Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 897: Tôi Sai Rồi
Nam Đường
09/10/2019
- Thế anh biết nó thích đọc loại sách nào không?
Bà run rẩy hỏi, giọng nói đã lộ ra chút yếu đuối.
Thư ký nghi hoặc, không hiểu sao bà lại hỏi chuyện này nhưng vẫn thành thật trả lời:
- Trong thư phòng của thiếu gia đều là sách báo về kinh tế, chắc cậu ấy thích đọc loại đó.
Nghe xong Diệp Quân Nghi giống như già đi nhiều tuổi. Sống lưng thẳng tắp phút chốc còng đi, rơi xuống ghế đệm phía sau.
Bà đúng là mẹ của nó sao? Những năm qua chưa bao giờ để ý nó sống thế nào mà chỉ một lòng mong mỏi con trai kế thừa gia nghiệp. Lúc nó trưởng thành bà lại hy vọng con mình có thể phát triển sự nghiệp, hy vọng nó gặp một cô gái môn đăng hộ đối rồi cưới vợ sinh con.
Thế nhưng bà chưa bao giờ suy nghĩ đến điều Bạch Kính Thần thật sự muốn làm.
Bạch Kính Thần rất ít khi đòi hỏi điều gì thế nên bà cũng cho rằng đứa con trai này chẳng muốn gì hết, chỉ cần mình bảo đảm gia đình hòa thuận để đứng sau giúp đỡ nó là đủ. Giờ nghĩ lại thì Bạch Kính Thần cũng từng nói rồi, rõ ràng nó đã bảo với bà nó chỉ muốn duy nhất một thứ.
“Mẫu thân, con muốn ở bên Dư San San...”
Rõ ràng nó đã từng nói, chỉ là bà không hề quan tâm.
Thì ra nhiều năm như thế đó chính là yêu cầu đầu tiên nó đưa ra! Chỉ là bà không hề làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, ngẫm lại mới thấy bản thân đã bỏ qua quá nhiều chuyện.
Đột nhiên bà thấy mình đúng là thất bại, ý nghĩa của hôn nhân rốt cuộc là gì? Tìm một người môn đăng hộ đối rồi cưới, hai người chỉ cần không ảnh hưởng đến nhau là được ư?
Mục đích của việc bồi dưỡng Bạch Kính Thần là gì? Muốn nó sau này có cuộc sống tốt hơn, sự nghiệp lớn hơn sao?
Thì ra nhiều năm qua chỉ là mình bà dốc sức, trốn tránh trong thế giới nhỏ bé của mình rồi tự mình thỏa mãn, quên đi quan hệ giữa mình và Bạch Chấn Dương, cho rằng con mình dạy ra rồi sẽ khác.
Nở một nụ cười bất đắc dĩ, tự hận mình đến giờ mới chịu tỉnh ngộ, không biết có còn kịp không.
- Tôi... đã biết mình làm sai rồi.
Bà nhỏ giọng thầm thì, khổ sở nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi.
Thư ký kinh ngạc nhìn bà:
- Phu nhân... nói mình sai ư? Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, bà và tiên sinh đều rất kiêu ngạo, sẽ không bao giờ nói như thế.
- Đúng thế, đều bởi chúng tôi quá ngạo man nên mới không thể chấp nhận việc mình thua được, nào biết thật ra chính tôi với Chấn Dương mới là kẻ thất bại chứ. Thời thanh xuân đẹp nhất của tôi không có thứ tình cảm mãnh liệt mà chỉ bình an trôi qua, tôi đã cho rằng đó là hạnh phúc, không ngờ chỉ là lãng phí thời gian. Haizz, tôi sai rồi, đột nhiên có cảm giác mình vô cùng có lỗi, nhớ lại những năm qua... bỗng tôi không nhớ ra mình từng thân mật với Chấn Dương, tôi thế này có phải đáng thương lắm không?
Diệp Quân Nghi chậm rãi nói, giọng nói như từ xa xôi vọng về.
- Tôi còn tưởng cả đời này phu nhân cũng không nhận ra được. Giờ biet rồi cũng không chậm, vẫn còn thời gian sửa sai mà, không phải sao?
Thư ký nhẹ nhàng đáp lời bà.
Xe đi một mạch tới nhà cũ, trái tim Dư San San vẫn cứ đập thình thịch, nếu nói không sợ thì là giả.
Trên tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng nghẹt lại, không thở nổi.
Cô ứng phó với Diệp Quân Nghi còn đỡ nhưng nếu gặp người cha nghe đồn cực kỳ nghiêm khắc kia thì liệu có phần thắng không?
Khi xe dừng tim cô thịch một cái, trong đầu lập tức trống rỗng.
