Chương 21: Giả tạo
Sở Hàn Vương
03/04/2021
Ban đầu anh không biết mẹ anh và Mãn Huyên ở cùng nhau, lúc sau họ chạy vào bỏ Ý Kỳ lại ngoài ban công. Anh bất ngờ vì mẹ anh lại đến bệnh viện. Mắt anh hướng ra ban công gọi cô.
"Kỳ...Ý Kỳ "
Thấy cô chẳng lên tiếng, anh biết cô ngoài đó, nhìn mặt của mẹ anh và Mãn Huyên rồi thì anh dằn mặt cây treo dịch truyền.
"Các người đã làm gì cô ấy vậy hả? Cút hết cho tôi, aa"
Vì anh quá kích động nên vết thương hở dần, rướm máu
Bà nhẹ nhàng xoa đầu Tư Lãng, dịu dàng dỗ con.
"Con ngoan đừng kich động, sẽ ảnh hưởng đến vết thương, con ranh đó đã hại con thì con đừng bận tâm đến nó"
Anh tức giận hất tay bà ra, tay với lấy bình bông cạnh giường ném ra đối cửa.
"Bà thì biết gì? Ra ngoài, hai người ra ngoài hết cho tôi, đê tiện"
Anh cố gắng ném chăn sang một bên, cầm theo cây treo dịch truyền ra ban công, thấy cô vẫn quỳ nhưng cúi mặt. Anh quỵ một chân xuống, nắm tay Ý Kỳ kéo nhẹ.
"Tiểu Kỳ, em đứng lên đi...họ bắt em làm vậy à? Ngẩng mặt lên anh xem"
Cô chỉ biết nuốt nước mắt, lặng cúi đầu lắc nhẹ. Tính kiên nhẫn của anh vốn không nhiều liền nâng cằm cô lên, anh sững sờ vì thấy máu cô rướm ra ngay giữa trán, anh nhìn xuống sàn thấy máu, nhìn lên lan can cũng có ít máu của cô. Anh cắn răng nghe ken két, mỗi lúc anh giận lên cô cũng sợ lắm. Tư Lãng dùng tay áo mình lau những vết máu trên trán cô. Ý Kỳ chỉ hỏi nhỏ vì sợ mẹ anh nghe thấy, cô cũng né ánh mắt của Mãn Huyên.
"Anh khỏe hơn chưa? Anh đừng để chảy máu nữa"
Ý Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên trên ngực trái của anh. Tư Lãng cười
"Anh đỡ hơn rồi, em có đau lắm không? Lúc anh chưa tỉnh dậy họ đã làm gì em?"
Mộc Ý Kỳ lắc lắc đầu, cô cười cho qua rồi chối, nếu nói thật thì chỉ sợ cô không được ở bên anh nữa, sẽ không được học ngành mình mơ ước.
"Không có. Bác gái có làm gì em đâu, chỉ là em hậu đậu vấp té thôi, anh đừng hiểu lầm "
"Em đừng nói dối anh nữa, đừng cố cười"
Anh nói trúng tâm can cô rồi, nụ cười trên môi cô tắt hẳn. Anh liên tục hỏi nhưng vì sợ nên cô chỉ lắc đầu, Tư Lãng đứng lên quát hai người họ thêm lần nữa.
"Tôi nói hai người ra ngoài, tôi không tiếp hai người "
Mẹ anh tức lắm, trợn mắt lườm Ý Kỳ còn lớn tiếng với anh.
"Đứa con bất hiếu, sau này mày có mệnh hệ gì thì...tao không lo nữa"
Đáp trả sự tức giận của mẹ, Tư Lãng tỏ thái độ lạnh nhạt như những năm trước.
"Tôi đã biết tôi bất hiếu từ lâu rồi, tôi không cần bà phải lo lắng, về mà chăm cho thằng ăn bám kia đi."
"Mày..."
Mãn Huyên chạy đến ôm tay bà xoa dịu
"Bác gái bớt giận, hiện giờ anh ấy nóng nên nói thế thôi...mình tạm thời ra ngoài thôi ạ"
Bà đặt tay mình lên tay Mãn Huyên, gật đầu.
"Vẫn là đứa trẻ ngoan này hiểu chuyện, ta đi"
Hai người họ mở cửa ra thì Tư Lãng cũng phải tính sổ với Mãn Huyên
"Mãn Huyên, cô chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ hỏi chuyện cô sau"
Mãn Huyên trầm mặc mà đi, chẳng quay đầu nhìn lại. Không phải cô muốn anh vậy đâu, chỉ là cô không muốn mất đi người mình yêu. Rõ là trước kia anh và cô đã yêu nhau say đắm mà. Bên ngoài, cô và mẹ anh ngồi trò chuyện, cô khóc khổ, bắt đầu giở trò rồi than vãn.
