Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 178: Thật Sự Trở Thành Vợ Của Tôi
Nam Đường
17/04/2019
Cảm nhận được nhiệt tình của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm nhếch môi nở một nụ cười khó lòng nhận ra, động tác trên môi càng mạnh mẽ hơn nữa, và nụ hôn cũng mỗi lúc một triền miên.
Một lúc lâu sau, khi Nhạc Yên Nhi cảm thấy lồng ngực mình không còn đủ dưỡng khí, bị hôn đến mức sắp ngất đi, thì Dạ Đình Sâm mới rời khỏi đôi môi cô.
Nhạc Yên Nhi thở dốc dồn dập.
Đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm nhẹ nhàng du di đến bên tai cô, và thì thầm bên vành tai thanh tú của cô:
- Xin lỗi, sau này tôi sẽ không biến mất vô cớ, làm cho cô lo lắng như thế nữa.
Khi hắn nói chuyện, hơi thở nóng hổi và ẩm ướt phả vào tai cô, khiến cho mặt cô nóng bừng lên và tai thì đỏ lựng.
Thân thể vốn đang tê dại càng đứng không vững.
Nhạc Yên Nhi ngượng chín mặt.
Cô cắn chặt răng, tìm lại một chút thần trí rồi đẩy Dạ Đình Sâm ra.
Bị hắn trêu chọc một hồi, cô còn cứng miệng:
- Ai lo cho anh! Đừng có mà nhận vơ! Hôm nào tôi cũng sống tốt, chẳng nhớ anh là ai đâu! Anh thích đi đâu thì đi, tôi thèm vào quan tâm anh! Ngắm nhìn dáng vẻ mạnh miệng giậm chân đáng yêu của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm bất giác cong khóe môi để lộ nét mị hoặc mê người.
- Thật sao? Giọng nói của hắn trầm lắng quyến rũ, tựa như đóa hoa anh túc nở rộ trong đêm:
- Đương… đương nhiên rồi! Nhạc Yên Nhi không chịu yếu thế.
Dạ Đình Sâm nhìn cô đầy trêu tức:
- Thế ai là người ngày nào cũng gọi cho Lạc Trần để hỏi tôi ở đâu? Nhạc Yên Nhi bị vạch trần đỏ ửng hai má.
Cô ngượng ngập dời mắt đi, không chịu nhìn thẳng vào Dạ Đình Sâm nữa.
- Tôi… tôi lo anh chết rồi thì không có ai li hôn với tôi, tôi sẽ thành gái góa, thế thì không hay rồi.
Hai chữ “li hôn”
mà Nhạc Yên Nhi nói ra đâm thẳng vào tai, Dạ Đình Sâm hơi nhíu mày, nụ cười cũng nhạt đi.
Hắn lại cúi người hôn cô, nụ hôn còn sâu sắc và triền miên hơn ban nãy.
Nhạc Yên Nhi đắm trong men tình bởi nụ hôn của hắn, thậm chí còn không biết hắn rời môi khi nào.
Hắn thì thầm bên tai cô:
- Yên Nhi, đừng li hôn được không? Trở thành người vợ thực sự của tôi có được không? Hắn nói gì cơ? Đôi môi của Nhạc Yên Nhi run lên bần bật, cô vừa giật mình lại vừa kinh ngạc.
- Anh đừng nói đùa.
Nhạc Yên Nhi ngượng nghịu rũ mắt xuống, né tránh tầm ánh nhìn róng rực của hắn.
Thấy thái độ của cô, ánh mắt của Dạ Đình Sâm bỗng tối đi: Cô không muốn à? Tôi… Nhạc Yên Nhi không biết phải nói thế nào cho rõ suy nghĩ trong lòng.
Nếu hôn nhân của hai người chỉ là một cái hợp đồng, thì cô có thể ung dung đi đăng kí cùng với hắn mà chẳng hề có gánh nặng tâm lý, bởi vì chung quy một ngày nào đó cũng phải chia tay.
Thế nhưng bây giờ hắn lại hỏi cô có muốn thực sự trở thành vợ của hắn không.