Bạch Kính Thần thấy mặt cô tái đi, dấu tay trên mặt nhìn càng rõ ràng, trán cũng thấm đẫm mồ hôi thì vô cùng đau lòng.
Anh siết chặt tay cô, ủ ấm cho nó, rồi lên tiếng:
- Em không cần cố quá, cứ giao cho anh là được. Em đã làm tốt lắm rồi, còn lại để anh bảo vệ em!
Bất an trong lòng Dư San San nhờ câu nói này mới giảm đi một chút. Cô rúc vào lòng anh, ôm lấy anh thật chặt, chỉ muốn tìm được cảm giác an toàn.
Người anh rất ấm, lồng ngực cũng vững chãi, nhưng dù dán đôi má bị thương lên cũng không hề thấy đau.
Trong hơi thở của cô có hơi thở của anh, chậm rãi quấn quýt, giống như vận mệnh luôn đan cài của họ.
Cô dần bình tâm hơn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ngẩng đầu nhìn anh, cô nói:
- Để anh bảo vệ em là sao? Em lo ba anh lấy dao chém em mất, anh có sợ không?
- Ông ấy còn có bản lĩnh chém em xong đi cửa sau để thoát tội nữa kìa. Em phải cẩn thận đó, cứ trốn sau lưng anh, đừng kích động quá không anh sẽ đau lòng đấy.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt má cô, trong mắt tràn đầy thương yêu, giống như nước ấm từng giọt chảy qua lồng ngực cô.
Ấm áp.
Khiến dòng máu trong người cũng được ủ ấm.
Cảm giác ôm anh thật tốt, cô không khỏi luyến tiếc buông ra, nhưng xe đã dừng một lúc lâu, nếu cứ dùng dằng không xuống sợ là sẽ khiến Diệp Quân Nghi tức giận mất.
- Chúng ta xuống xe đi, anh nắm tay em nhé, như thế em sẽ không sợ nữa.
- Anh có thể rộng lượng hơn, cho em ôm anh luôn đấy.
Bạch Kính Thần cười nói, giọng điệu khi đối mặt với cô đều là yêu chiều.
Cảnh này cũng đã lọt hết vào mắt Diệp Quân Nghi đang đứng ngoài, bà sững sờ nhìn hai người thân mật dựa sát vào nhau như thế.
Cố gắng tìm tòi trong ký ức, chính bà và Bạch Chấn Dương dường như chưa từng có hành động thân mật thế này, lúc hai người thân thiết nhất có lẽ là khi cùng đi dự tiệc, lúc đó cả hai sẽ luôn ở gần nhau. Bởi thân phận của hai người trong giới thượng lưu cũng rất cao, thế nên trong mắt người ngoài cả hai kết hợp chính là xứng đôi vừa lứa.
Họ không thể tạo ra scandal, không thể tách rời, không thể lạnh lùng khi ở trước công chúng, đây chính là cách hai người ở chung.
Ông giữ gìn danh dự cho bà, còn bà bảo vệ sự nghiệp cho ông.
Hai người giống như cộng sự phù hợp, nói đến vợ chồng... chỉ là một tờ hôn thú mà thôi.
Bà vẫn nhớ khi mình mang thai thì sự nghiệp của Bạch Chấn Dương đang phát triển nên không có thời gian quan tâm chuyện trong nhà, lúc đó một mình bà thật sự rất vất vả nhưng bà cũng không hề oán giận, có khi còn nghĩ đứa trẻ này chui ra từ bụng mình, còn người kia chỉ là kẻ hiến tinh trùng mà thôi.
Giờ ngẫm lại mới thấy lúc trước mình ngu xuẩn đến nhường nào.
Lẽ ra phải dùng cảm tính phụ nữ chứ không phải môn đăng hộ đối, không phải tính toán lợi ích cá nhân như thế. Nếu vậy... có lẽ hiện giờ bà đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Chỉ tiếc thời gian không thể quay ngược lại, kết cục hiện tại đã không thể thay đổi rồi.
Cửa xe mở ra, Bạch Kính Thần xuống xe sau đó kéo tay Dư San San ra, bàn tay vẫn luôn đặt trên đầu cô, sợ cô chạm vào trần xe.
Cô ra khỏi xe rồi một tay Bạch Kính Thần cũng tự nhiên đặt trên eo cô rồi đỡ cô đi tới.
Diệp Quân Nghi thu hồi đường nhìn sau đó xoay người vào nhà, nhưng giọng điệu bà lúc này đã mềm mỏng hơn hẳn:
- Lát nữa đừng nói chuyện vội, để ta nói chuyện với phụ thân của con trước, ta muốn ăn một bữa cơm yên ổn, ai dám phá hoại thì đừng trách ta không khách sáo với người ấy.
