Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 2: Bắt đầu lại từ đầu

Liên Tĩnh Trúc Y

17/06/2013

Trái tim Hứa Trác Nghiên khẽ run rẩy khi máy bay từ từ hạ cánh xuống Thâm Quyến. Cuối cùng cô lại đến cái thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này. Đây là lần thứ ba cô đến Thâm Quyến, tính chất hoàn toàn khác so với những lần công tác hay du lịch trước đây. Lần này cô đến để làm việc, mặc dù Liêu Vĩnh Hồng không nói rõ nhất định phải làm việc trong bao lâu, nhưng ít nhất cũng là một năm.

Tháng Một ở Thâm Quyến, không khí có hơi u ám và ẩm ướt, Hứa Trác Nghiên tin rằng kinh nghiệm nửa năm tham gia lễ rửa tội với chị họ trên cao nguyên Thanh Tạng sẽ khiến cho khả năng thích nghi của mình cao hơn, chắc sẽ nhanh chóng thích nghi với môi trường mới thôi. Tâm trạng vẫn nặng nề. Trước đây mỗi lần đi công tác hay du lịch đều cảm thấy vô cùng háo hức, nhưng lần này thì khác, trong lòng cô cứ có chút do dự, không biết là nên hay không nên đến đây nữa? Tương lai mờ mịt, tâm hồn tê dại. Cô không biết mình đến đây làm việc là vì nể lời mời của bạn hay đến đây để trốn tránh, nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là: cái gì cũng có thể trốn tránh được, chỉ có trái tim là không thể trốn tránh.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Trác Nghiên tham gia vào hoạt động công ích hỗ trợ giáo dục “Hoa bươm bướm Thanh Hải” của chị họ. Chị họ rất bận, mỗi năm phải mất đến nửa năm đi khắp các tỉnh thành trong nước để làm chủ trì các cuộc bán đấu giá ít ỏi trong nước, nửa năm còn lại sẽ mang số tiền mà mình vất vả kiếm được đến những khu vực nghèo khổ trong cả nước để thăm nom và phát học bổng cho học sinh nghèo.

Chị họ là một phụ nữ thời đại mang màu sắc “truyền kỳ”, Hứa Trác Nghiên từng một thời mù quáng sùng bái chị. Cho đến một ngày, chị họ lấy chồng, chồng chị chính là người đàn ông mà chị đã trốn tránh suốt sáu năm mà không trốn tránh được. Chị họ sau khi bước chân vào gia đình giàu sang, không cam tâm làm người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông thành đạt, mà một mực biến một người đàn ông có tài sản lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ trở thành người đàn ông của gia đình, còn chị thì vẫn y như thời son rỗi, làm tất cả những việc mà mình thích. Hai năm trước, chị đã sắp xếp cho Hứa Trác Nghiên vào làm ở công ty đá quý của Phan Hạo Nho. Làm việc ở đó hai năm, có lẽ Hứa Trác Nghiên đã học được rất nhiều, cũng dần dần hiểu được thế nào là yêu, chỉ có điều cô đã yêu một người mà cô không nên yêu. Cô đã yêu chồng của chị họ, Phan Hạo Nho.

Vì vậy, cô mạnh dạn tỏ tình và nhận được lời từ chối đúng như dự đoán. Sau đó, cô quyết định ra đi.

Cuối cùng thì máy bay cũng dừng lại, cửa khoang máy bay bắt đầu mở ra, Hứa Trác Nghiên lại một lần nữa tự cổ vũ mình, rời khỏi mảnh đất Bắc Kinh thân thuộc, không còn cái gọi là “thiên thời địa lợi”, rời khỏi ánh hào quang của chị họ Hứa Trác Nhiên, có thể bản thân mình cũng sẽ rất xuất sắc.

Dù gì cũng đến đây rồi, phải dốc sức làm việc thôi.

Nghĩ vậy, cô liền khẽ mỉm cười, sải bước ra ngoài cửa sân bay.

Ra khỏi cửa, cô liền nhìn thấy Liêu Vĩnh Hồng đã đến đón mình.

“Giám đốc Liêu, tại sao lại quyết định chọn Thâm Quyến là nơi lần đầu tiên ra mắt “Thủy Dạng”?”. Hứa Trác Nghiên cứ nghĩ rằng, Bắc Kinh và Thượng Hải mới là miền đất hứa cho việc ra mắt một nhãn hiệu mỹ phẩm mới.

“Đi thôi, lên xe trước rồi hẵng nói!”. Liêu Vĩnh Hồng là phụ nữ Đông Bắc, rất đảm đang. Hai người đi đến bên một chiếc xe hơi màu đen, Liêu Vĩnh Hồng xách vali của Hứa Trác Nghiên cất vào cốp sau rồi khởi động xe, điều khiển chiếc xe đi vào làn đường cao tốc, lúc này mới bắt đầu nói:

““Thủy Dạng” ở nước ngoài là một dạng mỹ phẩm chức năng, phát triển theo hướng là mỹ phẩm thuốc, không đưa vào thương trường, chỉ đưa vào các hiệu thuốc. Mà các hiệu thuốc ở Bắc Kinh và Thượng Hải thì cô cũng biết rồi đấy, chính xác là hiệu thuốc!”