Đây là khái niệm gì cơ chứ? Chung sống cả một đời, bầu bạn bên một người, thấu hiểu và đồng cảm, gần gũi và yêu thương, đó là tình yêu mà cô hằng khao khát.
Thế nhưng sau khi trải qua chuyện với Lâm Đông Lục, cô đã giấu kín niềm khao khát ấy vào sâu tận đáy lòng.
Dạ Đình Sâm có thân phận như thế, cô thực sự có thể bình thản mà ở bên hắn được hay sao? Nhạc Yên Nhi không phải người tự ti, cô không thể hỏi ra thành lời được.
Dạ Đình Sâm vốn cực kì thông minh, chỉ nhìn vẻ mặt khó xử và do dự của cô, hắn đã có thể đoán đại khái được điều cô đang nghĩ.
Hắn vươn tay nâng nhẹ cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
- Đừng nghĩ đến chuyện khác, tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, cô có thích tôi không? Trong lòng Nhạc Yên Nhi, đáp án hiện lên vô cùng sinh động.
Từ cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn trong khách sạn khiến hai người quen biết nhau, đến lúc dần dần đến gần nhau từ hai người xa lạ, hắn đã giúp đỡ cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô hết lần này đến lần khác, hắn luôn luôn đứng sau lưng cô hệt như một vị thần hộ mệnh.
Khi không còn hiểu lầm hắn là gay nữa, cô mới nhìn thẳng vào trái tim mình.
Khi bị Dạ Đình Sâm hỏi dồn lần nữa, Nhạc Yên Nhi kiên cường cắn chặt răng rồi đánh liều nói:
- Tôi thích anh! Ai đó đã từng nói, có ba thứ không thể nào giấu diếm được trên thế gian này.
Một là cái nghèo, hai là tiếng ho, và cuối cùng là lòng yêu mến một người.
Đúng vậy, cô đã thích hắn từ lâu.
Nhạc Yên Nhi vừa nói xong thì nhìn vào ánh mắt của Dạ Đình Sâm, và cô giật mình.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia ngập tràn niềm vui sướng khôn cùng, hòa quyện với tình cảm nóng cháy, đáy mắt chỉ dung nạp hình bóng của riêng cô.
Dạ Đình Sâm cơ hồ không nén nổi khóe miệng cong lên, lúc này đây, người đàn ông lạnh lùng ấy lại cười như con trẻ.
Dạ Đình Sâm vươn cánh tay tráng kiện mạnh mẽ ôm siết lấy vòng eo mảnh mai của cô, lồng ngực rộng mang đến cho cô cảm giác an toàn vô hạn.
- Đừng lo lắng, cô không cần phải làm gì cả, tôi sẽ dùng cả đời này để đối tốt với cô.
Giọng nói của hắn trầm thấp mạnh mẽ, khiến cho người ta tin cậy vô cùng.
Nhạc Yên Nhi nghe xong thì đỏ hoe vành mắt.
Khi chỉ có một mình, cô có thể sống như một nữ anh hùng, dù con đường trước mắt có khó khăn gian khổ chừng nào, cô cũng vẫn kiên cường tiến bước.
Thế nhưng khi nghe thấy những lời Dạ Đình Sâm vừa nói, thì cõi lòng cô lại tan rã hệt như đê sông bị mối đục rỗng không.
Lúc này đây, cô không nén nổi, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Nắm tay nho nhỏ của cô đặt trên ngực Dạ Đình Sâm đánh mạnh vào lồng ngực hắn, dường như không kìm được nữa.
- Dạ Đình Sâm! Anh là đồ khốn! Còn lâu tôi mới tin anh! Anh tự nhiên biến mất không nói không rằng, anh có nghĩ tôi sẽ cảm thấy thế nào không? Ngày nào tôi cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy cả người anh đẫm máu, không ai chịu nói cho tôi biết tình hình của anh cả.
Tôi cứ nghĩ là anh chết rồi! Bây giờ tự nhiên anh về bảo tôi lấy anh, tôi còn lâu mới lấy anh! Tôi có chết cũng không lấy anh đâu! Lo lắng và sợ hãi chất chứa trong lòng bấy nhiêu ngày đêm, Nhạc Yên Nhi không kìm nén nữa.