Thư ký nghe thế thì hiểu ngay bà chủ mình đã giác ngộ rồi.
Bà run rẩy hỏi, giọng nói đã lộ ra chút yếu đuối.
Thư ký nghi hoặc, không hiểu sao bà lại hỏi chuyện này nhưng vẫn thành thật trả lời:
- Trong thư phòng của thiếu gia đều là sách báo về kinh tế, chắc cậu ấy thích đọc loại đó.
Nghe xong Diệp Quân Nghi giống như già đi nhiều tuổi. Sống lưng thẳng tắp phút chốc còng đi, rơi xuống ghế đệm phía sau.
Bà đúng là mẹ của nó sao? Những năm qua chưa bao giờ để ý nó sống thế nào mà chỉ một lòng mong mỏi con trai kế thừa gia nghiệp. Lúc nó trưởng thành bà lại hy vọng con mình có thể phát triển sự nghiệp, hy vọng nó gặp một cô gái môn đăng hộ đối rồi cưới vợ sinh con.
Thế nhưng bà chưa bao giờ suy nghĩ đến điều Bạch Kính Thần thật sự muốn làm.
Bạch Kính Thần rất ít khi đòi hỏi điều gì thế nên bà cũng cho rằng đứa con trai này chẳng muốn gì hết, chỉ cần mình bảo đảm gia đình hòa thuận để đứng sau giúp đỡ nó là đủ. Giờ nghĩ lại thì Bạch Kính Thần cũng từng nói rồi, rõ ràng nó đã bảo với bà nó chỉ muốn duy nhất một thứ.
“Mẫu thân, con muốn ở bên Dư San San...”
Rõ ràng nó đã từng nói, chỉ là bà không hề quan tâm.
Thì ra nhiều năm như thế đó chính là yêu cầu đầu tiên nó đưa ra! Chỉ là bà không hề làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, ngẫm lại mới thấy bản thân đã bỏ qua quá nhiều chuyện.
Đột nhiên bà thấy mình đúng là thất bại, ý nghĩa của hôn nhân rốt cuộc là gì? Tìm một người môn đăng hộ đối rồi cưới, hai người chỉ cần không ảnh hưởng đến nhau là được ư?
Mục đích của việc bồi dưỡng Bạch Kính Thần là gì? Muốn nó sau này có cuộc sống tốt hơn, sự nghiệp lớn hơn sao?
Thì ra nhiều năm qua chỉ là mình bà dốc sức, trốn tránh trong thế giới nhỏ bé của mình rồi tự mình thỏa mãn, quên đi quan hệ giữa mình và Bạch Chấn Dương, cho rằng con mình dạy ra rồi sẽ khác.
Nở một nụ cười bất đắc dĩ, tự hận mình đến giờ mới chịu tỉnh ngộ, không biết có còn kịp không.
- Tôi... đã biết mình làm sai rồi.
Bà nhỏ giọng thầm thì, khổ sở nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi.
Thư ký kinh ngạc nhìn bà:
- Phu nhân... nói mình sai ư? Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, bà và tiên sinh đều rất kiêu ngạo, sẽ không bao giờ nói như thế.
- Đúng thế, đều bởi chúng tôi quá ngạo man nên mới không thể chấp nhận việc mình thua được, nào biết thật ra chính tôi với Chấn Dương mới là kẻ thất bại chứ. Thời thanh xuân đẹp nhất của tôi không có thứ tình cảm mãnh liệt mà chỉ bình an trôi qua, tôi đã cho rằng đó là hạnh phúc, không ngờ chỉ là lãng phí thời gian. Haizz, tôi sai rồi, đột nhiên có cảm giác mình vô cùng có lỗi, nhớ lại những năm qua... bỗng tôi không nhớ ra mình từng thân mật với Chấn Dương, tôi thế này có phải đáng thương lắm không?
Diệp Quân Nghi chậm rãi nói, giọng nói như từ xa xôi vọng về.
- Tôi còn tưởng cả đời này phu nhân cũng không nhận ra được. Giờ biet rồi cũng không chậm, vẫn còn thời gian sửa sai mà, không phải sao?
Thư ký nhẹ nhàng đáp lời bà.
Xe đi một mạch tới nhà cũ, trái tim Dư San San vẫn cứ đập thình thịch, nếu nói không sợ thì là giả.
Trên tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng nghẹt lại, không thở nổi.
Cô ứng phó với Diệp Quân Nghi còn đỡ nhưng nếu gặp người cha nghe đồn cực kỳ nghiêm khắc kia thì liệu có phần thắng không?
Khi xe dừng tim cô thịch một cái, trong đầu lập tức trống rỗng.
Bạch Kính Thần thấy mặt cô tái đi, dấu tay trên mặt nhìn càng rõ ràng, trán cũng thấm đẫm mồ hôi thì vô cùng đau lòng.