“Vậy hiệu thuốc ở Thâm Quyến thì…”. Hứa Trác Nghiên lấy làm lạ, lẽ nào hiệu thuốc ở Thâm Quyến thì không phải là hiệu thuốc?

“Cô tự xem là biết liền!”, Liêu Vĩnh Hồng ngoảnh đầu sang nhìn sang Hứa Trác Nghiên: “À phải rồi, tôi có mang cho cô một bộ mỹ phẩm dưỡng da chuyên sâu, cô thử dùng xem sao!”



Hứa Trác Nghiên khẽ “vâng” một tiếng. Kể từ khi nhận lời mời của Liêu Vĩnh Hồng đến đây làm việc, cô từng dùng toàn bộ thời gian để lên mạng tìm hiểu chức năng, đặc điểm của vô vàn các loại mỹ phẩm, nhằm bổ sung kiến thức cho mình về lĩnh vực này.

Hai người đi thẳng đến văn phòng tầng mười ba ở khu nhà cao tầng La Hồ, một không gian văn phòng rất rộng rãi, bàn ghế không ít, nhưng giờ đều không có người ngồi, chỉ có vài ba cô gái đang cúi đầu bận rộn trước máy vi tính, còn ở phía trong cùng là hai gian văn phòng được ngăn cách bởi cửa kính.

“Đây là phòng làm việc của cô!”, Liêu Vĩnh Hồng nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo thư ký chuyển tài liệu sang cho cô. Bây giờ cô cứ làm quen trước đi!”

“Ok!”, Hứa Trác Nghiên đáp lời, rồi đi vào phòng làm việc tạm thời của mình.

Đọc số tài liệu mà thư ký gửi qua mail, Hứa Trác Nghiên cũng “vỡ” ra được ít nhiều.

Liêu Vĩnh Hồng đặc biệt mời Hứa Trác Nghiên đi dùng bữa trưa, đương nhiên cô không thể bỏ qua cơ hội giao lưu hiếm có này.

Hứa Trác Nghiên nói: “Dân số ở Thâm Quyến này lên đến hàng chục triệu người, có gần sáu nghìn nhà thuốc, bình quân khoảng hai nghìn người trên một cửa hàng thuốc, tỉ lệ cao hơn hẳn so với lý thuyết là sáu nghìn người trên một cửa hàng thuốc. Mật độ các cửa hàng thuốc ở đây cũng cao hơn hẳn so với các thành phố khác trong nước, điều đó cho thấy thị trường tiêu thụ thuốc ở Thâm Quyến này đang cạnh tranh rất khốc liệt”.

Liêu Vĩnh Hồng gật đầu.

“Vì vậy nếu “Thủy Dạng” có thể tồn tại trong ngành dược ở Thâm Quyến này, vậy thì ở Bắc Kinh, Thượng Hải hay các khu vực, thành phố khác đều chẳng có vấn đề gì. Ngược lại, nếu chúng ta “chết” ở Thâm Quyến này, dù chúng ta có thay đổi chiến thuật, tấn công vào các khu thương mại cao cấp của Bắc Kinh, Thượng Hải thì cũng chẳng tạo được ảnh hưởng mấy!”, Hứa Trác Nghiên phân tích rất có lý.

Liêu Vĩnh Hồng cười: “Xem ra tôi đã nhặt được báu vật rồi, không tồi, cô nói rất đúng, phải biết rằng là một đại lý không chỉ đơn giản là phấn đấu đạt thành tích. Khi nào, ở đâu, có được thành tích gì mới có thể khiến cho công ty công nhận cô, hết lòng ủng hộ cô, đó mới là điều quan trọng!”

Sau khi Hứa Trác Nghiên xuống máy bay liền bắt đầu chính thức làm việc, môi trường làm việc mới ít nhiều khiến cho Hứa Trác Nghiên cảm thấy lo lắng, sau khi nói chuyện với Liêu Vĩnh Hồng xong, cô đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

“Vậy thì phải làm thế nào? Muốn tìm một công việc không áp lực, không có các con số, không có chỉ tiêu... đó là điều không thể!” – Cô cười tự lẩm bẩm: “Con người là một động vật rất mâu thuẫn, Hứa Trác Nghiên à, cho mày nhàn rỗi, làm một cô gái bé bỏng được người ta chăm bẵm mày lại không chịu được cô đơn mà muốn vùng ra sa trường. Giờ đứng trước sa trường rồi, mày lại rụt rè, đúng là kiểu gì cũng khó!”

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, Hứa Trác Nghiên đã lấy lại trạng thái lạc quan và tích cực, tập trung hoàn toàn vào công việc.

Thâm Quyến là một nơi rất thích hợp để sống, ban ngày ồn ào náo nhiệt, nhưng ban đêm lúc nào cũng rất yên tĩnh. Cô thích nơi này, không chỉ bởi bầu trời màu xanh biếc, cũng không phải vì bờ biển rì rào sóng vỗ, mà là vì thứ cảm giác xa lạ. Đúng thế, ngoài Liêu Vĩnh Hồng ra, chẳng có đồng nghiệp, chẳng có bạn học, càng không có bạn bè và người thân, một thành phố hoàn toàn xa lạ có thể khiến cô tạm thời quên đi tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook