Chương 13: Không yêu tôi, tôi sẽ chọc tiết em
Sở Hàn Vương
03/04/2021
Sau khi anh tắt điện thoại cũng là lúc không gian yên tĩnh bắt đầu, cả hai đều im lặng chẳng nói gì. Gần hai tiếng sau họ mới xuống đến nơi, Tư Lãng nhìn sang thấy Ý Kỳ vẫn cúi mặt, không nhìn anh. Chột dạ trong lòng vì làm cô buồn nên anh đưa tay tính nắm lấy những ngón tay thon nhỏ của cô, nhưng cô lại không biết và nhanh đi trước
"Ch...chúng ta...về thôi"
Bản tính vốn cộc cằn cộng thêm khi nãy không nắm tay cô nên anh bực mình hừ lạnh một tiếng rồi đưa tay vào túi quần mà nhanh bước. Ra đến cổng khu vui chơi thì Tư Lãng dừng bước, thái độ khác hẳn so với sáng nay
"Cô. Đi bộ về đi, tôi phải qua đón bão bối của tôi, không tiện chở"
"Ừm."
Cô chỉ biết ừ cho qua rồi lặng nhìn anh đi, thầm nghĩ trong đầu trông mình thật thảm thì nước mắt liền lăn dài trên khuôn mặt khả ái. Ý Kỳ hít thật sâu rồi gạt nước mắt, cô bắt đầu bước về, tính vẫy tay bắt taxi về nhưng trong người lại không có tiền. Cô đành chịu mà đi bộ về nhà, đi bộ gần mười cây số. Đang gần đến nhà thì cô chờ cho đèn đỏ xe dừng hết thì cô qua đường, nhưng đang đi giữa đường thì chợt dừng lại trước xe anh, không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Cô thẫn thờ chân đi không nổi, cảnh tượng trước mắt thật khó tin, trước đó năm tiếng anh còn âu yếm cô vậy mà bây giờ trên xe anh lại ôm Mãn Huyên mà tình tứ. Mãn Huyên khó chịu
"Đó có phải là con nhỏ trèo lên giường anh không? Sao nó chắn đường vậy?"
Tư Lãng nhăn mặt khó chịu, tay liên tục đấm vào kèn xe, đèn dành cho người đi đường đã chuyển qua đỏ rồi mà cô vẫn đứng giữa đường, anh hạ kính xe rồi mắng
"Điên à? Muốn chết thì cút ra chỗ khác mà chết, tránh đường cho tôi đi"
Những lời này cùng với tông giọng của anh đã làm cho cô đau, đau hơn ngàn nhát dao đâm vào cơ thể. Anh nhấp chân ga, xe tiền lên một chút đâm nhê vào chân cô. Ý Kỳ liền vấp mém ngã nhưng may là trụ lại được nên chân hơi trầy. Phía sau còn nhiều xe khác bị chặn, họ la ó um sùm, bóp kèn inh ỏi. Cô bèn cúi mặt nhanh chạy vào lề, chân đau nên chỉ có thể cà nhắc vào lề. Thấy cảnh như vậy anh cũng đau lòng, đáng lẽ không nên nói những lời như vậy. Mãn Huyên dùng bàn tay mềm mại của mình đặt lên ngực anh vuốt ve
"Sao thế? Đi thôi anh"
Đèn xanh nhanh chóng chuyển qua đỏ nhưng anh cố đạp chân ga rồi vụt đi. Anh nhìn qua kính hậu thấy dáng lưng cô xa dần, còn Mãn Huyên thì cười tít mắt vì thích
"Em còn tưởng anh cưng con nhỏ đó lắm, nhìn lại lúc đó cô ta như cóc ghẻ ấy"
Tư Lãng khó chịu khi cô cứ lèm nhèm bên tai những lời vô bổ.
Tư Lãng khó chịu khi cô cứ lèm nhèm những lời vô bổ bên tai
"Im lặng đi, anh không muốn cộc với em đâu"
Có lẽ cô cũng biết con người anh ra sao nên cô ấy cũng ngồi ngay lại không mè nheo nữa. Với tốc độ này thì chẳng mấy chốc lại về đến nhà. Mãn Huyên vừa xuống xe thì nghe Yên Yên hỏi Tư Lãng về Ý Kỳ, khuôn mặt anh không hề vui và bước đến nắm tay Mãn Huyên thật chặt mà kéo đi. Đi ngang qua Yên Yên anh nhấn mạnh tên Ý Kỳ
"Hiện tại đừng nhắc tên Ý Kỳ trước mặt tôi nữa"
Anh như cơn gió lạnh, bước qua khiến cho Yên Yên lạnh người. Mọi người chỉ biết im lặng mà nhìn theo họ vào phòng.
