Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan (H)
Chương 8: Không Phải Trùng Hợp
Cổ Tình
28/11/2023
Cô lui ra sau một bước, đóng cửa lại.
Nhan Chí Cương hơi nghi hoặc: “Đổi cái gì?”
Tô Mạn tỏ vẻ vô tội, điềm đạm đáng yêu nói: “Thầy Nhan…. Em sắp chuyển nhà, đến hoa viên Tam Tinh.”
Đôi mắt Nhan Chí Cương hơi chớp, hầu kết lên xuống, hormones nam tính bùng nổ. Đôi môi hồng nhuận của anh hơi hé: “Hoa viên Tam Tinh?”
Gò má Tô Mạn ửng hồng, cô ngại ngùng cong môi, e thẹn đáp: “Vâng, thầy Nhan. Chúng ta có duyên thật đó, là thầy trò, đồng nghiệp… giờ lại còn… là hàng xóm nữa.”
Ánh mắt anh trở nên tĩnh mịch. Anh nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Tầng mấy?”
“Tầng mười… thật khéo…. Ngay trên nhà thầy một tầng.”
Nhan Chí Cương ở tầng chín.
Anh không nói gì.
Thấy anh không đáp, Tô Mạn nhẹ giọng hỏi: “Thầy Nhan, đồ của em vừa nhiều vừa nặng, thầy có thể dọn nhà giúp em được không?”
Nhan Chí Cương dứt khoát đáp bằng chất giọng trầm thấp mê người: “Được.”
Ngón tay ngọc ngà của cô khẽ gẩy mấy sợi tóc trên trán. Nhan Chí Cương trông thấy vành tai lộ ra ngoài của cô hơi hồng, lại nghe cô ngọt ngào nói: “Cảm ơn thầy Nhan, em lên lớp đây.”
“Cạch!” Cô quay người đóng cửa, mái tóc đen mượt khẽ đung đưa theo. Hương lài vẩn vương trong không khí.
Điều Tô Mạn không biết chính là cô đã mở được cánh cửa đó ra rồi.
Chỉ là, trên đời bày thật sự có nhiều chuyện trùng hợp vậy ư?
Đêm đến, hoa viên Tam Tinh.
Ánh trăng cuối thu buông xuống trên mặt đường, mờ ảo chiếu sáng, nhu hoà phủ lên người Tô Mạn và Nhan Chí Cương.
Sau khi mở cốp xe, Nhan Chí Cương chuyển từng thùng đồ xuống. Tô Mạn vừa xách một cái vali nhỏ, vừa nhìn dáng người cao lớn điển trai của anh. Dáng anh cường tráng, nhìn kỹ cánh tay lộ ra ngoài ống tay áo đã xắn lên còn thấy đường gân và cơ bắp rắn chắc.
Anh chuyển mấy thùng đồ đến trước cửa thang máy. Khi anh buông thùng đồ xuống, cơ bắp được thả lỏng, lúc bê lên, cơ bắp lại căng ra, gân xanh hiện rõ, nhưng vẫn trông rất nhẹ nhàng tự nhiên. Thoáng chốc đó, bóng lưng của anh trông lại càng cao lớn hơn, rất mạnh mẽ.
Chẳng hiểu sao, trong lòng Tô Mạn lại ngập tràn cảm giác an toàn…
Tuy đã là cuối mùa thu, nhưng làm công việc nặng nhọc như bê vác này vẫn khiến anh rơi mồ hôi. Có mấy giọt mồ hôi rơi xuống áo sơ mi của anh. Có lẽ với người ngoài, những hành động săn sóc này của anh chẳng hề có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng cô lại rất có ý nghĩa.
“Bạn học Tô, em còn đứng đó làm gì? Vào thang máy đi…”
Nghe tiếng anh gọi, Tô Mạn hoàn hồn, vội vàng đáp: “À… vâng…”
“Đinh!” Thang máy đã lên đến tầng mười.
Nhan Chí Cương đứng trước cửa nhà cô, lưu loát bê mấy thùng đồ nặng vào nhà. Anh không hề dừng lại lấy một phút, quay người nói với cô: “Chuyển xong rồi đó, tôi về đây, sáng sớm mai tôi còn có lớp.”
“Thầy Nhan không ở lại… uống ly nước rồi hẵng về ư?”
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Tô Mạn chớp đôi mắt xếch quyến rũ, nghiêng đầu tựa bên cửa, khẽ cười: “Vâng, vậy cảm ơn thầy, ngủ ngon…”
Nhan Chí Cương. Một ngày nào đó, nhất định anh sẽ cam tâm tình nguyện bước vào cánh cửa này.