Cô vừa mắng Dạ Đình Sâm vừa khóc òa.
Dạ Đình Sâm nhìn cô gái đang nức nở nghẹn ngào trong lòng mình, bỗng cảm thấy trái tim đau thắt lại.
Cô đánh hắn thế nào cũng không sao, nhưng nhìn thấy nước mắt của cô thì hắn đau lòng đến không thở được.
Dạ Đình Sâm không hề biết việc làm tưởng như đang bảo vệ cô lại gây tổn thương cho cô nặng nề đến mức này.
Người đàn ông nói một không hai, có tác phong làm việc như sấm rền chớp giật trong thương giới ấy lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì quyết định của bản thân.
- Không có lần sau, tôi hứa.
Dạ Đình Sâm bình tĩnh nói ra lời hứa rồi vỗ nhẹ lên lưng Nhạc Yên Nhi, sợ cô bị khó thở.
Hắn từng cho rằng mình là một quái nhân không có tình cảm, không ngờ lại có một ngày, hắn lại hứa hẹn nghiêm túc đến như thế với một người con gái.
Nghe thấy câu nói của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi khóc càng dữ hơn, thế nhưng cô không đánh hắn nữa mà vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn rồi khóc thất thanh, chẳng hề để ý hình tượng chút nào, cứ như muốn phát tiết hết thảy nỗi đau lòng trong mấy ngày nay ra vậy.
Thấy cô khóc khổ sở như thế, Dạ Đình Sâm âm thầm trách cứ bản thân một ngàn lần.
Mệnh lệnh cuối cùng mà hắn hạ trước khi hôn mê chính là không để cho Nhạc Yên Nhi biết tình hình của hắn, bởi vì hắn không muốn để cô lo lắng.
Thậm chí vì sợ Dạ phu nhân giận chó đánh mèo liên lụy tới Nhạc Yên Nhi, hắn còn không thông báo cho cả Dạ phu nhân.
Hắn bí mật chữa trị ở Pháp, không ngờ lại khiến cô lo lắng và sợ hãi bao ngày như vậy.
Hắn đã xem nhẹ cảm thụ của cô rồi.
Xem thêm...
Một lúc lâu sau, khi Nhạc Yên Nhi cảm thấy lồng ngực mình không còn đủ dưỡng khí, bị hôn đến mức sắp ngất đi, thì Dạ Đình Sâm mới rời khỏi đôi môi cô.
Nhạc Yên Nhi thở dốc dồn dập.
Đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm nhẹ nhàng du di đến bên tai cô, và thì thầm bên vành tai thanh tú của cô:
- Xin lỗi, sau này tôi sẽ không biến mất vô cớ, làm cho cô lo lắng như thế nữa.
Khi hắn nói chuyện, hơi thở nóng hổi và ẩm ướt phả vào tai cô, khiến cho mặt cô nóng bừng lên và tai thì đỏ lựng.
Thân thể vốn đang tê dại càng đứng không vững.
Nhạc Yên Nhi ngượng chín mặt.
Cô cắn chặt răng, tìm lại một chút thần trí rồi đẩy Dạ Đình Sâm ra.
Bị hắn trêu chọc một hồi, cô còn cứng miệng:
- Ai lo cho anh! Đừng có mà nhận vơ! Hôm nào tôi cũng sống tốt, chẳng nhớ anh là ai đâu! Anh thích đi đâu thì đi, tôi thèm vào quan tâm anh! Ngắm nhìn dáng vẻ mạnh miệng giậm chân đáng yêu của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm bất giác cong khóe môi để lộ nét mị hoặc mê người.
- Thật sao? Giọng nói của hắn trầm lắng quyến rũ, tựa như đóa hoa anh túc nở rộ trong đêm:
- Đương… đương nhiên rồi! Nhạc Yên Nhi không chịu yếu thế.
Dạ Đình Sâm nhìn cô đầy trêu tức:
- Thế ai là người ngày nào cũng gọi cho Lạc Trần để hỏi tôi ở đâu? Nhạc Yên Nhi bị vạch trần đỏ ửng hai má.