"Bác gái, hức...trước đó con và anh ấy đều rất vui vẻ, anh thường đến chỗ con làm để nhìn con. Vậy mà bây giờ trong tim anh ấy không có con nữa rồi...hức hức"
Bà ôm Mãn Huyên vào lòng, tay xoa đầu như người mẹ ôm đứa con đang nhõng nhẽo.
"Ngoan, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách làm cho Lãng ghét con tiện nhân đó và yêu con."
Mãn Huyên ngồi ngay lại, hay tay đan chặt vào nhau, rất lo lắng vì sẽ rất khó làm cho Lãng yêu cô trở lại. Tư Lãng vốn rất ngang tàn và khó tính, một khi anh ta quyết định cái gì thì không thể thay đổi.
"Nhưng Lãng rất yêu cô ta, thiết nghĩ sẽ không đến lượt con đâu bác gái"
Bà vẫn chưa biết con người Ý Kỳ như thế nào, nhưng trong mắt bà Mãn Huyên là cô gái giỏi giang lại hiểu chuyện. Bà vỗ nhẹ tay Mãn Huyên hết lời khuyên nhủ.
"Đứa trẻ ngốc, nếu con thương Tư Lãng nhà ta đến vậy thì ta sẽ tác thành, ta thương con lắm có biết không? Ra đời kiếm tiền sớm như vậy đều giúp cha đỡ mẹ. Ta luôn xem con như con gái vậy. Nếu Tư Lãng không yêu thì vẫn còn Tư Luân yêu con"
Cô ta bắt đầu thể hiện ánh mắt buồn bã cho bà xem. Mỗi lần thấy ánh mắt ấy thì bà lại thương.
"Tư Luân... Con không còn tư cách nào quay lại yêu anh ấy đâu ạ, chắc anh ấy hận con lắm"
Bà nói vậy chẳng khác nào đem hai đứa con trai của mình ra làm món đồ hàng cho Mãn Huyên lựa chọn. Mãn Huyên liền giả bộ, ôm chặt lấy bà
"Tại sao bác gái lại sinh ra hai người con hoàn hảo đến vậy cơ chứ? Thôi, con muốn làm con gái bác"
"Kỳ...Ý Kỳ "
Thấy cô chẳng lên tiếng, anh biết cô ngoài đó, nhìn mặt của mẹ anh và Mãn Huyên rồi thì anh dằn mặt cây treo dịch truyền.
"Các người đã làm gì cô ấy vậy hả? Cút hết cho tôi, aa"
Vì anh quá kích động nên vết thương hở dần, rướm máu
Bà nhẹ nhàng xoa đầu Tư Lãng, dịu dàng dỗ con.
"Con ngoan đừng kich động, sẽ ảnh hưởng đến vết thương, con ranh đó đã hại con thì con đừng bận tâm đến nó"
Anh tức giận hất tay bà ra, tay với lấy bình bông cạnh giường ném ra đối cửa.
"Bà thì biết gì? Ra ngoài, hai người ra ngoài hết cho tôi, đê tiện"
Anh cố gắng ném chăn sang một bên, cầm theo cây treo dịch truyền ra ban công, thấy cô vẫn quỳ nhưng cúi mặt. Anh quỵ một chân xuống, nắm tay Ý Kỳ kéo nhẹ.
"Tiểu Kỳ, em đứng lên đi...họ bắt em làm vậy à? Ngẩng mặt lên anh xem"
Cô chỉ biết nuốt nước mắt, lặng cúi đầu lắc nhẹ. Tính kiên nhẫn của anh vốn không nhiều liền nâng cằm cô lên, anh sững sờ vì thấy máu cô rướm ra ngay giữa trán, anh nhìn xuống sàn thấy máu, nhìn lên lan can cũng có ít máu của cô. Anh cắn răng nghe ken két, mỗi lúc anh giận lên cô cũng sợ lắm. Tư Lãng dùng tay áo mình lau những vết máu trên trán cô. Ý Kỳ chỉ hỏi nhỏ vì sợ mẹ anh nghe thấy, cô cũng né ánh mắt của Mãn Huyên.
"Anh khỏe hơn chưa? Anh đừng để chảy máu nữa"
Ý Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên trên ngực trái của anh. Tư Lãng cười
"Anh đỡ hơn rồi, em có đau lắm không? Lúc anh chưa tỉnh dậy họ đã làm gì em?"