Anh siết chặt tay cô, ủ ấm cho nó, rồi lên tiếng:
- Em không cần cố quá, cứ giao cho anh là được. Em đã làm tốt lắm rồi, còn lại để anh bảo vệ em!
Bất an trong lòng Dư San San nhờ câu nói này mới giảm đi một chút. Cô rúc vào lòng anh, ôm lấy anh thật chặt, chỉ muốn tìm được cảm giác an toàn.
Người anh rất ấm, lồng ngực cũng vững chãi, nhưng dù dán đôi má bị thương lên cũng không hề thấy đau.
Trong hơi thở của cô có hơi thở của anh, chậm rãi quấn quýt, giống như vận mệnh luôn đan cài của họ.
Cô dần bình tâm hơn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ngẩng đầu nhìn anh, cô nói:
- Để anh bảo vệ em là sao? Em lo ba anh lấy dao chém em mất, anh có sợ không?
- Ông ấy còn có bản lĩnh chém em xong đi cửa sau để thoát tội nữa kìa. Em phải cẩn thận đó, cứ trốn sau lưng anh, đừng kích động quá không anh sẽ đau lòng đấy.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt má cô, trong mắt tràn đầy thương yêu, giống như nước ấm từng giọt chảy qua lồng ngực cô.
Ấm áp.
Khiến dòng máu trong người cũng được ủ ấm.
Cảm giác ôm anh thật tốt, cô không khỏi luyến tiếc buông ra, nhưng xe đã dừng một lúc lâu, nếu cứ dùng dằng không xuống sợ là sẽ khiến Diệp Quân Nghi tức giận mất.
- Chúng ta xuống xe đi, anh nắm tay em nhé, như thế em sẽ không sợ nữa.
- Anh có thể rộng lượng hơn, cho em ôm anh luôn đấy.
Bạch Kính Thần cười nói, giọng điệu khi đối mặt với cô đều là yêu chiều.
Cảnh này cũng đã lọt hết vào mắt Diệp Quân Nghi đang đứng ngoài, bà sững sờ nhìn hai người thân mật dựa sát vào nhau như thế.
Cố gắng tìm tòi trong ký ức, chính bà và Bạch Chấn Dương dường như chưa từng có hành động thân mật thế này, lúc hai người thân thiết nhất có lẽ là khi cùng đi dự tiệc, lúc đó cả hai sẽ luôn ở gần nhau. Bởi thân phận của hai người trong giới thượng lưu cũng rất cao, thế nên trong mắt người ngoài cả hai kết hợp chính là xứng đôi vừa lứa.
Họ không thể tạo ra scandal, không thể tách rời, không thể lạnh lùng khi ở trước công chúng, đây chính là cách hai người ở chung.
Ông giữ gìn danh dự cho bà, còn bà bảo vệ sự nghiệp cho ông.
Hai người giống như cộng sự phù hợp, nói đến vợ chồng... chỉ là một tờ hôn thú mà thôi.
Bà vẫn nhớ khi mình mang thai thì sự nghiệp của Bạch Chấn Dương đang phát triển nên không có thời gian quan tâm chuyện trong nhà, lúc đó một mình bà thật sự rất vất vả nhưng bà cũng không hề oán giận, có khi còn nghĩ đứa trẻ này chui ra từ bụng mình, còn người kia chỉ là kẻ hiến tinh trùng mà thôi.
Giờ ngẫm lại mới thấy lúc trước mình ngu xuẩn đến nhường nào.
Lẽ ra phải dùng cảm tính phụ nữ chứ không phải môn đăng hộ đối, không phải tính toán lợi ích cá nhân như thế. Nếu vậy... có lẽ hiện giờ bà đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Chỉ tiếc thời gian không thể quay ngược lại, kết cục hiện tại đã không thể thay đổi rồi.
Cửa xe mở ra, Bạch Kính Thần xuống xe sau đó kéo tay Dư San San ra, bàn tay vẫn luôn đặt trên đầu cô, sợ cô chạm vào trần xe.
Cô ra khỏi xe rồi một tay Bạch Kính Thần cũng tự nhiên đặt trên eo cô rồi đỡ cô đi tới.
Diệp Quân Nghi thu hồi đường nhìn sau đó xoay người vào nhà, nhưng giọng điệu bà lúc này đã mềm mỏng hơn hẳn:
- Lát nữa đừng nói chuyện vội, để ta nói chuyện với phụ thân của con trước, ta muốn ăn một bữa cơm yên ổn, ai dám phá hoại thì đừng trách ta không khách sáo với người ấy.
Thư ký nghe thế thì hiểu ngay bà chủ mình đã giác ngộ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.