Cô ngượng ngập dời mắt đi, không chịu nhìn thẳng vào Dạ Đình Sâm nữa.
- Tôi… tôi lo anh chết rồi thì không có ai li hôn với tôi, tôi sẽ thành gái góa, thế thì không hay rồi.
Hai chữ “li hôn”
mà Nhạc Yên Nhi nói ra đâm thẳng vào tai, Dạ Đình Sâm hơi nhíu mày, nụ cười cũng nhạt đi.
Hắn lại cúi người hôn cô, nụ hôn còn sâu sắc và triền miên hơn ban nãy.
Nhạc Yên Nhi đắm trong men tình bởi nụ hôn của hắn, thậm chí còn không biết hắn rời môi khi nào.
Hắn thì thầm bên tai cô:
- Yên Nhi, đừng li hôn được không? Trở thành người vợ thực sự của tôi có được không? Hắn nói gì cơ? Đôi môi của Nhạc Yên Nhi run lên bần bật, cô vừa giật mình lại vừa kinh ngạc.
- Anh đừng nói đùa.
Nhạc Yên Nhi ngượng nghịu rũ mắt xuống, né tránh tầm ánh nhìn róng rực của hắn.
Thấy thái độ của cô, ánh mắt của Dạ Đình Sâm bỗng tối đi: Cô không muốn à? Tôi… Nhạc Yên Nhi không biết phải nói thế nào cho rõ suy nghĩ trong lòng.
Nếu hôn nhân của hai người chỉ là một cái hợp đồng, thì cô có thể ung dung đi đăng kí cùng với hắn mà chẳng hề có gánh nặng tâm lý, bởi vì chung quy một ngày nào đó cũng phải chia tay.
Thế nhưng bây giờ hắn lại hỏi cô có muốn thực sự trở thành vợ của hắn không.
Đây là khái niệm gì cơ chứ? Chung sống cả một đời, bầu bạn bên một người, thấu hiểu và đồng cảm, gần gũi và yêu thương, đó là tình yêu mà cô hằng khao khát.
Thế nhưng sau khi trải qua chuyện với Lâm Đông Lục, cô đã giấu kín niềm khao khát ấy vào sâu tận đáy lòng.
Dạ Đình Sâm có thân phận như thế, cô thực sự có thể bình thản mà ở bên hắn được hay sao? Nhạc Yên Nhi không phải người tự ti, cô không thể hỏi ra thành lời được.
Dạ Đình Sâm vốn cực kì thông minh, chỉ nhìn vẻ mặt khó xử và do dự của cô, hắn đã có thể đoán đại khái được điều cô đang nghĩ.
Hắn vươn tay nâng nhẹ cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
- Đừng nghĩ đến chuyện khác, tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, cô có thích tôi không? Trong lòng Nhạc Yên Nhi, đáp án hiện lên vô cùng sinh động.
Từ cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn trong khách sạn khiến hai người quen biết nhau, đến lúc dần dần đến gần nhau từ hai người xa lạ, hắn đã giúp đỡ cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô hết lần này đến lần khác, hắn luôn luôn đứng sau lưng cô hệt như một vị thần hộ mệnh.
Khi không còn hiểu lầm hắn là gay nữa, cô mới nhìn thẳng vào trái tim mình.
Khi bị Dạ Đình Sâm hỏi dồn lần nữa, Nhạc Yên Nhi kiên cường cắn chặt răng rồi đánh liều nói:
- Tôi thích anh! Ai đó đã từng nói, có ba thứ không thể nào giấu diếm được trên thế gian này.
Một là cái nghèo, hai là tiếng ho, và cuối cùng là lòng yêu mến một người.
Đúng vậy, cô đã thích hắn từ lâu.
Nhạc Yên Nhi vừa nói xong thì nhìn vào ánh mắt của Dạ Đình Sâm, và cô giật mình.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia ngập tràn niềm vui sướng khôn cùng, hòa quyện với tình cảm nóng cháy, đáy mắt chỉ dung nạp hình bóng của riêng cô.