Mộc Ý Kỳ lắc lắc đầu, cô cười cho qua rồi chối, nếu nói thật thì chỉ sợ cô không được ở bên anh nữa, sẽ không được học ngành mình mơ ước.
"Không có. Bác gái có làm gì em đâu, chỉ là em hậu đậu vấp té thôi, anh đừng hiểu lầm "
"Em đừng nói dối anh nữa, đừng cố cười"
Anh nói trúng tâm can cô rồi, nụ cười trên môi cô tắt hẳn. Anh liên tục hỏi nhưng vì sợ nên cô chỉ lắc đầu, Tư Lãng đứng lên quát hai người họ thêm lần nữa.
"Tôi nói hai người ra ngoài, tôi không tiếp hai người "
Mẹ anh tức lắm, trợn mắt lườm Ý Kỳ còn lớn tiếng với anh.
"Đứa con bất hiếu, sau này mày có mệnh hệ gì thì...tao không lo nữa"
Đáp trả sự tức giận của mẹ, Tư Lãng tỏ thái độ lạnh nhạt như những năm trước.
"Tôi đã biết tôi bất hiếu từ lâu rồi, tôi không cần bà phải lo lắng, về mà chăm cho thằng ăn bám kia đi."
"Mày..."
Mãn Huyên chạy đến ôm tay bà xoa dịu
"Bác gái bớt giận, hiện giờ anh ấy nóng nên nói thế thôi...mình tạm thời ra ngoài thôi ạ"
Bà đặt tay mình lên tay Mãn Huyên, gật đầu.
"Vẫn là đứa trẻ ngoan này hiểu chuyện, ta đi"
Hai người họ mở cửa ra thì Tư Lãng cũng phải tính sổ với Mãn Huyên
"Mãn Huyên, cô chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ hỏi chuyện cô sau"
Mãn Huyên trầm mặc mà đi, chẳng quay đầu nhìn lại. Không phải cô muốn anh vậy đâu, chỉ là cô không muốn mất đi người mình yêu. Rõ là trước kia anh và cô đã yêu nhau say đắm mà. Bên ngoài, cô và mẹ anh ngồi trò chuyện, cô khóc khổ, bắt đầu giở trò rồi than vãn.
"Bác gái, hức...trước đó con và anh ấy đều rất vui vẻ, anh thường đến chỗ con làm để nhìn con. Vậy mà bây giờ trong tim anh ấy không có con nữa rồi...hức hức"
Bà ôm Mãn Huyên vào lòng, tay xoa đầu như người mẹ ôm đứa con đang nhõng nhẽo.
"Ngoan, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách làm cho Lãng ghét con tiện nhân đó và yêu con."
Mãn Huyên ngồi ngay lại, hay tay đan chặt vào nhau, rất lo lắng vì sẽ rất khó làm cho Lãng yêu cô trở lại. Tư Lãng vốn rất ngang tàn và khó tính, một khi anh ta quyết định cái gì thì không thể thay đổi.
"Nhưng Lãng rất yêu cô ta, thiết nghĩ sẽ không đến lượt con đâu bác gái"
Bà vẫn chưa biết con người Ý Kỳ như thế nào, nhưng trong mắt bà Mãn Huyên là cô gái giỏi giang lại hiểu chuyện. Bà vỗ nhẹ tay Mãn Huyên hết lời khuyên nhủ.
"Đứa trẻ ngốc, nếu con thương Tư Lãng nhà ta đến vậy thì ta sẽ tác thành, ta thương con lắm có biết không? Ra đời kiếm tiền sớm như vậy đều giúp cha đỡ mẹ. Ta luôn xem con như con gái vậy. Nếu Tư Lãng không yêu thì vẫn còn Tư Luân yêu con"
Cô ta bắt đầu thể hiện ánh mắt buồn bã cho bà xem. Mỗi lần thấy ánh mắt ấy thì bà lại thương.
"Tư Luân... Con không còn tư cách nào quay lại yêu anh ấy đâu ạ, chắc anh ấy hận con lắm"
Bà nói vậy chẳng khác nào đem hai đứa con trai của mình ra làm món đồ hàng cho Mãn Huyên lựa chọn. Mãn Huyên liền giả bộ, ôm chặt lấy bà
"Tại sao bác gái lại sinh ra hai người con hoàn hảo đến vậy cơ chứ? Thôi, con muốn làm con gái bác"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.