---------
Yên Yên đang lau dọn hành lang thì nghe thấy tiếng động từ phòng Tư Lãng, bức tường của phòng anh được làm từ gỗ cách âm vậy mà khi cô ta rên thì lại có thể nghe loáng thoáng. Những tiếng rên dâm dục nổi da gà, vài hôm trước Yên Yên nghe thấy âm thanh mà Tư Lãng và Ý Kỳ làm tình với nhau nhưng không hiểu sao lần này Yên Yên lại thấy muốn nôn, đang xuống cầu thang thì thấy Ý Kỳ về đến nhà, thấy cô mệt nên Yên Yên vội chạy lại
"Sao cô lại về riêng??"
Khi nãy đã thấy xe anh nên cô đoán anh đã về, ánh mắt cô hướng lên phòng rồi chẳng nghĩ ngợi gì liền lên ngay, Yên Yên ngăn lại nhưng cô vẫn quyết lên
"Họ đang...."
Ý Kỳ dừng lại lúc lâu thì xoay lại mỉm cười
"Tôi biết rồi."
Bước đến trước cửa phòng, đang tính mở cửa vào nhưng lại nghe thấy tiếng rên và âm thanh dâm đãng, chần chừ một lúc rồi quyết định mở cửa, thật lạ khi anh không khóa cửa. Mở cửa ra, Tư Lãng vừa nhấp Mãn Huyên theo thế doggy, vừa nhấp anh vừa nhìn cô cười đểu, tay trái thuận tiện đưa lên phía trước nắm lấy một bên ngực của Mãn Huyên đang lắc lư theo nhịp nhấp
Tôi biết cô sẽ vào nên tôi đâu khóa cửa, để cô xem cảnh xuân giữa tôi và bảo bối"
Tim cô hơi nhói, lồng ngực muốn vỡ tan nhưng cô vẫn cố gắng bình thản
"Không gì đâu, anh cứ làm đi, tôi chỉ vào lấy đồ rồi qua thư phòng, tìm đọc vài cuốn kinh doanh trước khi vào học"
Ý Kỳ nhanh mở cửa tủ lấy một bộ đồ, chẳng thèm ngó ngàng đến hai con người trên giường.
\*
"Ch...chúng ta...về thôi"
Bản tính vốn cộc cằn cộng thêm khi nãy không nắm tay cô nên anh bực mình hừ lạnh một tiếng rồi đưa tay vào túi quần mà nhanh bước. Ra đến cổng khu vui chơi thì Tư Lãng dừng bước, thái độ khác hẳn so với sáng nay
"Cô. Đi bộ về đi, tôi phải qua đón bão bối của tôi, không tiện chở"
"Ừm."
Cô chỉ biết ừ cho qua rồi lặng nhìn anh đi, thầm nghĩ trong đầu trông mình thật thảm thì nước mắt liền lăn dài trên khuôn mặt khả ái. Ý Kỳ hít thật sâu rồi gạt nước mắt, cô bắt đầu bước về, tính vẫy tay bắt taxi về nhưng trong người lại không có tiền. Cô đành chịu mà đi bộ về nhà, đi bộ gần mười cây số. Đang gần đến nhà thì cô chờ cho đèn đỏ xe dừng hết thì cô qua đường, nhưng đang đi giữa đường thì chợt dừng lại trước xe anh, không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Cô thẫn thờ chân đi không nổi, cảnh tượng trước mắt thật khó tin, trước đó năm tiếng anh còn âu yếm cô vậy mà bây giờ trên xe anh lại ôm Mãn Huyên mà tình tứ. Mãn Huyên khó chịu
"Đó có phải là con nhỏ trèo lên giường anh không? Sao nó chắn đường vậy?"
Tư Lãng nhăn mặt khó chịu, tay liên tục đấm vào kèn xe, đèn dành cho người đi đường đã chuyển qua đỏ rồi mà cô vẫn đứng giữa đường, anh hạ kính xe rồi mắng
"Điên à? Muốn chết thì cút ra chỗ khác mà chết, tránh đường cho tôi đi"
Những lời này cùng với tông giọng của anh đã làm cho cô đau, đau hơn ngàn nhát dao đâm vào cơ thể. Anh nhấp chân ga, xe tiền lên một chút đâm nhê vào chân cô. Ý Kỳ liền vấp mém ngã nhưng may là trụ lại được nên chân hơi trầy. Phía sau còn nhiều xe khác bị chặn, họ la ó um sùm, bóp kèn inh ỏi. Cô bèn cúi mặt nhanh chạy vào lề, chân đau nên chỉ có thể cà nhắc vào lề. Thấy cảnh như vậy anh cũng đau lòng, đáng lẽ không nên nói những lời như vậy. Mãn Huyên dùng bàn tay mềm mại của mình đặt lên ngực anh vuốt ve
"Sao thế? Đi thôi anh"
Đèn xanh nhanh chóng chuyển qua đỏ nhưng anh cố đạp chân ga rồi vụt đi. Anh nhìn qua kính hậu thấy dáng lưng cô xa dần, còn Mãn Huyên thì cười tít mắt vì thích
"Em còn tưởng anh cưng con nhỏ đó lắm, nhìn lại lúc đó cô ta như cóc ghẻ ấy"
Tư Lãng khó chịu khi cô cứ lèm nhèm bên tai những lời vô bổ.
Tư Lãng khó chịu khi cô cứ lèm nhèm những lời vô bổ bên tai
"Im lặng đi, anh không muốn cộc với em đâu"
Có lẽ cô cũng biết con người anh ra sao nên cô ấy cũng ngồi ngay lại không mè nheo nữa. Với tốc độ này thì chẳng mấy chốc lại về đến nhà. Mãn Huyên vừa xuống xe thì nghe Yên Yên hỏi Tư Lãng về Ý Kỳ, khuôn mặt anh không hề vui và bước đến nắm tay Mãn Huyên thật chặt mà kéo đi. Đi ngang qua Yên Yên anh nhấn mạnh tên Ý Kỳ
"Hiện tại đừng nhắc tên Ý Kỳ trước mặt tôi nữa"
Anh như cơn gió lạnh, bước qua khiến cho Yên Yên lạnh người. Mọi người chỉ biết im lặng mà nhìn theo họ vào phòng.
---------
Yên Yên đang lau dọn hành lang thì nghe thấy tiếng động từ phòng Tư Lãng, bức tường của phòng anh được làm từ gỗ cách âm vậy mà khi cô ta rên thì lại có thể nghe loáng thoáng. Những tiếng rên dâm dục nổi da gà, vài hôm trước Yên Yên nghe thấy âm thanh mà Tư Lãng và Ý Kỳ làm tình với nhau nhưng không hiểu sao lần này Yên Yên lại thấy muốn nôn, đang xuống cầu thang thì thấy Ý Kỳ về đến nhà, thấy cô mệt nên Yên Yên vội chạy lại
"Sao cô lại về riêng??"
Khi nãy đã thấy xe anh nên cô đoán anh đã về, ánh mắt cô hướng lên phòng rồi chẳng nghĩ ngợi gì liền lên ngay, Yên Yên ngăn lại nhưng cô vẫn quyết lên
"Họ đang...."
Ý Kỳ dừng lại lúc lâu thì xoay lại mỉm cười
"Tôi biết rồi."
Bước đến trước cửa phòng, đang tính mở cửa vào nhưng lại nghe thấy tiếng rên và âm thanh dâm đãng, chần chừ một lúc rồi quyết định mở cửa, thật lạ khi anh không khóa cửa. Mở cửa ra, Tư Lãng vừa nhấp Mãn Huyên theo thế doggy, vừa nhấp anh vừa nhìn cô cười đểu, tay trái thuận tiện đưa lên phía trước nắm lấy một bên ngực của Mãn Huyên đang lắc lư theo nhịp nhấp
Tôi biết cô sẽ vào nên tôi đâu khóa cửa, để cô xem cảnh xuân giữa tôi và bảo bối"
Tim cô hơi nhói, lồng ngực muốn vỡ tan nhưng cô vẫn cố gắng bình thản
"Không gì đâu, anh cứ làm đi, tôi chỉ vào lấy đồ rồi qua thư phòng, tìm đọc vài cuốn kinh doanh trước khi vào học"
Ý Kỳ nhanh mở cửa tủ lấy một bộ đồ, chẳng thèm ngó ngàng đến hai con người trên giường.
\*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.