Dạ Đình Sâm cơ hồ không nén nổi khóe miệng cong lên, lúc này đây, người đàn ông lạnh lùng ấy lại cười như con trẻ.
Dạ Đình Sâm vươn cánh tay tráng kiện mạnh mẽ ôm siết lấy vòng eo mảnh mai của cô, lồng ngực rộng mang đến cho cô cảm giác an toàn vô hạn.
- Đừng lo lắng, cô không cần phải làm gì cả, tôi sẽ dùng cả đời này để đối tốt với cô.
Giọng nói của hắn trầm thấp mạnh mẽ, khiến cho người ta tin cậy vô cùng.
Nhạc Yên Nhi nghe xong thì đỏ hoe vành mắt.
Khi chỉ có một mình, cô có thể sống như một nữ anh hùng, dù con đường trước mắt có khó khăn gian khổ chừng nào, cô cũng vẫn kiên cường tiến bước.
Thế nhưng khi nghe thấy những lời Dạ Đình Sâm vừa nói, thì cõi lòng cô lại tan rã hệt như đê sông bị mối đục rỗng không.
Lúc này đây, cô không nén nổi, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Nắm tay nho nhỏ của cô đặt trên ngực Dạ Đình Sâm đánh mạnh vào lồng ngực hắn, dường như không kìm được nữa.
- Dạ Đình Sâm! Anh là đồ khốn! Còn lâu tôi mới tin anh! Anh tự nhiên biến mất không nói không rằng, anh có nghĩ tôi sẽ cảm thấy thế nào không? Ngày nào tôi cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy cả người anh đẫm máu, không ai chịu nói cho tôi biết tình hình của anh cả.
Tôi cứ nghĩ là anh chết rồi! Bây giờ tự nhiên anh về bảo tôi lấy anh, tôi còn lâu mới lấy anh! Tôi có chết cũng không lấy anh đâu! Lo lắng và sợ hãi chất chứa trong lòng bấy nhiêu ngày đêm, Nhạc Yên Nhi không kìm nén nữa.
Cô vừa mắng Dạ Đình Sâm vừa khóc òa.
Dạ Đình Sâm nhìn cô gái đang nức nở nghẹn ngào trong lòng mình, bỗng cảm thấy trái tim đau thắt lại.
Cô đánh hắn thế nào cũng không sao, nhưng nhìn thấy nước mắt của cô thì hắn đau lòng đến không thở được.
Dạ Đình Sâm không hề biết việc làm tưởng như đang bảo vệ cô lại gây tổn thương cho cô nặng nề đến mức này.
Người đàn ông nói một không hai, có tác phong làm việc như sấm rền chớp giật trong thương giới ấy lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì quyết định của bản thân.
- Không có lần sau, tôi hứa.
Dạ Đình Sâm bình tĩnh nói ra lời hứa rồi vỗ nhẹ lên lưng Nhạc Yên Nhi, sợ cô bị khó thở.
Hắn từng cho rằng mình là một quái nhân không có tình cảm, không ngờ lại có một ngày, hắn lại hứa hẹn nghiêm túc đến như thế với một người con gái.
Nghe thấy câu nói của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi khóc càng dữ hơn, thế nhưng cô không đánh hắn nữa mà vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn rồi khóc thất thanh, chẳng hề để ý hình tượng chút nào, cứ như muốn phát tiết hết thảy nỗi đau lòng trong mấy ngày nay ra vậy.
Thấy cô khóc khổ sở như thế, Dạ Đình Sâm âm thầm trách cứ bản thân một ngàn lần.
Mệnh lệnh cuối cùng mà hắn hạ trước khi hôn mê chính là không để cho Nhạc Yên Nhi biết tình hình của hắn, bởi vì hắn không muốn để cô lo lắng.
Thậm chí vì sợ Dạ phu nhân giận chó đánh mèo liên lụy tới Nhạc Yên Nhi, hắn còn không thông báo cho cả Dạ phu nhân.
Hắn bí mật chữa trị ở Pháp, không ngờ lại khiến cô lo lắng và sợ hãi bao ngày như vậy.
Hắn đã xem nhẹ cảm thụ của cô rồi.
Xem thêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.