Nhan Chí Cương hơi nghi hoặc: “Đổi cái gì?”
Tô Mạn tỏ vẻ vô tội, điềm đạm đáng yêu nói: “Thầy Nhan…. Em sắp chuyển nhà, đến hoa viên Tam Tinh.”
Đôi mắt Nhan Chí Cương hơi chớp, hầu kết lên xuống, hormones nam tính bùng nổ. Đôi môi hồng nhuận của anh hơi hé: “Hoa viên Tam Tinh?”
Gò má Tô Mạn ửng hồng, cô ngại ngùng cong môi, e thẹn đáp: “Vâng, thầy Nhan. Chúng ta có duyên thật đó, là thầy trò, đồng nghiệp… giờ lại còn… là hàng xóm nữa.”
Ánh mắt anh trở nên tĩnh mịch. Anh nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Tầng mấy?”
“Tầng mười… thật khéo…. Ngay trên nhà thầy một tầng.”
Nhan Chí Cương ở tầng chín.
Anh không nói gì.
Thấy anh không đáp, Tô Mạn nhẹ giọng hỏi: “Thầy Nhan, đồ của em vừa nhiều vừa nặng, thầy có thể dọn nhà giúp em được không?”
Nhan Chí Cương dứt khoát đáp bằng chất giọng trầm thấp mê người: “Được.”
Ngón tay ngọc ngà của cô khẽ gẩy mấy sợi tóc trên trán. Nhan Chí Cương trông thấy vành tai lộ ra ngoài của cô hơi hồng, lại nghe cô ngọt ngào nói: “Cảm ơn thầy Nhan, em lên lớp đây.”
“Cạch!” Cô quay người đóng cửa, mái tóc đen mượt khẽ đung đưa theo. Hương lài vẩn vương trong không khí.
Điều Tô Mạn không biết chính là cô đã mở được cánh cửa đó ra rồi.
Chỉ là, trên đời bày thật sự có nhiều chuyện trùng hợp vậy ư?
Đêm đến, hoa viên Tam Tinh.
Ánh trăng cuối thu buông xuống trên mặt đường, mờ ảo chiếu sáng, nhu hoà phủ lên người Tô Mạn và Nhan Chí Cương.
Sau khi mở cốp xe, Nhan Chí Cương chuyển từng thùng đồ xuống. Tô Mạn vừa xách một cái vali nhỏ, vừa nhìn dáng người cao lớn điển trai của anh. Dáng anh cường tráng, nhìn kỹ cánh tay lộ ra ngoài ống tay áo đã xắn lên còn thấy đường gân và cơ bắp rắn chắc.
Anh chuyển mấy thùng đồ đến trước cửa thang máy. Khi anh buông thùng đồ xuống, cơ bắp được thả lỏng, lúc bê lên, cơ bắp lại căng ra, gân xanh hiện rõ, nhưng vẫn trông rất nhẹ nhàng tự nhiên. Thoáng chốc đó, bóng lưng của anh trông lại càng cao lớn hơn, rất mạnh mẽ.
Chẳng hiểu sao, trong lòng Tô Mạn lại ngập tràn cảm giác an toàn…
Tuy đã là cuối mùa thu, nhưng làm công việc nặng nhọc như bê vác này vẫn khiến anh rơi mồ hôi. Có mấy giọt mồ hôi rơi xuống áo sơ mi của anh. Có lẽ với người ngoài, những hành động săn sóc này của anh chẳng hề có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng cô lại rất có ý nghĩa.
“Bạn học Tô, em còn đứng đó làm gì? Vào thang máy đi…”
Nghe tiếng anh gọi, Tô Mạn hoàn hồn, vội vàng đáp: “À… vâng…”
“Đinh!” Thang máy đã lên đến tầng mười.
Nhan Chí Cương đứng trước cửa nhà cô, lưu loát bê mấy thùng đồ nặng vào nhà. Anh không hề dừng lại lấy một phút, quay người nói với cô: “Chuyển xong rồi đó, tôi về đây, sáng sớm mai tôi còn có lớp.”
“Thầy Nhan không ở lại… uống ly nước rồi hẵng về ư?”
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Tô Mạn chớp đôi mắt xếch quyến rũ, nghiêng đầu tựa bên cửa, khẽ cười: “Vâng, vậy cảm ơn thầy, ngủ ngon…”
Nhan Chí Cương. Một ngày nào đó, nhất định anh sẽ cam tâm tình nguyện bước vào cánh cửa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.