tuy rằng đã sớm qua cái thời anh phải kể truyện dỗ cô đi ngủ rồi nhưng anh chưa từng vứt những quyển sách này đi.
Cô mở sách ra, học theo bộ dáng Hunt đọc sách cho mình trước kia, kể lại chuyện cổ tích một cách sinh động, chính cô cũng có cảm giác như mình lạc vào câu chuyện ấy.
Trước đây Molly luôn mơ có một ngôi nhà trên cây hay một ngôi nhà làm bằng kẹo, Hunt sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, chỉ có điều thứ anh mua về là một cái cây hoặc một phòng đầy kẹo.
Từ đó về sau cô thường thích đặt trong túi dăm ba cái kẹo, nếu không vui thì ăn một viên, hiệu quả cực tốt luôn.
Hunt thực sự mệt rồi, anh nghe được một lúc thì ngủ mất.
Molly gọi mấy tiếng mà anh không tỉnh lại, cô liền buông anh ta, kéo lại chăn rồi xuống giường đi về phòng.
Vào lúc đèn vụt tắt, người đàn ông trong bóng tối kia đột nhiên mở mắt ra.
Tay anh vô thức vuốt ve chỗ bên cạnh, nơi đó vẫn lưu lại độ ấm của cô.
Anh tận mắt chứng kiến cô bé đó trưởng thành từng chút một, nhưng khi cô lớn rồi, anh cứ có cảm giác cô sẽ rời xa mình.
Anh thà rằng chỉ có một mình mình già đi, mà cô mãi mãi chỉ mười tuổi, như thế cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.